← Ch.174 | Ch.176 → |
"Anh muốn làm gì?" Ninh Doãn Ngân đưa Hàn Mộ ra phía sau mình, che chở cô, nhìn Lộ Á Sâm, cảm xúc trên mặt viết, tôi rất khó chịu!
"Đương nhiên là mang con mèo hoang nhỏ về!" Die nd da nl e q uu ydo n Lộ Á Sâm cười đến không có một chút ấm áp, ánh mắt nhìn Hàn Mộ mang theo tuyên thệ chắc nịch.
Hàn Mộ khẽ thở dài, nhìn Lộ Á Sâm, "Á, tôi sẽ không về Mỹ với anh!"
Thái độ kiên quyết, không có một chút do dự!
"Mộ!" Lộ Á Sâm nở nụ cười, trong giọng thêm chút dịu dàng, "Em lại bướng bỉnh!"
Điểm dịu dàng này lại làm cho Hàn Mộ rùng mình, cô quá rõ nụ cười như thế của Lộ Á Sâm rồi.
Kiểu nụ cười tuyên thệ chắc nịch này, kiểu nụ cười không nhìn tất cả, kiểu nụ cười mười phần bá đạo!
Hàn Mộ cau mày nhìn một hàng người áo đen sau lưng Lộ Á Sâm, mọi người đều mang vẻ mặt không chút thay đổi.
Mà bây giờ bọn họ chỉ có Ninh Doãn Ngân, còn có một Ninh Khuynh Thược, ba người bọn họ đánh không lại đám người bọn đó!
Huống chi, cô còn sợ hai người kia sẽ bị thương!
Làm thế nào đây?
"Đã nói không về, Lộ Á Sâm, lỗ tai của ông thật sự cần phải đi kiểm tra một chút đi!" Ninh Khuynh Thược nhìn Lộ Á Sâm, ánh mắt nhàn nhạt, không có một chút cảm xúc. Nhưng trong lòng của bé cũng đã mắng mười tám lần tổ tông mười tám đời từ trên xuống dưới của Lộ Á Sâm.
Biến thái......
Khốn kiếp......
Có bệnh......
Quả thật chính là không thể nói lý......
Mẹ lại không thích hắn, làm gì cố chấp như vậy, làm gì không buông mẹ bé ra!
Bỗng chốc con mắt Lộ Á Sâm quét về phía Ninh Khuynh Thược.
Lúc nào thì tiểu nha đầu này trở nên miệng lưỡi bén nhọn như vậy rồi hả?
Bên trong đôi mắt mang theo lạnh lẽo, nhìn Ninh Khuynh Thược, một câu cũng không có nói.
Nếu đổi thành đứa trẻ khác cũng sớm đã bị mấy lời lạnh lẽo dọa sợ đến hu hu khóc lớn rồi. dien dan Nhưng cố tình Ninh Khuynh Thược lại là đóa hoa tuyệt thế trong mấy đứa bé đó.
Bé bình tĩnh nhìn cặp mắt màu xanh dương của Lộ Á Sâm, đừng bảo là sợ, quả thật Lộ Á Sâm tìm không ra một chút cảm xúc nào!
Trong lòng Lộ Á Sâm đột nhiên nảy sinh ra một ý nghĩ: sau mười năm cô bé này nhất định sẽ rất có thành tựu.
Ánh mắt của Lộ Á Sâm rời khỉ người Ninh Khuynh Thược, vẫn rơi vào trên người Hàn Mộ, đưa bàn tay vô cùng trắng noãn, mềm mại giống như tay con gái, khóe mắt hơi nhếch, "Mộ, đi. Chúng ta cần phải trở về!"
Hàn Mộ vẫn lắc đầu!
"Á, đừng có cố chấp nữa. Tôi sẽ không theo anh trở về!"
Hàn Mộ nhẹ nhàng cầm tay Ninh Doãn Ngân, giữ thật chặt trong tay của mình, "Tay người này, đời này tôi sẽ vnhx viễn nắm lấy, không buông tay!"
Từng câu từng chữ của Hàn Mộ rõ ràng tinh tường truyền vào trong tai Ninh Doãn Ngân.
Ninh Doãn Ngân lập tức hớn hở, rất hài lòng!
Hóa ra, tiểu Mộ của hắn, bà xã thân yêu của hắn cũng sẽ nói lời ân ái, còn nói đến dễ nghe như vậy!
Hắn thích nghe!
"Mộ, em quá không ngoan!" Ngược lại Lộ Á Sâm bình tĩnh, chỉ là trên mặt không có một chút mỉm cười nào, da. nlze. qu;ydo/nn cặp mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vào bàn tay Hàn Mộ nắm tay Ninh Doãn Ngân thật chặt.
Hai tay gắt gao nắm chặt, giờ khắc này theo như hắn thấy đều thật sự rất chướng mắt, vô cùng chướng mắt!
