Truyện:Dã Phượng - Chương 05

Dã Phượng
Trọn bộ 12 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Bình Thường đi theo Lí Tùy Tâm đi vào một cửa hàng trang phục danh tiếng của nhà thiết kế hàng đầu, Chủ tiệm vừa thấy vị khách quý như nàng, lập tức nhiệt liệt nghênh đón.

"Lí tiểu thư, hôm nay cần y phục gì?"

"Ta muốn giúp hắn tìm một bộ trang phục đàng hoàng, luôn cả giầy." Lí Tùy Tâm chỉ vào Bình Thường ở phía sau.

"Là tham gia dịp gì?" Chủ tiệm lễ phép nhìn Bình Thường, chuyên nghiệp hỏi.

"Một tiệc rượu khai mạc của tập đoàn, giúp hắn tạo phong cách chỉnh chu hơn." Nàng dặn dò.

"Vâng, xin chờ chút." Chủ tiệm vừa mang cà phê tới, lập tức đi chọn lựa quần áo.

"Tiệc rượu là nơi sang trọng, anh đừng làm cho tôi mất mặt." Nàng nhấp một ngụm cà phê, căn dặn.

"Vâng."

Bình Thường đã cùng nàng tham gia không ít hoạt động, dần dần phát hiện danh tiếng của nàng không nhỏ, ra vào đều là nơi thượng lưu, có khi tiệc tùng cá nhân, có khi là sự kiện giới thiệu sản phẩm, nghề nghiệp của nàng rất khó xác định, nhìn như chơi bời lêu lổng, nhưng có khi lại cực vì bận rộn, nếu phải dứt khoát xếp loại, hẳn là chính là cái đương thời gọi là "Quan hệ xã hội", hoặc là "Nữ hoàng thời trang" linh tinh.

Có mỹ mạo, có tiền, có nhàn nhã, có thưởng thức, hiểu biết phải ăn mặc như thể nào để thể hiện chính mình, nàng như là mục tiêu hướng tới, chỉ cần có nàng trình diện, phong cách thời trang ấy sẽ được đề cao, bởi vậy, nàng có thể nói được hoan nghênh nhiệt liệt ở mọi nơi.

Hắn đối với những nơi này kỳ thật cũng không thích thú gì, nhưng nàng lại cố tình mỗi lần như vậy đều phải mang theo hắn đồng hành, giống như cố ý bức bách buộc hắn đối mặt đám đông, cố ý khoe ra hắn là một người hầu......

Hắn thật hoài nghi, mục đích chân chính của nàng có lẽ chỉ cần làm cho hắn nhận rõ hắn là nhân vật -

Một người hầu.

Không thể cùng ngồi cùng ăn, vĩnh viễn chỉ có thể đứng sau lưng ở nàng, vĩnh viễn thấp hơn nàng một bậc.

Tuy rằng nàng không nói ra, nhưng thực rõ ràng nàng chính là ý tứ này. Ánh mắt nàng dõi theo hắn tràn đầy ác ý ngầm, trăm phương ngàn kế muốn tra tấn hắn, không để hắn được yên.

Vì sao? Hắn không chỉ một lần tự hỏi, lại vẫn không thể tìm ra đáp án.

Chẳng lẽ, trước khi hắn mất trí nhớ từng đắc tội nàng đi?

Hắn lẳng lặng phỏng đoán, bắt đầu tò mò, trước đây hắn cùng nàng như thế nào lại ở chung? Một nam một nữ lấy mối quan hệ chủ tớ cùng sống dưới một mái nhà, quả có chút quái dị......

Ba phút sau, chủ tiệm chọn mấy bộ tây trang, muốn Bình Thường thử mặc.

Bình Thường mặc vào bất kì bộ âu phục nào, Lí Tùy Tâm cũng lần lượt lắc đầu, đều cảm thấy không hài lòng, cảm giác giống như thiếu điểm gì. Nàng nhíu mày, bản thân vì hắn chọn lựa, tìm kiếm trong một loạt tây trang.

"Những bộ đó sao không có chút gì đặc biệt?" Nàng không quá cao hứng nhìn này đồng khoản quần áo.

"Trang phục của nam vốn ít biến hóa......" Chủ tiệm vội vàng giải thích.

"Nhưng là ta cảm thấy những bộ kia đều rất bình thường ......"

"'Bình Thường' cũng không có gì không tốt." Bình Thường xoay mình xen mồm, một lời hai ý. (Anh này đang cố tình hay vô ý khen mềnh ấy nhở ~~)

Nàng ngẩn ngơ, không nghĩ tới hắn cũng có máu hài hước, tức giận trừng hắn liếc mắt một cái, móc mỉa: "Một người đã đủ 'Bình Thường', đương nhiên ăn mặc phải đặc biệt một chút."

Hắn không đáp lời, nhưng là Chủ tiệm đã nhịn không được thay Bình Thường nói chuyện.

"Làm sao có thể Bình Thường được? Lí tiểu thư, bạn trai của người bộ dạng rất tuấn tú nha! Diện mạo đoan chính trong sáng, tỉ lệ dáng người lại rất chuẩn, không thua gì người mẫu nam, tôi cho rằng kiểu dáng càng đơn giản lại toát ra vẻ......"

