← Ch.07 | Ch.09 → |
Cơm nước xong xuôi, Nhan Giai giúp mẹ Hàng rửa chén, mỗi một khắc Hàng Vũ Tề đều lo lắng cho Nhan Giai, tự mình đứng ở cửa bếp nhìn, Hàng Tiểu Ý bưng hoa quả ra cho mọi người ăn, Hàng Vũ Hằng như người không xương nằm trên ghế salon, Hàng Tiểu Ý biết anh quay phim rất mệt, nên cũng không trêu chọc anh.
Ba Hàng lôi kéo Thiệu Thành Hi cùng ông chơi cờ, Hàng Tiểu Ý bước lên nhìn một chút, chỉ huy Thiệu Thành Hi: "Lên ngựa, lên ngựa."
Ba Hàng ngẩng đầu trừng cô: "Con có biết Quân tử xem cờ không nên mở miệng không"
Hàng Tiểu Ý le lưỡi: "Con vốn đâu phải là quân tử."
Thiệu Thành Hi cười, cầm lấy ngựa theo hướng ngón tay Hàng Tiểu Ý chỉ đi một bước, ba Hàng cười khà khà, 'Đùng' một tiếng, một quân pháo đã ăn mất ngựa của anh : "Hàng Tiểu Ý là người chơi cờ tệ nhất nhà, vậy mà cháu cũng dám nghe theo nó."
Hàng Tiểu Ý sờ đầu, cười lúng túng: "Con không thấy con pháo của ba ở đó thôi."
Thiệu Thành Hi liếc nhìn cô, trong mắt mang theo vẻ trêu chọc, làm mặt Hàng Tiểu Ý đỏ hồng, xoay người đi khỏi nơi thị phi này.
Chuông cửa vang lên, thuận tiện Hàng Tiểu Ý đi mở cửa, người đứng ngoài cửa khiến nụ cười trên mặt của cô thoáng cái đã không còn, ôn hòa kêu một tiếng:
"Thím ba." Liền xoay người đi vào.
"Ôi!! Tiểu Tiểu thái độ của con là gì đây, còn biết tôi là thím ba à."
Tiết Văn lớn giọng vang khắp cả nhà họ Hàng, Tiết Văn giẫm giày cao gót đi vào, người con gái cao gầy phía sau đi theo trái lại có chút lễ phép: "Bác Hai, bác hai gái, anh Vũ Tề, anh Vũ Hằng, chị Tiểu Tiểu." Khi nhìn thấy Thiệu Thành Hi bên cạnh Hàng Tiểu Ý, thì cặp mắt sáng lên.
"Giờ đang có khách sao, xem ra tôi đến không đúng lúc rồi." Tiết Văn đảo mắt nhìn Nhan Giai, đến đánh giá Thiệu Thành Hi từ trên xuống dưới, mới xoay người ngồi xuống ghế sa lông.
Mẹ Hàng xoa tay đi tới: "Hôm nay thằng hai nhà chị gọi bạn gái về ăn cơm, không biết thím ba đến đây có chuyện gì không?"
"Không có chuyện chả lẽ không thể đến đây, định không xem chúng tôi là người nhà sao?" Tiết Văn tỏ vẻ xem thường.
"Đến nhà họ hàng mà còn nói lớn giọng vậy sao?" Hàng Vũ Hằng dựa trên ghế sa lông lười biếng mở mí mắt: "Thím ba có chuyện thì nói, không có thì trở về chăm sóc chú ba của con đi, đừng khiến người một nhà đều không vui."
"Thằng ba này..." Ba Hàng quát Hàng Vũ Hằng, rồi nhìn về Tiết Văn: "Thím ba, đừng chấp nhặt trẻ nhỏ, đêm hôm khuya khoắt có chuyện gì sao?"
Tiết Văn kéo nhẹ ống tay áo con gái Hàng Thi Thi của mình: "Ngồi xuống, con kể lại cho bác con nghe đi."
