Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 041

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 041
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Khi Vưu Minh Hứa tỉnh lại, đập vào mắt là trần nhà xám trắng cùng bình truyền dịch bên cạnh. Hứa Mộng Sơn không có ở đây, người trông coi đang ngồi cuối giường là một đồng nghiệp khác.

Vưu Minh Hứa giãy giụa muốn ngồi dậy song lại cảm nhận cơn đau kịch liệt sau lưng. Đồng nghiệp vội vã bước đến nói: "Đừng động, còn đang quấn băng đấy." Anh ấy vui mừng, vội ấn chuông gọi y tá.

Bác sĩ và y tá đến rất nhanh, Vưu Minh Hứa im lặng một lát, hỏi: "Phán Giai..."

Một tia đau buồn vụt qua gương mặt người đồng nghiệp, anh ấy hạ giọng nói: "Lễ an táng định vào ba ngày sau, người nhà cô ấy đã đến rồi."

Vưu Minh Hứa trầm mặc, dùng tay che mắt, song dòng lệ vẫn tuôn rơi.

Đồng nghiệp cũng lau nước mắt, giọng nói tắc nghẹn: "Sẽ được truy danh liệt sĩ, được ghi công." Nói đoạn, đành tự cười khổ.

Vưu Minh Hứa cũng nhếch khóe môi, giọng nói run run: "Được, được."

Hai người cùng im lặng, bác sĩ và y tá cũng đã kiểm tra xong, dặn dò xong những điều cần chú ý. Vết thương trên người cô nhìn rất đáng sợ, cổ họng thâm tím, lưng cũng bầm một mảng lớn, vết thương nhỏ nhiều không đếm xuể, song may thay đều không quá nghiêm trọng, qua vài ngày là có thể xuất viện dưỡng thương.

Vưu Minh Hứa hỏi: "Ân Phùng đâu?"

Đồng nghiệp nói: "Anh ấy ở phòng cách vách." Ngừng một lát lại nói: "Còn chưa tỉnh."

Vưu Minh Hứa rút ống truyền dịch, vịn tường khó khăn đi đến trước cửa phòng bệnh Ân Phùng, y tá và đồng nghiệp theo sau đều hết cách, làm thế nào cũng không cản được cô.

Trần Phong ở trong phòng bệnh, mắt thâm quầng, thần sắc cũng có chút tiều tụy, thấy Vưu Minh Hứa thì vội đón: "Sao cô đã xuống giường rồi? Vết thương không nghiêm trọng chứ?"

Vưu Minh Hứa nhìn người trên giường, đầu anh quấn một lớp băng dày, mặt trắng bệch như tờ giấy, nằm bất động tại đó.

"Anh ấy sao rồi?" Giọng Vưu Minh Hứa như bị xe cán qua vậy. Suýt chút nữa bị người ta siết chết, cái cổ họng này của cô ít cũng phải chục ngày nửa tháng mới khỏi được.

Trần Phong ngừng một chút, nói: "Một tin tốt, một tin xấu. Tin tốt là sau khi bị đánh, cục máu tụ trong đầu thầy có dấu hiệu tan, cũng tức là, tương lai thầy ấy có khả năng khôi phục kí ức và tâm tính; tin xấu là, chưa biết chừng tình hình sẽ chuyển biến xấu bởi dù sao cũng là não bộ, chẳng ai nói chắc được. Cũng có khả năng xuất huyết não hoặc tâm trí càng tổn thương nghiêm trọng."

Vưu Minh Hứa im lặng một hồi, cười khổ: "Tâm trí càng tổn thương nghiêm trọng, là biến thành 2, 3 tuổi sao? Còn trẻ con hơn cả hiện tại?"

Trần Phong thở dài: "Có lẽ sẽ không. Cô Vưu, thực ra tôi rất cảm ơn cô. Khoảng thời gian này thầy Ân theo cô, cô không phát hiện ra dù thầy không nhớ lại chuyện cũ, song tâm trí đang dần trưởng thành đó sao? Là cô đã cho thầy động lực và khích lệ. Hiện giờ thầy lại gặp nạn lần nữa, tôi khẩn cầu cô tiếp tục chăm sóc thầy ấy. Xin cô đó."

Vưu Minh Hứa nói: "Không cần anh nói, anh ấy vì tôi nên mới bị thương."

Trần Phong mỉm cười: "Tôi nghĩ là thầy cam tâm tình nguyện. Bác sĩ nói hai ngày này có lẽ thầy sẽ tỉnh, tôi ở phòng cách vách, có việc gì cô cứ gọi tôi."

