Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 020

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 020
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cơ thể cô cứng đờ. Ai ngờ Ân Phùng lại hiểu lời gã đó. Anh tuy vẫn ngẩng đầu nhìn Vưu Minh Hứa song sắc mặt đã trở nên kiên cường: "Tôi biết các người là ai rồi! Các người là tay sai của La Vũ. A Hứa... A Hứa không phải của anh ta! Cô ấy không phải của anh ta!"

Vưu Minh Hứa cắn răng gằn giọng: "Ân Phùng anh ngậm miệng vào!" Đồ ngốc này không biết câu 'quân tử không chấp nhất cái thiệt trước mắt' hay sao?

Quả nhiên, mấy gã đó bắt đầu cười cợt, một gã nói: "Nợ tiền trả tiền, giết người đền mạng, trộm người thì thả chìm ao là việc đương nhiên. Mau lên, còn đợi chờ gì nữa?"

Hai gã kẹp chặt Ân Phùng, một gã ấn gáy anh. Hai gã đó tay đấm chân đá, khuôn mặt Ân Phùng căng cứng, ra sức giãy giụa. Nghe tiếng rên rỉ của Ân Phùng, Vưu Minh Hứa như muốn nổ tung, nhưng cậy gậy sắt và con dao găm vẫn đang dính trên cổ cô và Lưu Nhã Dục.

"Dừng tay! Các người giỏi thì nhắm vào tôi đây này!" Vưu Minh Hứa thét.

Bọn chúng làm như không nghe thấy, tiếp tục ấn đầu Ân Phùng xuống nước. Vưu Minh Hứa nhìn rõ mồn một khuôn mặt trắng bệch, nhắm mắt mím chặt môi của anh. Sau một lúc, đầu anh lắc lư, mặt hồ nổi lên bong bóng chứng tỏ anh đang nín thở. Nhưng hai gã xăm chổ đầy mình ấy ấn mãi không chịu buông.

Vưu Minh Hứa bỗng không thể nói lên lời. Người bị ấn xuống nước chỉ còn hiện lên mơ hồ. Cho đến khi anh dần ngừng giãy giụa, hai kẻ đó mới lôi đầu người đàn ông lên khỏi mặt nước. Khuôn mặt anh tuấn của Ân Phùng lúc này trắng bệch vặn vẹo, ánh mắt đờ đẫn, thở hồng hộc, đôi môi đóng mở liên tục như con cá chết bỗng gặp luồng dưỡng khí dồi dào.

Đúng vào lúc này anh nhìn thấy Vưu Minh Hứa, khuôn mặt như sắp sụp đổ bỗng hồi phục một tia sáng suốt. Đây là giờ phút nhếch nhác thảm hại nhất kể từ khi hai người gặp gỡ nhau đến nay, anh nhìn cô, đôi mắt trong veo dần long lanh ánh nước.

Trái tim Vưu Minh Hứa như thắt lại, tuy thầm lặng nhưng đau nhói. Có một giọng nói vang lên trong đầu cô: Đừng khóc, Ân Phùng, đừng khóc. Cũng đừng sợ, tôi đang ở đây.

Song anh đang dần khép đôi mắt lại.

Bọn chúng tiếp tục nhấn anh vào trong nước. Lại một lần hô hấp dồn dập, lại một lần giãy giụa trong bất lực, lại một lần đối diện với cái chết. Sau đó, chúng khai ân nhấc lên để anh hít thở.

Rồi lại tiếp tục nhấn xuống.

Ân Phùng không còn nhìn cô nữa. Anh ra sức hô hấp, khuôn mặt nhăn nhó biến dạng, hơi thở dần yếu ớt, cũng không còn phản kháng nữa, chỉ để chúng mặc sức giày vò.

Hai tay Vưu Minh Hứa nắm thành quyền, ghì chặt trên nền đất. Cô thấy hốc mắt đau đến kỳ lạ, khuôn mặt cũng lành lạnh, vươn tay sờ mới biết đó là nước mắt. Cô cắn chặt răng nhưng chẳng thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Cô dần không còn nghe được âm thanh của Ân Phùng nữa. Con người trong giờ khắc then chốt, cõi lòng thường tĩnh lặng tột cùng. Cô lắng tai nghe tiếng động phát ra từ đỉnh núi.

