Vay nóng Tima

Truyện:Con Dâu Nhà Giàu - Chương 090

Con Dâu Nhà Giàu
Trọn bộ 224 chương
Chương 090
Sẩy thai
0.00
(0 votes)


Chương (1-224)

Siêu sale Shopee


Một tuần trước......

Văn Phương vẫn đang bị giam lỏng tại tòa biệt thự xinh đẹp kia. Phong cảnh bốn phía vẫn xinh đẹp như trước, cây cối vẫn xanh tốt. Ngày vẫn nhàm chán như vậy, thời gian vẫn thật dài. Chỉ khác là bụng cô ta dần nổi lên, quanh biệt thự có nhiều người bảo vệ hơn, vẻ mặt lạnh lùng, còn cả thái độ của quản gia Lý tẩu cũng dần tốt hơn.

Nói đến quản gia, Văn Phương cũng có chút tâm tư. Đầu tiên là nói chuyện phiếm với Lý tẩu, biết con bà vừa thi đỗ đại học, ngày hôm sau, Văn Phương đưa cho bà phong bì 2000 tệ. Đầu tiên Lý tẩu không nhận nhưng Văn Phương cứng rắn ép buộc nhét vào túi bà. Sau đó, khi Lý tẩu ra ngoài mua đồ, Văn Phương bảo bà mua nhiều một chút, ăn không hết Văn Phương đều cho bà mang về nhà hết. Đồ ăn Triệu gia cung cấp đương nhiên là loại thượng hạng, nhà Lý tẩu hầu như không cần mua đồ ăn, ăn không hết đem cho họ hàng, cũng được nở mày nở mặt. Văn Phương còn thường mượn có này nọ mà nhét phong bì cho bà, đều hơn 500 tệ. Lý tẩu dần nhận quen tay, bình thường, khi lấy tiền có người khác thì cũng sẽ bịt miệng người ta lại. Lâu dần mọi người cũng dần quen với việc Lý tẩu và Văn Phương quá thân thiết.

Văn Phương như vậy cũng là có lý do, cô ta nghĩ, bản thân cả ngày bị nhốt ở đây, bên ngoài xảy ra chuyện gì căn bản không hề biết, mà Lý tẩu có người quen làm ở biệt thự Triệu gia, đối với chuyện của Triệu gia cũng có hiểu biết ít nhiều. Cô rất muốn biết Tống Thiệu Lâm sau khi biết cô ta có thai với Triệu Hi Thành thì có phản ứng gì. Có đôi khi cô ta cũng nói bóng gió với Lý tẩu nhưng bà dù cầm nhiều tiền của cô ta như vậy nhưng cũng chỉ cho cô ta thêm chút thời gian tản bộ còn lại không nói lời nào. Điều này khiến cho Văn Phương tức giận vô cùng. Nhưng hôm nay, Lý tẩu lại chủ động cung cấp cho cô ta một tin tuyệt vời.

Đó là lúc chạng vạng, trong hoa viên, Văn Phương nằm dài trên võng, nhớ tới cuộc sống bị giam lỏng, nhớ tới Triệu gia không có ai đến thăm mình, nghĩ tới vận mệnh của mình sau khi sinh con thì không khỏi có chút hoảng loạn, rất bất an. Cô ta vỗ bụng, càng quyết tâm được ăn cả ngã về không.

Đúng lúc này, Lý tẩu cho mọi người lui, ngồi xuống ghế bên cạnh cô ta, vẻ mặt thần bí

- Tiểu thư, tôi có được một tin từ chỗ người quen.

Ánh mắt bà ta lóe sáng dưới ánh trời chiều, thần sắc dấu không được sự đắc ý. Văn Phương nghe giọng bà, nhìn vẻ mặt bà thì vội chú ý hỏi:

- Có tin gì?

- Người quen của tôi làm ở Triệu gia, theo lời nó thì đại thiếu phu nhân đã bỏ nhà đi rồi, đã nhiều ngày chưa quay về. Phu nhân cố gắng phong tỏa tin tức, không cho người hầu nói lung tung bên ngoài nhưng sao giấu được mãi? Người quen kia của tôi hôm qua ở nhà tôi uống rượu quá chén nên nói hết ra. Bọn họ đều nói, đại thiếu phu nhân làm ầm ỹ lên, đòi ly hôn! Cái này khiến lão gia tức giận vô cùng! Đại thiếu gia muốn kéo đại thiếu phu nhân lại còn bị lão gia tát nữa.

