← Ch.08 | Ch.10 → |
Edit: Mẫu Tử Song Linh
Beta: Đào Sindy
Hàng Tiểu Ý cũng nhìn về phía Thiệu Thành Hi, liều mạng nháy mắt với anh, không được, mau nói không được.
Thiệu Thành Hi liếc nhìn cô, khoé miệng khẽ cong lên, nhẹ nhàng rũ mi mắt xuống, nhàn nhạt nói, "Có thể."
"Người này là?" Tiết Văn nhìn về phía Thiệu Thành Hi, nét mặt đột nhiên dịu dàng, "Tại sao trước đây tôi chưa từng thấy?"
"Xin chào, tôi là Hàng Thi Thi, cảm ơn anh vì đã giúp tôi." Hàng Thi Thi đứng lên, bước về phía Thiệu Thành Hi rồi đưa tay ra.
Hàng Tiểu Ý hung hăng lườm anh một cái, tròng mắt Thiệu Thành Hi hiện lên ý cười, anh đứng thẳng người dậy, liếc qua bàn tay của Hàng Hi Hi ở trước mặt mình, sau đó lại nhìn khuôn mặt rối rắm của Hàng Vũ Hằng.
Hàng Hi Hi thấy anh không có ý định bắt tay mình, cũng không bối rối, chỉ cảm thấy hứng thú mà nhìn ăm chằm chằm một lúc lâu.
"Nhưng mà..." Thiệu Thành Hi nhìn Hàng Vũ Hằng rồi nói, "Anh là bạn học của tôi nhiều năm như vậy, đương nhiên phải hiểu rõ tôi, con người tôi ghét phiền phức, nếu chuyện này liên quan đến anh, tôi nhất định sẽ giúp anh xử lý gọn gàng, nhưng chuyện này lại khác, tôi không thừa sức để giải quyết chuyện này."
"Cậu nói vậy là sao? Không phải cậu là bạn của Hàng Vũ Hẳng sao? Có chút chuyện như vậy mà cũng lấy lý do bận để thoái thác, vậy mà là bạn bè à?" Không đợi Hàng Vũ Hằng lên tiếng, sắc mặt của Tiết Văn đã thay đổi.
Ba mẹ Hàng cũng nhìn về phía Thiệu Thành Hi, mang theo vẻ nghi ngờ nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Con ngươi Hàng Tiểu Ý chuyển động, liếc nhìn Thiệu Thành Hi.
Thiệu Thành Hi cười châm chọc nói, "Ngay cả anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, huống hồ tôi và Hàng Vũ Hằng chỉ là bạn học, tôi có nghĩa vụ phải giúp đỡ nhà anh ấy sao?"
Từ nhiều năm trước đến bây giờ Hàng Vũ Hằng cũng ngầm hiểu được, anh bỗng nhiên như được thông suốt, thẳng lưng ngồi ngay ngắn trên ghế sa lông, ho nhẹ một tiếng, "Nếu anh không muốn giúp, vậy vừa nãy anh đồng ý cái gì?"
Thiệu Thành Hi nhìn vẻ ngoài chín chắn đó, "Tôi cũng không nói là không giúp, chẳng qua là tôi chỉ có thể làm quen với Tần Vũ, chuyện còn lại phải nhờ cô Hàng đây làm rồi, trên thế giới này không có bữa cơm nào là miễn phí, giúp đến đây là hết khả năng của tôi rồi, nếu các người đồng ý, tôi có thể hẹn với Tần Vũ giúp các người, nếu như không muốn, thì tôi cũng hết cách."
Vẻ mặt của mẹ con Tiết Văn biến hoá đủ màu sắc, định mở miệng nói gì đó, nhưng lại không tìm được lời lẽ nào để phản bác.
Im lặng một lát, Tiết Văn nói với ba Hàng, "Anh hai, anh nói đi."
Ba Hàng cau mày, "Thành Hi không quản bận bịu giúp các người, các người còn muốn như thế nào nữa? Tôi không quen biết nhà họ Nhân, chẳng lẽ muốn nhà họ làm trâu làm ngựa cho em mới vừa lòng sao?"
Tiết Văn hừ một tiếng, nghiêng đầu nhỏ giọng bàn bạc với Hàng Thi Thi, Hàng Thi Thi liếc qua Thiệu Thành Hi một chút, gật đầu đồng ý với Tiết Văn.
