Bàn bi-a
← Ch.35 | Ch.37 → |
Cố Diên bị Phong Hi Niên ép vào trong vách tường thang máy, anh chế trụ cằm cô, một tay ôm lấy vòng eo mảⓝ.♓ k.𝒽.ảռ.𝐡 của thiếu nữ, cúi đầu cắn ⓜ.ú.𝐭 đôi môi 𝖒-ề-〽️ ⓜ-ạ-𝐢, Cố Diên đang muốn mở miệng từ chối, dù sao đây cũng là nơi công cộng, ai ngờ anh lại nhân cơ hội đó xâm chiếm khoang miệng cô, tùy ý cướp lấy hơi thở của cô, môi răng dây dưa, hô hấp đan xen.
Tư thế của anh bá đạo khiến cô không còn chỗ trốn, chỉ có thể mơ màng mềm nhũn nằm trong 𝖓-𝐠ự-ⓒ anh, chỉ buông đôi môi đỏ mọng của cô ra được một chút lại ngay lập tức 𝖒*ú*t vào, thiếu nữ không ngừng ⓣ𝐡·ở ⓓố·𝒸 trong lòng anh, không có sức lực từ chối, chỉ có thể để mặc cho anh đòi hỏi.
Cố Diên bị anh 𝐡.ô.𝓃 đến mơ màng kiệt sức, cô cho rằng anh muốn đưa cô đi, mà khi cửa thang máy mở ra, nhìn trang hoàng xa hoa bốn phía, rõ ràng bọn họ vẫn đang ở Huyễn.
Hình như tầng này là khu vực riêng tư không dành cho người ngoài.
Cố Diên bị ôm vào căn phòng tổng thống, đi qua phòng khách lớn, trong phòng giải trí bên cạnh còn có bàn bi-a.
"Thế nào? Còn muốn bắn bi-a không?"
Cố Diên bị anh ôm vào ⓝ🌀ự-c, bàn tay nhỏ ôm lấy cổ anh, da thịt chạm nhau, làn da sau cổ Phong Hi Niên đã nó-𝓃-g 𝐛-ừ-ⓝ-ɢ.
Giờ Cố Diên mới khôi phục lại thần trí, tò mò gật đầu, vừa rồi cứ thua như vậy khiến cô không phục.
Phong Hi Niên bật cười trong lòng, rốt cuộc là nhóc con này có biết anh đang giao chiến trong lòng không hả. Thiếu niên yên lặng nhìn phòng giải trí, khuôn mặt anh tuấn như bức tranh thủy mặc lộ ra nụ cười sâu xa, "Nếu Diên Nhi thích, vậy ở đây cũng không tồi."
Lúc bị bế lên bàn bi-a, Cố Diên không khỏi suy nghĩ lung tung. Cô đã tự mình trải nghiệm độ cứng của cửa nhà, bàn nấu ăn, có vẻ độ cứng của bàn bi-a này cũng không thấp.
"Diên Nhi có muốn học chơi pool không?"
Phong Hi Niên đ-è 👢-ê-ⓝ ⓝ-🌀ư-ờ-ï cô, tùy ý lấy gậy chơi bên cạnh, nhắm chuẩn vào một bi đỏ, bi đỏ đụng phải bi đen với một đư●ờп●🌀 cⓞ●𝓃●𝐠 hoàn mỹ rồi rơi vào trong lỗ.
Pool, nhìn tên đoán nghĩ, không có nhiều quy tắc như snooker, nhưng lối chơi lại đa dạng.
Hơi thở ⓝ*ó*ⓝ*ⓖ 🅱*ỏ𝖓*𝖌 phả vào cổ Cố Diên, tay anh vịn lấy vòng eo cô, "Diên Nhi, nâng 𝖒*ô*𝓃*ɢ lên một chút, nghiêng người lên trước một chút."
Cố Diên cảm thấy cách dạy học này cực kỳ khó tập trung, vật cứng nam tính của anh đã chạm vào giữa hai chân cô, chỉ đánh một lần mà Cố Diên đã thở hồng hộc.
"Diên Nhi, em lại không chuyên tâm rồi." Anh ngậm lấy vành tai cô rồi bắt đầu 🦵ℹ️ế_𝖒 láp.
Cho nên, cần phải trừng phạt.
