Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 008

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 008
Dương Quan Đạo
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thời tiết Tương Thành ấm áp hơn Tây Tạng rất nhiều. Đang giữa tháng Sáu, mặt trời chiếu rọi nhưng không bỏng rát. Những làn sương mù cũng mất tăm trong tiết trời này, trời xanh mây trắng, nước sông Tương xanh như ngọc bích, một tiết trời rất đẹp.

Vưu Minh Hứa mặc chiếc áo ngắn tay bước xuống máy bay cùng những người đồng nghiệp, áp giải theo còn có Cố Thiên Thành. Suốt quãng đường hai ngày này, Vưu Minh Hứa và hắn ta chỉ nhìn nhau từ xa chứ không giáp mặt nói chuyện. Người này rất trầm lặng, cũng rất bình tĩnh, không hề có nét hoảng loản khi đã lọt vào tay cảnh sát. Một người như hắn ta có lẽ đã từ bỏ mọi thứ của thế giới bên ngoài, chỉ còn sống trong thế giới của chính mình mà thôi.

Một nhóm cảnh sát ngồi lên chiếc xe cảnh sát tới đón, họ quay về đồn cùng tiếng còi xe inh ỏi. Mấy cảnh sát Tây Tạng quay về cùng bọn họ để thẩm vấn nghi phạm.

Một loạt các vụ án diễn ra trong thời gian ngắn với thủ đoạn tàn nhẫn, cho dù mới chỉ kéo dài chưa tới mấy tuần, song đã tạo ra một sức ảnh hưởng cực lớn tại Tương Thành, Tây Tạng thậm chí là lan ra phạm vi toàn quốc. May là vụ án được giải quyết nhanh chóng. Lúc này những đồng chí cảnh sát đang ngồi trong xe cười đùa vui vẻ, không khí rất thoải mái, còn nói phải để Vưu Minh Hứa chiêu đãi bởi vì lần này cô đã lập được công lớn.

Vưu Minh Hứa cười khẽ nói: "Được thôi, nếu ghi công trạng cho tôi, đảm bảo mọi người sẽ được một bữa no say."

Các anh em đồng chí cười giả lả. Phán Giai nói: "Vưu tỷ Vưu tỷ, em muốn ăn tôm hùm."

Vưu Minh Hứa: "Không thành vấn đề."

Anh em trong đội hình sự ôm một tâm trạng vô cùng phức tạp với đóa hoa này của Cục Cảnh sát Nhạc Sơn. Một mặt, Vưu Minh Hứa đích thực rất xinh đẹp, thanh tú mà không quá mức kiều diễm ướt át, gầy nhưng không teo tóp, linh hoạt lanh lợi, không hề thua kém những minh tinh màn ảnh. Một mặt khác, bông hoa này ấy mà, hung hãn lắm. Bình thường ngạo khí bức trời, thỉnh thoảng khích người một câu thì không nói làm gì. Lại còn suốt ngày dùng đôi mắt phượng kia trêu trọc người ta đến ngứa ngáy con tim nữa kìa. Cô ấy giành được chức Quán quân trong trận đấu võ của Công an toàn tỉnh, nghe nói cô luyện tập Nhu quyền đã hơn chục năm. Nói cách khác, cô chính là người đánh lộn giỏi nhất trong Cục cảnh sát. Cho nên, anh có muốn theo đuổi cô ấy không? Cân nhắc kỹ trước đã, anh có áp chế nổi cô ấy không? Có xứng với cô ấy không?

Tất nhiên cũng có những cảnh sát của đội khác có ý với cô, kết quả là, đối với những người kín đáo, cô chỉ nói một câu ngắn gọn súc tích: "Tôi không có hứng thú với anh." Còn những kẻ bám dai như đỉa, cô chỉ nhả ra một chữ: "Cút."

Dần dần đó mà, trái tim những người đàn ông bắt đầu sợ sệt. Rồi dần dần nữa, thời gian mọi người cùng kề vai chiến đấu ngày càng nhiều, Vưu Minh Hứa vừa biết đánh nhau vừa biết nhẫn nhục lại còn vừa hung vừa dữ, thế là mấy anh em trong đội đều không còn coi cô là thân nữ nhi nữa. Những người ngoài đội cũng chỉ còn dám ngắm nhìn từ xa đóa hoa lạnh lùng cao ngạo này thôi.

Có điều, mọi người đều đã nghĩ đến cùng một vấn đề: Cuối cùng, ai sẽ có thể ngắt được bông hoa đầy gai này đây? Dù sao thì chắc hẳn đó phải là một nhân vật khiến người người khâm phục, nếu không chắc cả Cục cảnh sát này đều nghỉ việc hết.

Phân cục Cảnh sát Nhạc Sơn là mấy tòa nhà trắng trầm mặc trang nghiêm nằm dưới ngọn núi Nhạc Lộc. Mấy chiếc xe cảnh sát dừng lại, Vưu Minh Hứa nhảy xuống, vài người anh em đi theo sau cô. Cả một hàng người mới bước được mấy bước, bỗng có người chạy đến thì thầm vào tai cô: "Vưu tỷ, Cố Thiên Thành muốn nói chuyện với chị trước mới chịu phối hợp thẩm vấn."

