← Ch.52 | Ch.54 → |
Sau khi bị phương trượng "cẩn thận" cạo trọc lại một lần nữa, Cảnh Dực cảm thấy hoàn toàn chấp nhận số phận. Lão phương trượng vuốt cái đầu mới bóng lưỡng của hắn, trên mặt nở nụ cười mãn nguyện như vừa hoàn thành một công đức.
"Thần Tỉnh."
"Thần Tỉnh?"
"Thần Tỉnh a..."
Phương trượng gọi liền mấy tiếng, Cảnh Dực mới giật mình tỉnh lại, lập chưởng cúi đầu, gọi một tiếng "Sư phụ" đầy cam chịu.
"Thần Tỉnh." Phương trượng lại chậm rãi nhắc lại cái pháp hiệu này một lần, mới thong thả nói.
"Con đến đây bất ngờ, nhưng cũng là duyên phận. Giờ đã vào Phật môn, thì phải giữ giới luật nhà Phật." Phương trượng nhìn Cảnh Dực một cái thật sâu.
"Giới luật của Phật môn, con hiểu chứ?"
Cảnh Dực gật đầu ngay không chút do dự.
Người ngoài có thể không biết, nhưng phương trượng rõ hắn tới đây là làm việc cho An vương gia, đâu phải thật lòng muốn tu hành. Chỉ cần hắn không dính thức ăn mặn, không gần nữ sắc, không ồn ào đùa giỡn, thì chắc phương trượng cũng không muốn quản hắn.
"Sư phụ cứ yên tâm." Cảnh Dực nở nụ cười ngoan ngoãn, "Nghe nói chùa đang làm một pháp sự, không biết có việc gì cần đệ tử giúp đỡ chăng?"
Ý hắn là có mấy việc để hắn có thể tiếp cận Vương Thác, những việc không đòi hỏi kiến thức Phật pháp cao thâm, chỉ như bưng trà, đưa cơm.
Phương trượng hơi nhíu mày, quay đầu nhìn Thần Tú đang đứng cạnh.
"Con cứ theo Thần Tú sắp xếp."
Thần Tú bên cạnh nghe vậy thì nở nụ cười từ bi.
"Vâng, sư phụ."
Thần Tú đưa Cảnh Dực tới một gian tăng xá. Phòng này không phải kiểu phòng chung đơn sơ của các tiểu sa di, mà là một gian có phòng khách, phòng ngủ riêng biệt, sạch sẽ thoáng mát, gần như chỗ ở dành cho các khách quý hoặc tăng nhân quản sự của chùa.
Cảnh Dực có chút thụ sủng nhược kinh.
"Ta ở chỗ này... có vẻ không thích hợp lắm?"
Thần Tú nhìn lướt qua căn phòng, gật đầu.
"Ta cũng thấy vậy."
"..."
"Nhưng, " Thần Tú mỉm cười nói tiếp, "Đây là ý của sư phụ. Đệ mới đến, chắc sẽ có chỗ không quen, tạm ở cùng ta một thời gian cho dễ chăm sóc lẫn nhau."
Cảnh Dực ngẩn ra, "Ở cùng huynh?"
"Đây là phòng của ta, phòng ngủ bên trong." Thần Tú nhoẻn cười đầy thân thiện, "Chúng ta đều không to con, cái giường này cho hai người nằm vẫn dư dả."
Nằm cho hai người...
Hai người?!
Cảnh Dực suýt nữa há hốc mồm đến rớt cằm, mắt trợn tròn ngơ ngác.
Thần Tú còn thân thiện hỏi thêm, "Ta thích nằm bên ngoài, còn đệ thì sao?"
Sắc mặt Cảnh Dực vừa phức tạp vừa khó nói thành lời.
Hắn rất muốn nói mình là người có thê tử, mà thê tử hắn cũng chẳng thích bất kỳ ai đến gần hắn quá, nhưng vừa nhìn xuống bộ tăng y xám đang mặc, hắn đành nuốt lại, thở dài, "Ta thích ngủ dưới đất."
Thần Tú nhướn mày, "Giường này không khó ngủ đâu."
Cảnh Dực nỗ lực mỉm cười kiểu ngoan ngoãn của sư đệ.
"Vậy chắc huynh cũng không khó ngủ, phải không... ha ha..."
Thần Tú khẽ nhíu mày, mỉm cười hơi bí hiểm, lẩm bẩm như tự nói.
"Chẳng lẽ người Cảnh gia đều thích ngủ dưới đất..."
Cảnh gia người... đều?
Cảnh Dực sửng sốt. Còn chưa kịp ngẫm ra, thì thấy Thần Tú thu lại nụ cười, nhìn hắn thật sâu, giọng hơi trầm xuống.
"Đệ tới đây để làm việc, phải không?"
Cảnh Dực ngạc nhiên.
Với tác phong thận trọng của An vương gia, chắc chỉ có phương trượng là biết hắn tới chùa không phải để thật lòng xuất gia. Nhưng lý do hắn xuất gia là gì, chắc ngay cả phương trượng cũng không rõ.
