Truyện:Gạt Lệ Cho Em - Chương 11

Gạt Lệ Cho Em
Trọn bộ 17 chương
Chương 11
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tính tôi không nghĩ thì thôi, đã nghĩ thì lại hay tưởng tượng ra mấy chuyện linh tinh, toàn là chuyện không tốt lành gì.

Ngày đó xem là đã cho Tần Xa Lôi một bậc thang xuống, cứ ngỡ anh ta sẽ biết khó mà lui, nào ngờ tối đến, anh ta gửi tới Sở gia chín trăm chín mươi chín đóa hồng, chính thức khiêu chiến, còn kèm theo tấm thiệp: "gửi đến tình yêu của tôi".

Lúc hoa được đưa đến, tôi và Sở Ninh đang ăn cơm, từ giữa trưa Sở Ninh đã ăn uống không ngon miệng, tôi đang nghĩ cách lừa anh uống thêm canh gà. Càng quen biết lâu càng thấy, Sở Ninh đúng là một con người kì quặc, trong chuyện cơm ăn cũng vậy, tính tình quá mức trẻ con. Khi anh không muốn ăn món này, thì bạn phải tìm mọi cách lừa anh, thì anh mới chịu ăn thêm một chút.

Có thể nói rằng, tối nay những lời ngon tiếng ngọt tôi tích trữ bao nhiêu năm cũng đã phun hết ra rồi. Sở Ninh cười thân thiết: "Hoa đẹp lắm." Sau đó đi thẳng một mạch vào thư phòng.

Tôi đoán, chắc anh giận. Lại còn không thèm để ý đến thái độ của tôi như nào nữa chứ!

Tôi cũng bực mình. Hừ! Để rồi xem ai sợ ai! Tôi còn chưa so đo anh đã có bao nhiêu tình nhân thì thôi!

Ngồi trong phòng làm việc của mình, tôi bật nhạc mức to nhất, mở mấy bài rock inh ỏi nhất trong album của The Beast. Tiếp đó hướng chiếc loa quay vào tường mà phòng bên cạnh chính là thư phòng của Sở Ninh.

Nửa tiếng sau, tôi trợn mắt há mồm nhìn nhân viên bán hoa và nhân viên cửa hàng đưa tới chín-ngàn-chín-trăm-chín-mươi-chín bông sen trắng, trên thiệp ghi bốn chữ: "tặng vợ của anh."

Nhân viên giao hoa mặt xanh lét, giờ trước tôi thuận miệng mới hỏi ra được, vì nhập từng này hoa sen, cửa hàng kia đã phải huy động toàn bộ lực lượng, phi như bay đến tất cả hồ sen trong thành phố, ngay cả mấy nơi lân cận cũng phải mò đến. Hoa sen được đưa đến trong vòng một tiếng nên vẫn còn ướt nước, may mà bên đó còn là cửa hàng bán hoa lớn nên mới làm được.

Trên lầu truyền đến tiếng động nhỏ, tôi ngẩng đầu, nhìn lên tầng hai, thấy Sở Ninh đang chống nạng đứng đó, mặt không đổi sắc bên cạnh chậu hoa lan. Tôi dở khóc dở cười.

Áy náy tiễn nhân viên bán hoa ra cửa. Đã thấy chị Phân và mấy người giúp việc đang chia nhau cắm hoa vào bình, còn nhìn tôi cười.

Tôi tiện tay nhấc lên một đóa sen vẫn vương hạt mưa, cắm vào bình thủy tinh La Mã ngay cạnh.

Sở Ninh chống nạng chậm rãi đi xuống, đối mặt với tôi.

Tôi không hỏi vì sao anh biết tôi thích hoa sen nhất. Ngoài kia ở đình nghỉ là một đầm sen, chạng vạng tối, hoa đang nở rộ, nếu tôi hỏi, chính là làm tổn thương anh lần nữa. Sự quên lãng quá khứ có anh bên cạnh đã làm tổn thương anh rồi.

Tôi chủ động hôn lên môi Sở Ninh, cười giả lả: "Hóa ra anh vẫn nhớ em là "vợ" của anh cơ à?"

Sở Ninh bĩu môi: "Em thích anh."

Tôi chu miệng, cuối cùng bật cười: "Láo toét!" Khuỷu tay tôi đẩy nhẹ một cái, thuận thế ôm lấy thắt lưng anh. (tranh thủ dễ sợ:")

Tôi nghe thấy tiếng cười khẽ trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng nhưng rất động lòng người.