Vưu Minh Hứa gật đầu, Trần Phong ra khỏi phòng, còn dẫn cả y tá ra, đóng cửa lại.

Vưu Minh Hứa tập tễnh bước tới, ngồi xuống bên giường, nhìn khuôn mặt trắng bệch của anh chỉ cảm thấy anh lại gầy thêm một chút mất rồi. Cô vươn tay vuốt ve mặt anh, mắt anh, chậm rãi quyến luyến giữa sống mũi và bờ môi anh.

Sau đó cô lại nhớ đến Phán Giai, còn cả Hứa Mộng Sơn. Tỉnh lại sau hôn mê, não bộ vẫn nằng trình trịch, song trái tim như bị một tảng đá đè nặng, ghim trong máu thịt. Nỗi đau đó không sắc bén, mà là từng đợt từng đợt, từ từ, chậm rãi gia tăng mức độ. Hình ảnh Phán Giai nằm trong gian nhà giết mổ lại vụt lên trong đầu cô, nước mắt cô lăn dài trên má.

Cô cảm nhận thấy nỗi đau trước nay chưa từng có. Cô cũng biết, về sau dù nỗi đau có vơi đi cũng sẽ theo cô cả một đời, vĩnh viễn nằm trong trái tim cô. Cô nghẹn ngào nhìn Ân Phùng, nỗi đau đó khiến cô mù quáng muốn làm điều gì, muốn tìm kiếm điều gì đó.

Cô mơ hồ nhận ra, thứ cô cần tìm, chỉ có anh mới có thể mang lại cho cô.

Cho nên cô cúi đầu, hôn anh trong hoang mang, mặc kệ anh vẫn còn đang hôn mê.

Đôi môi anh lạnh ngắt, không có lấy một chút ấm áp khiến trái tim Vưu Minh Hứa càng thêm lạnh.

Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Ân Phùng ngốc đến mức không thể ngốc hơn, nhào đến đỡ cú đập thay cô trong gian nhà giết mổ đó. Anh không cần mạng nữa hay sao? Cô đã mất đi Phán Giai rồi, tuyệt đối không thể......

Cơ thể anh chợt run lên, môi hé mở. Trái tim Vưu Minh Hứa cũng theo đó mà run rẩy, sau đó liền cảm thấy lưỡi anh vươn tới. Cô mở bừng mắt, quả nhiên thấy đôi mắt đen long lanh đó đang tròn mắt nhìn mình.

Vưu Minh Hứa vừa vui vừa buồn, khó lòng kìm chế.

Cô một lần nữa vươn tay che khuất đôi mắt trong vắt đó như lần đầu hôn anh. Sau đó hôn càng thêm mãnh liệt, điên cuồng. Lúc này anh cũng phản ứng lại, ôm chặt eo cô, để cơ thể hai người kề sát. Nụ cười dần hiện trên khóe môi anh.

Mãi đến khi Vưu Minh Hứa hít một ngụm khí lạnh, không chịu nổi cơn đau trên lưng nữa, Ân Phùng mới vội vã buông cô ra. Vưu Minh Hứa đỡ eo, từ từ ngồi thẳng dậy, chỉ có điều vẫn không rời mắt khỏi anh.

Anh bị thương ở đầu, cơ thể không vấn đề gì bèn chống giường ngồi dậy, đôi mắt xoay chuyển liên tục, hỏi: "Đây là... phần thưởng vì tôi chạy đến nhà họ Đặng giúp cô sao?"

Vưu Minh Hứa lúc này chẳng muốn suy nghĩ điều gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt anh, đáp: "Không phải."

Anh kéo một tay cô đến, nắm chặt: "Vậy thì là gì?"

Vưu Minh Hứa đáp: "Sau này sẽ không còn phần thưởng nữa."

Anh ngẩng phắt đầu lên nhìn cô, cả người cứng đờ.

"Vì sao?!"

Vì sao chứ?

Vì em thoát khỏi quỷ môn quan.

Vì em đã mất đi chiến hữu thân thiết nhất.

Vì em hiểu ra, không thể mất đi anh.

Vưu Minh Hứa nhìn anh, ửng hồng khóe mắt, đáp: "Vưu Anh Tuấn, sau này em là của anh. Còn phần thưởng gì nữa chứ? Anh muốn hôn thì hôn, muốn làm gì, em sẽ đều làm cùng anh."

Ân Phùng sững sờ nhìn cô một lúc lâu rồi ôm chầm lấy cô. Vưu Minh Hứa bật cười, rất ngọt ngào, cũng rất đắng chát, song cũng cảm nhận được sóng lòng trước nay chưa từng có, cô biết bản thân đã kìm chế quá nhiều với anh. Nhưng anh lại như một đứa trẻ con đạt được thứ trong mộng đã lâu, im lặng ôm chặt lấy cô. Vưu Minh Hứa rên lên vì đau, anh mới vội buông tay: "Em không sao chứ?"