Chiếc áo trên người lại lần nữa bị hủy trong tay anh, tiếng xoẹt vang lên, chiếc áo xinh đẹp thành hai mảnh vải rách, mái tóc buộc lên của cô cũng bị xõa tung, phản chiếu làn da trắng tinh զ⛎y_ế_𝐧 г_ũ.
Cơ thể nhỏ nhắn yểu điệu của cô lộ ra trong không khí, đôi mắt trong veo nhìn anh chằm chằm khiến lửa nóng giữa hai chân Phong Hi Niên càng mạnh.
Hai tay Cố Diên chống lên bàn bi-a, quần jeans cũng bị cởi ra, anh đứng sau lưng cô, một tay xoa nắn bộ 𝓃🌀ự_𝐜 tròn trịa Ⓜ️.ề.𝖒 𝐦ạ.𝖎, một tay đỡ lấy 𝖊_0 𝖙_𝖍_o_𝐧 đang lung lay sắp đổ, hai chân cô bị ép tách ra, cặp 𝖒ôn●𝐠 đầy đặn nhếch lên, huyệt nhỏ vốn đã đ·ộ𝓃·ℊ тì·ⓝ·♓ lại càng ướ·🌴 á·🌴, vật lớn khổng lồ chậm rãi x*â*ⓜ 𝖓*♓*ậ*p theo kẽ mô·ⓝ·ɢ.
Cho dù là ngày nào cũng "yêu" cô thì đường đi trong cơ thể của thiếu nữ vẫn khít chặt, để vách tường yếu đuối của cô không bị thương, lại sợ nhanh quá tay cô sẽ không chống đỡ được, Phong Hi Niên tiến vào gian nan thong thả, nhìn gậy th*t bị huyệt nhỏ nuốt vào từng chút một cho tới khi đã hoàn toàn vào hẳn, âm h* not nớt đã tới cực hạn.
Khác với 🎋_♓ο_á_ï c_ả_𝐦 khi vọt vào nhanh chóng, thong thả thế này thức sự đã khảo nghiệm sức tự chủ của Phong Hi Niên, bị cơ thể của cô 𝖒·ú·𝖙 chặt lấy khiến anh chỉ muốn 𝖍ⓤn*ℊ ⓗăп*g yêu thương người đẹp dưới thân.
"Ưm..."
Tiếng kêu của cô làm anh suýt nữa không khống chế được sức lực.
Gậy th*t thô dài theo động tác 𝖗*ú*🌴 r*🅰️ của anh đã nhuốm một lớp mật dịch, nhìn vừa ư.ớ.† á.𝐭 lại vừa dữ tợn.
Cố Diên chỉ cảm thấy huyệt nhỏ trống rỗng ngứa ngáy như bị kiến cắn."Anh Hi Niên... em vẫn muốn..."
Cô nhỏ giọng cầu hoan, sao Phong Hi Niên không muốn chơi cô tiếp cơ chứ. Nhưng vì tư thế ×â·ⓜ п♓·ậ·ρ từ sau vào rất sâu, mới bị chạm vài cái mà Cố Diên đã ra, giữa hai chân ướt đầm đìa.
Cao trào qua đi, cả người Cố Diên vô lực, đương nhiên cô không chống tay nổi nữa, Phong Hi Niên bế cơ thể ⓜề_〽️ mạ_1 của cô đặt trên bàn bi-a, nâng chân cô đặt lên vai mình, huyệt nhỏ của cô cực kỳ xinh đẹp, lần nào nhìn thấy, Phong Hi Niên cũng muốn ⓗ_ô_ռ lên nó một cách thành kính giống như cúng bái nữ thần không thể khinh nhờn, nhưng bây giờ, anh muốn xâm phạm nữ thần trong lòng mình.
Cố Diên mới ngừng được một lúc, gậy th*t nóng như lửa lại mạnh mẽ đ●ú●✝️ vào, tinh lực Phong Hi Niên như vô hạn, chơi huyệt nhỏ của cô không cần ngừng nghỉ.
"Ưm a... anh Hi Niên... nhanh quá... huyệt nhỏ bị chơi hỏng mất..."
"Ngoan, đừng sợ..."
Âm h* của cô 𝐦*ề*Ⓜ️ Ⓜ️ạ*ï như vậy, sao có thể hỏng được chứ.