- Thật sao?

Văn Phương ngồi bật dậy

- Ôi, tiểu thư, cô cẩn thận một chút, giờ cô đang mang thai, phải thật cẩn thận. Nghe nói Triệu lão gia rất coi trọng đứa cháu này. Tiểu thư, thật chúc mừng cô, chưa biết chừng...

Lý tẩu cũng không nói gì thêm nhưng cười đầy thâm ý, trước bà cũng chẳng coi trọng cô ta, trong lòng còn có chút khinh thường. Hơn nữa Triệu gia coi cô ta như phạm nhân, rõ ràng là Triệu gia chỉ muốn đứa bé mà thôi, cuối cùng cô ta cũng bị Triệu gia đem tiền bịt miệng thôi. Cho nên tuy rằng Văn Phương nhiều lần nhờ cậy nhưng bà cũng mặc kệ, tránh đắc tội Triệu gia.

Nhưng giờ không vậy, đại thiếu phu nhân nếu thực sự ly hôn, Triệu gia lão gia lại coi trọng đứa cháu này như vậy, chuyện tương lai lại trở nên khó xác định. Người phụ nữ này thủ đoạn không bình thường, nhìn cô ta dưới sự giám thị nghiêm mật của mình mà còn có thể dẫn đại thiếu phu nhân tới khiến cô ấy bỏ nhà đi thì rõ. Về sau cho dù cô ta không thể làm con dâu trưởng Triệu gia nhưng mẫu bằng tử quý, địa vị sau này vẫn là không thể khinh thường, hiện tại mình giúp cô ta một chút, tương lai có lợi gì cũng chưa biết chừng

Lý tẩu nhớ đến Dung tẩu bên Triệu phu nhân, tiền lương tương đương với giám đốc một công ty, đãi ngộ tốt vô cùng. Nghĩ vậy, lòng bà ta cũng vô cùng kích động.

Bên kia, Văn Phương vô cùng mừng rỡ, không thể tin vào tai mình. Ly hôn! Tống Thiệu Lâm muốn ly hôn! Người đàn bà ngu xuẩn, lại đòi ly hôn! Phiền cô ta còn vắt óc nghĩ mưu kế lôi Thiệu Lâm xuống ngựa, không ngờ Thiệu Lâm lại hợp tác như vậy

Văn Phương không thể nhịn được mà cười đến vỗ tay vỗ chân, cười đến run rẩy cả người, cười đến nước mắt chảy ra!

Đúng là trời cũng giúp tôi. Đúng là trời cũng giúp tôi. Tống Thiệu Lâm, bất kể cô ly hôn thật hay dùng nó để uy hiếp Triệu gia thì giờ cô đâm lao phải theo lao. Triệu gia coi trọng con tôi rõ ràng còn hơn cả cô! Nếu cô không ầm ỹ, an an phận phận nhận đứa bé này thì tôi còn khó nghĩ. Nhưng giờ cô gây chuyện, đắc tội với mọi người Triệu gia, đem thể diện Triệu gia quét đất, tôi xem cô thu dọn việc này thế nào. Cho dù trái tim Hi Thành thuộc về cô thì thế nào, tình yêu của đàn ông yếu ớt lắm, nhanh chóng thôi, anh ấy sẽ quên cô. Tôi và anh ấy có đứa bé ràng buộc, chỉ cần tôi dùng chút công sức thì tôi chắc chắn sẽ đoạt lại được trái tim anh ấy. Tống Thiệu Lâm, chung quy cô vẫn chẳng thể là đối thủ của tôi (Bệnh kinh)

Văn Phương kích động nắm tay Lý tẩu, hai mắt sáng bừng, vội vàng hỏi:

- Giờ thì sao? Giờ thế nào? Triệu gia có phản ứng gì? Bọn họ ly hôn chưa?

Tay Lý tẩu bị cô nắm mà đau, rút mấy lần nhưng không được, đành phải nhịn đau trả lời:

- Chuyện này tôi không rõ lắm nhưng nghe người kia nói, Triệu gia vẫn chờ đại thiếu phu nhân quay về, giờ đang phong tỏa tin tức, người ngoài còn không biết Triệu gia đã xảy ra chuyện gì.

