Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 098

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 098
Nếu như anh chết
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trong phòng họp rộng lớn rực sáng ánh đèn có Ân Phùng, Hứa Mộng Sơn và Vưu Minh Hứa. Nhìn nụ cười bên khóe môi Ân Phùng, Vưu Minh Hứa chợt thấy anh hôm nay có chút kỳ lạ, rất kiên nhẫn, dịu dàng, còn chủ động đề nghị cùng hai người tầm thường bọn cô nghĩ táo bạo cơ đấy.

Hứa Mộng Sơn không phải người ngoài, Vưu Minh Hứa liền hỏi: "Sao hôm nay anh tốt thế?"

Hứa Mộng Sơn phì cười.

Ân Phùng cũng thấy Hứa Mộng Sơn không phải người ngoài bèn vươn tay qua góc bàn nhéo nhẹ cổ cô, nói: "Chẳng phải là anh nể mặt em nên mới làm vậy?"

Hứa Mộng Sơn ho nhẹ một tiếng, quá đáng rồi đấy nhé, không thấy anh ấy ngồi thù lù ở đây sao mà còn bày trò ân ái?

Vưu Minh Hứa đập bốp lên tay Ân Phùng.

Lời của Ân Phùng là thật. Vì Vưu Minh Hứa nên anh mới thấy Hứa Mộng Sơn thuận mắt. Hơn nữa hiện giờ Vưu Minh Hứa đã ở bên anh, tuy mới chỉ vài ngày nhưng tim anh dường như luôn được bao trùm trong niềm vui. Tâm tình tốt thì tất nhiên cũng có tâm trạng để đối xử tốt với anh em huynh đệ của cô.

Ân Phùng lúc này vẫn chưa hề nhận ra hành động của bản thân chính là "nịnh nọt mù quáng."

Anh nói tiếp: "Cũng không phải chỉ độc nể mặt em, dự đoán hành vi của sát thủ học trò chỉ có không nghĩ đến chứ không có không làm được. Thêm một bộ não là thêm một ý kiến, không chừng có thể thu được hiệu quả."

Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn gật đầu.

Ân Phùng nói: "Vậy bắt đầu thôi." Anh ngả lưng vào ghế, khoanh hai tay trước ngực như ông lớn, ngạo nghễ nhìn họ: "Hai người cứ nói thoải mái, không cần quan tâm đúng sai. Không hợp lý đến mấy cũng không sao."

Cảnh sát điều tra án trước nay luôn đặt logic lên hàng đầu, coi trọng sự chặt chẽ, quả thực rất ít khi có kiểu tư duy điên cuồng kiểu này. Họ thường hay gọi thể loại này là "nghĩ vớ vẩn". Tuy nhiên hai người vẫn nghe theo lời Ân Phùng, bắt đầu nghĩ vẩn vơ.

Hứa Mộng Sơn cau mày: "Nếu hắn là kẻ cuồng sát, chắc sẽ mua rất nhiều sách và tiểu thuyết trinh thám?"

Ân Phùng đứng dậy, đi đến trước bảng đen, ghi một dòng: "Tiếp tục."

Vưu Minh Hứa nói: "Hắn sẽ rất quan tâm đến những vụ án xảy ra bao năm qua, quan tâm đến những tin tức về phương diện này."

Ân Phùng nhếch mày, đón lời: "Thậm chí có khả năng hăng hái đưa ra bình luận và suy nghĩ với những vụ án xảy ra."

Hứa Mộng Sơn nói: "Nếu hắn hứng thú với Hứa Bá Bình đến thế, liệu có nghĩ cách tiếp cận với những cảnh sát từng giải quyết án đó để nghe ngóng tin tức không?"

Vưu Minh Hứa: "Có khả năng!"

"Có lẽ hắn rất hứng thú với hung khí gây án, mua rất nhiều loại tương tự, ví như kính viễn vọng, găng tay, kính hiển vi, túi bọc xác, dao giải phẫu..."

"Vậy liệu hắn có giải phẫu thi thể không?"

"Dù chưa từng giải phẫu xác chết thì liệu có khả năng từng giải phẫu động vật không?"

"Lần đầu hắn gây án đã tạo nên động tĩnh lớn thế này. Lúc trước chắc chắn đã có quá trình tích lũy và luyện tập. Liệu hắn có ngược đãi động vật? Có từng có tiền án tấn công phái nữ? Liệu có từng đột nhập trái phép nhà người khác?"