Tôi tự chìm đắm một lúc, chợt nhớ đến vẻ mặt nhân viên cửa hàng như sắp khóc đến nơi, nhẩm đi nhẩm lại "chín ngàn chín trăm chín mươi chín", tôi thầm thì: "Nhưng mà cái hành vi này của anh quá mức biến thái rồi."

Sở Ninh mất hứng: "Vợ ơi, em khó chiều thật đấy."

Tôi cười, mỗi lần Sở Ninh gọi "Vợ ơi", tôi nhất định phải trêu chọc anh. Tôi kiễng chân hôn lên xương quai xanh của anh: "Thế uống thêm chút canh gà nhé? Em nhờ chị Phân hâm lại cho nóng." Cả ngày hôm nay anh đã ăn gì đâu.

Anh gật đầu, chỉ tôi giúp anh về phòng, đi qua bình thủy tinh có cắm hoa sen, tôi nhỏ nhẹ nói: "Em thích lắm."

Sở Ninh không đáp lại, nhưng tôi thấy khóe môi anh cong lên, có phần đắc ý.

Giúp anh ngồi xuống sô pha, đưa cho anh bát canh gà, tôi cẩn thận nâng chân anh, đặt lên đùi mình, từ từ mát xa.

Anh nhìn tôi trong chốc lát, mới cầm thìa ăn, vờ như lơ đãng hỏi: "Sở Nhi, khi nãy em bật nhạc gì thế?"

Tôi chờ anh uống hơn nửa bát canh, bỏ nó lên bàn mới quay đầu lại: "Có gì đâu, ngày đó em và Bảo Nhân đi tìm đĩa nhạc, chủ quán giới thiệu đĩa này rất nhiệt tình, nào là phối khí, nào là hòa âm, rồi giọng nữ cao hát đệm, rồi ghi ta điện, blah blah... Em nổi hứng tò mò nên mua về thôi." (À, đoạn này em chém đấy:"3 Chả hiểu chị miêu tả cái gì T_T)

Sở Ninh chậm rãi nheo mắt: "Nói tiếp đi."

Tôi nhún nhún vai: "Tên album là "đồ thần kinh"".

*****

Ngày hôm sau, tôi hẹn Bảo Nhân ra nhà hàng. Tôi đã quyết định rời khỏi bản án tử mang tên Tần thị, đây đúng là quyết định quá lỗ mãng, nhưng tôi thừa nhận, là do mình để tâm đến Sở Ninh.

Tự nhiên dừng hợp đồng sẽ làm cho Bắc Cực Tinh phải chịu tổn thất lớn, may mà mọi người đều tôn trnjg quyết định của tôi, thậm chí Bảo Nhân còn đồng ý cho tôi một khoảng thời gian nghỉ.

Tôi chợt cảm thấy, có lẽ kiếp trước mình đã làm nhiều việc tốt, cho nên kiếp này mới có nhiều phúc đức như vậy. Có cả đám bạn tốt, và Sở Ninh.

"Giới thiệu với cậu Bảo Nhân, vị này là đại diện Tần thị – anh Tần Xa Lôi, anh Tần, đây là Bảo Nhân, đối tác của tôi."

Tôi hoàn thành cuộc giới thiệu song phương, sau đó cùng ngồi xuống.

"Anh Tần, về hợp đồng của quý công ty, tôi hy vọng có thể đổi kiến trúc sư khác. Tuy rằng hiện tại yêu cầu đổi người là rất vô lí, nhưng tôi đang có chút việc riêng, nên đành phải đưa ra hạ sách này. Mong quý vị thứ lỗi. Bảo Nhân là kiến trúc sư đứng đầu trong công ty, nếu cô ấy tiếp nhận hợp đồng của quý công ty, tôi tin chắc cô ấy sẽ hoàn thành nó càng thêm tận thiện tận mỹ." Tôi đi thẳng vào vấn đề.

Tần Xa Lôi vuốt cằm, ngắm nhìn Bảo Nhân một lát, sau đó đưa đôi mắt thâm trầm chuyển qua tôi, coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai: "Sở Ngưng, nhận được hoa chưa?"

Tôi gật đầu: "Hoa rất đẹp, chồng tôi muốn tôi gửi lời cảm ơn của anh ấy đến anh, cảm ơn anh đã nâng đỡ."

Ánh mắt Tần Xa Lôi chợt lóe, cười mỉm: "Không cần khách sáo, em thích là được rồi."

