Gặp được mẹ nhưng sao mẹ không ở lại cùng con vậy??
← Ch.038 | Ch.040 → |
Bên phòng của Minh Nam và Gia Ninh
"Ngày mai đi học ở kí túc xá nhớ chú ý an toàn, mai anh đi công tác cùng Tư Thần 1 tháng lận. Không có gần em để quan sát em nhiều được, phải cẩn thận nếu có gì phải báo cho anh liền nhớ nghe không.."
Minh Nam định nói thêm gì đó, Gia Ninh vội ngắt lời của Minh Nam..
"Được được em nhớ rồi, anh đi thì chú ý an toàn một chút. Có gì gọi cho em, em ở trường cùng vs Diệu Chi mà sẽ không sao đâu"
"Nhưng."
" Yên tâm, em sẽ nhớ lời anh. Bây giờ ngủ thôi"
Gia Ninh vừa dứt lời, Minh Nam liền tiến đến hôn vào đôi môi đỏ mọng của Gia Ninh. Chưa kịp phản ứng gì nhưng Gia Ninh nhanh chóng tiếp thu và theo nhịp cùng
Minh Nam, cả hai quấn lấy nhau một lúc rồi buông ra..
" Sẽ nhớ em lắm.." Giọng Minh Nam nũng nịu
" Được rồi ngủ thôi"
" Đươc thưa phu nhân "
" Không đùa nào. Mai còn đi sớm mà, ngủ nhé"
" Được, lời em nói anh nhất định sẽ tuân theo"
Nói xong Minh Nam và Gia Ninh chìm vào giấc ngủ. Đêm khuya mờ mịt, ánh trăng len lỏi vào trong khung cửa sổ nhỏ. Hình ảnh 3 đôi nam nữ ôm lấy nhau hiện lên cùng ánh trăng đêm. Phòng ai nấy đều im lặng, bên thư phòng Hoàng Quốc còn đang xử lí công vụ chưa xong. Bỗng có tiếng điện thoại gọi đến, đầu dây bên kia bỗng phát ra tiếng nói gây ám ảnh cho Hoàng Quốc.
"Alo, mày còn nhớ cái chết bi thương của Diệu Hà vợ mày chứ? Chắc là mày sẽ không muốn gia đình mình bị y chang đâu nhỉ? Nếu giao ra usb mà vợ mày giữ thì tao sẽ tha cho gia đình mày. Nếu không thì hậu quả có lẽ sẽ giống vợ của mày" Giọng nói qua điện thoại có lẽ đã được chỉnh qua nên không thể nhận dạng được nam hay nữ khiến cho Hoàng Quốc ngơ ra 1 lúc rồi mới trả lời..
"Rốt cuộc là kẻ nào? Dám ra điều kiện như vậy. Tôi không có cái usb như mấy người nói đâu, đừng tìm tôi nữa" Nói xong Hoàng Quốc tắt máy. Trong lòng dâng lên nỗi lo lắng bất tận. Nhanh chóng tắt đèn ở thư phòng, Hoàng Quốc đi nhanh đến bên phòng người vợ quá cố đang yên nghỉ..
Bước vào trong như thường lệ, Hoàng Quốc đốt 1 nén hương cắm lên trên. Quỳ xuống và bắt đầu trò chuyện với Diệu Hà như mọi khi
"Bà trên trời có linh thiêng, hãy báo mộng để tôi có thể giúp bà tìm ra chân tướng vụ án năm xưa. Bà yên tâm tôi sẽ cố gắng để tìm ra sự thật, bà nhớ phải phù hộ tôi cùng bọn nhỏ nha. Tôi thật sự nhớ bà lắm, Diệu Hà à!! "
Nói xong Hoàng Quốc rơi xuống từng giọt nước mắt, những giọt lẹ trắng tinh rơi dài trên má của Hoàng Quốc dần thấm hết bên má đã dần nhăn nheo. Trước mặt
Hoàng Quốc trước đây khi còn Diệu Hà chỉ có nụ cười, cho dù là nước mắt thì cũng chỉ là nước mắt hạnh phúc. Nhưng từ khi Diệu Hà ra đi một cách bí ẩn khi đang trên đường sang Dạ gia thì đã giấy lên nghi ngờ trong lòng Hoàng Quốc
Bao năm vẫn tìm mãi 1 câu trả lời nhưng hoàn toàn mất hy vọng, chỉ mong tìm được đáp án sớm để cho Diệu Hà nơi suối vàng được an lòng đã mãn nguyện lắm rồi.
****************
Trong phòng Diệu Chi
Tư Thần ôm Diệu Chi ngủ từ phía sau
Trong căn phòng yên ắng bỗng từ miệng Diệu Chi cứ lặp lại câu nói gì đó rồi bỗng khóc...
Trong mơ Diệu Chi thấy được hình ảnh của Diệu Hà mẹ cô cùng cô và Ngọc Ly chơi đùa vui vẻ khi lúc nhỏ, Diệu Hà thường dạy Diệu Chi và Ngọc Ly đọc sách và vui chơi cùng nhau. Hình ảnh đó vụt qua nhanh chóng tới hình ảnh tiếp theo là lúc Diệu Hà bỏ tay Diệu Chi ra đi về phía nơi có ánh sáng chót mắt. Trước khi bước vào,
Diệu Hà quay lại nói với Diệu Chi..
"Con gái lớn rồi, có lẽ mẹ phải đi đến nơi xa. Con phải chăm sóc mình thật tốt nhé, gấu bông lena mẹ tặng con nhớ phải giữ cẩn thận. Gửi lời hỏi thăm đến cha con giúp mẹ có được không con yêu. Mẹ nhớ gia đình mình lắm con, mong sẽ được gặp con"
"Mẹ mẹ, mẹ đừng đi mà. HuHu"
Nước mắt Diệu Chi rơi không ngừng, miệng thì liên tục gọi " Mẹ mẹ ơi mẹ, đừng bỏ con mà. Mẹ mẹ."
Diệu Chi bật dậy trong giấc mơ đó. Tư Thần nằm cạnh bên nghe tiếng cũng dậy theo. Thấy nước mắt Diệu Chi rơi còn đọng trên má, miệng còn liên tục lẩm bẩm
"Bé con sao vậy" Tư Thần nhỏ nhẹ hỏi
Nghe là tiếng Tư Thần, Diệu Chi quay sang nhìn Tư Thần rồi bất ngờ òa khóc. Không hiểu chuyện gì nhưng Tư Thần nghĩ chắc Diệu Chi gặp điều gì đó khá tồi tệ nên ôm lấy cô vào lòng an ủi và nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên lưng..
"Tư Thần, em mơ thấy mẹ đó anh.."
← Ch. 038 | Ch. 040 → |