Mấy gã đó cũng phát giác bèn ngừng tay, cảnh giác quan sát bốn bề. Thực chất, Vưu Minh Hứa biết rõ ít nhất phải hơn 10 phút nữa viện binh mới đuổi đến, song cô chờ đợi chính là giờ khắc này đây. Mấy phút này đã giúp cô hồi phục không ít thể lực, hai tay đập xuống nền đất, cô bật dậy, nhấc chân đá bay con dao găm kề trên cổ Lưu Nhã Dục. Gã ta hoàn toàn không kịp phản ứng, con dao đã cắm phập xuống đất. Vưu Minh Hứa rút con dao đó, lăn về phía đám người giữ Ân Phùng. Dao găm không chút lưu tình cắt sâu vào bắp chân hai kẻ đó, bọn chúng thét lên đau đớn.

Chính vào lúc này, cậy gậy sắt nện xuống lưng Vưu Minh Hứa.

Gã ra tay theo phản xạ tự nhiên, đến khi cây gậy đập xuống mớ nhớ ra lời dặn dò của lão đại: Tuyệt đối không được làm hại cô gái đó. Dù đã gấp rút khống chế lực tay, song cây gậy sắt vẫn vững vàng nện trúng Vưu Minh Hứa.

Vưu Minh Hứa co rụt người lại, rên rỉ vì đau, động tác cũng thay đổi, cơ thể cô đụng trúng Ân Phùng. Hai kẻ đó đã vứt Ân Phùng lại để đối phó với cô, anh nằm trên đất, tuy phát ra tiếng ho yếu ớt nhưng cơ thể thì bất động.

Người trên đỉnh núi phát hiện điều bất thường liền rọi đèn xuống. Mấy gã đó thấy tình thế bất lợi bèn rút lui. Vưu Minh Hứa cũng không đuổi nổi nữa, cô ngồi dậy, lưng đau âm ỉ đành ngừng cử động, đợi cho cơn đau giảm bớt một chút mới tiếp tục vươn tay kéo Ân Phùng lên khỏi mặt đất. Mặt anh trắng bệch như tờ giấy, bờ môi run rẩy, cặp mắt đờ đẫn nhìn cô. Vưu Minh Hứa nén khóc, ôm ghì anh trong lòng.

*****

Từng rặng núi san sát sáng rực ánh đèn xe cảnh sát và xe cứu hộ. Lưu Nhã Dục đã được cáng lên xe, cậu ta hôn mê song không nguy hiểm đến tính mạng. Một chiếc xe cứu hộ khác đỗ một bên im lặng chờ đợi. Hứa Mộng Sơn, Phán Giai và những người khác đều chỉ biết đứng nhìn, muốn giúp cũng chẳng có cơ hội.

Kể từ lúc bị mọi người phát hiện, Ân Phùng chỉ cúi đầu rúc cả người trong lòng Vưu Minh Hứa, không buồn để ý đến ai. Quần áo Vưu Minh Hứa vẫn ướt nhẹp, khoác chiếc khăn bông, một tay ôm Ân Phùng.

Chỉ có hai người họ mới nghe được giọng nói của đối phương.

"Chúng ta lên xe cứu hộ nhé?"

Ân Phùng lắc đầu nguầy nguậy, nói: "Tôi không lên xe cứu thương, không đi! Không đi bệnh viện, đi thì sẽ không gặp chị được nữa. Tôi phải về nhà, về nhà! Lập tức về nhà!"

Anh ghì chặt eo Vưu Minh Hứa kéo về hướng chiếc xe của cô. Vưu Minh Hứa không thoát nổi, chỉ biết ngẩng đầu nhìn những đồng nghiệp đang đứng ngơ ngác một bên.

