Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 017

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 017
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Bước ra khỏi công xưởng đã là 3 giờ sáng. Khu ngoại ô khuất nẻo càng thêm hoang vu trong màn đêm tịch mịch. Vưu Minh Hứa ngước lên ngắm nhìn những ngôi sao lác đác trên bầu trời, cảm nhận cõi lòng bỗng trống vắng lạ thường. Có lẽ bởi ôm quá nhiều tâm sự trong suốt mấy ngày qua. Vụ án của Tạ Huệ Phương vẫn chìm trong sương mù, mà hôm nay là xuất hiện thêm một án mạng mới.

Có điều, theo như kinh nghiệm phán đoán của Vưu Minh Hứa, vụ án này rất nhanh sẽ được giải quyết chứ không rắc rối như vụ Tạ Huệ Phương. Lực lượng cảnh sát lân cận đã được điều động tiến hành tìm kiếm quy mô lớn trên toàn khu vực, nói không chừng chẳng bao lâu nữa là có thể phát hiện đối tượng tình nghi. Nghĩ như vậy, tâm trạng Vưu Minh Hứa nhẹ nhõm hơn nhiều, quay đầu liền thấy Ân Phùng ngoác miệng ngáp ngủ, đôi mắt ngập nước nhìn cô ngây ngốc.

Vưu Minh Hứa cười nói: "Về ngủ đi. Anh không nhất thiết phải ở lại thức cả đêm cùng tôi."

Anh dụi đôi mắt đỏ sọng do buồn ngủ, nói: "Hóa ra A Hứa đi làm mệt thế này, tôi không ở bên chị sẽ càng đáng thương hơn. Tôi phải ở bên chị."

Vưu Minh Hứa: "Hờ, tôi đáng thương?"

Anh gật gật đầu. Cô dựa vào xe hút thuốc lấy tinh thần, anh đứng cạnh chờ đợi. Thực ra, Vưu Minh Hứa cũng rất buồn ngủ vì đã bận liên tục mấy ngày liền, cô nhắm mắt, bàn tay kẹp điếu thuốc xoa bóp mi tâm.

Chợt cảm nhận được hai ngón tay mềm mại dừng trên huyệt thái dương. Cô không mở mắt, để mặc anh hầu hạ. Lực tay của Ân Phùng vừa phải, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô. Vưu Minh Hứa nghĩ thầm, có lẽ tên này khi còn là tra nam thường đi mát xa? Ăn nhiều thịt heo nên học heo chạy?

Nghĩ vậy, Vưu Minh Hứa không khỏi bật cười buông điếu thuốc xuống để anh xoa bóp. Điếu thuốc im lặng cháy, tàn thuốc rơi xuống từng chút một.

Ân Phùng vừa xoa bóp vừa ngắm nhìn. Cô thế này ngoan quá, anh muốn làm gì mặt cô cũng được. Trái tim Ân Phùng như nóng lên, anh thầm nghĩ, nếu có thể xoa bóp mãi cho cô thế này thì tốt biết bao. Những việc khác anh đều không làm nữa, chỉ xoa bóp suốt đời cho cô thôi, để cô được thư giãn, để cô không mệt mỏi, cũng không buồn ngủ, không bao giờ phải nhăn mặt nhíu mày nữa.

Vưu Minh Hứa mở đôi mắt đã khôi phục nét tinh tường, nói: "Được rồi, cảm ơn."

Ân Phùng buông tay, song vẫn đứng im bất động.

Vưu Minh Hứa dập tắt đầu thuốc: "Sao thế?"

Khóe môi anh vụt lên tia cười, sau đó nhắm mắt, ngẩng đầu, chúc đầu qua phía cô.

Vưu Minh Hứa: "......"

"Ấn mạnh chút." Anh nói, "Xương bổn Anh Tuấn rắn chắc hơn chị, hơn nữa buồn ngủ đến đau cả đầu rồi."

Vưu Minh Hứa nhấc tay ấn mạnh lên huyệt thái dương, anh ngay lập tức rụt cổ lại, Vưu Minh Hứa cười giả lả, "Ấn xong rồi, lên xe! Đang vội."

Thôn trấn chỉ cách công xưởng mấy phút đi xe, đi bộ không quá 20 phút.

