Vay nóng Tima

Truyện:Con Dâu Nhà Giàu - Chương 091

Con Dâu Nhà Giàu
Trọn bộ 224 chương
Chương 091
Ác mộng
0.00
(0 votes)


Chương (1-224)

Siêu sale Shopee


Văn Phương ôm bụng dần dần ngồi dậy, cô ta cảm giác như có một bàn tay thò vào bụng cô ta mà dùng sức vò xé thai nhi. Cảm giác đau như rách người này cô ta không chịu nổi, kêu thảm một tiếng, cả người toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Rất nhanh, cô ta cảm thấy giữa bắp đùi âm ấm, một dòng máu đỏ tươi chảy ra, nhanh chóng tẩm ướt quần áo cô ta. Máu tươi đỏ như cơn ác mộng khiến cô ta run rẩy. Cảm giác sợ hãi chưa từng có bao phủ lấy cô ta, ánh mắt cô ta như nhìn thấy quỷ, thê lương hét chói tai. Tiếng kêu vang khắp mấy tầng lầu khiến ai nghe được cũng rợn tóc gáy.

Trong văn phòng mọi người bị cảnh này làm cho sợ hãi, ai cũng tái mặt, há hốc miệng sợ hãi nhìn cô ta, luống cuống đứng đó, nhất thời không biết nên làm cái gì.

Không biết là ai thì thào nói một câu:

- Không liên quan đến tôi, tôi vừa mới đến văn phòng, tôi không thấy gì hết

Sau đó chỉ thấy một người lảo đảo, hoảng sợ chạy khỏi văn phòng.

Mọi người nháy mắt tỉnh táo lại, chị nhìn em, em nhìn chị, trong đầu không hẹn mà cùng có một suy nghĩ: nếu đứa bé có gì sơ xuất, Chủ tịch trách tội, chỉ sợ mọi người đều mất việc. Có mấy người gần cửa, nhân lúc mọi người không để ý lén chuồn ra, trong lòng thầm nghĩ, mặc kệ thế nào, chết cũng không nhận là mình đã có mặt ở đây

Mấy người còn lại ở gần Văn Phương, mọi người nhìn Văn Phương đang gào thét dần yếu giọng, máu tươi đã thấm đẫm quanh sàn, nhìn ghê người.

- Gọi xe cứu thương đi đã! Một người run giọng nói.

Văn Phương gắt gao ôm bụng, co rút người lại, cả người run rẩy, tóc ướt đẫm mồ hôi, đau đến chết lặng. Trong lòng cô ta cực sợ hãi. Con của cô ta, con của cô ta có sao không? Đây là toàn bộ hi vọng của cô ta, trăm ngàn lần không thể có việc gì. Ai cứu cô ta đây!

Nhưng những người xung quanh chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, không hỏi, tiến lên an ủi cô ta, tất cả đều cách cô vài bước giống như cô ta là virus đáng sợ. Qua cơn kinh hoàng, có người còn cười vui khi thấy người gặp họa.

Văn Phương nhìn tất cả chuyện này, trong lòng cực kì hận, dùng hết sức gào thét với bọn họ nhưng giọng như muỗi kêu:

- Các người cứ vui mừng khi người ta gặp họa đi! Tôi sẽ nói cho Chủ tịch... sẽ nói cho ông rằng các người hại tôi.

Chị Lý đứng bên lạnh lùng nói:

- Văn Phương, cô đừng có ngậm máu phun người, mọi người ở đây đều thấy là tự cô ngã. Là chúng tôi gọi xe cứu thương cho cô, là chúng tôi cứu cô. Còn nữa, cô vẫn nên cố giữ chút sức đi. Cô nói thì máu chảy, cứ như vậy thì đứa bé sẽ chẳng còn nữa.

Văn Phương vô lực quỳ rạp trên mặt đất, cô ta chỉ cảm thấy người rét lạnh như băng, cả người sắp bị đông cứng lại. Cô cảm nhận được máu đang chảy ồ ạt, người dần run lên, như có tử thần đang cầm roi đánh mình. Ý thức cô ta dần mơ hồ, dường như còn nghe bên tai có giọng nói bi thống:

- Văn Phương, sao cô lại làm thế, tôi vẫn coi cô là bạn, cô làm thế khiến tôi quá đau lòng

Vì sao đột nhiên nhớ tới chuyện này, ngày đó cô ta thiết kể để cho Thiệu Lâm nhìn thấy cảnh nóng của cô ta và Hi Thành. Thiệu Lâm quay người bỏ đi, cô ta đuổi theo từ phía sau

- Thiệu Lâm, cô thực sự coi tôi là bạn sao? Trong mắt cô tôi chẳng qua chỉ là kẻ hầu của cô thôi, tôi vẫn luôn bị cô chèn ép, chẳng lẽ cô cho rằng cả đời có thể chèn ép cô sao

- Văn Phương, tôi chưa bao giờ biết cô lại nghĩ như vậy, tôi vẫn cho rằng chúng ta là bạn tốt. Giọng nói rất đau đớn.

