← Ch.173 | Ch.175 → |
Ninh Khuynh Thược vừa muốn nói chuyện, lại nhìn Ninh Doãn Ngân nhướng mày, sau đó ý bảo cô và mẹ an tĩnh lại.
Ninh Khuynh Thược cũng nhíu mày, rất nhanh sau đó di chuyển đến cạnh cửa, lỗ tai dán sát trên cửa.
Ngoài cửa có người......
Ninh Khuynh Thược nhìn cha mẹ, Die nd da nl e q uu ydo n cặp mắt nhìn bọn họ, không tiếng động hỏi thăm.
Ninh Doãn Ngân lắc đầu, Hàn Mộ cũng lắc đầu.
Lúc này không phải là nhân viên phục vụ, càng không có người biết bọn họ ở Milan!
Như vậy, sẽ là ai?
Lỗ tai Ninh Khuynh Thược còn dán trên cửa, nghe tiếng động bên ngoài.
Một giọng nói quen thuộc, mang theo từ tính truyền vào trong lỗ tai của bé.
Ninh Khuynh Thược không khỏi chấn động, giọng nói này phải.... .
Là Lộ Á Sâm......
Ninh Khuynh Thược nhìn Hàn Mộ và Ninh Doãn Ngân, sắc mặt thật không tốt, "Là Lộ Á Sâm!"
Dù nói thế nào, bé cũng từng chung sống một đoạn thời gian với cái tên Lộ Á Sâm thối biến thái đó, giọng của hắn sao bé có thể không nhận ra chứ?
Nghe lời Ninh Khuynh Thược nói, sắc mặt của Hàn Mộ hơi đổi, trong lòng không khỏi có một chút khẩn trương.
Vì sao hắn lại tới?
Trong lòng Hàn Mộ nhiều thêm một phần kích động, cô cảm thấy Lộ Á Sâm xuất hiện sẽ xảy ra một số chuyện không tốt!
Ninh Doãn Ngân tựa hồ cảm thấy Hàn Mộ không thích hợp, nắm bàn tay hơi lạnh lẽo của cô, "Tiểu Mộ, không sao!"
Cái người này đúng là âm hồn bất tán, hắn đến làm cái gì?
Tay bị Ninh Doãn Ngân nắm trong tay, lòng của Hàn Mộ mới bình tĩnh lại một chút.
"Thược Thược, mở cửa!" Giọng Hàn Mộ có mấy phần vô tâm run rẩy, dieendaanleequuydonn có lẽ là lo lắng, có lẽ là sợ. Dù sao, cô cũng không muốn nhìn thấy Lộ Á Sâm!
Cô cho là, Lộ Á Sâm sẽ không còn có xuất hiện cùng với cô nữa......
Ninh Khuynh Thược gật đầu.
Mặc dù bé không biết Lộ Á Sâm muốn làm gì, Nhưng thay vì chờ người ta phá cửa mà vào, không bằng tự bọn họ mở cửa, nói chuyện rõ ràng!
"Cạch......" Một tiếng, bàn tay nhỏ bé của Ninh Khuynh Thược cầm tay cầm, mở cửa.
Một cánh cửa mở ra không chỉ là sợ hãi, áp lực.
Lúc cửa mở ra, bóng dáng của Lộ Á Sâm lập tức đập vào bên trong mắt ba người.
Quả đấm của Hàn Mộ càng nắm càng chặt, hơi thở cũng có chút không thuận.
Cho dù sáu năm qua, cô không ngừng thay đổi mình, để cho mình trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng mà ở trước mặt người như Lộ Á Sâm, cô vẫn cảm thấy áp lực không ngừng từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Ninh Doãn Ngân ngẩng đầu, cùng với Lộ Á Sâm bốn mắt nhìn nhau.
Trong không khí nhất thời tỏa ra từng đợt mùi thuốc súng!
Ninh Doãn Ngân ôm Hàn Mộ, cánh tay để ngang hông Hàn Mộ tuyên thệ chủ quyền của hắn.
Lộ Á Sâm, người đàn ông này đến không có ý gì tốt!
Cặp mắt hung ác nham hiểm nhìn tay Ninh Doãn Ngân ngang hông Hàn Mộ, khóe miệng Lộ Á Sâm nhếch lên, da. nlze. qu;ydo/nn giọng nói giống như tảng băng rét lạnh phun ra từ trong miệng của hắn, "Mộ, chúng ta đã lâu không gặp!"
Trong giọng điệu dẫn theo mập mờ nhàn nhạt, ánh mắt rõ ràng là dịu dàng như nước nhìn Hàn Mộ.
Nhưng Hàn Mộ lại thấy được giá rét trong ánh mắt đó.
Một chữ, lạnh!