Còn chờ cô ta trở về? Văn Phương cười lạnh, cô ta buông tay, Lý tẩu nhe răng xoa xoa chỗ bị nắm ửng hồng lại. Văn Phương nhìn phía trước như ở đó có cảnh tượng cô ta được sống trong vinh hoa phú quý. Nghĩ đến đó, lòng Văn Phương cũng sôi sục, mặt cũng đỏ bừng vì hưng phấn, khóe môi cười đầy đắc ý.

Không muốn để cho người ngoài biết? Cô ta sẽ cố tình để cho mọi người biết! Cô ta sẽ để tất cả mọi người biết mình có con với Triệu Hi Thành, Tống Thiệu Lâm muốn ly hôn. Đến lúc đó, xem xem Tống Thiệu Lâm còn có cửa quay về Triệu gia?

Ánh mặt trời như lửa, sắc trời chiếu rọi trên mặt cô ta khiến khuôn mặt vặn vẹo của cô ta càng đáng sợ.

*****

Nhưng nên để lộ tin ra như thế nào? Đây là câu hỏi hai ngày nay Văn Phương luôn suy nghĩ. Dựa vào mẹ sao? Không được, chuyện này mẹ sẽ làm không tốt. Hơn nữa tốt nhất là cô ta mang bụng bầu đứng trước mặt mọi người thì còn thuyết phục hơn. Thật muốn nhìn những kẻ từng xem thường mình thì thế nào, nhất định là rất phấn khích. Bọn họ nhất định sẽ ghen tị hâm mộ phát cuồng đi! Nhất định sẽ nghĩ mọi cách để lấy lòng đi Nghĩ vậy, Văn Phương không nhịn được đắc ý cười ra tiếng. Cô ta lấy một trái nho, tung lên cao rồi há mồm đớp được, trong lòng thật đắc ý (Xl vì dùng từ đớp =)))

Nhất định phải nghĩ mọi cách để đi ra ngoài một lần, nhất định phải thật xinh đẹp xuất hiện trước mặt bọn họ, sau đó đem chuyện đứa bé, chuyện Tống Thiệu Lâm ly hôn "không cẩn thận" lộ ra. Đến lúc đó khiến dư luận xôn xao, ai cũng biết cô ta là mẹ của đứa bé đó, Triệu gia sao có thể xóa sạch mọi thứ. Hơn nữa làm đến đó, dựa vào cá tính của Tống Thiệu Lâm ngu xuẩn kia thì nhất định sẽ càng mau chóng ly hôn. Chỉ cần vị trí đó còn trống, về sau cô ta sẽ nghĩ cách lấy lòng hai ông bà già, đoạt lại trái tim Hi Thành.

Nhưng làm như vậy liệu có khiến ông bà tức giận không? Văn Phương nhíu nhíu mày, không khỏi do dự. Chủ tịch là người nổi tiếng sĩ diện, nếu làm vậy khiến ông mất mặt thì ông ta có tức giận mình không? Nếu không dẫn dụ phóng viên tới? Không được, Văn Phương lắc đầu, Triệu thị không phải nhân vật trong làng giải trí, giá trị tin tức không lớn, nếu phóng viên vì lợi lộc mà tiết lộ cho Triệu gia biết trước khiến Triệu gia tức giận là chuyện nhỏ nhưng bọn họ đề phòng mình mới là chuyện lớn.

Không được. Không thể cứ chần chần chừ chừ, không thừa dịp Thiệu Lâm bỏ nhà đi, ép cô ta ly hôn, chờ đến khi cô ta hồi tâm chuyển ý thì thật phiền toái! Đây là điều rất khả năng, bà già họ Tống kia nhất định sẽ khuyên cô ấy quay về. Đúng, không thể bỏ qua cơ hội lần này. Bất cứ giá nào! Cho dù Chủ tịch trách cứ thì chờ đến khi mình sinh con rồi thì sẽ chẳng sao. Mặc kệ thế nào, trong tay mình cũng đã có con Át chủ bài.

Văn Phương vuốt bụng mình, mắt lóe sáng, miệng cười yêu dị.

Văn Phương bắt đầu lên kế hoạch ra ngoài. Nhưng giờ bảo vệ nghiêm mật, bên ngoài muỗi vào không được, bên trong ruồi bọ cũng không thể bay ra đi. Nếu nhân lúc tản bộ bỏ trốn, đừng nói bị người quản lý chặt chẽ mà cô ta cũng không muốn mạo hiểm như vậy, vạn nhất không cẩn thận ngã thì xong đời.