Hàng Thi Thi ngồi xuống bên cạnh Tiết Văn, quay sang cưới với ba Hàng: " Bác hai, chuyện là như vầy, con tham gia một cuộc thi hát, được biết anh Vũ Hằng là khách quý đặc biệt của cuộc thi này, vì thế con muốn xin anh ấy giúp đỡ, để con có thể tiến vào vòng chung kết."
"Cuộc thi hát? Em nói chính là 《 Chúng Ta Cùng Hát 》?" Hàng Vũ Hằng liếc mắt.
"Phải, phải, chính là cuộc thi này, anh Vũ Hằng có thể giúp em được không? Anh có thể giúp được mà." Hàng Thi Thi có chút kích động nhìn về phía Hàng Vũ Hằng.
Hàng Vũ Hằng hừ một tiếng, nhắm mắt lại: "Thật ngại quá, không giúp được, cũng không muốn giúp."
Hàng Thi Thi sững sờ, mặt biến sắc, giọng nói trở nên sắc bén: "Anh có ý gì, Hàng Vũ Hằng?"
"Ý nghĩ trên mặt chữ, nghe vẫn không hiểu sao?"
"Anh hai, dù sao, nó cũng không có ý muốn giúp?" Tiết Văn nhìn ba Hàng, sắc mặt khó coi: "Mọi người có định nhìn Thi Thi nhà chúng ta bị chê cười sao? Anh là chủ dòng họ, chẳng lẽ mặc kệ không quản chứ?"
Sắc mặt ba Hàng đã khó coi, nhưng vẫn nhẫn nhịn, nhìn về phía Hàng Vũ Hằng: "Thằng ba, mau nói chuyện gì đã xảy ra nào, sao không thể giúp?"
"Không giúp được, con chỉ là khách mời đặc biệt, không phải là ban giám khảo, nói trắng ra chính là muốn giữ thể diện, những ban giám khảo kia con không quen người nào hết, con có thể khiến người ta thay đổi điểm sao? Chớ đừng nói là những nhà đầu tư kia, con chả là gì nha."
"Thím ba, em cũng nghe rồi đó, không phải thằng hai không giúp, nhưng mà chuyện này không nằm trong quyền quản lý của con trai anh..."
Tiết Văn cười lạnh một tiếng: "Con anh hiện tại là người nổi tiếng, chỉ cần con anh mở miệng, làm sao mấy người kia không nể mặt con anh mấy phần, chuyện nhỏ như vậy sao không giúp được chứ?"
" Nếu trước đây không phải lão già ngốc nhà chúng tôi mạo hiểm cứu anh một mạng, anh có thể sống đến bây giờ không? Một công ty đang yên lành lại bị phá sản, làm cả gia đình phải chịu tội theo, bây giờ nhà các anh làm ăn phát đạt, còn chúng tôi đây, ăn thóc nuốt rau, còn phải nhìn sắc mặt của các người..." Tiết Văn lải nhải, nói một câu lại nhìn một lần.
Vốn những câu nói này Tiết Văn đã nói nhiều lần, mọi người cũng quá quen thuộc, nhưng hôm nay lại không giống, Nhan Giai và Thiệu Thành Hi cũng ở đây, Hàng Tiểu Ý nhìn thấy mặt anh hai cô đã chuyển sang đen.
Lặng lẽ liếc mắt cho Thiệu Thành Hi, Thiệu Thành Hi dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, cặp mắt nhìn đồng hồ treo tường, trên mặt không biểu cảm.
"Thím ba, nói chuyện chú ý một chút, đừng không biết chừng mực." Hàng Vũ Tề không nhịn được lên tiếng.
Tiết Văn nghe vậy nhìn sang, cười lạnh: "Ôi, đây là bạn gái của Vũ Tề đúng không? Lớn lên cũng tạm được, nhưng mà còn kém cái cô Tô Như mà nó nhắc đến nhiều năm trước một chút, thôi, được rồi, Vũ Tề, bây giờ cái cô Tô Như kia thế nào rồi, còn nhớ lúc hai người chia tay, thím nhớ hình như con vô cùng đau lòng, hình như Tô Như rời bỏ con trước đúng không?"
