Vay nóng Homecredit

Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 004

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 004
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)

Siêu sale Lazada


Vưu Minh Hứa nhìn người trên đất, chỉ cảm thấy nhịp tim thình thịch, đầu ngón tay lạnh ngắt.

"Không sao chứ?"

Cô nhìn theo nơi phát ra tiếng nói, là Cố Thiên Thành đang hỏi Trâu Phù Dung. Gương mặt Trâu Phù Dung trắng bệch ôm chặt Tống Lan, nở nụ cười miễn cưỡng với anh: "Không sao. Ban nãy cảm ơn anh. Nếu không... có lẽ tôi đã rơi vào tay tên sát thủ liên hoàn này rồi!"

Cố Thiên Thành nói: "Nói gì thế, sao tôi có thể trơ mắt nhìn mọi người gặp nguy hiểm được?" Trâu Phù Dung và Tống Lan nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích, tin cậy, còn anh quay người đi về phía Vưu Minh Hứa.

Hai người nhìn nhau, dường như có hàm ý người ngoài không thể phát hiện ra được trong cái nhìn ấy.

Anh đi đến cạnh cô cùng nhìn người đang nằm trên mặt đất. Minh Thao đang không ngừng chụp ảnh, quay video, nói liên mồm: "Ôi shit, đây là do tôi đánh ngất... Tôi bắt được hắn! Hắn hình như vừa nói không chỉ giết bốn người mà đã giết bảy người, đúng không? Nếu không phải sát thủ thì sao lại biết số người bị giết? Còn nhiều hơn cả phía cảnh sát?"

Không có ai để ý đến Minh Thao.

Cố Thiên Thành hỏi: "Sợ không?"

Vưu Minh Hứa lắc đầu.

Cố Thiên Thành mỉm cười nói: "Cô vừa rồi rất dũng cảm, còn bảo vệ người khác."

Vưu Minh Hứa từ tốn nói: "Nói gì thế, lẽ nào tôi phải giương mắt nhìn người khác gặp nguy hiểm?"

Thái độ này của cô không biết vì sao đã mua vui Cố Thiên Thành, mắt anh mang đậm ý cười còn miệng thì giáo huấn cô: "Biết không nên tin tưởng người khác rồi chứ? Người này đâu đâu cũng có vấn đề, không ngờ chúng ta đụng phải sát thủ liên hoàn thật. Ban nãy cô còn... ở gần hắn ta như thế."

Vưu Minh Hứa thở dài: "Lần sau tôi sẽ ghi nhớ. Ban đầu anh ta quả thật biểu hiện rất vô hại."

"Sẽ nhớ thật chứ?" Anh hỏi lại, giọng điệu nhẹ nhàng biếng nhác.

Vưu Minh Hứa 'xùy' một tiếng, bỏ mặc lời trêu chọc của anh.

Minh Thao ngồi xổm trên đất, ngẩng đầu với biểu cảm chưa thể nào tin: "Chúng ta thực sự... đã bắt được tên sát thủ liên hoàn trên đường quốc lộ rồi sao? Hắn ta thực sự là tên sát thủ cuồng loạn vô tổ chức ư? Hắn có thể trốn thoát khỏi sự truy đuổi sát sao của cả cảnh sát Tương Thành và cảnh sát Tứ Xuyên – Tây Tạng thì quả là lợi hại thật đấy!"

Cố Thiên Thành nói: "Có phải sát thủ hay không, sáng mai giao cho cảnh sát là biết."

Vưu Minh Hứa gật đầu.

Minh Thao nhìn người đang nằm hôn mê bên cạnh, nói: "Vậy giờ làm thế nào?"

Cố Thiên Thành đáp: "Trong xe tôi có dây thừng, nhân lúc hắn chưa tỉnh, chúng ta trói hắn lại." Minh Thao bật tay cái tách: "Quá tuyệt."

Trong xe Cố Thiên Thành có dây thừng du lịch, chỗ dây thừng dùng để cột xe đạp của Vưu Minh Hứa và xe của Minh Thao chưa dùng hết. Anh cầm đến, hợp sức cùng Minh Thao trói chặt người kia lại.

"Tiếp theo thế nào đây?" Minh Thao hỏi.