Đúng lúc này, Lý tẩu nói muốn ra ngoài mua đồ, hỏi cô có gì cần mua.

Trong đầu Văn Phương chợt lóe, không khỏi nở nụ cười, trời cao đối với cô ta thật tốt, luôn đưa cơ hội đến trước mặt. Cô ta bước lên kéo tay Lý tẩu nói:

- Lý tẩu, hai ngày nay tôi đặc biệt muốn ăn một thứ đến nỗi ngủ cũng không yên

Lý tẩu hỏi:

- Cái gì vậy?

- Tôi cũng không biết tên là gì, chỉ nhớ nó như thế này...

Văn Phương làm bộ dáng khoa tay múa chân:

- Đại khái là hơi lớn, màu vàng, khó tả lắm

Lý tẩu không hiểu ra làm sao:

- Đó là cái gì? Tiểu thư của tôi, cô nói như vậy thì làm sao tôi biết nên mua cái gì?

Văn Phương kéo tay Lý tẩu, tự nhiên mà nói:

- Nếu không, tôi đi với bà, đã lâu rồi tôi cũng không đi ra ngoài, đường sá bên ngoài thế nào cũng sắp quên rồi. Tôi đi với bà, tôi nhớ rõ nó thế nào.

Văn Phương nhìn Lý tẩu, tận lực diễn xuất nhưng trong lòng thì rất bồn chồn

Nghe đến đó, Lý tẩu nhìn Văn Phương một cái, nghi ngờ:

- Tiểu thư, cô lại có ý gì? Tuy rằng cô tốt với tôi nhưng tôi không thể đưa cô ra ngoài. Tâm tư của cô tôi đoán không ra, tôi không dám mạo hiểm như vậy, vạn nhất xảy ra sai lầm gì tôi không thoát được liên lụy. Tôi vẫn muốn làm ở Triệu gia, con tôi còn đang đi học, tôi không muốn mất việc.

Văn Phương chậc chậc hai tiếng, oán trách nói:

- Lý tẩu, xem bà nói gì này, bà nghĩ đi đâu thế? Tôi chẳng qua chỉ là muốn ra ngoài chơi, tiện mua chút đồ ăn, bà thật đa nghi. Bà cũng không nghĩ xem, bà với người hầu đi theo bên cạnh, tôi làm được gì. Nếu bà không yên tâm thì cho vệ sĩ đi cùng.

Lý tẩu lặng im không lên tiếng, xem ra là không chịu đáp ứng. Văn Phương trầm mặt, lạnh lùng nói:

- Tôi vẫn coi bà là người tốt, lâu như vậy cũng chỉ có bà tốt với tôi nên tôi cũng coi bà như người thân, không ngờ giờ bà lại từ chối chút yêu cầu này

Lý tẩu nghe được cô ta nói như vậy, vẻ mặt ngượng ngùng, nhớ tới mình nhận của cô ta không ít lời, lại nghĩ sau này có lẽ cô ta thực sự có thể làm chỗ dựa, không thể đắc tội được. Bà trầm ngâm một hồi, liền nói:

- Chuyện này tôi không làm chủ được, để hỏi Dung tẩu đã

Nói xong định gọi điện thoại.

Văn Phương vốn định ngăn lại nhưng nghĩ lại, nếu như vậy thì Lý tẩu sẽ không đồng ý, chẳng bằng thử xem

Thôi đi, chẳng qua là chuyện nhỏ, chắc Triệu gia cũng không phản đối.

Dung tẩu nhận được điện thoại sau đó hỏi ý kiến Triệu phu nhân. Triệu phu nhân suy nghĩ một hồi, thở dài nói:

- Để cô ta đi đi, dù sao giờ cũng không cần giấu Thiệu Lâm, cô ta bị cấm túc lâu vậy xem ra cũng rất buồn chán, tâm tình không thoải mái cũng không tốt cho đứa bé

Nói rồi lạnh giọng:

- Nhưng bà nói với quản gia bên kia phải mang theo nhiều người, nhất định phải để ý kỹ cô ta, mua đồ xong về ngay, tuyệt đối không được đi linh tinh

Lý tẩu được đồng ý thì thoải mái hơn. Thực sự nếu có xảy ra sai lầm thì tội cũng không trách bà ta được.