Vưu Minh Hứa ngẩng đầu nhìn ra xa, dưới cây cổ thụ trong sân viện, người đó đã thay một chiếc T-shirt mới sạch sẽ cùng chiếc quần dài thoải mái, đang bị hai cảnh sát áp giải, tay đeo còng, hình như hắn ta đang nhìn về phía này.

Vưu Minh Hứa nói: "Được."

Một đồng chí phía sau cất tiếng: "Vưu tỷ, không sao chứ?"

"Không sao. Các cậu vào trước đi."

Trong phòng thẩm vấn đèn đóm sáng trưng, thấp thoáng có thể nghe được cả tiếng điện lưu, cho nên căn phòng khép kín càng thêm tĩnh lặng trống trải. Cố Thiên Thành ngồi một mình trước bàn, hai tay đeo còng đặt trên mặt bàn, gương mặt hắn ta không có biểu cảm nào, rất yên lặng.

Cánh cửa mở ra, Vưu Minh Hứa bước vào, cô đã khoác lên mình bộ cảnh phục, tóc buộc kiểu đuôi ngựa. Cố Thiên Thành nhìn cô đăm đắm, hắn phát giác ra trong nội tâm xuất hiện mấy phần tham lam và hưng phấn, hắn đột nhiên cúi đầu cười.

Vưu Minh Hứa dường như chưa phát hiện ra, cô kéo ghế ngồi xuống, lại móc ra một bao thuốc từ túi áo, châm một điếu thuốc đưa đến cho hắn ta. Hắn cười nhận lấy: "Cảm ơn nhé." "Muốn nói gì với tôi?" Cô hỏi.

"Cũng không có gì, chỉ muốn nhìn em thôi."

Cô nói: "Nghiêm túc, thẳng thắn khai ra, kháng cự vô ích. Có điều tình hình của anh, cũng chẳng còn đường quay đầu nữa. Coi như có lời với gia quyến của những người bị hại kia, tích chút đức cho bản thân."

Hắn nhả một hơi khói, nói: "Tôi không để tâm đến bọn họ."

Vưu Minh Hứa cười cười: "Anh để tâm cái gì?"

Hắn nói: "Em là điểm kết thúc trong hành trình của tôi, tôi rất lấy làm tiếc vì không giết được em. Nhưng hình như cũng rất cam tâm tình nguyện để em bắt tôi. Thực chất tôi rất quý trọng em, có lẽ còn hiểu em hơn bất kỳ khác, quý trọng em, em có tin không? Hôm nay gọi em tới đây là để dặn dò em mấy câu: Đời người thực ra chẳng đáng. Đặc biệt là kiểu phụ nữ như em, quá coi trọng, quá trung thành với một thứ nào đó. Tương lai nếu như bị phản bội, bị đổ oan, thì em xong đời. Nhìn em có vẻ thông minh sáng suốt, gần như không có mưu mô chước quỷ. Đừng ngốc nữa, nhân tính không phải thứ tốt đẹp. Những người em bảo vệ, bọn chúng đều không xứng nhận được điều đó. Chỉ có bản thân em mới xứng mà thôi. Khi đó Minh Thao đã kéo em xuống nước thế nào, còn cả Trâu Phù Dung, Tống Lan cuối cùng đều bỏ lại em, em quên rồi ư? Nhớ kỹ lời tôi nói, 'người không vì mình trời tru đất diệt', đừng làm những việc ngốc nghếch như thế nữa. Tôi thực tâm thương xót em. Tình giữa chúng ta, tôi chết cũng sẽ không quên. Cũng hy vọng em đừng quên, mãi mãi khắc ghi những câu nói này của tôi dành cho em."

Vưu Minh Hứa trầm mặc một khắc, cười nói: "Anh đúng là hết thuốc chữa. Anh xem anh cũng đã 28 tuổi rồi, kết quả là sự hiểu biết đối với thế giới và con người vẫn hạn hẹp và ấu trĩ không khác nào đứa trẻ con. Điều quan trọng trong cuộc đời vốn không phải người khác nhìn tôi thế nào, đối xử với tôi ra sao, mà là tôi rốt cuộc là người thế nào, đồng thời mỗi ngày đều sống đúng với bản thân, cho dù chỉ còn một ngày cuối cùng đi chăng nữa. Anh tưởng rằng bản thân sống rất phóng khoáng, không coi ai ra gì. Trên thực tế, những lời anh vừa nói đang chứng minh rằng, từ đầu tới cuối, anh đều sống dưới cái nhìn của người khác, tính toán người ta đối xử với anh thế nào. Chỉ những điều đó thôi, chìm đắm trong những điều đó mới bức anh đến phát điên đúng chứ? Được, tôi cũng hiểu rồi. Thực chất anh chính là một đứa trẻ bị người khác làm tổn thương rồi không đứng lên được nữa. Liều mạng, ngang ngược giết người để chứng tỏ bản thân, cũng là để người khác chú ý đến bản thân. Cố Thiên Thành, cuộc đời anh rất không đáng. Anh không sống nó cho tốt."

