Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 022

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 022
Mộng Hoàn Hương
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Vưu Minh Hứa cúi đầu bước vào nhà, gần như lập tức nghe được tiếng bước chân truyền ra từ căn phòng của người nào đó. Vì ban nãy hút quá nhiều thuốc, hiện tại cổ họng khô rát khó chịu nên cô đi thẳng đến bàn trà rót một cốc nước.

Ân Phùng lẽo đẽo theo cô. Vưu Minh Hứa lầm bầm: "Hôm nay đi làm mệt chết được. Tôi đi nghỉ một lúc, đừng nghịch."

Nhưng cánh tay cô bị giữ lại.

Trái tim Vưu Minh Hứa đập chệch một nhịp, ảo não khôn cùng. Cô ngẩng đầu nhìn Ân Phùng, anh mặc áo T-shirt cùng quần cộc, cả ngày chỉ ở trong nhà nên sạch bong không nhiễm một hạt bụi, đôi mắt anh long lanh đang cố kìm nén niềm hân hoan.

Hòn đá chặn trong lồng ngực Vưu Minh Hứa lại càng thêm nặng. Cô cười cười: "Làm sao?" Bản lĩnh giả bộ cô đây có thừa.

Ân Phùng không nhận ra tâm trạng cô, toét miệng cười: "Cô về rồi."

Huyệt thái dương Vưu Minh Hứa co giật.

"Ừm." Cô lạnh nhạt hồi đáp, "Tôi về phòng đây."

Dù là Ân Phùng ngu ngơ cũng nhận ra cô không còn vừa thơm, vừa mềm, vừa cuồng nhiệt như tối qua. Anh ngây ra, chặn cô lại trước khi cô kịp vào phòng: "Chúng... Chúng ta..."

Vưu Minh Hứa ngẩng đầu thản nhiên hỏi: "Chúng ta? Làm sao?"

"Cô hôn tôi rồi." Đôi mắt Ân Phùng sáng ngời, song cặp mày nhíu lại, "Tôi cũng hôn cô rồi. Hôn rất nhiều lần. Sau này... A Hứa chính là người của tôi." Nói đoạn, mặt anh đỏ bừng bừng.

Vưu Minh Hứa thầm nhủ: Nhưng bà đây không muốn nhận. Song cũng không khỏi cảm thấy mất mặt, bèn cười nói: "Ai dạy anh ăn nói lung tung thế? Vớ vẩn!"

Ân Phùng sững người, Vưu Minh Hứa đi tới sofa, vỗ vị trí bên cạnh: "Qua đây, tôi giải thích cho anh nghe."

Ân Phùng đi đến, ngồi xuống, mười ngón tay đan chặt đặt trên đầu gối, ý cười trên mặt đều bay biến. Vưu Minh Hứa biết anh không vui nhưng hết cách, hiện tại cô cần phải xóa sạch mọi chuyện tối qua mới được.

Vưu Minh Hứa nói: "Ân Phùng..."

Anh đánh gãy lời cô bằng giọng khá kích động, hơi lạnh lùng, hệt như con người với tính cách khó chịu hồi trước: "Gọi tôi Anh Tuấn."

Vưu Minh Hứa ngừng một chốc, nói: "Được, Anh Tuấn. Tôi hỏi anh, chúng ta có phải bạn tốt của nhau không?"

Anh gật đầu.

"Trong lòng anh luôn coi tôi là chị gái?"

Anh lại gật đầu, song lập tức do dự, mím chặt môi, lắc đầu.

Vưu Minh Hứa mặc kệ, cười mỉm nói tiếp: "Anh mất trí nhớ, đầu lại bị tổn thương chưa hồi phục, tất nhiên sẽ có một vài chuyện anh không hiểu. Giữa nam và nữ ấy mà, có những lúc hôn một chút không có nghĩa là yêu nhau, đơn thuần chỉ vì quan hệ giữa hai người tốt đẹp thôi. Tôi hỏi anh, quan hệ giữa hai chúng ta có tốt không? Tôi có phải bạn tốt nhất của anh không?" Nói xong những lời này, đến bản thân Vưu Minh Hứa cũng cảm thấy quá mức vô sỉ.