Văn Phương thay bộ quần áo đẹp nhất. Giờ quần áo đều là Triệu gia mua, đương nhiên là hàng hiệu. Về phần giầy, cô ta chọn đôi giày da khá đẹp. Lý tẩu nhìn nói:

- Tiểu thư, đeo giầy vải thoải mái hơn

Giày vải? Bọn họ mua cho cô ta giày vải đều là loại thô kệch, còn lâu cô ta mới đeo để đến công ty.

Văn Phương nâng nhấc chân, nói:

- Cũng không cao, rất thoải mái

Lý tẩu thấy giầy quả thật cũng không cao, cũng không nói cái gì.

Một hàng sáu người, Lý tẩu thêm hai người hầu, lại thêm hai vệ sĩ, đi hai ô tô về phía nội thành. (Nhà giàu vãi, nuôi vợ bé còn hơn nhà người ta nuôi bố mẹ)

Văn Phương thấy phô trương như vậy thì có chút đau đầu. Cô ta chỉ thuận miệng nói thôi, Lý tẩu lại thực sự dẫn theo nhiều người như vậy. Lý tẩu này, nhận nhiều lợi của mình như vậy nhưng lại không giúp được gì. Nhưng mà chỉ cần vào nội thành, cô ta sẽ có cách tìm được đến công ty.

Văn Phương nhìn cửa kính xe, bóng cây loang lổ chiếu lên cửa kính, xuyên qua đó có thể thấy được bầu trời trong vắt cùng những đám mây trắng. Thế giới bên ngoài đột nhiên thật đẹp trong mắt cô ta.

*****

Đoàn người lái xe đến khu chợ tốt nhất nội thành. Nơi đó hàng hóa đầy đủ, hải sản, thổ sản, cái gì cũng có. Các đặc sản cả nước đều có thể đến đây mua.

Chợ ồn ào tấp nập, đủ mọi tiếng ồn. Đoàn người chậm rãi đi tới. Lý tẩu gắt gao đi bên cạnh cô ta, lớn tiếng nói:

- Tiểu thư, cô nhìn xem cô muốn ăn gì. Ở đây đủ hết, nhất định có thể tìm được thứ cô muốn

Văn Phương nhìn bốn phía, ở đây nhiều người, cũng khá tiện. Nhưng... cô chán ghét nhìn xung quanh, phía trước có người dẫn đường, phía sau có người theo sát, trái phải đều là người hầu, nếu đổi lại bình thường cô ta nhất định rất cao hứng khi phô trương như nữ vương, nhưng giờ thực sự là rất chán ghét. Có cần phải như thế không? Như đưa phạm nhân đi. Văn Phương thầm mắng.

Lý tẩu nghe được, nhìn cô nói:

- Tiểu thư, cô nói cái gì? Ở đây nhiều người, cô phải cẩn thận một chút, đừng để người khác đụng phải

Văn Phương lén lườm bà, bị các người vây như tường sắt thì có thể bị đụng chạm vào sao

Mắt thấy Lý tẩu dần dần mua đủ các đồ, Văn Phương càng lúc càng lo lắng. Lý tẩu thấy Văn Phương nhìn quanh thì nói:

- Tiểu thư, còn không tìm được thứ cô muốn sao? Không còn sớm nữa, cô cẩn thận nhìn xem

Văn Phương không có cách nào khác, tình thế cấp bách thì nghĩ tới một chiêu trong TV hay chiếu nên vội nói:

- Tôi muốn toilet

Chắc bọn họ cũng không đi theo chứ

Không nghĩ tới bên cạnh có người hầu nói:

- Ai, tôi cũng thế, nhịn lâu quá rồi, tiểu thư cùng đi đi.

Văn Phương hận đến nghiến răng nhưng cũng chẳng có cách nào.

Nhưng đúng lúc này, trong đám người không biết có ai hô lớn:

- Bắt trộm, bắt trộm!

Đám người nhất thời rối loạn. Sau đó một bóng người nhanh nhẹn lao về phía Văn Phương, kẻ trộm kia luồn trái lách phải, chạy đến bên vệ sĩ của Văn Phương thì còn đẩy vệ sĩ khiến anh ta giận dữ đuổi theo. Ngay sau đó đã đuổi bắt được kẻ trộm. Lý tẩu và bọn người hầu đều không nhịn được mà chạy lên xem náo nhiệt.