Cố Thiên Thành quan sát xung quanh, nói: "Tìm nơi nào đó nhốt lại, tránh việc hắn ta tỉnh rồi làm loạn." Anh hỏi tiếp: "Ai có băng dính?" Minh Thao giơ tay: "Tôi có." Cậu ta nhanh chóng lấy ra một cuộn từ trong balo, Cố Thiên Thành dính miệng người kia lại.

Vưu Minh Hứa đứng một bên hỏi: "Minh Thao cậu đi du lịch mang theo băng dính cường lực làm gì?"

Minh Thao đáp một cách sảng khoái: "Đề phòng lúc cần mà, chẳng phải bây giờ dùng đến rồi sao? Giờ nhốt anh ta vào đâu?"

Vưu Minh Hứa ngẩng đầu, chỉ thấy Trâu Phù Dung đã trốn về căn phòng nhỏ của cô ấy, Tống Lan ở bên cạnh bầu bạn, hai người ngồi từ trong đó nhìn ra bên này.

Vưu Minh Hứa: "Nhốt sang gian khác?"

Cố Thiên Thành lắc đầu: "Không được, khóa của hai gian khác đều hỏng rồi. Hắn chạy mất thì biết làm sao?"

Minh Thao: "Trói hắn ta vào cây?"

Cố Thiên Thành nói: "Chỉ sợ hắn ta vẫn sẽ gây ồn ào." Vưu Minh Hứa cũng nói: "Nhỡ anh ta tỉnh lại, tôi không muốn lúc nào cũng phải ngồi nhìn anh ta giãy giụa." Vưu Minh Hứa với Cố Thiên Thành nhìn nhau, ánh mắt anh dừng tại chiếc ô tô đang đỗ nơi không xa, do dự nói: "Hay là... nhốt trong cốp xe. Dù sao xe tôi cũng không dùng được nữa."

Vưu Minh Hứa và Minh Thao đều im lặng không phản đối.

Cố Thiên Thành và Minh Thao bèn khiêng người đó ném vào trong cốp. Vưu Minh Hứa đi theo sau. Cốp xe ngoài mấy thứ đồ lặt vặt thì gần như trống không, vừa đủ nhét một người cao lớn như anh ta.

Nhìn Cố Thiên Thành đóng cốp xe rồi khóa lại. Vưu Minh Hứa như nhớ ra điều gì, nói: "Không biết anh ta vứt hai chiếc vali của anh ở chốn nào rồi."

Cố Thiên Thành đáp: "Phải nhỉ. Có điều tất cả đều là quần áo và mấy thứ không đáng tiền, nói sau đi."

Thảo nguyên hoang vu quay trở lại vẻ yên tĩnh vốn có, Vưu Minh Hứa cúi đầu xem đồng hồ, gần ba giờ sáng rồi. Từ giờ đến khi trời sáng ít nhất cũng phải ba tiếng nữa.

Cô hỏi: "Có nên thông báo với cảnh sát trước không?"

Cố Thiên Thành ngẫm nghĩ nói: "Thế này đi, lát nữa tôi sẽ thử gọi 110, xem có gọi đi được không, nếu được sẽ trình bày tình hình cho phía họ. Có điều, nói cho cùng, hắn ta chỉ trộm ít đồ lặt vặt, còn là kẻ điên, không có chứng cứ chứng minh hắn chắc chắn là sát thủ. Cho nên, có được cảnh sát để ý hay không vẫn còn chưa biết. Hơn nữa nơi này hẻo lánh, cảnh sát tới nơi chắc cũng đã là trời sáng. Tôi thấy bất kể cảnh sát có đến không, chúng ta đều phải nghỉ ngơi hồi phục tinh thần trước đã, sáng sớm mai tìm cách cầu cứu, cũng giao nộp kẻ ác cho cảnh sát."

Minh Thao nói: "Đúng thế, dù sao chúng ta cũng bắt được người rồi, còn sợ gì nữa? Sáng mai đích thân chúng ta đưa hắn đến sở cảnh sát. Tôi lại quay cái video tung lên tik tok, ôi chúa, sẽ thu hút được không biết bao nhiêu lượt xem đây, chắc chắn sẽ hot!"

Cố Thiên Thành nhếch mép cười trào phúng. Vưu Minh Hứa lười để ý tới cậu ta.

Ba người quay trở lại lều, Tống Lan nói với họ: "Chúng tôi không ngủ nữa, tôi ở cùng Phù Dung chờ trời sáng." Thần sắc của Trâu Phù Dung đã bình tĩnh hơn nhiều, cô ấy gật đầu với mọi người, nước mắt lưng tròng nhìn Cố Thiên Thành.

