Vay nóng Tinvay

Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 077

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 077
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)

Siêu sale Shopee


Đầu óc Vưu Minh Hứa hỗn loạn, như hiểu như không lời nói của La Vũ, cảm giác vô cùng bất an lờ mờ trào dâng. Hình Diễm Quân cũng ngơ ngác, quay đầu nhìn cô, cả hai đều cùng im lặng.

La Vũ chỉnh chiếc kính râm, nói: "Cậu con trai được đặt niềm kỳ vọng cao, còn có cô con gái duy nhất do người phụ nữ ông ta yêu nhất hạ sinh, hai điểm yếu đều nằm trong tay tôi, bố của hai người lần này phải gọi tôi bằng bố rồi."

Hình Diễm Quân khó tin nhìn Vưu Minh Hứa, lời La Vũ kinh động lòng người, đủ loại ý nghĩ hiện lên trong đầu anh ta: Chẳng trách lần đầu gặp Vưu Minh Hứa, anh ta đã cảm thấy thân thiết lạ lùng, rất có hảo cảm; chẳng trách La Vũ dẫn Vưu Minh Hứa ra vào vốn là phạm vào điều cấm kị, thế nhưng bố chẳng hề ngăn cản; chẳng trách... mi tâm của cô lại giống mi tâm của bố và của anh ta đến vậy, đều là mắt phượng, sống mũi cao. Thậm chí khí chất nơi vầng trán của cô còn giống bố hơn cả anh ta, đều lạnh lùng cao ngạo, khiến người chẳng thể nhìn thấu.

Hình Diễm Quân trầm mặc, sắc mặt Vưu Minh Hứa trở nên cực kỳ khó coi, đạp tiếp một cú lên lưng ghế La Vũ, thét: "Vớ vẩn!"

La Vũ lại đáp một cách nhẹ nhàng: "Tôi đã xét nghiệm DNA của hai người, em đích thực là con gái ruột của ông ta. Lần sau sẽ cho em xem, để em hết sạch hy vọng."

Vưu Minh Hứa đỏ mắt, suốt những năm nay cô không nghĩ sâu đến bố mình, ý nghĩ chỉ cần vụt qua, cô sẽ lập tức gạt ra khỏi đầu. Trong lòng cô, ông ta là một kẻ bạc tình bởi mẹ không hề nhắc đến ông ta. Cô coi người đó như đã chết. Dù còn sống đi chăng nữa, cô cũng nhất quyết không nhận.

Nhưng nếu La Vũ nói là thật, bố cô là Hình Kỷ Phục, một kẻ nắm quyền trong đế quốc tội phạm. Mẹ cô là cảnh sát, hơn nữa còn là một cảnh sát tốt, hy sinh vì nhiệm vụ, sao có thể ở bên một người như vậy?

Không, cô không tin.

Cô không thể có một người bố như vậy. Nếu Hình Kỷ Phục là bố ruột cô, cô còn làm nổi cảnh sát sao? Cô chết chắc rồi!

Hàng ngàn ý nghĩ chen chúc trong đầu, sắc mặt cô trắng bệch, một lúc sau, cả người đã bình tĩnh trở lại. Cô nói với La Vũ: "Anh nói gì tôi cũng sẽ không tin. Tôi không có bố. Hôm nay dù có chết tại đây cũng sẽ không nhận. Ông ta cũng sẽ không nhận tôi, anh khỏi cần phải phí tâm phí sức."

La Vũ cười nhẹ, nói: "Em không hiểu ông ta."

"Ông ấy sẽ nhận..." Hình Diễm Quân chợt cất tiếng, giọng run run, "Ông ấy vẫn luôn rất muốn nhận, nhưng không thể vượt được khúc mắc trong lòng..."

Vưu Minh Hứa lạnh lùng nhìn anh ta, nói: "Tôi không có quan hệ nào với các người, trước kia không có, sau này cũng không. Thái tử gia, anh nên lo nghĩ cho tình cảnh của bây giờ của mình thì hơn, người này phản bội các người, có lẽ sẽ dùng anh làm con tin, đàm phán lợi ích với bên Vân Nam, tốt nhất là anh nên cầu cho bản thân đừng lọt vào tay đám người đó."

Hình Diễm Quân lạnh toát, hạ giọng nói: "Vậy làm thế nào đây?"

