Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 030

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 030
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Phán Giai "vô cùng đau khổ", liều mạng lắc đầu: "Không được... em thực sự không quay được... tuyệt đối không được..."

Trần Chiêu Từ không ngờ cô lại kiên quyết đến vậy, nhất định không chịu cắn mồi câu độc này. Chỉ cần video khỏa thân đến tay, về sau người con gái chẳng phải sẽ ngoan ngoãn chịu sự sai khiến của bọn họ hay sao. Sắc mặt của anh ta sầm xuống, gạt phắt tay cô ra, nói: "Đường là do em chọn, Linh Linh, anh đã tận lực tận sức rồi. Anh hy vọng em có thể vượt qua được cửa ải khó khăn này, nhưng em cứ do do dự dự nghi thần nghi quỷ, có phải nghi ngờ công ty anh có ý đồ khác không? Nói thật, khách hàng của bọn anh cũng mấy trăm nghìn người trên cả nước, căn bản không có bao nhiêu tinh lực để mưu đồ gì với em. Em suy nghĩ cho kỹ đi."

Phán Giai thấy anh ta lạnh lùng hẳn đi bèn túm chặt lấy cánh tay anh ta. Anh ta định giật ra, cô càng khóc tợn ôm chặt không buông, dựa đầu lên bờ vai đó: "Anh Chiêu Từ, em thực sự không quay được... Em, em, em với anh... Có cách nào khác không, có thể để em làm việc khác để trả nợ chứ? Trừ quay video ra, anh bảo em làm gì em cũng làm? Em... Em đều nguyện ý hết."

Trần Chiêu Từ có chút kinh ngạc nhìn cô, khóe môi mím chặt, thần sắc lộ chút gượng gạo.

Phán Giai nhủ thầm trong bụng: Đuôi hồ ly mau mau lộ ra, theo ta theo ta đi, đóng gói mi vào thì phù hợp biết bao!

Ai ngờ anh ta đứng vụt dậy, đẩy cô ra, nói: "Con nhóc này, nghĩ cái gì thế! Cho dù anh với em... Video là quy định của công ty, anh tuyệt đối sẽ không nhân lúc em khó khăn mà làm gì em đâu! Anh đi đây! Em... Em nghĩ kĩ đi! Nếu nợ nhiều quá thì video cũng thành vô dụng đấy!"

Phán Giai lại vồ tới, Trần Chiêu Từ gần như cúp đuôi chạy mất tăm. Phán Giai mặt đẫm nước mắt đứng trong gió vừa nhìn xe anh ta ngày càng xa vừa mắng mấy câu, nói vào máy truyền tin: "Báo cáo: Kế quyến rũ hiến thân thất bại, lẽ nào bọn chúng chỉ đơn thuần cần tiền chứ không hứng thú với người? Cũng không liên quan tới cái chết của Lưu Y Sa?"

———

Tình hình trước mắt của tổ chuyên án khá ngượng ngập. Đã hai tuần trôi qua, nhưng hung thủ lái chiếc Jinbei để lại dấu vân tay như giọt nước chìm vào đại dương biệt tăm biệt tích. Hai nạn nhân ngoài tương đồng về thân phận, độ tuổi, chỗ ở thì chỉ còn cùng vay khoản tiền lớn của công ty Phân Kim Bảo mà thôi. Nhưng từ động cơ mà nói, công ty này hoàn toàn không hy vọng hai nạn nhân thiệt mạng. Trừ phi trong công ty ẩn giấu một tên tội phạm tình dục và sát thủ liên hoàn.

Phán Giai có thân hình diện mạo khá tương đồng với hai nạn nhân, thậm chí là nhỉnh hơn, hiện tại đã vay hơn ba mươi nghìn tệ mà mới chỉ tiếp xúc được tới anh Táo. Tuy nói tốc độ đòi nợ của bọn họ nhanh hơn trước rất nhiều như có mưu đồ với Phán Giai, nhưng họ vẫn biểu hiện đúng dáng vẻ của một công ty cho vay nặng lãi, chỉ không ngừng đòi nợ, nhục mạ, uy hiếp, đồng thời đòi video khỏa thân. Dù Phán Giai đã quyến rũ anh Táo nhưng người ta vẫn không có bất cứ hành động nào khác.