Cố Thiên Thành im lặng, đường nét khuôn mặt cứng nhắc. Qua một hồi, hắn ngẩng đầu cười. Vưu Minh Hứa nhìn thấy vành mắt hắn đỏ hồng, trong đôi mắt đó dường như có ánh nước lấp lánh. Nhưng hạng người như hắn sẽ không rơi nước mắt. Hắn chỉ mím chặt môi. Chẳng mấy chốc, khuôn mặt đó đã trở lại bình thường.

Vưu Minh Hứa đứng dậy, nói: "Còn có, tôi không thảm thương đến mức như anh nói. Tôi có thể giao tính mạng mình cho mỗi anh em đồng chí bên cạnh, cho dù là chết vì một người trong số đó, chết vì một người xa lạ như Minh Thao, đó là chức trách trong vai trò một người cảnh sát thì có vấn đề gì? Còn nữa, đừng có mở miệng khép miệng lại tình với cảm, tôi giả bộ mà anh cũng coi là thật? Vậy thì ngại quá, chết rồi cũng đừng nhớ nhung gì cả, tôi không chịu trách nhiệm đâu. Được rồi, đi đây. Anh ngoan ngoãn hợp tác. Cố Thiên Thành, trước khi chết hãy một lần nữa trở về là chính bản thân anh."

Vưu Minh Hứa bước ra khỏi phòng thẩm vấn, phía sau lưng là một khoảng tĩnh lặng. Cô đóng cửa, hai cảnh sát tự động đi đến thay vị trí của cô. Bấy giờ đã là thời khắc mặt trời xuống núi, chiếc bóng dài in trên lối đi, sáng ngời nhưng cô quạnh. Cô bước đến cửa sổ hút thuốc, có chút ảo não vì chứng nghiện thuốc lá của bản thân. Cô dập tắt nửa điếu thuốc còn đang cháy dở, đi về phía phòng làm việc.

Bỗng gặp một đám người tụ tập trước đại sảnh. Phần lớn đều là những cặp vợ chồng lớn tuổi, ai nấy ngập tràn nước mắt, tâm trạng kích động. Cô biết, bọn họ chính là gia quyến của những nạn nhân trong vụ án sát thủ liên hoàn trên đường quốc lộ. Cô yên lặng quan sát bọn họ rồi quay người bước đi.

Ngày hôm nay, mọi người bận rộn đến nửa đêm mới tan làm. Vưu Minh Hứa cực kỳ mệt mỏi, bọn họ đến Tương Thành vào sáng sớm, cô hiện tại chỉ muốn nhanh chóng quay về chiếc ổ thân yêu ngủ quên trời quên đất quên hết mọi điều thôi.

Trước khi đi, Phán Giai cầm đến một tập tài liệu. Vưu Minh Hứa thuận miệng hỏi: "Cố Thiên Thành khai chưa?"

Phán Giai gật đầu: "Khai hết rồi. Thái độ cũng coi là phối hợp, chỉ là không nói nhiều, em cảm thấy anh ta không mấy tập trung."

Vưu Minh Hứa ngừng một lát, cười cười: "Đi đây."

Buổi tối đầu hạ mát mẻ, trời ngập đầy sao sáng. Tòa nhà Cục cảnh sát vẫn sáng ánh đèn, Vưu Minh Hứa cảm thấy chúng như những người sát khổng lồ im lìm chấn giữ một cả một vùng. Sự mệt mỏi tích lũy bao ngày đang dâng lên như thủy triều nhấn chìm cô, cô bước ra khỏi Cục cảnh sát chờ đợi xe taxi.

Xuất phát từ trực giác của cảnh sát, cô rất nhanh liền chú ý tới chiếc xe BMW màu đen đang đỗ ven đường, đèn xe bật sáng nhưng trong xe không có người. Cô lại nhìn sang bên cạnh, ba bóng người xuất hiện.

Bọn họ đứng nơi góc tường xa xa của Cục cảnh sát, một người ngồi, hai người đứng. Người đang ngồi cúi đầu, tay ôm đầu gối giống hệt như trẻ con. Hai người đứng là một nam một nữ, hình như đang cúi đầu khuyên nhủ gì đó với người kia, chốc chốc còn ngẩng đầu nhìn về bên này.

Vưu Minh Hứa nhanh nhạy phát giác ra, thầm kêu than trong lòng, quay người định đi về phía đường đối diện.

Nhưng muộn rồi.

Chỉ thấy người đang ngồi ngẩng phắt đầu, đứng bật dậy. Hai người bên cạnh vội đỡ lấy anh, song anh giật ra, người đã bắt đầu xông về phía Vưu Minh Hứa: "Chị ơi—— Chị ơi—— Tôi ở đây này——"

Vưu Minh Hứa: "......" Ôi lạy chúa!

Cô vô cảm nhìn anh xông qua bên này. Thực ra anh chạy rất nhanh, một tay vẫn còn giữ đống băng gạc trên người, bước chân loạng choạng, thập thà thập thềnh như chú cóc vậy. Nhưng Vưu Minh Hứa cũng không nghênh đón, chỉ im lặng đứng nhìn.