"Không sao, vết thương vặt thôi."

Anh yêu thích không nỡ rời tay song cũng không biết nên làm thế nào, không biết nên ôm chặt, hay nên nắm chặt tay cô, bèn cúi đầu, kề lên trán cô: "Của anh? Thực là của anh? A Hứa, em, em là cảnh sát, nói lời phải giữ lời đấy! Không được hối hận đâu đấy nhé?"

"Ừ." Vưu Minh Hứa khàn giọng, "Lời của cảnh sát, một lời nói ra chắc như đinh đóng cột, tuyệt đối không hối hận."

Miệng anh hoàn toàn không khép lại được nữa, dè dặt ôm eo cô. Trái tim Vưu Minh Hứa đập từng nhịp lặng lẽ mà vang vọng. Những lần "ý loạn tình mê" khi trước của hai người đều là nữ trên nam dưới, cô ép trên anh. Lúc này, một tay anh chống trên giường, một tay khác ôm cô, dù mặc quần áo bệnh nhân cũng rất cao lớn, cô ngược lại trở thành cô gái bé nhỏ trong lòng anh.

*****

Anh cúi đầu nhìn cô, làn môi như có như không chạm vào trán cô, hỏi: "Sao hôm nay em lại đột nhiên... đột nhiên chịu vậy? Anh thực sự... vui chết mất, A Hứa em không biết anh vui đến nhường nào đâu......"

Vưu Minh Hứa nghe mà lòng chua xót, vuốt ve mặt anh, đáp: "Đồ ngốc, anh cứu mạng em, về sau cái mạng này chính là của anh. Trước đây luôn là anh đuổi theo em, sau này không cần đuổi nữa. Em đợi anh."

Anh trầm mặc một hồi, làu bàu: "Hóa ra là vì báo ân..." Rồi đột ngột hôn lấy hôn để lên mặt cô, giọng trầm xuống: "Chẳng cần biết là vì sao, dù gì cũng là của anh rồi, không được hối hận! Đều phải giữ lời hết!"

Anh đã nói hai lần "không được hối hận" rồi, lòng Vưu Minh Hứa đắng chát, thầm nghĩ, anh rốt cuộc sợ hãi bị cô vứt bỏ bao nhiêu mới như vậy. Cô muốn vỗ đầu anh, nhưng cái đầu quấn kín băng đó lại khiến cô chẳng thể xuống tay cho được, cô bèn nâng cằm anh, nói: "Không phải báo ân. Không phải vì điều đó."

Anh ngước nhìn cô: "Vậy là gì điều gì?"

Vưu Minh Hứa đột nhiên chẳng thể nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo ấy, không đáp mà hỏi vặn lại: "Anh thì sao? Vì sao cứ muốn em là của anh?"

Vì... sao ư?

Dù đầu Ân Phùng vẫn hơi đau, nhưng nhìn người trước mặt, não bộ anh lại hiện lên cảnh tượng: Lần gặp đầu tiên ở Tây Tạng, anh ngơ ngác bò ra khỏi túi ngủ, đập vào mắt anh là đôi mắt ôn hòa, thuần khiết; anh làm tổ ở lối đi, cô đen mặt bước ra khỏi nhà, để anh bước vào cuộc sống của cô; trước mắt là bóng đêm, anh chỉ cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại của cô, nụ hôn của cô phủ xuống, bao trùm mọi thứ của anh; còn cả cảnh tưởng cô và cộng sự ngồi hút thuốc trong hàng lang, khóc không ra nước mắt, còn anh chỉ có thể đứng nhìn cô qua lớp cửa thủy tinh.

Bắt đầu từ khi nào, một người vốn thấp thỏm lo sợ trước thế giới này như anh lại chẳng sợ gì nữa cả, chết cũng không sợ?

Chỉ vì đã có cô.

Câu nói đó bất chợt nảy ra trong đầu anh, mắt anh bỏng rát, nói: "A Hứa, vì anh yêu em. Anh vô cùng yêu em."

Vưu Minh Hứa bất động nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh.

Hôm nay, cô quyết ý giao bản thân cho anh, cũng đã chuẩn bị sẵn cho việc sau này có lẽ sẽ thịt nát xương tan, không còn đường lui. Vậy mà anh lại nói ra câu này.

Cô biết, anh thực sự đã hiểu thế nào là yêu.