"Hắn sẽ xử lý vật kỷ niệm thế nào? Sấy khô? Cho vào lọ? Hay ăn?" Khi Ân Phùng nói đến khả năng này, Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn đều nhìn anh với sắc mặt phức tạp. Trái lại, anh bình thản, tiếp tục suy nghĩ táo bạo như không có chuyện gì: "Sấy khô không đẹp, ăn thì sau này sẽ không nhìn thấy nữa, nên hắn không nỡ. Không chừng hắn sẽ dùng dung dịch formalin với màu sắc đẹp đẽ, bởi dù sao thì rất nhiều phim và sách đều làm như vậy. Khi chúng ta tìm được nơi ở của hắn, chưa biết chừng sẽ phát hiện vài lọ thủy tinh xinh đẹp."

...

Sau một tiếng đồng hồ thảo luận, Ân Phùng đã viết kín bảng đen, lại xóa đi rất nhiều khả năng mọi người cảm thấy không thể điều tra hoặc không có giá trị, cuối cùng còn lại năm điều:

  1. Hắn có thể đã tiếp xúc với cảnh sát tiếp nhận án mạng năm xưa – cần phải tìm người cảnh sát đó để dò hỏi.
  2. Có khả năng hắn rất quan tâm đến tin tức của những hung án, đồng thời bình luận và đưa ra suy nghĩ một cách công khai, nhằm thu hút sự chú ý của mọi người – có thể tìm manh mối trên mạng xem có kẻ tình nghi hay không.
  3. Hắn từng mua những vật phẩm cấm.
  4. Có khả năng hắn từng tấn công phái nữ – Điều tra những vụ án bám đuôi, cưỡng hiếp không thành hoặc tấn công phái nữ trong khu vực này thời gian gần đây.
  5. Hắn có khả năng từng đột nhập trái phép nhà người khác – Kiểm tra những án tương tự trong khu vực này thời gian gần đây.

Thảo luận xong, cả Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn đều như sáng tỏ. Ánh mắt Hứa Mộng Sơn nhìn Ân Phùng thậm chí còn tăng thêm vài phần tán thưởng, khoác vai Ân Phùng, nói: "Thầy Ân, anh giỏi thật. Giờ em thấy anh và Vưu tỷ đẹp đôi quá đi mất!"

Vưu Minh Hứa liếc Hứa Mộng Sơn, không phản bác.

Đầu mày khóe mắt Ân Phùng ngập ý cười, nói: "Đó là đương nhiên." Đoạn tiếp tục nhìn Hứa Mộng Sơn nói: "Có cần tôi giới thiệu cho cậu một cô đàn em không?"

Hứa Mộng Sơn cười giả lả, còn Vưu Minh Hứa lườm nguýt anh, hừ, giới thiệu cả đàn em cơ đấy, thói công tử lăng nhăng lại bốc lên đầu rồi chăng? Anh dám! Còn nữa, hai người này thân thiết đến mức bàn tới phụ nữ từ bao giờ thế?

Vưu Minh Hứa hờ hững: "Cười đủ chưa? Còn không tiếp tục bàn chính sự?"

Hứa Mộng Sơn nháy mắt với Ân Phùng, Ân Phùng hơi đổ người về trước nhìn Vưu Minh Hứa nói: "Tất nhiên phải bàn chính sự, nghe em hết."

Hứa Mộng Sơn sắp ngấy đến chết bèn ngoảnh đầu sang một bên, Vưu Minh Hứa vẫn Vưu Minh Hứa vẫn chẳng thèm nể mặt Ân Phùng, nói: "Vậy tiếp theo phải điều tra thế nào?"

Những kết luận vừa rồi đều không có chứng cứ xác đáng, nhưng đây là kết quả họ rút ra sau cuộc thảo luận, đều cảm thấy hung thủ rất có khả năng làm ra loại chuyện này.

Ân Phùng nói: "Điểm thứ hai, thứ ba liên quan đến mạng internet, anh sẽ bảo Quán Quân đi điều tra."

Hứa Mộng Sơn gật đầu: "Vậy em sẽ điều tra điểm một, ba, năm."

Dứt lời, ba người nhìn nhau, đều nhìn rõ ánh sáng trong mắt đối phương.

———

Ân Phùng và Vưu Minh Hứa về đến nhà đã là hơn 1 giờ sáng. Ân Phùng đi tắm rửa, tắm xong ra ngoài thì thấy Vưu Minh Hứa nằm bò trên giường, không biết mệt mỏi tiếp tục đọc hồ sơ vụ án.

Ánh mắt anh nghiêm lại. Ánh đèn dịu nhẹ, tranh sáng tranh tối. Người nào đó chỉ mặc chiếc váy ngủ, làn váy ôm sát thân, phác họa lên dáng hình thon thả mà khỏe khoắn.

