← Ch.88 | Ch.90 → |
Lãnh Nguyệt nghẹn lại một hơi trong ngực, suýt chút nữa bật khóc.
Nhìn thấy Cảnh lão gia tử dù đang ngái ngủ vẫn giữ dáng vẻ hòa ái dễ gần, Lãnh Nguyệt nghĩ rằng ông chỉ nhất thời hoa mắt, không nhận ra nàng trong bộ áo tay rộng váy dài. Nàng bèn tiến thêm một bước, chắp tay trầm giọng nói: "Ty chức, tổng lĩnh bộ khoái Hình Bộ Lãnh Nguyệt, bái kiến Cảnh thái phó."
Cảnh lão gia tử nhìn nàng như thể nghe thấy một lời xưng hô không vừa ý, đôi mày khẽ nhíu lại, giọng ôn tồn nhưng mang chút trách móc: "Đừng nói dối trước bài vị tổ tiên nhà ta, nếu không đêm ngủ sẽ thấy vài thứ kỳ quái đấy, ha ha..."
Nghe vậy, sống lưng Lãnh Nguyệt bất giác lạnh toát, đầu óc có chút mông lung.
Dù Tiêu Chiêu Diệp có muốn hãm hại Cảnh gia, cũng không đến mức dùng một cô nương cải trang để lừa gạt một người tinh tường như Cảnh lão gia tử, người mà ngay cả khi Cảnh Dực say khướt cũng nhận ra.
Lãnh Nguyệt cẩn trọng quan sát Cảnh lão gia tử, vẫn cung kính đáp: "Cảnh thái phó, ty chức sao lại nói dối được?"
Cảnh lão gia tử hiền từ nhìn nàng, mỉm cười nhẹ nhàng, không chút ngập ngừng đáp: "Con nói xem, cô nương này chẳng phải là con dâu nhà ta sao? Mấy tháng trước còn sớm sửa miệng gọi ta một tiếng "cha", ha ha..."
Chẳng lẽ Cảnh Dực vẫn chưa kịp nói cho Cảnh lão gia tử chuyện hưu nàng?
Chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói rõ. Tuy rằng để nàng giải thích có hơi không ổn, nhưng trước mắt nếu không làm rõ, ai mà biết được Cảnh lão gia tử với thủ đoạn quỷ quyệt kia sẽ xử lý thế nào một kẻ tự đưa mình đến giả làm con dâu.
"Cảnh thái phó..." Lãnh Nguyệt khẽ mím môi, mang theo chút không cam lòng, chậm rãi nói: "Cảnh Dực đã hưu ta rồi."
Cảnh lão gia tử thật sự trông như lần đầu nghe chuyện này, đôi mắt dài như hồ ly trợn tròn, ánh lên vẻ kinh ngạc khó tin.
Một nỗi ấm ức bất chợt dâng lên trong lòng Lãnh Nguyệt, khiến nàng thấy sống mũi cay cay.
Cảnh lão gia tử nhìn nàng hồi lâu, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa bán tín bán nghi, rồi ôn tồn nhưng nghiêm túc hỏi: "Có hưu thư chứ?"
"Có."
Lãnh Nguyệt bình tĩnh đáp, rồi đưa tay vào ngực. Nhưng khi chạm vào lớp áo xa lạ, nàng mới chợt nhớ ra, vì sợ sơ suất khi gặp Tề thúc và những người khác, nên tất cả thẻ bài hay thư tín chứng minh thân phận đều không mang theo. Cả tờ hưu thư cũng không ngoại lệ.
"Ta..." Lãnh Nguyệt lúng túng thu tay về, đành thật thà nói, "Ta không mang."
Cảnh lão gia tử nhìn nàng chằm chằm giây lát, ánh mắt hơi híp lại, vẻ mặt hiền hòa nhưng lại hỏi một câu chẳng ăn nhập gì: "Vị tiên sinh dạy con học chữ đã mất nhiều năm rồi nhỉ?"
Lãnh Nguyệt không hiểu câu hỏi từ đâu rơi xuống, nhưng Cảnh lão gia tử đã hỏi, nàng đành trả lời thật: "Đúng vậy."
"Trách không được..." Cảnh lão gia tử cười, ý cười càng thêm đậm, "Bài tập làm chưa xong liền bảo là quên mang. Đó là chuyện Thái Tử gia năm thứ hai đi học mới bày ra thôi, ha hả..."
"..."
Lãnh Nguyệt suýt quỳ xuống trước mặt ông.