"Thím ba, đừng có nói chuyện hùng hổ dọa người như vậy." Hàng Tiểu Ý có chút tức giận: "Đừng tưởng ba mẹ tôi nhường thím, là chúng tôi cũng nhường thím."
"Hàng Lâm Bách, anh xem con gái anh này, có phải con nhà gia giáo hay không? Muốn coi thường bề trên hay sao?"
Lần này Ba Hàng không nhịn được: "Bọn nhỏ đều ở đây, em cũng nên chú ý một chút đi, bề trên phải ra dáng của bề trên, em xem em đang nói gì?"
"Tôi sẽ chú ý, tôi sẽ chú ý..." Dường như Tiết Văn bị chạm vào vảy ngược, lập tức thốt lên, đột nhiên lên giọng: "Vậy mà anh làm tôi chú ý, tôi không đúng ở chỗ nào rồi, Hàng Lâm Bách, anh phải biết rằng, là anh có lỗi với chúng tôi, công ty giao cho anh quản, chúng tôi không tranh với anh, vậy mà anh làm công ty thua lỗ, đã thua lỗ rồi, trái lại anh còn không đưa tiền cho chúng tôi, vậy tiền đi đâu rồi, tiền đâu..."
Tiết Văn càng nói càng lớn, làm Nhan Gia giật mình, ngạc nhiên mở miệngnhỏ ra, Hàng Vũ Tề dùng sức cầm tay cô, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
"Đúng rồi, lần Thi Thi tranh tài này còn cần tin nhắn bỏ phiếu, cho em 20 ngàn, em thuê người bỏ phiếu cho Thi Thi." Tiết Văn nói.
"Tiền, lại đòi tiền, thím xem nhà chúng tôi là máy rút tiền tự động (ATM) sao?" Hàng Tiểu Ý thở phì phò thét lên.
Tiết Văn liếc cô rồi về ghế sa lon ngồi xuống, vắt chân: "Thím biết con không có tiền, thím cũng không hỏi con, Hàng Vũ Tề không phải mở công ty sao, dù sao cũng có tiền, cho thím 20 ngàn đồng đi."
"Thím ba, công ty con trai chị gần đây mới vào quỹ đạo thôi...." Mẹ Hàng không nhịn được mở miệng.
"Hóa ra mạo danh công ty là được, cô gái này, cô hãy mở to hai mắt ra, Hàng Vũ Tề, anh ta đã phá sản rồi, không có tiền, là một người nghèo hèn đến tột cùng, bạn gái trước của anh ta cũng vì nguyên nhân này mới bỏ anh ta đấy." Tiết Văn châm biếm nói.
"TMD Thím nói xong chưa, miệng bị hố phân lấp đầy rồi à..." Hàng Vũ Hằng bật từ ghế salon đi tới, nhướn người giơ quả đấm lên muốn đánh.
"A...." Tiết Văn gào lên co rút trên ghế salông.
"Con trai." Ba Hàng hét lớn một tiếng, làm mọi người trong nhà sợ hết hồn, Hàng Vũ Hằng giơ quả đấm sững sờ tại chỗ.
Tiết Văn sửng sốt một chút, chỉnh lại quần áo, ngồi dậy nở nụ cười: "Xem ra anh hai còn biết giáo dục con trai của mình tôn trọng bề trên, không thì em phải thay anh dạy đứa nhỏ này rồi."
Ba Hàng đen mặt đứng lên đến đẩy Hàng Vũ Hằng một cái: "Theo ba lại ghế sa lông ngồi." Hằng Vũ Hằng "Không rét mà run" theo sức lực ba Hàng mà ngã xuống ghế sa lông.
Ba Hàng nhìn về phía Hàng Vũ Tề: "Con đưa Giai Giai về nhà đi."