Anh bước đến bên giường, cũng không lên tiếng, bắt đầu từ từ sờ mó. Vưu Minh Hứa rùng mình, đập tay anh nhưng anh bổ nhào lên giường, đè cô từ phía sau, vùi đầu xuống.

Vưu Minh Hứa run lên, nói: "Anh phát điên gì thế?"

Anh thản nhiên đáp: "Nhìn thấy em là muốn điên."

Vưu Minh Hứa: "Đồ t*ng trùng lên não."

Ngược lại, Ân Phùng nói: "Em coi anh là loại người gì? Anh không quá cuồng nhiệt trong chuyện đó đâu."

Vưu Minh Hứa ngẫm nghĩ biểu hiện của người nào đó sau khi đã hoàn toàn hồi phục vết thương bèn cười lạnh một tiếng, anh lừa con nít chắc?

Ân Phùng tất nhiên cũng nghĩ đến, cười nói: "Anh chỉ cuồng nhiệt với em thôi."

Vưu Minh Hứa quay người, hai người ôm lấy nhau, lặng lẽ kề sát bên nhau, không khí xung quanh tĩnh lặng mà rất đỗi dịu dàng.

*****

Vưu Minh Hứa nói: "Hiện giờ chúng ta đồng thời tiến hành điều tra bảy điểm nghi vấn."

Cô vừa dứt lời, Ân Phùng lập tức hiểu ra là bảy điều gì, gật đầu nói: "Sẽ có một, hai điểm thu được kết quả."

Vưu Minh Hứa bật cười, không ngờ anh có thể nói ra những lời như nhờ vận may kiểu này. Ân Phùng hiểu ngay hàm ý trong nụ cười của cô, nói: "Phân tích hành vi vốn là suy đoán khả năng lớn nhất có thể xảy ra từ góc diện tâm lý học. Em có từng nghe nói, một chuyên gia tâm lý tội phạm nước Mỹ thậm chí còn từng suy đoán rằng khi bắt được hung thủ, hắn sẽ mặc một bộ vest hai hàng cúc chưa? Đến lúc bắt được hung thủ, hắn quả thực đã mặc đúng bộ vest như vậy. Em định giải thích thế nào về điều này?"

Vưu Minh Hứa vuốt ve trán anh, nói: "Được rồi, em biết anh có lý."

Anh nói: "Lại coi anh như Vưu Anh Tuấn? Vuốt chó đấy à?"

Vưu Minh Hứa cười ngất, kết quả là bị anh đè lên dạy dỗ một trận nên thân.

...

Sau đó, Ân Phùng ôm cô vào lòng, hơi thở của cả hai đều gấp gáp, đầu óc quay cuồng, Ân Phùng chợt nắm chặt tay cô nói: "Anh có dự cảm sát thủ học trò rất nhanh thôi sẽ lộ nguyên hình. Chúng ta không còn xa hắn nữa."

"Ừ."

Ân Phùng nói: "Nếu bắt được hắn, không chừng tổ chức kẻ trừng phạt sẽ xuất hiện. Chúng ta không biết kẻ đó là ai. Lần này có lẽ hắn phải dốc hết toàn lực để thực hiện mục đích. Chúng ta đều là đá chắn đường, mà chắc anh là hòn đá lớn nhất."

Tim Vưu Minh Hứa thắt lại, không biết anh nói điều này làm gì.

Nhưng Ân Phùng lại nghĩ đến đoạn kí ức rời rạc ở Quý Châu, nhớ lại những hành hạ chúng gây ra cho anh, còn cả nỗi sợ hãi, thù hận và điên cuồng gần như hủy hoại anh kia... Anh chợt không biết phải miêu tả cảm giác ấy cho cô thế nào, nó là tội ác và sự cố chấp nào đó mà có lẽ đến Vưu Minh Hứa cũng không thể tưởng tượng ra được. Còn anh vốn giống chúng, song hiện giờ lại đang đứng ở phía đối lập. Anh không hề nghi ngờ rằng chúng muốn kéo anh sa ngã. Giống như người đồng thời rơi vào địa ngục, một kẻ sơ suất thất bại, vậy thì những tên còn lại chắc chắn sẽ liều mạng kéo bạn xuống. Đặc biệt là Ân Trần, anh ta yêu anh, cũng hận anh, muốn có được anh, nhưng cũng muốn hủy hoại anh. Nếu có cơ hội đồng quy vu tận, anh nghĩ Ân Trần chắc chắn sẽ không hề do dự. Vì Ân Trần cũng đã muốn có được sự giải thoát từ rất lâu rồi.