Anh vẫn mím môi ngoảnh mặt sang một bên không chịu nhìn cô. Một lát sau mới không tình nguyện "Ừm" lên một tiếng.

Vưu Minh Hứa nghĩ bụng, chết tiệt, cô đây rõ ràng chỉ đang vạch rõ giới hạn với anh ta, sao lại có cảm giác như đi bắt nạt gái nhà lành thế này?

Cô tiếp tục: "Cho nên, anh đừng nghĩ chúng ta chỉ hôn có một chút thì đã là yêu nhau, như vậy tôi sẽ rất khó xử. Hôm qua hôn anh chỉ bởi vì... bởi vì thưởng anh, cảm ơn anh. Đó chỉ là một nụ hôn khen thưởng thôi."

Ân Phùng nghi hoặc: "Khen thưởng?"

Vưu Minh Hứa gật đầu: "Vì anh giúp tôi phá án, bắt được những hai hung thủ."

Ân Phùng bứt dứt một hồi mới quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt vừa trong sáng vừa ngờ vực: "A Hứa, cô thực sự... là vậy sao?"

Vưu Minh Hứa chột dạ. Song cô trước nay rất giỏi phòng bị, ngữ điệu bắt đầu thay đổi: "Đương nhiên là thật, tôi lừa anh làm gì? Nếu không sao tôi phải hôn anh? Không còn lý do nào khác đúng chứ?"

Đôi mày đen của anh từ từ nhíu lại. Anh nói: "Ồ, hóa ra là vậy." Ngược lại, Vưu Minh Hứa thấy âm thanh ấy trầm đến mức đáng thương.

Nhưng cô không được phép mềm lòng.

Cô vỗ vai anh, vừa định đứng lên, anh liền hỏi: "Vậy nếu cô vui vẻ, muốn thưởng Hứa Mộng Sơn cùng những anh em cảnh sát khác cũng đều hôn ư?"

Vưu Minh Hứa rùng mình, một ý nghĩ rùng rợn nhảy vào đầu cô – Bọn họ, bà đây hôn không nổi!!! Nhưng vẫn thản nhiên đáp lại: "Sẽ, hôn."

Ân Phùng bất động, gương mặt không lộ biểu cảm. Qua mấy giây sau, anh bỗng mím chặt môi, nện một quyền nặng nề xuống mặt bàn trà, ngoảnh mặt không nhìn cô.

Không khí xung quanh chợt như đông lại. Vưu Minh Hứa dần thấy buồn bực một cách khó hiểu, dù sao thì cô cũng không muốn ở cùng một chỗ với anh bèn đứng dậy, vừa định về phòng anh liền đứng lên nói: "Vậy hôm nay có thưởng không?"

Vưu Minh Hứa ngẩn người, chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được hơi thở của anh ngay sát sau tai cô. Giọng nói anh trong trẻo nhưng mang chút ấm ức: "Hôm nay tôi biểu hiện rất tốt, không ra ngoài, không phiền cô làm việc, cũng không để cô lo lắng vì việc tối qua. Tôi luôn ngoan ngoãn chờ đợi nhưng vẫn chưa được thưởng. Còn cả, hôm nay cô có thưởng ai khác không?"

Vưu Minh Hứa chỉ cảm thấy trái tim run lên theo từng lời tố cáo của anh.

"Tất nhiên là không. Tôi..." Cô định nói làm gì có chuyện được thưởng dễ dàng như thế nhằm ứng phó, nào ngờ khuôn mặt gần trong gang tấc của anh bất chợt cười tươi như hoa.

"Không có ai khác là được." Anh thầm thì, cúi đầu hôn cô.

Chết tiệt...