Vị tiên sinh Ân Phùng nổi tiếng đi đến trước mặt cô, gương mặt nhợt nhạt hơi đỏ lên, trong mắt lấp lánh niềm vui.

Người phụ nữ đi theo có sắc mặt lo lắng, còn thêm chút đau lòng, nói: "Ân Phùng, anh đừng chạy, vết thương còn chưa khỏi đấy." Nói xong liền nhìn Vưu Minh Hứa.

Chàng trai trẻ tuổi khá bình tĩnh, chỉ im lặng buông thõng hai tay đứng sau lưng Ân Phùng. Có lẽ cậu ta là trợ lý của Ân Phùng. Vưu Minh Hứa quan sát Ân Phùng, anh mặc bộ quần áo bệnh nhân, mặt đã được rửa sạch sẽ, trên tay trên mặt đều dính băng, trên người quấn băng gạc. Nhưng anh đi chân trần, đôi chân trắng dính đầy bùn đất, còn có mấy vết đỏ hồng do cọ sát. Ngoài ra, trên trán và tay rõ ràng đều có vết thương mới nho nhỏ.

Vưu Minh Hứa hỏi: "Sao cậu lại thành ra thế này?"

Ân Phùng ngẫm nghĩ, đáp: "Tôi cũng thấy bộ quần áo này không đẹp."

Vưu Minh Hứa cảm thấy mấy sợi dây thần kinh trên trán cô đang không ngừng thi nhau nhảy múa, cô chuyển tầm mắt sang cậu thanh niên, cậu ta rất nhanh nhạy, lập tức cất giọng giải thích: "Sau khi thầy Ân tỉnh lại nháo nhào đi tìm chị. Ti vi phát tin tức Cục các chị bắt được nghi phạm, thầy ấy nhìn thấy chị trong đó. Sau đó nhân lúc y tá lơ là, thầy đã trốn khỏi bệnh viện. Vết thương mới trên người đều là do vấp ngã trên đường đi. Cảnh sát Vưu, xin chị khuyên nhủ thầy Ân quay về bệnh viện đi ạ. Thầy ấy bị thương không nhẹ, không nghiêm túc điều trị sẽ xảy ra chuyện mất."

Vưu Minh Hứa nhìn thêm khuôn mặt nho nhã chàng trai mấy lượt, nghĩ thầm trong bụng, anh... trợ lý này của Ân Phùng, đúng là được việc. Rồi lại nghĩ, không biết chính chủ khi đầu óc chưa có vấn đề là người thế nào.

Vưu Minh Hứa nói với Ân Phùng: "Nghe thấy lời cậu ta nói chưa? Không chữa hẳn hoi là chết đấy, mau quay về bệnh viện đi."

Người phụ nữ cũng kéo tay Ân Phùng khuyên nhủ: "Đúng vậy, mau về bệnh viện thôi, anh đừng như thế nữa, em xin anh đấy."

Vưu Minh Hứa nhìn người phụ nữ.

Ân Phùng gạt phăng tay người đó ra, lộ ra thần sắc chán ghét và e dè, nói: "Liên quan gì đến chị? Tôi đâu có quen biết chị. Đừng chạm vào tôi nữa, tôi đánh đấy." Rồi lại nhìn Vưu Minh Hứa, thần sắc biến thành nhút nhát, nũng nịu: "Minh Hứa, hôm đó tôi tỉnh lại không thấy chị đâu. Vì sao chị không đến tìm tôi?"

Vưu Minh Hứa im lặng, một tia hoảng loạn vụt lên trong mắt Ân Phùng, anh lập tức cắn môi, nghển cổ: "Dù sao tôi tìm thấy chị rồi, người khác sẽ không thể đưa tôi đi được nữa!"

Người phụ nữ bên cạnh anh nhìn Vưu Minh Hứa với nụ cười khổ phức tạp. Người trợ lý bình thản, tiếp tục giữ im lặng.

Vưu Minh Hứa ngừng một lúc, nói: "Ân Phùng tiên sinh, anh nhầm lẫn rồi chăng? Tôi không phải chị anh, không có nghĩa vụ gì với anh cả. Vụ án đã kết thúc, chúng ta cũng không còn quan hệ nào nữa. Hà cớ gì tôi phải trông nom anh?"

Ân Phùng ngẩn người nhìn cô, vành mắt dần đỏ lên.

Vưu Minh Hứa lạnh giọng: "Không được khóc!" rồi quay người đi mất.

*****

Vưu Minh Hứa quay người đi, không nghe thấy có tiếng người đuổi theo. Cô bước thêm mấy bước, vẫy tay chờ đợi chiếc taxi đang tiến tới. Lúc bấy giờ mới nghe thấy tiếng bước chân tập tễnh vội vàng từ phía sau.