Còn kẻ anh biết, hoặc đang ẩn nấp ngay cạnh anh kia, anh không nghi ngờ người nào phía mình. Như thế cũng có nghĩa rằng một khi hắn lộ mặt, niềm tin của anh sẽ hoàn toàn tan vỡ. Anh và Ân Trần giống nhau chính ở điểm này. Có thể chết, nhưng niềm tin không thể tan tành. Nếu niềm tin vụn vỡ, sự phản kháng của anh từ trước đến nay sẽ chẳng còn ý nghĩa.

Đối phương cũng nhắm chuẩn điều này.

Cho nên... Đến bản thân anh cũng không biết tương lai sẽ xảy ra điều gì nếu tiếp tục đi trên con đường đối đầu với cái ác này. Chúng liệu chăng vẫn có kế hoạch nhằm vào anh? Còn anh liệu chăng sẽ lại gục ngã, giống như lần gục ngã ngay trước mặt cô khi bị Hình Diễm Quân phục kích ở Quý Châu kia? Tất nhiên anh chắc chắn sẽ dốc toàn lực phản kích. Nhưng nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao đây?

Ngày trước Ân Phùng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, với một Ân Phùng có cuộc sống phóng đãng, luôn đấu tranh với bản thân của trước kia mà nói, sống chết vốn là một trò cười. Giống như Trần Phong từng không thể chống cự được sự mê hoặc của tự sát, giống Tiểu Yến luôn bi quan nghĩ mình sẽ chết trong vũng máu, thực ra anh cũng thấy chết chẳng có gì đáng sợ. Anh thậm chí còn hy vọng một ngày nào đó mình sẽ chết một cách đặc biệt chút, khiến người ta có ấn tượng sâu sắc, chết độc đáo là đủ.

Nhưng hiện tại thì khác. Anh vẫn không sợ chết, nhưng anh phải ở bên Vưu Minh Hứa. Anh thậm chí cảm thấy thời gian không đủ dùng, có lúc ngẫm nghĩ liền thấy dù sống đến trăm tuổi, còn những 70 năm cuộc đời nữa song vẫn ít. Có lúc anh còn nghĩ, cuộc đời con người vì sao phải có điểm dừng? Dục vọng của con người, dục vọng của anh dành cho A Hứa căn bản chẳng có điểm dừng.

Nhưng nếu trận chiến này anh xảy ra chuyện thì sao?

Nghĩ đến đây, anh đột nhiên cười tự giễu, anh vậy mà bắt đầu lo được lo mấy rồi ư?

"Đang nghĩ gì đó?" Vưu Minh Hứa hỏi.

Ân Phùng cúi đầu nhìn cô, hỏi lại: "A Hứa, nếu có một ngày anh chết, em sẽ làm thế nào?"'

Vưu Minh Hứa ngẩn người, rất tò mò vì sao anh lại hỏi vậy, đáp: "Anh chết rồi em làm thế nào?"

Ân Phùng tưởng tượng nếu một ngày anh chết, cô cũng tự sát theo mới phát hiện mình không hề thỏa mãn, mà là đau đớn và không nỡ, anh không bằng lòng để cô làm vậy. Tuy nhiên, người phụ nữ này căn bản chẳng hề nghĩ đến chuyện tuẫn táng. Vào đêm định tình của hai người, anh rõ ràng đã giải bày lòng mình cho cô trong lúc kích động. Có phải cô căn bản chẳng hề nghe vào đầu hay không?

Thế nên anh nhéo cô một cái xong mới nói: "Nếu một ngày nào đó anh xảy ra chuyện, em phải nhớ anh, mãi mãi nhớ anh."

Nhưng Vưu Minh Hứa lật người quay lưng vào anh, lúc sau mới nói: "Nếu anh xảy ra chuyện, em sẽ không tha thứ cho anh. Em cũng sẽ không tự sát, em có phải sống vì anh đâu. Nhưng từ nay trở đi em sẽ không nhớ tới anh, không đến gặp đám Trần Phong, không bước chân vào biệt thự. Em chắc chắn sẽ không thèm nhắc đến anh. Cũng sẽ không bao giờ nghe mấy thứ như kết luận phân tích hành vi tâm lý học tội phạm nữa. Nhìn thấy họ Ân sẽ chọn đường vòng mà đi."

Vừa nghe, Ân Phùng liền biết cô hiểu anh đang lo lắng điều gì. Im lặng một hồi, anh ôm chặt cô từ phía sau, nói: "Rõ là keo kiệt."