Lí Tùy Tâm lạnh lùng trừng mắt nhìn chủ tiệm liếc mắt một cái, mới nói: "Hắn không phải bạn trai tôi."

"Vâng, thật có lỗi, bạn là nam." Chủ tiệm cười cười ái muội, lập tức sửa miệng, tuy nhiên trên mặt lại lộ vẻ không tin.

"Ông lại lầm, hắn cũng không phải là bằng hữu cùa tôi, hắn là người hầu của tôi." Nàng lãnh miệt nói.

"Ách?" Lời này khiến chủ tiệm ngẩn người, rất nhanh hướng lại nhìn Bình Thường, như muốn xác định điều gì.

"Tiểu thư nói được đúng, cô ấy là chủ nhân của tôi." Hắn phụ họa nói.

Chủ tiệm run sợ vài giây, đột nhiên cười ra tiếng.

"Ôi, được rồi, hai người đừng náo loạn ......" Đánh chết cũng không tin tưởng được người đàn ông tuyệt vời trước mắt này lại là người hầu, lại nói, bọn họ hai người bề ngoài xứng đôi như vậy, mặc cho ai nhìn đều đã cho rằng bọn họ là một đôi vách tường nhân.

Lí Tùy Tâm lười giải thích, trực tiếp chỉ vào bộ tây trang màu xám trong tủ kính."Tôi muốn bộ đồ kia."

"Vâng, cô thật có mắt nhìn, đó là mẫu mới nhất của cửa hàng chỉ mới trưng bày ba ngày" Chủ tiệm không dám chậm trễ, lấy bộ tây trang, giao cho Bình Thường.

"Đi mặc vào." Nàng ra lệnh.

"Vâng." Bình Thường cầm quần áo đi vào phòng thay đồ.

Lúc này, ba người phụ nữ hợp thời trang đi vào cửa tiệm, các cô vừa thấy Lí Tùy Tâm, sắc mặt khẽ biến, nhưng lập tức lại đổi thành nụ cười xã giao.

"Thực khéo a, này không phải tiểu thư Lí Tùy Tâm sao? Cô sao có thể ở trong này? Chẳng lẽ thay bạn trai chọn quần áo a? Đêm nay lại là người đàn ông nào bị cô mê hoặc?" Trong đó một bộ dạng nữ tử đẫy đà chủ động chào hỏi nàng, nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền tràn ngập ý tứ hàm xúc khiêu khích.

"Tôi quen cô sao?" Lí Tùy Tâm lạnh lùng liếc mắt một cái, dùng một câu ngắn ngủn đánh bại khí thế cô ta.

Nữ nhân kia ngẩn ngơ, không ngờ rằng còn chưa kịp triển khai công khích đã đạp phải cái đinh nhọn, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.

"Cô ấy là con gái của chủ tịch tập đoàn Đại Lực-Tôn Nam Quyên, thanh danh người ta cũng không nhỏ so với cô đâu." Một phụ nữ khác lập tức thay bằng hữu báo danh.

"Tập đoàn Đại lực? Sao, họ Tôn? Thì ra cô là em gái của loại người háo sắc phong lưu như Tôn Nam Vinh......" Lí Tùy Tâm ra vẻ giật mình, nhưng lời nói ra lại chanh chua không chút nể mặt.

"Cô......" Tôn Nam Quyên sắc mặt đại biến, tức giận đến nói không ra lời.

Chủ tiệm đứng một bên khó xử, không biết có nên xen mồm khuyên can, trong lòng thầm nghĩ Lí Tùy Tâm là nhân vật ngoan độc, ngay cả tôn gia đại tiểu thư tâm cao khí ngạo như Tôn Nam Quên cũng không phải đối thủ của nàng.

"Người này thực không lễ phép!" Cô gái thứ ba tức giận chỉ trích.

"Lễ phép? Hai chữ Này từ miệng các cô nói ra thật đúng là buồn cười, tôi dám cá là các cô ngay cả viết hai chữ này như thế nào cũng không biết." Nàng châm chọc cười lạnh.

"Lí Tùy Tâm, cô đừng quá đáng......" Tôn Nam Quyên đã sớm có ác cảm đối với Lí Tùy Tâm, dĩ vãng ở bất cứ bữa tiệc chiêu đãi nào, cô đều trở thành tiêu điểm. Nhưng từ khi Lí Tùy Tâm xuất hiện, mọi tiếng tăm đều bị nàng ta cướp sạch, chẳng những ánh hào quang của cô chạy theo nàng ta, ngay cả nam nhân cô thích cũng ở trong đám đông theo đuổi nàng ta, nhìn nàng ta mà vừa hận vừa ghen.

"Tôi quá đáng? Chuyện thật sự quá đáng tôi còn chưa bắt đầu đâu!" Lí Tùy Tâm bắt chéo ngồi ở trên sô pha, ngón chân khẽ nhúc nhích.

"Cô......"

