Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 040

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 040
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Vưu Minh Hứa mở bừng mắt, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đang đua nhau thoát khỏi cơ thể. Đầu cô vẫn nằng trình trịch, có chút không phân biệt nổi vết xe ban nãy xuất hiện trong não bộ rốt cuộc là mơ hay thực.

Hay là nói, ban ngày không nhìn rõ, ban nãy cô vừa mới nhớ lại tình tiết nhỏ nhặt đã bị lướt qua?

Cô đứng bật dậy nhìn đồng hồ, mới 3 giờ 50 phút, vừa trôi qua 20 phút, rồi lại nhìn vào phòng thẩm vấn. Đầu tiên, cô nhìn thấy Ân Phùng, anh vô cùng tập trung, nhìn thẳng Phù Văn Tú, chiếc bút trong tay ghi chép với tốc độ cực nhanh. Anh thế này lại trở thành một người đàn ông khác rồi.

Còn Phù Văn Tú rất ngoan ngoãn trong tay anh, anh ta đang nói gì đó, chỉ là khóe môi vẫn treo nụ cười khiến người ta lạnh toát.

Bọn họ vẫn cần một khoảng thời gian nữa mới có thể kết thúc trắc nghiệm kiểm tra nói dối. Nhưng Vưu Minh Hứa ngồi tiếp được nữa. Cô quay người xuống lầu, một mình lái xe vào bóng đêm u tối.

Lực lượng cảnh sát gia tăng trên mấy con phố. Dù đã là giờ này, mà dọc đường Vưu Minh Hứa vẫn gặp mấy chiếc xe và những cảnh sát chấp hành nhiệm vụ. Cô châm một điếu thuốc, chậm rãi hút suốt dọc đường. Đến khi tới gần nhà họ Đặng, cô lặng lẽ dừng xe, ném đầu lọc xuống đất.

Cô đi tới bức tường phía ngoài nhà họ Đặng, bên trong đã không có ánh đèn, có lẽ là đã ngủ rồi. Tường không cao lắm, cô lùi lại mấy bước, nhảy lên, trèo lên tường.

Ánh trăng chuyển động, soi sáng trên đỉnh đầu, cũng soi sáng sân viện. Vưu Minh Hứa lập tức nhận ra trong sân có nhiều thêm một chiếc xe Jinbei màu xám, đã hơi cũ.

Vưu Minh Hứa thấy trái tim run lên, lòng bàn tay cũng đều là mồ hôi. Nhưng cô không có thời gian sắp xếp tỉ mỉ tư duy, cô không muốn chờ đợi thêm phút giây nào nữa. Vừa định nhảy vào trong sân, không biết điều gì mách bảo, cô lấy điện thoại nhắn tin cho Ân Phùng: "Đến nhà họ Đặng." Sau đó điều chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, nhảy xuống.

Mấy gian nhà đều tối đen như mực, lặng ngắt như tờ. Cô từ từ tiến về phía chiếc xe, nhìn vào trong qua cửa kính. Dù mờ tối nhưng vẫn có thể nhìn rõ được trên chiếc ghế trong khoang xe có vài dấu vết thẫm màu đáng ngờ đã khô.

Vưu Minh Hứa đứng im tại chỗ mấy giây rồi nhìn về phía căn nhà dùng để giết mổ. Cô lặng lẽ đi qua đó, phát hiện cửa không khóa, để hé một khe nhỏ. Cô chậm rãi đẩy ra, trong không khí vang lên những tiếng "cót két" cực nhỏ.

Cô lập tức ngoảnh đầu nhìn về phía hai gian nhà còn lại vẫn im phăng phắc. Song cô không động, cúi đầu chờ đợi một phút hai, thấy trong sân vẫn tĩnh lặng, cô mới lách vào.

Trong gian nhà tối đen như mực, không nhìn rõ được thứ gì. Những công cụ, thịt thà khi trước nhìn thấy biến thành những bóng đen với đường nét lờ mờ. Chỉ có ánh trăng bàng bạc yếu ớt lọt qua cửa sổ cũ kĩ.