Vưu Minh Hứa quay đầu, ấn chặt sống mũi cao thẳng của anh khiến khuôn mặt điển trai đó biến dạng, nói: "Anh dám xảy ra chuyện? Bảo đám Quán Quân bảo vệ anh hẳn hoi vào, đừng có để em lo lắng! Nói linh tinh, Ân Phùng anh mà cũng buồn lo vô cớ cơ đấy. Ngày nào còn em thì ngày đó sẽ không bao giờ xảy đến. Vưu Anh Tuấn, đừng quên em là thượng phương bảo kiếm của anh, có thể đánh bại mọi yêu ma quỷ quái, có em, anh không phải sợ gì hết."

Khóe mắt Ân Phùng cay cay, anh không phân biệt được thứ khiến lòng anh như sóng cuộn là tâm trạng thuộc về Vưu Anh Tuấn ngày trước hay bản thân của hiện tại. Anh siết chặt cô trong ngực, nói: "Ai nói anh sợ? Anh sẽ xử đẹp chúng cho A Hứa của anh xem."

———

Mọi phương diện điều tra đều có tiến triển.

Đầu tiên là tin tức truyền đến từ phía Hứa Mộng Sơn. Anh ấy nghĩ đủ mọi cách tìm ra hai người cảnh sát phụ trách vụ án năm xưa, nhắc đến án Hứa Bá Bình, hai người đó đều nhớ rõ mồn một. Những năm qua không biết có bao nhiêu người tìm đến họ để bàn luận về vụ án đó.

Dưới từng bước dẫn dắt của Hứa Mộng Sơn, một người cảnh sát trong đó nhớ ra một thanh niên, ông ấy có ấn tượng đặc biệt với người đó.

Người cảnh sát đã về hưu nhớ rằng có một lần đi uống rượu ở quán cơm ngay dướinhà, uống được kha khá thì lần mò tìm túi tiền, bàn bên cạnh bỗng có một thanh viên rất nho nhã giúp ông rót trà, gọi người thanh toán, còn nói chuyện cùng ông.

Người cảnh sát già cởi mở, thấy cậu thanh niên sáng sủa, giống như vừa tốt nghiệp đại học nên cũng có nhiều hảo cảm hơn. Thế là hai người trở thành bạn nhậu.

*****

Không ngờ thanh niên đó cũng có chút hiểu biết về điều tra hình sự và tâm lý tội phạm, hai người nói đến những vụ án mạng xảy ra những năm gần đây trong toàn tỉnh, ai ngờ cậu ta cũng nắm rõ tình hình. Về sau không biết vì sao lại nói đến vụ án của Hứa Bá Bình.

Cậu thanh niên nói: "Chú thấy Hứa Bá Bình ghê gớm không?"

Người cảnh sát già buột miệng: "Ghê gớm." Trong khái niệm của ông, một kẻ giết người như ngóe như vậy chính là một nhân vật độc ác, đáng gờm.

Cậu thanh niên cười nói: "Cháu thấy gã cũng chỉ có vậy. Thực ra thủ đoạn gây án của gã rất đơn giản, lại thô bạo, căn bản chẳng phí sức suy tư. Một là giết người lạ thực sự rất khó điều tra phá án, nếu không từ thời kiến quốc tới nay, mấy tên sát thủ nổi tiếng giết mấy chục người chẳng qua chỉ tốt nghiệp tiểu học, có kẻ còn là nông dân, vì sao phải mất mấy năm trời mới bắt được hung thủ về quy án? Hai là, phương thức điều tra năm xưa vẫn lạc hậu, nếu gã xuất hiện vào thời nay, chắc chắn sẽ bị camera ở mọi ngóc ngách đường phố ghi lại hành tung, một ngày là có thể bắt được gã."

Người cảnh sát già tuy có chút không thoải mái nhưng cũng không thể không thừa nhận cậu ta nói không sai. Song thái độ của cậu ta cũng thay đổi rất nhanh, vô cùng kiên nhẫn dò hỏi từng chi tiết của một vài vụ án năm xưa. Vì án đã được phá từ lâu, hung thủ cũng đã vào tù, chỉ cần không dính dáng đến thân phận cụ thể của người bị hại thì cũng chẳng có điều gì phải che giấu. Cho nên người cảnh sát già thuật lại hết cho cậu ta nghe. Cuối cùng ông uống say, cậu thanh niên đó còn đưa ông về tận nhà.

Nhưng ông cũng chỉ gặp cậu ta đúng một lần đó.

...

Vưu Minh Hứa vừa nghe, hai mắt vừa tỏa sáng: "Ông ấy còn nhớ mặt mũi cậu thanh niên đó không? Biết cậu ta tên gì không?"

Hứa Mộng Sơn đáp: "Kẻ đó không nói tên, hơn nữa hai năm đã qua mà chỉ gặp có một lần, ông ấy nói chỉ còn nhớ được vài nét mơ hồ về vẻ ngoài của cậu ta. Có điều còn nước còn tát mà, hi hi, mình đã mời người đồng chí già ấy đến đây rồi, lát nữa sẽ mời thêm chuyên gia phác họa."

