Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 015

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 015
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sau đó, Ân Phùng nở nụ cười với hàm răng trắng tinh, đôi mắt anh tỏa sáng.

Vưu Minh Hứa khoác balo đi đến trước mặt anh, hỏi: "Đợi bao lâu rồi?"

"Một tiếng."

"Lần sau không được đợi nữa."

Anh không đáp, cũng chẳng nhận lời.

Hai người sóng vai về nhà, chiếc bóng dài đổ nghiêng trên nền đất. Ân Phùng nói: "A Hứa, bóng tôi dài hơn chị." Vưu Minh Hứa cười cười. Anh đặt tay lên đầu cô đo ngang tới vai mình, hạ giọng cười vui vẻ, sau đó đỡ lấy chiếc balo của cô. Vưu Minh Hứa nói: "Tôi tự đeo được."

"Để tôi đi, không thì chị càng không cao được nữa." Anh nói.

Vưu Minh Hứa: "Này, tôi 1m66 đấy."

"Tôi những 1m86 cơ."

Gần đi tới cổng tiểu khu, bước chân Vưu Minh Hứa khựng lại. Ân Phùng nhìn theo tầm mắt của cô thấy một chiếc xe thương vụ đỗ ven đường. Người đàn ông cao lớn nho nhã mặc bộ vest đứng dựa bên xe. Phía sau anh ta còn có bốn, năm gã mặt lạnh.

Người đàn ông mặc vest như cười như không nhìn Vưu Minh Hứa, tiện thể đánh mắt qua Ân Phùng. Ân Phùng rất không thích ánh mắt anh ta nhìn Vưu Minh Hứa, nụ cười trên mặt anh vụt tắt, hai môi mím chặt.

Vưu Minh Hứa như không nhìn thấy La Vũ, kéo Ân Phùng về phía cổng tiểu khu. La Vũ cất tiếng: "Minh Hứa, mới mấy ngày không gặp, tôi đi công tác mà bên cạnh em đã nhiều thêm một người rồi?"

Ân Phùng tức khắc dừng bước, Vưu Minh Hứa căn bản chẳng muốn đoái hoài tới kẻ điên đó, nói khẽ: "Không cần để ý đến anh ta, đi thôi."

"Nghe nói còn là một thằng đần, không ngờ em thích loại này đấy. Hay là nói chỉ cần gương mặt tên đó đẹp trai là được. Vưu Minh Hứa em xem tôi như người chết đấy à? Nuôi một thằng đàn ông trong nhà?"

Vưu Minh Hứa hít sâu một ngụm khí. Kể từ khi La Vũ lộ bộ mặt thật trước mặt cô, anh ta hành sự ngày càng quá quắt. Tưởng mình còn là bạn trai của cô? Loại bại hoại trong xã hội đều có đầu óc kiểu này chăng? Cô đột nhiên không thể nào nhẫn nhịn nổi nữa.

Cô quay người, chuẩn bị bùng phát bỗng bị kéo ra sau lưng một người, dáng người cao lớn của Ân Phùng hoàn toàn che chắn cho cô. Vưu Minh Hứa hơi bất ngờ, ngắm nhìn phần tóc gáy đen nhánh đó, cảm giác khác lạ vọt lên trong lòng, cô được anh bảo vệ sao?

Ân Phùng nói: "A Hứa nuôi tôi liên quan quái gì đến anh?"

Vưu Minh Hứa: "......"

La Vũ cũng bị phản ứng của Ân Phùng làm cho sững sờ. Anh ta bật cười giả lả. Đám lâu la đằng sau cũng ngửa cổ phối hợp. Từ góc độ của Vưu Minh Hứa, cô thấy vành tai anh đỏ bừng, hai cánh tay buông thõng nắm chặt thành quyền.

"Đủ rồi." Vưu Minh Hứa nói.

La Vũ thôi cười, đôi mắt đó thâm trầm sâu hun hút, ra hiệu bằng ánh mắt cho đám thuộc hạ, bọn chúng lập tức bao vây Ân Phùng.

"Minh Hứa, đứng gọn sang một bên đi." La Vũ nói một cách dửng dưng.