"Quên đi, Nam Quyên, đừng để ý cô ta, chúng ta đi, người đàn bà này ác danh khắp nơi, nói chuyện với cô ta chỉ làm bẩn miệng." Bạn bè Tôn Nam Quyên lôi kéo cô ta tránh ra.

"Nghe nói cô lần trước làm anh trai tôi nhục nhã, hại anh tôi tâm trạng chịu ảnh hưởng không ít, cô đừng nghĩ sẽ không có chuyện gì......" Tôn Nam Quyên không nghĩ như vậy bỏ qua, liền nhắc lại chuyện cũ.

"Như thế nào?Anh trai cô phái cô đến đây trút giận thay sao? Thì ra hắn so với tôi tưởng còn tệ hơn." Lí Tùy Tâm khẽ chớp hàng mi xinh đẹp, nhẹ giọng châm biếm.

"Câm mồm! Không cho phép cô cười nhạo anh tôi, cô thì là cái gì? Chỉ biết dựa vào khuôn mặt giả nai lừa bịp, câu phong dẫn điệp, cứ nghĩ có thể câu được kim quy tế, cô chờ đi! Đàn ông cũng chỉ là chơi đùa với cô mà thôi, không ai thật tình thích cô....." Tôn Nam Quyên bị kích động không để ý đến tác phong mắng to.

Bình Thường vừa vặn lúc này từ phòng thay đồ bước ra, một thân tây trang cao cấp khí lực cường tráng, trong sự mạnh mẽ mang theo một nét tuấn nhã bất phàm, Tôn Nam Quyên cùng hai người phụ nữ đi cùng nhìn thấy đều ngẩn ra, thu hồi lời nói nóng giận, nhất thời an tĩnh lại.

Thật sự là cực phẩm nam nhân! Ánh mắt các cô đồng thời sáng ngời.

"Trời ạ! Quần áo này thật sự rất thích hợp với anh, tiên sinh, quả thực chính là thiết kế cho riêng anh ......" Chủ tiệm ca ngợi.

Bình Thường không có khái niệm gì đối trang phục, ngược lại là ở ý ở phòng thay quần áo lý nghe thấy được tiềng ồn ào, không khỏi liếc mắt Tôn Nam Quyên một cái.

Mắng Lí Tùy Tâm, hẳn là này nữ nhân đi? Hắn có chút lo lắng cho kết cục của cô ta. Lấy hiểu biết của hắn đối Lí Tùy Tâm, người nào phàm đắc tội với nàng, nàng ta tuyệt đối không bỏ qua.

Ba người Tôn Nam Quyên bị hắn nhìn chợt một phen hoảng hốt, vội vàng nặn ra nụ cười gợi cảm, thẳng thắn lưng, sửa sang lại trang phục, bảo trì hình tượng ở trước mặt hắn.

"Hắn đang nhìn cô nha! Nam Quyên, đến hỏi hỏi hắn buổi tối có rảnh hay không đi? Đến mời hắn làm bạn trai tối nay của cô đi!" Bạn bè cô ta thúc giục.

"Này...... Không tốt lắm đâu......" Tôn Nam Quyên lời tuy nói vậy, nhưng trong lòng có bao nhiêu động tâm.

Tiệc rượu đêm nay nếu có người đàn ông xuất sắc như vậy đi cùng, khẳng định mặt mũi mười phần rạng rỡ.

"Đến hỏi hỏi xem thôi! Nói không chừng có cơ hội......" Bạn bè cô ta tiếp tục giựt giây.

Tôn Nam Quyên hít một hơi, đi tới gần Bình Thường, tươi cười lấy lòng, đang muốn mở miệng: "Xin hỏi......" Đúng lúc này, đôi giày cao gót dưới chân Lí Tùy Tâm không biết vì cái gì đột nhiên bay ra ngoài, đúng ngay trước mặt Tôn Nam Quyên, khiến cô ta sợ đến độ ngậm miệng.

"Bình Thường, giầy của tôi rớt." Lí Tùy Tâm lẳng lơ tà mị ngồi ở trên sô pha, giọng điệu cường thế lười biếng nói.

Bình Thường nhìn nàng, lại nhìn chiếc giày cao gót, đi qua, nhặt giầy lên, cầm lại đến trước mặt nàng.

"Đây, giầy của cô."

"Giúp tôi mang vào." Nàng giơ bàn chân trắng ngần lên, ra lệnh nói.

Bình Thường biết nàng cố ý, nhưng, hắn vẫn nghe lời cúi người, chân quỳ xuống đất, tự tay giúp nàng đi chiếc giày vào.

Một màn này, chẳng những Tôn Nam Quyên đám người nhìn há hốc mồm, ngay cả Chủ tiệm cũng ngây dại.

Giống như nữ vương cùng nô bộc trung thành, một chiêu này của Lí Tùy Tâm đã đủ lợi hại, biểu thị công khai rõ ràng mối quan hệ bọn họ, cũng dập nát vọng tưởng nho nhỏ của Tôn Nam Quyên.

Người đàn ông tuấn tú này, lại là người đàn ông của Lí Tùy Tâm?

Tôn Nam Quyên đen mặt, cùng bạn bè tám mắt nhìn nhau, tự giác thấy thảm bại cùng chật vật.

"Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi!" Lí Tùy Tâm ngạo nghễ đứng dậy, ngay cả cũng không thèm nhìn tới đám kia nữ nhân liếc mắt một cái, trực tiếp thanh toán trướng, sau đó ôm lấy Bình Thường cánh tay, đi ra danh điếm.

Tôn Nam Quyên cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng mỉm cười thắng lợi rời đi, vừa tức vừa hận.

Người đàn bà ngu xuẩn, có người đàn ông đối xử thật lòng là như thế nào? Chỉ là đem nhân vật như Bình Thường ra biến thành đối nàng duy mệnh là từ lấy nhân, liền đủ nàng khoe ra. Lí Tùy Tâm ở trước cửa quay đầu thoáng nhìn, ở trong lòng cười lạnh.

"Có tất yếu làm như vậy sao? Vừa rồi, cô gái xinh đẹp kia hình như có chuyện muốn nói với tôi." Bình Thường đi một đoạn rồi mới mở miệng nói.

"Như thế nào? Chẳng lẽ anh thích được loại phụ nữ đó tiếp cận?" Lông mày nàng cong lên, trong lòng cảm thấy không vui.

"Cái gì kêu là tiếp cận?" Hắn khó hiểu.

Trên thực tế, tỉnh lại sau, hắn cảm thấy hắn thấy thế giới rất này rất xa lạ, chẳng những người, sự, vật thoạt nhìn dị thường, còn có rất nhiều từ ngữ hắn nghe cũng chưa nghe qua.

"Chính là nữ nhân không quen biết tìm anh nói chuyện phiếm, muốn cùng anh làm bằng hữu." Nàng tức giận giải thích.

"Các cô ấy vì sao muốn tìm tôi nói chuyện phiếm? Cùng tôi làm bằng hữu?" Hắn vẫn là không rõ, hắn vốn không quen biết những cô gái đó.

"Anh là thực không hiểu vẫn là giả ngu? Nữ nhân tiếp cận anh là vì nguyên nhân còn muốn tôi nói cho anh sao?" Nàng phút chốc đứng định, bỏ ra tay hắn.

"Tôi là thật sự không biết mới hỏi." Hắn nghiêm mặt nói. (Cái này thì đúng thật là..... )

"Anh......" Nàng chán nản.

Chẳng lẽ nói hắn không biết hắn mặc vào một thân tây trang Armani kia sau sức quyến rũ tăng cao luỹ thừa số bao nhiêu sao?

Trừng mắt nhìn vẻ mặt mờ mịt kia của hắn, nàng lập tức thầm nghĩ.

Được rồi! Hắn hẳn là không biết, bởi vì vài ngày nay ở chung nàng liền phát hiện, Bình Thường căn bản không chú trọng quần áo bề ngoài, hắn ít khi soi gương, không cần nàng cho hắn mặc cái gì, không cần biết người khác thấy hắn thế nào, càng đáng giận hơn nữa, hắn cũng chưa bao giờ chú ý tới nàng.

Hắn đem nàng trở thành chủ nhân, tự xác nhận cho bản thân là một nhân vật "Người Hầu", cho nên cũng chưa có hành động vượt quá khuôn phép, lại không hề có chút tư tưởng không an phận. Đối với cá tính như vậy của hắn, nói hắn không biết nguyên nhân Tôn Nam Quyên đến gần hắn, nàng tuyệt đối tin tưởng.

Nhưng, nàng vẫn rất bực tức.

Nghĩ đến hắn bị nữ nhân khác mơ ước, nàng liền không hiểu sao một bụng đầy hỏa.

"Nói cho anh biết, có những nữ nhân chỉ cần nhìn thấy đàn ông đẹp trai một chút là chủ động quyến rũ, anh tốt nhất cẩn thận một chút, ở thế giới này, có những người phụ nữ hung mãnh hơn cả dã thú ......" Nàng đi nhanh về phía trước, tức giận cảnh cáo.

"Cô nói 'Đàn ông đẹp trai một chút' là chỉ tôi sao?" Hắn ngẩn người.

"Đúng vậy, vừa rồi biểu tình Tôn Nam Quyên kia chính là muốn ăn anh, lại hồn nhiên không biết, thật sự là ngu ngốc......" Nàng thở phì phì mắng.

"Kỳ quái, tôi không biết cô ấy muốn ăn tôi như thế nào?" Hắn càng khó lý giải.

"Anh...... Anh thật sự là......" Nàng quả thực bị chọc giận, quay đầu trừng hắn, giày cao gót cũng không cẩn thận vướng vào rãnh hở nơi lối đi, cả người nhào về phía trước, kinh hô một tiếng."Ôi!"

"Cẩn thận!" Thân thủ hắn rất nhanh đỡ lấy nàng, dùng sức kéo, cả người nàng ngã vào lòng hắn.

Nàng rơi vào vòng tay hắn, ngây dại.

Hơi thở nam nhân đặc chưng dày đặc cùng với lồng ngực rắn chắc, đột nhiên nhiễu loạn hô hấp nàng, kích động giác quan của nàng......