Lộ Á Sâm hơi híp mắt, "Tôi đành cứ dẫn em đi trước. Mộ, không nên ép tôi động thủ, tôi không muốn nhìn thấy em bị thương!"
"Bà xã thân yêu của tôi đã nói không đi. Lộ tiên sinh, tôi phát hiện không chỉ lỗ tai anh có vấn đề, mà da mặt của anh cũng nhất định rất dày!" Ninh Doãn Ngân liếc mắt nhìn Lộ Á Sâm.
Rốt cuộc người này muốn thế nào? Hoặc là đánh, hoặc là cút xa xa!
Hắn chần chừ như vậy, ngược lại trong lòng bọn họ không nắm chắc!
Lời Ninh Doãn Ngân nói không thể nghi ngờ khiến sắc mặt của Lộ Á Sâm lại lạnh ba phần!
Bà xã thân yêu! Không đi!
Mấy chữ này giống như một con dao sắc rạch xuống từ tim của hắn, hắn đau! Nhưng, hắn càng hận hơn......
"Mộ......" Ánh mắt sắc bén, nhìn Hàn Mộ, "Em ép tôi đấy!"
Tay vừa nhấc, bảy tám người đàn ông áo đen đứng ở phía sau Lộ Á Sâm đã muốn tiến lên.
"Đứng lại!" Ninh Khuynh Thược nhướng mày, một tiếng mềm mại, dinendian. lơqid]on "Không cần nói cho tôi, tiên sinh Lộ Á Sâm ngài muốn lấy nhiều đánh ít đó!"
Một chữ ngài mà Lộ Á Sâm nghe được cũng là vô cùng giễu cợt, "Vậy con muốn thế nào?"
"Đương nhiên là một chọi một rồi!" Ninh Khuynh Thược duỗi tay đưa tờ giấy của mình nhẹ lắc hai cái ở trước mặt Lộ Á Sâm.
Lộ Á Sâm nhướng mày, tựa hồ không hiểu ý của Ninh Khuynh Thược.
Hàn Mộ và Ninh Doãn Ngân Ninh ở bên cạnh Khuynh Thược cũng cau mày lại, một chọi một?
Có ý gì?
"Ha ha......" Ninh Khuynh Thược gật đầu, "Đương nhiên là một chọi một, mỹ nhân mới xứng anh hùng chứ sao!"
Ninh Khuynh Thược nhìn Ninh Doãn Ngân, trong ánh mắt mang theo ý cười nồng đậm, "Cha hồ ly, bây giờ là lúc cha biểu diễn tình yêu của cha đối với mẹ đấy, Dieenndkdan/leeequhydonnn cũng là lúc cha biểu diễn trên phương diện một người đàn ông rồi!"
Trên đầu Ninh Doãn Ngân đầy hắc tuyến.
Rốt cuộc hắn biết ý một chọi một của Ninh Khuynh Thược là có ý gì rồi!
(mỗ Ninh Nhị: dù thế nào Ninh Khuynh Thược cũng không cần phải chỉnh cha như vậy chứ?)
Ninh Doãn Ngân bĩu môi, để cho hắn quyết đấu với Lộ Á Sâm?
Ninh Khuynh Thược đưa hai tay ôm ngực, nâng cằm lên, nhìn Ninh Doãn Ngân, "Thế nào? Cha hồ ly, không phải cha không dám đánh nhau một trận với hắn sao? Người thắng tất nhiên ôm mẹ con về!"
Những lời này không chỉ khiến Ninh Doãn Ngân tối mặt, cũng làm cho khóe miệng Hàn Mộ hung hăng co giật.
Sớm muộn gì cô cũng sẽ bị bảo bối Thược Thược của cô bán đi lần nữa!
"Tiểu nha đầu, mẹ con đã sớm là người của cha rồi, còn cần đấu sao?" Ninh Doãn Ngân nhìn chằm chằm Ninh Khuynh Thược, "Có điều để chứng minh, là người đàn ông thật sự, biện pháp này vẫn có thể thử một lần!"
Vì để cho người đàn ông trước mắt này chết tâm, hắn tự mình ra tay thì có gì không thể?
Ninh Doãn Ngân đứng dậy, nhếch cằm lên, trong mắt mang theo nụ cười thản nhiên, "Thế nào, Lộ tiên sinh? Di@en*dyan(lee^qu. donnn) Chúng ta đánh nhau một trận chứ?"
Lộ Á Sâm nhếch khóe mi lên, "Dĩ nhiên có thể!"
Mặc dù hắn mang Hàn Mộ đi một cách dễ dàng, thế nhưng hắn lại vẫn suy nghĩ muốn khiến Hàn Mộ tâm phục khẩu phục theo hắn, muốn để Ninh Doãn Ngân hoàn toàn chết tâm!
Đây là chiến tranh thuộc về đàn ông......
← Ch. 174 | Ch. 176 → |