Mũi cô chua xót, dòng nước mắt vốn được đè nén, bị phớt lờ lại trào dâng vì câu nói của anh. Cô bỗng cảm thấy, anh giống một đứa trẻ, song cô cũng vậy. Thế giới này chỉ còn anh và cô ở bên nhau. Từ nay cô sẽ luôn khắc ghi vào tâm khảm cảm giác quấn quýt bên nhau này.

Cô nói: "Ồ, thật hả?"

Ân Phùng gật đầu: "Không phải thích, không phải dựa dẫm, không phải điều gì khác. Đổi thành người khác không được, bất kỳ ai khác trên thế giới này đều không được. Anh chỉ yêu em, sùng bái em, nguyện chết vì em, chỉ cần em yêu anh. Chỉ cần em cũng yêu anh."

Nước mắt Vưu Minh Hứa tuôn rơi. Cô lau sạch, vươn tay ôm anh, vùi đầu trên vai anh. Ân Phùng yêu thích khôn cùng, cũng đau lòng vô kể. Hai người cứ dựa dẫm và ôm nhau như vậy.

Một lúc sau cô mới lên tiếng: "Vưu Anh Tuấn, sau này... chúng ta hãy từ từ sống tốt mỗi ngày. Em chỉ có anh thôi..."

———

Buổi sáng sớm nồng đậm hơi thở mùa thu, rất nhiều cảnh sát mặc cảnh phục, đội mũ ngay ngắn chỉnh tề đến nhà tang lễ.

Vưu Minh Hứa cũng đã đến nơi. Vì bị thương nên cô không thể đi nhanh, song tấm lưng thẳng tắp, đứng cùng một chỗ với những cảnh sát khác. Ân Phùng đứng cạnh cô, anh mặc bộ âu phục màu đen thẳng thớm, giống hệt một người đàn ông chín chắn, trưởng thành.

Thời gian đã tới.

Cục trưởng Cục cảnh sát tỉnh và Đinh Hùng Vĩ cũng đã có mặt, đứng cùng Thị trưởng thành phố Hoài Hóa cùng các lãnh đạo khác. Mặt mày ai nấy đều vô cùng nghiêm trang. Vưu Minh Hứa nhìn thấy đôi mắt thường ngày nghiêm khắc của Đinh Hùng Vĩ cũng đã đỏ lên, cô chẳng thể miêu tả được tâm trạng bản thân lúc này.

Lễ đưa tang.

Cúi chào lần một, lần hai, lần ba. Mặc niệm.

Có mặt tại đây hầu hết đều là những người đàn ông cao lớn, tiếng sụt sịt đè nén vọng ra trong đám đông. Vưu Minh Hứa cúi đầu nhìn mũi chân, nước mắt chảy thành dòng, gần như không thể ngẩng đầu nhìn bức di ảnh phía trước. Một lát sau, Ân Phùng đỏ mắt vươn tay ôm cô. Cô vùi mặt vào ngực anh, vậy nên mọi tiếng khóc đều được lồng ngực anh chặn lại.

Hứa Mộng Sơn không giống Vưu Minh Hứa, anh ấy không trốn ở mấy hàng cuối cùng mà đứng hàng đầu tiên ngay sau gia quyến. Cả người anh ấy giống như một ngọn núi băng trầm lặng, không khóc thành tiếng, chỉ luôn đứng tại nơi đó cùng bố mẹ Phán Giai.

Rất nhiều những thay đổi quan trọng trong cuộc đời mang lại sự trưởng thành như thay da đổi thịt, từ đó chúng ta càng trở nên trầm mặc, cũng càng thêm kiên định. Những điều này đều chỉ đến trong một đêm. Chỉ là có lúc, cái giá phải trả quá mức nặng nề, đến mức khiến chúng ta từ nay đau đớn tột cùng.

Sau khi đưa tiễn tro cốt của Phán Giai và bố mẹ cô ấy lên xe, toàn bộ cảnh sát mới quay về vị trí làm việc. Vụ án cha con Đặng Diệu vẫn còn một loạt những công việc cần phải giải quyết. Cũng không bắt được Trần Chiêu Từ. Dù có đau thương hơn nữa, bọn họ cũng không được phép dừng lại quá lâu, mà chỉ có thể tiếp tục hướng về phía trước.

Vết thương của Vưu Minh Hứa chưa lành, Đinh Hùng Vĩ lệnh cho cô nghỉ ngơi hai ngày. Nhưng cô không muốn tiếp tục ở trong bệnh viện nên dứt khoát về khu nhà khách dưỡng thương, ngày nào cũng xem khẩu cung và các tư liệu mới được bổ sung.