Văn Phương mừng rỡ, cô ta lặng lẽ ôm bụng rút lui, chờ cách bọn họ một quãng xa thì bắt đầu bước nhanh hơn, đi ra ngoài, vẫy xe taxi, kích động bảo lái xe đưa đến cao ốc Triệu thị. Cô ta hưng phấn đến hai má đỏ bừng, bàn tay ướt mồ hôi, cô ta có cảm giác, qua ngày hôm nay, cuộc đời cô ta sẽ có sự thay đổi trọng đại (Nghĩ đúng lắm, thay đổi lớn ghê =)))

Bên Lý tẩu đến khi lấy lại tinh thần thì đã không còn thấy bóng dáng Văn Phương. Lý tẩu nhất thời sợ đến toát mồ hôi lạnh, hối hận vì đã cả tin đưa cô tar a ngoài. Bà cùng mọi người tìm kiếm hồi lâu không có kết quả, đành phải gọi điện thoại cho Dung tẩu.

- Chị Dung, Văn tiểu thư không thấy đâu nữa

Giọng bà đầy lo lắng, thầm cầu nguyện đừng để xảy ra chuyện gì

Văn Phương ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào Triệu thị, dọc đường đi có rất nhiều người tò mò nhìn cô ta, thậm chí còn nhìn bụng cô ta. Văn Phương nhất nhất mỉm cười đáp lại. Đáng tiếc những người này cũng không quen, chẳng nói được gì. Cô ta nghĩ nghĩ rồi quyết định vào thang máy, đi lên tầng cao nhất.

Đến gặp Hi Thành trước đi, đã lâu rồi không gặp anh. Còn cả những thư ký trước kia cùng làm, lúc đó cô ta bị điều đi, ai cũng châm chọc, giờ xem bọn họ cười nổi không.

Ra thang máy, một cô gái lạ đón, cười đầy tính nghiệp vụ:

- Tiểu thư, xin hỏi có chuyện gì sao?

Văn Phương chậm rãi đi vào:

- Đều đổi người mới, tôi không biết, Tiểu Lợi còn ở đây không?

Đang nói, Tiểu Lợi đi ra khỏi phòng thư ký, thấy Văn Phương thì kinh ngạc:

- Văn Phương?

Sau đó nhìn về phía bụng cô ta, nghi hoặc:

- Cô có chuyện gì sao?

Văn Phương vỗ vỗ bụng sau đó đi đến văn phòng tổng giám đốc:

- Tôi đến để gặp Hi Thành.

Tiểu Lợi vội vàng ngăn lại, nói:

- Thứ nhất, cô không có hẹn trước, thứ hai, tổng giám đốc không có trong văn phòng.

Văn Phương trừng mắt nhìn cô một cái:

- Tiểu Lợi, cô định lừa ai. Tổng giám đốc sao lại không có trong văn phòng? Hơn nữa...

Khóe miệng cô ta cười, khinh thường nhìn Tiểu Lợi:

- Con tôi muốn gặp cha, sao phải hẹn trước.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người, còn có mấy người ùa ra nhìn cô ta. Trong đó có một người không biết Văn Phương, khó tin nói:

- Sao có thể? Tổng giám đốc yêu vợ như vậy, sao lại để người khác mang thai với mình.

Lại còn là một người phụ nữ kém xa Triệu phu nhân. Quá khó tin

Văn Phương cười đi đến bên cô:

- Cô em à, cô không hiểu sao, tình yêu của đàn ông đều chỉ là mây bay, trước đó còn cùng cô thề non hẹn biển dưới trăng nhưng chớp mắt là sẽ quên thôi. Chẳng phải bọn họ ly hôn sao

- Ly hôn!

Lại một quả bom khác tung ra khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Vẫn là Tiểu Lợi tỉnh táo, đi đến bên Văn Phương nói:

- Văn Phương, cô đi trước đi, ở đây là văn phòng, cô đừng ở đây nói những lời đó. Tôi không lừa cô, tổng giám đốc thật sự không có ở văn phòng.

Văn Phương thấy vẻ mặt cô không giống giả bộ, mục đích của cô ta đã đạt được, huống hồ vẫn còn chỗ khác cần đi. Nhìn vẻ mặt mọi người vừa kinh hãi vừa thoáng khinh thường thì cô ta không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng, giả bộ cái gì, chẳng qua là ghen tỵ với cô ta mà thôi! (Tự kỉ vậy)

Văn Phương vừa đi, phòng thư ký liền nổ tung.

