Truyện:Gạt Lệ Cho Em - Chương 12

Gạt Lệ Cho Em
Trọn bộ 17 chương
Chương 12
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sở Ninh đã đi được hai tuần, vẫn chưa định ngày về, tôi cuống quá, đành gọi điện đến công ty tìm. Từ lúc kết hôn đến nay, tôi chưa từng gọi đến công ty của anh. Cuối cùng tôi cũng thấy, cuộc điện thoại này giống như kiểm tra hành tung của Sở Ninh vậy.

Lúc trước giao vụ Tần thị cho Bảo Nhân, một là để tránh phải tiếp xúc với Tần Xa Lôi, hai là vì muốn có thêm thời gian ở bên Sở Ninh. Nhưng ai ngờ Sở Ninh lại xuất ngoại, đúng là chẳng nể mặt tôi chút nào!

Vốn là tôi cũng muốn được xuất ngoại đi chơi, nhưng mà lúc cầm quyển hướng dẫn du lịch trên tay, nhìn những cảnh sắc rực rỡ trong ảnh, tự nhiên mọi hứng thú đều tắt ngỏm. Thế nên cuộc sống của tôi là hằng ngày biếng nhác ở nhà, ẩn dật hơn cư sĩ.

Tuần đầu tiên, tôi đưa bốn tập bản thảo đến nhà xuất bản, Lão Chu tổng biên hoảng sợ, còn hỏi có phải tôi và Sở Ninh có vấn đề gì không mà đột nhiên sử dụng chiêu thức "liều mạng làm việc để quên đi thương đau". Tôi chưa kịp cảm động vì sự quan tâm của Lão Chu, ông ấy phun thêm một câu: "Hừm, cùng lắm là cháu và anh Sở phát sinh mâu thuẫn, vậy thì tương lai của chúng ta sau này phải làm thế nào...."

Tôi muốn ngửa mặt lên trời hét thật to quá đi mất!!!

Tuần thứ hai, ngay cả bản thảo tôi cũng chẳng viết được chữ nào, tôi bắt đầu chơi mấy trò chơi: xếp hình, chiếm đảo, tiên kiếm, kỉ niệm kì thú, đại phú hào, kỉ nguyên đồ đá, CS... Từ điện tử cầm tay đến game trên internet, ngay cả mạt chược cũng không tha, thậm chí sau đó, tôi còn bắt Bảo Nhân đến cùng chơi Contra, Super Mario...

Tuần thứ ba, mấy trò chơi đã không còn sức quyến rũ với tôi nữa, đồng thời trong đầu tôi bắt đầu hình thành ý niệm giận Sở Ninh, rời tôi đi lâu như vậy, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có. Mỗi ngày tôi đều ngồi trên chiếc sô pha quen thuộc, bắt đầu đấu tranh tư tưởng. Cùng lúc đó là ý nghĩ muốn lập tức chạy sang Mỹ tìm Sở Ninh. Đồng thời mãnh liệt tự phê phán chính mình, không chịu thua kém, chẳng qua chỉ là một người đàn ông thôi, có giỏi thì đi luôn đi!

Đệch! Rút cuộc tôi hạ quyết tâm rồi!

Sáng sớm mai tôi sẽ đi đặt vé máy bay sang Mĩ!

Ok, trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, anh không về, thì em đi tìm!

Buổi tối lúc tôi đang thu xếp hành lí, một cuộc điện thoại quốc tế gọi tới Sở trạch – Sở Ninh đã xảy ra chuyện.

*****

Từ sân bay New York đi thẳng đến bệnh viện. Tôi xông vào phòng bệnh cao cấp, Sở Ninh đang nửa nằm trên giường phê duyệt công văn.

Đứng trước cửa, tôi mơ hồ nghĩ, hóa ra vẻ mặt kinh ngạc của Sở Ninh là thế này... ừ, tốt lắm, cho dù là người tuấn mĩ vĩ đại thế nào thì khi giật mình cũng có dáng vẻ giống nhau cả thôi, biểu hiện vô cùng ngu ngốc và khiến cho người ta buồn cười.