- Đừng giả mù sa mưa! Nhà cô bố thí cho tôi chút ân huệ thì coi tôi như người hầu mà sai bảo, chẳng lẽ cô không biết?

- Văn Phương, nghe tôi một câu, đừng tiếp tục với Hi Thành nữa, anh ta không hợp với cô đâu. Anh ta không thật tình với cô. Anh ta chỉ là kẻ máu lạnh vô tình, đến một ngày cô sẽ bị tổn thương thôi

- Thiệu Lâm, cô cho rằng tôi sẽ tin lời cô? Tôi nói cho cô, Hi Thành yêu tôi, giờ hầu như tối nào anh ấy cũng ở bên tôi. Chẳng phải cô coi tôi là bạn sao? Được rồi, vậy cô và Hi Thành li hôn đi, tặng anh ấy cho tôi, dù sao cô cũng không yêu anh ấy. Sao, không muốn? Tôi thừa biết cô chỉ là giả vờ giả vịt. Nhưng tôi nói cho cô, cả đời tôi sẽ không bị cô chèn ép. Còn nữa, Hi Thành là của tôi, trái tim anh ấy là ở chỗ tôi, với anh ấy mà nói, cô chỉ là người vợ trang trí. Nhìn bộ dạng này của cô mà muốn tranh giành đàn ông với tôi? Năm đó cô không giữ được Kiều Tranh, giờ cũng chẳng giữ được Hi Thành, Tống Thiệu Lâm, cô cả đời chính là người đàn bà thất bại.

Sau thì sao? Sau thì sao? Ý thức Văn Phương càng lúc càng mơ hồ. Đúng rồi, tối đó Thiệu Lâm bị tai nạn. Nhưng đến khi cô ấy tỉnh lại thì mất trí nhớ. Sau đó, mọi chuyện không còn như trước, cơn ác mộng của cô ta cũng bắt đầu...

Vì sao lại nghĩ lại chuyện đó? Chẳng lẽ trời cao đang ám chỉ đây là báo ứng của tôi sao? Không, tôi không sai. Tôi có gì sai? Chẳng qua tôi muốn nắm bắt thứ tôi muốn. Thiệu Lâm bị tai nạn xe là cô ấy bất cẩn, đâu liên quan đến tôi? Hơn nữa giờ cô ta cũng chẳng có việc gì đó sao... Tôi không sai, đừng lấy đi con tôi, đây là hi vọng duy nhất của tôi...

(Đứa bé mà có ý thức thì chắc cũng chả cần loại mẹ này đâu mà, thà nó k chào đời ...)

Đột nhiên, bụng lại đau đớn vô cùng. Cuối cùng, Văn Phương không chống đỡ được, hét to một tiếng, hoàn toàn chết ngất.

Vợ chồng Chủ tịch vội chạy tới bệnh viện, tới đó đã thấy Triệu Hi Thành bình thản đứng ngoài phòng phẫu thuật. Bên cạnh đó là đôi vợ chồng già xa lạ. Người đàn bà tóc hoa râm, khuôn mặt tiều tụy đang khóc. Người đàn ông đầy mùi rượu, cúi đầu thở dài, thỉnh thoảng ngẩng đầu mắng người phụ nữ bên cạnh.

Triệu lão gia tử không nhìn cho bọn họ, ông nổi giận đùng đùng đi đến bên Triệu Hi Thành nói:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại xảy ra chuyện này?

Sau đó chỉ vào anh:

- Có phải là mày giở trò không?

Triệu phu nhân đi tới, lo lắng hỏi:

- Đừng nói mấy cái đó, thai nhi thế nào rồi?

Triệu Hi Thành bình tĩnh trả lời:

- Bác sĩ đang kiểm tra, còn chưa ra.

Vừa dứt lời, bác sĩ từ phòng giải phẫu đi ra, vẻ mặt bực bội nói:

- Đứa bé đã không còn giữ được, thai phụ giờ đang chảy máu rất nhiều, chỉ đành phải phẫu thuật cắt tử cung, ai là người nhà mời đi theo kí tên.

- Cái gì?