Chiếc xe đi tới, cô ngoảnh đầu. Ân Phùng lập tức dừng lại ở nơi cách cô khoảng một, hai mét. Một người cao lớn như thế mà hai tay nắm chặt bên người, cơ thể căng cứng như cây gỗ, trên trán viết rõ một chữ "ngốc". Vưu Minh Hứa khẽ thở hắt một tiếng rồi mở cửa xe. Vừa ngồi vào xe, cánh cửa sau đã bị kéo ra, Ân Phùng lẩn vào, dùng tốc độ cực nhanh đóng cửa lại, hai tay để trên đùi, cúi đầu bất động.

Vưu Minh Hứa đau đầu, cô ngồi ở ghế lái phụ, quan sát gương chiếu hậu thấy hai người kia cũng đã bắt đầu đuổi đến.

Vưu Minh Hứa cũng không thể cho anh một trận, đạp anh xuống xe mà chỉ muốn anh thành thật quay trở lại bệnh viện. Cô thực sự sắp mệt muốn chết rồi, hiện tại ngồi trên taxi cũng có thể ngủ gật được nữa.

Cô im lặng mấy giây, tài xế hỏi: "Đi đâu vậy cô?"

Vưu Minh Hứa hạ cửa kính xe vẫy gọi người bên ngoài. Anh trợ lý đó quả nhiên là người nhanh nhạy, nhanh chóng đi đến chỗ cô.

Vưu Minh Hứa: "Địa chỉ."

Trợ lý lập tức nói: "Khoa Quốc tế Bệnh viện Tương Tuệ."

Vưu Minh Hứa: "Đi theo."

"Được."

Chiếc taxi khởi động. Sắc trời đã tối, cảnh sắc thành phố mênh mang như thế giới phồn hoa gần ngay trước mắt, ôm bọc lấy chiếc xe nhỏ bé này. Vưu Minh Hứa ngắm nhìn ánh sáng vụt qua cửa kính, cố gắng không ngủ gật. Khi cô rũ mắt liền nhìn thấy qua kính chiếu hậu, người ngồi đằng sau đang dùng đôi mắt vừa đen vừa sâu nhìn mình chằm chằm.

"Vì sao cứ bám lấy tôi?" Cô hỏi.

Ân Phùng nói: "Tôi... không tin những người khác." Vưu Minh Hứa: "Vậy sao lại tin tôi?"

"Chị không giống với người khác." Anh nói, "Chị thực sự, rất tốt, rất mạnh mẽ."

Vưu Minh Hứa im lặng. Qua một lúc mới thở dài một hơi não nề.

Đến khoa nội trú ở tầng dưới bệnh viện, chiếc xe của anh trợ lý và người phụ nữ kia đã tới trước, hai người đó chờ ở cửa, trợ lý đi đến mở cửa cho họ. Ân Phùng xuống xe liền đứng như trời trồng. Trợ lý đưa một tờ tiền cho tài xế, cười nói: "Cô Vưu?"

Vưu Minh Hứa không biểu cảm bước xuống xe. Ân Phùng lúc này mới đi sát theo cô.

Người trợ lý đi trước dẫn đường, người phụ nữ chốc chốc lại quay đầu quan sát tình hình của Ân Phùng, nhưng không dám tùy tiện bắt chuyện. Hai tay Vưu Minh Hứa đút trong túi quần, Ân Phùng gần như bám riết lấy cô. Cô liếc nhìn, anh sẽ có bộ dạng muốn cười mà cố nhẫn nhịn. Vưu Minh Hứa bỗng cảm thấy vô cùng thất bại, lười quản nên để mặc cho anh bám dính lấy cô.

Khoa Quốc tế Bệnh viện Tương Tuệ thực chất là khu điều trị tư nhân cao cấp. Phòng bệnh của Ân Phùng là một phòng VIP độc lập, vừa bước vào hành lang đã có y tá đi ra đón tiếp nồng nhiệt: "Ân tiên sinh! Ngài cuối cùng cũng quay về rồi!"

Ân Phùng trốn ra sau lưng Vưu Minh Hứa, cô hỏi: "Phòng nào?" Trợ lý nhanh chóng chỉ đường, một hàng người nối nhau bước vào phòng.

Vưu Minh Hứa quan sát một lượt, tên này, phòng lớn thật đấy, giường bệnh sạch sẽ rộng rãi, có cả ti vi, bàn đọc sách, sofa và nhà vệ sinh riêng.

Cô nói: "Nằm lên giường."

Ân Phùng "Ồ" một tiếng, trèo lên giường, ngoãn ngoãn nằm im, đắp chăn, mở mắt nhìn cô. Vưu Minh Hứa đi về phía sofa, nằm vật xuống, mí mắt nặng như ngàn cân vậy. Cô mặc kệ tất cả, nhắm mắt, vắt một cánh tay lên trán để che đi ánh sáng, nói: "Trời có sập cũng đừng gọi tôi, để tôi tự tỉnh."

Ân Phùng gần như lập tức lên tiếng: "Ừm, được." Trong lúc hai người nói chuyện, trợ lý gấp rút ra hiệu cho y tá nhanh chóng xử lý vết thương cho Ân Phùng, truyền dịch và lau rửa bàn chân cho anh. Còn người phụ nữ vẫn thầm lặng đi theo họ chỉ đứng ở một bên quan sát, một lúc sau mới rời đi. Bọn họ bận rộn, Ân Phùng vẫn mở tròn mắt nhìn Vưu Minh Hứa cách anh không xa.