Cả người Cố Diên xụi lơ trên bàn bi-a, chân bị ép nâng lên cao, chỉ có thể ngửa đầu т*𝒽*ở ⓓ*ố*🌜, mái tóc đen xõa xuống như thác nước, cổ trắng nõn thon dài, cô giống như công chúa thiên nga vừa được hoàng tử cứu vớt rồi lại bị chiếm hữu đòi hỏi một cách tùy ý.
Cố Diên chỉ thấy cơ thể mình sắp bị 𝐧ɢ·♓𝒾·ề·ⓝ 𝖓·á·т, chân bàn bi-a cũng bắt đầu đong đưa kẽo kẹt, đôi mắt cô ngập nước, ở khoảng cách gần có thể thấy được hàng lông mi đang 𝖗-𝐮-n 𝐫ẩ-𝓎.
Huyệt nhỏ được "yêu thương" không khép lại được, cửa huyệt bị sử dụng quá độ đã sưng đỏ, bên ngoài phần thịt non đã bắt đầu không chứa được tinh d*ch.
Lần đầu ⓑắ_𝐧 ✝️_1𝖓_♓ đã phóng thích d*ụ*𝐜 ✌️*ọ*ռ*🌀 từ sáng, cô gái của anh đã mệt mỏi không thôi, nhưng âm h* nhỏ xinh lại vẫn ngậm lấy gậy th*t của anh không chịu buông ra, Diên Nhi của anh đúng là báu vật trời sinh.
Phong Hi Niên bế bé con nhà mình lên tiếp tục 𝒸h-ⓘế-n đ-ấ-⛎ ở các chiến trường tiếp theo. Mỗi lần vừa đi vừa ôm vừa đú.𝐭 vào sâu trong người cô, chỉ số hạnh phúc của anh lại tăng lên, thỏa mãn tính chiếm hữu trong lòng anh.
Sau khi được đặt 🦵ê-𝓃 𝐠1ư-ờ-n-𝖌, Cố Diên chỉ cảm thấy cơ thể bị xỏ xuyên, 𝖐ⓗ𝖔á·ı 𝖈·ả·m điên cuồng lấp đầy khiến lý trí tan rã, chỉ có nơi ℊ❗.𝖆.ⓞ ♓ợ.ρ nói cho cô biết sự khăng khít giữa cô vào anh, Cố Diên vùi mình trong lồng ⓝ-🌀-ự-🌜 ấm áp kiên cố của thiếu niên, 𝐤.𝐡oá.𝒾 𝖈.ả.𝖒 ập tới ngày một tăng cao, mãi cho tới khi tinh d*ch 𝓃ó.𝓃.g ⓑ.ỏ𝐧.ɢ lại rót vào trong huyệt nhỏ của cô một lần nữa, cả người Cố Diên nhũn ra, ngón chân cuộn tròn, nước mắt sinh lý ướt đẫm khuôn mặt, ga trải giường dưới thân cũng không ngừng bị mật dịch và tinh d*ch tẩm ướt.
Anh ôm cô vào trong lòng, ⓥ_υ_ố_🌴 ✌️_𝐞 khuôn mặt tràn đầy nước mắt của cô, ♓ô*𝓃 lên đôi môi yêu kiều chặn hết những tiếng r-ê-п r-ỉ.
Sự hòa quyện giữa tâm hồn và thể xác của những người yêu nhau nhẹ nhàng hạnh phúc, muốn ngừng mà không được.
Đương nhiên, đêm còn rất dài.
Vở kịch nhỏ:
Sau khi kết 𝖍*ô𝐧*, đối với cách thiết kế đồ gia dụng nhà mới, Cố Diên chỉ có một yêu cầu, phải dùng chất liệu 〽️*ề*Ⓜ️ ⓜ*ạ*𝐢.
Đương nhiên giường phải mềm.
Độ mềm của sofa cũng rất quan trọng. Thảm may thủ công cũng phải có hai lớp. Khăn trải trên bàn nấu ăn cũng phải mềm.
Đệm trên cầu thang phải mềm.
Ngay cả tường và sàn thang máy cũng phải phủ đệm mềm.
Nhà thiết kế không khỏi tò mò nên đưa ra câu hỏi tại sao cô lại yêu cầu như vậy.
Cố Diên ngượng ngùng không dám mở miệng, Phong Hi Niên đã đáp lời, "Vợ tôi không thích nằm ở những nơi quá cứng, không được thoải mái cho lắm."
Nhà thiết kế: Lượng tin tức lớn quá cần thời gian tiêu hóa!
← Ch. 35 | Ch. 37 → |