Hôm nay, từ nhà tang lễ quay về nhà khách, Vưu Minh Hứa quả thực vô cùng mệt mỏi, vết thương sau lưng nhói đau, vừa vào phòng là cô đã nằm vật ra giường. Ân Phùng không rời cô nửa bước, băng trên đầu anh đã được gỡ ra, chỉ còn để lại miếng băng gạc nhỏ. Anh không còn vết thương nào khác nên gần như đã khôi phục bình thường.

Chuyện hai người đến với nhau, Ân Phùng báo cho Trần Phong đầu tiên. Trần Phong vô cùng bất ngờ, song cũng vui thay cho bọn họ. Lúc này, Trần Phong tất nhiên sẽ không theo vào, nhanh chóng quay trở lại phòng mình.

Ân Phùng đi tới bên giường nhìn Vưu Minh Hứa nằm trên đó. Mũ cảnh sát đã được bỏ xuống, nhưng cảnh phục thì chưa cởi, mặt cô hơi tái, trong nét nghiêm trang lộ chút yếu mềm. Anh nhìn mà lòng vừa yêu vừa đau. Anh chống hai tay bên người cô, không biết vì sao, từ khi hai người ở bên nhau, anh đặc biệt yêu thích đủ mọi tư thế "bao vây" cô lại như thế này, cất tiếng hỏi: "Em mệt chưa?"

Vưu Minh Hứa gật đầu.

"Muốn ngủ không?"

Cô lại gật đầu.

"Vậy anh giúp em cởi đồ."

Cô của lúc này ngoan ngoãn như một đứa trẻ, cô hơi nhấc người, anh kéo tay áo giúp cô cởi áo khoác. Bên trong là áo sơ mi cảnh sát, dáng người cô mảnh mai, song nơi đó lại tròn đầy, căng mọng, Ân Phùng không kìm được liếc thêm một chút.

Vưu Minh Hứa tinh mắt: "Nhìn đâu đấy?"

Ân Phùng dứt khoát cúi đầu hôn nơi đó qua lớp áo mỏng: "Nhìn đồ của anh."

Vưu Minh Hứa run lên, nằm nghiêng người, quay lưng về phía anh. Ân Phùng đắp chăn cho cô, không nỡ rời đi bèn cởi luôn áo vest, chui vào trong chăn. Cô cuối cùng cũng không ghét bỏ anh rồi, anh luồn tay xuống dưới đầu cô, ôm lấy cô, hạnh phúc muốn chết.

Một lúc sau, anh vươn đầu tới, cô nghiêng đầu không để anh nhìn. Anh vươn tay sờ, phát hiện trên mặt cô đều là nước mắt.

Ân Phùng im lặng một lát, áp mặt lên mặt cô, khẽ hỏi: "Vẫn khó chịu?"

Thực ra kể từ sau khi rời khỏi nhà tang lễ, đầu óc Vưu Minh Hứa đều là một mảng trống rỗng. Cô thậm chí còn cố gắng khiến bản thân không nhớ đến Phán Giai. Nhưng chẳng được bao lâu, khuôn mặt tươi cười của người từng là chiến hữu của cô lại hiện lên trong não bộ, thế rồi nước mặt cứ chảy không ngừng. Nước mắt suốt hơn mười năm qua của cô có lẽ đều đã chảy sạch vào hai ngày nay mất rồi.

"Chắc thế." Cô uể oải đáp.

"A Hứa, đừng nghĩ nữa. Đau thương quá độ sẽ chỉ làm hại đến bản thân. Em phải hướng về phía trước ngay lập tức, vụ án này còn chưa kết thúc." Ân Phùng nói.

Giọng Vưu Minh Hứa tắc nghẹn: "Em hiểu."

Buổi sáng ra khỏi phòng, Vưu Minh Hứa không mở rèm cửa, lúc này cũng không bật đèn, căn phòng tối mờ giống buổi đêm yên tĩnh mà ấm áp. Ân Phùng dường như nói vô cùng thành khẩn: "Chúng ta thân mật một lát, có thể phân tán sự chú ý của em thì sẽ không còn khó chịu như vậy nữa."

Vưu Minh Hứa cuối cùng cũng bật cười, còn chưa gật đầu chấp thuận, anh đã lật mình phủ lên người cô, bắt đầu hôn.

Tên này... Gan càng ngày càng lớn. Vưu Minh Hứa lười nhác nghĩ.

Nhưng anh nói chẳng sai. Sau nỗi đau thương cực độ, con người thường trong trạng thái mông lung. Nếu lúc này được một người vỗ về với toàn bộ lòng ái mộ, tiếc thương, thành khẩn, từ từ kéo bạn ra khỏi đau thương, cơ thể bạn sẽ dần cảm nhận được độ ấm, cũng cảm nhận được sự run rẩy. Anh chân thành như một đứa trẻ, song cùng kiên định như một người đàn ông trưởng thành.

Trên con đường trải đầy máu tanh, đầy gai góc này, bên cạnh cô thường là bóng tối. Còn cô và các chiến hữu giống như những bức tượng đá lẳng lặng đứng canh nơi đó. Chưa biết chừng sẽ có một ngày sụp đổ.

Thực chất cô đã sớm hiểu ra, chỉ là không chịu chấp nhận, anh là ánh trăng sáng duy nhất của cô. Ánh trăng sạch sẽ, trong vắt, trân thành, mãi mãi đuổi theo cô. Cô lưu luyến ánh trăng này, chỉ có được anh chiếu sáng, được anh vỗ về, được anh nâng niu trong lòng bàn tay, trái tim cô mới không tê dại, linh hồn cô mới không lạnh lẽo, đớn đau. Cô lúc này mới giống một người sống, chứ không phải chết đi cùng người chiến hữu thân yêu.

Toàn bộ sự chú ý của Vưu Minh Hứa đều bị anh chiếm giữ. Cả người cô nóng bừng, cảm giác không thể kháng cự anh từng mang đến lại một lần nữa nhấn chìm cô. Hai tay cô được anh nắm chặt, mới thất thần một chút, tốc độ tiến triển của anh đã cực nhanh. Hơn nửa cúc áo sơ mi của cô đều đã được anh cởi bỏ, đầu anh đã vùi trong đó rồi. Mắt cá chân Vưu Minh Hứa cũng phát run, nhéo tai lôi anh lên.

Hai người bốn mắt nhìn nhau mấy giây.

Giọng anh trầm khàn lạ thường: "A Hứa, anh hiện tại... có thể 'làm' em chưa?"

Vưu Minh Hứa nhìn thẳng vào mắt anh. Giờ phút này cô chỉ muốn buông thả bản thân, chỉ muốn quên đi tất cả, nguyện sống chết cùng anh. Tay cô buông tha cho tai anh, rơi xuống giường, giọng nói còn thấp hơn cả anh: "Làm."

*****

"Làm."

Nói xong lời này, Vưu Minh Hứa lại thấy nét ngượng ngùng trong đôi mắt đen láy đó của anh.

Lúc này, đôi mắt ấy không còn là đôi mắt của chàng thiếu niên nữa, mà là đôi mắt tràn ngập ý cười cùng dục vọng của một người đàn ông. Anh khẽ nói: "Lưng A Hứa bị thương, cứ nằm im đừng động."

Vưu Minh Hứa cười nhẹ, nói: "Không đáng ngại."

Tay anh đã trượt xuống khiến toàn thân cô run rẩy. Cô hoàn toàn không ngờ đến, lần đầu "giao đấu", bản thân lại phải chịu cảnh yếu thế. Thầm nghĩ lần đầu bản thân ôm vết thương "lâm trận", chỉ có thể bị đè ép, thật hời cho anh quá.

Ân Phùng khẽ nói: "A Hứa, anh rất lợi hại đấy, em làm tốt công tác chuẩn bị đi. Anh nhịn rất lâu rồi. Hôm nay không 'làm' em đến chết đi sống lại, anh sẽ không xuống đâu."

Vưu Minh Hứa: "......"

Nếu là người đàn ông khác nói ra những lời này, cô sẽ cho rằng anh ta chỉ đang tự tâng bốc bản thân hoặc là cố ý nói lời hạ lưu. Nhưng anh không phải vậy, anh đang vô cùng nghiêm túc.

Vưu Minh Hứa cố gắng khắc chế nỗi ngượng ngùng, lạnh giọng: "Ừ, anh đương nhiên lợi hại, dân chơi rồi mà."

Ân Phùng biết mình lỡ lời, vội nói: "Không phải, quá khứ chẳng liên quan gì đến anh. Anh chỉ là cảm thấy bản thân chắc sẽ rất lợi hại thôi."

Vưu Minh Hứa: "Sao anh biết?"

Ân Phùng cúi đầu nhìn nơi nào đó.

Vưu Minh Hứa cũng nhìn theo tầm mắt của anh, cuối cùng không nhịn được phì cười. Anh cũng cười, chỉ thấy kể từ sau khi tỉnh lại ở Tây Tạng đến nay, anh chưa khi nào vui vẻ như lúc này.