Hơi thở thanh nhẹ, dịu dàng và quyến rũ ấy chớp mắt đã đoạt mất làn môi cô. Vưu Minh Hứa muốn đẩy ra, nhưng nơi sâu thẳm trong tim lại có chút không nỡ. Chỉ trong mấy phút do dự ấy thôi, cô đã bị Ân Phùng ép lên tường, tiếng thở dốc bật thốt khỏi khóe môi Vưu Minh Hứa. Anh nhắm tịt mắt lại giống hệt như tối hôm qua, bắt đầu suồng sã nhấm nháp môi cô như đang thưởng thức mỹ tửu thơm nồng. Mỗi lần Vưu Minh Hứa muốn giãy ra, anh sẽ lại mang tới cho cô đợt công kích cuồng nhiệt mới. Cảm giác mông lung quay cuồng tối qua một lần nữa tập kích não bộ Vưu Minh Hứa. Cô dường như lại bắt đầu kích động muốn buông thả bản thân.

Có lẽ anh không thầy mà hay, hoặc giả do bản năng cơ thể, bàn tay vốn ôm ngang eo cô dần lần mò lên trên, bắt đầu ve vuốt.

Rất lâu sau đó, hai người quần áo nhăn nhúm trượt dần theo bức tường, cô ngồi trên đùi anh, mái tóc dài xõa tung quyến rũ, mặt và mắt anh đỏ hồng, nhíu mày mang chút đau đớn như chưa được thỏa mãn.

Còn bàn tay anh đã thò vào bên trong áo cô. Áo ngực cô được cởi ra, nơi nào đó bị nhào nặn đến phát đau. Cô hoàn hồn, ngăn cản anh, bàn tay ấy mới không tiếp tục hướng tới đỉnh cao nữa mà chỉ nắm chặt thắt lưng nhẵn mịn của cô.

Vưu Minh Hứa thoát khỏi lòng anh chỉnh trang đầu tóc và quần áo, lặng thinh đi thẳng về phòng. Ân Phùng ngồi nguyên một lúc mới lăn ra sàn, nhắm mắt, cười sung sướng rất lâu rất lâu.

*****

"Cho nên nói, vì quy mô của buổi ký tặng sách lần này rất lớn, phía ban tổ chức có sức ảnh hưởng rộng, tiền bỏ ra cũng nhiều. Nếu có thể, em hy vọng thầy tốt nhất nên tham gia." Trần Phong mạch lạc giảng giải, "Hơn nữa bác sĩ điều trị chính cũng đã nói, làm nhiều việc liên quan đến quá khứ sẽ giúp thầy hồi phục ký ức nhanh hơn."

Ân Phùng đang nằm trên sofa thổi kẹo cao su, bàn chân trần của anh gần chạm đến thắt lưng Vưu Minh Hứa ở đầu ghế bên kia.

Vưu Minh Hứa cúi đầu nghịch điện thoại không để ý tới anh.

Trần Phong cười mỉm nhìn bọn họ. Gần đây, hình như quan hệ giữa thầy Ân và bảo bối Vưu Minh Hứa của thầy lại càng thêm thân thiết.

Nếu là thầy Ân trước đây, chắc chắn sẽ chẳng thèm để mắt đến Vưu Minh Hứa. Nhưng hiện giờ, dù Ân Phùng đã thành tên ngốc, Trần Phong vẫn hy vọng thầy được như mong muốn, sẽ có được người con gái thầy thích.

Trần Phong ho nhẹ một tiếng đánh gãy thú vui của Ân Phùng, nói: "Hy vọng thầy đến tham gia buổi ký tặng. Rất nhiều bạn đọc của thầy đều chờ đợi rất lâu rồi."

Ân Phùng vừa nhai kẹo vừa nói: "Nhưng tôi không biết phải làm thế nào."

Trần Phong: "Mọi việc đều sẽ được sắp xếp ổn thỏa, thầy chỉ cần lộ mặt rồi làm theo là được. Cô Vưu, cô có muốn đi xem buổi ký tặng của thầy không? Tôi có thể giữ vé hàng ghế đầu cho cô."

Ân Phùng lập tức nhìn Vưu Minh Hứa. Vưu Minh Hứa khá hiếu kỳ vì trước nay chưa từng tham gia loại hoạt động nào như vậy, hơn nữa còn có tác dụng hồi phục cho Ân Phùng. Nhìn ánh mắt lấp lánh chờ mong của Ân Phùng, cô cười mỉm gật đầu: "Được thôi."

