Vay nóng Tima

Truyện:Em Là Hạnh Phúc Đời Anh - Chương 02

Em Là Hạnh Phúc Đời Anh
Trọn bộ 17 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)

Siêu sale Shopee


NGỌC Trúc vô cùng tức giận.

Tức chết cô mà sao mọi chuyện tự nhiên lại như vậy chứ.

Cô chỉ muốn vào đây trộm 1 ít để thay đổi cuộc đời.

Nhưng trộm không trộm được, mà còn bị bắt nhốt vào đây thế này. Làm sao để thoát ra đây.

Mà tên chủ nhà kia cũng qúa đáng, lúc đầu nói chuyện khi biết cô là trộm, thấy hắn ta cũng thoải mái(như vậy mà là cũng thoải mái à) vậy mà 1 lúc sau lại bắt cô vào đây, đúng là tên đáng ghét.

Trúc anh thảo đang ngồi xả giận. Thì cửa đột nhiên mở. Cô ngẩng đầu lên nhìn, là hắn ta

_ Anh vào đây làm gì? Tên đáng ghét kia, mau thả tôi ra. Ai cho anh giám bắt nhốt tôi hả tên khốn

_ 1 là bị nhốt ở đây, 2 là vào tù. Cô chọn đi

_ Tại sao tôi phải vào tù?

_ Với tội danh giám vào đây trộm cắp của cô. Tôi có thể tống cô vào tù làm bạn với chuột và gián cả đời đấy

_ Anh giám(sợ hãi)

_ Cô có muốn thử không?

_ không

_ Vậy thì ngoan ngoãn biết điều đi

_ Nhưng mà!

_ Không nhưng nhị gì hết!. Tôi đi đây

_ Tên khốn kia anh đứng lại đó cho tôi.

Chẳng lẽ mình phải ở đây cả đời sao? Không được phải nghĩ cách .

Ngọc trúc cô thông minh lắm cơ mà, nhất định phải nghĩ ra được cách hay(đi qua đi lại suy nghĩ)

A! Nghĩ ra rồi! Hay qúa! tên kia ngươi hãy đợi đấy ha ha ha

Hoàng kỳ bước ra ngoài với tâm trạng chẳng có gì là vui vẻ cả .

Thật ra nhốt cô trong đó anh cũng không đành lòng.

Nhưng biết làm sao được, muốn cô bỏ nghề đạo chích, thì đành phải để cô thiệt thòi 1 chút vậy.

Còn phải nghĩ cách để sau này. khi ra ngoài cô không còn mơ tưởng đến trộm cặp nữa.

Khi hoàng kỳ đang bận dộn với 1 chồng giấy tờ lớn.

Thì người hầu mà anh phân phó chăm sóc cô bước vào

_ có chuyện gì thế

_ Dạ! Thưa ông chủ! Cô ngọc trúc không chịu ăn cơm. Cô ấy nói muốn gặp ông

_ tôi biết rồi! Cô ra ngoài đi

_ vâng!

_ ngọc trúc ah! Em còn định bày trò gì nữa đây.

Anh đứng dậy đi sang phòng Ngọc trúc.

Vừa mở cửa ra thấy cô đang ngồi co ro trên giường, trông có vẻ ủy khuất

Nhìn thấy hoàng kỳ bước vào ngọc trúc thoáng giật mình "tên này công nhận đến nhanh thật, vừa nói xong mà đã tới rồi. Suýt nữa mình không kịp chuẩn bị. Ôi đói qúa! "

_ Cô muốn gặp tôi có chuyện gì

_ Có chuyện này tôi muốn nói chuyện với anh

_ Chuyện gì?

_ Tôi muốn ra ngoài. Tôi không muốn bị nhốt ở đây nữa đâu

_ Không được

_ Tôi xin hứa với anh, chỉ cần anh cho tôi ra ngoài. Anh muốn tôi làm gì cũng được.

_ ý cô là

_ Đúng! Đúng chỉ cần anh cho tôi ra ngoài. Anh nói gì tôi cũng nghe lời anh hết.

_ Vậy đầu tiên tôi không muốn cô đi ăn trộm nữa.

_ Nhưng nếu không ăn trộm thì lấy gì mà sống

_ Tôi sẽ giúp cô tìm việc làm.

_ ừm. Thế thì được. Nhưng tôi không có học vấn thì làm gì bây giờ.

_ Tôi sẽ sắp xếp

_ hì hì cảm ơn anh.

_ Còn nữa. Cô vẫn phải sống ở đây.

_ Hả? Sao tôi phải sống ở đây.