Anh lại nói: "Chị đừng đi."

Vưu Minh Hứa hạ giọng "Ừm" một tiếng. Rất nhanh, nhịp hô hấp của cô đã đều đều, cánh tay gác trên trán cũng từ từ rơi xuống. Cô giật mình trong giấc mơ, cơ thể cuộn lại rồi im lặng.

Ân Phùng cũng không biết vì sao, chỉ là anh rất muốn nhìn cô, hình như làm vậy sẽ có cảm giác an toàn.

Anh cảm thấy cô không còn giống như lúc ở Tây Tạng. Cô khi đó khiến người khác có cảm giác ấm áp và an tịnh, tựa như dòng như trong veo thơm lừng. Khi bắt người xấu thì lại như biến thành nữ siêu nhân. Anh khi đó như treo trên chân cô vậy, cô đi đến đâu sẽ dắt theo anh đến đó.

Nhưng khi vừa tìm được cô như biến thành một con người khác, vừa hung dữ vừa lạnh lùng. Đôi mắt cô như có thể phong ấn tất cả mọi thứ, chặn đứng anh lại. Cảm giác này khiến lồng ngực Ân Phùng đau nhói.

May mà, lúc này đây, cô quay lại rồi. Thực ra dáng vẻ say ngủ của cô vẫn giống hệt như chị gái ở Tây Tạng, mềm mại, yên tĩnh và xinh đẹp. Ân Phùng cảm thấy những điều cô nói trước đó đều là giả dối. Sao chị ấy có thể bỏ mặc anh, không cần anh được?

Không biết đã qua bao lâu, ánh sáng đèn điện được giảm xuống, từng người lần lượt rời khỏi phòng, người tự xưng là trợ lý thì thầm bên tai anh: "Thầy Ân, em ở phòng bên cạnh, có chuyện gì thầy ấn chuông ở đầu giường, bọn em sẽ sang ngay."

"Ừ."

Trợ lý cũng đã đi, căn phòng hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng. Thực ra Ân Phùng rất muốn chạy đến sofa chen chúc ngủ cùng Vưu Minh Hứa nhưng lại sợ chèn vào cô, hơn nữa anh cũng không dám làm vậy. Cuối cùng do quá mệt, anh cũng mau chóng chìm vào giấc ngủ.

Thực tế, bắt đầu từ lúc Ân Phùng tỉnh lại trong cốp xe, mọi thứ xung quanh đối với anh mà nói đều là một thế giới xa lạ. Cả người anh vừa đau, vừa lạnh, vừa đói, trong đầu trống rỗng, không có một thứ gì.

Khi đó anh nghe thấy có tiếng nói chuyện bên ngoài, không rõ vì sao, giọng nói thấp thoáng của người đàn ông khiến anh cảm thấy nguy hiểm. Thế là anh cuộn thành một cục, không dám động đậy, cũng không dám phát ra tiếng động. Ngược lại, giọng nói của người con gái rất mềm mại, mang nét trầm đặc biệt khiến người nghe yêu thích.

Đợi cho tới khi không còn bất cứ âm thanh nào, anh thử đẩy nắp cốp xe, hóa ra là mở được. Anh nghĩ thầm trong bụng, nhất định là người kia sơ suất. Trên thực tế thì đúng là như vậy. Cố Thiên Thành từng ra ngoài phá lốp xe, rồi mở cốp để kiếm tra anh, sơ suất không khóa lại.

Ân Phùng lén lút trèo ra khỏi cốp xe, nóng lòng muốn tìm đồ ăn và quần áo ấm.

Sau đó anh nhìn thấy lều liền xông vào đó, vừa nhìn thấy chiếc túi ngủ có vẻ ấm áp, anh bèn chui vào, thầm nghĩ thế này thì có thể trốn, người khác sẽ không thể phát hiện ra anh.

Thực ra anh cũng mơ hồ cảm thấy có điều gì không đúng. Nhưng đầu lúc nào cũng như có thứ gì đó nặng nề đè chặn, anh vừa muốn nghĩ là sẽ đau, sẽ buồn bực. Giống như có một cái hố rất sâu rất sâu chặn đứng anh lại, anh không bước qua được.

Sau đó anh liền trốn trong túi ngủ, nằm im bất động, nghĩ bụng: Đừng phát hiện ra tôi, đừng ai phát hiện ra tôi......

*****

Một cơ thể mềm mại ấm nóng tiến vào túi ngủ. Anh lại nghe thấy thanh âm của người con gái, sau đó cũng nghe được tiếng hét thất thanh của cô. Anh vội vàng chui khỏi túi liền nhìn thấy một đôi mắt.

Đôi mắt của cô gái này, đẹp quá, anh nghĩ. Nó giống như những đám mây bồng bềnh trên cao nguyên, không nhiễm một chút bụi trần.

Những người sau đó, không một ai có được cặp mắt như của cô, không có cơ thể thơm tho mềm mại, ôm thích tay như cô, không một ai nghiêm túc ngắm nhìn anh, vỗ về anh, cho anh nắm tay dưới bao ánh nhìn đối địch như cô.