Cảnh lão gia tử như nhìn thấu vẻ khóc không ra nước mắt của nàng, liền nhẹ nhàng nhường một bước: "Con tự xưng là tổng lĩnh Hình Bộ, vậy chắc hẳn phải có thẻ bài của Hình Bộ?"
Lãnh Nguyệt cảm thấy như có móng vuốt gãi trong lòng, nhưng đối diện với ánh mắt hiền lành của Cảnh lão gia tử, nàng chỉ có thể cắn răng đáp: "Có... nhưng không mang."
Cảnh lão gia tử bao dung nhìn nàng, lại lùi thêm một bước: "Thẻ bài Hình Bộ không mang, vậy còn thẻ bài An Vương phủ thì sao?"
Lãnh Nguyệt cắn răng, "Cũng... không mang."
"Vậy thẻ bài ra vào nha môn Hình Bộ chắc có mang đi chứ?"
"Không..."
Cảnh lão gia tử nhìn nàng cố giữ vẻ bình tĩnh cứng đờ như đá, cuối cùng không hỏi nữa, chỉ cười khẽ, "Ha ha..."
Lãnh Nguyệt bất giác thấy lòng bồn chồn, ánh mắt thoáng lia qua bài vị trên bàn thờ, lập tức bừng tỉnh, hai mắt sáng lên. Nàng nhanh chóng bước tới, bưng lên một mâm bánh đậu xanh, không nói không rằng nhét ngay một miếng vào miệng.
Nàng cũng chẳng biết mình hiện giờ có còn tư cách ăn một ngụm đồ cúng của Cảnh gia hay không, nhưng chỉ có cách này mới có thể đường hoàng chứng minh nàng là người từng thuộc về Cảnh gia.
Quả nhiên, thấy nàng hấp tấp nhét bánh đậu xanh vào miệng, bị nghẹn đến trừng mắt, Cảnh lão gia tử lập tức bừng tỉnh, khuôn mặt giãn ra như ngộ ra điều gì, thân thiết vỗ vỗ vào đệm ngồi bên cạnh: "Lại đây, ngồi xuống từ từ ăn, ha hả..."
Lãnh Nguyệt có cảm giác trong sự bừng tỉnh ấy của Cảnh lão gia tử còn mang theo ý tứ nào đó, nhưng khi trong miệng nhai bánh đậu xanh dâng cúng tổ tiên Cảnh gia, nàng không khỏi cảm xúc ngổn ngang, cũng không phân biệt nổi cảm giác mơ hồ ấy là gì.
Đây là từ đường Cảnh gia, nơi thờ cúng tổ tiên Cảnh gia. Nghĩ tới lần đầu mang theo sinh linh nhỏ trong bụng ra mắt tổ tiên nhà hắn, Lãnh Nguyệt không ngồi khoanh chân mà từ tốn đặt lại mâm bánh, lau bột còn dính trên miệng, rồi quỳ thẳng tắp trên đệm hương bồ, kính cẩn dập đầu trước hàng bài vị.
Phần lớn thời gian, nàng không tin vào quỷ thần, mà hầu hết người trong Tam Pháp Ty cũng thế. Công việc của họ đã quá đủ bận rộn với việc trừ ác, nếu còn phải suy xét đến quỷ thần thì những ngày tháng của Tam Pháp Ty e là không sống nổi.
Lần này nàng cúi lạy tổ tiên Cảnh gia không phải để cầu xin gì, mà là để tỏ lòng biết ơn, biết ơn rằng bất kể giàu nghèo sang hèn, tổ tiên họ Cảnh đã sống hết sức mình, nuôi dưỡng và bảo vệ con cháu để các thế hệ nối tiếp nhau mà trưởng thành. Cuối cùng, nàng mới có cơ hội gặp Cảnh Dực trong đời mình, giờ đây còn đứa con chưa ra đời này.
Không biết từ bao giờ, có lẽ từ khi nhìn thấy những xác chết nằm la liệt sau mỗi trận chiến, hay từ khi thấy từng thi thể nơi nhà xác bị ruồi nhặng vây quanh, nàng mới dần thấm thía rằng để sống được thật sự không dễ dàng.
Phàm là có thể cứu một người, nàng nhất định sẽ dốc hết sức mình.
Cảnh lão gia tử dường như cho rằng cái bái lạy của Lãnh Nguyệt là để tạ lỗi vì đã ăn đồ cúng, vừa thấy nàng quỳ thẳng dậy đã cười ha hả hỏi: "Có biết đồ cúng này để làm gì không?"
Một chữ "ăn" suýt buột ra khỏi miệng nàng, nhưng rồi nàng cảm thấy thật không ổn khi trả lời như vậy, đành chỉnh lại, nghiêm túc đáp: "Để tế bái tổ tiên."