Thực ra Vưu Minh Hứa không ác cảm với vị Thái tử gia này, lạnh nhạt nói: "Yên lặng quan sát tình hình."

La Vũ cười cười, nói: "Nhanh vậy công chúa đã bắt đầu quan tâm anh trai rồi? Tôi cảm động quá."

Vưu Minh Hứa nói: "Anh im miệng. La Vũ, anh thực sự nỡ lòng vứt tôi làm con bạc đàm phán? Tôi không tin."

La Vũ nhìn cô, người phụ nữ này đã lọt vào tình cảnh hiện tại, còn nghe được sự thật về thân thế bản thân, vậy mà chẳng hề hoảng loạn, cặp mày khẽ nhếch lên đầy khiêu khích, lại còn nửa đùa nửa thật quấy nhiễu tâm tư của anh ta.

La Vũ nói: "Đúng là không nỡ. Cho nên ngoan ngoãn nghe lời, đừng làm khó tôi."

Vưu Minh Hứa và Hình Diễm Quân đều không lên tiếng nữa.

Lúc này, xe đi tới một nơi sâu thẳm trong khu rừng rậm rạp, xuất hiện một vùng đất trống, phía trước có vài chiếc xe và khoảng hai mươi người đang chờ tại đó.

Tim Vưu Minh Hứa tăng tốc, những người đó đen thui, mặt lạnh tanh, cơ thể rắn chắc, vừa nhìn là biết chẳng phải hạng tốt đẹp.

Cô lại liếc nhìn móng tay, không biết Cảnh Bình và những người khác giờ đang mai phục nơi nào. Cảnh Bình am hiểu sâu sắc con đường này, cô ngẩng đầu nhìn ra xa, xung quanh đều là núi xanh bát ngát, không hề lộ dấu vết mai phục.

Còn cả Ân Phùng.

Hôm qua chỉ thấy Trần Phong và Đồ Nha, không thấy những người còn lại. Cho dù La Vũ tính kế họ có lẽ cũng sẽ không thành công. Hiện giờ Ân Phùng đang ở nơi nào?

Cô định thần, vứt mọi thứ liên quan đến Hình Kỷ Phục ra khỏi đầu.

Cô là cảnh sát.

Mẹ cô cũng là cảnh sát.

Không cần biết Hình Kỷ Phục có phải bố cô hay không, cô cũng tin rằng năm đó mẹ chắc chắn đã kiên định với tín ngưỡng của bản thân, một đời không hối tiếc, không sợ hãi.

Điều cô cần làm lúc này là ứng biến linh hoạt, giúp đỡ anh em đồng đội bắt giữ hai nhóm tội phạm buôn ma túy. Những thứ khác đều không quan trọng, cô là con gái của ai không quan trọng, sống chết không quan trọng. Chỉ có chức trách của cảnh sát mới là điều quan trọng nhất.

La Vũ nhấc tay, đoàn xe lập tức dừng bánh.

Những người Vân Nam phía đối diện vô cùng bình thản.

La Vũ quay đầu lại nhìn, nói: "Thái tử và công chúa ngoan ngoãn ngồi đây, vẫn chưa đến lúc hai người lên sàn diễn." Anh ta xuống xe, tài xế rút súng ở lại trông coi hai người.

Hoàng Lung, Quách Phi Vanh cũng dẫn người xuống xe. Chuyến này họ đều là trợ thủ của La Vũ.

La Vũ ăn mặc lượt là, dáng vẻ "lưu manh giả danh trí thức", tiến lên vừa cười vừa nói: "Là anh Huy sao? Em là La Vũ, cuối cùng cũng gặp mặt rồi."

Anh Huy cũng cười, nói: "Nhân tài La Vũ, ngồi xuống cùng trò chuyện?"

Trong rừng có một phiến đá to bằng phẳng, nhóm người Vân Nam sớm đã đặt sẵn một khúc gỗ lớn làm ghế. Hai bên cùng ngồi xuống.

Tài xế phía trước cầm súng, chốc chốc quay đầu quan sát tình hình bên ngoài xe. Vưu Minh Hứa cúi đầu, ngón tay kẹp chặt trâm cài tóc, rút ra. Hình Diễm Quân chú ý đến động tác của cô, im lặng không lên tiếng.