Nhịp điệu của anh khiến Vưu Minh Hứa gần như phát điên. Phản ứng của Ân Phùng lúc trên giường hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Vưu Minh Hứa, song cũng hợp tình hợp lý. Hoặc giả, khoảng thời gian này qua đi, anh sớm đã không còn là người con trai bị cô bắt nạt trên xe kia nữa. Anh thực sự rất dũng mãnh, tràn đầy sức mạnh, con ngươi thâm trầm, thay đổi đủ mọi tư thế dày vò cô, hoàn toàn không cần Vưu Minh Hứa phải nhọc lòng... Thậm chí có lúc cô bị anh làm quá mức, không vui, muốn đẩy anh ra, cánh tay cũng sẽ đột ngột bị anh ghì chặt, ép trở về giường.

Vưu Minh Hứa tròn mắt: "Anh tạo phản rồi!"

"Chẳng phải đã sớm nói anh muốn phản em từ lâu rồi à." Động tác vẫn không ngừng lại.

"......"

Có lẽ vì đã kìm nén quá lâu, hoặc cũng có lẽ do tính cách anh quá mức cố chấp nên hừng hực khí thế, khi chuẩn bị làm 'chính sự', Vưu Minh Hứa liên tục thở dốc, cảm giác như đã mất đi nửa cái mạng.

Tây trang và áo sơ mi trên người anh đã biến mất từ bao giờ, ôm chặt cô trong chăn, nói: "A Hứa, anh vào bên trong em đây."

Vưu Minh Hứa run rẩy, nghịch ngợm thốt ra một câu: "Biết không phải tè dầm rồi hả?"

Anh nhìn cô chằm chằm, nói: "Ngày... em nói không cho anh 'làm' em, anh đã tra tư liệu, hiểu hết rồi."

Vưu Minh Hứa chớp mắt, làm như ngu ngơ ngoảnh đầu sang hướng khác.

Anh từ từ bắt đầu hành động, nhịp hô hấp Vưu Minh Hứa chững lại, sau đó thở dài một tiếng, bắt đầu không khống chế được thanh âm trong cổ họng. Nhưng vào lúc này hóa ra anh lại im thin thít, chỉ là động tác càng ngày càng mãnh liệt. Vưu Minh Hứa mắng một câu: "Anh định chơi chết em đấy à?"

Ân Phùng chớp mắt, giọt mồ hôi men theo khuôn mặt sắc nét rơi xuống cơ thể cô. Anh phủ người lên cô, trán tì lên trán cô, khàn giọng nói: "A Hứa, đây là trừng phạt. Em bắt nạt anh vì anh ngốc, Cố Thiên Thành cũng bắt nạt anh. Mỗi lần nhớ lại... anh chỉ hận không thể tận tay giết chết anh ta. Sau này em là của anh rồi, ai cũng không được phép động vào em, ngoại trừ anh."

Lời nói ngốc nghếch mà cố chấp ấy khiến Vưu Minh Hứa rung động, cô vuốt ve mặt anh nói: "Ân Phùng, sau này anh cũng là của em. Không cần biết sau này có khôi phục kí ức hay không, nếu anh còn liếc nhìn người phụ nữ nào khác, em đánh gãy chân anh; nếu dám động vào phụ nữ dù chỉ một chút thôi, em thiến chết anh."

Ân Phùng bật cười: "Không thành vấn đề, hoàn toàn không thành vấn đề. A Hứa, gọi anh là Anh Tuấn."

Vưu Minh Hứa im lặng một hồi, phì cười vào thời khắc 'tình thâm nghĩa trọng, củi khô bén lửa' như hiện tại: "Được, Anh Tuấn, Vưu Anh Tuấn."

Anh cũng cười, áp mặt lên mặt cô, hai người kề sát nhau không một khe hở, cõi lòng cuồn cuộn khó mà bình yên.

......

......

......

Vì Vưu Minh Hứa bị thương, Ân Phùng không dám quá phóng túng. Sau hai lần dày vò liền ôm lấy cô, trò chuyện sến súa cùng cô. Cứ như vậy cũng đến buổi trưa, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Dù sao anh cũng là người mất sức nên rất nhanh đã truyền đến tiếng hít thở đều đặn. Vưu Minh Hứa bị anh dày vò đến toàn thân nhức mỏi nhưng lại mất ngủ. Cô nhìn căn phòng mờ tối, một lúc sau ngoảnh đầu nhìn anh.

Vưu Minh Hứa nghĩ vẩn vơ, cảm thấy anh hiện tại giống như một người đàn ông giao hòa giữa Vưu Anh Tuấn và Ân Phùng vậy.