_ Để tôi tiện giám sát

_ à ừ "không sao sống ở đây thì sống, dù sao mình cũng được ra ngoài. Đến lúc đó thừa dịp trốn thoát vậy"

_ Thôi cô ăn cơm đi, tôi đi đây

_ vâng

Khi cánh cửa được khép lại. Người bên ngoài và người bên trong cùng nghĩ. Người mắc lừa ta rồi.

Người cứ từ từ mà thưởng thức ta dạy dỗ người như thế nào

*****

NGỌC TRÚC đang ngồi suy nghĩ không biết số phận sau này của cô ra sao.

Bây giờ cô rơi vào tay anh, số phận là do anh định đoạt. Cô thật sự rất lo lắng cho tương lai của mình.

Cô không ngờ lần ăn trộm này lại thất bại như vậy.

Nhưng có 1 chuyện cô rất thắc mắc. Cô chỉ là ăn trộm không thành thôi, sao lại bị giam lỏng chứ.

Không biết có đúng như anh ta nói ăn trộm bị tù chung thân không nữa.

Cô lại nghĩ đến những người bạn cùng làm nghề đạo chích với mình .

Không biết giờ họ ra sao rồi. Lúc không thấy cô trở về chắc họ sẽ lo lắng cho cô lắm.

Vào nhà này ăn trộm cũng là họ mách cô, họ muốn cô giàu có, muốn cô trở thành đạo trích chuyên nghiệp .

Vậy là cô đã khiến họ thất vọng rồi.

Trong khi đó ở băng đảng của cô.

_ sao giờ này còn chưa thấy ngọc trúc trở về nhỉ.

_ Hay nó ăn trộm được nhiều vàng bạc lên bỏ trốn tiêu 1 mình rồi

_ Con ngốc đó lôi thôi bị người ta phát hiện, đánh cho tan xương lát thịt, bây giờ chết xó ở nơi nào cũng lên

_ Cậu nói cũng đúng, cô ngốc đó đã bao giờ làm lên được cái gì đâu

_ vậy mà con muốn mơ làm đạo trích chuyên nghiệp, mơ tưởng

_ Những người ngốc họ luôn cho mình là tài giỏi mà ha ha

_ Mà không ngờ bọn mình nói vào nhà đó ăn trộm dễ lắm, mà nó cũng tin thật

_ ha ha! Nhà đó ngay cả đạo trích giỏi nhất ở đây còn không giám vào.

Vậy mà cô ta tự dẫn xác vào chỗ đó. Đúng là con ngốc mà .

_ ừ! Ngốc thật đấy. Cho chết ha ha ha

Nếu Ngọc Trúc biết những người bạn yêu qúy của cô, nói những điều này. Thì Chắc chắn cô tức chết mất.

Đôi khi không tin vào bạn bè qúa rồi tự hại bản thân mình.

Nhưng cũng có thể nhờ những người bạn này, mà cuộc đời của cô đã rẽ sang 1 hướng đi khác ,

Có lẽ sẽ hạnh phúc hơn, tươi đẹp và có ý nghĩa hơn.

Ngọc trúc ngồi trong phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ.

sự sôi nổi ngoài đó khiến cô lại nhớ đến sự tự do của cô trước kia.

Bất giác cô thật sự thèm khát nó, cô muốn được ra ngoài vẫy vùng, muốn làm những gì mình thích. Và cô biết rõ một điều cô sẽ không bao giờ làm trộm nữa.

Cô thật sự rất thèm tự do.

Nhưng cũng may anh ta đã hứa cho cô ra ngoài đi làm rồi.

Đến lúc đó cô sẽ thừa cơ bỏ trốn đến 1 nơi thật xa. Đố anh ta tìm được hi hi.

Đến lúc đó cuộc sống của cô sẽ rất thoải mái tự do

Ngọc trúc không sao đâu rồi 1 ngày nào đó mình sẽ trốn khỏi đây. Cố lên!

Khi cô đang ngồi suy nghĩ về kế hoạch trốn chạy của mình thì có tiếng gõ cửa.

_ Ai đấy! Vào đi

_ Tiểu thư. Ông chủ muốn gặp cô.

_ Anh ta đang ở đâu?

_ Dạ! Ở phòng làm việc.

_ ừ! Được rồi. Tôi sẽ qua. Cô ra ngoài đi.

Ngọc trúc thở dài, sao tự nhiên lại gọi cô đến đó làm gì .

Bình thường anh ta toàn tự dẫn xác đến đây mà, không biết anh ta gọi cô đến đó có việc gì không nữa, mệt thật.

_ Anh gọi tôi đến có việc gì không.

_ Tôi biết cô ở nhà khá nhàn rỗi, lên đã tìm việc cho cô làm rồi (thật ra anh sợ cô ở nhà buồn, lên đã đắn đo cân nhắc nhất nhiều mới quyết định cho cô đi làm)

_ Thế tôi làm gì?