"Tiểu thư, cô khỏe không?" Hắn đỡ lấy nàng, cúi đầu quan tâm hỏi.

Nàng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn, mày rậm tuấn mục, mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, gương mặt cương nghị ngay thẳng, tựa dù trời sập vẫn có thể kiên nghị đứng vững, hơn nữa thân hình cao lớn, nghị lực như tường đồng vách sắt đủ sức để bảo vệ hết thảy......

Lòng của nàng xôn xao, một loại ham muốn chiếm giữ kỳ lạ nháy mắt nảy sinh.

Không được! Đem hắn trở thành người hầu còn chưa đủ, nàng còn muốn có cả trái tim hắn. Chỉ khi thể xác và tinh thần hắn đều trở thành của nàng, đó mới là thực sự chinh phục, mới là chân chính trả thù.

"Làm sao vậy?" Thấy nàng sợ run, hắn lại hỏi.

"Không có việc gì, chỉ là đầu có hơi choáng váng, anh đỡ tôi đến bãi đỗ xe đi." Nàng giả bộ suy yếu, lại bả đầu dựa vào hồi hắn trong lòng, thấp giọng nói.

"Vâng." Hắn không suy nghĩ nhiều, dìu nàng đến bãi đỗ xe.

Nàng dựa sát vào người hắn, cúi đầu quỷ mị nở nụ cười.

Bình Thường a Bình Thường, muốn biết nữ nhân như thế nào ăn nam nhân sao? Tôi rất nhanh sẽ cho anh biết......

☆ ★  ☆ ★  ☆ ★  ☆

Tập đoàn Heniken thành lập ở Đài Loan tiệc rượu khai mạc long trọng linh đình, bởi vì sản nghiệp khóa chừng truyền thông cùng lưu hành phục sức, bởi vậy rất nhiều nổi ngôi sao ca nhạc danh tiếng cùng với các tên tuổi thời trang nổi như cồn được mời, vì thế, đua nhau chăm chút váy áo để cùng phân bì cao thấp, bon chen sải bước trên thảm đỏ, tạo dáng trước ống kính....

Nhưng khi Lí Tùy Tâm trong lễ phục sa mỏng trễ ngực màu rượu chát hiện thân, sự tị nạnh của mọi người nhất thời đều trở nên khập khiễn.

Bình Thường cơ hồ cảm nhận trong nháy mắt nàng bước vào, không khí phảng phất ngưng kết, cứ như trong một khắc, động tác mọi người đều dừng lại, không tự giác nhìn chăm chú vào nàng, chẳng phân biệt nam nữ.

Kỳ thật, Bình Thường cho tới bây giờ không đi chú ý Lí Tùy Tâm xinh đẹp hay không, mãi đến khi cùng nàng tham gia tiệc rượu vài lần, hắn mới phát hiện nàng đứng giữa đám đông quả thực đặc biệt bắt mắt, một vẻ xinh đẹp chói mắt, khiến đàn ông mê muội, phụ nữ thèm muốn. Lúc này đây mọi ánh mắt đều đổ dồn về hướng này đã chứng minh cho điều đó.

Tuy nhiên, Bình Thường cũng không biết, phân nửa ánh mắt ở hội trường là nhìn chăm chú vào hắn, không chỉ bởi vì hắn cao lớn suất khí, mà do hắn là bạn trai Lí Tùy Tâm.

Tất cả mọi người đều biết, Lí Tùy Tâm tuy rằng chuyện xấu không ngừng, nhưng nàng tham dự bất cứ gì trường hợp nào cũng không có bạn đi cùng, cũng bởi vậy truyền thông cho tới bây giờ liền không thể đoán đối tượng chân chính của nàng là ai.

Nhưng gần đây lại có đồn đại nàng cùng một vị nam sĩ ra song vào đối, đã sớm khiến người ta tò mò, mỗi người đều muốn tận mắt chứng kiến, là người đàn ông nào lại có thể nắm được trái tim của vị mỹ nhân kiêu ngạo này.

Cho nên, hôm nay Bình Thường xuất hiện, chẳng khác nào đáp án cho những nghi vấn ấy, cũng như trở thành đề tài bàn tán của đám đông.

Mọi người bắt đầu phỏng đoán, anh ta là ai vậy?Lai lịch? Bao nhiêu tuổi? Nghề nghiệp gì? Người ở đâu? Quen biết Lý Tùy Tâm như thế nào?Mối quan hệ của hai người thực sự là sao?......

Càng lúc càng nhiều câu hỏi được đặt ra.

Lí Tùy Tâm chỉ quyến rũ cười, tao nhã đi vào bên trong hội trường, bước tới bên các quản lí quan hệ xã hội của tập đoàn hàn huyên thăm hỏi. Tất cả mọi người chờ nàng giới thiệu Bình Thường, song nàng chính là cố tình cái gì cũng không nói, xem hắn như chỉ là một chiếc bóng, không đáng nhắc đến.

Bình Thường cũng không nói nhiều, hắn lẳng lặng theo phía sau nàng, trên mặt không có biểu tình gì, bộ dáng nghiêm khắc kia, đánh gãy tất cả ý định mon men đến gần bắt chuyện của người khác.