Cố Thiên Thành làm như không nhìn thấy, chỉ nói: "Không sao, tôi trực đêm, không ngủ nữa. Mọi người nghỉ ngơi thêm chút đi."

Minh Thao cười ha ha: "Được, anh tiếp tục làm anh hùng. Dù sao tôi cũng phải ngủ thêm lúc nữa lấy tinh thần cho ngày mai." Nói xong liền chui tọt vào trong lều.

Vưu Minh Hứa nhìn Cố Thiên Thành: "Vậy tôi cũng đi ngủ đây. Có gì thì gọi tôi."

Cố Thiên Thành ngồi về lều của mình, nói: "Sẽ không còn chuyện gì đâu, yên tâm ngủ đi." Khi anh nói chuyện có chút mệt mỏi, cũng xen chút dịu dàng. Trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng là ánh mắt sâu thẳm.

Vưu Minh Hứa nhìn anh rồi cúi người đi vào lều.

Căn lều loạn tùng phèo khiến Vưu Minh Hứa ngẩn người, lập tức nghĩ đến không biết khi nãy người kia làm thế nào để vào trong này, như con động vật ít tuổi mà to xác ôm chặt lấy cô không chịu buông. Thực ra, tất cả những gì liên quan đến người đó khiến suy nghĩ của Vưu Minh Hứa trở lên hỗn loạn. Song không còn nghi ngờ gì nữa, anh ta chắc chắn có liên quan tới vụ án sát thủ liên hoàn, nên khi đó mới có phản ứng khác thường như thế.

Nhưng đôi mắt rất trong, rất sáng, đen trắng rõ ràng giống như đôi mắt của một đứa trẻ sơ sinh ấy lại một lần nữa hiện lên trong đầu cô. Anh ta ngây ngốc nhìn cô, trong mắt kèm chút lấy lòng, chút tủi thân, còn chút bi thương và quật cường.

Sát thủ liên hoàn... vô tổ chức, tâm thần phân liệt?

*****

Vưu Minh Hứa nằm trong lều lắng nghe thanh âm cô đơn hiu quạnh, thấp thoáng vang vọng trên cánh đồng mênh mông hoang dã. Lần này, Cố Thiên Thành ngâm nga một khúc ca Anh, nhả âm rõ ràng chuẩn xác. Không thể không thừa nhận, giọng nam trầm vọng lên trong một buổi đêm thế này vốn đã là thứ rung động lòng người, khiến trái tim người nghe bình lặng.

Khúc nhạc kết thúc, anh trầm lặng. Mọi âm thanh xung quanh dường như cũng bị bóng đêm nhấm chìm.

Vưu Minh Hứa bỗng có một suy nghĩ: Đợi khi trời sáng, có lẽ cô thực sự có thể trò chuyện cùng anh, hỏi anh thích thứ gì, ghét thứ gì. Hy vọng thứ gì, buồn phiền điều gì. Có lẽ, có thể trông đợi vào người đàn ông cô gặp gỡ trong chuyến hành trình này.

Vưu Minh Hứa không biết bản thân ngủ gật từ lúc nào. Trên thực tế, cô đã ăn gió nằm sương liên tục ba ngày, vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi. Hôm nay, cô hiểu rõ bản thân lúc nào cũng phải trong tình trạng cảnh giác, nhưng bị giày vò suốt nửa đêm, cô quả thực không thể trụ tiếp được nữa.

Cô xin thề bản thân chỉ ngủ gục có một chút thôi, ngủ trong đêm tối đen kịt cùng tiếng ca của Cố Thiên Thành.

Ánh sáng chiếu vào trong do cửa lều bỗng bị người ta kéo ra. Vưu Minh Hứa nâng tay che mắt, trước mặt cô là khuôn mặt căng thẳng của Cố Thiên Thành, bàn tay to lớn của anh túm chặt vai cô: "Dậy mau! Xảy ra chuyện rồi!"

Trái tim Vưu Minh Hứa trầm xuống, cô ứng bật dậy: "Làm sao rồi?"

Sắc mặt Cố Thiên Thành kỳ lạ: "Tôi vừa đi vào rừng "giải quyết nỗi buồn", về thì phát hiện hai cô gái kia không thấy đâu nữa!"