Vưu Minh Hứa không bật đèn pin trong túi áo, tiến từng bước vào bên trong. Dù là trong bóng tối, những công cụ kia vẫn nằm vô cùng ngay ngắn, chỉnh tề giống như xếp hàng chờ đợi chủ nhân ghé bước. Vưu Minh Hứa nhớ lại suy luận của Ân Phùng: Nếu như cô đến nơi làm việc sẽ phát hiện mọi thứ đều gọn gàng như được máy móc sắp xếp qua vậy. Đây là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế sau nhiều năm làm công việc như một người thợ thủ công của hắn. Luồng khí lạnh không ngừng xâm chiếm cõi lòng cô. Khi cô đi được 1/3 gian nhà thì liếc thấy một thứ trên phản giết mổ.

Cô chắc chắn một trăm phần trăm, lần đầu cô đến đây, không hề có thứ này.

Đó là một chiếc búa tầm trung, màu cực đậm. Hiện tại không nhìn rõ trên đó có phải vết máu hay không, cũng không xác định được có phải là chiếc búa đã xuất hiện trong đoạn clip hay không, nhưng trực giác mách bảo cô, chính là nó.

Vưu Minh Hứa đứng chính giữa căn nhà dùng để giết mổ tối đen tĩnh lặng, chỉ cảm nhận được luồng khí lạnh bao quanh khắp người. Bốn nghi phạm xuất thân phố chợ đều phù hợp chân dung phác họa. Một thật ba giả, không lộ dấu vết. Giống như một năm này, hung thủ lẩn trốn trong biển người, chính vì quá bình thường nên cực kỳ khó phân biệt.

Cuối cùng, một vết bánh xe nho nhỏ làm bại lộ chân tướng. Nhân sinh muôn hình vạn trạng, rất nhiều người có vẻ có tội. Nhưng hắn không phải người thợ mộc hiền lành cường tráng, không phải bác sĩ thú ý có khuynh hướng của tội phạm tình dục, cũng không phải người bán cá tâm thần phân liệt với hai bàn tay mất hết dấu vân tay.

Ý chí cứng rắn nào đó bỗng nhiên trào dâng trong thâm tâm Vưu Minh Hứa.

Cả người cô đột ngột trở nên căng cứng và cảnh giác, giống như con chim ưng giương cánh, giẫm lên cành cây bên vách núi cao sừng sững, lặng lẽ tiến về phía trước.

Còn ý chí này, đã bị chọc thủng, vỡ nát một cách vô tình vào thời khắc cô nhìn rõ người nằm trên tấm phản phía trước.

Tấm phản mà Phán Giai nằm vừa đúng đối diện cửa sổ, một vài tia sáng lọt vào. Thế nên Vưu Minh Hứa có thể nhìn thấy khuôn mặt không còn huyết sắc của Phán Giai, khắp cơ thể là những vết thương đáng sợ, đã xuất hiện vài vết hoen tử thi*.

* Vết hoen tử thi là hiện tượng ứ máu tĩnh mạch tại những vùng trũng trên cơ thể, tiếp theo có hiện tượng thoát mạch, tan máu rồi thẩm thấu vào các mô xung quanh tạo nên những vết những mảng màu đặc biệt. Hoen tử thi bắt đầu có màu hồng nhạt hay tím nhạt, sau chuyển màu tím sẫm, màu xanh lục rồi mất dần đi khi quá trình hư thối bắt đầu.

Vưu Minh Hứa duỗi tay chạm vào mạch đập và kiểm tra hơi thở của cô ấy mới phát hiện bàn tay mình đang run lên. Nước mắt cô đã chảy mà bản thân cô chẳng hề nhận ra.

Cô quỳ sụp xuống cạnh tấm phản, một tay nắm tay Phán Giai, một tay khác ấn chặt lên mặt mình.

Bóng tối trong gian nhà này như vồ lấy cô trong chớp mắt. Cô nghe được bản thân khóc nấc thành tiếng, đó là thứ âm thanh đến bản thân cô cũng chưa từng nghe thấy, thê lương, đứt quãng giống hệt như tiếng khóc phát ra sau khi bị người ta chặn họng. Bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên cô hoàn toàn không có cách nào khống chế bản thân. Vào khoảnh khắc này, mọi thứ đều bị cô vứt bỏ. Toàn thân cô không còn một chút sức lực, ngồi sụp xuống đất, nước mắt như mưa, chỉ có tay là vẫn nắm chặt lấy đầu ngón tay trắng bệch, cứng đờ của Phán Giai.