Đối mặt với vụ án hóc búa, phương hướng điều tra cảnh sát chọn là tuyến mạo hiểm. Nếu nhỡ điều tra đến cuối cùng phát hiện hai nạn nhân nợ cùng một công ty chỉ là trùng hợp, đồng thời công ty này hoàn toàn không liên quan đến sát thủ liên hoan, vậy thì cũng có nghĩa là lãng phí nguồn lực cảnh sát, làm lỡ dở thời gian, độ khó tìm hung thủ thực sự cũng tăng lên.

Cho nên lúc này, khí áp trong phòng hội nghị của Sở cảnh sát Hoài Thành vô cùng thấp.

Hàn Phong nghiêng về suy luận công ty Phân Kim Bảo có liên quan đến hung thủ. Vì năm ngoái anh đã âm thầm điều tra bọn chúng, quan trọng nhất là, trong khoảng thời gian từ khi người bị hại đầu tiên – Triệu Phi Nhi mất tích đến thiệt mạng, công ty này đã ra nước ngoài họp thường niên, có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng.

"Chúng tôi hiện tại đang điều tra toàn bộ những người có xe Jinbei." Hàn Phong nói, "Lượng công việc khá lớn, nhưng chỉ cần có hy vọng, chúng tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi kiến nghị, có thể điều động toàn bộ lực lượng đến đây."

Vưu Minh Hứa liếc sang bên cạnh, Ân Phùng đang cúi đầu nghịch điện thoại, dường như căn bản không để tâm vào cuộc họp.

Cô nói: "Không được. Manh mối đáng ngờ rõ ràng đến thế, không thể bỏ dở giữa chừng được. Lúc trước Ân Phùng đã từng nói, đối phương thúc nợ trước dự kiến rất có khả năng là do có mưu đồ với Phán Giai. Hơn nữa, nếu video khỏa thân là thủ đoạn thường thấy của chúng, đối diện với nữ sinh đại học đã cởi sạch quần áo cùng tôn nghiêm, có kẻ bước chân vào con đường tội phạm tình dục cũng không lấy làm lạ. Nếu cục diện quá mức bế tắc, tôi kiến nghị có thể âm thầm đưa Trần Chiêu Từ về đồn tiến hành điều tra."

Lão Đàm và Phó Cục trưởng Cục cảnh sát Hoài Thành là người phụ trách vụ án lần này, hai người thương lượng rồi đưa ra quyết định: "Đã hai tuần trôi qua, áp lực từ cấp trên rất lớn, không thể đợi nữa. Lấy ý kiến của Hàn Phong làm chủ, điều động toàn bộ lực lượng cảnh sát điều tra xe và dấu vân tay. Vưu Minh Hứa phụ trách, lập tức dẫn Trần Chiêu Từ về đồn điều tra. Nếu không có chứng cứ rõ ràng thì thả người, manh mối này tạm thời đứt đoạn, giao cho bộ phận điều tra xử lý hành vi phạm pháp của công ty Phân Kim Bảo."

Hết chương 88

*****

Sau khi tan họp, mọi người ra khỏi phòng hội nghị. Tổ Vưu Minh Hứa ít nhiều cũng có chút ảo não.

Vưu Minh Hứa đi rất nhanh, Ân Phùng đi sát theo sau, chẳng mấy chốc đã kéo giãn khoảng cách với đám đông. Đến góc rẽ thang máy, cô bỗng quay người, vừa chỉ vào tấm thẻ chuyên gia trên ngực anh vừa nói: "Ban nãy Lão Đàm dừng hướng điều tra Phân Kim Bảo sao anh không ngăn cản? Anh có thứ này, chưa biết chừng lời nói còn có trọng lượng hơn tôi."