Khuôn mặt Vưu Minh Hứa tái mét theo anh ra khỏi lều, Minh Thao cũng bò ra vì bị tiếng ồn đánh thức: "Sao thế sao thế? Đừng có nói với tôi là lại xảy ra chuyện quái quỷ gì nhé?"

Hai người mặc kệ cậu ta, Vưu Minh Hứa phóng vọt vào căn phòng nhỏ, cửa phòng chỉ khép hờ, đồ đạc còn nguyên vẹn, không có dấu vết xô xát. Giày và áo khoác của hai cô gái đều biến mất.

Vưu Minh Hứa sững người buột miệng: "Liệu có phải bọn họ tự mình bỏ đi không?" Vừa dứt lời lại thấy vô lý, Trâu Phù Dung đã sợ rất hãi, cho dù hai người bọn họ định đi khỏi phòng thì nhất định cũng sẽ báo cho mọi người biết.

Cô ngẩng đầu, cũng nhìn thấy sắc mặt nghi hoặc và trầm trọng của Cố Thiên Thành. Cõi lòng Vưu Minh Hứa 'lộp bộp', quay đầu nhìn Minh Thao đang vừa ngáp vừa chậm như rùa bò đi về phía này. Đầu tóc cậu ta loạn như tổ quạ, quần áo cũng vậy, gương mặt mờ mịt và mất kiên nhẫn, mãi cho đến khi nhìn thấy căn phòng trống không thì khuôn mặt ấy mới ngây ra.

Cố Thiên Thành tái mặt, lẩm bẩm: "Xe!" Ba người đồng thời ngoảnh đầu về phía chiếc xe đang nằm im lìm trong bóng tối. Cố Thiên Thành cầm đèn pin soi qua đó, ba người nhìn rõ mồn một cánh cửa cốp xe đang dựng đứng lên.

Bọn họ chạy đến, quả nhiên bên trong cốp xe trống huơ trống hoác.

"Oh... Shit thật!" Minh Thao gào thét, "Tên này là quỷ à? Bị trói thành như thế rồi mà còn chạy được? Cố Thiên Thành, chìa khóa xe thì sao? Sao hắn ta có thể chạy được, có phải là anh thả hắn ra không?"

Cố Thiên Thành nghiêm giọng quát: "Tôi thả hắn làm gì?!" Rồi giơ chiếc chìa khóa xe lấy ra từ trong túi áo.

"Anh ta có chìa khóa vạn năng." Vưu Minh Hứa nói, "Ban nãy chúng ta đã khóa xe, hoặc giả anh ta nghĩ cách cởi dây thừng, trèo từ cốp xe lên ghế lái, rồi nghĩ cách mở cửa. Chuyện đó không phải là không có khả năng."

Cố Thiên Thành quay người đi: "Tôi đi tìm hắn. Đã nói là phải bảo vệ các cô ấy an toàn mà tôi lơ là quá. Hai người ở lại đây đừng đi đâu, đợi tôi quay về."

"Đợi đã." Vưu Minh Hứa gọi anh lại.

Minh Thao cũng nói: "Không được! Anh đi, nhỡ may tên sát thủ đó quay lại thì sao? Tôi và Vưu Minh Hứa sao có thể là đối thủ của hắn ta? Hắn ta mà điên lên, chúng tôi làm sao mà ngăn nổi?"

"Thế thì biết làm sao!" Cố Thiên Thành quay người hét lên, sắc mặt thâm trầm, "Lẽ nào chúng ta chỉ biết ngồi đây thôi ư, ai biết hai cô gái kia sẽ phải chịu nguy hiểm hay không? Nếu như hắn ta thực sự là sát thủ liên hoàn thì đó sẽ là hai mạng người đấy!"

"Chúng ta cùng đi!" Vưu Minh Hứa nói, "Ba người hỗ trợ lẫn nhau, cũng tránh được phải bỏ ai lại."

Cố Thiên Thành không phản đối, mọi người nhất thời đều chìm trong im lặng, không khí căng thẳng vô hình.

Minh Thao cúi đầu, mái đầu rẽ ngôi che khuất đôi mắt, cậu ta nhếch khóe môi từ tốn nói: "Xin lỗi, tôi không đi. Vừa rồi năm người chúng ta còn không khống chế được tên sát thủ liên hoàn đó. Tôi không chơi nữa, giữ mạng là trên hết. Tôi bây giờ sẽ đi, không ở lại cái nơi quỷ quái này nữa. Các người thích làm gì thì làm, chẳng có quan hệ gì đến tôi." Nói xong, cậu ta quay lại cầm theo cả balo đi về phía chiếc xe đạp dựng bên lều.

Vưu Minh Hứa và Cố Thiên Thành trao đổi ánh mắt. Cố Thiên Thành thầm chửi thề: "Vô dụng. Chúng ta đi."

Vưu Minh Hứa đứng im bất động nhìn bóng lưng Minh Thao. Cố Thiên Thành phát giác bèn quay lại nhìn cô.

Vưu Minh Hứa nói: "Thực ra chúng ta không biết chắc Tống Lan và Trâu Phù Dung có phải do người kia bắt đi không. Có khả năng là cậu ta. Từ lúc cậu ta lên xe của anh đã rất đáng nghi rồi. Bây giờ lại muốn tách ra đi một mình." Cố Thiên Thành nhếch mày trầm lặng trong một khắc, anh không thể không thừa nhận: "Cô nói phải. Chúng ta không thể để cậu ta đi như vậy được."

Minh Thao vừa ngồi lên xe định phóng về phía đường quốc lộ, đạp xe nhưng chiếc xe bất động. Một sức mạnh truyền đến từ phía sau lưng, tâm trạng cậu ta hiện giờ rất tồi tệ, vừa định quay đầu mắng thì đã bị Cố Thiên Thành lôi tuột xuống xe.

"Làm gì thế, các người làm cái gì thế?" Minh Thao ra sức ngăn cản, còn Cố Thiên Thành và Vưu Minh Hứa im lặng ép chặt cậu ta xuống nền đất mặc cho cậu ta giãy giụa, hai người dùng dây thừng trói người lại.

Minh Thao như muốn sụp đổ: "Các người điên rồi! Trói tôi làm gì?" Đầu óc cậu ta run lên, hét: "Các người... là các người, hai người là sát thủ liên hoàn? Cặp đôi đạo tặc?"

Vưu Minh Hứa thầm mắng: "Ngu ngốc." Cố Thiên Thành nhấc cậu ta lên, nói: "Đừng giãy giụa, ngoan ngoãn ở đây đi. Chỉ cần hai cô gái kia có thể bình an quay về thì chúng tôi sẽ thả cậu ra."

Vưu Minh Hứa ngẩng đầu nhìn Cố Thiên Thành, thần sắc anh kiên định lạnh lùng như thể đã xác định được mục đích cứu viện, không hề chùn bước.

Cõi lòng Vưu Minh Hứa bỗng dấy lên một tia phiền muộn hoang mang, trong lòng có chút kích động kéo cánh tay anh.

Anh quay đầu nhìn cô: "Sao thế?"

Cô buông tay: "Không sao. Chúng ta... phải chú ý an toàn."

Anh khẽ gật đầu, có lẽ tình hình hiện tại khiến anh không còn bình tĩnh được nữa, đôi mắt đăm đắm nhìn cô, bất ngờ vươn tay ấn chặt đầu cô về phía mình. Sau đó khuôn mặt anh tiến đến, chạm khẽ lên mặt cô rồi lập tức rời đi.

Vưu Minh Hứa bất động để mặc anh đến gần, để mặc anh rời đi.

"Tôi nói rồi, đừng sợ." Cố Thiên Thành nói, "Không cần biết những người khác ra sao, có thể cứu họ về hay không. Nhưng tôi nhất định sẽ đưa em đến nơi an toàn."

Vưu Minh Hứa nói: "Được. Em tin anh."

Anh cười khẽ. Vẫn là dáng vẻ anh tuấn, cao lớn, trầm lặng và kìm nén.

*****

Hai người nhốt Minh Thao vào trong xe nhưng không để cậu ta ở cốp xe nữa. Như vậy, vừa đảm bảo cậu ta không thế chạy thoát vì xe đã khóa, đồng thời cũng bảo đảm được an toàn cho cậu ta.

Cách một lớp kính xe, dưới khuôn mặt tức giận, hung dữ của Minh Thao và trong tiếng mắng chửi thấp thoáng, hai người mang theo mấy thứ như đèn pin, la bàn, dao găm của Cố Thiên Thành, gậy leo núi của Vưu Minh Hứa, dao găm và gậy leo núi là để phòng thân, rồi đi về phía cánh rừng.

Lúc bấy giờ đã là 4 giờ, cách khi trời sáng còn hai ba tiếng đồng hồ nữa. Cánh đồng và cánh rừng vẫn bị tấm vải đen khổng lồ bao trùm. Bọn họ tiến vào đó trong những cơn gió sắc lạnh.

"Gọi được chưa?" Vưu Minh Hứa hỏi.

Cố Thiên Thành cầm theo điện thoại đi từ bìa rừng vào, mừng rỡ: "Gọi được rồi! Bọn họ nói sẽ cử xe đến, gần đây có cảnh sát tuần tra, một tiếng đồng hồ là sẽ tới nơi!"

Vưu Minh Hứa nhẹ lòng: "Tốt quá! Có điều... Một giờ cũng có thể xảy ra rất nhiều chuyện."

Bàn tay Cố Thiên Thành hạ xuống nắm lấy mấy ngón tay cô, nói: "Thành sự tại nhân." Bàn tay anh ấm áp và hơi ướt mồ hôi như mang một sức mạnh và độ ấm bất biến.

Vưu Minh Hứa gật đầu: "Ừ, em nghe anh." Cố Thiên Thành ngây người. Anh phát hiện ra kể từ sau khi hai cô gái kia mất tích, cô gái tưởng chừng quật cường này cũng tựa như yếu ớt hơn. Có lẽ là cô đã sợ thật rồi. Trong khu rừng u tối, anh ngắm nhìn gương mặt xinh xắn nghiêng nghiêng ấy, tất cả đều quá yên tĩnh, những người khác dường như đều không còn tồn tại, chỉ còn lại tiếng gió xào xạt, còn cả tiếng bước chân giẵm trên cành lá phát ra những âm thanh giòn rã. Ánh sáng trắng sáng lên vì cô như soi rọi rực rỡ trong đầu anh.

Trong thời khắc cận kề nguy hiểm, trong giây phút cô độc như dài đằng đẵng này đây, anh có một nỗi xúc động muốn ôm chặt lấy cô gái tình cờ gặp gỡ này, bỏ mặc tất cả để hôn cô, dùng hết sức lực hôn cô, vuốt ve cô, khiến cô vui vẻ, khiến cô đau đớn. Như vậy tựa có thể phát tiết được nỗi cô đơn trong chuyến hành trình du ngoạn của người đàn ông, lúc này trong lòng anh cũng sẽ căng thẳng, lo lắng, trống trải và thương hại.

Song anh không làm gì cả, chỉ nở nụ cười tự giễu. Cô không nhìn thấy nụ cười ấy. Hai người coi như là vừa gặp đã quen thân, tuy rằng mới chỉ bên nhau mấy tiếng đồng hồ nhưng như có sự ăn ý vô hình giữa họ. Đây là một sự bắt đầu đẹp đẽ biết bao. Anh không muốn dọa cô, không muốn để cô phát hiện ra anh là một người đàn ông hoang dã và bất kham. Còn xa lắm mới đến lúc để cô cảm nhận bản tính đó của anh.

Nếu như bọn họ thực sự đến với nhau, nếu như cô thực sự là người mà anh đang chờ đợi. Có lẽ ngày ấy sẽ đến.

Hiện tại cách thời gian hai cô gái mất tích đã hơn 20 phút, hai người đi trong rừng đã được hơn 10 phút. Xung quanh đều là một mảng tối om, có thể nhìn thấy được cả chân núi đen ngòm nơi xa xa kia nhưng lại không có bất cứ thu hoạch nào.

Vưu Minh Hứa hít thở dồn dập, Cố Thiên Thành vẫn luôn tìm kiếm ở nơi cách cô không quá một mét, anh bảo vệ cô rất kỹ càng, hành động dứt khoát.

"Có cần nghỉ ngơi không?" Cố Thiên Thành hỏi song bước chân không hề ngừng lại.

Vưu Minh Hứa lắc đầu. Anh nói: "Tôi không yên tâm để em lại, nếu không một mình tôi đi tìm là được." Vưu Minh Hứa nói: "Em biết."

"Hay là chúng ta tám chuyện đi, nói chuyện sẽ không mệt nữa." Anh nói.

Vưu Minh Hứa mỉm cười: "Được thôi."

Anh bước những bước lớn, hỏi một cách rất tự nhiên: "Em đã từng có bạn trai chưa?"

Vưu Minh Hứa nhìn anh rồi bước tiếp mới đáp: "Đã từng."

"Mấy người?"

"Một."

"Khắc cốt ghi tâm?"

"Cũng không hẳn." Cô trả lời rất thoải mái, "Thời đại học thấy vừa mắt, tốt nghiệp xong thì lại không thấy vừa mắt nữa nên chia tay. Em thấy anh ấy tuy cao to uy mãnh nhưng vẫn thiếu đi chút trách nhiệm, thiếu đi chút thú vị."

Cố Thiên Thành cười nói: "Vậy em thấy tôi có trách nhiệm không? Có tiềm năng của một anh người yêu tốt không?"

Vưu Minh Hứa nhìn về phía trước, hàng vạn cây cao thẳng đứng, ánh sao yếu ớt len lỏi chiếu vào khu rừng trải làn sương mỏng tờ mờ, chúng như đang dẫn dắt cô và anh đi về phía trước mịt mù.

"Em không biết." Ngữ điệu cô bình đạm, "Bên nhau lâu mới biết được. Thời gian em biết anh mới có nửa ngày thôi."

Anh ngưng một lát, nói: "Oh."

Hai người nhất thời cùng chìm vào im lặng, Vưu Minh Hứa hét to gọi tên Tống Lan và Trâu Phù Dung mấy lần, Cố Thiên Thành cũng gọi cùng, hai người dùng sức gọi. Giọng anh vang hơn cô rất nhiều, sau những tiếng gọi của hai người, xung quanh chỉ còn lại sự tĩnh mịch chết chóc.

Cố Thiên Thành nhìn cô nói: "Chúng ta không nghe thấy tiếng xe, bọn họ không đi xa được. Chắc chắn là nghe thấy tiếng chúng ta, chỉ sợ là hai cô ấy không thể phát ra tiếng mà thôi."

Vưu Minh Hứa nắm chặt cây gậy leo núi, nói: "Chỉ e là vậy."

"Bên này đều đã tìm rồi, chúng ta tìm bên kia xem." Anh chỉ hướng, cô đi theo.

Đi được một quãng, Cố Thiên Thành nói: "Thực ra tôi rất yêu bạn gái cũ."

Vưu Minh Hứa im lặng nghe anh nói tiếp: "Em cũng giống cô ấy, tính cách cứng rắn, có suy nghĩ riêng, rất cao thượng chứ không giống với kiểu của Trâu Phù Dung. Cô ấy cũng thích mẫu người đàn ông có trách nhiệm."

Vưu Minh Hứa cười: "Cho nên cô ấy theo anh?"

Cố Thiên Thành cũng cười, nụ cười rất nhạt, hòa nhã và bình tĩnh: "Đúng thế. Cô ấy ở bên tôi 5 năm, những năm tháng tươi đẹp nhất đều dành cho tôi. Sau này thì không còn nữa."

Vưu Minh Hứa khẽ nói: "Kìm nén đau thương, người chết rồi không thể sống lại."

Anh trầm mặc rồi nói: "Tôi biết. Tôi sớm đã biết rồi. Tôi hút điếu thuốc vực lại tinh thần đã."

Anh dừng lại, lấy tay chắn gió, cúi đầu châm thuốc, khóe môi ngậm ý cười: "Em không hút à?"

Vưu Minh Hứa ngẫm nghĩ nói: "Đưa em một điếu đi, điếu cuối cùng của hôm nay."

Anh nói: "Đúng vậy, điếu cuối cùng."

Cô rút một điếu từ trong bao thuốc nằm trong tay anh, ngậm lên miệng, đầu anh hơi nghiêng sang một bên, ánh lửa bập bùng phản chiếu lên khuôn mặt anh tuấn thâm trầm của anh. Trong đầu Vưu Minh Hứa bỗng xoẹt qua dáng vẻ lần đầu tiên gặp anh khi đang lái xe, cách lớp nước mưa bám trên cửa sổ xe, người đàn ông trẻ tuổi quay đầu nhìn cô, đôi mắt u buồn như những đám mây bồng bềnh trên vùng đất Tây Tạng này vậy.

Cô kề sát mặt lại, châm điếu thuốc nhờ ngọn lửa đang nằm trên tay anh. Đôi mắt anh nhìn cô với khoảng cách rất gần, trong đó chứa đựng tình cảm dịu dàng và quá khứ sâu thẳm. Vưu Minh Hứa hít một hơi thuốc, nhoẻn miệng cười, giả bộ như không nhìn thấy thứ gì.