Cô hét lên: "Nhìn tôi làm gì? Làm việc của các người đi. Được rồi, tôi sẽ phụ trách lo cho Ân tác gia."

Mọi người lập tức tản ra, Phán Giai lo lắng: "Anh ấy thực sự không sao chứ ạ?" Hứa Mộng Sơn: "Vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra thì hơn."

Vưu Minh Hứa cúi đầu, tên này còn đang cong lưng cúi người ôm cô hệt như con tôm luộc. Mái tóc ướt nhẹp dính trên trán làm bật lên sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đờ đẫn, anh lúc này càng thêm giống một đứa trẻ.

Vưu Minh Hứa khẽ vuốt ve mái tóc anh, nói: "Được rồi, nếu đã không sao thì chúng ta về nhà. Anh buông ra, tôi lái xe."

Anh cúi đầu im phăng phắc nhưng vòng ôm càng thêm siết. Vưu Minh Hứa muốn tách ra mà bất lực, anh chỉ nghẹn ngào phun ra hai chữ: "Không được."

Vưu Minh Hứa nghĩ bụng, anh quả thực đã rất sợ hãi, rất lâu rồi anh không khóc, ngoại trừ lần mới gặp ở Tây Tạng, tuy mất trí song tính cách vẫn cao ngạo lắm. Mà sự giày vò ban nãy chính là một kiểu sỉ nhục cực đoan, vì chúng không hề coi anh là con người. Độ tuổi tâm lý của anh mới chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể chịu đựng nổi.

Nghĩ tới đây, trong lòng Vưu Minh Hứa lại bùng lên ngọn lửa cuồng nộ. Cô cắn chặt môi, nỗ lực đè nén tâm trạng này xuống, đồng thời cũng đối xử dịu dàng trước sự ỷ lại dựa dẫm của anh hơn.

Hứa Mộng Sơn đang chuẩn bị rời đi liền bị cô giữ lại: "Cậu lái xe, đưa bọn mình về."

Chiếc xe cảnh sát trầm mặc lao vụt trong đêm tối. Hứa Mộng Sơn tự động biến mình thành người vô hình, yên tĩnh lái xe.

Vưu Minh Hứa vẫn ôm Ân Phùng, đầu anh dựa trên vai cô, ngồi im bất động như người chết.

Song Vưu Minh Hứa biết, cô bắt buộc phải vỗ về anh, bắt buộc phải giúp anh vượt qua cửa ải này. Cô nhớ lại khi còn ở Tây Tạng, anh ngây ngô như một đứa trẻ sơ sinh, không nói được một câu hoàn chỉnh. Rồi dần dần sáng dạ, bắt đầu nghịch ngợm, cười, chạy, giận dỗi với cô, thậm chí bắt đầu đưa suy luận phá án... Nhắm mắt lại, xuất hiện trong đầu cô chính là hình ảnh anh mặc cả một cây xanh lè đứng trước mặt cô nở nụ cười ngọt lịm tim gan.

Trong vô thức, cô vuốt ve gò má anh, nói: "Ban nãy... có phải rất đáng sợ?"

Anh không nói, cũng không động. Anh bỏ mặc Vưu Minh Hứa. Song hơi thở ấm nóng vẫn đang phả lên ngực áo cô.

Im lặng một chốc, Vưu Minh Hứa vươn tay nâng cằm để anh nhìn cô. Nhưng cô sững sờ khi nhìn vào đôi mắt đỏ sọng tia máu ấy. Thần sắc anh đặc biệt yên tĩnh, đến mức như vô hồn.

Trái tim Vưu Minh Hứa co rút, cô không biết nên làm thế nào, chỉ vô thức cúi đầu cọ mặt mình lên mặt anh. Khuôn mặt hai người lạnh lẽo như nhau nhưng hơi thở vô cùng ấm áp. Cô chiều theo anh tới mức hồ đồ.

"Xin lỗi." Cô thủ thỉ. Vì bị cô liên lụy anh mới phải đối mặt với tình cảnh đó.

Anh cuối cùng cũng chịu cử động.