Trời sập rồi. Cô nghĩ, trời thực sự sập rồi.

Nếu không, sao Phán Giai có thể hy sinh cơ chứ?

Hy sinh dưới lưỡi dao của tội phạm.

Còn cô là Đội trưởng của cô ấy, người cô ấy dựa dẫm vào nhất, không tìm được Phán Giai trước khi cô ấy mất, không thể cứu cô ấy ra khói bóng tối đáng sợ.

Trước khi chết cô ấy đã trải qua những gì? Nỗi dày vò tàn nhẫn vượt quá cực hạn của con người mà những nạn nhân phải chịu đựng, liệu chăng người cảnh sát này cũng đã trải qua? Còn đáng sợ nhất chính là cô ấy luôn ôm hy vọng được cứu thoát rồi lại chỉ có thể giương mắt nhìn hy vọng tắt đi từng chút một ngay trước trước mắt?

Vưu Minh Hứa đột ngột phát ra một tiếng gầm phẫn nộ, hoặc giả nói là tiếng thét càng thích hợp hơn. Bạn chẳng thế nào tưởng tượng nổi, một người phụ nữ mạnh mẽ như Vưu Minh Hứa có thể phát ra âm thanh đổ vỡ yếu ớt nhất như thế.

Sau đó cô đứng dậy, cúi người, cô quên hết tất cả nguyên tắc và sự cảnh giác, muốn ôm Phán Giai lên, đưa cô ấy về.

Một luồng gió mạnh liệt ập về phía sau đầu cô. Nếu là bình thường, dù người này có khoẻ như trâu, Vưu Minh Hứa chỉ cần cẩn thận một chút là có thể tránh thoát. Nhưng lúc này cả người cô đều mơ hồ, không hề nhận ra nguy hiểm xung quanh. Nghe được tiếng gió, cơ thể chỉ phản ứng theo bản năng qua nhiều năm luyện tập, gập người về trước.

Búa sắt nện xuống lưng cô. Cảm giác đau thấu xương trên lưng truyền đến, Vưu Minh Hứa loạng choạng, đụng trúng tấm phản, Phán Giai cũng tuột khỏi tay cô.

Hết chương 120

*****

Kẻ đó thấy một kích chưa hoàn toàn đắc thủ bèn tiếp tục vung búa, Vưu Minh Hứa lúc này đã bị đánh ngã ngồi trên nền đất, thấy vậy lập tức thu người về phía tấm phản, chiếc búa của hắn nện vào phản kêu vang, phản gỗ gãy rời xuống đất.

Vưu Minh Hứa ngẩng phắt đầu, chỉ thấy dưới ánh trăng nhạt nhòa, Đặng Diệu đứng thẳng cầm búa, nửa thân trên để trần, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn như gấu, mặt mũi hung tợn, ánh mắt hưng phấn tột cùng. Đó rõ ràng là ánh mắt của ác thú nhìn con mồi.

Hắn chính là người như thế.

Là kẻ tấn công thiếu nữ trong bóng tối, xâm hại tình dục, dày vò nạn nhân hết lần này sang lần khác, cuối cùng dùng búa nện gãy xương cốt, gấp các cô ấy vào rương như một tác phẩm cá nhân, rồi vứt đến nơi xa.

Là một gã đàn ông đầu óc chậm chạp lặng lẽ bao nhiêu năm, đứng trong tầng đáy xã hội, trốn trong căn nhà bốc mùi hôi thối, sống nương nhờ vào bố mẹ.

Vưu Minh Hứa cắn chặt răng, vừa định bổ nhào về phía chân hắn đã cảm nhận được cơn đau thấu xương sau lưng. Cô biết tình hình không ổn, khóe mắt bỏng rát khi nhìn thấy cánh tay rũ xuống của Phán Giai. Cô quay đầu bò về phía cửa.

Đặng Diệu vứt búa, hai tay tách mở tấm phản cô dùng để ẩn láu, vồ đến. Một bên mắt cá chân Vưu Minh Hứa bị hắn ta tóm được, bàn tay đó hệt như gọng kìm sắp kẹp gãy chân cô. Vưu Minh Hứa cắn răng, vặn người, tung cước đá vào phần đầu Đặng Diệu, song lại động tới vết thương trên lưng. Hắn không tránh không né, chịu một cú đá của Vưu Minh Hứa không phải chuyện dễ dàng, vậy mà hắn như chẳng hề hấn, dứt khoát túm nốt một bên chân còn lại, kéo cô ra khỏi đáy bàn, vồ tới.

Vưu Minh Hứa nghiêng người tránh thoát, hắn vồ hụt. Nói thì chậm nhưng diễn ra nhanh, khuyết điểm của người cường tráng hung hãn như hắn chính là nặng nề, chậm chạp."Con giun xéo lắm cũng quằn", Vưu Minh Hứa lao nhanh tới, nhảy lên lưng hắn. Lúc này cô giống hệt như một chú khỉ, hai ba bước đã trèo lên, cưỡi trên cổ hắn, một bên dùng chân bịt chặt hơi thở hắn, một bên tung quyền đấm liên tục lên thái dương hắn.

Đặng Diệu lần này chịu thiệt, mặt đỏ bừng vì ngạt thở, khóe mắt bị cô đấm sưng vù, choáng váng ngã lăn trên đất. Hắn lăn lộn hết bên này sang bên khác, Vưu Minh Hứa suýt chút nữa cũng ngã theo nhưng vẫn bám chặt lấy hắn, tiếp tục tung mấy cú liên tiếp. Hắn không giãy thoát, túm chặt hai chân cô, bắt đầu liều mạng vặn bẻ. Vưu Minh Hứa đau đớn, cả người run rẩy nhưng không chịu buông tay. Cô biết nếu cứ giằng co như vậy, tất sẽ lưỡng bại câu thương, thắng hay không quyết định bởi sức bền, cô phải chờ đợi dù chỉ là một tia cơ hội để đưa hắn vào chỗ chết.

Một cây gậy sắt nặng nề bất chợt nện xuống người Vưu Minh Hứa. Tay chân cô mất hết sức lực, Đặng Diệu phát giác liền ném cô ra đất như ném một miếng vải rách. Vưu Minh Hứa choáng váng, mất hết sức lực.

Một thứ lạnh lẽo quàng lên cổ cô, ra sức kéo cô về phía sau. Vưu Minh Hứa giật thót, lập tức kéo lại, nhưng đã không kịp nữa. Sợi dây thừng siết chặt ngay chớp mắt, cơn đau ngạt thở truyền ra khỏi cổ họng, hai tay cô liều mạng túm về sau song lại chẳng với được thứ gì.

Rồi cô nhìn thấy một khuôn mặt ngược.

Một khuôn mặt đầy vết chân chim, già nua như dòng nước chết. Cô nhìn thấy tóc mai bạc trắng của lão, thấy đôi mắt cá chết của người già. Gương mặt lão dường như vô cảm, sợi dây thừng trên tay lão thì ngày càng siết chặt.

Hóa ra chủ nhân dấu vân tay kia là người đó.

Đến nước này, trong đầu Vưu Minh Hứa vẫn vụt lên ý nghĩ này. Hai cha con lẩn trốn trong tiệm bán thịt tầm thường tại góc sâu của thành phố náo nhiệt. Vợ bệnh nặng, con trai độc thân bị người ta coi thường. Bọn họ bắt những cô gái đơn độc, biến các cô ấy trở thành vật hiến tế cho cuộc đời họ.

Vưu Minh Hứa đã chẳng còn sức, tầm mắt cũng dần trở nên mơ hồ. Trong lúc choáng váng, cô thấy thân hình như tòa tháp sắt của Đặng Diệu dần tiến lại gần. Hắn vung búa về phía cô.

Chỉ cần một chút.

Chỉ cần một chút nữa thôi, cô sẽ giống các cô ấy, xương cốt gãy vụn, rơi thẳng vào địa ngục.