Trước mặt Vưu Minh Hứa và Ân Phùng là ngôi nhà dân ba tầng, xung quanh hầu hết đều là kiểu nhà giống vậy. Bên dưới nhà có mấy chiếc xe cảnh sát, một vài thôn dân đứng ngoài ngó nghiêng hóng chuyện.

Nạn nhân Từ Gia Nguyên và ba người công nhân khác của công xưởng cùng thuê tầng ba. Tầng một và tầng hai đều cho hai hộ gia đình khác thuê. Cho nên, trong ngôi nhà này có rất nhiều người. Phán Giai đang dẫn người khám xét hiện trường, đồng thời bước đầu lấy lời khai của ba người cùng trọ.

Khi Vưu Minh Hứa và Ân Phùng vừa tới tầng ba, phía huyền quan có một cảnh sát đang lấy lời khai của một người. Vưu Minh Hứa dừng bước hỏi: "Cậu ta là?"

Cảnh sát hiểu cô đang hỏi điều gì bèn đáp: "Cậu ta tên Lưu Nhã Dục, bạn cùng phòng với Từ Gia Nguyên, công nhân xưởng đóng gói." Viên cảnh sát khẽ giọng thì thầm: "Tự khai 18 tuổi nhưng chưa đưa ra chứng minh thư. Tôi thấy nhiều nhất còn chưa qua 16."

Vưu Minh Hứa nhìn Lưu Nhã Dục vừa đúng lúc cậu ta ngẩng đầu nhìn qua hướng này. Dáng người cậu cao ráo, cơ thể rắn chắc, tướng mạo bình thường, làn da hơi ngăm đen, vừa nhìn là biết đã quen việc chân tay. Song nếu nhìn kĩ thì khuôn mặt ấy quả thật non choèn choẹt. Vưu Minh Hứa có cùng phán đoán với đồng nghiệp, nhìn tướng mạo và khí chất cũng chỉ khoảng 15, 16 tuổi mà đã đi làm cùng một đám người trưởng thành.

Biểu cảm của Lưu Nhã Dục căng cứng, sắc mặt tái trắng, khóe môi cậu ta mím chặt lộ ra nét trầm lặng yên ắng không phù hợp với độ tuổi.

Viên cảnh sát nói tiếp: "Mau lấy chứng minh thư ra đây, cậu mới tí tuổi sao đã chạy đến đây làm việc. Chuyện này nhất định phải để công xưởng chịu trách nhiệm, cậu nhóc đừng ương ngạnh nữa..."

Lưu Nhã Dục cúi đầu, gân cổ nổi hết cả lên.

Tầng ba có tất cả hai gian phòng, nạn nhân Từ Gia Nguyên và Lưu Nhã Dục cùng sống trong một gian, hai thanh niên còn lại ở một gian. Vưu Minh Hứa và Ân Phùng đi tới gian phòng của nạn nhân, chỉ thấy chiếc giường hướng đông khá bừa bộn, trên giường vứt mấy bộ quần áo khá rộng, vừa nhìn là biết chúng thuộc về Từ Gia Nguyên. Trong phòng chỉ có một chiếc bàn học kê bên cạnh giường Từ Gia Nguyên, trên mặt bàn có laptop, còn dính cả áp phích của mấy nữ minh tinh. Ngoài ra còn mấy loại sách đa dạng, nào là "100 ngày thành phú ông", "Hậu Hắc Học – Thuật dùng người", "Truyện ma Miêu Cương", "Tin tức bí mật giới showbiz Hồng Kông", ... song số sách này đều rất mới, gần như chưa từng đọc qua.

"Đây là bàn của ai?" Ân Phùng hỏi.

Một viên cảnh sát đáp: "Của Từ Gia Nguyên."

Ân Phùng "Ồ" một tiếng.

Bên còn lại là giường của Lưu Nhã Dục. Chiếc giường nhỏ hơn, cũng đơn điệu hơn nhiều, ga giường là loại phổ biến nhất nhưng được gấp rất gọn gàng. Gầm giường nhét hai chiếc rương và bao tải, không còn bất cứ vật dụng nào khác. Thùng rác đặt phía cuối giường. Dường như cả không gian của cậu ta chỉ gỏn gọn trong một góc này.

Hai người còn lại lần lượt là Lưu Bình và Tưởng Minh Hiên. Có thể nhìn được dáng vẻ trước khi mất của Từ Gia Nguyên qua hai người bọn họ – thanh niên thành thị hai mươi mấy tuổi, ăn mặc đơn giản, tướng mạo và điều kiện kinh tế đều nằm ở mức trung bình, làm công việc nhàm chán ở công xưởng, hằng ngày trừ đi làm, còn lại là ăn chơi bài bạc qua ngày.

Nhận được tin Từ Gia Nguyên xảy ra chuyện, bọn họ đều ngỡ ngàng không thốt lên lời. Khẩu cung của bọn họ và Lưu Nhã Dục thống nhất: Buổi tối xảy ra án mạng, ba người đặt cơm ngoài, ăn xong thì người chơi game, người đi đánh răng, không ai ra khỏi nhà. Bọn họ đều biết tối nay Từ Gia Nguyên đi đánh bài, vậy nên dù đã hơn 12 giờ không thấy người về, bọn họ đều không mấy để tâm.

Chỉ cần kiểm tra camera giám sát và dò hỏi những hộ gia đình xung quanh liền có thể xác định bọn họ có nói dối hay không. Kết quả điều tra dễ dàng khiến Vưu Minh Hứa ngần ngơ.

Bởi ban đầu, sau khi quan sát thi thể, cô cho rằng đối tượng tình nghi lớn nhất chính là nằm trong số những người cùng chơi bài hoặc sống cùng nạn nhân. Vì chỉ có bọn họ nắm chắc thói quen và hành tung tối ngày hôm nay của Từ Gia Nguyên. Song hiện tại, tất cả mọi người đều có chứng cứ ngoại phạm vô cùng xác thực, hơn nữa kinh nghiệm mách bảo cô rằng, bọn họ không nói dối, cũng chẳng thể nói dối.

Vậy có nghĩa là, còn có người khác?

Cô lập tức cho đồng nghiệp hỏi tám người này cùng một vấn đề:

"Nạn nhân gần đây có từng gây thù chuốc oán với ai? Hoặc giả tranh chấp kinh tế hay tranh chấp tình cảm?"

Năm người bạn bài rất nhanh đã đưa ra đáp án gần như thống nhất: "Không rõ." "Có lẽ là không." "Trong công xưởng Tiểu Từ cởi mở lắm." "Tuy bình thường Từ Gia Nguyên thích đùa, tính tình hơi chút nóng nảy nhưng khá khôn khéo, gần như không đắc tội ai." "Ai mà lại thù cậu ta đến nỗi giết người thế?"

Tiếp tục hỏi ba người bạn trọ.

Lưu Nhã Dục vẫn mang dáng vẻ trầm lặng ít nói, cậu thiếu niên mười mấy tuổi cúi đầu cho biết: "Tôi không biết, anh ta hình như không có thù với ai. Anh ta mất rồi, chúng tôi đều rất buồn."

Người bạn trọ tên Lưu Bình nói: "Cậu ta làm gì có kẻ thù? Chúng tôi chỉ là những người làm công ăn lương, bình thường cũng chỉ có mấy người cùng chơi với nhau. Thực không nghĩ nổi rốt cuộc là ai giết cậu ta. Liệu có phải cậu ta gặp kẻ giết người cướp của không?"

Cảnh sát đáp: "Cậu không cần hỏi vấn đề này, chúng tôi sẽ điều tra. Gần đây, Từ Gia Nguyên có tranh cãi hay mâu thuẫn với ai không?"

Lưu Bình ngập ngừng nói: "Mọi người bình thường đều chỉ ầm ĩ chửi đùa chứ không phải cãi nhau thật."

Tưởng Minh Hiên cũng không nghĩ ra nạn nhân gần đây kết thù với ai.

Cảnh sát hỏi: "Cậu ta có mượn tiền ai, hoặc giả vay qua mạng, có tranh chấp về tiền nong với ai không?"

Tưởng Minh Hiên nghĩ một lát, nói: "Không có, tôi thấy gần đây của cậu ta không thiếu tiền, cũng không mua đồ đạc gì. Bọn họ chơi bài nay thắng mai thua mấy trăm tệ, vài ngày trước tôi còn vay cậu ta 300 tệ mua quần áo nữa. Tôi đã trả tiền cho cậu ta ngay khi nhận lương rồi."

"Gần đây cậu ta có tranh cãi hay mâu thuẫn với ai không?"