Mà lý do phương trượng thu hắn làm đệ tử... nói thật là đơn giản và thô bạo.
Thần Tú nhìn lại chẳng giống người thô thiển.
Vì vậy, Cảnh Dực nhẹ nhàng gật đầu.
"Đúng vậy."
"Làm việc gì?"
"Pháp sự." Thấy Thần Tú có vẻ ngơ ngác, Cảnh Dực thở dài, nụ cười hơi khổ, nhẹ nhàng nói, "Có một cố nhân vừa đi, lại đi oan uổng, ta chẳng đủ bản lĩnh minh oan cho nàng, nên chỉ muốn tự tay siêu độ cho nàng."
Thần Tú nhìn hắn một lúc, không nói gì, chỉ niệm "A di đà phật", rồi bảo.
"Ngày mai, chùa có pháp sự, cần chọn bốn mươi chín vị tăng nhân sao chép 《 Địa Tạng kinh 》, mỗi người bốn mươi chín lần. Đệ đã có tâm độ người, có thể đi thử."
Sao kinh chẳng qua là chép kinh thư, việc này với Cảnh Dực không khó, nhưng ngữ khí của Thần Tú lại khiến hắn có chút bất an.
"Thử?"
"Pháp sự này là do hoàng tử Cao Ly đích thân tổ chức cho một lão thí chủ vừa mất ở trong chùa. Hắn muốn tự tay tuyển chọn người sao kinh, điều kiện hơi khắt khe..." Thần Tú dừng một chút, ánh mắt phức tạp đánh giá Cảnh Dực, "Ta thấy đệ chắc là có thể."
Nhìn vẻ mặt chắc nịch của Thần Tú, Cảnh Dực không khỏi tự hỏi liệu chuyện hắn từng dùng Phạn văn sao 《 Liệt Nữ Truyện 》 có lan truyền khắp kinh thành không.
Hắn cảm thấy chuyện này cần cân nhắc kỹ hơn.
"Vậy... Ta sáng dậy trễ, bữa sáng chưa ăn, cơm trưa cũng không, có thể ăn chút gì trước rồi đi không?"
"Không được." Thần Tú không chút do dự đáp, còn cười đầy từ bi, "Phật môn có giới luật, quá ngọ không thực, đệ không biết sao?"
Cảnh Dực thật sự không biết chuyện này.
"Quá ngọ không thực?" Hắn mở to mắt, nhìn Thần Tú như thể gặp quỷ, "Quá trưa rồi thì không ăn cơm được?"
"A di đà phật, quả nhiên sư đệ có tuệ căn."
"..."
Cảnh Dực ôm bụng đói đến lúc gặp Vương Thác mới nhận ra khổ nạn thật sự còn ở phía sau.
Chưa thấy Vương Thác đâu, hắn đã bị làm lễ tẩy uế đủ kiểu, dày vò nửa ngày trời, đến khi thấy Vương Thác thì trời đã gần tối.
Cảnh Dực trước đây gặp qua không ít sứ thần Cao Ly ở trong cung, đều là nhỏ bé gầy yếu, khoác áo choàng rộng thùng thình, nhìn một cái là đã muốn cho họ ăn.
Từng có lần Cảnh Yên cắn răng nói đùa rằng Cao Ly không phải không có quan viên mập mạp, chỉ là phái loại hình này đến để có thể dễ dàng khơi dậy sự thương cảm của Hoàng thượng. Nhìn Vương Thác, Cảnh Dực thầm niệm "A di đà phật" cho dân chúng Cao Ly.
Năm nay Cao Ly gặp hạn hán hay sao mà phải cử một hoàng tử vừa lùn vừa gầy thế này tới?
Đang thầm tiếc thương, hắn thấy thiếu niên còn gầy hơn mình một cái đầu, mặt mày khô khốc đánh giá hắn một lượt, rồi hỏi bằng giọng Hán ngữ lơ lớ.
"Cậu là túng nhân?"
Cảnh Dực vừa chột dạ vừa bối rối, "Túng nhân?"
Hắn tự biết mình có hơi túng, nhưng có đến mức này đâu... Vương Thác hỏi vậy là ý gì?
Hay là "túng" là yêu cầu đặc biệt để sao kinh?
Vương Thác thấy Cảnh Dực không trả lời, bèn chỉ vào cái đầu trọc lốc của hắn.
"Tức là hòa thượng."
"Ý của thí chủ là tăng nhân?"
"Ta chỉ nói như vậy thôi."
Cảnh Dực định đáp lại một cách đàng hoàng, nhưng nhìn vẻ mặt lờ đờ của Vương Thác, rốt cuộc chỉ đành cúi đầu niệm một câu "A di đà phật".
Cao Ly vương cũng thật hào phóng khi đầu tư cho con cái học vấn...
Vương Thác nhăn mặt, có vẻ khó chịu.
"Cậu là đệ tử của Thần Thú sao?"
Cảnh Dực nghẹn đến muốn đen mặt.
"Thần Thú?"
"Chính là người đó, cao cao, trắng trẻo, đẹp hơn cậu..."