Điều kì lạ là, thời khắc này, Vưu Minh Hứa chẳng hề sợ hãi, đầu cô vô cùng bình tĩnh. Cô biết bản thân đã không còn cơ hội sống sót, chết thì có hề gì. Nhưng tầm mắt cô cuối cùng dừng trên cơ thể Phán Giai đang nằm chốn không xa, cảm giác đau đớn cực đại như con dã thú khổng lồ sắp nuốt chửng cô.

Xin lỗi, xin lỗi, Phán Giai. Chị chết cùng em, chị chết cùng em.

Còn có......

Một khuôn mặt anh tuấn xuất hiện trước mắt cô. Khoảnh khắc này, vô vàn hình ảnh Ân Phùng cùng lúc dồn về phía cô. Cậu nhóc ngây thơ chui ra từ trong túi ngủ, tên nhóc uất ức ngồi trước cửa nhà cô, cậu trai cô độc ngồi trong phòng suy luận, còn cả niềm vui mừng khôn xiết sau khi hôn cô, cuối cùng là cô gối đầu trên tay anh, không chịu nhìn anh. Anh lặng lẽ ôm lấy cô từ phía sau, thực chất sớm đã ôm trọn cô trong ngực...

Nước mắt Vưu Minh Hứa tuôn rơi, lồng ngực đau như vỡ nát. Cô nghĩ, lần này hỏng rồi, hỏng thật rồi, nếu anh biết cô chết sẽ khóc thành bộ dạng gì đây. Vưu Anh Tuấn không còn ai bầu bạn nữa. Thế nhưng em, em thực sự đã đặt nửa chân vào địa ngục rồi, không trèo ra được nữa, đến hơi thở cũng như đứt giữa cổ họng em đây.

Cảm giác đau đớn kịch liệt cùng nghẹt thở khiến Vưu Minh Hứa càng thêm yếu ớt. Hai tay cô bám vào mặt đất hư vô.

Xin lỗi, Ân Phùng. Cô chỉ kịp nghĩ. Sau này anh không còn ai để bảo vệ nữa. Vưu Minh Hứa cô vô dụng, đến chiến hữu của bản thân cũng không cứu được, chính mình cũng gục ngã.

Chết thì chết.

Chết tiệt, anh nhất định phải sống cho tốt, tương lai chỉ cần khôi phục kí ức, có lẽ......

Anh sẽ không vì em mà buồn nữa...

Nhưng vì sao, vì sao em lại buồn như vậy, trái tim giống như bị người ta xé rách, từ nay chẳng thể an giấc ngàn thu?

Chiếc búa trong tay Đặng Diệu vung xuống, Vưu Minh Hứa nhắm mắt lại.

———

Khi Ân Phùng kết thúc kiểm tra nói dối cho Phù Văn Tú, bước ra khỏi phòng thẩm vấn, bầu trời bên ngoài vẫn là một mảng tối om. Anh ngẩn ngơ nhìn lối đi trống vắng không một bóng người. Thông qua kiểm tra nói dối, xác nhận Phù Văn Tú không phải người bọn họ cần tìm.

Nhưng A Hứa đi đâu rồi?

Ân Phùng chuyển điện thoại sang chế độ im lặng khi làm việc, anh lấy ra xem, nhíu mày quay người xuống lầu. Về sau cũng không rõ vì sao, anh bắt đầu chạy điên cuồng.

Xe anh vẫn đỗ trong đại viện Cục cảnh sát, Trần Phong đã đưa đến đây từ sớm. Sợ Vưu Minh Hứa không vui, Ân Phùng trước nay chưa hề để người của mình vào Cục cảnh sát. Anh một mình lái xe phóng về phía nhà họ Đặng, trên đường móc điện thoại tìm đến số của Vưu Minh Hứa, do dự một khắc rồi lại đặt xuống, chuyển sang gọi điện thoại cho Hứa Mộng Sơn, yêu cầu trợ giúp khẩn cấp.

Ân Phùng xuống xe, chạy vào con ngõ dẫn vào nhà họ Đặng, chợt nghe thấy tiếng thét thê lương truyền ra từ trong nhà họ. Thanh âm đã biến điệu, nhưng anh chắc chắn đó là giọng Vưu Minh Hứa. Ân Phùng chỉ cảm thấy lồng ngực run lên, mũi bắt đầu chua xót, anh xông thẳng vào cổng nhà họ Đặng như phát điên, nhưng cánh cửa không chút xi nhê. Anh lấy công cụ phá khóa ngày nào cũng mang trong người ra, tàn ác nhìn ổ khóa đó, bàn tay vững chắc vô cùng, hai ba bước đã phá bỏ xong, xông vào bên trong.

Quan sát xung quanh, cửa ba gian nhà bên trong đều khép hờ, có tiếng vọng ra từ gian nhà giết mổ, Ân Phùng xông vọt vào đó như tên bắn.

*****

Vưu Minh Hứa nhìn chiếc búa nện xuống với tốc độ chóng mặt, nhắm mắt.

Chiếc búa kéo theo làn gió vun vút, chính vào lúc này, một người nhào lên người cô. Cả người cô run lên, mở mắt, không dám tin vào mắt mình. Trong bóng tối lờ mờ, cô thấy khuôn mặt căng cứng mà kiên cường của Ân Phùng xám ngoét. Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, anh vẫn cười, nụ cười vừa ngốc vừa quá đỗi chân thành.

Sau đó chiếc búa nện xuống gáy anh.

Cổ họng Vưu Minh Hứa phát ra tiếng thét vụn vỡ, giương mắt nhìn anh gục ngã, giương mắt nhìn anh đỡ cú nện đó, nhìn anh nhắm mắt, gục trong lòng cô. Hai tay cô đang run rẩy, vô lực song lại liều mạng ôm chặt lấy anh.

Nửa đường xuất hiện một Trình Giảo Kim khiến cha con nhà họ Đặng ngẩn người, sức tay của ông già họ Đặng cũng buông lơi. Vưu Minh Hứa lập tức thở hồng hộc hệt như con cá mắc cạn. Ông ta nhận ra, lại vội vã thít chặt dây thừng, nhưng hai ngón tay cô đã bám chặt trên sợi dây, dù đã nắm đến trắng bệch cũng nhất quyết không chịu buông tay.

Đặng Diệu đánh hụt, lại bắt đầu vung búa xông tới. Vưu Minh Hứa rên lên một tiếng, một tay ôm Ân Phùng, một tay giật dây thừng khỏi tay lão họ Đặng, lăn trên đất. Chiếc búa của Đặng Diệu nện xuống nền đất.

Vưu Minh Hứa mắt ầng ậc nước, trong lúc lăn tránh đòn chỉ nhìn liếc qua Ân Phùng. Mặt anh trắng bệch, như đang chìm vào giấc ngủ sâu không biết còn sống hay đã chết. Còn cô đã cảm nhận được chất lỏng dính nhớp trong lòng bàn tay.

Không ai có thể giết Ân Phùng trước mặt cô. Cô nghĩ, hiện tại không thể. Tương lai cũng không thể. Cả đời này ai từng vì cô mà chết? Cô từng vì ai mà không tiếc mạng?

Vưu Minh Hứa đột nhiên cười thành tiếng, buông Ân Phùng, đứng dậy. Bên cạnh tấm phản gãy là đủ loại dụng cụ bằng thép rơi thành đống. Cô cầm một cây gậy sắt lên, quay người.

Cô đứng trong bóng tối, dáng vẻ ấy khiến cha con họ Đặng đang giương nanh múa vuốt cũng phải ngẩn người. Sau đó cùng nhau xông tới.

Nhưng khi Vưu Minh Hứa đã không còn cảm nhận được bất kì sự đau đớn nào trên cơ thể, khi cô ôm ý chí "quyết chiến quyết thắng" thì còn ai có thể cản nổi cô đây? Hai tên sát nhân hung tàn nào thể so bì?

Khi cây búa của Đặng Diệu lại một lần nữa ập đến như lưu tinh, Vưu Minh Hứa chỉ khẽ cúi người, khéo léo tránh thoát, lách người ra phía sau bọn họ, vung gậy đập lên cái lưng còng của lão già. Lão ta thét lên một tiếng thê thảm, thân thủ Vưu Minh Hứa nhanh như tia chớp, vung tiếp một gậy nện xuống đầu gối lão ta. Lão già đứng không vững, ngã gục.