Tưởng Minh Hiên ngừng lại không biết đang nghĩ đến điều gì. Giọng nói của cảnh sát nghiêm thêm: "Có thì nói, do dự cái gì? Đây là án mạng đấy!"

Tưởng Minh Hiên lập tức nói: "Không phải, anh cảnh sát... Chỉ là thường ngày Từ Gia Nguyên và Lưu Nhã Dục không hợp nhau lắm. Có những lúc cậu ta cười nhạo Lưu Nhã Dục quê mùa, có lúc...có lúc cũng sai vặt Lưu Nhã Dục. Có lẽ trong lòng Lưu Nhã Dục không mấy dễ chịu, nhưng vẫn nghe lời Từ Gia Nguyên.

Mấy ngày trước hai người họ có cãi vã một trận. Từ Gia Nguyên sai Lưu Nhã Dục đi mua thuốc lá, Lưu Nhã Dục đang đọc tiểu thuyết nên không đi. Từ Gia Nguyên mắng chửi Lưu Nhã Dục, còn nói...nếu không chịu đi cậu ta sẽ tố giác Lưu Nhã Dục là lao động vị thành niên, để cậu nhóc cút về hang núi không đi làm được nữa. Lưu Nhã Dục khi đó rất tức giận, nói... nói..."

"Cậu ta nói gì?"

"Cậu nhóc nói... Sẽ có ngày ông chém chết mày."

Hết chương 49

*****

Lời vừa dứt, toàn bộ cảnh sát có mặt không hẹn cùng ngẩng đầu lên. Vưu Minh Hứa lập tức hỏi: "Vậy Từ Gia Nguyên nói gì?"

Giọng nói Tưởng Minh Hiên nhỏ dần: "Từ Gia Nguyên nói... cậu ta cũng phải chém chết Lưu Nhã Dục."

Thấy cảnh sát im lặng, Tưởng Minh Hiên nói: "Chắc... đều là lời nói khi tức giận thôi, mọi người chỉ thuận miệng thì nói, ai lại chém người thật bao giờ. Hơn nữa sau vụ đó, hai người họ lại bình thường, còn cùng nhau vào thành phố chơi game ăn quán nữa. Tối nay Lưu Nhã Dục vẫn luôn ở cùng chúng tôi, không đi đâu cả."

Phía cảnh sát nhíu mày.

Ân Phùng im lặng đã lâu đột nhiên mở miệng: "Thường ngày lúc Từ Gia Nguyên bắt nạt Lưu Nhã Dục, anh và Lưu Bình làm gì?"

Toàn bộ cảnh sát đổ dồn ánh mắt lên đại nhân vật trong lời đồn. Có điều, thấy chính chủ Vưu Minh Hứa nhà người ta không buồn ngẩng đầu như đang thầm chấp thuận cho anh phát biểu, thế là mọi người đều cùng lặng thinh lắng nghe.

Tưởng Minh Hiên cúi đầu: "Chúng tôi... không làm gì cả."

Ân Phùng bĩu môi, thần sắc nghiêm túc hiếm hoi: "Các người không ngăn cản, hay là không tham gia ức hiếp?"

Tưởng Minh Hiên phát hoảng: "Như vậy... như vậy cũng coi là ức hiếp à, đều chỉ là đùa, đùa thôi, cậu ta còn nhỏ mà, trêu vui cậu ta thôi......"

Ân Phùng lắc đầu, ánh mắt lạnh băng: "Cậu ta nhỏ tuổi nên các người có thể tùy ý cười nhạo, sai khiến, uy hiếp? Vì sao người lớn lại dễ dàng tha thứ cho bản thân khi bắt nạt trẻ con như thế? Chỉ bởi vì, duy có trên người trẻ con, đám người lớn các anh mới cảm nhận được bản thân mạnh mẽ?

Không ai lên tiếng, Tưởng Minh Hiên cũng không thể cãi lại. Vưu Minh Hứa nhìn Ân Phùng, anh hiển nhiên đang tức giận, mặt đỏ lên, ánh mắt sắc bén bức người, nhìn qua không ai nói anh là tên ngốc.

———

Phía đông dần nhuốm màu bàng bạc.

Vưu Minh Hứa bước ra khỏi căn nhà hít thở không khí trong lành. Những thôn dân nửa đêm tới xem náo nhiệt đã ai về nhà người nấy. Con đường trấn nhỏ dài tít tắp khôi phục dáng vẻ tĩnh lặng vốn có của thôn quê khi những thứ tạp loạn theo bước thành thị hóa và người ngoài mang đến còn chưa bước lên sân khấu chào đón ngày mới.