"Ân Phùng, đứng gọn sang một bên." Vưu Minh Hứa cũng bình thản nói một câu.

Gương mặt La Vũ vụt qua một tia bực tức, anh ta nhìn chằm chằm Vưu Minh Hứa, hơi nhấc tay.

"Biết không?" Vưu Minh Hứa bỗng cất tiếng, "La Vũ, đến bây giờ tôi vẫn không hiểu, anh đâu có yêu thích gì tôi như đã nói. Rốt cuộc là muốn đạt được thứ gì từ tôi?"

La Vũ im lặng không đáp.

Một tên lâu la ra tay trước, tung nắm đấm về phía Ân Phùng. Hồi trước, anh cũng là người chăm chỉ rèn luyện, còn từng học tán đả, cơ thể rắn chắc dẻo dai, nếu không lúc trước cũng chẳng thể đánh ngang cơ với Vưu Minh Hứa. Anh mím môi định xông vào đánh lộn. Vưu Minh Hứa bỗng đứng chặn trước người anh, không tránh không né, khuôn mặt hứng trọn một cú đòn của gã kia.

Hắn ta đờ người, đám đồng bọn bên cạnh cũng chìm trong tĩnh lặng. La Vũ ngước đôi mắt âm trầm nhìn nửa khuôn mặt Vưu Minh Hứa đang dần sưng đỏ với tốc độ mắt thường có thể nhìn ra được.

Ân Phùng chỉ như nghe được tiếng ù ù vang lên trong đầu, như đang gõ vang bên tai anh vậy. Cả người anh đều thấy khó chịu, Vưu Minh Hứa bị đánh rồi, cô trước nay đều vô địch trong mắt anh cơ mà. Chợt như không còn thứ gì lưu lại trong bộ não anh nữa, anh chỉ muốn liều mạng với lũ kia thôi! Anh vừa định hét gào xông lên thì cổ áo bị người ta túm lấy hất sang một bên.

"À à, đánh cảnh sát rồi." Một giọng nói nhẹ bẫng vang lên bên tai anh phảng phất mang theo vị tanh của máu. Ân Phùng ngẩng đầu, đập vào mắt là bên mặt sưng vù của người con gái song khóe môi cô lại nhếch lên một nụ cười khinh miệt. Sau đó, cô chính thức ra tay.

Chuyển động nhanh như thỏ, vun vút như giao long chính là cô. Chỉ thấy cô bước lên, hai tay túm chặt lấy cánh tay chưa kịp thu lại của người ban nãy, quay người, gã chỉ kịp kêu lên một tiếng "a" đã bị quật ngã trên nền đất. Sau âm thanh "răng rắc" của khớp xương bị Vưu Minh Hứa vặn trẹo, gã phát ra tiếng gào thảm thiết "Đau đau......"

Mấy người bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, cùng bổ nhào lên. Ân Phùng lao vào gã to con hung hãn nhất trong số đó như một chú báo, hai người giằng co đánh lộn. Hắn ta vốn không để anh chàng Ân Phùng thư sinh, đầu óc lại có vấn đề vào trong mắt, chỉ muốn nhanh gọn xử lý anh rồi đi bắt phụ nữ thay lão đại. Ai ngờ anh chàng này hung hãn quá, cho dù có ăn đấm cũng vẫn kiên quyết xông lên như không cần mạng vậy. Hắn thầm khiếp đảm, mà nỗi khiếp đảm này đã bị Ân Phùng phát giác, anh đánh càng thêm hăng. Cuối cùng gã to con ngã quỵ trên nền đất, Ân Phùng cưỡi thẳng lên người hắn, nắm đấm hung mãnh liên tục hạ xuống khiến hắn choáng váng đầu óc, gào thét xin tha mạng.

Phía bên này là cảnh tượng hoàn toàn khác với hai người bọn họ, thân hình Vưu Minh Hứa vô cùng linh hoạt, chớp nhoáng đã thoát khỏi vòng vây, ôm chặt lấy eo một gã từ phía sau, hắn đánh nhau nào đã được ôm như thế bao giờ nên chững lại. Vưu Minh Hứa lùi sau hai bước, thoát khỏi vòng vây, nghiêng người nhanh như gió lốc quật ngã tên đó xuống mặt đường. Gã cũng gào thét thảm thiết mãi không thôi. Vưu Minh Hứa bật dậy, lách qua nắm đấm của hai kẻ nữa, xông thẳng về phía trước đánh ngã một người, cô ép đầu gối lên lồng ngực kẻ đó, gã hét lên đau đớn. Vưu Minh Hứa còn chưa đứng dậy, cùi chỏ thúc thẳng vào bụng một kẻ khác. Đây chính là kỹ thuật đánh lộn. Gã ta hứng trọn cú đòn đau toan đánh trả, Vưu Minh Hứa lăn người tránh thoát, đứng lên sau lưng hắn nở nụ cười khinh bạc. Hắn ta rùng mình, chưa kịp quay người đã thấy cơ thể như bị một cỗ lực lượng cực mềm cực dẻo tiễn vào không trung, mất cân bằng, hai chân không hiểu vì sao rời khỏi mặt đất, khuôn mặt nặng nề đập xuống nền đất, rụng mất hai chiếc răng, trong miệng nhơ nhớp máu.

Chỉ qua một hai phút, năm người La Vũ dẫn đến đều gục ngã. Anh ta có chút không dám tin vào mắt mình. Trước khi theo đuổi Vưu Minh Hứa cũng đã từng nghe danh cô, biết cô là một nữ cảnh sát tài ba, song trước nay chưa từng thấy cô ra tay. Cho nên hôm nay anh ta đã chuẩn bị sẵn năm người. Ai ngờ cô chỉ phất tay nhẹ nhàng là đã xử lý xong cả đám, căn bản không đủ thỏa mãn cô đấy chứ.

La Vũ lại nhìn về phía Ân Phùng đang đứng dậy, một gã thuộc hạ của anh ta bị đánh cho tơi tả, nằm gục trên nền đất. La Vũ giận tím mặt. Trước kia bất kể anh ta dùng cách nào Vưu Minh Hứa cũng làm như không thấy, càng không dễ mắc vào cái bẫy anh ta giăng sẵn, chọc tức thế nào cô cũng không xung động ra tay. Giờ thì hay rồi, vì một thằng đần mà cô không tiếc để bản thân hứng trọn một quyền, chỉ vì có được cái cớ "đánh cảnh sát" để tóm gọn bọn họ! Người phụ nữ này đã gian xảo thì thôi, lẽ nào còn thực sự rung động với tên đần kia rồi?

La Vũ cười lạnh đối mắt cùng Vưu Minh Hứa. Ân Phùng đi đến bên cạnh cô, thấy hai người nhìn nhau, tâm trạng không thoải mái kia lại nổi lên.

La Vũ: "Đi!" Mấy tên lâu la loạng choạng lên xe, chiếc xe phóng vụt đi mất.

Vưu Minh Hứa hiểu rõ, lần này e là đã triệt để chọc giận tên điên này rồi, chắc chắn sẽ còn hậu hoạn về sau. Nhưng đánh cũng đánh rồi, cô nhẫn nhịn từ lâu, trận này coi như phát tiết nỗi bực tức bấy nay."Binh đến tướng ngăn, nước lên đập chặn", sau này cẩn thận thêm chút là được.

Cô thoải mái thả lỏng cơ bắp, chỉ có điều trên mặt đau rát nóng phừng phừng. Vừa định sờ mặt, chợt có một bàn tay từ bên cạnh vươn ra vô cùng nhẹ nhàng, dè dặt nâng trọn khuôn mặt cô.

Vưu Minh Hứa ngước nhìn anh.

Khuôn mặt trắng mịn của Ân Phùng đỏ lên vì đánh lộn. Anh mím chặt môi nhìn cô.

"Sau này không cho phép chị bị đánh nữa. Cho dù có là vì tôi cũng không được." Anh nói, "Có thể để tôi chịu đòn, chị vẫn sẽ có cớ để ra tay, đúng không?"

Vưu Minh Hứa nghĩ, vậy mà anh có thể nhìn thấu cô cố ý chịu cú đòn đó, đúng là có tiến bộ thật. Có điều, đây là giọng điệu gì thế? "Không cho phép"? Nhóc con vắt mũi chưa sạch đòi quản lão đại rồi đấy à?

Vưu Minh Hứa cười cười, nói: "Anh quản nổi tôi?"

Cô cất bước được một đoạn anh mới đuổi theo, giọng điệu buồn bực: "Tôi quản chị, cứ thích quản chị đấy. Quản chắc rồi."

*****

Vưu Minh Hứa căn bản không buồn để ý tới giọng điệu tức giận "tôi quản chị, cứ thích quản chị" của Ân Phùng. Song cô sững người vào khoảnh khắc mở cửa nhà.

Rất nhiều dây diện lấp lánh rủ xuống từ trần nhà. Bàn ăn được kê chính giữa, trên mặt bàn cắm đầy nến xếp thành hình mặt cười. Hai bộ đồ ăn và khăn ăn đặt gọn hai bên. Xung quanh bàn ăn còn có rất nhiều đóa hoa tươi thắm. Cả không gian đều chìm trong màu sắc lung linh mơ mộng, đẹp đến lãng mạn.

Vưu Minh Hứa lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng thế này, cô liếc nhìn Ân Phùng. Người nào đó tỉ mỉ sắp xếp chuẩn bị từng chút một bây giờ vẫn còn đang giận dỗi, im lặng đi đến bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống, khuôn mặt rúc vào cánh tay không thèm đoái hoài tới cô.

Vưu Minh Hứa bật cười.

Lúc này, Trần Phong từ phòng bếp bê ra mấy món tráng miệng, cười nói: "Cô Vưu, bữa cơm này thầy Ân đã đặc biệt sắp xếp để chúc mừng cô về nhà sau bốn ngày làm việc vất vả. Kết thúc bữa ăn còn có bánh ngọt nữa."

Huyệt thái dương của Vưu Minh Hứa co giật. Hiện tại, cô không những cảm thấy Ân Phùng không bình thường, mà đến cả Trần Phong cũng có chút... chập chập. Cô đã sống bao nhiêu năm, song đây là lần đầu tiên thấy có người mở tiệc chúc mừng sau bốn ngày làm việc thế này.

Trần Phong quả không hổ là 'trợ lý tốt nhất Trung Quốc', thức thời quay trở lại phòng bếp. Ân Phùng vẫn nằm bò trên bàn bất động. Vưu Minh Hứa đi đến chọc chọc vào đầu anh, anh vẫn nằm im như chết.

Vưu Minh Hứa nói: "Chẳng phải anh muốn chúc mừng tôi sao?" Giọng nói của cô dịu dàng hơn ban nãy một chút, tên này cuối cùng cũng chậm rì rì ngóc đầu dậy, nhìn khuôn mặt sưng vù của cô bèn lập tức đứng dậy, nói: "Đưa chị đi bệnh viện trước đã!"

Vưu Minh Hứa kìm chế, nói: "Vết thương cỏn con đi bệnh viện làm gì. Tôi đi rửa mặt rồi bôi thuốc." Nói xong bèn đi vào nhà tắm cẩn thận lau rửa vết thương, cô nhìn khuôn mặt sưng vù trong gương, xấu chết đi được.

Vưu Minh Hứa ném chiếc khăn bông, quay trở về phòng ngủ đã thấy Ân Phùng ngồi sẵn trong đó, trong tay cầm túi chườm đá. Vưu Minh Hứa nhận lấy, đắp lên mặt, vừa đau đớn vừa sảng khoái suýt xoa. Khóe môi Ân Phùng vụt lên ý cười, song lập tức lại làm mặt lạnh.

Vưu Minh Hứa nhịn cười, không để ý tới anh. Anh cầm tăm bông và rượu thuốc bên cạnh, nói: "Bỏ ra đi, tôi bôi thuốc cho chị."

Vưu Minh Hứa duỗi tay: "Để tự tôi làm."

Môi anh lại mím lại: "Không cần."

Vưu Minh Hứa lười so đo với anh, cô bỏ túi chườm đá xuống, đưa khuôn mặt sưng vù về phía anh. Anh tỉ mỉ chấm thuốc, mặt Vưu Minh Hứa vừa ngứa ngáy vừa man mát lành lạnh. Cô nhìn khuôn mặt nghiêm túc trước mặt, anh bây giờ lại giống hệt như người đàn ông ngồi trên xe xem tài liệu khi trước rồi.

Thuốc đã bôi xong, cuối cùng cũng được ăn cơm.

Vưu Minh Hứa ngắm nhìn những món ăn tinh tế được bày khắp bàn, còn cả đầu bếp và người giúp việc không ngừng bê lên những món mới, cùng Trần Phong vẫn luôn đứng ngay ngắn bên cạnh nắm quyền kiểm soát cục diện. Cô chỉ vùi đầu ăn hùng hục. Ăn xong, buông dao nĩa, nói: "Này, lần này cảm ơn anh, lần sau không cần khoa trương thế này đâu. Tôi hai ba ngày lại phải tăng ca, về nhà chỉ muốn ăn bữa cơm bình thường thôi."

Anh cúi đầu: "Biết rồi."

Vưu Minh Hứa bỗng có cảm giác kỳ quái, tâm trí đứa bé này hình như trưởng thành hơn rồi thì phải, bắt đầu có suy nghĩ của riêng mình rồi đấy, không còn suy nghĩ nào cũng viết hết lên mặt, cũng không phải lời nào cũng nghe theo nữa.

Không, không đúng, thực chất kể từ giây phút hai người gặp nhau, dù anh ngốc nhưng vẫn luôn đó suy nghĩ độc lập của bản thân.

Ăn xong, tắm rửa xong, Vưu Minh Hứa ngồi ngoài ban công phòng khách dùng túi chườm đá đắp mặt. Lác đác vài ngôi sao lấp lánh treo trên bầu trời đã tối hẳn. Vưu Minh Hứa thảnh thơi ngồi trong ghế dựa.

Ân Phùng xách ghế ra ngồi bên cô. Anh cầm cốc nước ngọt uống từng ngụm một. Vưu Minh Hứa như cảm nhận được chất lỏng vừa mát vừa ngọt chảy trong cổ họng, cô nuốt ngụm nước miếng, nói: "Cho tôi một lon."

Ân Phùng tức khắc bảo vệ cốc nước trong tay: "Đây là lon cuối cùng trong nhà rồi."

Vưu Minh Hứa hừ khẽ một tiếng.

Anh lập tức nói: "Tôi cho người đi mua cho chị."

Vưu Minh Hứa không có thói quen sai khiến người khác, nói: "Không cần, anh cho tôi uống một ngụm là được." Cô là cảnh sát hình sự, có những đêm phải thức trực ban vừa mệt vừa khát, uống chung một chai nước cùng anh em huynh đệ là việc hết sức bình thường, đâu có cố kỵ đến mấy điều này.

Ân Phùng ngẩn ra, bởi vì trước nay anh chưa từng dùng chung, ăn chung với ai bao giờ. Anh thấy tim mình đập "bùm bụp", từ từ đưa cốc nước về phía cô.

Vưu Minh Hứa nhận lấy ngay, ngẩng đầu uống hết ngụm lớn mới trả lại cho anh.

Ân Phùng nhận lại, vị trí cô đặt môi vừa hay khớp đúng vào vị trí anh từng uống. Ân Phùng cũng không miêu tả được cảm xúc lúc này, có chút khẩn trương, hơi chút mừng thầm, rõ ràng là cô dùng thứ anh đã dùng, mà anh lại có cảm giác như đang làm chuyện xấu vậy.

"Có lẽ suy đoán của anh sai rồi." Vưu Minh Hứa nói.

Ân Phùng ngẩng đầu.

Vưu Minh Hứa nhìn về nơi xa, thuật lại toàn bộ tiến trình điều tra vụ án mấy ngày nay, sau đó nói: "Bên cạnh Tạ Huệ Phương không phát hiện được nghi phạm có động cơ hay thời gian gây án. Giả thuyết giết người trả thù mà anh chắc chắn e là không được thành lập. Phương hướng điều tra hiện tại của chúng tôi đã chuyển sang cướp của giết người rồi."