Đặng Diệu thấy ông bố trọng thương, gầm lên như dã thú, rảo bước xông đến, vung loạn cây búa trong tay tạo thành từng đợt gió vút ghê người. Chỉ thấy Vưu Minh Hứa lạnh lùng cùng cực, không ngừng tránh thoát. Thần sắc đó của cô càng khiến Đặng Diệu kinh hoàng, đánh liên tiếp mười mấy nhát đều hụt, lại càng thêm hung tợn. Lúc này, Vưu Minh Hứa chợt khựng lại như bị trượt chân, mắt Đặng Diệu lạnh lẽo, vận toàn lực vung búa.

Vưu Minh Hứa cần chính là điều này, cơ thể cô bỗng ưỡn về sau, giống hệt như cây trúc mình đầy thương tích nhưng lại cực kỳ dẻo dai, chớp mắt đã vụt đến sau lưng Đặng Diệu, như cuồng phong bạo vũ, vung chuẩn từng nhát nện vào gáy, khuỷu tay, đầu gối và mắt cá chân của hắn ta.

Đặng Diệu hệt như một gã khổng lồ bị người ta bẻ xương, thét lên một tiếng rồi quỳ sụp trên đất, ngã gục. Vưu Minh Hứa ném gậy sắt sang bên, lật hắn lại, cưỡi lên người hắn, nện quyền liên tục vào đầu hắn, đánh đến mức hắn bê bết máu, cuối cùng mất đi ý thức.

Vưu Minh Hứa lảo đảo đứng dậy, đi đến bên Ân Phùng.

Anh vẫn đang hôn mê, nằm im bất động, sau gáy là một mảng máu. Vưu Minh Hứa gục ngay cạnh anh, sau khi nhìn anh một chút bèn vươn tay ôm đầu anh kéo vào trong lòng, rồi cũng rơi vào hôn mê.

———

Khi trời tờ mờ sáng, lực lượng lớn cảnh sát vây kín ngôi nhà này. Ai nấy đều thất hồn lạc phách khi thấy nữ cảnh sát và cố vấn ôm nhau cùng hôn mê. Còn cả cha con họ Đặng bị đánh đến trọng thương bên cạnh, vừa tỉnh lại đã bị đeo còng số 8.

Thi thể Phán Giai được đưa ra khỏi tiểu viện.

Rất nhiều cảnh sát bật khóc trong đau đớn.

Cùng lúc đó, trong đủ các góc tối tăm của tiểu viện như trong tủ quần áo của mẹ Đặng Diệu, trong góc gian nhà giết mổ, dưới nền đất sân viện đều phát hiện vài bộ quần áo, trang sức, túi xách của con gái, cùng tro cốt của không chỉ một người.

Hứa Mộng Sơn chạy đến cạnh chiếc cáng phủ vải trắng, chỉ nhìn lướt qua đã ngây dại cả người. Qua một hồi, anh ấy quay người, loạng choạng đi về phía ngõ. Lúc này đã có không ít người kéo đến hóng chuyện, Hứa Mộng Sơn lách qua đám đông, cũng không biết bản thân đi tới đâu, hoang mang nhìn ngó xung quanh, vầng thái dương đang dần mọc. Anh ấy ngồi sụp xuống, ôm mặt, khóc thất thanh.

Nghề cảnh sát là như vậy sao? Đây chính là cuộc đời của một người cảnh sát hình sự sao?

Có lẽ bây giờ là thời bình, chỉ có rất ít rất ít đồng đội bất hạnh hy sinh.

Khi tôi hy sinh, xin đừng rơi lệ, đừng yếu đuối, đừng nhớ nhung.

Bởi vì lòng tôi vẫn tồn tại mãi, như ánh ban mai kia vậy.

Hết chương 122

Lời tác giả:

Đã có rất nhiều tin tức tương tự. Chúng ta nên tưởng nhớ công lao, cảm ơn những người cảnh sát cùng chiến sĩ thời bình đã hy sinh cuộc đời che chở chúng ta khỏi bóng tối.

Bọn họ có những người giống Phán Giai, tuổi tác cũng bằng chúng ta, cũng chỉ là những chàng trai cô gái vừa khôn lớn thành người.

Crypto.com Exchange

Chương (1-112)