Chuyên gia này chính là chuyên gia phác họa chân dung tội phạm.

Vưu Minh Hứa rất vui mừng, dù chỉ là những đường nét khái quát nhất thì họ cũng sẽ có phương hướng điều tra. Vả lại qua lời lão đồng chí, tên thanh niên kia rất phù hợp với hình dáng trong camera và mô tả tâm lý tội phạm của Ân Phùng.

Tuyến thứ tư mà Hứa Mộng Sơn điều tra là gần đây có vụ tấn công hay theo dõi phụ nữ hay không. Vừa tra đã có hơn mười vụ, nhưng có vụ được chứng minh là nhầm lẫn, có vụ thì đã bắt được tội phạm. Còn lại hai vụ của hai cô gái độc thân tan làm về nhà lúc nửa đêm, cảm giác có người bám theo mình, nhưng cô gái khá cảnh giác nên đã nhanh chóng chạy thoát thân. Vưu Minh Hứa liền bảo Hứa Mộng Sơn đi tra những camera xung quanh xem có tìm được manh mối không.

Tuyến điều tra thứ 5 là đột nhập vào nhà không thu được kết quả.

Còn về tuyến điều tra của Vưu Minh Hứa, cô đã tra toàn bộ nhân viên, khách hàng của hai trung tâm mát-xa, đến nhân viên giao hàng thường xuyên giao cơm đến đó, nhân viên sửa chữa và nhân viên vệ sinh cũng không bỏ sót một ai, song không hề có nghi phạm. Cô thấy không thể tiếp tục như vậy, cô vẫn có cảm giác thực ra quy luật đang nằm ngay trước mắt mình, có lẽ có điểm liên quan gì đó đã bị cô bỏ qua.

Ân Phùng cũng nghĩ vậy, đồng thời nói với cô: "Hay anh đưa em đi mát-xa, em biết quy trình rồi tìm một nhân viên mát-xa hỏi chuyện xem từ ngày đầu tiên họ vào công ty quy trình thế nào, một ngày trôi qua ra sao khi phải tiếp xúc với khách hàng từ sáng đến tối?"

Vưu Minh Hứa nói: "Dẹp!" Tuy biết hai trung tâm đều kinh doanh hợp pháp, Ân Phùng của quá khứ cũng không sa đọa đến mức đó nhưng nghe anh tán chuyện ăn chơi đàn đúm là lòng cô lại không thoải mái, nghĩ bụng giờ người đã trong tay cô, tất nhiên sẽ không để anh thích làm gì thì làm được, cô phải quản anh thật chặt. Mát-xa? Để Quán Quân học rồi mát-xa cho anh là được!

Ân Phùng tất nhiên không biết suy nghĩ của Vưu Minh Hứa, thấy cô lạnh lùng từ chối cũng không để bụng, chuyển sang bảo Trần Phong đi tìm tư liệu về phương pháp mát-xa cho mình. Anh thông minh, đọc qua điện thoại một lúc là nhớ, định tối về nhà sẽ... Vậy là nở nụ cười tươi rói.

Vưu Minh Hứa tuy không định đi mát-xa song có một câu trong lời nói của Ân Phùng đã đả động cô. Cô cảm nhận được có một manh mối vốn rất tầm thường vụt qua trước mắt. Chỉ là có tra ra được điều gì hay không thì còn quá sớm để khẳng định. Cho nên cô đã nhờ một đồng nghiệp trong bộ phận kỹ thuật giúp đỡ điều tra một vài thứ.

Thế nên ai nấy đều không ngờ người đầu tiên cung cấp manh mối mang tính đột phá lại là nhân viên ngoài biên chế, người làm vườn trong nhà Ân Phùng – Quán Quân.

Buổi tối ngày thứ hai sau khi Ân Phùng phân nhiệm vụ cho Quán Quân, cũng chính là năm ngày sau khi nạn nhân thứ hai bị hại, Quán Quân đã đưa một tập mục lục bài viết trên mạng và kết quả truy tìm vài địa chỉ IP cho mọi người.

Anh ta không chịu bước chân vào Cục cảnh sát nên vẫn chỉ có Ân Phùng, Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn ngồi xem qua màn hình vi tính.

Theo yêu cầu của Ân Phùng, Quán Quân sắp xếp lại một vài bài viết thảo luận về những vụ án mạng liên hoàn nổi tiếng trên các diễn đàn lớn. Ngoài ra còn sắp xếp ba bài viết được nhiều người quan tâm nhất trên mạng, toàn bộ đều là thảo luận về vụ án của Hứa Bá Bình. Đến tháng trước mà ba bài viết này vẫn có người tương tác. Có thể thấy quan tâm đến những thứ bạo lực chính là bản tính của con người.