Ân Phùng nói: "A Hứa, tôi là một cố vấn, không thể can thiệp vào phương hướng điều tra của các cô."

Vưu Minh Hứa sững người, cô đang làm cái gì thế này, sao lại trút giận lên anh như một cô nhóc tuổi mới lớn thế nhỉ. Cô vuốt mũi, không xin lỗi mà đi thẳng.

Ân Phùng bám sát theo sau, giọng nói mang ý cười: "A Hứa sờ mũi là chột dạ rồi."

Vưu Minh Hứa không muốn để ý đến anh. Kết quả lại nghe thấy anh nói: "Cô không cần vội, chắc chắn sẽ bắt được hung thủ."

Cô bực mình đáp: "Bắt kiểu gì?"

Anh nói: "Tôi sẽ tìm được kẻ hoàn toàn phù hợp với chân dung tâm lý tội phạm để mang về cho cô."

Vưu Minh Hứa dừng bước, quay đầu, thứ cô nhìn thấy là đôi mắt trong trẻo kiên định, nắm chắc phần thắng. Đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ với cô. Suốt những năm này, cô đã dần hình thành thói quen độc lập, không dựa dẫm vào bất cứ ai. Đây là lần đầu tiên có người nhẹ nhàng nói sẽ gánh vác mọi điều thay cô, quan trọng nhất, người đó còn là Ân Phùng – người một tay cô "nuôi lớn"....

Cảm giác khác lạ lại len lỏi trong tim, Vưu Minh Hứa tiếp tục tiến về phía trước. Ân Phùng trầm lặng theo sau. Một lúc sau cô mới nói tiếp: "Tôi sẽ không từ bỏ tuyến điều tra công ty Phân Kim Bảo. Trực giác tôi mách bảo, bọn chúng có vấn đề. Hai nạn nhân đều cùng có quan hệ với công ty này là điều bất thường. Trên đời này không có chuyện trùng hợp như thế. Anh tìm kẻ phù hợp với chân dung, bọn họ tìm xe và vân tay. Tuy hiện tại tôi vẫn chưa thấy hy vọng gì từ con đường này nhưng vẫn tin rằng nó chắc chắn là lối đi chính xác."

Ân Phùng vừa định "Ừm" một tiếng tán thành bỗng ý thức được cô đang giãi bày suy nghĩ cùng anh. Khuôn mặt cô vẫn quật cường như thế, nhưng ngữ khí ban nãy rõ ràng cũng bộc lộ ra chút băn khoăn và không biết phải làm sao.

Cô là Vưu Minh Hứa, không có chuyện gì là cô không giải quyết được, một Vưu Minh Hứa trước nay chưa từng yếu đuối. Vậy mà lúc này cô đang nhẹ nhàng tâm sự với chỉ một mình anh. Có lẽ đến chính bản thân cô cũng không ý thức được sự thân mật về tinh thần này. Song Ân Phùng hiểu rồi. Trái tim bọn họ có lẽ còn gần nhau hơn cô tưởng rất nhiều.

Một cánh tay chống lên tường chặn đứng bước chân Vưu Minh Hứa. Cô quay đầu liền thấy một cặp mắt trầm tĩnh chân thành, không một chút ngốc nghếch nào đang nhìn mình đau đáu. Anh cười khẽ, nụ cười như hoa nở mùa xuân: "A Hứa, chúng ta cược đi."

Vưu Minh Hứa hất cằm.

Ân Phùng cười xán lạn: "Xem ai bắt được hung thủ trước. Nếu cô bắt được trước, tôi có thể thỏa mãn bất cứ yêu cầu nào của cô, chỉ cần yêu cầu đó nằm trong phạm vi năng lực và tiền tài của tôi."

Vưu Minh Hứa thấy anh thực nhạt nhẽo, hỏi: "Vậy nếu anh thắng thì sao? Có điều kiện gì?"