Hai người chỉ dừng lại chưa đầy nửa phút.

Cố Thiên Thành vứt điếu thuốc xuống đất rồi dùng chân dập tắt, hét lên: "Đứng lại!", người đã phóng vụt đi mất. Vưu Minh Hứa giật mình ngẩng phắt đầu lên đã thực sự nhìn thấy một bóng đen vụt qua trong khu rừng. Thân hình cao lớn như của người đàn ông kia thấp thoáng ẩn hiện.

Cố Thiên Thành lúc này đã không thể để ý đến cô được nữa, Vưu Minh Hứa nhấc chân đuổi theo anh. Cố Thiên Thành lao đi như một con báo đen, còn đôi chân dài của cô giẵm lên những chiếc lá rụng trên mặt đất, xung quanh cô quạnh không một tiếng động, chỉ có tiếng đuổi bắt kịch liệt của hai người một trước một sau.

"A......" Bỗng nhiên, Vưu Minh Hứa nghe được một tia âm thanh cực kỳ nhỏ bé cách rất xa vang lên từ phía sau cô. Ngược lại với hướng người kia bỏ chạy. Vưu Minh Hứa ngẩn người, thử nghe kỹ lại song chỉ còn tiếng gió nhè nhẹ.

Nhưng trực giác mách bảo cô không nghe nhầm.

Cô ngẩng đầu gọi lớn: "Cố Thiên Thành! Cố Thiên Thành!", song chỉ tốn công vô ích, Cố Thiên Thành đã chạy xa lắm rồi, không biết có nghe được tiếng cô gọi hay không, thân hình anh vụt qua liền chìm vào bóng tối.

Vưu Minh Hứa đứng nguyên tại chỗ, sau khi suy nghĩ mấy phút thì quay phắt người, chạy về phía âm thanh ban nãy vang lên.

Bốn phía tối đen mịt mù, chỉ có duy nhất cột sáng phát ra từ chiếc đèn pin trong tay cô bị bao chặt bởi sắc đen của bầu trời. Cô cũng không biết bản thân đã chạy đến đâu, chỉ biết xung quanh rất trống trải. Thứ duy nhất cô có thể nghe được chỉ còn có tiếng thở dồn dập của bản thân.

"Tống Lan! Tống Lan—— Trâu Phù Dung——" Cô hét gọi.

"Ưm ưm....." Cô quả thực đã nghe thấy tiếng kêu yếu ớt như bị nhét thứ gì trong họng của người con gái. Vưu Minh Hứa chỉ thấy máu huyết toàn thân nóng lên, da đầu tê rần. Cô nhấc chiếc gậy leo núi đặt ngang trước người, một tay khác kẹp chiếc đèn pin, hàm răng cắn chặt lại bước từng bước thăm dò về phía trước.

Ánh sáng đèn pin chiếu rọi tầm nhìn phía trước mặt, soi sáng một hàng cây, khóm cỏ, mặt người..... Đầu Vưu Minh Hứa vang lên một tiếng 'bùm', lòng bàn tay cô toát mồ hôi lạnh vội vã chiếu chiếc đèn pin về phía vừa rồi.

Nơi đó có người.

Không, là hai người.

Hóa ra là anh ta thật.

Người đàn ông với đôi mắt trong sáng thuần khiết như của một đứa trẻ xuất hiện rồi. Anh ta đứng bên cạnh một thân cây, lưng cõng Tống Lan. Người phía sau hai mắt nhắm nghiền, đầu chảy máu phủ phục trên lưng anh ta không rõ sống chết, cũng không biết có phải gặp dày vò gì không.

Vưu Minh Hứa không biết anh ta đã đứng đó bao lâu, cũng không biết đã nhìn cô bao lâu. Hai người nhìn nhau, đôi mắt vốn trong veo của anh ta tựa như nhiễm một tầng sương mù, cô không nhìn rõ được thứ gì trong đó. Còn anh ta nhìn cô, khóe môi từ từ, từ từ vẽ ra một độ cong. Bấy giờ Vưu Minh Hứa mới phát hiện, hóa ra một khuôn mặt thanh tú chớp mắt lại có thể trở nên tà ác lãnh lẽo như thế.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-112)