Ngoài Sở Ninh, trong phòng còn hai người đàn ông nữa, không gian rơi vào im ắng một lát, sau đó một ông lão tóc vàng chỉ về phía tôi, hô lên: "A! Là cô! Ôn thần!"

Tôi chẳng thèm để ý, lê lết đến cạnh Sở Ninh, ngồi xổm xuống, ngẩng mặt nhìn anh.

Sở Ninh nhanh chóng hoàn hồn, thong dong buông công văn trong tay, nhìn tôi cười cười, từ tốn hỏi: "Sở Nhi, sao em đến đây?" Giọng nói của anh rất yếu, rất lo lắng, nhưng nghe xong, tôi chỉ thấy kiên định.

Tôi giữ chặt ngón tay út của anh, nói: "Chồng ạ, em muốn ôm anh."

Người đàn ông bên cạnh la ầm lên: "Ôn thần! Cô không được đánh Sở Ninh, anh ta bị gãy xương quai xanh, á..." Đang nói thì giống như bị người ta bịt miệng lại.

Tôi nghiêng người, nhìn phía cổ áo băng kín mít của anh, lại nhìn chân trái đang bó thạch cao, tôi hỏi Sở Ninh: "Đùi phải có bị không?"

Sở Ninh xoa khóe mắt tôi, cúi đầu cười nhạo: "Cứ như gấu mèo ấy."

Tôi cố chấp than thở: "Ôm."

Anh sờ sờ đầu tôi, cố sức xoay thân mình, dịch ra một khoảng trên giường, chỉ vào thắt lưng của mình: "Chỗ này mới ôm được."

Tôi nhảy phắt lên đó, vòng hai tay ôm chặt thắt lưng của anh, mặt dán vào ngực anh, bao nỗi mệt mỏi chợt ập đến mắt tôi, tôi khép chúng lại, nhẹ nhàng xoa bụng anh, tôi nhẩm nhẩm: "Để xem anh giải thích thế nào, khi nào tỉnh sẽ tính toán cả vốn lẫn lãi với anh."

Trong lúc mê man, dường như có người vuốt ve gương mặt tôi, cảm giác giống như là thương xót vô vàn, khiến tôi rất an tâm, tôi ngáp dài, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

*****

Cảm giác như có những cái hôn mềm mại rơi trên mặt, tôi mở mắt, nhìn thấy Sở Ninh đang mỉm cười, con ngươi đen láy, ánh đèn phản lên tấm kính tủy tinh lấp lánh, tôi cũng ngây ngô cười theo. Sau mới dần tỉnh hẳn.

Thấy anh vẫn cười, tôi nháy chớp mắt mấy cái, thốt lên: "Này, cái ông tóc vàng mắt xanh mắng em ôn thần là ai thế?"

Sở Ninh vẫn duy trì nụ cười ban nãy, tôi chợt thấy hơi ngượng. Tôi vuốt mũi, lẩm bẩm: "Hỏi chút thôi mà...."

Sở Ninh bật cười thành tiếng, hôn lướt lên môi tôi một cái, ngả đầu tựa vào tường, đôi lông mày nhíu lại một chút.

Tôi đứng lên, cẩn thận giúp anh tựa thoải mái hơn. Ở khoảng cách gần, tôi mới thấy vai phải của anh quấn chi chít băng gạc. Tôi nhăn mặt: "Rốt cuộc sao lại thế này? Bị thương nặng như vậy?" Tất nhiên tôi vẫn nhớ trừ đầu vai, một chân của anh vẫn đang bó bột treo lủng lẳng trên kia.

Sở Ninh nhún nhún bên vai còn lại: "Bị ngã nhẹ thôi mà. Sở Nhi, sao em lại chạy sang tận Mĩ thế?"

Tôi cũng bắt chước anh nhún nhún vai: "Vừa mới nghĩ thì đã đến nơi mất rồi. Còn anh sao lại đi? Ngã nhẹ? Nhẹ mà thành như vậy được à? Anh xem xem, anh có khác gì xác ướp Ai Cập không?" Tôi sờ sờ thắt lưng anh, sờ đến một nơi cứng như đá, tôi tiến sâu thêm chút nữa, cảm giác anh gầy đi rất nhiều. (ờ, bị thích suy nghĩ của mọi người:'3)

"Anh có chịu ăn cơm không thế hả?" Tôi cáu tiết nhéo anh một cái.