Trần Phong cười thỏa mãn: Việc này thành rồi. Quả nhiên không ngoài dự liệu, Ân Phùng lập tức ép sát Vưu Minh Hứa, mặt anh như sắp dính vào mặt cô. Trần Phong có đôi mắt tinh tường, nhận ra Vưu Minh Hứa âm thầm lùi người về sau mà tác gia Ân vẫn còn ngu ngơ áp tới. Trần Phong không khỏi thở dài một tiếng trong lòng.

Ân Phùng nói: "A Hứa, ngày ký tặng, cô có thể ở bên cạnh tôi mãi không?"

"Không được."

"Sợ là không thích hợp ạ."

Thấy hai người đều cùng phản đối, Ân Phùng phồng má trợn mắt, tức anh ách. Cánh tay anh chầm chậm lần mò đến eo cô, nhéo một cái coi như bồi thường cho bản thân. Vưu Minh Hứa chẳng thèm ngẩng đầu phản ứng, hành động của anh chẳng khác nào con côn trùng đang gãi ngứa cho cô vậy.

Trần Phong làm như không nhìn thấy, cười khẽ: "Phải rồi, mỗi lần ký tặng đều cần biểu diễn một tài nghệ. Tuy mất trí nhớ, nhưng chắc kỹ thuật thì vẫn còn. Thầy muốn chơi piano hay saxophone?"

Vưu Minh Hứa khá bất ngờ, hóa ra anh biết nhiều thứ như vậy, quả đúng là đại tài tử như lời người đồn đại.

Ân Phùng mờ mịt, nhíu mày suy nghĩ một lúc mới nói: "Hiện tại tôi không còn hứng thú với mấy thứ đó. Có thể biểu diễn tài nghệ khác không?"

Trần Phong: "Ví dụ?"

Đầu mày Ân Phùng giãn ra: "Tôi có thể biểu diễn mô phỏng động vật." Nói đoạn, anh ngoảnh đầu nhìn Vưu Minh Hứa, nở nụ cười ngọt lịm: "Gâu! Gâu gâu—"

Vưu Minh Hứa và Trần Phong chết lặng.

Vưu Minh Hứa: "Piano!"

Trần Phong: "Rõ!"

———

Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Ân Phùng chưa thức giấc, Vưu Minh Hứa đã ra khỏi nhà.

Cô ngó qua phòng anh. Quả nhiên anh vẫn nằm ngủ như con ếch, một nửa chăn rơi xuống đất, khuôn mặt điển trai úp lên gối, ngủ đến là say nồng.

Trong đầu cô bất giác tái hiện lại hai nụ hôn cuồng nhiệt cùng những động tác vụng trộm ve vuốt của Ân Phùng gần đây. Trước khi kịp nhận ra, khóe miệng cô đã vô thức vẽ lên một độ cong.

Cô ngẩn người, nụ cười tức khắc tan biến, lặng lẽ rời khỏi nhà.

Cô bắt xe đi tới con ngõ tối om. Hứa Mộng Sơn đã dẫn theo hai người anh em đứng đợi nơi đó.

Vưu Minh Hứa gật đầu tỏ ý: "Lần này nợ mọi người rồi."

Hứa Mộng Sơn cười híp mắt, hai người còn lại vội nói: "Làm gì có, Vưu tỷ thường ngày luôn đối tốt với chúng tôi."

Vưu Minh Hứa cười nhẹ, hỏi Hứa Mộng Sơn: "Ra chưa?"

Hứa Mộng Sơn đáp: "Chắc sắp rồi." Nói xong, anh và Vưu Minh Hứa đều ngẩng đầu nhìn camera giám sát nơi đầu ngõ.

Đầu bên kia hệ thống giám sát, Phán Giai ôm chiếc gối ôm ngồi trước màn hình, gửi tin nhắn thoại: "Yên tâm, chút nữa em sẽ tắt camera."