_ Làm thư ký riêng của tôi

_ Hả? Nhưng tôi có biết gì đâu mà làm . Mới cả sao lại là thư ký riêng của anh.

Ở công ty chẳng phải có rất nhiều việc sao?

Anh cho tôi làm tạp vụ cũng được mà.

_ Công việc của thư ký có rất nhiều kiểu.

Việc của cô là dọn dẹp phòng làm việc của tôi sạch sẽ, sắp xếp lại giấy tờ, pha trà và cà phê mỗi khi tôi cần, Mua cơm trưa cho tôi...

_ sao tôi phải làm những việc đó chứ

_ Thế cô nghĩ cô sẽ làm những gì

_ĂN VÀ NGỦ

_ Vậy cô ở nhà đi, đừng đi làm nữa.

_ Không! vậy tôi đi làm cũng được."không đi làm thì trốn sao được"

_ Vậy mai cô đến công ty với tôi.

_ Được! Bây giờ tôi về được chưa

_ Nói chuyện với tôi khó chịu làm à

_ không "không phải khó chịu mà rất khó chịu".

Sáng hôm sau có hai người cùng bước vào công ty dưới ánh nhìn ngạc nhiên có, ngưỡng mộ có, đố kị có của tất cả mọi người.

Nhưng điều đáng nói. Người nam đi trước thì tủm tỉm cười.

Còn Người nữ đi sau trông mặt rất hình sự.

*****

LÝ DO VÌ SAO NGỌC TRÚC LẠI KHÓ CHỊU NHƯ VẬY.

QUAY LẠI THỜI ĐIỂM 1 TIẾNG TRƯỚC.

LÚC ĐÓ NỮ CHÍNH CỦA CHÚNG TA ĐANG CUỘN TRÒN TRONG CHĂN

VÌ LÀ BUỔI ĐI LÀM ĐẦU TIÊN CỦA NGỌC TRÚC

HOÀNG KY ĐÃ DẶN CÔ GIÚP VIỆC GỌI CÔ DẬY SỚM,

VÌ BÌNH THƯỜNG NGỌC TRÚC TOÀN Ở TRONG PHÒNG CHỈ ĂN VÀ NGỦ,

LÊN THEO LẼ THƯỜNG TÌNH BUỔI SÁNG CÔ NGỦ ĐẾN TRƯA MỚI DẬY.

HOÀNG KỲ BIẾT CÔ KHÔNG THỂ TỰ DẬY ĐƯỢC SỚM

LÊN ĐÃ CHO NGƯỜI GỌI CÔ DẬY.

NHƯNG KHÔNG NGỜ CÔ LẠI KHÓ BẢO NHƯ VẬY.

CÔ KHÔNG NHỮNG CHỊU DẬY MÀ CÒN NGỦ SAY HƠN.

KHÔNG CÒN CÁCH NÀO KHÁC ANH PHẢI TỰ GỌI CÔ DẬY.

NHƯNG CÔ ĐÚNG LÀ GAN LÌ MÀ GỌI, HÉT, TÁT, KÉO XUỐNG ĐẤT CÔ LẠI BÒ LÊN NGỦ TIẾP.

ANH CẢM GIÁC LÚC ĐÓ CÔ NHƯ NGƯỜI MỘNG DU VẬY.

SAU KHI THẤT BẠI 1 HỒI. CUỐI CÙNG ANH ĐÃ NGHĨ RA CÁCH TRỊ CÔ. TIỆN THỂ ĂN ĐẬU HŨ CỦA CÔ LUÔN

THẬT RA CÓ ĐIỀU NÀY ANH KHÔNG MUỐN THỪA NHẬN ĐÓ LÀ ANH BẮT ĐẦU CHÚ Y ĐẾN CÔ

MÀ HÔM NAY NHÌN BỘ DẠNG CÔ NGỦ NGOAN NHƯ MÈO CON VẬY.

KHUÔN MẶT ỬNG HỒNG VÌ SAY NGỦ, CÁNH MŨI PHẬP PHỒNG NHỮNG NHỊP THỞ ĐỀU TRÔNG RẤT DỄ THƯƠNG.

NHƯNG CUỐN HÚT ANH NHẤT LÀ ĐÔI MÔI ANH ĐÀO HỒNG ĐỎ ĐANG HÉ MỞ NHƯ MỜI GỌI VÀ KHÁM PHÁ NÓ.

NHÌN NHỮNG BIỂU HIỆN ĐÓ CỦA CÔ.

ANH BẤT GIÁC NGHĨ RA MỘT CÁCH RẤT NHẸ NHÀNG MÀ HIỆU QỦA.

ĐÓ LÀ HÔN LÊN LÀN MÔI ANH ĐÀO CHÚM CHÍM KIA. ĐẾN LÚC ĐÓ XEM CÔ CÓ CHỊU DẬY KHÔNG.