Sở Ninh chắp tay xin tha, hình như bị động đến miệng vết thương, anh nhíu chặt mày.

"Thành thật khai ra đi." Tôi đẩy tay anh, cẩn thận xem vết thương.

Sở Ninh kéo ống tay áo của tôi lấy lòng: "Anh nhớ món canh gà hầm rau không béo của em với chị Phân quá."

"Đại thiếu gia!" Tôi tức giận chụp tay anh: "Rau dưa thì không có, nhưng mà em có mang chị Phân đến, lúc hạ cánh, em đã dặn lái xe đưa chị ấy về nhà, chị ấy bảo đã hầm gà ác với cẩu kỷ, củ từ và táo đỏ cho anh rồi, tẹo nữa sẽ mang đến." Tóm lại là tôi không nỡ nhìn vẻ mặt đau khổ của anh, cho dù biết trong lòng anh đang nghĩ gì.

Sở Ninh ngả ngớn xoa xoa bóp bóp cằm tôi: "Chỉ biết có mỗi vợ anh là tốt nhất thôi."

Tôi xụ mặt: "Nịnh hót cũng vô dụng, chờ anh khỏi sẽ tính sổ với anh sau. Còn nữa, anh chưa trả lời em tại sao lại đến đây?"

Sở Ninh vờ như không có gì, đổi tư thế, hỏi tôi: "Sở Nhi, giúp anh xoa chân một lúc nhé?"

Não tôi trống rỗng trong giây lát, vội quay đầu quan sát chân anh: "Hả? Chân anh bị sao à? Em gọi bác sĩ nhá?" Chân tay tôi cuống hết cả lên, nhảy phắt xuống đất.

Sở Ninh đè tay tôi lại, lặng lẽ nói: "Anh không sao, đùi phải hơi mỏi, mấy ngày nay nằm trên giường, không thể động đậy, nên cảm giác chân hơi cứng."

Bây giờ tôi mới yên tâm ngồi xuống, Sở Ninh xem ra khá hiền lành, thực ra sau này tôi mới biết, trừ những người thân thuộc, anh rất ít khi đồng ý cho ai đến gần. Hơn nữa đôi chân này của anh, chỉ cần anh còn thanh tỉnh, thì trừ tôi và bác sĩ riêng, căn bản không có ai được phép chạm vào.

Tôi ngồi xếp bằng trên giường, cẩn thận ôm chân của anh, bắt đầu xoa bóp. Cảm giác chân anh vừa nhỏ vừa yếu ớt, có lẽ dạo này không vận động nhiều, mỗi lần tôi mát xa, đều thấy anh nhắm mắt, sắc mặt trắng bệch.

Tôi nhảy xuống giường, mò mẫm trong chiếc ba lô, sờ mãi mới thấy cái lọ nhỏ, đổ một ít tinh dầu ra lòng bàn tay, sau đó xoa trên chân anh từng vòng, từ đùi xuống đến mắt cá chân, mùi tinh dầu dần tràn ngập phòng bệnh lạnh lẽo.

Sở Ninh mở to mắt, kinh ngạc nhìn tôi, lần thứ hai anh nhắm mắt lại, khóe môi nhợt nhạt cong lên, thấp giọng bảo: "Sở Nhi, nhìn thấy em thật tốt quá."

Tôi không nói gì, nhưng trong lòng rất đắc ý.

Không lâu sau, chị Phân đem canh tới, tôi hầu hạ vị đại thiếu gia này ăn uống xong xuôi, Sở Ninh và chị Phân hàn huyên vài câu, rồi mới nắm tay của tôi, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Đến khi tiếng hít thở của anh đều đều, tôi bất chợt nghĩ, cuối cùng anh vẫn không nói cho tôi biết nguyên nhân bị thương.

Tôi rầu rĩ, mặt đen xì, bà nội nó chứ, tôi lại bị tên tiểu tử này lừa rồi!

Crypto.com Exchange

Chương (1-17)