Cũng giống hệt như bao lần trước, anh nhẹ nhàng cọ cọ khuôn mặt vào cô, rất chậm, từng chút từng chút một, giống hệt một con động vật nhỏ nhắn đáng yêu. Anh thân mật, quấn quýt cùng cô trong im lặng. Điều kỳ lạ chính là, đầu óc Vưu Minh Hứa lúc này chỉ còn một mảng trống rỗng, cô không muốn nghĩ gì, cũng chẳng có điều gì đáng để cô suy nghĩ.

Mặt anh mềm mềm, dù Vưu Minh Hứa nhắm mắt vẫn có thể cảm nhận rõ mồn một đường nét sống mũi, hốc mắt và bờ môi anh. Cô bỗng thấy nhịp hô hấp trở nên gấp gáp, anh cũng vậy. Cảm giác ấy mơ màng, nhỏ bé, xa lạ và nguy hiểm biết bao, song lại khiến người ta chẳng thể ngừng.

Cô cảm nhận được chút ẩm ướt khi môi anh lướt qua gò má. Vưu Minh Hứa biết trái tim mình đang run rẩy. Sau đó, bờ môi lành lạnh, hơi khô song đầy đặn ấy từ từ, chậm rãi trượt xuống, rất tự nhiên phủ lên làn môi cô.

Khi trước cô từng được sờ đôi môi cực kỳ gợi cảm đó, nó đã từng thuộc về một người đàn ông lão luyện và lạnh lùng. Từng chút hương vị thanh lạnh thuộc về Ân Phùng dần len lỏi vào khoang miệng cô. Có lẽ anh "không thầy mà hay", hoặc giả trước kia từng thành thục việc này, làn môi anh run run, sau mấy lần liếm khẽ liền thành thạo tách mở môi cô.

Ánh sáng nhàn nhạt của đèn đường vụt qua sau lưng anh, như làn sương mỏng che phủ tầm mắt Vưu Minh Hứa. Đường nét khuôn mặt điển trai trước mặt trở nên mơ hồ, anh giờ phút này chính là một người đàn ông rất mực bình thường. Cô từ từ khép mắt. Cảm giác duy nhất lúc này chính là không muốn ngừng lại.

Lưỡi anh lách vào miệng cô, đôi cánh tay ôm cô dần hữu lực, mười ngón tay đỡ chặt eo cô. Anh thậm chí còn chỉnh lại tư thế ngồi, để việc "ăn" môi cô càng thêm thuận lợi.

Hai người gần như dính chặt lấy nhau trên băng ghế sau chật chội. Cánh tay, cơ thể và hai chân đều chậm rãi cự động, đầu lưỡi vô cùng cuồng nhiệt quấn quýt trong khoang miệng đối phương.

Hôn một lúc lâu, chiếc xe bẻ tay lái, nụ hôn bất đắc dĩ kết thúc. Ân Phùng mở đôi mắt sáng ngời, có chút mông lung, nhiều nhất là niềm khao khát chưa được thỏa mãn, nhìn Vưu Minh Hứa.

Đôi môi Vưu Minh Hứa được anh hôn long lanh ánh nước, đôi mắt phượng với hàng mi dài cong vút yên tĩnh quan sát anh.

Hai người nhìn nhau một hồi, Ân Phùng nói: "A Hứa, Anh Tuấn muốn nữa."

Gương mặt anh kề sát, cô nhìn rõ bóng người bé nhỏ phản chiếu trong đôi mắt ấy. Đôi tay anh cũng ôm chặt cô. Nhưng anh có hiểu chăng, tối nay, anh ôm cô trong ngực bằng đôi bàn tay của một người đàn ông, chứ không phải của một đứa trẻ?

Vưu Minh Hứa nghe thấy giọng nói trầm thấp, khàn khàn của chính mình: "Được mà."

Chưa đợi nỗi hân hoan tan hết trong mắt anh, hoặc giả do cô không muốn nhìn đôi mắt ngây thơ đó, cô nâng tay che khuất, một tay khác ấn vai anh dựa sát lưng ghế, nghiêng người chủ động hôn.