- Trời ạ, đó không phải là thật chứ! Đây đúng là phá tan giấc mộng đẹp của em

- Có lẽ là thật, trước kia Văn Phương và Tổng giám đốc quả thật có thời gian gian díu, Văn Phương vẫn luôn công khai điều đó

- Mắt tổng giám đốc thật kém, sao lại ở cùng loại đàn bà này. Thật không biết xấu hổ, còn dám tìm đến đây, mất mặt phụ nữ chúng ta quá. Nhìn vẻ mặt đắc ý của cô ta kìa. Làm cho người ta hận không thể tát chết cô ta đi

- Trách không được thời gian này tâm tình Tổng giám đốc không tốt, còn hay nổi cáu... Mà nói ra, tổng giám đốc thật sự là rất... Nửa câu sau không nói ra

- Triệu phu nhân thật sự muốn ly hôn? Thế chẳng phải là lợi cho con hồ ly tinh đáng chết này sao. Nếu là tôi thì đã cho cô ta chết rồi, không cho cô ta được như ý. Thời buổi gì vậy, sao tiểu tam lại có thể càn rỡ được như thế.

- Một cây làm chẳng nên non...... Ai bảo Triệu gia có tiền?

- Này, nói chuyện để ý một chút, giờ còn đang là giờ làm việc đó

Văn Phương đi đến phòng hành chính tổng hợp trước kia đã làm việc, lúc này các đồng nghiệp đều đang ngồi. Chị Lý và chị Vương thích tám chuyện nhất đều ở đó. Văn Phương mừng rỡ, có hai cái loa lớn ở đây thì chắc chưa tan tầm tất cả mọi người đều biết chuyện rồi

Cô ta đi vào chào hỏi mọi người:

- Chị Lý, chị Vương, đã lâu không gặp, thật nhớ mọi người quá.

Mọi người nghe tiếng đều quay đầu nhìn cô, sau đó không hẹn mà cùng nhìn xuống bụng cô ta. Chị Lý là người nói đầu tiên:

- Văn Phương, mới một tháng không gặp sao đã có thai?

Mọi người hầu như cũng đều tò mò, nhất thời bàn tán xôn xao.

Văn Phương cười nhìn mọi người, đắc ý nói:

- Tháng rồi tôi ở nhà dưỡng thai, đứa cháu đầu tiên của Chủ tịch, đương nhiên phải cẩn thận một chút

Nói xong, ánh mắt đảo qua mọi người, thưởng thức mọi vẻ mặt của mọi người: không tin, hâm mộ, ghen tỵ, hoảng sợ... Lòng cô ta vô cũng sung sướng.

Chị Vương đi tới nhìn cô:

- Đúng là của Tổng giám đốc sao...

Văn Phương vuốt bụng:

- Cũng không hẳn, là con trai đó! Chủ tịch rất vui

Nhìn vẻ phẫn nộ trên mặt chị Vương, Văn Phương càng cười vui vẻ:

- Hi Thành còn nói sẽ cho đứa bé một gia đình đầy đủ, đang định ly hôn đó

(Hết thuốc, chết là đáng)

Mọi người ồ lên, nhất thời mỗi người một vẻ mặt, cực kì hâm mộ, ghen tỵ, khinh thường...

Văn Phương cao giọng:

- Cho nên mới nói, có một số người mắt chó xem thường người khác nhưng cũng chẳng biết thế nào đâu. Có ngày bị người từng bị mình xem thường đạp chết cho coi

Lúc này, không biết là ai lạnh lùng nói câu:

- Hồ ly lẳng lơ, còn không biết xấu hổ!

Văn Phương giận dữ, lớn tiếng nói:

- Ai? Có gan thì đứng trước mặt tôi mà nói

Cô ta nổi giận đi lên trước, chưa bước được hai bước thì đã có biến.

Chỗ Văn Phương bước vào không biết là bị ai đổ cà phê lên, Văn Phương không để ý, bước chân hùng hổ, còn đi giày da, đế hơi trơn. Kết quả bước lên, trượt chân, mất trọng tâm mà ngã về trước. Đến khi ý thức lại được thì bụng cô ta đã nặng nề đập vào cạnh bàn.

Văn Phương hét thảm một tiếng, một cơn đau đớn truyền tới


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-224)