Người đàn bà vẫn ngồi khóc hét lớn, sau đó òa lên khóc, khóc nửa chừng thì ngất xỉu. Người đàn ông bên cạnh vội đỡ lấy bà, kích động kêu:

- Bác sĩ, mau lại đây, vợ tôi bị xỉu

Y tá đỡ mẹ Văn Phương đến một gian phòng khác, đặt bà nằm xuống. Triệu Hi Thành đưa giấy đảm bảo đến bên cha Văn Phương, lạnh lùng nói:

- Ở đây chỉ có ông là người nhà, ký tên đi!

*****

Cha Văn Phương đột nhiên đứng lên, xông thẳng tới bên Triệu lão gia, vươn bàn tay dơ bẩn nắm chặt lấy áo trắng của ông, quần áo trắng như tuyết lập tức để lại mấy dấu vân tay. Triệu lão gia bị ông ta đột nhiên giữ lại thì nhất thời sửng sốt, kinh ngạc nhìn lại

Cha Văn Phương hai mắt đục ngầu nhìn Triệu lão gia tử, nói:

- Triệu gia lão gia, con gái tôi vì giúp Triệu gia các người sinh con mới thành ra thế này. Sau này không thể có con nữa, cả đời này của nó coi như bị hủy. Đứa con khỏe mạnh của tôi bị Triệu gia các người hại thành thế này, các người tính sao bây giờ? Các người phải bồi thường, nếu không chuyện này không xong đâu.

Triệu lão gia sao coi sự uy hiếp của ông ta ra gì, ông cười lạnh một tiếng, hung hăng gạt ra rồi bực bội phủi chỗ bị cha Văn Phương chạm vào nói:

- Bồi cái gì? Là con gái ông tự muốn sinh con, cũng chính cô ta không cẩn thận mà sẩy thai

Vừa rồi Triệu Hi Thành đã kể lại chuyện cho ông. Đứa trẻ đang yên đang lành giờ không có, ông đã đủ tức giận, giờ gã đàn ông như sắt rỉ này còn dám tới uy hiếp ông. Được, vừa khéo ông đang tìm chỗ trút giận.

Lập tức Triệu lão gia tử nhìn cha Văn Phương cười lạnh nói:

- Không xong? Được, ông cứ việc làm. Tôi thử xem ông làm được gì? Tôi nói cho ông, chuyện này, Triệu gia chúng tôi bồi thường là nhân nghĩa, không bồi thường là đúng đạo lý. Một xu tôi cũng không cho ông, ông làm được gì?

Cha Văn Phương lập tức xụi người, vội đổi giọng khép nép:

- Triệu lão gia, ông đừng giận, tôi không có ý đó, chỉ là nhất thời lo lắng nên nói chuyện không đúng mực, ông đừng so đo với kẻ quê mùa như tôi.

Bác sĩ bên kia chờ sớm đã mất kiên nhẫn, lớn tiếng nói:

- Mấy người ai là người nhà, mau kí tên còn phẫu thuật. Giờ là lúc nào mà chỉ lo cãi nhau

Lúc này cha Văn Phương mới vội kí tên rồi đưa giấy bảo đảm cho bác sĩ

Triệu lão gia tử bị bác sĩ nói, trong lòng cực tức giận lại thêm chuyện vừa mất cháu trai, nhìn đâu cũng thấy chướng mắt, vung tay nói với Triệu Hi Thành:

- Là mày gây sự. Hừ, tao mặc kệ

Triệu phu nhân nghe được thai nhi không còn thì luôn thở dài, với chuyện của Văn Phương cũng chẳng mấy quan tâm, nghĩ cho chút tiền là được. Giờ thấy chồng đi rồi cũng dặn dò Triệu Hi Thành mấy câu, dặn anh chờ Văn Phương tỉnh lại, thu xếp chuyện cho thỏa đáng. Sau đó cũng xoay người đi theo chồng.

...

Văn Phương như tỉnh khỏi cơn mê dài, mở to mắt nhìn, thấy xung quanh tường trắng như tuyết thì biết mình đang ở trong bệnh viện. Cô ta theo bản năng sờ bụng, lại phát hiện bụng phẳng lì thì điên cuồng gào thét:

- Con của tôi đâu? Con của tôi đâu?

Tay vung lên như muốn ngồi dậy nhưng cả người chẳng có chút hơi sức.

Lúc này, bên cạnh có một đôi tay đè lại, sau đó nghe tiếng mẹ khóc:

- Phương Nhi ơi, đứa con khốn khổ của mẹ...

Văn Phương nhìn mẹ, vẻ mặt kinh hoàng:

- Mẹ, có phải con của con đã không còn?

Mẹ Văn Phương vừa khóc vừa nói:

- Phương Nhi à, không chỉ đứa trẻ không còn, con chảy máu rất nhiều, vì bảo toàn tính mạng mà bác sĩ đành phải cắt tử cung của con rồi... sau này con không thể sinh con nữa...