Thời khắc trời dần hửng sáng, có ba người đàn ông bước ra từ một căn nhà trong ngõ. Vưu Minh Hứa đứng dựa tường, khoanh tay trước ngực chờ đợi bọn họ tới gần.

La Vũ đến nhà của một đương sự ngay trong đêm nhằm chuẩn bị cho án kiện. Thức trắng suốt một đêm, anh ta cũng mệt vô cùng, ngẩng đầu lên thấy Vưu Minh Hứa thì không khỏi kinh ngạc.

La Vũ nở nụ cười biếng nhác: "Sao nỡ bỏ thời gian đến gặp tôi thế?"

Vưu Minh Hứa đi thẳng đến, đồng thời hai người đi theo cô giơ thẻ với hai tên thuộc hạ của La Vũ: "Chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ quanh khu vực này, các anh phối hợp qua đây một chút."

Hai tên thuộc hạ đều không chịu: "Gì thế? Cảnh sát mà cũng loạn bắt người?"

"Không bắt các người mà bắt trộm, qua đây hỏi mấy câu, sao, không phối hợp à?"

La Vũ nói: "Không sao, các người qua đó toàn lực phối hợp cùng cảnh sát, để tôi nói chuyện cùng bà xã."

Vưu Minh Hứa lặng thinh không biểu cảm.

Những người khác rời đi, La Vũ nhìn cô. Mấy ngày nay bận bịu nhiều việc, anh ta không thể tới thăm cô. Những tin tức nhận được cũng chẳng phải tin tốt. Cô lại phá được án, tiến càng xa trên con đường chính nghĩa. Cô và tên ngốc kia kề vai sát cánh, quan hệ khăng khít...

Thực chất La Vũ rất quen thuộc dáng vẻ lạnh lùng trước đám đàn ông của cô. Mái tóc dài của cô bung xõa tự do, cô sẽ như cười như không trêu chọc khiến trái tim bạn ngứa ngáy khó chịu, mọi hư tình giả ý đều bị cô nhìn thấu. Song bản chất của cô là dịu dàng, nếu không sẽ không cho phép anh ta lại gần sau bao lần theo đuổi. Cô thậm chí còn dùng đôi môi hồng thắm hôn lên trán bạn, ngón tay thon nhỏ vương chút khói thuốc, tản mạn nét phong tình khiến tim bạn ngất ngây.

Nếu như cô phát hiện muộn hơn, giao hết mọi thứ thuộc về cô cho anh ta, rơi vào tấm lưới tình được dày công đan dệt, phải chăng mọi chuyện đều đã khác? Cho dù về sau cô không chịu ở bên anh ta nữa thì cũng đã từng yêu anh ta đúng không? Như thế chẳng phải chứng tỏ anh ta cũng có thể khống chế người con gái này rồi sao? Chứng tỏ con chim ưng bướng bỉnh là cô chỉ có thể dang cánh bay lượn trong lòng bàn tay của anh ta.

Tuy trong lòng ảo não song La Vũ che giấu vô cùng kín đáo, cất lên chất giọng trầm thấp: "Muốn nói chuyện gì với tôi? Thằng đần kia sao rồi? Nghe nói bị dọa cho phát khóc hả? Cấp dưới ra tay không biết nặng nhẹ. Có điều, nếu còn để tôi nhìn thấy anh ta xuất hiện bên cạnh em thì không chỉ là nghịch nước đơn giản thế đâu đấy nhé."

Vưu Minh Hứa ngẩng đầu, con ngươi thâm trầm: "Hửm? Xem ra anh biết tôi đến là vì anh ấy."

La Vũ cười giả lả mà cuồng vọng, như đang nghe cô kể một câu chuyện buồn cười nhất thế gian này. Đợi anh ta cười dứt, Vưu Minh Hứa vẫn điềm nhiên như cũ. La Vũ nói: "Sao nào, em đến báo thù cho anh ta? Em chỉ là một cô cảnh sát bé xíu xiu, tôi là luật sư danh tiếng, em làm gì được tôi? Ha ha ha..."