Người tự xưng là trợ lý đã kể cho anh rất nhiều chuyện. Cậu ta nói anh tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi, là một nhà văn nổi tiếng thế nào, sự nghiệp thành công ra sao. Song anh cảm thấy, tất cả mọi thứ, thậm chí cả cái tên "Ân Phùng" cũng xa vời vợi. Thế cho nên, cảm giác thế giới mông lung lại ập đến, giống như một mặt biển lạnh lẽo sắp nhấn chìm anh. Anh lập tức nhớ đến Vưu Minh Hứa, nghĩ đến cô cái gì cũng biết, nghĩ đến cô có thể chiến thắng tất cả. Cô thậm chí còn đánh thắng cả tên bắt anh, cướp đồ của anh nữa kìa —— Cho dù việc Cố Thiên Thành tè dầm lên quần cô rất rất buồn cười. Cho nên hiện tại, anh chỉ muốn được ở cùng cô, bắt buộc phải ở cùng cô. Anh từ thế giới bị chính mình lãng quên, bị ném vào thế giới hoàn toàn xa lạ này. Vưu Minh Hứa là pháp bảo duy nhất anh tìm được, có thể đánh bại tất cả yêu ma quỷ quái, như thế sẽ không còn ai cười nhạo anh bị hắn ta ức hiếp nữa.

Vưu Minh Hứa hoàn toàn không biết trong đầu tên ngốc ngây ngây ngô ngô chứa nhiều suy nghĩ đến thế. Cô ngủ không biết trời trăng, ngủ đến khi ba hồn sáu phách quy vị. Đợi đến khi cô bị ánh sáng mặt trời đánh thức đã là buổi sáng của ngày hôm sau. Rèm cửa sổ được cuộn lên, hai người y tá đang dọn dẹp trong tĩnh lặng.

Người trên giường kia......

Vưu Minh Hứa nhìn anh, bật cười. Ân Phùng dang chân dang tay nằm ngủ, chăn bị anh đạp xuống cuối giường, trên bụng phủ chiếc chăn mỏng được y tá đắp cho. Anh ngủ rất say, cách mấy mét mà Vưu Minh Hứa vẫn có thể nhìn thấy chỗ mặt gối thấm ướt nước miếng.

Cơ thể đó rất cao lớn, thẳng tắp. Khuôn mặt ấy, cũng anh tuấn tựa thiên thần. Lông mày đen, môi hồng, đến yết hầu trên cổ cũng nam tính gợi cảm.

Nhưng tư thái và khí chất cả người thật quá không nuốt nổi.

Vưu Minh Hứa chuyển tầm mắt sang anh trợ lý đang ngồi bên cửa sổ, anh ta hôm nay mặc chiếc áo sơ mi cùng quần Tây, cũng rất cao, còn đeo thêm cả chiếc kính ánh vàng, ngẩng đầu nhìn cô cười.

Vưu Minh Hứa lấy bàn chải đánh răng và khăn rửa mặt một lần từ chỗ y tá, vệ sinh cá nhân xong, cô bước ra ngoài. Những người y tá đều đã đi hết, Ân Phùng vẫn còn ngây ngất trong giấc nồng. Vưu Minh Hứa ngồi xuống trước mặt trợ lý: "Xưng hô thế nào?"

Trợ lý nói: "Tôi tên Trần Phong, cô Vưu cứ gọi tôi Tiểu Phong là được."

Vưu Minh Hứa nói: "Nói nghe xem, rốt cuộc là chuyện gì?"

Trần Phong nhìn qua người nằm trên giường, ánh mắt bình tĩnh kiên định, nói: "Tôi từng là độc giả trung thành của thầy Ân, sau đó được thầy tán thưởng, trở thành trợ lý cho thầy. Chúng tôi đã cùng làm việc được ba năm rồi. Ai cũng không ngờ thầy sẽ gặp chuyện như vậy. Hiện tại thầy rất dựa dẫm vào cô, hành vi lời nói cũng trở nên ngang bướng và hoang đường, mong cô đừng để bụng."

Vưu Minh Hứa phất tay, hỏi: "Sao anh ta lại xảy ra chuyện?"

Trần Phong cười cay đắng, nói: "Thầy Ân rất quan tâm đến những vụ án liên tiếp của Cố Thiên Thành, đồng thời cũng đã vẽ ra chân dung tâm lý tội phạm. Thầy trước nay thích hành động một mình, đến tôi cũng không cho đi cùng mà tự mình chạy đến Tây Tạng, chắc là thầy muốn có được tư liệu đầu tiên. Tôi biết thầy đi theo hướng điều tra của cảnh sát, ai ngờ lại gặp đúng hắn ta."

"Bác sĩ nói thế nào?"

Trần Phong nói: "Vết thương trên cơ thể không vấn đề gì. Phiền phức chính là phần đầu. Bác sĩ đã tiến hành kiểm tra trắc nghiệm cho thầy, IQ không thay đổi, vẫn cao như thế. Nhưng EQ và độ tuổi tâm lý đại khái chỉ tương đương với đứa trẻ khoảng bảy, tám tuổi. Tương lai có thể hồi phục, cũng có thể không."