"Làm" cô. Hai chữ này gần như tự động nhảy ra trong đầu Ân Phùng mang theo một loại xúc cảm kín đáo mà bỏng rát. Nhưng anh cúi đầu, chỉ để cô nhìn được vành tai hơi ửng đỏ: "Tùy cô, cô thưởng thứ gì tôi đều thích."

Nhìn dáng vẻ như cô dâu nhà lành của anh, Vưu Minh Hứa vốn định trêu chọc vài câu bỗng nghe được từ "thưởng", trái tim cô như bị thứ gì nhéo nhẹ, nhất thời không nhận ra Ân Phùng cố ý hay chỉ vô tình, "thưởng" này có phải "thưởng" kia hay không.

Cô ngoảnh mặt đi: "Tính sau."

———

Nói là làm. Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn thay cảnh phục, lái xe thẳng tới nhà Trần Chiêu Từ. Những cảnh sát theo dõi Trần Chiêu Từ đều đã rút khỏi vị trí, chỉ còn lại bọn họ và anh ta, có lẽ đây cũng là lần giao tranh cuối cùng.

Nhà Trần Chiêu Từ cũng nằm gần đại học Hoài Thành. Hiện tại đang giờ chạng vạng, xung quanh đông đúc, sau khi dừng xe, bọn họ quyết định đi thẳng lên lầu, vừa đi được mấy bước đã nhìn thấy bóng hình quen mắt của Trần Chiêu Từ đang đi ra khỏi cổng tòa nhà.

Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn trao đổi qua ánh mắt, hiện tại chẳng cần phải đắn đo điều gì, chỉ cần lấy danh nghĩa điều tra hung án, trực tiếp mời anh ta về đồn hợp tác là được.

Trần Chiêu Từ không vội lên xe mà đứng ven đường hút thuốc, đồng thời ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh. Tầm mắt của anh ta cùng hai cảnh sát giao nhau. Anh ta hơi ngây ra, quan sát bọn họ rồi bỏ đi ngay.

"Tinh như cú." Hứa Mộng Sơn thẳng thừng đánh giá một câu.

Vưu Minh Hứa: "Cậu rất có ý kiến với anh ta?"

Hứa Mộng Sơn quay đi: "Không có."

Trong lúc nói chuyện, hai người tiến dần về phía Trần Chiêu Từ ngày một gần. Trần Chiêu Từ nhìn sang hướng khác, chốc chốc hút mấy hơi thuốc, song khóe mắt vẫn liếc nhìn về phía còn lại. Tuy động tác tay hơi khựng lại nhưng sắc mặt vẫn bình thản.

Đã gần đến trước mặt anh ta, kẻ mù cũng có thể nhận ra cơ thể Trần Chiêu Từ hơi cứng lại, Vưu Minh Hứa có chút buồn cười, cô vô cùng căm ghét loại rắn độc nhìn như vô hại này, vừa định hù dọa anh ta một trận thì chuông điện thoại bỗng reo vang.

Hai người dừng bước tại nơi cách Trần Chiêu Từ khoảng năm, sáu mét. Là cuộc gọi của Phán Giai, Vưu Minh Hứa vừa nhận điện vừa tiến về phía trước: "Chuyện gì?"

Phán Giai nói: "Các chị có bắt người không? Em vừa nhận được tin nhắn của Trần Chiêu Từ hẹn ngày mai đến công ty bàn bạc, nói là xem còn cách nào khác không."

Vưu Minh Hứa: "Biết rồi." Cô liếc nhìn Hứa Mộng Sơn rồi cất điện thoại. Hai người đi lướt qua Trần Chiêu Từ.

Thấy hai người cảnh sát cười cười nói nói bước vào một cửa tiệm, Trần Chiêu Từ thầm thở phào nhẹ nhõm, quan sát xung quanh rồi lên xe. Chỉ có điều, lái xe được một đoạn, anh ta lại quay đầu nhìn về cửa tiệm, lấy điện thoại, cau mày xem tin nhắn đồng ý gặp mặt của Phán Linh Linh.