Vưu Minh Hứa cũng cười mỉm: "Đập anh đấy."

Đôi mắt vẫn còn đọng ý cười của La Vũ ngẩn ra.

Mười phút sau.

Sợi thun buộc tóc nằm gọn trong tay Vưu Minh Hứa, cô cột tóc đuôi ngựa, xoa bóp bàn tay ửng đỏ, cười khẽ, ngoảnh đầu nhìn con người phía sau, rồi ra hiệu về phía Hứa Mộng Sơn. Bọn họ lập tức buông tha hai tên thuộc hạ tiếp nhận "thẩm vấn", lên xe rời khỏi con ngõ.

La Vũ tốn hết sức lực mới loạng choạng bò dậy. Hai tên thuộc hạ nhìn thấy khuôn mặt chỗ xanh chỗ tím của anh ta mà kinh khiếp nói không lên lời, vội vàng chạy đến đỡ. La Vũ giật phắt khỏi hai người, nhấc tay ôm chặt cái mũi vẫn đang chảy máu.

Dù cơ thể từ đầu đến chân đau như sắp rời ra, bước chân loạng choạng, song anh ta vẫn cười ha hả.

Đúng vào lúc này, tiếng chuông cuộc gọi video vang lên, La Vũ thẳng tay ngắt máy. Đối phương tiếp tục gọi lại, La Vũ trực tiếp nhận cuộc gọi.

Người đó cười nhìn La Vũ: "Hiếm thấy, ai có thể đánh anh ra nông nỗi này?"

La Vũ: "Có gì nói mau."

Người đó đổ người về trước, dựa gần đến màn hình: "Nghe nói, anh vẫn chưa theo đuổi được Vưu Minh Hứa, cũng không hoàn thành nhiệm vụ. Chi bằng để tôi thay anh, sớm ngày thu được kết quả."

La Vũ sầm mặt: "Tôi chỉ nói một lần: Anh đừng động vào cô ấy."

*****

Suốt ngày hôm nay tâm trạng của Vưu Minh Hứa rất nhẹ nhõm. Cô nghĩ bụng: Thực chất việc đánh người này rất thú vị đấy chứ, rốt cuộc là do dòng máu chảy trong người cô vốn tà ác nên mới yêu thích trừng phạt kẻ gian; hay vì thường xuyên trừng trị kẻ gian nên mới khiến cô trở nên tà ác?

La Vũ là người thông minh nên không tiếp tục tới gây sự.

Điện thoại Vưu Minh Hứa reo lên đúng giờ tan làm. Hiện tại, mỗi lần Ân Phùng gọi đến, Vưu Minh Hứa đều không lập tức nhận máy.

"Alo?"

"Tan làm chưa?"

"Ừm, sắp rồi."

"Tôi cho xe chờ cô ở cổng." Ân Phùng nói, "Tôi ở nhà đợi cô. A Hứa, nơi này rất thú vị, mau đến đi, tôi cho cô xem rất nhiều thứ."

Ngắt điện thoại, Vưu Minh Hứa không kìm được mỉm cười, ngồi lặng một hồi mới cầm túi xách tan làm.

Chiếc xe Bentley im lặng đỗ ngoài cổng thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn. Vưu Minh Hứa nhíu mày, vội vã chui tọt vào xe, nghĩ bụng tên này hồi trước đúng là xa xỉ, khoe khoang vô độ.

Tối qua mọi người đã bàn sẵn, Trần Phong đưa anh về nhà làm quen với một vài việc trong buổi ký tặng và luyện tập piano. Vưu Minh Hứa đã đồng ý đến nhà anh xem xét.

Tài xế là một người đàn ông mập mạp, cao lớn và vạm vỡ, mặc chiếc áo đồng phục màu đen, cả chặng đường đều im lặng không phát ra một tiếng động, trong xe giống hệt như chỉ có một mình Vưu Minh Hứa. Song, khi bị một chiếc xe khác cướp làn, anh tài xế khá nóng tính, âm thầm tăng tốc đuổi theo.

Vưu Minh Hứa ngẩng đầu quan sát, nói: "Chậm chút, an toàn là trên hết."