Ban đầu, Ân Phùng còn hơi cứng ngắc vì không quen bị đè ra... hôn. Song cô quá mức dịu dàng, ngọt ngào và quyến rũ, anh quên bặt việc đè lại, chỉ càng ôm chặt cô hơn, mặc sức để cô hôn đủ thì thôi. Anh cũng phải... hôn cho đã. Não bộ anh như hiểu như không nguyên nhân của tất cả chuyện này. Nhưng anh biết chắc một điều: Anh chỉ muốn khóa cô trong ngực, hôn mãi hôn mãi.

Hứa Mộng Sơn liếc kính chiếu hậu, Vưu Minh Hứa đang nằm bò trên người Ân tác gia hôn hít. Cho dù là mặt than nghìn năm bất biến như Hứa Mộng Sơn cũng không khỏi nóng ran. Anh ấy nghĩ bụng: Má ơi, Vưu tỷ đúng là mất sạch nhân tính rồi.

*****

Ngày hôm sau, cảnh sát bắt đầu triển khai công tác thẩm vấn hai nghi phạm.

Tuy 4 giờ sáng mới về tới nhà, chỉ chợp mắt được một lúc, song Vưu Minh Hứa vẫn đi làm đúng giờ như thường lệ. Suốt dọc đường, không ít người ân cần hỏi han: "Vưu tỷ, tác gia Ân ổn chứ?" "Tác gia Ân không sao chứ?"

Vưu Minh Hứa đáp: "Không sao, anh ấy về nhà là đi ngủ. Hôm nay bác sĩ sẽ tới khám."

Bước vào phòng làm việc, Hứa Mộng Sơn và Phán Giai đều nghển cổ nhìn cô. Vưu Minh Hứa không đổi sắc mặt sắp xếp hồ sơ vụ án. Chiếc ghế của Phán Giai lăn 'xoạt' đến chỗ cô, thầm thì: "Vưu tỷ, nghe nói hôm qua chị xử gọn tác gia rồi?"

Vưu Minh Hứa ngừng động tác trong tay, chưa kịp lên tiếng, Hứa Mộng Sơn cũng 'xoạt' một tiếng trượt ghế qua bên cô, dùng bộ mặt gợi đòn nói với Phán Giai: "Cũng chưa chắc, chưa biết chừng là tác gia Ân xử đẹp Vưu tỷ ấy chứ. Hôm qua trên xe, anh ta... cũng mãnh liệt lắm."

Vưu Minh Hứa: "Nhạt nhẽo."

"Aiyo?" "Aiyo?"

Đúng lúc này, ngoài cửa có đồng nghiệp gọi: "Họp thôi!" Vưu Minh Hứa được cứu vội vã đứng dậy, bình thản đi khỏi phòng. Hứa Mộng Sơn cười tủm tỉm đi theo, Phán Giai chen lên trước, vô cùng hiếu kỳ cùng hưng phấn, cũng có chút quan tâm và nghi hoặc, ghé tai rủ rỉ với cô: "Chị và tác gia Ân hôn nhau thật rồi hả? Rốt cuộc là sao vậy?"

Vưu Minh Hứa liếc qua cũng biết sự quan tâm và nghi hoặc ấy xuất phát từ đâu. Điều này bỗng khiến cô không mấy vui vẻ. Đầu cô cũng bắt đầu tái hiện lại cảnh trước khi cô ra khỏi nhà, khẽ khàng mở cửa phòng Ân Phùng, tên này vẫn nằm ngủ úp sấp dạng tay dạng chân như con ếch, khóe miệng chảy nước miếng, ngủ đến là say nồng.

Cô không khỏi xoa bóp mi tâm, thấy Phán Giai chớp chớp đôi mắt long lanh bèn cười nói: "Đừng coi là thật. Chị và anh ta làm gì có khả năng. Hôn anh ta giống như hôn chó con mèo con đấy, không khác biệt là bao."