———

Đêm, Vưu Minh Hứa, Phán Giai, Hứa Mộng Sơn và Ân Phùng cùng ngồi trong một quán lẩu giò heo.

Phán Giai nói: "Để em đi đi. Hiện tại đã điều chỉnh toàn bộ phương hướng điều tra. Giờ có báo cáo tình hình cho cấp trên thì có lẽ cũng vẫn để chúng ta đưa Trần Chiêu Từ về tra hỏi, làm sao thu được kết quả gì? Như thế công sức bỏ ra suốt hai tuần vừa qua khác nào bỏ sông bỏ bể. Để em đi do thám, lần này vào được hang ổ công ty, chưa biết chừng sẽ thu được kết quả đấy!"

Vưu Minh Hứa hỏi: "Mộng Sơn?"

Hứa Mộng Sơn đặt cốc bia xuống, nói: "Báo cáo với Lão Đàm, lãnh đạo nói điều tra thế nào thì điều tra theo thế ấy."

Phán Giai đập anh: "Hứa hồ ly, dạo này sao anh hay do dự thế? Hứa Mộng Sơn dám nghĩ dám làm ngày trước đi đâu mất rồi? Báo cáo Lão Đàm là sẽ ngừng hành động, vậy thì hai tuần nay của em là công cốc hả?"

Hứa Mộng Sơn bất động như sơn để mặc cô ấy dày vò.

Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn nhìn nhau, anh ấy làm như không tiếp tục cúi đầu uống bia. Cô hỏi tiếp: "Ân Phùng, anh nói xem?"

Kết quả, vừa quay đầu liền nhìn thấy, dưới ánh đèn lấp lánh, người đàn ông mặc chiếc áo len đen, lộ ra cần cổ thon dài, khuôn mặt nghiêng như họa, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cốc bia trong tay, đang vươn đầu lưỡi liếm cánh môi dưới.

*****

Vưu Minh Hứa nhìn anh chằm chằm: "Chỉ được uống một cốc thôi."

Ân Phùng lập tức lộ ra nét ngây thơ hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài mê hoặc lòng người, hai tay anh ôm chặt cốc bia vẻ vô cùng tiếc nuối: "Ờ."

Phán Giai: "Chẹp chẹp, tổng tài bá đạo và kiều thê nha."

Hứa Mộng Sơn: "Đây chính là người đàn ông phía sau Lão đại."

Vưu Minh Hứa lười để tâm đến đôi "ngẩng đầu là cãi nhau" này, cúi đầu nhìn đám bạn bè bằng hữu cùng là một giuộc gian xảo như nhau rồi lại hỏi Ân Phùng: "Anh thấy sao? Ngày mai có cần để Phán Giai đi không?"

Ân Phùng đáp: "Nếu là tôi thì sẽ đi. Lúc trước, Trần Chiêu Từ kiên quyết đòi video khỏa thân, có khuynh hướng trở mặt không nhận người. Như vậy mới phù hợp với lợi ích của công ty và lí lẽ thông thường. Nhưng hiện tại đột nhiên đổi ý để Phán Giai đến công ty, còn bày tỏ có thể bàn bạc thương lượng. Chắc chắn phía bên đó đã xảy ra điều gì, đồng thời, tôi cho rằng sự thay đổi ấy không xuất phát từ Trần Chiêu Từ mà là cấp trên của anh ta. Có lẽ hồ ly đã bắt đầu lộ đuôi rồi, đương nhiên phải tóm gọn."

Ba người còn lại đều lặng thinh.

Vưu Minh Hứa uống một hơi cạn sạch cốc bia, nói với Phán Giai: "Đi. Nhưng tuyệt đối không được sơ suất, có bất cứ nguy hiểm nào phải lập tức rút lui. Bọn chị cũng sẽ bảo vệ em mọi lúc mọi nơi."

———

Thời gian hẹn của Trần Chiêu Từ và Phán Giai là buổi chiều ngày hôm sau.