Vưu Minh Hứa hỏi: "Hồi trước anh ta là người thế nào?"

Trần Phong cầm một kẹp văn kiện từ trên bàn, lấy ra hai bước ảnh đưa cho cô. Vưu Minh Hứa nhận lấy, ngẩn người trong một chốc.

Trần Phong nói: "Thầy Ân tốt nghiệp ngành Tâm lý trường Đại học Bắc Kinh, hiện tại còn đảm nhận vị trí nghiên cứu, đồng thời viết sách. Nói thật lòng là, tính cách trước kia của thầy Ân rất mạnh mẽ, dục vọng khống chế mọi thứ xung quanh cũng rất mãnh liệt. Tính tình không tốt cho lắm song rất thông minh, thầy hiểu rõ bản thân muốn gì và nên làm thế nào. Cho phép tôi nói thẳng, trong đế quốc viết lách, sự tồn tại của thầy giống như một vị thần. Trên thực tế, thầy cũng đã làm được. Sách thầy viết bán rất chạy, thương nghiệp cũng phát triển mạnh mẽ. Thầy ấy là thần tượng của tôi."

Nói cách khác, người đàn ông này IQ cao, EQ cũng cao, hơn nữa còn vô cùng tài hoa, từng là một người đàn ông cực kỳ quả quyết chín chắn. Vưu Minh Hứa nhìn tấm ảnh, đích thực là một con người hoàn toàn khác biệt.

Bức ảnh được chụp khi người đàn ông vừa xuống xe, anh chỉ mặc một chiếc T-shirt đơn giản, lộ ra cánh tay thon gầy song rắn chắc. Anh đeo kính râm, tóc được chải chuốt gọn gàng, quanh cằm và miệng vẫn còn nét mờ mờ của râu mới cạo, giống hệt như những anh chàng người mẫu lạnh lùng trên tạp chí.

Vưu Minh Hứa ngắm nhìn mấy giây rồi quay đầu nhìn con người đang nằm trên giường. Không biết từ lúc nào, Ân Phùng đã nằm sấp, hai chân hai tay dang ra như con ếch, mặt dính trên gối, khóe miệng còn có vệt nước miếng.

Trần Phong cũng nhìn ông chủ nhà mình.

Hai người đều câm lặng, Vưu Minh Hứa đưa ảnh cho anh ta: "Sao không thấy người nhà của anh ta?"

Trần Phong đáp: "Thầy Ân đã đoạn tuyệt quan hệ với người nhà từ lâu lắm rồi."

Vưu Minh Hứa nói: "Tôi đi đây. Lát nữa anh ta tỉnh lại, chắc các anh giữ được chứ? Đừng để anh ta lại trốn ra ngoài nữa."

Trần Phong nói: "Đợi chút đã cô Vưu, tính cách cố chấp của thầy Ân chẳng thay đổi chút nào so với lúc trước. Chỉ sợ tỉnh lại không nhìn thấy cô, thầy sẽ lại nghĩ hết cách để đi tìm cô. Thầy thông minh như thế, đùa nghịch với đám y tá cũng chỉ là trò trẻ con trong mấy phút mà thôi."

Sắc mặt anh ta nghiêm túc, song giọng nói rõ ràng lớn hơn nhiều, Vưu Minh Hứa bực mình trừng mắt. Thằng nhóc này, quỷ quyệt quá! Quả nhiên, Ân Phùng trên giường nhíu mày chép miệng, co đạp hai chân rồi mơ màng mở mắt.

Trần Phong nhỏ giọng nói: "Hai người nói chuyện, chỉ cần xử lý được thầy ấy, cô đi lúc nào cũng được."

Vưu Minh Hứa: "Cút."

Trần Phong cười cười, phất tay ra hiệu y tá ra ngoài, còn chu đáo khép chặt cửa phòng lại.

Ân Phùng ngồi bật dậy, mắt to mắt bé nhìn Vưu Minh Hứa. Vưu Minh Hứa nhìn con người đầu tóc bù xù, hai mắt trong vắt vô tội, quả thực là không thể nào liên hệ được với người trong ảnh.

Còn chưa đợi cô mở miệng nói gì, Ân Phùng đã toét miệng, cười sung sướng, lộ ra hàm răng trắng bóng, sóng mắt tràn ngập ánh sáng rực rỡ.

"Chị không đi!" Anh nói, "Tôi vừa mở mắt là nhìn thấy Vưu Minh Hứa rồi, vừa mở mắt là nhìn thấy rồi!"

Vưu Minh Hứa ngây ra, né tránh ánh mắt sáng lấp lánh của anh, trong lòng cô thấy kỳ lạ, thầm nghĩ: Vui cái gì, bà đây đi ngay đây.

Nhưng Ân Phùng ngồi xếp bằng trên giường, ngẩng đầu nhìn cô. Da anh trắng bóc, đôi mắt lại đẹp, cứ cười như thế khiến cả con người quả thực là ngọt ngào đến mức không đầu không não không bến bờ mất rồi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-112)