Nói xong lại gào khóc

- Cái gì?

Mắt Văn Phương dại ra nhìn trần nhà không nhúc nhích, nửa ngày không nói gì. Sau đó, cô ta thê lương khóc nức nở như quỷ kêu

Mệ Văn Phương khóc càng đau lòng:

- Con của mẹ, sau này con phải làm thế nào...

Lúc này, Triệu Hi Thành ở ngoài nghe được tiếng động thì đẩy cửa đi vào. Đến bên giường Văn Phương, lạnh lùng nhìn cô ta.

Văn Phương nhìn thấy anh giống như thấy tia hi vọng, run run vươn tay về phía anh khóc:

- Hi Thành, Hi Thành...

Triệu Hi Thành lặng yên không động đậy, chỉ quay đầu nói với mẹ Văn Phương:

- Tôi muốn nói chuyện riêng với Văn Phương.

Mẹ Văn Phương biết tương lai con gái mình đều chỉ trong một suy nghĩ của người đàn ông này nên không dám cãi lời. Bà đi đến bên cạnh Hi Thành, hai mắt đẫm lệ, cầu khẩn:

- Thiếu gia Hi Thành, giờ Phương Nhi thành ra thế này, xin cậu đừng kích thích nó...

Sau khi mẹ Văn Phương rời đi, Văn Phương nhìn Hi Thành không ngừng khóc. Cô ta khao khát anh bước đến ôm mình, an ủi mình, sau đó nói rằng đó không phải là sự thật

Nhưng bên tai lại chỉ nghe được giọng anh lạnh băng:

- Văn Phương, tôi từng nói với cô, nếu có ngày cô phải chịu kết cục bi thảm thì đó đều là cô tự tìm. Thật đúng là hiệu nghiệm

Nước mắt Văn Phương thấm đẫm gối đầu, cô ta muốn ngồi nhưng không ngồi nổi, cuối cùng đành bất lực nằm đó, cả người đau đớn

Cô ta khóc, cầu xin:

- Hi Thành, anh đừng bỏ mặc em, em là vì anh mới thành ra thế này...

Triệu Hi Thành nghe xong cũng không tức giận dường như sớm đoán cô ta sẽ nói vậy. Anh chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt không chút ấm áp, ngay cả giọng nói cũng lạnh như băng khiến cô ta có cảm giác lạnh thấu xương.

Anh nói:

- Văn Phương, cô đừng nghĩ đổ trách nhiệm lên đầu người khác. Từ đầu đến cuối cô đều vì bản thân mình mà thôi. Từ đầu, quan hệ của chúng ta vốn chỉ là giao dịch, tôi chưa từng hứa hẹn gì với cô. Hơn nữa tôi cũng trả công cho cô đầy đủ. Chẳng qua cô nổi lòng tham, không thể tính tại tôi. Chuyện đó tôi không có lỗi với cô, người tôi phải xin lỗi chính là Thiệu Lâm. Về phần đứa bé này, lại có thêm chứng cứ về sự ích kỉ của cô. Đứa bé này, tôi chưa từng mong nó xuất hiện, cũng không mong nó sinh ra. Cô giấu tôi, vì ý muốn xấu xa của mình mà một tay khống chế vận mệnh của đứa bé.

- Cô vốn không cần chịu nỗi khổ bây giờ, cô chỉ cần nói cho tôi tôi sẽ giúp cô phá thai, hơn nữa cũng bồi thường cho cô, đủ cho cô bắt đầu cuộc sống mới. Còn nữa...

Triệu Hi Thành nhìn cô ta, cái nhìn thấu đến tim gan:

- Vì sao cô sẩy thai? Vì sao cô xuất hiện ở công ty? Lúc ấy cô nói gì với mọi người? Chủ ý trong lòng cô là gì cô nghĩ tôi không biết? Cô chỉ vì lòng tham nực cười của mình mà có kết cục bây giờ, cô còn trách được ai?

Mỗi câu nói của Triệu Hi Thành, sắc mặt Văn Phương tái đi một phần. Trong lòng cô ta dâng lên sự khủng hoảng, sau đó biến thành hận ý, như con rắn độc bò khắp người. Cô ta biết mình không thể làm gì, chỉ oán độc nhìn anh:

- Chẳng lẽ anh cho rằng anh có thể xóa sạch sao? Trong bụng em có con của anh, đó là chuyện thực.

Triệu Hi Thành cười lơ đãng:

- Đúng, tôi thừa nhận, cho nên tôi mới còn đứng đây nói nhiều với cô như vậy. Còn không... cô nghĩ tôi muốn thấy mặt cô?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-224)