"Anh có biết anh đang trở thành tiêu điểm không?" Nàng thừa dịp nhàn rỗi, tiến tới gần sát hắn, ngẩng mặt, ngọt ngào cười với Bình Thường, lễ phục trễ ngực hình chữ V hạ thấp, bộ ngực sữa rất tròn gần như lộ quá nửa, dáng vẻ kia quả là mỹ lệ khiến người ta choáng váng.

Nhưng Bình Thường vẫn thờ ơ, hắn chỉ thoáng hơi sợ run một chút trước lời của nàng."Tôi?"

"Đúng vậy, chính là anh." Ai, muốn quyến rũ đầu gỗ ngay thẳng này quả nhiên khó khăn khôn cùng! Trong lòng nàng thầm phỉ nhổ.

"Tôi cho là bọn họ đang nhìn cô!" Hắn lắc đầu.

"Tôi có cái gì đẹp mà nhìn?" Nàng cố ý hỏi.

"Bởi vì cô là người nổi tiếng, hơn nữa...... Cô ăn mặc quá ít." Hắn rất nhanh miết qua ngực nàng, mi phong túc một chút.

Cũng không biết là không phải thịnh hành, ở trong hội trường này cũng có rất nhiều phụ nữ ăn mặc theo kiểu lộ được bao nhiêu phải lộ cho bằng hết. Nhưng trong đó khoa trương nhất tất phải thuộc về Lí Tùy Tâm, lễ phục nàng quả thực có thể dùng từ "Áo rách quần manh" để hình dung. Chẳng những lộ ra hơn phân nửa toàn bộ ngực, sau lưng cũng là trống rỗng, sa mỏng thêu rên làn váy nửa dưới trong suốt, hai chân thon dài như ẩn như hiện, loại này, nếu ở...... Ở......

Suy nghĩ của hắn đột nhiên gián đoạn, tựa như đang vượt qua cây cầu thì lại bị gãy lìa, phía trước trống rỗng.

Ở...... Cái gì? Ở nơi nào? Hắn kế tiếp muốn cái gì? Hắn thất thần.

Lí Tùy Tâm bị giọng điệu hắn chọc cười, người này thật đúng là ông già bảo thủ cũ kĩ? Song hắn vẫn chú ý tới quần áo trên người nàng thôi! Dù sao cũng chỉ là đàn ông......

"Ăn mặc như vậy khó coi sao?" Nàng nghiêng đầu, tung mị nhãn.

"Tôi không biết, cô thích là tốt rồi." Hắn không muốn bình luận.

"Chẳng lẽ anh không thích?" Nàng không buông tha cho hắn.

"Vì sao hỏi tôi? Cô mặc gì cũng không liên quan đến tôi." Hắn lạnh nhạt trả lời nàng một câu.

Nàng nhăn mặt, thầm giận trừng hắn liếc mắt một cái, đây không phải phản ứng nàng mong muốn.

"Hừ! Ngay cả một câu ca ngợi cũng không nói, thật sự là thất lễ."

"Được rồi, vậy cô hy vọng tôi nói như thế nào?" Hắn trực tiếp hỏi.

"Ngay cả câu 'Vâng, tôi cũng rất thích, thật sự rất được......' này đó còn muốn tôi dạy anh sao?" Nàng tức giận nói.

"Vâng, tôi cũng rất thích, thật sự rất được." Hắn lập tức chiếu nguyên bản lập lại, không biết như vậy ngược lại càng người khác tức điên.

"Đáng giận, một chút thành ý cũng không có." Nàng căm giận mắng.

Hắn ngạc nhiên, không hiểu nàng làm sao lại phát giận, nàng bảo hắn nói, hắn nói, có cái gì không đúng?

"Quên đi, tôi đói bụng, đi giúp tôi lấy thức ăn." Nàng quyết định đuổi hắn đi trước đã, để tránh bị chọc tức điên người.

"Vâng." Bình Thường lên tiếng, đi tới dãy bàn dài đầy những đĩa thức ăn tinh xảo.

Xa xa nhìn rất nhiều người thẳng nhìn chằm chằm Bình Thường, bực bội của nàng tan biến như không khí, vẫn nhịn không được cảm thấy hư vinh.

Trong hội trường, tuấn nam không ít, nhưng không có ai có khí chất đặc biết giống Bình Thường, khí phách hiên ngang oai phong của hắn, không có phàm nhân nào có thể so sánh được, tuy rằng, hắn thật sự không hề ý thức được điều đó.

Nàng đang âm thầm cảm thán, đột nhiên một thanh âm quen thuộc vang lên ở phía sau.

"Em lại đang đùa xiếc cái gì vậy? Tùy Tâm."

Nàng nhìn lại, đúng là Hạ Vũ Hoa, ngạc nhiên cười, "Di, anh làm sao có thể xuất hiện ở trong này?"

Hạ Vũ Hoa không có trả lời, tầm mắt quét tới bóng lưng của Bình Thường rồi quay lại nhìn nàng, đột ngột hỏi: "Sao lại thế này? Em làm sao có thể đi cùng hắn?"