Quán Quân đã lựa chọn ra ba IP trong số những nội dung bình luận.

Vưu Minh Hứa hỏi: "Anh ấy chọn ra kiểu gì?"

Ân Phùng đáp: "Anh bảo anh ta chọn những bình luận có lý."

Vưu Minh Hứa ngớ người: Quán Quân vốn có chút không bình thường, để anh ấy chọn bình luận có lý... không phải chó ngáp phải ruồi thì là gì?

Ba người cầm tư liệu lên xem.

Chủ nhân của IP đầu tiên đều rất nhiều lần bày tỏ ý kiến về những vụ án mạng liên hoàn qua mạng xã hội, cũng bàn luận một hai lần về vụ án của Hứa Bá Bình. Ý kiến của anh ta là: Hứa Bá Bình là một sát thủ rất tài hoa, tuy xuất thân hèn kém, học hành cũng chẳng ra sao nhưng có thể liên tục gây án, cho thấy gã rất nhạy bén, linh hoạt. Hơn nữa trong lời nói của anh ta có tỏ ý Hứa Bá Bình căn bản không quan tâm có bị bắt hay không, thứ gã tìm kiếm là giải thoát.

Đọc đến đây, Ân Phùng tán thưởng một câu "Nói không sai."

Ngoài ra, chủ nhân của IP này đều dùng cùng một ID trong vài diễn đàn khác nhau, cho nên cũng được coi là một người có tiếng trong giới bình luận này.

Ân Phùng nói: " Không phải anh ta."

Chủ nhân của IP thứ hai giống một người có thành quả nghiên cứu về điều tra hình sự và tâm lý tội phạm, trong mỗi bài viết về một vụ án đều tiến hành suy luận hoặc phân tích một lượt về thủ đoạn gây án. Tuy điều anh ta phân tích có đúng có sai, song rất nhiều chỗ đều nói đúng. Hứa Mộng Sơn lắc đầu: "Nói cao thủ tại nhân gian cấm có sai."

*****

Người đó cũng từng phát biểu ý kiến về án Hứa Bá Bình, nhưng ngoài phân tích ra gã là con một, gặp chấn thương cả về sinh lý lẫn tâm lý, gã biến thái do hai yếu tố gây nên, chỉ nói duy nhất một câu về thủ đoạn gây án của Hứa Bá Bình là "thô bạo đơn giản, vận may tốt", còn lại không bàn luận gì thêm.

Hứa Mộng Sơn liếm môi: "Liệu có phải anh ta không?"

Ân Phùng nói: "Xem nốt kẻ cuối cùng đã."

Chủ nhân của IP thứ ba rất thú vị, gần như cách một khoảng thời gian lại đổi một ID, có lúc thì dùng tên hiển thị. Vì vậy, có những bình luận của hắn có rất nhiều tương tác, có bình luận lại chẳng được ai chú ý. Nhưng có Quán Quân ở đây, hơn mười ID này đều bị thống kê hết lên một mặt giấy. Ở giữa thậm chí còn có một ID là "Tổ sư phụ của Hứa Bá Bình", mắt ba người đều sáng lên khi thấy ID này.

Đến khi xem nội dung bài đăng của người đó, hắn cũng từng bày tỏ quan điểm trong những án mạng liên hoàn lớn nhưng nhiều nhất chính là án của Hứa Bá Bình. Gần như mỗi bài đăng liên quan đến án này, đều có thể bắt gặp tên hiển thị của hắn.

Hắn hồi đáp trong một bài đăng rằng: Hành vi đặc trưng của Hứa Bá Bình rất thú vị, cắt đầu ngực phái nữ thể hiện ý muốn cướp đi đặc trưng giới tính; làm bị thương bộ phận sinh dục là thể hiện sự căm hận và tình yêu với phái nữ. Đừng thấy gã xuất thân thấp kém, cũng chưa từng học tâm lý tội phạm nhưng điều gã muốn biểu đạt lại vô cùng sâu sắc."

Một hồi đáp trong bài viết khác là: "Thủ đoạn của Hứa Bá Bình nếu đặt vào hoàn cảnh ngày nay thì chẳng đáng xem."

Còn nói: "Đáng tiếc. Ý định của gã rất tốt nhưng đến tố chất cơ bản nhất của một sát thủ cũng không có. Vụ án này vốn có thể trở thành huyền án như vụ chặt xác của Đại học Nam Kinh hay cậu bé áo đỏ của Trùng Khánh, năm đó không phá được thì vĩnh viễn cũng không phá được."