Sau khi hội họp kết thúc, Vưu Minh Hứa cùng Hứa Mộng Sơn cầm theo sổ ghi chép đi tới phòng thẩm vấn, điện thoại vang lên tiếng tin nhắn. Cô cúi nhìn, là của Ân Phùng: "Tôi thức dậy rồi!"

Cô buông xuống, tắt máy. Ngẩng đầu nhìn ánh nắng bạc trải dài khắp hành lang, tình cảnh tối qua hiện lên trong não bộ.

Ngày hôm qua... đầu cô úng nước rồi chăng?

Cứ nghĩ đến là khóe môi cô như bị rút gân, tâm trạng cũng rơi xuống cực điểm.

Cô đúng là bị làm cho mờ mắt rồi.

Tối qua, hai người chỉ mặt kề mặt ôm ấp chứ không hôn trong suốt quãng đường còn lại, anh ôm eo cô, cô dựa trong lòng anh. Sau đó, bản thân anh cũng không hiểu vì sao, nhưng luôn nói với cô những lời vô nghĩa một cách vô cùng hứng khởi.

"A Hứa, sáng mai tôi muốn ăn bánh bao."

"Ừm..."

"Ngày mai tôi muốn mặc chiếc áo Altman vàng."

"Ừm..."

"A Hứa có đói không, tôi hơi đói."

"Tôi không đói."

"A Hứa còn lạnh không? Tôi hết lạnh rồi."

"Tôi cũng không lạnh."

......

Có phải vì tính cách trẻ con nên anh mới nói những việc chẳng liên quan vào thời khắc hưng phấn này? Nghĩ tới đây, khóe môi Vưu Minh Hứa cong lên, ha......

Đợi chút đã! Sao cô còn vui được cơ chứ?

Vưu Minh Hứa lập tức làm mặt lạnh, nghĩ tới tối qua bản thân cô còn chủ động hơn cả anh thì không khỏi nhíu mày.

Khi đó... là cảm giác gì vậy nhỉ? Chỉ cảm thấy toàn thân và não bộ đều mông lung, hoàn toàn không muốn tìm hiểu xem những hành động đó mang ý nghĩa gì, chỉ là không muốn từ chối mà thôi.

Chết tiệt. Cô thực muốn cho bản thân ăn một quả đấm.

Đưa cô và Ân Phùng về đến nhà, tên nhóc Hứa Mộng Sơn còn ra vẻ bình thản nói một cách rất mực nghiêm túc: "Vưu tỷ, thầy Ân, nghỉ ngơi sớm nhé." Nghĩ đến điều này, Vưu Minh Hứa không khỏi liếc xéo Hứa Mộng Sơn bên cạnh, con người này vẫn luôn nửa nụ cười nhàn nhạt, thâm hiểm như gã hồ ly.

Vưu Minh Hứa lại nhớ đến, tối qua Ân Phùng dắt tay cô lên nhà ngay trước mặt Hứa Mộng Sơn. Còn cô khi đó rất tự nhiên không hề phản kháng......

Về đến nhà, Ân Phùng lập tức đổ gục trên giường ngủ khì khì. Cô cũng quay trở lại phòng mình đánh một giấc say nồng, chẳng muốn suy tư bất cứ điều gì...

Đứng trước cửa phòng thẩm vấn, Vưu Minh Hứa tự búng đầu mình mấy phát đau đớn mới bình thản dẫn theo Hứa Mộng Sơn bước vào phòng.

———

Câu chuyện này rất phổ biến, song khiến người ta chẳng thể nào tưởng tượng nổi.

Từ nhỏ, Lý Tất Nhiễm đã sống trong hoàn cảnh khá tốt. Bố mẹ đi xa làm kinh doanh nhỏ, tuy không giàu có một vùng nhưng rất khá giả, cho nên cậu ta cũng là một cậu nhóc kiêu ngạo.

Kiêu ngạo mà cô độc. Vì chỉ tới ngày lễ Tết, bố mẹ cậu mới về nhà.

Mỗi khi đến dịp này, bố mẹ đều rất hưng phần, tràn đầy cảm giác thành tựu và thỏa mãn bởi vất vả một năm trời, cũng đã tích góp được kha khá. Tuy con cái không bên cạnh, song tất cả những điều bọn họ đang phấn đấu đạt được chẳng phải đều là để tốt cho con hay sao? Hơn nữa thằng bé trước ở cùng ông bà nội, giờ ở cùng dì và dượng chẳng phải cũng lớn lên khỏe mạnh đó sao? Chớp mắt đã thành cậu thiếu niên điển trai rồi.

Trong mười mấy ngày Tết ngắn ngủi, họ đưa Lý Tất Nhiễm đến chúc Tết bà con họ hàng. Những ngày đó tuy thời gian trôi như con thoi, nhưng rất vui vẻ và náo nhiệt. Thế rồi chẳng mấy đã kết thúc.

Thân là cha mẹ, bọn họ cũng không mấy thoải mái khi phải xa con. Nhưng hy sinh vất vả vì con, cũng vì chính bản thân mình, cho nên khá thoải mái về mặt tiền nong với Lý Tất Nhiễm. Trước khi lên cao trung, cậu ta chắc chắn dư giả hơn các bạn cùng lứa rất nhiều. Có lẽ cũng chính vì vô số nhân tố đó, tính cách Lý Tất Nhiễm dần thành hình thành dạng.

Cậu ta chắc chắn sẽ có cảm giác bản thân cao sang hơn những đứa trẻ khác. Nhiều tiền, tự do tự tại, ông bà nội nuông chiều, hơn nữa càng ngày càng không quản thúc nổi. Cho dù có những lúc cậu ta cô đơn vì bố mẹ không ở bên, song dần dần cũng thành quen, không còn như hồi tiểu học nhớ bố mẹ đến phát khóc, sẽ gọi điện đòi gặp mẹ nữa. Cha mẹ mà, cũng chỉ đến thế mà thôi. Nuôi cậu ta lớn chính là nghĩa vụ của bọn họ. Chỉ cần cho cậu ta nhiều tiền là được. Bọn họ mà về là sẽ quản đông quản tây, mất hết cả tự do tự tại.

Còn Tạ Huệ Phương là người cậu ta ghét cay ghét đắng. Khi mới vào sống cùng, dì ta còn khách sao, tuy thích dạy đời nhưng không dám quá quắt. Thế rồi thời gian qua đi, lão yêu bà ấy đã lộ bộ mặt thật, bắt đầu quản mọi điều, quản cậu phải mấy giờ đi học, mấy giờ về nhà, tan học đi những đâu, chơi cùng những ai, có ngồi net hay không......

Dì ta là cái thá gì? Nếu không phải mỗi tháng mẹ cậu đều đưa cho dì ta 1000 tệ, liệu dì ta có bằng lòng để cậu sống trong nhà này không? Sẽ quan tâm cậu chắc?

Điều Lý Tất Nhiễm ghét nhất chính là Tạ Huệ Phương luôn lôi việc bố mẹ cậu ta – em gái em rể của dì ta kiếm tiền vất vả ra sao; bản thân phải nuôi hai con nhỏ, căn bản không phải vì 1000 tệ kia, mà chỉ vì tình thân ruột thịt mới chăm sóc cậu ta; nói Lý Tất Nhiễm học hành không chăm chỉ, hai đứa con của dì ta hiểu chuyện biết bao nhiêu, bắt cậu ta phải ra dáng anh cả để hai em noi theo... Mấu chốt là, đứa con gái của dì ta luôn rình rập, thấy cậu ta hút thuốc hoặc chơi game là sẽ lập tức cáo trạng với Tạ Huệ Phương. Chết tiệt.

Lý Tất Nhiễm càng ngày càng ghét gia đình này. Đây căn bản không phải nhà của cậu ta, thế mà cậu ta lại bị nhốt trong đây như một con thú.

Mỗi lần nghĩ tới điều này, cậu thiếu niên đều có loại cảm giác tang thương cùng cực, không một ai có thể thấu hiểu và sẻ chia.

Crypto.com Exchange

Chương (1-112)