Thiệu Thành Hi cầm lấy áo khoác của mình trên giá treo mặc vào, chầm chậm nói, "Hàng Tiểu Ý, cô đến giờ đi làm chưa?"
Hàng Tiểu Ý giật mình, giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, kinh ngạc thốt lên một câu, "Á, muộn rồi..." Vừa sốt ruột vừa hốt hoảng chạy đi đổi giày.
Thiệu Thành Hi nắm chặt một cánh tay của cô, một tay cầm áo khoác ở gần cửa cùng đôi giày trên tủ, "Không cần phải gấp như vậy, tôi đưa cô đi."
Hàng Thi Thi thấy anh phải đi, vội vàng đứng dậy khỏi ghế sa lông, bước tới chỗ anh, "Anh ơi, vậy thì phiền anh sắp xếp cho tôi, đây là số điện thoại của tôi, khi nào anh sắp xếp xong thì báo lại cho tôi biết."
Hàng Tiểu Ý đi giày xong ngồi thẳng lên, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường, "Không phải còn anh ba của tôi sao, anh ấy có thông báo gì thì nói cho anh ba là được rồi."
Nụ cười của Hàng Thi Thi trở nên méo mó, "Anh Vũ Hằng rất bận rộn, không nên vì chút chuyện nhỏ này mà làm phiền đến anh ấy, hơn nữa, những việc như thế này chỉ cần một cuộc gọi mà thôi, như vậy không phải đơn giản hơn hay sao, anh thấy tôi nói có đúng không, Thành Hi?"
Thành Hi? Nhanh như vậy đã gọi Thành Hi thân mật rồi? Hàng Tiểu Ý cảm thấy rất ghê tởm, quay đầu nhìn Thiệu Thành Hi, nếu anh dám đưa số điện thoại cho cô ta, thì cô....
Hàng Tiểu Ý không có lập trường đi quản cả những việc này.
Thiệu Thành Hi nhìn đôi mắt mang theo lửa giận của Hàng Tiểu Ý, khoé miệng không nhịn được nhếch lên, không thèm nhìn Hàng Thi Thi, một lời cũng không nói với cô ta, ngược lại cau mày quay sang nói với Hàng Tiểu Ý, "Vậy thì phải làm phiền Tiểu Tiểu rồi."
Hàng Thi Thi ngây người, trong lúc đó Thiệu Thành Hi đã chào tạm biệt ba mẹ Hàng rồi bước ra cổng.
Mãi đến khi cánh cửa đóng lại, Hàng Tiểu Ý mới hiểu được ẩn ý trong lời nói của Thiệu Thành Hi, tuy rằng cô không thích tiếp xúc với Hàng Thi Thi, nhưng so với việc cô ta suốt ngày gặp mặt Thiệu Thành Hi thì vẫn tốt hơn.
Thiệu Thành Hi đưa tay cầm áo lên cho cô mặc vào, "Mau mặc vào, đừng để bị cảm lạnh."
Hàng Tiểu Ý cũng thuận theo giơ cánh tay lên để mặc áo, ánh mắt nhìn Thiệu Thành Hi mang theo ý tìm tòi, sao cô lại có cảm giác mình bị gài bẫy vậy.
Tất nhiên Thiệu Thành Hi biết cô đang suy nghĩ gì, sáng suốt thay đổi chủ đề, "Tạo sao thím ba nhà cô lại đến đây, tại sao phải nhân nhượng với bà ta như vậy?"
Rất hiếm khi Thiệu Thành Hi cảm thấy bực bội, anh nhớ rõ ràng chú ba của Hàng Tiểu Ý là một người đàn ông hiền lành, tại sao vợ của ông ấy lại hung dữ như vậy chứ.
Hơn nữa ngày xưa anh nghe nói ba Hàng cực kỳ nổi tiếng trên thương trường, là người đàn ông cứng rắn, nhưng bây giờ lại quá mức ôn hòa.
Nhắc đến chuyện này, Hàng Tiểu Ý lại cảm thấy bực bội, khi đó, ba cô cùng chú ba đi làm ăn xa, không may gặp phải cướp, chú ba đã thoát được, nhưng mà vì cứu ba nên lại quay trở về, vì thế bị lũ cướp đâm một nhát, bây giờ đi lại có chút không tiện.
Từ đó đến giờ ba vẫn cảm thấy mình thiếu nợ chú ba, cả nhà cô cũng thế, dù sao tính mạng của ba cũng quan trọng nhất, vì ba, gia đình cô có thể bỏ qua tất cả.