Cư dân mạng có kẻ mắng, có người tò mò xin thỉnh giáo, song cũng có người tung hô tán đồng trước bình luận của hắn.

Sắc mặt ba người càng lúc càng nghiêm.

"Xem đây này!" Hứa Mộng Sơn chỉ vào một nội dung.

Vưu Minh Hứa tập trung nhìn, kẻ đó nhắc đến: "...Bà ngoại tôi sống cùng một tiểu khu với Hứa Bá Bình, hồi nhỏ có những lúc tôi đến nhà bà thường nhìn thấy gã. Có một lần, tôi còn thấy gã cầm túi bám theo một người phụ nữ. Đáng tiếc lúc sau thì bị bà bế đi. Về sau mới biết lúc đó gã đi giết người. Tiếc thay không được tận mắt chứng kiến, chỉ có thể tưởng tượng dựa vào tin tức báo chí. Có điều, bà ngoại tôi cũng biết gã, kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện của gã."

Như vậy, người này hoàn toàn phù hợp với một điều kiện trong bức chân dung mà Ân Phùng phác họa!

Đọc đến đây, mắt Ân Phùng khẽ híp lại, Hứa Mộng Sơn sung sướng vỗ vai anh nói: "Chao ôi! Chắc không phải người này thật đấy chứ! Quả nhiên là đã từng gặp Hứa Bá Bình, còn suýt chút chứng kiến gã gây án! Lại còn là kẻ thích phạm tội, ý kiến của hắn về Hứa Bá Bình cũng hệt như anh phân tích!"

Ân Phùng cười mỉm, chỉ nói một câu: "Trăm sông đổ về một biển."

Vưu Minh Hứa cũng rất vui mừng, hỏi: "Quán Quân có tìm được địa chỉ của người này không?"

Ân Phùng thấy cô cười, ý cười trong mắt anh càng đậm, chỉ vào dòng chữ viết tay cuối trang cuối cùng của tập tư liệu: "Quán Quân chép vào đây rồi. Tối qua hắn còn lên mạng tại vị trí này."

Tim Vưu Minh Hứa run lên, nhìn lại dòng chữ đó, nó rất đẹp, đẹp hơn chữ cô và Hứa Mộng Sơn trăm nghìn lần. Cô không khỏi ngỡ ngàng, chợt cũng muốn chửi thề một câu! Trên đời này còn có chuyện gì mà Quán Quân không học được, không làm được nữa không!

"Hành động!" Vưu Minh Hứa nói.

Hứa Mộng Sơn gật đầu, song lại có chút do dự: "Không có chứng cứ gì đã chạy đến đó chỉ vì người ta có tương tác trong một bài viết liên quan đến án này. Làm vậy có sao không?"

Vưu Minh Hứa liếc xéo anh ấy: "Đi xem chẳng phải là biết ngay hay sao. Có bức phác họa chân dung theo lời lão đồng chí chưa?"

Hứa Mộng Sơn phấn chấn hẳn lên: "Chắc sắp rồi! Để mình đi giục, nếu nhiều việc đều quy tụ trên cùng một người thì hắn chạy đâu cho thoát! Cậu nói không sai, chúng ta hành động trước, nếu không phải thì lấy cớ tìm hiểu tình hình rồi rút quân là được."

Vưu Minh Hứa gật đầu, lập tức tập hợp lực lương xuống lầu hành động.

Ân Phùng đi sau cô với thần sắc bình tĩnh. Vưu Minh Hứa nghĩ một chút rồi thầm hỏi anh: "Anh nắm chắc mấy phần?"

Ân Phùng nhìn cô: "Một trăm phần trăm."

Vưu Minh Hứa mừng rỡ song rồi lại có chút không sảng khoái. Vụ án nhìn có vẻ hóc búa, nghiêm trọng, khó giải quyết đến vậy, nếu được phá theo dự đoán hành vi phi nước đại của anh dễ dàng nhường này thì thực là quái đản. Như vậy bao nhiêu việc bọn cô đã làm trước đó chẳng phải đều công cốc hết?

Ai ngờ Ân Phùng đúng là quái vật, cô vừa im lặng anh liền hiểu cô đang nghĩ gì, vươn tay nhéo má cô an ủi: "Không cần nản chí, anh chỉ suy luận, không có chứng cứ. Dù tìm được người thì vẫn phải dựa vào bọn em vất vả thu thập chứng cứ."

Vưu Minh Hứa: "..."

Cô có nên lấy làm vinh hạnh không đây?

Hết chương 297

Crypto.com Exchange

Chương (1-112)