NGHĨ LÀ LÀM. ANH BÈN TIẾN VỀ PHÍA CÔ NẰM. NHÌN NGẮM CÔ. RỒI TỪ TỪ ĐƯA THÂN MÌNH ĐẾN GẦN CÔ HƠN.

KHI BỜ MÔI ANH CHẠM VÀO MÔI CÔ .

ANH CẢM THẤY MÔI CÔ RẤT MỀM MẠI, NGỌT NGÀO

KHI HÔN MÔI CO ANH MUỐN NHIỀU HƠN NỮA MUỐN VÀO TRONG KHOANG MIỆNG CÔ ĐỂ TẬN HƯỞNG.

ANH ĐANG PHÂN VAN KHÔNG BIẾT LÊN VÀO TRONG MIỆNG CÔ THẾ NÀO.

THÌ ĐỘT NHIÊN MÔI CÔ HƠI HÉ MỞ {TẠI KHÓ THỞ QUÁ LÊN MỞ MIỆNG RA ĐỂ THỞ. Ai Dè}

ANH VỘI VÀNG ĐƯA LƯỠI VÀO BÊN TRONG THAM LAM HÚT LẤY MẬT NGỌT TRONG MIỆNG CÔ.

NGỌC TRÚC ĐANG NGỦ SAY.

ĐỘT NHIÊN CÔ CẢM THẤY KHÓ THỞ VÔ CÙNG VÀ HÌNH NHƯ CÒN BỊ ĐÈ RẤT NẶNG NỮA.

TRONG VÔ THỨC CÔ BÈN HÁ MIỆNG RA ĐỂ THỞ.

NHƯNG VỪA HÁ MIỆNG RA ĐÃ BỊ CÁI GÌ ĐÓ NGỌ NGUẬY VÀ CỨ BẮT LẤY LƯỠI CÔ RẤT KHÓ CHỊU.

NHƯNG SAO CÔ NGÀY CÀNG KHÓ THỞ. CÔ CẢM THẤY MÌNH KHÔNG THỞ NỔI NỮA . BÈN MỞ MẮT.

NHƯNG ĐẬP VÀO MẮT CÔ LÀ BẢM MẶT ĐÁNG GHÉT CỦA TÊN CHỦ NHÀ .

NHƯNG TRỜI Ơi! HẮN TA ĐANG HÔN CÔ.

CÔ VỘI VÀNG BỪNG TỈNH ĐẠP CHO ANH MỘT CÁI

_ TÊN KHỐN. ANH VỪA LÀM GÌ TÔI VẬY HẢ

_ ĐÁNH THỨC CÔ DẬY

- CÓ AI ĐÁNH THỨC NHƯ ANH KHÔNG VẬY HẢ. LẠI CÒN CÃI NỮA À

~NẾU CÔ DẬY ĐƯỢC TỪ SỚM THÌ TÔI ĐÃ KHÔNG PHẢI LÀM NHƯ VẬY

_ ANH! Anh! ANH GIỎI LẮM! CÚT RA NGOÀI CHO TÔI THAY ĐỒ

- BÂY GIỜ LÀ 7H5′ CÔ CÓ 15 PHÚT CHUẨN BỊ TẤT CẢ. CÔ NHANH LÊN ĐẤY. TÔI ĐỢI CÔ NGOÀI XE

_ RA NGOÀI ĐI

SỰ VIỆC LÀ NHƯ VẬY ĐÓ

MỘT NGƯỜI THÌ TỨC GIẬN VÌ ĐÃ MẤT NỤ HÔN ĐẦU

MỘT NGƯỜI THÌ HẠNH PHÚC VÌ ĐÃ CÓ ĐƯỢC THỨ MÌNH MUỐN

MỘT NGƯỜI THÌ GẬT ĐẦU CƯỜI KHI CÓ NGƯỜI CHÀO HỎI

MỘT NGƯỜI THÌ MẶT HẦM HẦM KHÔNG THÈM MHÌN MỘT AH.

KHIẾN CHO TẤT CẢ MỌI NGƯỜI TRONG CÔNG TY ĐỀU NGẠC NHIÊN

BÌNH THƯỜNG CHỦ TỊCH RẤT LẠNH LÙNG. ÍT NÓI.

SAO HÔM NAY LẠI VUI VẺ NHƯ VẬY

CHẲNG LẼ LÀ DO CÔ GÁI GƯƠNG MẶT HẦM HẦM ĐANG ĐI ĐĂNG SAU Ư.

VÀ TRONG PHÚT CHỐC CÔ TRỞ THÀNH TÂM ĐIỂM CỦA MỌI NGƯỜI.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-17)