"Cái gì?" Nàng sửng sốt.

"Hắn không phải ngày đó ở 'Hồng Hỏa' đuổi theo truy bắt em sao?" Hạ Vũ Hoa cau mày nói.

Nàng tâm rùng mình, không ngờ Hạ Vũ Hoa trí nhớ tốt như vậy, dưới ngọn đèn mờ ảo "Hồng Hỏa"mà Bình Thường lại xuất hiện rất nhanh, nàng cứ nghĩ hắn ta không thể nhớ rõ.

"Hắn......"

"Ngày đó, bộ dáng hắn như muốn đuổi giết em, mà em cũng sợ tới mức chạy trối chết, không phải sao?" Hạ Vũ Hoa nghe nói nàng có niềm vui mới, không ngờ giây phút nhìn thấy, lại phát hiện người nọ đúng là người tối hôm đó đột nhiên đuổi đến.

"Ngày đó chỉ là hiểu lầm......" Nàng cẩn thận giải thích.

"Hiểu lầm?" Hạ Vũ Hoa không thể quên được hoảng sợ trên mặt nàng lúc ấy.

"Kỳ thật tôi cùng anh ấy đã sớm quen biết, chỉ là lúc đó cả hai đang có tranh cãi nhỏ, tuy nhiên hiện giờ đã không có gì nữa." Nàng trấn định nói.

"Phải không?" Hạ Vũ Hoa bán tín bán nghi.

"Không chỉ như thế, bây giờ tình cảm chúng tôi trở nên tốt lắm!" Nàng lại nói.

"Có ý tứ gì?" Hạ Vũ Hoa mẫn cảm hỏi.

"Tôi thích anh ấy, muốn cùng anh ấy yêu đương." Nàng nói thẳng.

"Lại tới nữa, em lại muốn đùa bỡn cảm tình đàn ông sao? Thật sự là tính xấu quậy phá không đổi được......" Hạ Vũ Hoa đùa cợt nhìn nàng.

"Không, anh ấy không giống những người khác, tôi thật sự muốn chinh phục anh ấy....." Nàng nhìn Bình Thường chăm chú, nóng bỏng nói.

Hạ Vũ Hoa trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, hắn ta chưa từng thấy qua nàng hứng thú đối người đàn ông nào như vậy.

"Em coi chừng, đừng đùa với lửa có ngày chết cháy." Hạ Vũ Hoa cảnh cáo.

"A......" Nàng nở nụ cười, chơi với lửa có ngày chết cháy? Những lời này đối nàng mà nói rất thú vị."Thật muốn như thế, không sai a!"

"Tùy Tâm......" Hắn ta khẽ nhíu mày

"Đừng lo lắng thay tôi, căn bản không có bất luận kẻ nào có thể tổn thương tôi."

"Tôi sợ em tự làm tổn thương chính mình." Hạ Vũ Hoa yên lặng nhìn nàng.

Nàng ngẩn ra, bướng bỉnh nơi đáy lòng bị những lời này của hắn ta kích động."Tôi không ngu ngốc đến như vậy."

"Em biết tôi không phải nói ý này....." Hắn ta vội vàng giải thích, nhưng nàng đã không để ý mà mải nhìn về hướng Bình Thường, bởi vì có hai nữ nhân đang ở gần hắn như muốn dính vào người hắn.

"Được rồi, tôi phải đi xem con rối mới của tôi, khả năng là sắp tới không thể thường cùng anh gặp mặt, về sau lại liên lạc." Nàng bỏ lại những lời này, lỗ mãng cắt nang, không thèm ngoảng lại đi tới chỗ Bình Thường.

Ánh mắt Hạ Vũ Hoa nhìn xoáy vào đĩa thức ăn trên tay Bình Thường, sắc mặt dần dần trở nên âm trầm, tuy nhiên hắn ta không dừng rất lâu, rất nhanh xoay người rời đi.

Lí Tùy Tâm xuyên qua đám người, men theo cửa sổ muốn đến gần Bình Thường, đột nhiên trong góc lại bị người chặn đường, nàng ngẩng đầu, chỉ thấy Tôn Nam Vinh hai tay đút ở trong túi, mang theo mùi rượu nồng đậm, có ý đồ xấu chặn trước mặt nàng, tầm mắt còn càn rỡ nhìn vào ngực nàng.

"Chúng ta lại gặp lại, Lí Tùy Tâm, Đài Bắc thật đúng là rất nhỏ, không phải sao?"

"Quả thực rất nhỏ, nhỏ đến làm người ta phiền chán." Nàng ngay cả chút ít lễ phép cũng lười, không hề che dấu chán ghét đối với Tôn Nam Vinh.

"Lễ vật cô ban tặng, lần trước hại tôi bã như cơm, khoản nợ này đến bây giờ tôi cũng quên không được." Hắn ta nheo đôi mắt lại, giọng đầy ác ý đến gần.

"Nhưng tôi sớm đã quên, người râu ria bình thường tôi không nhớ được." Nàng không tránh không né, lạnh lùng cười.

"Cô...." Hắn ta bị chọc giận.