Nói xong, cô quay đầu nhìn anh, tưởng rằng sẽ nhìn thấy biểu cảm quẫn bách trên khuôn mặt ấy, nhưng không, thần sắc anh bình tĩnh, chỉ có hàng lông mày khẽ nhíu.

Vưu Minh Hứa cười cười, cướp cốc nước ngọt khỏi tay anh, lại uống thêm một ngụm lớn nữa.

"Tôi không sai." Ân Phùng nói, "Cơ thể mỗi nạn nhân đều có nhiều vết chém, tên sát thủ tỉ mỉ thận trọng lựa chọn ra tay vào lúc chỉ có một mình Tạ Huệ Phương ở nhà. Còn cả hành động xếp chồng xác lên nhau không hề có một ý nghĩa thực tế nào, chỉ bộc lộ ám thị tâm lý. Những điều ấy điều chỉ rõ tâm trạng mãnh liệt và động cơ của hắn là giết người trả thù. Các chị chắc chắn đã bỏ sót điều gì đó."

Vưu Minh Hứa im lặng đối mặt cùng anh mấy giây. Thực ra, vụ án này nhìn có vẻ đơn giản, song cô luôn cảm thấy kỳ lạ.

Ân Phùng nhân lúc đó lấy lại cốc nước ngọt trong tay cô, khi chạm môi vào thành cốc, chỉ có anh biết bản thân mình đã ngập ngừng mấy chút, sau đó chọn đúng vào vị trí nào đó, uống sạch chỗ nước còn lại, trái tim cũng âm thầm nhảy loạn trong lồng ngực. Sau đó anh nắm chặt, vần vò chiếc cốc trong tay một lúc, lộ ra nụ cười xán lạn: "Các chị điều tra theo hướng cướp của giết người chỉ tốn công vô ích, A Hứa chị chỉ đang làm chuyện ngốc nghếch thôi."

Cho dù bản thân cô vốn ôm một bụng nghi ngờ với phương hướng điều tra, song nghe Ân Phùng nói vậy thì quả thực không thoải mái nổi, có cảm giác như cô và anh em đồng nghiệp bị Ân Phùng tát vào mặt vậy. Cô hừ khẽ một tiếng: "Anh quản nhiều thế làm gì? Điều tra thế nào, chúng tôi nói là được."

Không hiểu vì sao, não bộ Ân Phùng bỗng như được một luồng sáng soi tỏ, tâm hồn như được soi sáng. Anh buột miệng: "Hay chúng ta cược đi."

Vưu Minh Hứa nhướng mày.

Ân Phùng nói: "Cược vụ án này là giết người vì thù hằn hay giết người cướp của. Nếu mọi người điều tra theo tuyến trộm cắp thì tôi thắng. Điều tôi muốn là... Sau này điều tra án, chị đều phải dẫn tôi theo."

Hết chương 44

*****

Ánh mắt anh ngời sáng. Vưu Minh Hứa phì cười, vừa định lên tiếng đã bị Ân Phùng thấp thỏm lo âu song đầu óc linh hoạt bất ngờ ngắt lời: "Chị sợ thua? A Hứa, chị là một cảnh sát tài giỏi, phải dũng cảm lên chút!"

Vưu Minh Hứa bị anh chọc cười, nghĩ bụng anh cũng bắt đầu có tâm cơ rồi đấy, biết dùng cả kế khích tướng kia kìa. Cô vỗ tay vịn ghế, nói: "Được, tôi cược với anh. Nếu như tôi thắng, vụ án này không phải giết người trả thù, sau này tra án anh không được theo tôi, cái gì cũng phải nghe theo tôi. Bảo anh đi về hướng đông thì nhất quyết không được rẽ hướng tây, bảo anh đi ngủ thì không được phép xem ti vi. Nghe rõ chưa?"

Ân Phùng do dự, cắn môi gật đầu, rồi lại liếc nhìn cô, nói: "Chị đưa ra hai điều kiện, tôi cũng phải bổ sung thêm một điều kiện nữa."

"Cái gì?"

Anh rũ mắt, chậm rãi nói: "Sau này chị đừng nói chuyện với người đàn ông hôm nay nữa."