Vẫn thích nằm úp sấp, nhưng cánh tay nhất quyết nhét dưới đầu làm gối cho cô, một cánh tay khác ôm chặt eo cô. Lúc ngủ, khuôn mặt anh không có nét ngây thơ vui vẻ mà giống như một cậu thanh niên anh tuấn. Ngón tay Vưu Minh Hứa khẽ khàng phác họa theo ngũ quan của anh, một mặt là yêu thích không thể kìm nén, hai người cùng 'lưỡng tình tương duyệt'; một mặt khác, vẫn không kìm được nỗi bất an với những lời nói của anh.

Cuối cùng, cô áp mặt mình lên mặt anh, cuộn mình trong vòng tay của người đàn ông này, chìm vào giấc ngủ.

Khi Ân Phùng tỉnh lại, bầu trời đã là bóng tối. Anh vừa mở mắt đã nhìn thấy cô. Cô lúc này không giống bình thường ăn to nói lớn mà cuộn tròn lại, mái tóc phủ hết lên cánh tay anh. Ân Phùng ngắm nhìn cô một lúc liền cảm nhận được cõi lòng mềm nhũn chẳng thể khống chế, bèn vươn tay ôm cô càng chặt, sau đó một mình nhìn ra bầu trời u ám bên ngoài cửa sổ, cười ngẩn ngơ.

Sao cô lại tốt như vậy chứ? Lòng anh chua xót ngẫm nghĩ vậy đấy. Dù hiện tại đầu anh vẫn hỏng mất một nửa, cô vẫn bằng lòng ở bên cạnh anh. Anh không còn cô đơn nữa, thực sự cực kỳ cực kỳ thỏa mãn. Anh phải đối xử tốt với cô, thương cô, bầu bạn cùng cô, bảo vệ cô suốt cả cuộc đời, chuyện gì cũng xông pha vì cô.

Cho dù tương lai hồi phục tâm trí và kí ức, trái tim anh tuyệt đối sẽ không thay đổi, cũng không cho phép cô thay lòng. Anh và A Hứa, phải bên nhau từng ngày từng tháng từng năm, một đời một kiếp.

———

Qua mấy ngày, Vưu Minh Hứa quay trở lại tổ chuyên án, Ân Phùng tất nhiên cũng đi theo.

Gần đây tổ chuyên án bận rộn rất nhiều công việc, vừa kết án, thẩm vấn cha con Đặng Diệu, vừa xác định thân phận cho các nạn nhân, xác nhận sự thực phạm tội, đưa hung thủ ra trước pháp luật.

Trong sân viện nhà họ Đặng không chỉ đào được hài cốt của một người khiến cảnh sát rợn tóc gáy. Theo lời khai của cha con Đặng Diệu, hơn một năm qua, ngoại trừ nạn nhân đầu tiên là Triệu Phi Nhi, Đặng Diệu còn bắt ba cô gái khác trong đêm.

......

Từ nhỏ Đặng Diệu đã không phải một đứa trẻ thông minh. Trong kí ức của hắn, nhà chính là máu và thịt không đếm xuể, tay vung dao chém, nửa đêm vẫn còn nghe được tiếng mài dao. Hắn không thích vị máu tanh ngập tràn khắp mọi nơi đó nhưng từ rất nhỏ đã phải giúp bố mẹ chuyển đồ, lau rửa, chặt xương chặt thịt. Nếu chỉ hơi tỏ vẻ kháng cự là sẽ bị ăn một trận đòn no nê.

Những đứa trẻ khác đều không thích chơi chung với hắn, chê hắn bẩn, chê hắn hôi. Ban đầu, hắn chỉ lặng lẽ đứng một bên nhìn bọn chúng chơi đùa. Về sau, hắn cao lớn cường tráng hơn bất cứ ai, sức lực cũng lớn, còn ai dám trêu chọc, hắn trực tiếp tung nắm đấm. Sau này, càng không còn ai thèm để ý đến hắn.

Tính cách của mẹ cộc cằn, không đánh thì sẽ là mắng hai cha con hắn. Hồi nhỏ Đặng Diệu làm sai thường sẽ bị mẹ phạt, bắt hắn trần truồng đứng dưới hiên nhà hít gió lạnh, nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống. Mẹ khi đó vẫn chưa bại liệt, có những khi đi đến nhìn thấy hắn sẽ chửi những câu thô tục, chế nhạo 'chỗ đó' của hắn. Đặng Diệu ngơ ngơ ngác ngác lắng nghe, không cảm nhận rõ nét sự tủi nhục hoặc tâm trạng nào khác. Chỉ là từ lúc đó trở đi, không biết là vì sao, luôn có một nỗi âu lo trôn giấu trong lòng hắn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-112)