Cõi lòng cô bức bối đến hoang mang. Khu vực nằm trong vùng quản lý của bọn họ đã có 4 người thiệt mạng chỉ trong vòng vài ngày, còn có cả trẻ em. Hai vụ án nhìn có vẻ rất đơn giản, phương hướng điều tra rõ ràng, nhưng tra rồi mới biết không tìm được manh mối.

Án một nhà Tạ Huệ Phương mất mạng mắc kẹt, không tìm được động cơ gây án rõ rệt và đối tượng tình nghi, khả năng giết người cướp của đã loại trừ. Cô đồng ý với suy luận của Ân Phùng: Hoặc bọn họ đã bỏ sót điều gì đó, hung thủ nằm trong số những người đã được điều tra; hoặc do một kẻ lạ mặt tâm lý không bình thường giết chết Tạ Huệ Phương nhằm phát tiết phẫn nộ.

Đồng thời, vụ án thứ hai vốn tưởng có thể tốc chiến tốc thắng, bất cứ trinh sát viên có kinh nghiệm nào đều gần như chắc chắn hung thủ nằm trong số những người quen biết. Song hiện tại đã kết thúc lượt điều tra ban đầu, toàn bộ những người thân thuộc nhất với nạn nhân đều có chứng cứ ngoại phạm xác thực. Ban nãy đã nhận được kết quả điều tra camera giám sát và lời khai của hàng xóm, cả buổi tối ba người bạn trọ đều không ra ngoài. Còn địa điểm sát hại Từ Gia Nguyên hoang vắng không có camera giám sát, cũng chưa tìm được chứng cứ nào có giá trị.

Phía cảnh sát hiện tại chỉ đành mở rộng phạm vi tìm kiếm đối tượng tình nghi.

Vưu Minh Hứa thở hắt một hơi, tiếp tục quay trở về căn nhà của nạn nhân.

Bầu trời dần sáng bảnh, một hàng người bước xuống nhà, ba người cùng trọ vẫn cần đưa tới Cục cảnh sát tiến hành điều tra kĩ lưỡng. Vưu Minh Hứa quan sát từng người, biểu cảm họ giống hệt nhau: suy sụp, trầm mặc, căng thẳng. Không nhìn ra có điều bất thường. Tầm mắt của cô dừng trên Lưu Nhã Dục, xảy ra chuyện này, "lao động vị thành niên" của cậu ta coi như chấm dứt, đồng nghiệp đã liên lạc với gia đình cậu ta, song dường như không có người thân nào biểu đạt sẽ tới đây đón người.

Ân Phùng đi cuối cùng, vừa thấy Vưu Minh Hứa dưới lầu, anh liền chạy tới, nói: "Chị chạy đi đâu thế? Hại tôi tìm chị cả nửa ngày."

"Xuống nhà hít thở."

"Vì sao không dẫn tôi theo?"

"Chẳng phải anh đang bận sao?"

Ân Phùng vò đầu bứt tóc, nhớ tới ban nãy bản thân làm việc rất hăng say, cô xuống lầu từ khi nào anh cũng không biết. Điều này khiến lòng anh trầm xuống.

"Tôi không phải cố ý quên mất chị!" Anh vội đuổi sát theo cô như ong đuổi hoa, nói liên tục, "Vừa nãy chỉ là nhất thời tập trung suy nghĩ, tôi sẽ không như vậy nữa đâu."

Vưu Minh Hứa nghĩ: Tôi mong anh như vậy còn chẳng kịp. Có điều không thể nói ra miệng được, vị Anh Tuấn nào đó sẽ lại tức giận cho coi. Cô cười khẽ: "Điều tra án rất thú vị đúng không?"

Ân Phùng nhếch môi: "Cũng được."

Cô bỗng thốt lên một câu: "Tôi thấy anh rất nhanh thôi sẽ có thể khôi phục kí ức, chúc mừng."

Ân Phùng khựng bước, cắn môi nhìn bóng lưng một đi không ngoảnh đầu của cô, cõi lòng như bị tổn thương. Anh đuổi tới, cố tỏ vẻ lạnh nhạt: "Hờ hờ... Tiếc rằng sáng nay ăn gì tôi cũng quên sạch rồi! Sao mà khôi phục kí ức được?"

Thế nhưng đáp lại lời mạnh miệng của anh chỉ là nụ cười nhàn nhạt của Vưu Minh Hứa, cô không nói tin, cũng không nói không tin. Ân Phùng bỗng có một loại cảm giác anh nghĩ gì đều bị cô nhìn thấu. Dù muốn phản kháng nhưng lại không có cách nào thoát khỏi lòng bàn tay cô. Anh trề môi nghĩ: A Hứa hư quá! Y hệt như sói xám, cứ...cứ trêu ghẹo trái tim chân thành của anh thôi!

Bị chuyện này chọc giận, suốt quãng đường quay về Cục cảnh sát Ân Phùng đều không đoái hoài tới Vưu Minh Hứa. Có điều, Vưu Minh Hứa cũng chẳng có thời gian để ý đến anh, cả nhóm cảnh sát mệt gần chết, sau khi báo cáo sơ lược tình hình vụ án cho Tổng cục, để những đồng nghiệp khác tiếp tục công tác điều tra liền nằm bò trên mặt bàn ngủ mất.

Có thể ngủ bù được bao nhiêu thì ngủ. Con người chứ đâu phải robot.

Quay về phòng làm việc, Vưu Minh Hứa kê hẳn hoi chiếc ghế gấp hàng ngày vẫn nhét trong góc tường trên mặt đất rồi ngủ gục. Ân Phùng không thể tham gia công tác bèn nghỉ ngơi trong gian phòng họp lần trước. Lúc này, anh nhìn dáng vẻ ngủ trên nền đất của cô qua cửa sổ. Cô ngoan nhất khi ngủ, cơ thể cuộn tròn, mái tóc dài rủ xuống giống hệt như đứa bé. Mấy ngón tay thon nhỏ trắng mịn lộ khỏi tay áo. Ân Phùng nhìn những ngón tay ấy rất lâu, bao nỗi tức giận vì bị cô trêu ghẹo cũng bay hết. Nội tâm còn cảm thấy bản thân anh thật cừ khôi, Vưu Minh Hứa không cần xin lỗi, anh đã tự diệt sạch nỗi tức giận mất rồi.

Mắt anh đảo mấy vòng liền, nghiêng người trong chiếc ghế theo tư thế y hệt Vưu Minh Hứa rồi nhắm mắt.

Khi mọi người thức dậy đã qua giờ cơm trưa, ai nấy đói như quỷ nhập, buổi chiều vẫn còn vụ án đang chờ đợi bọn họ xử lý. Vưu Minh Hứa vẫy tay: "Ra ngoài ăn một bữa ngon, ai trả phần người nấy nhé."

*****

"Được luôn!" Mọi người cùng hô hào. Càng là thời khắc căng thẳng đen tối càng phải tự cổ vũ tinh thần đúng chứ? 'Có thực mới vực được đạo' mà.

Cả tốp người kéo nhau ra ngoài, Vưu Minh Hứa tụt lại phía sau chờ đợi Ân Phùng bước ra từ phòng hội nghị.

Sau một giấc ngủ, tâm trạng cô tốt hơn nhiều, cười hỏi: "Ngủ ngon không? Anh cao như thế, chắc ngủ ghế chật chội lắm nhỉ? Thực ra anh có thể về nhà nghỉ ngơi."

Ân Phùng hơi sững người, nói một cách cứng rắn: "Tôi có cao hơn nữa cũng không về nhà."

Vưu Minh Hứa: "......" Không tài nào ứng đối nổi cái sự logic của anh.

Cô chuyển đề tài: "Bọn tôi định ra ngoài ăn, anh xem anh..." Cô định nói để Trần Phong tới đón, dù sao anh cũng không thân quen với cả đám cảnh sát hình sự, ngồi chung một bàn dễ lạc lõng. Hơn nữa chẳng phải anh không thích tiếp xúc với người lạ đó sao?

Ai ngờ anh nói: "Ồ, tôi phải ngồi xe của chị, không ngồi xe của bọn họ."

Vưu Minh Hứa: "......Tất nhiên."

Một tốp cảnh sát dẫn theo vị chuyên gia nổi tiếng trong Sở tỉnh đi ăn que xiên cay xè tại con phố phụ cận. Vưu Minh Hứa 'việc nhân đức không nhường ai' ngồi luôn ghế chủ vị, Ân Phùng lập tức ngồi xuống cạnh cô. Phán Giai sành ăn nhất và Hứa Mộng Sơn tiết kiệm nhất cùng nhau gọi món. Mấy cảnh sát ngồi cùng bàn với Ân Phùng dè dặt, bọn họ đều biết đầu óc Ân Phùng có chút vấn đề nên rất chú ý trong lúc nói chuyện.

Một cảnh sát hắng giọng: "Thầy Ân, buổi sáng điều tra án cùng chúng tôi thấy thế nào? Có chỗ nào chúng tôi làm không tốt mong thầy chỉ điểm." Nói xong liền nở nụ cười. Những người còn lại đều chú mục vào Ân Phùng.

Vưu Minh Hứa bưng tách trà, từ tốn thưởng thức như chuyện không liên quan tới mình.

Quán ăn sử dụng loại ghế tròn, Ân Phùng ngồi dạng chân rung đùi, hai tay chống trên mặt ghế, ngửa mặt nhìn trần nhà ngẫm nghĩ rồi đáp: "Cảm giác rất tốt, tư duy của các anh rất rõ ràng, hỏi đúng vấn đề. Không ai khác có thể làm tốt hơn các anh."

Mọi người đều cười, có điều bọn họ không nỡ nhìn thẳng tướng ngồi trẻ con của người đàn ông trưởng thành đó.

Lúc bấy giờ, Vưu Minh Hứa lên tiếng: "Muốn ăn gì để họ gọi cho anh."

Ân Phùng cười với cô: "A Hứa ăn gì tôi ăn đó." Dứt lời còn cười đắc ý nhìn hết một vòng.

Một cảnh sát cười một tiếng: "Aiyo."

Những cảnh sát khác cũng chỉ cười, dù thấy lão đại đi làm còn dẫn theo Ân Phùng, hai người lại như hình với bóng có chút không hợp lý, nhưng vì uy quyền của Vưu Minh Hứa và danh tiếng của Ân Phùng nên bọn họ không dám trêu đùa cợt nhả.

Có điều, tự nhiên sẽ có người dám trêu.

Hứa Mộng Sơn đặt thực đơn xuống sau khi đã gọi món, chẳng kiêng kị nể nang đại tác gia nổi tiếng cả nước, anh ấy hiểu rõ tên này trước kia không phải dạng ngốc nghếch đáng yêu 'chân thiệt mỹ'. Anh ấy cười mỉm nói: "Thầy Ân, Vưu tỷ của chúng tôi có hung dữ với anh không? Anh có sợ cô ấy không?"

Vưu Minh Hứa ngước nhìn, ý tứ rõ là đang cảnh cáo đây mà.

Hứa Mộng Sơn làm như không nhìn thấy.

Ân Phùng nghĩ một hồi, nở nụ cười ngọt lịm: "Cô ấy giả bộ hung dữ thôi, thực chất rất dịu dàng, có lúc rất đáng yêu."

Mọi người câm nín, sau đó là mấy tiếng "aiyo", "aiyo" mang đầy hàm ý vang lên liên tục. Đến Hứa Mộng Sơn vốn không có hảo cảm với anh cũng bị chọc cười: "Dịu dàng? Đáng yêu? Ôi chết tiệt, tuần trước tôi chỉ có chê chiếc áo khoác của ai kia không đẹp đã bị quật ngã ba lần liền, lẽ nào là ảo giác của ông đây......"

Hứa Mộng Sơn vốn ngồi sát bên tay trái cô, còn chưa kịp nói xong, cú tát của cô đã quét về phía đỉnh đầu anh ấy. Hứa Mộng Sơn là tay cừ khôi số hai trong đội, anh ấy cúi đầu tránh đòn, nhấc tay đánh về phía ngực cô.

Ân Phùng vốn chưa kịp hiểu vì sao bọn họ lại đánh nhau, ai ngờ đập vào mắt anh là cảnh cánh tay màu lúa mạch rắn chắc của Hứa Mộng Sơn đang hướng thẳng tới bộ ngực tròn trịa của Vưu Minh Hứa. Ân Phùng trợn tròn mắt, đứng bật dậy.