Tôi cười cười, quay lại chủ đề chính: "Anh Tần, anh xem, đây là hợp đồng thay đổi, không biết anh có vừa lòng với các điều kiện này không? Chúng tôi biết đến giai đoạn này mà đổi kiến trúc sư, quả thật hơi bất tiện, nhưng không biết làm thế nào, xin anh thông cảm. Về phương diện tổn thất, Bắc Cực Tinh xin bồi thường đầy đủ." Chuyện đến nước này, tôi đã đuối lý, tôi biết mình sẽ bị gây khó dễ.

Tần Xa Lôi chỉ liếc mắt qua liền lấy bút ra gạch xoẹt xoẹt hai hàng, lại thêm vào vài câu, sau đó mới kí tên, anh ta có vẻ đắc chí lắm. Tôi và Bảo Nhân bất đắc dĩ cầm tờ hợp đồng lên, rồi nhìn nhau, tờ giấy này... Anh ta cắt bỏ mấy điều, đúng là giảm tổn thất cho công ty chúng tôi.

Anh ta hào phóng như vậy, chúng tôi lại chẳng biết nói gì hơn.

Tần Xa Lôi khoát tay, bắt đầu bàn bạc vài chi tiết về sự thay đổi. Đúng lúc trước khi rời đi, tiễn chúng tôi lên xe, anh ta ghé vào cửa kình, nhẹ nhàng nói: "Sở Nhi, anh sẽ không dễ dàng thêm một lần nào nữa, đã sai rồi, sẽ không có lần thứ hai."

Anh ta, cũng gọi tôi là "Sở Nhi"?!

*****

Sự thật chứng minh, Tần Xa Lôi nói được làm được, một tháng liên tiếp tôi tận lực tránh anh ta, nhưng tôi khống chế được bản thân mình, còn anh ta thì tôi chịu.

Một tháng này ngày nào cũng có điện hoa, mỗi ngày còn là một loại. Riêng khoản kí tên nhận thôi cũng đủ khiến tôi sái cổ tay rồi.

Có lẽ là do tôi từ chối mọi lời mời của anh ta, cho nên bất kể cuộc xã giao nào có tôi, thể nào anh ta cũng xuất hiện.

Có lẽ vì tôi không nhận bất kì món quà nào từ anh ta, cho nên lễ vật được nâng cấp dần, một cái sổ đỏ của cả tòa nhà cao cấp "đính kèm" với một trăm đóa hoa hồng được gửi đến văn phòng tôi, mẹ nó, tôi sắp quỳ rạp trên mặt đất lăn lộn lạy lục anh ta rồi.

Từ tận đáy lòng, tôi cảm thấy anh ta đúng là âm hồn bất tán, có điều mọi hành động của anh ta rất đúng mực, khiến người ta chỉ thấy phong lưu chứ không hạ lưu, thấy cuồng dại chứ không đến mức quấy rối. Huống hồ, trong vụ hợp đồng với Tần thị, Bắc Cực Tinh, phải nói là Bắc Cựu Tinh bởi vì tôi nên đã thiếu nợ người ta rất nhiều ơn nghĩa.

Bảo Nhân nhìn tôi cầm quyển sổ đỏ, nó nói: "Tiểu Sở, không phải mày muốn giết người đấy chứ?"

Tôi rầu rĩ đá cửa phòng làm việc: "Không, tao muốn tự sát."

Trở lại văn phòng, tôi kéo cái nơ trên hộp quà, một tháng rồi, mỗi món quà đều có thiệp chúc, hơn nữa, trên đó đều gi một cái tên – Sở Nhi.

Anh ta cũng gọi tôi là Sở Nhi?! Cái tên này ngay cả người nhà tôi cũng không gọi, trừ Sở Ninh, tôi chưa gặp bất kì ai gọi tôi như thế.

Giữa trưa, tôi đang chuẩn bị đi ăn cơm cùng Sở Ninh, Sở Ninh lại gọi điện báo có việc gấp phải đi Mĩ, hiện giờ đã ở sân bay rồi, nửa tiếng nữa sẽ làm thủ tục.

Tôi dặn anh nhớ dùng bữa đúng giờ, chú ý nghỉ ngơi, luôn luôn giữ ấm cho chân, blah blah blah... Thượng vàng hạ cám gì cũng nói hết, cuối cùng tôi tự nhận ra, hình như tôi giống mẹ anh hơn. Sau đó tôi quyết định ngậm miệng, nói một câu cụt lủn: "Thuận buồm xuôi gió."

Trước khi tắt điện thoại, Sở Ninh đột nhiên buông một câu: "Sở Nhi, đừng rời xa anh."

Không đợi tôi trả lời, anh đã ngắt máy.

Quá bất ngờ, tôi thả di động xuống, chẳng biết phải làm thế nào.

Crypto.com Exchange

Chương (1-17)