Chú ba không hề quan tâm đến sản nghiệp, chỉ muốn sống an nhàn nên ông nội mới giao công ty cho ba, chú ba rất hoà đồng, vì thế chú ấy không có xích mích gì với ba, nhưng sau khi công ty phá sản, chú ba cũng phá sản theo, thím ba cũng bị vạ lây, vì lẽ đó nên hôm nay mới trở nên như vậy.
Chi tiêu của nhà chú ba trong hai năm qua là do gia đình cô chi trả, cứ một thời gian thím ba lại đến gây chuyện một lần, mặc dù gia đình cô không thích thím ấy nhưng chú ba lại đối xử rất tốt với bọn họ, mấy người họ đều lớn lên trên đầu vai của chú ba, cho nên bọn họ rất quý chú ấy, chỉ có điều tính khí chú ấy có chút nhu nhược mà thôi.
Thiệu Thành Hi nghe Hàng Tiểu Ý nói xong, gật đầu, hoá ra chuyện là như vậy.
Trong khi hai người nói chuyện thì thang máy cũng dừng ở dưới lầu, Hàng Tiểu Ý đang định bước ra thì bị Thiệu Thành Hi kéo lại, ôm cô vào ngực, một bàn tay anh che miệng cô lại, nhỏ giọng nói với cô, "Xuỵt..."
Hàng Tiểu Ý bị động tác của anh làm cho kinh ngạc, theo phản xạ đẩy anh ra, Thiệu Thành Hi lại ôm chặt cô hơn nữa, khẽ nói, "Cô nghe xem..."
Một tay Thiệu Thành Hi ôm eo Hàng Tiểu Ý, một tay chặn miệng cô, mùi hương quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi Hàng Tiểu Ý, hơi thở của anh phả vào vành tai cô, làm thân thể cô cứng ngắc, trong lòng rung động, mặt đỏ lên vì xấu hổ.
Trong khoảng thời gian đó không khí cực kỳ im ắng, nhưng chỗ ngoặt bên trái lại có tiếng thở dốc cực kỳ rõ ràng, "Anh, anh thả em ra trước đã...."
Mặt Hàng Tiểu Ý đỏ lên, động tác giãy dụa cũng dừng lại, giọng nói kia chính là của Nhan Giai.
Người đàn ông đó rất nhanh đã chỉnh lại quần áo gọn gàng, giọng nói của Hàng Vũ Tề không ổn định vang lên, "Để anh đưa em về."
Nghe thấy tiếng đóng cửa chính vang lên, Hàng Tiểu Ý mới thở phào nhẹ nhõm, thân thể mềm nhũn ra.
Thiệu Thành Hi trầm giọng nói bên tai Hàng Tiểu Ý, "Cô nói xem vừa nãy bọn họ làm chuyện gì."
Hàng Tiểu Ý bị anh thổi hơi trên cổ, làm cho đầu óc mơ hồ, cô gạt tay của anh xuống, không dám nhìn anh, "Thiệu Thành Hi, anh muốn giết tôi sao?"
Thiệu Thành Hi cười trầm thấp một tiếng, mặt Hàng Tiểu Ý càng đỏ hơn.
Hàng Tiểu Ý ho nhẹ một tiếng để che giấu sự lúng túng của mình, "Tôi nghĩ lần này Nhan Giai có thể sẽ tức giận."
"Ừ, nếu như biết được trước đây bạn trai của mình đã từng thân mật với cô gái khác, hơn nữa còn bị người ta đá, dù là ai thì cũng sẽ cảm thấy khó chịu." Thiệu Thành Hi lắc đầu than thở.
Hàng Tiểu Ý liếc anh một cái, Thiệu Thành Hi lại cúi đầu nở nụ cười, "Bởi vì tôi cũng bị người ta đá, nên hoàn cảnh của anh hai cô tôi rất hiểu."
Hàng Tiểu Ý, "..." Việc Nhan Giai tức giận thì có liên quan gì đến việc anh bị đá?
Hàng Tiểu Ý im lặng đi ra ngoài, Thiệu Thành Hi vội vàng bước theo, "Cô thực sự không muốn biết người bị đá sẽ có cảm giác như thế nào sao?"
Hàng Tiểu Ý nghiến răng kèn kẹt, "Không muốn."
Thiệu Thành Hi thở dài một hơi, "Thật đáng tiếc."
← Ch. 08 | Ch. 10 → |