Vưu Minh Hứa khá bất ngờ khi anh nhắc đến La Vũ, tên đó quả thực bỉ ổi vô sỉ cùng cực, vừa xấu xa vừa đáng ghét. Cô đáp: "Tôi vốn chẳng muốn để tâm tới anh ta. Sau này anh ra ngoài đều phải dẫn Trần Phong đi cùng, ngộ nhỡ xảy ra bất chắc thì đừng gây xung đột chính diện, phải bảo đảm an toàn cho bản thân trước đã. Anh ta không phải thứ tốt đẹp đâu."

Ân Phùng chớp chớp mắt, khóe môi nhếch lên, đáp: "Ừ." Sau đó đứng dậy đi mất.

Vưu Minh Hứa: "Anh đi đâu?"

Anh nói: "Tôi đi thu dọn hành lý, chẳng mấy nữa là phải đi theo chị phá án. Tôi còn chưa tăng ca bao giờ, có cần mang lương khô và nước không?"

Vưu Minh Hứa bỗng rất muốn một cước đá bay cái mông vênh vểnh kia của anh, cô nhấc tay bóp trán, cố nhẫn nhịn nào.

Rất nhanh, Ân Phùng đã quay trở lại. Khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười, sau lưng còn đeo chiếc balo ngồi trở lại bên cạnh Vưu Minh Hứa.

Vưu Minh Hứa rất hiếu kỳ hỏi: "Anh mang những thứ gì thế?"

Anh chỉ đợi có câu này thôi, lập tức dốc hết đồ trong balo ra. Vưu Minh Hứa xem xét, đồ khá hữu dụng đó chứ: quần áo để thay, bút ghi âm, găng tay, bọc giày, máy ảnh, laptop, bánh mì, kẹo socola, nước, ...... Thậm trí còn có cả cây gậy gấp khúc để phòng thân nữa.

Vưu Minh Hứa nhìn anh vần vò đống đồ đạc, nói: "Sao anh cứ đòi theo tôi điều tra án thế? Khi trước chẳng phải anh là nhà văn sao? Nghe Trần Phong nói, anh còn xây một phòng viết rất lớn cho riêng mình. Anh đến đó viết sách, nghĩ cốt truyện không được sao? Như thế thoải mái biết mấy, hơn nữa đó còn là công việc anh yêu thích."

Ân Phùng đáp: "Tôi không muốn đi."

"Vì sao?"

Đúng lúc này có người gõ cửa ban công, Trần Phong mang đĩa hoa quả đã gọt sẵn cho bọn họ.

Ân Phùng nói: "Tôi cũng không biết, những chuyện trước kia tôi không nhớ rõ nữa. Tiểu Phong Tử cũng đề nghị tôi quay trở lại viết sách, có lẽ sẽ giúp hồi phục kí ức nhanh hơn. Nhưng vừa nghĩ tới phải quay trở lại gian phòng đó, tôi liền thấy rất khó chịu. Tôi không muốn đi, A Hứa, tôi không đi đâu."

Vưu Minh Hứa ngây người. Anh hồi trước...... chẳng phải rất thành công đó sao?

Trần Phong đứng trầm mặc bên cạnh nhìn Ân Phùng.

Vưu Minh Hứa liếc Trần Phong, hỏi: "Ân Phùng, vậy anh có còn nhớ việc hay người nào khiến anh khó chịu như thế không? Vì vậy mới không muốn quay trở lại cuộc sống trước đây?"

Ân Phùng lắc đầu.

Vưu Minh Hứa: "Là Trần Phong sao?"

Sắc mặt Trần Phong khẽ biến.

Ân Phùng ngước nhìn Trần Phong, nói: "Tiểu Phong Tử rất nghe lời, tuy không đáng yêu, nhưng tôi không ghét cậu ấy."

Trần Phong bấy giờ mới cười.

Vưu Minh Hứa lại hỏi: "Vậy có phải người phụ nữa lần trước, tên là..." Cô nhìn Trần Phong, Trần Phong đáp: "Tô Tử Ý."

Ân Phùng ngồi nghĩ một lát mới nhớ ra người bọn họ nhắc đến là ai, lắc đầu nói: "Chị ta có chút đáng ghét, nhưng không có liên quan gì đến tôi, sao tôi phải để ý đến chị ta. Người khiến tôi cả người thấy không thoải mái không phải chị ta."