Công ty nhìn có vẻ kín tiếng nhưng có liên hệ mật thiết với hàng nghìn hàng vạn sinh viên nằm ngay trong khu phố cổ cạnh đại học Hoài Thành.

Ánh hoàng hôn phủ khắp con phố nhỏ hẹp, xung quanh hầu hết đều là nhà kho và hoặc mặt tiền của các cửa hàng, vị trí khuất nẻo nên đêm tối sẽ vắng tanh không một bóng người.

Phán Giai theo Trần Chiêu Từ xuống xe, nhìn ngôi nhà ba tầng cũ kĩ trước mặt, nói: "Công ty ở đây à?"

Trần Chiêu Từ: "Em nghĩ gì thế, tổng bộ công ty ở Thâm Quyến, chiếm ba tầng trong tòa nhà cao chọc trời nằm giữa trung tâm thành phố. Đây là chi nhánh của công ty tại Hoài Thành, tổng cộng có khoảng hơn 100 chi nhánh trên cả nước. Ông chủ đã đi xem tòa nhà làm việc Hoài Thành, cảm thấy không tốt nên đã thuê lại chỗ này, vừa rộng rãi, yên tĩnh lại gần trường học. Tuy vậy cũng chẳng rẻ hơn trung tâm thành phố là bao."

Phán Giai nghĩ thầm, cô đây tin anh thì có mà trời sập, song trên mặt vẫn là biểu cảm như cũ.

Tầng một có một quầy tiếp tân. Lúc này đã tan làm, trong quầy không còn ai. Trần Chiêu Từ dẫn Phán Giai đi thẳng vào trong. Cô quan sát xung quanh, bảy tám chiếc bàn làm việc đều không có người, không nhìn ra manh mối nào.

Đến tầng hai, có mấy gian phòng làm việc vẫn sáng đèn, Trần Chiêu Từ chào hỏi mấy người trong đó. Bọn họ đều nhẹ nhàng lướt qua, làm như không nhìn thấy Phán Giai. Trần Chiêu Từ giải thích: "Nói thật, mọi người đều đã nhìn quen những sinh viên như em rồi." Phán Giai nói: "Ồ, vậy hôm nay em cần phải làm gì?"

Hoàng hôn mù mịt, hành lang không bật đèn, chỉ có ánh đèn hắt ra từ những căn phòng bên cạnh. Trần Chiêu Từ ngoảnh đầu nhìn cô, cười nói: "Yên tâm, là chuyện tốt. Lát nữa em không cần nói gì cả, chỉ cần nghe họ nói thôi."

"Họ?"

Trần Chiêu Từ gật đầu: "Ông chủ công ty và mấy vị thượng cấp. Bọn họ rất trân trọng những sinh viên có lý tưởng và chính trực như em. Điều khó khăn của em, họ đều biết cả. Có biết nắm cơ hội hay không thì phải xem bản thân em rồi."

Phán Giai mông lung gật đầu.

Một lát sau, cô lại hỏi: "Nghiệp vụ công ty anh lớn thế, khách hàng cũng nhiều, sao bọn lại... biết em?" Lời nói của cô mang theo nét phấn khởi e thẹn.

Trần Chiêu Từ nhìn thẳng phía trước, cười nói: "Đương nhiên là do anh nhắc tới em với họ, chẳng phải em đã đi đến đường cùng sao? Hơn nữa lần trước em chặn anh ở nơi làm việc, vừa đúng lúc ông chủ lái xe qua, ông ấy nhìn thấy em."

Phán Giai: "Ồ... Vậy thì em đúng là may mắn quá."

Đến trước một căn phòng làm việc, Trần Chiêu Từ gõ cửa, người mở cửa là một cô gái trẻ, anh ta nói: "Dẫn vào kiểm tra an toàn một chút."

Cô gái gật đầu, Phán Giai túm chặt tay áo Trần Chiêu Từ, khó hiểu: "Vì sao..."