Cảnh Dực ngẩn ra, rồi đành xác nhận, "Thí chủ muốn nói Thần Tú?"
"Có khác gì sao?"
Cảnh Dực cười khổ, "Không có."
Vương Thác nhìn thấy vẻ mặt khó tả của hắn, nghi hoặc hỏi lại.
"Vậy cậu là đệ tử của hắn?"
Cảnh Dực lắc đầu.
"Ta là sư đệ của hắn, pháp hiệu Thần Tỉnh."
Vương Thác chắp tay cung kính đáp.
"Xà Tinh đại sư."
"..."
Cảnh Dực chợt nhớ Lãnh Nguyệt đến tha thiết.
Nếu tức phụ hắn có ở đây, nhất định sẽ có cách vặn xoắn đầu lưỡi người này.
Vương Thác hành lễ xong, dẫn hắn đến bàn bên cửa sổ, bảo hắn ngồi xuống, còn mình ngồi xếp bằng trên bồ đoàn bên cạnh.
"Ta có mấy câu hỏi, cậu trả lời rồi viết ra."
Cảnh Dực nhấc bút, có chút lực bất tòng tâm, gật đầu.
"Tên pháp hiệu, ngày sinh, chiều cao, cân nặng, ngực bao nhiêu, eo bao nhiêu, mông bao nhiêu, có bao nhiêu con."
"..."
Cảnh Dực run tay, một giọt mực lớn rơi xuống giấy, "Tách" một tiếng, làm đen cả trang giấy và khuôn mặt hắn.
Hắn quay đầu nhìn Vương Thác, nghiêm mặt, từng chữ từng chữ mà nhấn mạnh.
"Bần tăng không có con."
Vương Thác nhíu mày, chỉ vào gầm bàn."Cậu nói dối, ta thấy rồi."
"...... !"
Cảnh Dực vội cúi xuống xem, vì mất thăng bằng suýt nữa ngã lăn ra đất. Nhìn xuống đôi giày vải đen mới thay, Cảnh Dực sững sờ.
"Bần tăng thất lễ... Thí chủ, sư phụ cậu có phải người Thục Châu?"
Vương Thác sửng sốt, đôi mắt nhỏ khẽ mở to, dường như bị kinh ngạc đến hoảng hốt, giọng có phần chột dạ.
"Sao cậu biết?"
Chẳng lẽ nói với hắn rằng vú nuôi của mình là người Thục Châu sao?
Cảnh Dực chỉ mỉm cười, gật đầu lập chưởng, nhẹ nhàng nói.
"Bần tăng đoán ra."
Ánh mắt Vương Thác nhìn hắn lập tức giống như nhìn thấy Bồ Tát hiện thế.
Cảnh Dực viết xong những câu hỏi trên giấy, quay sang hỏi Vương Thác.
"Thí chủ còn muốn hỏi gì nữa không?"
Vương Thác ngẩn người nhìn hắn một lúc lâu, rồi hỏi tiếp một tràng dài những câu không liên quan đến sao kinh, thậm chí còn bắt hắn viết một bài về đồ sứ, rồi một bài nhận xét và đánh giá về Trương Lão Ngũ.
Viết xong cả hai bài, trời đã tối, trong phòng chỉ còn một ngọn đèn lay động trong gió đêm phả vào từ cửa sổ.
Cảnh Dực thở phào nhẹ nhõm, vừa đặt bút xuống, cửa sổ bỗng bật mở toang, một làn gió mang mùi thơm đồ ăn thổi vào, trước mặt hắn đột ngột xuất hiện một hộp cơm, cùng với một người.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, đã bị người đó nâng mặt, môi kề môi trong một nụ hôn nồng nhiệt, gần như không thở nổi.
Lãnh Nguyệt vừa say đắm hôn hắn nửa nén nhang thì chợt phát hiện dưới bàn vẫn còn có người. Lãnh Nguyệt giật mình, vội thả hắn ra.
Người kia vừa lùn lại ngồi quá thấp, cộng thêm trời đã tối, y ngồi đó im lìm không nói một tiếng nào, thế nên nàng ngồi ngoài cửa sổ nhìn lén Cảnh Dực viết chữ nửa canh giờ cũng không phát hiện ra sự hiện diện của y.
Người kia là một thiếu niên gầy gò trơ xương, mặc chiếc áo choàng rộng thùng thình, nét mặt đầy kinh ngạc nhìn nàng, trông vừa đáng thương vừa tội nghiệp, khiến trái tim nàng bất giác mềm lại.
Lãnh Nguyệt mở hộp cơm ra, lấy một chiếc bánh bao nóng hổi, ngồi xuống trước mặt Vương Thác, đưa bánh vào tay y, mỉm cười dịu dàng, rồi quay sang Cảnh Dực, hỏi, "Đây là hài tử của nhà ai vậy?"
Cảnh Dực và Vương Thác nhìn nhau chằm chằm. Lát sau, Cảnh Dực thầm niệm một câu "Ngã phật từ bi", buông xuôi thở dài.
"Là hoàng tử của Cao Ly..."
← Ch. 52 | Ch. 54 → |