Bên kia, bọn họ trò chuyện một hồi, hiển nhiên khá vui vẻ. Anh Huy khẽ nhấc tay, mấy gã thuộc hạ xách rương đến. Hoàng Lung cũng ra hiệu của thuộc hạ cầm tiền, mười mấy chiếc rương xếp gọn gàng trên mặt cỏ, mở ra, bên trong chất đầy những đồng trăm tệ. Hai bên bắt đầu tiến hành kiểm tra đối chiếu.

Mấy người gồm Anh Huy, La Vũ, Hoàng Lung, Quách Phi Vanh dù cười song thần sắc đều vô cùng cảnh giác.

Nếu lô hàng này chót lọt, toàn bộ thị trường ma túy vùng Hoa Trung sẽ như được tiêm mũi kích thích, không biết sẽ trôi bao xa, làm hại bao nhiêu người.

Hai người kiểm tra xong, một tay nhận tiền, một tay giao hàng.

Vưu Minh Hứa ngẩng đầu, xung quanh đều là màu xanh của núi rừng, tĩnh mịch vô cùng. Thỉnh thoảng có những đàn chim bay khỏi cành lá, gió rì rào, không hề có những động tĩnh thừa thãi nào khác.

Cô biết, chính là lúc này.

"Pằng" – tiếng súng đầu tiên phá vỡ không gian vụt tới, anh Huy khó tin cúi đầu nhìn vùng bụng xuất hiện một lỗ máu. Hai nhóm buôn bán ma túy phản ứng cực nhanh, toàn bộ đều nằm rạp xuống, rút súng. Còn vô số cảnh sát xuất đầu lộ diện khắp bốn xung quanh.

*****

Cùng lúc tiếng súng đầu tiên vang dội, Vưu Minh Hứa quàng sợi dây thừng trói tay lên cổ tài xế, hắn ra sức giãy giụa. Vưu Minh Hứa tấn công bất ngờ, túm chặt cổ tay hắn, bẻ vặn khiến súng tuột khỏi tay, Vưu Minh Hứa nhấc đầu hắn đập mạnh vào cửa xe, hắn ngất xỉu. Cô cầm súng, Hình Diễm Quân nhìn hắn, mặt trắng bệch.

Vưu Minh Hứa dùng dao cắt phăng sợi dây thừng trói tay anh ta, nói: "Cúi xuống, ở im đây đừng động, đợi cảnh sát đến."

Hình Diễm Quân hoang mang gật đầu, nhìn cô mở cửa nhảy xuống xe.

Bên ngoài đã là một chiến trường hỗn loạn.

Đám tội phạm buôn bán ma tuy đã gục ngã phân nửa, số còn lại đều tìm nơi ẩn nấp, giương súng đánh trả. Phụ trách vụ giao dịch cỡ lớn thế này toàn bộ đều là những kẻ hung tàn nhất trong đám hung tàn, tên nào tên nấy không hề thua kém binh đặc chủng. Cục diện nhất thời rơi vào tình trạng giằng co không dứt.

Vưu Minh Hứa nấp sau một chiếc xe, ngẩng đầu nhìn ra xa, trong rừng cũng có không ít cảnh sát bị trúng đạn khiến tim cô lạnh toát. Cô nín thở, tập trung cao độ, vị trí của cô vừa hay nằm ngay sau nhóm tội phạm, khoảng cách lại gần, cô bắt đầu ngắm chuẩn, bắt từng phát một.

Sau mấy tiếng súng, đám người đó cũng phát hiện điều bất thường, vài họng súng nhắm vào Vưu Minh Hứa. Cô lập tức nấp trở về, thầm nghĩ, Cảnh Bình, cả đời em chỉ có lần này là đâm dao sau lưng nhân lúc đối phương hoảng loạn, anh mà không nắm chắc cơ hội thì đừng có trách em đấy.

Thế nhưng Cảnh Bình sao có thể bỏ qua cơ hội chớp nhoáng này cho được?

Đối phương ngoảnh đầu ngỡ ngàng, tưởng rằng phía sau có mai phục, sức chiến đấu lập tức giảm sút đáng kể. Chính vào khoảnh khắc này, một loạt cảnh sát xông ra, dẫn đầu là Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn.

Vưu Minh Hứa thấy hai người đều mặc đồ ngụy trang, mặt cũng được hóa trang, tay cầm súng trường. Lối hẹp tương phùng kẻ dũng thắng, sau một trận đấu súng mãnh liệt, nhóm tội phạm gục ngã một nửa, chỉ còn lại vài người. Khi chúng kịp phản ứng cũng là lúc bị Cảnh Bình dẫn người vây chặt.

Phía Cảnh Bình vẫn còn khoảng 20 người cầm súng, ai nấy đều mặc áo chống đạn, nhóm tội phạm chỉ còn lại bốn, năm kẻ còn súng. Tiếng súng cuối cùng cũng dừng lại. Trừ khi đám người La Vũ muốn chết trong mưa đạn mới dám tiếp tục nổ súng.

Cảnh Bình nắm chắc khẩu súng trong tay, nhắm thẳng vào mi tâm La Vũ, thét: "Cảnh sát đây! Toàn bộ đứng im! Hạ vũ khí xuống!"

Sắc mặt La Vũ lạnh như băng, hai mắt Hoàng Lung đỏ sọng, Quách Phi Vanh nghiến răng nghiến lợi. Phía sau bọn họ chỉ còn lại hai người. Những kẻ khác bao gồm toàn bộ nhóm Vân Nam đều đã trúng đạn, có kẻ chết ngay tại chỗ, còn lại phần lớn đều bị thương, nằm gục trên đất không thể gượng dậy.

Vưu Minh Hứa cũng đứng lên, cầm súng bước tới cạnh Cảnh Bình.

La Vũ nhìn cô, đôi mắt càng thêm âm trầm, u ám.

Vưu Minh Hứa nói: "La Vũ, hạ súng xuống."

Hoàng Lung tức giận tột cùng, chửi Vưu Minh Hứa: "Mẹ kiếp, chắc chắn là con này đưa cảnh sát đến, La Vũ tao giết mày!"

Hoàng Lung chuyển họng súng sang La Vũ, Hứa Mộng Sơn đứng ngay sau Hoàng Lung, lập tức bẻ ngoặt cánh tay hắn, đè chặt hắn trên nền đất.

La Vũ quay đầu lạnh lùng nhìn Hoàng Lung, ném súng xuống đất. Mặt Quách Phi Vanh cứng đờ, cũng chỉ đành buông súng. Hai tên đàn em cũng làm theo. Cảnh Bình hất cằm, mấy cảnh sát tiến lên khóa còng tay.

Cảnh Bình bấy giờ mới thu súng, nhìn Vưu Minh Hứa từ trên xuống dưới, cười nói: "Không sao chứ?"

Vưu Minh Hứa cũng cười: "Không sao, chẳng có vấn đề gì."

Cảnh Bình nhanh chóng cởi áo chống đạn của mình khoác lên người cô, Vưu Minh Hứa không chịu: "Đừng đưa cho em, anh mặc đi!" Nhưng Cảnh Bình khỏe hơn cô, khăng khăng: "Mặc đi!" Vưu Minh Hứa bó tay hết cách. May thay cuộc đấu súng đã kết thúc, tội phạm đều không chạy thoát, có lẽ sẽ không còn nguy hiểm nào khác. Cảnh Bình tiếp tục rút một khẩu súng đưa cho cô.

Hứa Mộng Sơn cũng đi tới, Vưu Minh Hứa đấm lên vai anh ấy, Hứa Mộng Sơn bật cười. Những cảnh sát xung quanh cũng đang bắt nốt đám người bị thương, sau trận chiến lớn, trên mặt mỗi người đều là nét căng thẳng xen lẫn hưng phấn. Tội phạm và tiền nhiều đến thế, tất cả đều là họ đã dùng thân máu thịt của mình để ngăn cản chúng chạm vào dân chúng.

Vưu Minh Hứa hỏi: "Tình hình phía chúng ta thế nào?"

Cảnh Bình đáp: "Tổ này của ta tổng cộng có 50 người. Một nửa bị thương nhưng có áo chống đạn nên chắc không quá nghiêm trọng. Lần hành động này có tất cả 200 cảnh sát, nhưng em vừa vào núi thì mất tín hiệu. Khu núi này quá rộng lớn, bọn anh chỉ có thể chia thành bốn tổ. Một đường tìm đến đây thì gặp chúng giao dịch, không kịp thông báo cho những người khác. Giờ chúng ta lập tức ra ngoài hội hợp cùng tổ khác, chữa trị cho những anh em bị thương."

Vưu Minh Hứa gật đầu. Lần hành động này có thể xem là vô cùng thành công. Nhóm tội phạm buôn bán ma túy chọn địa điểm giao dịch tại đây chắc hẳn cũng đã có sự chuẩn bị sẵn. Thế nhưng lưới trời lồng lộng, cũng chỉ có người cảnh sát gạo cội trong bắt giữ tội phạm buôn bán ma túy như Cảnh Bình mới có thể tìm ra địa điểm giao dịch trong khu rừng rộng lớn nhường này.

Vưu Minh Hứa nhớ tới Ân Phùng nhưng không hỏi. Việc không thể chậm trễ, họ phải nhanh chóng bắt người và xuất phát.

Ba người bước đến nơi đặt tiền và hàng, Hứa Mộng Sơn thì thầm: "Tiếc là Hình Kỷ Phục không đến, nếu không là sẽ bắt ngay tại trận, ông ta muốn chạy cũng chẳng được."

Vưu Minh Hứa phản ứng chậm mất một nhịp, hờ hững nói: "Con trai ông ta ở đây, ba đàn em đều tham gia vào vụ giao dịch lần này, ông ta chạy đằng trời."

Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn đều tán thành.

"Thầy Ân nhà cậu đâu?" Hứa Mộng Sơn nói.

Vưu Minh Hứa dừng bước: "Anh ấy không đi cùng cậu?"

Cảnh Bình nói: "Không. Từ hôm qua đã không liên lạc với bọn anh."

Vưu Minh Hứa quay đầu liền chạm phải ánh mắt Cảnh Bình. Qua lớp hóa trang, khuôn mặt trắng trẻo của anh càng thêm kiên cường, rắn rỏi. Cần cổ lấm thấm mồ hôi, song đôi mắt lại sâu thẳm và sáng ngời đến lạ.

Cảnh Bình nói: "Em không cần lo. Đợi lát nữa tụ hợp cùng đại đội anh sẽ cho người..."

"Pằng."

Giọng Cảnh Bình ngừng bặt.

Anh vẫn đang nhìn Vưu Minh Hứa, cặp mắt mở to, Vưu Minh Hứa đứng chếch phía trước anh, có thể nhìn rõ người anh khẽ run lên, vùng lưng xuất hiện một lỗ máu.

Khoảnh khắc đó, đầu Vưu Minh Hứa trống rỗng nhưng cơ thể đã tự động bổ nhào vào anh, ngã lăn trên đất. Cảnh Bình chỉ sững người trong thoáng chốc, sự đau đớn hiện lên trên mặt song ánh mắt rất kiên định, ngang tàn, cố gắng phối hợp cùng Vưu Minh Hứa di chuyển ra sau một chiếc xe.

Vài viên đạn ghim cạnh chân họ, Hứa Mộng Sơn sau một chốc sững sờ lập tức quay người bắn trả, yểm hộ cho họ.

Tiếng súng kéo dài, Hứa Mộng Sơn run lên, ngã quỵ, Vưu Minh Hứa ngay lập tức kéo anh ấy đến, chỉ thấy mé bên chân trái của anh ấy cũng đã trúng đạn, đang đau đến nhăn mặt. Lần này đến Hứa Mộng Sơn cũng mất khả năng hành động.

Vưu Minh Hứa sợ hãi, nhìn ra xa, chỉ thấy dường như có vô số đầu người đang nhấp nhô trong cánh rừng, khói đạn dày đặc, dội tới từ bốn phương tám hướng. Những cảnh sát khu giữa chỉ mặc áo chống đạn, không thể bảo vệ cả toàn thân nên cánh tay và chân liên tiếp trúng đạn, thậm chí đã có một, hai người bị bắn trúng đầu, gục ngã, không rõ sống chết!

Hết chương 234

*****

Mắt Vưu Minh Hứa ửng đỏ, chắn trước Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn, cầm súng bắn trả để bảo vệ hai người. Nhưng rừng rậm bạt ngàn, đối phương "bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng", đánh trả lại đâu phải chuyện dễ dàng.

"Pằng" một tiếng, một viên đạn xoẹt ngang bắp chân Vưu Minh Hứa, suýt chút nữa găm vào đầu gối cô. Cơn đau rát truyền tới, Vưu Minh Hứa cúi đầu vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi, tạm thời né tránh mưa bom bão đạn.

Ở phía sau, Cảnh Bình đang thở dốc, Vưu Minh Hứa thấy ngực anh đang không ngừng chảy máu. Người đàn ông rắn rỏi, kiên cường cắn chặt răng, đau đến mức trán toát mồ hôi song nhất quyết không bật thành tiếng. Anh móc chiếc điện thoại vệ tinh khỏi ngực áo, gọi thông báo tình hình khẩn cấp. Nhưng ban nãy anh cũng đã nói, vùng núi này rất lớn, chỉ e viện binh không thể đến ngay được.

Tim Vưu Minh Hứa trĩu nặng, lại nhìn Hứa Mộng Sơn. Tuy chân anh ấy bị thương, đang ngồi trên đất, cơ mặt căng cứng nhưng vẫn tiếp tục ngoan cường bắn trả.

Qua vài lượt bắn tiếp theo, súng của cô cũng sắp hết đạn. Những cảnh sát còn sức chiến đầu có lẽ cũng đang phải đối mặt với tình cảnh tương tự. Cô nhìn về phía La Vũ, người cảnh sát bên cạnh anh ta đã trúng đạn, gục ngã, còn anh ta dù bị còng tay sau lưng nhưng lại đứng sừng sững, tựa như không hề sợ hãi trước tình cảnh hiện tại, khóe môi thậm chí còn nhếch lên thành một nụ cười.

Vưu Minh Hứa bừng tỉnh, chuyện này chắc chắn có liên quan đến La Vũ. Anh ta rốt cuộc đang có mưu đồ gì?

Những cảnh sát có thể tiếp tục chiến đấu đã chẳng còn lại mấy người.

Hơn mấy chục tên tội phạm xông ra bao vây cảnh sát, giống hệt như mười phút trước cảnh sát lao ra bao vây nhóm La Vũ và đám người Vân Nam.

Súng đạn của Vưu Minh Hứa và những người khác đã cạn, lúc bấy giờ cô thấy Cảnh Bình nói: "Vưu Minh Hứa, đỡ anh dậy."

Vưu Minh Hứa không biết anh định làm gì nhưng vẫn đỡ anh đứng dậy. Hứa Mộng Sơn cũng đứng lên. Cảnh sát còn đứng vững hóa ra chỉ còn lại ba người bọn họ. Vưu Minh Hứa quan sát xung quanh, có khoảng năm, sáu cảnh sát đã hy sinh, còn lại đều bị thương, đám tội phạm đang tiến tới tước vũ khí của từng người một.

Dẫn đầu đám người đó là hai gã đàn ông trung niên, diện mạo đều lạnh lùng, tàn nhẫn. Có người đến tháo còng tay cho La Vũ, anh ta cử động cổ tay, vừa cười vừa đi tới trước mặt hai người kia. Ba người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh rồi bật cười ha hả.

Hoàng Lung và Quách Phi Vanh bị còng tay phủ phục trên đất, sững sờ khi chứng kiến cảnh này. Hoàng Lung hét lên: "La Vũ, thế này là sao?"

La Vũ ngoảnh đầu nhìn hắn rồi khẽ gật đầu với hai gã đàn ông. Một gã vừa gầy vừa đen nhấc tay, lập tức có người áp tải Hoàng Lung và Quách Phi Vanh lên xe. Hoàng Lung chợt hiểu, quát mắng: "La Vũ, mẹ kiếp, mày phản bội Lão Đại!" Hoàng Lung tức khắc ăn một cú đấm, đau quặn không thể thốt lên thành tiếng, cả hai bị nhốt trong cùng một xe.

Ba người nhóm Cảnh Bình luôn đứng im bất động.

Gã đàn ông hơi gầy hơi đen nhìn họ, tầm mắt cuối cùng dừng tại Cảnh Bình, bỗng cười nói: "Hóa ra là đồng chí Cảnh Bình, tao còn đang nghĩ sao dạo này không thấy ở Vân Nam, thì ra là chạy sang Hồ Nam rồi."

Cảnh Bình nói: "Lôi Vũ, anh cũng lợi hại, chạy đến tận Hồ Nam làm loạn, còn liên thủ với lão Tương Đàm gạt Hình Kỷ Phục. Đúng là càng ngày càng to gan lớn mật."

Thế nên Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn liền hiểu Lôi Vũ là ở Vân Nam. Người đàn ông còn lại truy đuổi họ suốt dọc đường chính là người phía Tương Đàm. Nhìn tình hình, La Vũ trong ứng ngoài hợp với họ, hiện giờ cả tiền lẫn hàng chẳng phải đều nằm hết trong tay mấy người này rồi sao?

Vưu Minh Hứa chợt kinh hãi. Lúc trước cảnh sát cho rằng La Vũ giương Đông kích Tây vì vậy đã bám theo, chờ đợi hai bên giao dịch sẽ bắt gọn. Nhưng thời khắc nhóm người thứ ba xuất hiện quá chính xác, đợi khi cảnh sát giải quyết xong, buông lỏng cảnh giác, không có viện binh mới đột ngột xông ra, một kích đắc thủ.

Lẽ nào hành động của cảnh sát, việc mất tín hiệu theo dõi, chọn vùng núi rộng lớn và việc phân tán lực lượng của cảnh sát cũng đều nằm trong kế hoạch của La Vũ? Anh ta vốn đã dự định để cảnh sát và nhóm người trước đấu đá lẫn nhau tới khi cả hai tổn thất nặng nề, bản thân và đồng bọn mới bắt đầu bước lên sàn diễn?

Lòng Vưu Minh Hứa lạnh toát.

Cô càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy. Thế nên La Vũ giả vờ muốn cô sống chung, khiến cô sinh nghi, từng bước dẫn dụ, như thật như giả. Bởi vậy lão Tương Đàm mới có thể phục kích họ hai lần, rút mòn thực lực, thậm chí là đưa Hình Diễm Quân cho họ làm con tin. Âm mưu của anh ta lớn đến vậy cơ đấy!

Vưu Minh Hứa nhìn anh ta. Anh ta cũng đang nhìn cô, đôi mắt dài vụt lên ý cười khinh miệt.

Thế nhưng, chính vào lúc này, người đàn ông tên Lôi Vũ kia đột ngột rút súng nhắm thẳng Cảnh Bình, mặt gã hung ác, trong mắt đều là nỗi căm hận: "Cảnh Bình, mày cũng có ngày hôm nay."

Vưu Minh Hứa lập tức chắn trước người Cảnh Bình, Hứa Mộng Sơn cũng vậy.

Giọng nói lạnh lùng của Cảnh Bình truyền tới: "Hai người tránh ra."

Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn bất động. Xương cốt cả người Vưu Minh Hứa như cứng đờ, nhìn chằm chằm Lôi Vũ và họng súng đen ngòm vẫn vương mùi thuốc súng kia.

Lôi Vũ "Ồ" một tiếng nói: "Đến Hồ Nam mà vẫn có người đẹp nhường này chặn súng cho mày. Tốt thật đấy, Cảnh Bình, tao giết mày trước rồi chơi con đàn bà của mày. Không, phải chơi cô ta trước mặt mày trước, rồi mới giết mày."

Vừa dứt lời, một bàn tay chợt nắm chặt súng của gã rồi đẩy ra.

Lôi Vũ bất mãn nhìn La Vũ, trên mặt La Vũ là nụ cười u ám, nham hiểm hơn cả gã: "Lôi lão đại, nếu cảnh sát này đã từng đắc tội anh thì sao có thể giết một cách đơn giản thế được. Viện binh của cảnh sát sắp đến rồi, dẫn anh ta đi trước rồi từ từ hành hạ. Còn người phụ nữ này, ngại quá, cô ấy không phải của Cảnh Bình mà là của em. Hơn nữa, thân phận của cô ấy đặc biệt, vẫn còn tác dụng."

Anh ta nói sâu xa, Lôi Vũ lại nhìn ba người cảnh sát một lượt, buông súng, nói: "Được. Tôi không động đến cô ta. Có điều, giao Cảnh Bình cho tôi trước, để tôi từ từ chơi chết nó."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-112)