Hai tay anh tài xế siết chặt vô lăng, tốc độ xe cũng dần chậm lại.

Khi trước Vưu Minh Hứa đã từng nghe Trần Phong nhắc qua, bản thân cô cũng đã lên mạng tìm kiếm tin tức, Ân Phùng tự thành lập công ty, sở hữu một đế quốc thương nghiệp không hề nhỏ. Những người bên cạnh đều đã theo anh khá nhiều năm. Vưu Minh Hứa bỗng rất tò mò, có thể giữ một người tính tình nóng nảy, dễ kích động phụ trách việc an toàn tính mạng trong việc đi lại của mình, Ân Phùng của quá khứ quả nhiên rất thú vị.

Bọn họ đi được hơn nửa tiếng đồng hồ, sắp tới ngoại ô thành phố, cảnh vật xung quanh xanh ngắt một màu trải dài liên miên. Chiếc xe rẽ vào con đường nhỏ yên tĩnh, dần tiến vào một lâm viên. Hóa ra đây là khu biệt thự rộng thênh thang song khá kín đáo, tường ngăn cách mỗi căn biệt thự đều rất cao, không nhìn được bên trong, diện tích rộng vô cùng.

Đến khu sâu nhất, chào đón họ là một cánh cổng kiểu cung đình đang mở rộng, chiếc xe tiến dần vào con đường lát đá hoa cương trắng.

Chỉ mới nhìn vậy thôi, Vưu Minh Hứa liền nghĩ: Ân Phùng và cô, quả nhiên không cùng một thế giới.

Song cũng có một ý nghĩ khác vụt lên: Sao hồi trước anh không phải là một nhà văn nghèo nàn cơ chứ? Hoặc giả không thành lập một đế quốc văn hóa thương mại, yên phận làm một nhà văn bình thường chẳng phải rất tốt sao?

Tài xế dừng xe tại ga-ra cách tòa biệt thự không xa. Anh ta giúp cô mở cửa xe, xòe tay ra hiệu cho cô một mình tiến vào. Vưu Minh Hứa cười: "Cảm ơn."

Khuôn mặt dày cộp những thớ thịt của người tài xế chen lên một ý cười. Vưu Minh Hứa đã gặp muôn vàn loại người khác nhau, vừa nhìn liền biết nụ cười đó rất chân thành, dù chủ nhân của nó có hơi cứng nhắc và không giỏi giao thiệp.

Có lẽ Ân Phùng của quá khứ cũng hiểu rõ điều này.

Con đường trắng toát cắt xuyên qua vườn hoa đang chìm trong ánh tịch dương ấm áp. Một người thợ làm vườn mặc bộ đồng phục công nhân màu xanh dương, xỏ găng tay, đội mũ lưỡi trai và cầm chiếc kéo to đùng cắt tỉa cây cảnh. Phát giác có tiếng bước chân, anh ta ngẩng đầu nhìn Vưu Minh Hứa.

Anh ta khoảng ngoài bốn mươi, gương mặt gầy gò buồn bã, song khá thanh tú, nhã nhặn.

Vưu Minh Hứa gật đầu chào hỏi.

Anh ta cúi đầu tiếp tục công việc trong tay.

Vưu Minh Hứa không để bụng, tiếp tục đi về phía trước, đồng thời quan sát xung quanh như một thói quen nghề nghiệp. Cô bỗng phát hiện, nhìn bao quát khắp vườn hoa rộng mênh mông, hoặc cũng có thể gọi là ruộng hoa này, rất kỳ quái. Thông thường, hoa trên ruộng đều sẽ được trồng theo từng luống ngay ngắn, chỉnh tề, quy củ, thậm chí là đối xứng nhau. Nhưng ruộng hoa trước mắt thì khác, chỗ này một chút đậm, chỗ kia một chút nhạt, các loại hoa màu vàng, xanh lam, vàng nhạt, tím đậm đan xen lẫn nhau loạn xì ngầu.