"Tế bái tổ tiên làm gì?"
Tế bái tổ tiên có nhiều mục đích, chỉ cần đếm đầu ngón tay cũng khó kể hết. Lãnh Nguyệt cuối cùng chọn một câu trả lời trung dung nhất: "Cầu xin phù hộ."
"Con tin người chết có thể phù hộ người sống sao?"
Lãnh Nguyệt thoáng nghẹn lời, rồi nghĩ đến quy củ của Cảnh gia là không được nói dối, đành thành thật lắc đầu.
"Ta cũng không tin, " Cảnh lão gia tử thản nhiên đáp, cười nhẹ chỉ về phía bàn thờ với hàng bài vị phía sau, "Nhưng hiện tại cứ bày bài vị ở đây, chúng ta cứ làm bộ tin một chút, ha ha..."
"... Dạ."
Cảnh lão gia tử mang vẻ mặt ý nhị nói: "Rồi có một ngày... mà không, nhất định sẽ có ngày đó, con cũng sẽ được đặt bài vị lên đây, có khi còn vài đứa cháu chắt của con tới thăm bái... Con nghĩ sẽ thấy sao?"
"..."
Lãnh Nguyệt nghe mà lòng trĩu nặng, không dám nghĩ sâu thêm, chỉ cúi đầu.
Cảnh lão gia tử nhìn nàng cười: "Nếu một ngày có đứa cháu đói bụng, lỡ ăn một miếng đồ cúng, con trên trời nhìn xuống sẽ nghĩ gì?"
Lãnh Nguyệt suy nghĩ một chút, lòng có chút phức tạp. Nếu thực sự có ngày ấy, vài chục năm sau, có khi nàng lại muốn hiện linh cho cháu một món gì đó ăn no lòng. Đã khuất rồi, ai nỡ tính toán với con cháu?
Nàng xoa nhẹ bụng, nhẹ nhàng nói: "Ăn thì cứ ăn, ăn nhiều một chút, đừng để đói bụng."
"Con nghĩ vậy, ta cũng nghĩ vậy." Cảnh lão gia tử cười nhạt, chỉ vào bài vị trên bàn, "Họ cũng sẽ nghĩ vậy... Bao gồm cả tiên hoàng. Bất cứ ai có con cháu đều sẽ nghĩ thế."
Những câu đầu thì Lãnh Nguyệt hiểu, nhưng câu cuối lại làm nàng ngẩn ngơ.
"Tiên hoàng?"
Cảnh lão gia tử mấp máy môi như muốn nói, rồi lại vẫy nàng lại gần, hạ giọng nói: "Tiên hoàng, chính là vị hoàng đế đã khuất đang bay trên trời ấy."
Lãnh Nguyệt suýt ngã sấp mặt.
"Cảnh Thái phó..."
"Kêu "cha" đi."
"... cha."
Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi, thành khẩn nói: "Ta có vài việc muốn thỉnh giáo ngài."
Đợi Cảnh lão gia tử gật đầu, Lãnh Nguyệt mới nghiêm mặt nói: "Đêm qua con gặp Cảnh Dực. Hắn nói tiên hoàng khi còn sống từng triệu hắn và các hoàng tử trong kinh vào cung để bàn chuyện chính sự. Đáng tiếc còn chưa kịp nói gì thì người đã bị độc thủ hạ sát... Theo lời Cảnh Dực, lúc ấy tinh thần tiên hoàng minh mẫn, không có dấu hiệu nào là bị ép buộc. Nhưng điều kỳ lạ là các hoàng tử được triệu kiến có vai trò rất khác nhau trong triều, có người thậm chí còn chưa đến tuổi tham gia chính sự. Căn bản không có sự vụ nào đáng để gọi tất cả bọn họ và Cảnh Dực cùng thương nghị. Con nghi rằng việc tiên hoàng triệu họ vào cung có ẩn ý gì khác. Nay tiên hoàng đã băng hà, chỉ có thể thỉnh ngài suy ngẫm thêm về dụng ý của người."
Cảnh lão gia tử khẽ nheo mắt, mỉm cười nghe Lãnh Nguyệt nói hết, gật đầu nhẹ: "Ta biết ngay con đến là vì chuyện này."
Lời này khiến lòng Lãnh Nguyệt rạo rực, cảm giác kính nể chưa kịp lan tỏa toàn thân thì đã nghe Cảnh lão gia tử chậm rãi nói thêm một câu, làm nàng lạnh buốt cả người:
"Cho nên, còn chưa đợi con hỏi, ta đã nói rồi đấy, ha ha..."
← Ch. 88 | Ch. 90 → |