"Đường đường một thiếu gia tập đoàn đại lực, lại đối với việc nhỏ như vậy mà khư khư để trong bụng, lòng dạ không khỏi rất hẹp hòi đi?" Nàng tiếp tục trào phúng.

"Việc nhỏ? Cô trước mặt mọi người làm tôi nhục nhã, cái này gọi là việc nhỏ?" Gân xanh của hắn ta nổi lên, lửa giận sắp bùng nổ.

"Là anh tự rước lấy nhục, sao có thể trách tôi?" Nàng không còn kiên nhẫn.

"Cái gì?"

"Xin khuyên anh, trở về luyện luyện lá gan đi rồi lại đến, không có chỉ vĩnh viễn là loại nam nhân không bao giờ chiếm được lòng phụ nữ." Nàng khóe miệng cong lên khinh miệt.

"Cô người đàn bà này......" Sắc mặt hắn ta đại biến.

"Tôi còn có việc, không rảnh nghe anh nhiều lời, tránh ra." Nàng chán ghét nhăn mày nhíu mặt, nghĩ muốn lách qua hắn tránh ra nhưng vừa mới bước một bước cổ tay đã bị quặc, kéo trở về.

"Tôi còn chưa nói xong, cô dám đi?" Hắn ta nghiến răng, bàn tay gần như muốn bẻ gẫy cổ tay mảnh khảnh của nàng.

"Buông tay." Nàng tức giận cảnh cáo, trong con ngươi đã nổi lên ngọn lửa hồng.

"Cô là đồ hèn hạ, dựa vào chút sắc đẹp đã nghĩ đem đàn ông dẫm nát dưới lòng bàn chân sao? Không dạy dỗ cô một chút cô còn tưởng rằng mình rất giỏi -" Hắn ta nói xong xoay người giơ tay kia lên, vung vào mặt nàng.

Nhưng tay hắn ta vẫn chưa kịp ra tay, đã bị một bàn tay sắt túm chặn lại, gắt gao chế trụ.

Hắn ta ngẩn ra, quay đầu nhìn chủ nhân bàn tay ấy.

Khuôn mặt lạnh lùng, một cặp mắt có thể khiến người đông chết......

"Buông cô ấy ra." Bình Thường dùng giọng điệu băng lãnh khiếp người nói.

"Tên nhóc này, không phải việc của mình đừng động vào! Tránh ra!" Hắn tức giận, dùng sức nghĩ muốn hất bỏ Bình Thường ra, tiếc rằng tay bị chế trụ căn bản không thể động đậy.

"Tôi nói anh buông cô ấy ra." Bình Thường lặp lại một lần.

"Ngươi nghĩ ngươi là ai? Dám ra lệnh cho ta, cút ngay!" Tôn Nam Vinh gào thét lớn, buông Lí Tùy Tâm ra, trực tiếp đánh tới chóp mũi Bình Thường.

Bình Thường dễ dàng chặn tay hắn ta, hơn nữa nhanh chóng đánh một quyền thặt mạnh vào mặt hắn ta.

Phanh một tiếng, Tôn Nam Vinh cả người bay về phía sau, đụng vào bàn, ngay cả một tiếng cũng không kịp thốt lên đau đớn mà té xỉu.

Xôn xao — hội trường lập tức lâm vào cảnh xôn xao, mọi người đều bị tình huống phát sinh này làm cho sợ hãi, không ít người lập tức vây quanh, muốn xác nhận rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bình Thường lại bình tĩnh ôm lấy bả vai Lí Tùy Tâm, thấp giọng hỏi:"Cô không sao chứ?" Lí Tùy Tâm sững sờ nhìn Bình Thường, ngây dại.

Lần đầu tiên có người ra mặt thay nàng, lần đầu tiên, có người ra tay bảo hộ nàng......

Trước kia, đều là tự nàng xử lý những loại tình huống này, nàng có năng lực tự bảo vệ mình, căn bản không sợ những tên đàn ông này quấy phá, chỉ cần dấy lên một chút hỏa diễm cũng đủ để dọa chạy bọn họ.

Cho nên, nàng cho tới bây giờ cũng không nhờ vả người khác, cũng không cho rằng có ai sẽ giúp nàng. Nhưng giờ phút này Bình Thường ra tay, lại làm cho lòng của nàng một trận rung động, thật lâu không thể mở miệng.

Nàng cũng không biết, cảm giác được bảo hộ đúng là tốt như vậy..... Ấm áp...... Như vậy............

"Tiểu thư? Thế nào? Có bị thương hay không?" Bình Thường thấy nàng sắc mặt khác thường, lo lắng lại hỏi một lần.

"Tôi không sao...... Chúng ta đi thôi......" Nàng âm thầm thở một hơi, thanh âm bởi vì tâm tư chớp lên mà có vẻ mỏng manh.

Bình Thường nghĩ rằng nàng sợ hãi, gật gật đầu, không nói hai lời, nắm lấy tay nàng, gạt mọi người ra, che chở vội vàng đem nàng ra khỏi hội trường, để lại một nhóm người xem kinh ngạc, cùng với khả năng lại trở thành một tin tức bàn tán hàng đầu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-12)