Hàng Vũ Tề liếc mắt nhìn Tiết Văn, Tiết Văn nở nụ cười châm biếm, Hàng Vũ Tề đen mặt cầm tay Nhan Giai dắt Nhan Giai xoay người rời đi, cửa truyền đến tiếng 'ầm'.
Nhìn bóng lưng Hàng Vũ Tề, Hàng Tiểu Ý hít một hơi.
Trong mắt ba Hàng tỏa ra tia lạnh, ở trên cao nhìn xuống Tiết Văn đang ngồi trên ghế sa lông: "Thím ba, con trai của anh tự anh giáo dục, không cần em xen vào, anh biết anh có lỗi với gia đình em, anh cho em đến náo, cho em đến khóc lóc ôm sòm, thế nhưng..." Giọng điệu ba Hàng càng ngày càng lạnh: "Con trai của anh không cần em tới nói này nói kia, mặc kệ là thằng hai, thằng ba, hay là Tiểu Tiểu, cho dù bọn nó có làm gì, thì em đều không có tư cách xen vào, vì vậy chuyện ngày hôm nay nếu như lại xảy ra lần nữa, anh chắc chắn sẽ không dung túng cho em đâu."
Trước khi phá sản, Tiết Văn có chút sợ ba Hàng, thế nhưng sau khi phá sản, tính cách ba Hàng lại mềm mỏng hơn rất nhiều, với lại cảm thấy có lỗi với em trai mình, đối với mỗi lần Tiết Văn cố tình gây sự đều lựa chọn dung túng, vậy mà thái độ lần này đột nhiên cứng rắn, làm Tiết Văn có cảm giác sợ hãi như trước.
"Nghe rõ chưa, thím ba?" Ba Hàng ác liệt nhìn Tiếc Văn.
Đôi mắt Tiết Văn liếc nhìn trần nhà, không tình nguyện đáp lại.
Hàng Vũ Hằng vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên ghế sa lông nhìn Hàng Tiểu Ý giơ ngón tay cái.
Ba Hàng dần dần tan bớt tức giận, ngồi xuống ghế, quay sang mẹ Hàng nói: "Em vào trong phòng lấy 1 vạn tệ mang ra cho thím ba."
"Ba..." Hàng Tiểu Ý mới vừa mở miệng, ống tay áo đã bị Thiệu Thành Hi kéo, Hàng Tiểu Ý nhìn anh, Thiệu Thành Hi nhìn cô lắc đầu, Hàng Tiểu Ý lời đến miệng lại nuốt vào lại.
Mẹ Hàng vào trong phòng lấy ra bóp tiền, mở ra nhìn một chút: "Thím ba, chỗ này của chị chỉ có 5000 tiền mặt, còn lại ngày mai chị cho người chuyển khoản cho em."
"Không phải có Vũ Hằng ở đây sao, nó một đại minh tinh trên người sẽ không có mấy ngàn chứ?"
Cặp mắt ba Hàng nhìn sang bà ta: "Tiền của anh là tiền của anh, tiền của con anh là tiền của nó, thím ba đừng có nhầm lẫn."
Tiết Văn hừ một tiếng: " Sáng sớm ngày mai chị dâu nhớ đi ngân hàng, đừng chậm trễ kẻo lỡ chuyện đại sự của Thi Thi nhà chúng ta."
Ba Hàng không nhìn bà ta, ngược lại nhìn về phía Hàng Vũ Hằng: "Con trai, thật sự cuộc thi này không thể giúp sao?"
Hàng Vũ Hằng mở mắt nghiêm túc nhìn ba Hàng, hừ một tiếng, ba anh tuy rằng trên mặt cứng rắn, nhưng trong lòng vẫn không bỏ xuống được chú ba.
Lòng không cam tâm tình nguyện nhìn về phía Thiệu Thành Hi: "Tần Vũ là nhà đầu tư đúng không? Có thể tìm anh ta giúp đỡ không?"
Trong phòng thoáng cái mọi ánh mắt đều hướng về Thiệu Thành Hi.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |