Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 063

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 063
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thang máy lên đến nơi, chẳng bao lâu bọn họ đã có thể tra được số phòng của sáu tên tội phạm. Phòng được thuê, những thông tin cụ thể vẫn cần tiếp tục điều tra.

Một cảnh sát bước lên nạy cửa, rất nhiều cảnh sát phía sau giương súng xông thẳng vào nhà, bên trong không một bóng người, cũng không thấy bất cứ vật nào mang tính nguy hiểm.

Mọi người thu súng, bắt đầu quan sát căn nhà.

Vừa nhìn, bạn chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng ra nơi này là nhà của một đám sát thủ biến thái.

Phòng khách rất rộng lớn, cách bố trí rất lịch sự tao nhã và thoải mái. Đúng vậy, chính là cảm giác này. Phòng có tông nền ấm nhã nhặn, sofa vải, bàn trà và dụng cụ pha trà, nước trong tách vẫn còn chút độ ấm. Có ti vi, tủ sách, trong tủ sách có vài cuốn tiểu thuyết, tạp chí, sách tâm lý học, ...

Thậm chí Vưu Minh Hứa còn nhìn thấy một dãy sách đã cũ của Ân Phùng, cô lấy một quyển, lật xem. Ân Phùng đi tới cạnh cô, nhận sách đọc. Vưu Minh Hứa nói: "Họ đang nghiên cứu anh?"

Ân Phùng ném sách về bàn, nói: "Ai biết được? Có lẽ chỉ đơn thuần là đọc sách thôi. Dù sao thì sách của tôi rất hay."

Vưu Minh Hứa lườm nguýt anh.

Trên tường có treo một bức tranh chữ rất đẹp: Chư thiện dĩ tử, chư ác phụng hành*.

* Tạm dịch: Cái thiện đã mất, cái ác thừa hành.

Nét bút mạnh mẽ, ngay thẳng, hào phóng, không lạc khoản*.

* Lạc khoản: còn gọi là đề khoản, là hàng chữ ở góc bức tranh, bức trướng, ghi năm tháng tên họ tác giả, do chính tác giả viết.

Vưu Minh Hứa và Ân Phùng đều nhìn bức tranh chữ này một lúc rồi đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Đây có lẽ là căn hộ lớn nhất trong tiểu khu này, diện tích khoảng tầm hơn 200 mét vuông. Bên cạnh phòng khách là phòng bếp, nhà vệ sinh chung và một gian phòng tập gym. Vưu Minh Hứa vào phòng bếp trước, bất ngờ phát hiện trên bếp còn có một nồi canh. Trong bồn rửa chén bát có cặn thức ăn. Trong tủ lạnh cũng có một vài thực phẩm như rau và hoa quả.

Trên bức tường cạnh tủ lạnh dán một bảng biểu viết ba chữ to đùng "Bảng trực nhật." Bên dưới là tên hoặc biệt danh của người trực nhật vào mỗi ngày, mỗi tuần. Gồm: Lão Cố, Tào Đầu, Miệng Rộng, anh Văn...

Chữ viết hơi xấu nhưng có thể nhìn ra người viết đã cố gắng viết nắn nót.

Vưu Minh Hứa quan sát mọi thứ trong phòng bếp mà không khỏi ngây dại.

Ân Phùng không biết đã bước đến cạnh cô tự lúc nào.

Vưu Minh Hứa nói: "Bọn họ đây là đang sinh hoạt đấy à?" Ai mà ngờ được rằng lại nhìn thấy những sinh hoạt thường nhật sạch sẽ thậm chí là ấm áp nhường này trong "ngôi nhà" của một nhóm sát thủ cơ chứ.

Ân Phùng đáp: "Tôi cũng không ngờ họ còn có thứ gọi là cuộc sống."

Lời này của anh rất sâu xa, Vưu Minh Hứa nhìn anh, chỉ cảm thấy thần sắc anh tĩnh lặng, lãnh đạm hơn cả ngày thường.

Trong phòng gym có máy chạy bộ, mấy thiết bị tập luyện và túi cát đấm bốc. Điều này thì phù hợp với tưởng tượng của Vưu Minh Hứa. Phàm là tội phạm đều sẽ chú trọng duy trì tập luyện thể thao, cho nên những người làm cảnh sát như bọn cô sao có thể không liều mạng giày vò bản thân phải tập luyện chăm chỉ? Nếu bạn lười biếng, mà tội phạm còn chăm chỉ hơn bạn, vậy thì bạn toi đời rồi.

Phòng ngủ đầu tiên có tông màu thanh lạnh, sạch sẽ, có giường, tủ quần áo và một chiếc bàn. Giường được thu dọn vô cùng gọn gàng, tủ quần áo có vài bộ đồ nam giới, còn có một đôi giày da. Rất bình thường, không có điều gì khác lạ.

Mặt bàn có kính, bên dưới đều là ảnh.

Ảnh chụp duy nhất một người phụ nữ và một bé gái. Người phụ nữ khoảng 30 tuổi, bé gái khoảng 8 tuổi, nhìn có vẻ là một cặp mẹ con, có rất nhiều tấm ảnh đều chụp cảnh hai người cười vô cùng xán lạn. Còn có tấm rõ ràng là được cắt ra từ ảnh chụp chung vì mép ảnh không thẳng, có thể nhìn được một góc áo đen của người đứng cạnh.

Dưới mặt kính có một góc để trống, trên mặt bàn có vệt mờ mờ, hiển nhiên tấm hình đặt ở vị trí này đã bị người khác lấy đi. Tấm kính cũng hơi lệch, chứng tỏ người lấy ảnh vô cùng vội vã.

Vưu Minh Hứa vừa nhìn là đã hiểu, ban nãy họ đi vội vã, người sống trong căn phòng này chỉ kịp mang theo một bức ảnh.

Góc mặt bàn đặt một chú chó đồ chơi nho nhỏ đã cũ mèm. Vưu Minh Hứa nhận ra, có một bức ảnh chụp bé gái ôm món đồ chơi y hệt như vậy.

"Xem ra anh ta đã mất đi thứ đồ quan trọng nhất." Ân Phùng cất tiếng, "Luôn sống trong hoài niệm."

"Nhưng đó cũng không phải lý do anh ta đi làm điều ác." Vưu Minh Hứa lạnh nhạt nói, quay người ra khỏi phòng.

Ân Phùng nhìn bóng lưng của cô, cười cười rồi đi theo.

Vừa bước vào căn phòng thứ hai, Vưu Minh Hứa sững sờ.

Trên tường dính đầy ảnh.

Là ảnh của cô.

Ân Phùng nhìn hết một lượt, thần sắc vô cùng nghiêm nghị, lạnh lẽo.

Vưu Minh Hứa bước lại gần nhìn từng ảnh một, cố gắng khống chế cơn lạnh trong đáy lòng. Cô thậm chí còn không biết những ảnh này được chụp lại khi nào. Có cảnh cô đi ra khỏi nhà, cô và Ân Phùng đứng trước xe hơi, còn có ảnh được chụp trộm từ xa, cô đứng trong phòng làm việc ở Cục cảnh sát, đang nâng tách uống trà, cô ăn cơm trong quán...

Tất thảy phải có khoảng bốn, năm chục bức.

Hai người lặng thinh nhìn thêm một lúc, Vưu Minh Hứa quay đầu đi sang nơi khác, Ân Phùng chặn đường cô. Cô ngẩng đầu, tay Ân Phùng đã đặt trên cổ cô nhéo nhẹ.

Vưu Minh Hứa: "Làm gì đó?"

Trong mắt Ân Phùng như cuộn dâng thứ ánh sáng u ám nào đó, nhéo xong anh hạ tay, lạnh nhạt nói: "Hắn đúng là lắm chuyện, chết rồi mà vẫn còn khiến chúng ta thấy ghê tởm."

"Hắn" tất nhiên là chỉ Cố Thiên Thành.

Vưu Minh Hứa không lên tiếng, quay đầu nhìn những lọ thuốc nằm nghiêng ngả trên mặt bàn, có lọ còn mở nắp, có vài viên vương vãi ra ngoài, bộc lộ rõ khi người đó phát bệnh đã đau đớn nhường nào. Ngoài ra còn có một kẹp văn kiện, Vưu Minh Hứa mở xem, không khỏi sững người.

Đó là một bức vẽ bằng bút chì. Người vẽ hiển nhiên có kỹ thuật cơ bản, vẽ rất giống, vừa nhìn là có thể nhận ra người trong tranh chính là cô. Cô mặc chiếc áo gió, đi boot cổ thấp, mái tóc dài xõa tung, lưng đeo balo. Biểu cảm cũng được vẽ rất sinh động, mặt mũi lạnh lùng, ẩn hiện chút ý cười, xen thêm chút kiêu ngạo.

Đứng cạnh cô còn có một người đàn ông.

Người đó vừa khiến cô thấy gần gũi mà cũng xa lạ. Vì nhìn tướng mạo, thân hình, người đó hiển nhiên là Cố Thiên Thành, nhưng hắn mặc vest, tay xách một chiếc cặp công văn. Biểu cảm cũng khác, hắn đang cười, nụ cười vô cùng vui vẻ, mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh.

Hai người đứng bên nhau.

Vưu Minh Hứa ném bức vẽ trở lại bàn, mặt không biểu cảm chuẩn bị đi ra khỏi phòng. Ân Phùng bất chợt ôm chặt eo cô, cúi đầu nặng nề đặt một nụ hôn lên mặt cô. Vưu Minh Hứa đẩy anh ra, song lại nhìn thấy đôi mắt u ám, âm trầm của anh. Anh không lên tiếng, Vưu Minh Hứa cũng không muốn nói chuyện. Nơi này là đâu, anh điên rồi hay sao mà hôn cô như thế?

Cô quay người bỏ đi.

Ân Phùng đứng nguyên tại chỗ, sờ môi rồi lạnh lùng nhìn bức tranh trên mặt bàn. Dù sao cũng là vật chứng, lý trí đang cố gắng khống chế anh không được phép kích động xé tan nó. Anh nhớ lại cảm giác mềm mịn của nụ hôn trên má cô ban nãy, trái tim nhẹ rung rinh, không nhịn được bật cười rồi lại liếc nhìn bức tranh trên mặt bàn. Ngoại trừ vẽ thì người đó nào đạt được cái gì? Anh đút tay túi quần, bước ra khỏi phòng.

Chủ nhân của căn phòng thứ ba lại là một người ham hỏi. Trong phòng trừ giường thì toàn là sách. Đủ loại sách được xếp chất chồng trên bàn và sàn nhà, nào là tiểu thuyết, truyện ký, phổ cập khoa học, toán học, địa lý, tạp chí, quân sự... Thậm chí còn có vài cuốn sổ tay ghi đầy trích dẫn.

Hứa Mộng Sơn thấy vậy thì kinh ngạc: "Lẽ nào người này là một học bá?"

Vưu Minh Hứa cũng có cảm giác tương tự, quả thực người bình thường đều sẽ như nhau. Còn kẻ biến thái thì mỗi người một kiểu.

Ân Phùng ở bên cạnh nói: "Ngược lại mới đúng, hắn là tên học dốt. Người học giỏi sẽ chẳng bao giờ như vậy."

Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn cùng nhìn anh. Hết cách rồi, việc này chắc chắn Ân Phùng có quyền phát ngôn hơn bọn họ. Nhưng họ đã phát hiện ra một tập ảnh trong ngăn kéo của tên giả danh học giỏi này. Có những bức ảnh đã ố vàng, cũng có những bức mới chụp. Trên mỗi bức đều có một người đàn ông, trên đầu mỗi người đàn ông đều được dùng bút đỏ gạch một dấu gạch chéo to đùng.

Đây là một manh mối vô cùng quan tọng.

Vưu Minh Hứa hơi tái mặt, lại gọi đám người Hứa Mộng Sơn đến để đưa ảnh cho họ nhưng không ai biết người trong ảnh là ai. Nhiều nhất là có người thấy quen mặt nên chỉ có thể đem ảnh về Cục cảnh sát.

Đợt lục soạt căn nhà này coi như kết thúc.

Thế nhưng không biết vì sao, nơi này khác hoàn toàn với tưởng tượng của mỗi người cảnh sát.

Đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc với tổ chức sát thủ biến thái. Trong tưởng tượng của họ, sào huyệt của những kẻ đó đáng ra phải u tối, bẩn thỉu, tanh mùi máu, tràn ngập hơi thở biến thái. Dẫu có thấy xác chết hay phanh thây, cảnh sát cũng sẽ không lấy làm kinh ngạc.

Ai ngờ, trừ một vài bức ảnh, sổ sách, bức phác họa bộc lộ chút nét cố chấp thì nơi này vô cùng bình thường. Những người đó uống trà, làm cơm, nấu canh, trực nhật, rèn luyện cơ thể. Phòng ốc gọn gàng sạch sẽ, sinh hoạt lành mạnh và rất có quy luật. Họ dấu tình yêu trong phòng, tương tư từng ngày từng tháng.

Khi rời khỏi phòng, Vưu Minh Hứa đi ra huyền quan, chợt ngoảnh đầu nhìn bức tường chính diện trong phòng khách.

Câu nói đó vụt sáng, nhảy vào trong mắt cô:

Chư thiện dĩ tử, chư ác phụng hành.

*****

Sở Công an tỉnh.

Hơn hai mươi người ngồi trong phòng họp, bầu không khí vô cùng nghiêm túc. Trừ Đinh Hùng Vĩ dẫn theo Cảnh Bình, Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn đến từ Cục cảnh sát bên dưới thì những người khác đều là những anh tài trong các lĩnh vực chuyên nghiệp của tỉnh sở.

Chuỗi vụ án với biệt hiệu "10" này vì có tính chất ác liệt, số tội phạm đông đúc nên đã được chính thức chuyển giao cho tỉnh lãnh đạo.

Một chuyên gia điều tra hình sự với kinh nghiệm phong phú đã trình bày một vài kết luận và phát hiện như sau:

Đầu tiên, đã xác nhận thân phận tội phạm.

Thân phận của sáu tên tội phạm mất mạng trong vụ nổ và bị bắn chết tại bãi đỗ xe đã được xác nhận toàn bộ. Trong đó có bốn người giống Cố Thiên Thành, đều là những tội phạm bỏ trốn vì tội giết người, đến từ đủ mọi tỉnh thành. Trong khoảng thời gian chạy trốn, họ còn phạm những tội gì khác thì vẫn cần tiếp tục điều tra.

Trong số sáu người có một người là cảnh sát, thuộc chi cục nào đó, cấp bậc còn khá cao. Điều này khiến tất thảy mọi người đều bàng hoàng. Theo tư liệu lúc sinh thời của người cảnh sát này, thường ngày anh ta biểu hiện cực kỳ ưu tú, đã bắt rất nhiều tội phạm. Tuy nhiên cũng có vết nhơ, là anh ta từng đánh nghi phạm, về sau sự việc này bị bỏ mặc. Anh ta cũng từng có một người cộng sự, người đó bị thương nặng do bị tội phạm đánh đập, không thể không rút khỏi đội cảnh sát. Vì chuyện này mà anh ta từng chán nản một thời gian, về sau thì lấy lại tinh thần, từ đó phong cách làm việc càng thêm nghiêm khắc.

Căn nhà họ ở cũng là do người cảnh sát này đứng tên để thuê, vậy nên mới luôn kín đáo, chưa từng bị cảnh sát rà soát.

Vì sao người cảnh sát này lại gia nhập vào đội ngũ của những phần tử tội phạm là điều đáng để suy ngẫm.

Nhưng cũng có thể suy đoán rằng, rất nhiều tài liệu nội bộ của cảnh sát đều bị người cảnh sát này tiết lộ cho tổ chức, thế nên họ mới có thể tác oai tác quái trong bóng tối lâu như vậy.

Trừ sáu người này ra, nhân viên giám nghiệm còn phát hiện được dấu vân tay của bốn người khác trong căn nhà đó. Qua đối chiếu kho vân tay đã xác định được hai kẻ trong số đó là tội phạm truy nã, một kẻ là nhân viên bình thường của một công ty, dấu vân tay của người còn lại quá mờ nên không thể xác nhận thân phận. Cảnh sát lập tức dựa vào thân phận để xác định tư liệu của ba kẻ đó, tiến hành vây bắt tại những địa điểm có khả năng xuất hiện song những nơi đó sớm đã vườn không nhà trống cả rồi.

Cũng có nghĩa là, hiện tại đã biết nhóm tội phạm có 10 người. Đã chết 6 người, 4 người đang chạy trốn. Không chắc chắn liệu chăng còn thành viên khác hay không.

"Thứ hai." Chuyên gia điều tra hình sự nói, "Dựa trên tập ảnh tìm được tại hiện trường, chúng tôi đã thu được một phát hiện đáng kinh ngạc. Tất cả 12 người trong ảnh đều là tội phạm truy nã hoặc là nghi phạm quan trọng trong những vụ án hóc búa mà cảnh sát chưa thể phá giải."

Ảnh chụp của 12 người xuất hiện trên màn ảnh phía trước. Trên mỗi một bức ảnh đều có dấu gạch chéo bằng bút đỏ to đùng.

"Qua xác minh, 6 người trong số đó đã tử vong, đồng thời thi thể của họ cũng đã được phía cảnh sát phát hiện. Hiện trường tử vong đều có đặc trưng của tự sát hoặc gặp chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa, vì đều là tội phạm truy nã hoặc nghi phạm quan trọng nên đã được kết án, không hề khiến nhân viên phụ trách giải quyết vụ án khi đó nảy sinh nghi ngờ.

Tôi đã cho người kiểm tra đối chiếu lại một lần tất cả những tài liệu liên quan tới 6 người này, đồng thời cũng đối chiếu với tài liệu của các thành viên tổ chức tội phạm trong án "10", phát hiện thành viên của tổ chức này từng xuất hiện vào trước và sau thời gian án mạng xảy ra."

Bên dưới rì rầm nghị luận.

Chuyên gia điều tra hình sự không bám theo tổ chức suốt dọc đường như nhóm Vưu Minh Hứa song lại có thể nghĩ đến cách điều tra đối chiếu theo chiều ngang khiến cô vô cùng khâm phục; kết quả điều tra cũng nằm trong dự đoán của cô.

Nói cách khác, đám người Cố Thiên Thành rất có khả năng đã dựa vào những tài liệu mà người cảnh sát nội gián kia cung cấp để giết từng tên tội phạm truy nã, sau đó ngụy tạo thành tự sát hoặc gặp chuyện ngoài ý muốn rồi mặc cho cảnh sát kết án.

Chư thiện dĩ tử, chư ác phụng hành.

Chuyên gia điều tra hình sự nói: "Còn có 4 người đều đã mất tích một khoảng thời gian. Hai người còn lại đều là nghi phạm quan trọng, vẫn còn sống."

Mọi người lại xì xào tranh luận.

Vưu Minh Hứa nghĩ, 4 người mất tích e là đã lành ít dữ nhiều. Hai người còn sống bị liệt vào kế hoạch săn mồi, song họ chưa kịp ra tay.

Khuôn mặt của vị chuyên gia xuất hiện chút xúc động bởi dù sao trong sự nghiệp của phần lớn cảnh sát hình sự đều là lần đầu tiên nghe tới có một tổ chức tội phạm như vậy. Ông ta nói một cách vô cùng nể phục: "Ban đầu vụ án này được chi cục cảnh sát Nhạc Lộc điều tra, tôi cũng đã thảo luận chi tiết với Đinh Hùng Vĩ, đồng thời cũng lắng nghe ý kiến của chuyên gia tâm lý học tội phạm có liên quan..."

Vưu Minh Hứa hơi ngẩng đầu.

Hôm nay vị chuyên gia tâm lý tội phạm nào đó không đến tham gia hội nghị, cũng không liên lạc với cô. Cho đến hiện tại cũng chẳng có ai nhắc đến anh.

"Chúng tôi cùng cho rằng có thể mạnh dạn tiến hành suy luận và xác định tính chất của tổ chức này:

Đây là một tổ chức "kẻ trừng phạt" do một nhóm tội phạm vô cùng tàn ác lại tự xưng là chính nghĩa tạo thành. Họ có tổ chức, có kỷ luật, sống cuộc sống đoàn thể, tin tưởng và làm theo một giá trị quan lệch lạc. Họ nhất định có quy luật tiềm tàng đi khai quật, bồi dưỡng thành viên cho tổ chức, đồng thời xác định mục tiêu cần tiêu diệt. Họ có kế hoạch chu toàn, kín kẽ, hành động nhanh nhạy, năng lực tấn công bất ngờ của cá nhân mạnh, năng lực phản trinh sát tốt, hiệu quả hành động cao. Họ là một nhóm "kẻ chấp pháp" trái pháp luật.

Trong xã hội pháp chế tuyệt đối không cho phép xuất hiện một tổ chức như vậy. Họ u ám, giá trị quan vặn vẹo, buộc phải trừ khử. Tôi tin rằng lần tấn công bất ngờ này của chi cục Nhạc Lộc vô cùng thành công, đã tạo một đòn đánh nặng nề cho tổ chức. Chúng ta buộc phải thừa thắng xông lên. Ta đã phát hiện hang ổ là địa điểm sống của ba phần tử tội phạm. Cũng có nghĩa là, họ ít nhất còn có hai hang ổ tương tự. Tỉnh sẽ chú trọng đôn đốc phá vụ án này, điều động lượng lớn cảnh sát, tiến hành tiến đánh, truy bắt, nỗ lực đưa toàn bộ thành viên đào thoát của tổ chức về quy án! Ngăn chặn những vụ án "tự chấp pháp" tương tự xảy ra!"

———

Sau khi tan họp, trở lại chi cục Nhạc Lộc, Đinh Hùng Vĩ tiếp tục mở một cuộc họp riêng với ba người nhóm Vưu Minh Hứa. Nội dung trọng tâm chính là ông cũng vừa được Phó giám đốc Sở công an tỉnh nói chuyện riêng. Vụ án lần này được chuyển giao cho tổ chuyên án của tỉnh phụ trách. Họ làm việc rất xuất sắc, tạm thời kết thúc tại đây.

Nhưng thực chất công việc của họ vẫn chưa kết thúc.

Quan hệ giữa tổ chức "kẻ trừng phạt" với La Vũ, với tập đoàn Khải Dương vẫn là một điểm nghi vấn chưa được hóa giải. Tập đoàn Khải Dương lại có nghi phạm dính dáng đến hoạt động buôn bán ma túy, song vẫn chưa có chứng cứ nào. Còn Cảnh Bình được phái tới đây để điều tra ma túy không thể để người khác biết, sợ sẽ đánh rắn động cỏ, để lộ tin tức, nên ban nãy trong tỉnh không nhắc đến việc tạm thời vẫn để ba người họ âm thầm điều tra vụ án theo tuyến này. Bên cạnh việc điều tra đường dây ma túy, một khi phát hiện tin tức liên quan đến tổ chức "kẻ trừng phạt", họ phải lập tức hồi báo cho cấp trên.

Điều này cũng nằm trong dự liệu của ba người. Họ chưa tìm được phần tài liệu quan trọng đã bị mất ở chỗ Quách Hưng. Điểm đáng ngờ của La Vũ cũng tạm thời chưa được làm rõ.

Vì chuyện này, Đinh Hùng Vĩ còn đặc biệt thu xếp một phòng riêng để làm văn phòng cho ba người, bảo họ lập tức chuyện đồ đạc sang phòng đó.

Thế nên buổi chiều hôm nay, ba người chuyển đồ đạc sang căn phòng nhỏ nằm tại góc hành lang vắng lặng, người không biết chuyện còn tưởng ba vị "đại thần" bị lãnh đạo cho đi đày nữa.

*****

Vưu Minh Hứa đang sắp xếp văn kiện trên bàn, Hứa Mộng Sơn bê một chồng hồ sơ đặt lên bàn mình, nói: "Nếu giờ là cổ đại, có phải đám Cố Thiên Thành sẽ là anh hùng Lương Sơn hết không?"

Vưu Minh Hứa nói: "Anh hùng Lương Sơn? Liệu có phải họ cũng dụ dỗ, bồi dưỡng Hướng Vinh và Trần Chiêu Từ? Họ không chỉ trừng phạt tội ác, mà còn tạo tội ác, biến thái!"

Hứa Mộng Sơn nghĩ cũng thấy đúng, quay sang nhìn Cảnh Bình đang vừa kẹp điếu thuốc lá vừa thu dọn đồ đạc, nói: "Anh Cảnh, anh nghĩ sao?"

Cảnh Bình nhả một hơi khói, nói: "Tôi chỉ chấp nhận pháp luật."

Đến Hứa Mộng Sơn cũng thấy con người Cảnh Bình thật ngầu, anh tuy thanh tú song ở chung trong thời gian dài, bạn sẽ phát hiện mỗi một cái nhấc tay hạ chân của anh đều mang một phong thái riêng biệt.

Chẳng bao lâu đã đến giờ tan làm, phòng làm việc đã được dọn dẹp gần xong. Hôm nay Hứa Mộng Sơn đã hẹn bạn đi đánh bóng, anh ấy hỏi Cảnh Bình: "Anh Cảnh, đi đánh bóng không?"

Khi còn ở Vân Nam, năm nào Cảnh Bình cũng giành giải MVP*, mắt anh nhìn Hứa Mộng Sơn song tầm mắt thì vượt qua anh ấy liếc thấy Vưu Minh Hứa vừa mở một ngăn kéo, đang chuẩn bị thu dọn. Cảnh Bình cười nói: "Đánh không tốt, không hứng thú, không đi xem náo nhiệt đâu."

* MVP: viết tắt của Most Valuable Player: để chỉ người chơi có thành tích tốt nhất trận và để lại những ảnh hưởng lớn đến kết quả trận đấu

Nghe vậy, Hứa Mộng Sơn bèn về trước.

Vưu Minh Hứa đang cầm một chiếc khăn lau sạch bụi bặm trong ngăn kéo, thấy có người ngồi xuống phía sau hỏi mình: "Sao hôm nay Ân Phùng không tới?"

Vưu Minh Hứa: "Không biết."

"Tiểu Vưu." Cảnh Bình gọi.

Vưu Minh Hứa dừng động tác, quay đầu.

Cảnh Bình kẹp điếu thuốc trong tay, cười nhìn cô: "Vẫn mãi không có cơ hội để hỏi, em có biết sao Ân Phùng lại phát hiện ra người bên cạnh có dính dáng đến tổ chức kẻ trừng phạt không?"

Vưu Minh Hứa nhìn vào đôi mắt trong vắt song lại không thể nhìn thấu của anh. Rõ ràng là anh đang hỏi bạn, nhưng lại khiến bạn cảm thấy dường như anh đã phát hiện ra điều gì đó. Anh chính là kiểu đàn ông nhìn có vẻ hòa nhã, song nội tâm lại sâu xa khó lường.

Vưu Minh Hứa quay người, tiếp tục lau ngăn kéo.

Với Vưu Minh Hứa, có nên nói những chuyện không thể giải thích rõ ràng của Ân Phùng ra hay không là một lựa chọn không hề khó khăn.

Ân Phùng là bạn bè tốt của Cục trưởng, Sở trưởng, việc anh nhúng tay vào vụ án này cũng đã được cấp trên cho phép. Nếu anh có điều gì cần trình bày thì cũng là nói chuyện cùng cấp trên, không cần Vưu Minh Hứa nói những chuyện bí mật và quá khứ của anh cho người khác.

Vả lại, trong đầu Vưu Minh Hứa bỗng vụt lên cảnh tượng của ngày đổ tuyết đó, Ân Phùng phát hiện có người giả danh anh ở Quý Châu, anh nhờ cô hỗ trợ điều tra một vài manh mối. Khi đó, anh chỉ lạnh lùng nói một câu: "Tôi không muốn để quá nhiều người biết chuyện của mình. Nếu như cô đã dính líu vào, tất nhiên sẽ là đối tượng hợp tác tốt nhất của tôi."

Không biết vì sao, bây giờ nghĩ lại dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng đó của anh, khi ấy cô thấy lòng chết lạnh, còn giờ thì chỉ thấy buồn cười.

Cô đáp qua loa: "Ân Phùng quả thực đã giúp cảnh sát phá một vài vụ án, còn quảng bá hình ảnh tích cực của cảnh sát – đây là nguyên văn câu nói của Cục trưởng, em nghĩ phần tử tội phạm chắc chắn rất hận anh ấy. Anh ấy còn chuyên về tâm lý tội phạm, khẳng định là rất hiểu bọn họ. Anh xem đó, trong nhà họ còn có vô vàn sách của anh ấy. Có lẽ họ muốn dùng một cách thức nào đó để hủy hoại anh ấy. Rất có khả năng việc Ân Phùng mất trí nhớ hồi trước cũng liên quan tới họ. Anh ấy nghi ngờ bên cạnh có nội gián cũng là chuyện hợp tình hợp lý."

Cảnh Bình không hỏi tiếp, Vưu Minh Hứa nghe được âm thanh anh đứng dậy, cười nhẹ, xếp gọn một vài đồ đạc trong phòng.

Cuối cùng cũng thu dọn xong mọi thứ, Vưu Minh Hứa tháo dây chun buộc lại mái tóc đã hơi rối của mình. Cảnh Bình nhìn cô.

Vưu Minh Hứa buộc xong, ngẩng đầu, hỏi qua ánh mắt: Nhìn em làm gì?

Cảnh Bình hỏi: "Quán lẩu lần trước em và Hứa Mộng Sơn nói ở đâu?"

Vưu Minh Hứa nói: "Để em gửi địa chỉ cho anh."

"Được."

Gửi xong, hai người cùng ra ngoài, Vưu Minh Hứa khóa cửa, nói: "Có ưu đãi giảm giá khi mua theo nhóm, khá tiết kiệm đấy."

Cảnh Bình: "Làm thế nào?"

"Đưa điện thoại cho em."

Cô nhận điện thoại của anh, phát hiện không hề có những ứng dụng được nhiều người ưa thích như Meituan*, người này sống trong thời nguyên thủy hay sao?

* Một ứng dụng thanh toán tiền ăn qua mạng, được giảm % của Trung Quốc.

Không, là sống trong khu rừng rậm nguyên sinh tại biên giới Vân Nam thì đúng hơn.

Cô trả điện thoại cho anh, lấy điện thoại của mình: "Thôi để em."

"Cảm ơn nhé, anh chuyển tiền cho lại cho."

Hai người vừa đi, cô vừa hỏi: "Mấy người ăn?"

Cảnh Bình nói: "Em đi không? Em đi thì có hai người."

Vưu Minh Hứa thấy nhóm mua chung nhỏ nhất đều là bữa cho hai người rồi lại nhìn anh. Sau khi về đây, anh vẫn mặc chiếc áo jacket bị rạch thủng mấy lỗ lúc trước, sau gáy dính một miếng băng gạc nhỏ. Trời đã tối, lạnh vô cùng, còn người này cực kỳ lặng lẽ.

Người cảnh sát ưu tú đến từ Vân Nam, là người được gài tới đây để điều tra ma túy. Hôm nay ở hiện trường truy bắt, chỉ có mình anh phát hiện ra bom rồi cảnh báo cho mọi người. Giờ đã tan làm, mình anh đi ăn lẩu.

Vưu Minh Hứa đặt chỗ hai người, nói: "Đi thôi, Vưu tỷ đưa chú đi ăn đồ ngon."

Cảnh Bình nâng mắt nhìn cô, xen chút ý cười: "Không biết lớn nhỏ."

Quán lẩu cách đây không xa, hai người đi bộ đến đó. Hôm nay, vụ án thu được bước đột phá quan trọng, tâm trạng Vưu Minh Hứa rất tốt, lại thêm việc nghĩ tới Cảnh Bình vốn là khách nên suốt dọc đường cô giới thiệu cho anh phong thổ, tập tục của Tương Thành. Đầu óc Cảnh Bình rất nhanh nhạy, anh cũng hiểu biết phong tục tập quán của rất nhiều nơi, hai người nói chuyện vô cùng ăn ý, chẳng biết đã đến quán lẩu từ bao giờ.

Chỗ hai người ngồi nằm ở sảnh lớn, không cấm hút thuốc, hơi nóng từ nồi lẩu bốc lên cuồn cuộn. Cảnh Bình hỏi: "Anh hút thuốc được chứ?"

Vưu Minh Hứa ngước mắt: "Anh thấy em có giống để bụng không?"

Cảnh Bình cười, châm thuốc rồi đẩy hộp thuốc và bật lửa cho cô. Không biết vì sao Vưu Minh Hứa không muốn hút. Cô chợt nhận ra khoảng thời gian gần đây bản thân gần như ít hút hơn hẳn.

Một gương mặt vụt sáng lên trong đầu cô, người đó cướp điếu thuốc khỏi tay cô, cúi đầu hôn má cô, nói: "Về sau không cần biết là đang ở đâu, chỉ cần thấy em hút thuốc là anh sẽ hôn."

Cô thất thần rồi.

Vưu Minh Hứa lắc đầu, tỏ ý không hút. Cảnh Bình rít một hơi, nói: "Phụ nữ ít hút là tốt."

"Vậy anh còn đưa em?"

"Khách sáo tí thôi. Chẳng còn mấy điếu đâu, anh còn không nỡ cho đây này."

Vưu Minh Hứa nhìn hộp thuốc lá, là thuốc lá của Vân Nam, cô chưa từng thấy bao bì này, hiển nhiên là Cảnh Bình đem từ bên đó tới đây, hiện giờ còn lại nửa bao. Cô cầm lên, nhét vào túi áo.

Cảnh Bình: "Này? Này?"

Vưu Minh Hứa: "Hôm nay em mời anh ăn lẩu, anh ăn không mà không thấy ngại hả?"

Cảnh Bình phì cười, hút một hơi thuốc nói: "Đều là anh em cả, có gì mà phải ngại?"

Hai chữ "anh em" thốt ra từ miệng anh khiến lòng Vưu Minh Hứa ấm áp, cô lườm nguýt nói: "Vậy thì đúng rồi, thuốc lá em nhận, Lão Cảnh anh khách sáo quá."

Dưới ánh đèn, trong làn khói lờ mờ, đôi mắt phượng của người phụ nữ khẽ nhướng lên như cười như không, lấp lánh muôn vàn ánh sáng.

Cảnh Bình hút thuốc, tầm mắt vượt qua khuôn mặt cô, nhìn về cảnh đêm thanh tịnh bên ngoài cửa sổ.

Lẩu và rau dần được bưng lên.

Vưu Minh Hứa thích ăn thịt bò, không thích thịt dê; thích khoai tây và lá khoai lang, không thích củ cải trắng cắt lát. Suất ăn này rất tiết kiệm mà phong phú, ăn mãi ăn mãi cô chợt phát hiện ra cái tốt khi đi ăn cùng Cảnh Bình.

Crypto.com Exchange

Chương (1-112)