Trần Chiêu Từ cười khẽ, hạ giọng giải thích: "Quy định của công ty, ai đi vào cũng phải kiểm tra vì sợ có phóng viên. Một vài tay phóng viên chuyên muốn viết những bài lá cải, bẻ cong sự thật, động chút là tìm đến uy hiếp tống tiền. Chỉ kiểm tra đơn giản thôi, không sao đâu. Ngoài ra, phải tắt và để lại điện thoại. Xong việc sẽ trả cho em."

Phán Giai chỉ đành đi theo cô gái vào phòng. Cô gái kiểm tra khắp người cô, thấy không có gì mới đổ mọi thứ trong túi xách ra, lấy điện thoại đi trước.

Phán Giai cụp mắt, nhìn chằm chằm vào tay cô ta. Trần Chiêu từ chờ bên ngoài.

Từ giây phút Phán Giai cùng lên xe với Trần Chiêu Từ, phía Vưu Minh Hứa đều nghe rõ mồn một mọi cuộc đối thoại giữa hai người.

Bọn họ phục trong một nhà kho đối diện với công ty Phân Kim Bảo, rèm cửa sổ được kéo xuống chỉ để hở một khe hẹp đủ nhìn cửa chính. Trước mắt, mọi người cũng mới chỉ biết có duy nhất lối ra vào này.

Trong túi xách của Phán Giai không có máy quay, sợ nhất chính là gặp phải tình huống như hiện tại. Máy nghe lén và máy theo dõi vị trí thì có.

Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn nhìn màn hình hiển thị bản đồ vùng lân cận, điểm sáng đại diện cho Phán Giai vẫn luôn dừng tại tòa nhà trước mặt.

Ân Phùng ngồi sau bọn họ. Phía máy nghe lén truyền đến tiếng cọ sát và tiếng lạch cạch. Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn nín thở lắng nghe.

"Đây là cái gì?"

Một giọng nữ xa lạ bỗng vang lên rõ nét, vang vọng.

———

Phán Giai nhìn mọi thứ trong túi xách lăn lông lốc trên mặt bàn, lại nhìn cô gái cầm chiếc bút bi lên, một chiếc bút kẻ mày lăn trên bàn, rơi xuống cạnh chân cô ta.

Phán Giai bày ra dáng vẻ vô tội: "Bút bi mà."

Cô gái nhìn có vẻ lớn hơn cô sinh viên Phán Linh Linh vài tuổi nhưng chẳng mang chút nét trẻ con. Cô ta nhìn Phán Giai, mặt vô cảm vặn mở nắp bút tỉ mỉ kiểm tra, không phát hiện điều gì bất thường mới đặt cây bút xuống.

Tiếp sau lại tỉ mỉ tra xét hộp phấn, ví tiền, son môi, sạc điện thoại của Phán Giai. Cuối cùng mới thu lại toàn bộ vào túi, nói: "Được rồi, cô đi đi."

Phán Giai xách túi ra ngoài, không hề liếc nhìn chiếc bút kẻ lông mày rơi trên nền đất. Trần Chiêu Từ và cô gái đó trao đổi ánh mắt, anh ta nở nụ cười dịu dàng, nói: "Trước khi gặp lãnh đạo, có người muốn gặp em trước."

———

Qua máy nghe lén Vưu Minh Hứa và mọi người nghe được tiếng vọng ngày càng xa, sau đó là tiếng đóng cửa, rồi là một khoảng tĩnh lặng.

Hứa Mộng Sơn nói: "Cô nhóc ngốc nghếch này chắc làm rơi máy rồi. Vưu tỷ, tính sao đây?"

Vưu Minh Hứa nhìn điểm sáng vẫn đang di chuyển chầm chậm trên màn hình: "Phán Giai là người biết chừng mực, cô ấy còn một thiết bị theo dõi trên người, tín hiệu hiển thị vẫn đang di chuyển, có lẽ không bị phát hiện. Nếu gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, cô ấy sẽ gọi chúng ta. Cứ đợi xem sao."

Hết chương 90

Crypto.com Exchange

Chương (1-112)