"Lộ tiên sinh, mấy năm nay mẹ con tiểu Mộ nhà tôi ở Mỹ đã làm phiền anh chăm sóc!" Khóe miệng Ninh Doãn Ngân nhẹ cong lên. Hắn thay mặt tiểu Mộ nói chuyện, lời tiểu Mộ nói chính là lời hắn nói, ý của hắn cũng chính là ý của tiểu Mộ.
Đôi mắt nhìn Lộ Á Sâm mang theo từng đợt khiêu khích.
Ý tứ rất rõ, rất đơn giản, tiểu Mộ là hoa có chủ, xin mời anh dời mắt sang chỗ khác!
Ai ngờ Lộ Á Sâm giận quá hóa cười, chỉ là nụ cười kia trước giờ còn chưa đạt tới ánh mắt của hắn, làm cho người ta cảm thấy vô tận âm trầm.
"Mộ, em nên về Mỹ với tôi rồi!" Giống như không có nghe được lời Ninh Doãn Ngân nói, cặp mắt Lộ Á Sâm nhìn Hàn Mộ, không nhúc nhích, dinendian. lơqid]on không chút nào chịu dời đi hai mắt của mình, giống như là sợ bản thân phân tâm, Hàn Mộ sẽ biến mất.
Toàn thân Hàn Mộ cứng đờ, hai mắt cụp xuống, không nhìn Lộ Á Sâm.
Không phải là không muốn nhìn, thật ra thì, cô không dám nhìn!
Có lẽ, chỉ có cô mới có thể thấy được vẻ đau xót tận đáy mắt của Lộ Á Sâm!
Có lẽ, chỉ có khi nhìn về phía cô Lộ Á Sâm mới có thể bất đắc dĩ như vậy!
Nhưng, cho tới bây giờ cô đều không thương hắn, không phải sao?
Cho tới bây giờ cô cũng không biểu lộ chút tình cảm nào với hắn!
Tại sao hắn phải đối với mình......
Đây là nói hắn cố chấp sao?
"Tôi cảm thấy được lỗ tai của Lộ tiên sinh thật sự cần phải kiểm tra lại thật tốt!" Trong mắt Ninh Doãn Ngân lóe lên sự lo lắng, "Tiểu Mộ là bà xã của tôi, cái gì gọi là với về Mỹ với anh?"
Cái tên biến thái này, quả nhiên không ốt bụng?
Về Mỹ với hắn? Bà xã của Ninh thiếu hắn có thể tùy tiện đi với người ta sao?
"Lộ Á Sâm." Ninh Khuynh Thược nhìn Lộ Á Sâm, "Mẹ tôi và cha tôi mới vừa kết hôn, tại sao có thể về Mỹ với ông chứ? Nhà của chúng tôi ở thành phố A!"
Hay!
Ninh Doãn Ngân nhìn Ninh Khuynh Thược trong lòng kêu một tiếng hay.
Tiểu nha đầu này, không hổ là con gái bảo bối của hắn và tiểu Mộ! Biết thời điểm nào nên giúp đỡ hắn nói chuyện!
"Á, tôi đã kết hôn, sẽ không về Mỹ!" dfienddn lieqiudoon Hàn Mộ ngẩng đầu lên.
Có một số việc cần phải đối mặt!
Cô vẫn luôn không dám nhìn thẳng cảm tình của Lộ Á Sâm đối với cô.
Nói cô hậu tri hậu giác (một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra) cũng được, nói cô không tim không phổi cũng tốt!
Nhưng, cô biết trong sáu năm ở Mỹ, cho tới bây giờ cô cũng không có tình cảm gì với Lộ Á Sâm!
Mà Lộ Á Sâm đối với cô có thể chỉ là một lúc không nén nổi tình cảm.
Hắn sẽ quên cô!
Khóe miệng Ninh Doãn Ngân giương lên.
Hắn biết tiểu Mộ sẽ làm như thế nào! Làm sao có thể trở về Mỹ với người này được chứ!
Lời nói của Hàn Mộ khiến sắc mặt Lộ Á Sâm dienndnle, qu. y don trong khoảng thời gian ngắn không còn chút máu, hai tay nắm chặt, ánh mắt nhìn Hàn Mộ có chút bi thương!
Cô muốn vứt bỏ hắn! Ngay cả cô cũng muốn vứt bỏ hắn......
Sẽ không, sẽ không......
Sao hắn có thể để Mộ của hắn rời khỏi hắn.
Chết cũng không thể, cho dù hắn chết cũng không thể!
Hai mắt Lộ Á Sâm nhìn Hàn Mộ, đột nhiên bật cười lên, "Mộ, tôi đã từng nói, đời này của Lộ Á Sâm tôi sẽ không thể để em rời khỏi tôi. Dù em có nguyện ý hay không......"
← Ch. 173 | Ch. 175 → |