Song Vưu Minh Hứa đâu dễ để người khác được đắc ý? Bọn họ đánh nhau căn bản không để ý tới sự khác biệt nam nữ. Cô túm chặt cánh tay Hứa Mộng Sơn, thuận thế ép xuống, Hứa Mộng Sơn "Aiyo" một tiếng đã bị cô ấn cả người lẫn tay xuống mặt bàn. Vưu Minh Hứa thoăn thoắt ghì nốt cánh tay còn lại lên lưng anh ấy, đây gần như là phản ứng tự nhiên của một cao thủ nhu quyền.

Hứa Mộng Sơn bật cười, gương mặt đỏ bừng muốn vùng dậy mà bất lực. Vưu Minh Hứa ghìm chặt trên lưng anh ấy, nói đến là điềm nhiên: "Xem ra lần trước cậu ngã còn chưa đủ, dám cười bà, hửm?"

Phán Giai cầm đầu, cả đám người vỗ tay cười ha hả.

Hứa Mộng Sơn vẫn đang giãy giụa, Vưu Minh Hứa định ấn mặt anh ấy xuống bàn, chợt có một bàn tay túm chặt tay cô từ phía sau. Cô khựng lại, người đó gỡ tay cô ra khỏi vai Hứa Mộng Sơn, sau đó ôm eo nhấc cả người cô lên, tách cô ra khỏi Hứa Mộng Sơn.

Đám người tròn mắt chết sững ngồi nhìn. Hứa Mộng Sơn bất ngờ khi được buông tha dễ dàng đến thế, vò đầu bứt tóc đứng dậy.

Đến Vưu Minh Hứa cũng sững sờ, quay đầu nhìn Ân Phùng.

Ân Phùng bấy giờ mới buông tha eo cô, hai cánh tay đặt trên vai cô, quay đầu cô đối diện với mình, đầu mày anh nhíu lại lộ ra mấy phần nghiêm khắc, nói: "A Hứa, không được nghịch ngợm, ngồi ngay ngắn bên tôi ăn cơm."

Vưu Minh Hứa vẫn đang ngây dại, sau khi ngồi xuống, anh gắp thức ăn bỏ vào bát cô. Vưu Minh Hứa lúc này mới phản ứng kịp, ngẩng khuôn mặt nóng phừng phừng lên, đám đồng nghiệp như cười như không nhìn cô và Ân Phùng.

Con mẹ nó chứ... Vưu Minh Hứa nghĩ, mặt mũi bà đây mất sạch rồi! Hơn nữa phen này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch nỗi oan!

Hứa Mộng Sơn nhàn tản: "Khi trước nhìn Vưu tỷ dắt Ân tác gia tới còn tưởng nhầm dắt vợ theo. Giờ mới biết, Ân tác gia quản Vưu tỷ nhà chúng ta như quản vợ. Khiến tôi không khỏi nhớ tới một câu hồi nhỏ đã nghe 'mòn tai': Nghé con mới đẻ không sợ cọp."

Những người khác bật cười giả lả. Ân Phùng cũng đã nghe hiểu, trái tim anh bỗng thấy ngọt ngào đến lạ, thế là cũng cười.

Vưu Minh Hứa thẹn quá hóa giận, lạnh lùng nói với Hứa Mộng Sơn: "Chết tiệt, ngày mai đấu riêng với tôi." Hứa Mộng Sơn mặc kệ cô, tranh giành thịt cùng Phán Giai. Vưu Minh Hứa quay đầu nhìn tên đầu xỏ bên cạnh, kết quả là, não bộ Ân Phùng đã bước vào giai đoạn mới, anh cầm một con tôm, bàn tay đang không ngừng vần vò chân tôm với bộ dạng vô cùng chuyên tâm và hiếu kì.

Vưu Minh Hứa: "......"

Lồng ngực lại phồng lên cảm giác nhổ không ra nuốt không trôi vô cùng quen thuộc. Cô lạnh mặt, nhân lúc cả đám không chú ý bèn gắp một đống thịt bò đắt nhất vào bát mình.

———

Thời gian thảnh thơn luôn trôi qua như dòng nước xiết, chào đón bọn họ là công tác tra án liên tục không ngừng nghỉ trong thời gian tới. Chiều hôm đó, Ân Phùng chủ động đề nghị về nhà. Vưu Minh Hứa cầu còn không được, lập tức phất tay cho anh về.

Crypto.com Exchange

Chương (1-112)