Cô ngừng bước quan sát kĩ lại một lượt mới phát hiện: giống một bức tranh. Nếu mặt đất là trang giấy, vậy thì từng góc, từng mảng hoa đan xen chính là những màu sắc người họa sĩ tô điểm trên đó, tính nghệ thuật vô cùng mạnh mẽ.

Vưu Minh Hứa kinh ngạc nhìn bóng lưng người thợ làm vườn trầm lặng kiệm lời. Đến người làm vườn mà cũng là một nghệ thuật gia tài tình hệt như người chủ ngôi biệt thự này vậy.

Xuyên qua vườn hoa tới trước ngôi nhà bốn tầng cao, Vưu Minh Hứa cũng chỉ nhìn ra ngôi biệt thự này được thiết kế đậm chất nghệ thuật, trắng sạch tinh khiết xa hoa, cao thấp không đối xứng song chỉnh thể lại vô cùng thống nhất, giống hệt như một ngôi bảo tàng.

Xung quanh ngôi nhà trồng rất nhiều cây ăn quả sai trĩu cành. Bên mé còn có một hồ cá, được trang hoàng hoa cỏ đá lót đầy đủ, vô cùng tinh tế. Một người đàn ông tóc hoa râm đang rửa công cụ gì đó trong hồ. Ông đội chiếc mũ rơm, mặc quần đùi, nhìn thấy Vưu Minh Hứa liền đứng dậy, nụ cười rất mực nhún nhường hiện trên khuôn mặt đen thui.

Vưu Minh Hứa ngây người.

Cảnh sát rất quen thuộc với một hạng người. Tư thế đứng của bọn họ đều vô thức căng cứng, cho dù đã ra tù nhiều năm cũng không thể xóa bỏ hết được. Người đàn ông ngoài 50 tuổi này nằm trong số đó.

Ông ấy như phát hiện ra cái nhìn chăm chú của Vưu Minh Hứa, cái đầu càng cúi thấp hơn, song cần cổ gân lên thẳng đuột. Vưu Minh Hứa điềm tĩnh bước vào trong nhà, thầm nghĩ: Không biết Ân Phùng của quá khứ có biết người đàn ông này vốn là một người đã ra tù không. Nhưng rồi cô lại nghĩ: Còn có con hồ ly Trần Phong bên cạnh, anh chắc chắn là nắm rõ trong lòng bàn tay. Điều này cũng chẳng phải chuyện xấu xa gì cho cam.

Vưu Minh Hứa khá bất ngờ khi đặt chân vào phòng khách bởi có một tấm biển sừng sững ngay trung tâm: "Phòng làm việc Ân Phùng." Tầng một có bảy, tám gian, trên cửa lần lượt treo biển: "Nghệ thuật", "Kế hoạch", "Biên tập và thẩm định", "Xúc tiến thương mại", ... Cũng có nghĩa là, Ân Phùng quá khứ đã chuyển phòng làm việc về nhà? Lúc này, phần lớn cánh cửa của tất cả các phòng đều khép chặt, có những phòng mở cửa song không ai bên trong.

"Chào cô, cô cũng tới thăm thầy Ân sao?" Một giọng nói vang lên từ phía sau.

Vưu Minh Hứa nghoảnh lại, người đó là một thanh niên cao gầy, đeo chiếc kính gọng đen, khá ưa nhìn, đôi mắt sáng trong là thứ thu hút nhất trên khuôn mặt cậu ta.

Chàng trai khoảng 24, 25 tuổi, sau lưng là một bản vẽ phác thảo. Cậu ta ôm một làn hoa quả nhìn Vưu Minh Hứa bằng ánh mắt hiếu kỳ.

Vưu Minh Hứa: "Ừm."

Cậu ta ngẩng đầu nhìn lên tầng, nói: "Thầy ấy xảy ra chuyện, mọi người trong công ty ai cũng lo lắng. Hiện tại thầy đã về, có thể tổ chức buổi ký tặng đúng là tốt quá. Nhân viên bộ phận chúng tôi nhất quyết nhờ tôi mang đến cho thầy chút hoa quả mới chịu."

Crypto.com Exchange

Chương (1-112)