Vưu Minh Hứa bất động thanh sắc hỏi: "Vậy là ai?"

Sắc mắt Trần Phong thâm trầm không một gợn sóng.

Đôi mày Ân Phùng nhíu chặt, một hồi sau mới nói: "Tôi không biết đó là ai. Nhưng mỗi lần tôi nỗ lực muốn nhớ lại quá khứ liền thấy khó chịu. Cứ cảm thấy nơi đó có người nhìn chằm chằm vào tôi, uy hiếp tôi. Tôi không nhớ ra hắn ta là ai, nhưng tôi biết hắn ở nơi đó! Ở trong cuộc sống quá khứ của tôi, hắn như đám mây đen đuổi theo tôi mãi. Tôi không muốn nhớ lại quá khứ chút nào, không muốn gặp hắn đâu!"

Tâm trạng của anh trở nên kích động, sắc mặt rất kém, khóe môi mím chặt, ngược lại giống với dáng vẻ khiếp đảm nhưng quật cường khi cô mới gặp anh khi còn ở Tây Tạng.

Vưu Minh Hứa và Trần Phong đều giữ im lặng.

Ân Phùng như chìm đắm trong hồi ức mông lung đứt đoạn. Thực ra mấy ngày gần đây, anh đã thử nhớ lại quá khứ theo lời bác sĩ. Anh không nói cho Vưu Minh Hứa biết những cảnh tượng mơ hồ trong đầu mình, anh biết kí ức đang dần khôi phục: ví như bản thân anh từng vùi mình trong một căn phòng rộng lớn viết lách; dáng vẻ bản thân cầm ly rượu tán gẫu vui vẻ cùng một nhóm người; thậm chí còn có cả Tô Tử Ý đứng bên cạnh anh, hai người đều không nói chuyện.

Cũng có cảnh tượng mình anh ngồi xổm trong căn phòng tối đen, hai tay vò mái tóc. Anh không nhớ ra khi đó bản thân đang làm gì, chỉ cảm thấy lúc đó chắc chắn rất đau khổ. Cho nên mới đập vỡ rất nhiều ly rượu trên nền đất, anh nhìn thấy bản thân nở nụ cười vô cùng quái đản......

Còn về sự tồn tại của "người đó" là một loại cảm giác. Anh thậm chí có thể cảm nhận được, người đó đang rình trộm cuộc sống trong quá khứ của anh. Khiến Ân Phùng của quá khứ cảm thấy hắn là kỳ phùng địch thủ, cũng cảm nhận được nỗi cuồng loạn của cô độc, sợ hãi và trầm mặc đè nén.

......

Qua mấy lần hồi ức như vậy, Ân Phùng bắt đầu phiền muộn. Anh thấy anh của quá khứ quá phức tạp, còn hay ra vẻ, trong bụng ôm không ít phiền phức. Cho nên anh không mấy tình nguyện nhớ lại. Vừa ôm chút tâm tư trốn tránh không nguyện tìm hiểu thêm về sự tồn tại của "người đó", cũng là vì, so với "bản thân" trong quá khứ, Ân Phùng cảm thấy cuộc sống bây giờ tự tại và khoái hoạt hơn nhiều.

Ân Phùng dần rơi vào trạng thái hồn treo lơ lửng, Vưu Minh Hứa thấy anh dựa ghế, hai mắt nhìn vào màn đêm, ngồi im bất động. Đây cũng là trạng thái "nửa ngốc" mà Vưu Minh Hứa quen thuộc, may rằng tâm trạng của anh đã lắng lại, cô không làm phiền đến anh mà ngoảnh đầu nhìn Trần Phong, khẽ nói: "Xem ra chúng ta bắt buộc phải tìm một thời gian trò chuyện nghiêm túc về quá khứ của anh ta rồi."

Nghe cô nói vậy, Trần Phong có chút tổn thương. Bởi vì anh mới là người đi theo Ân Phùng nhiều năm, là người đứng về phía Ân Phùng. Song ngữ khí của Vưu Minh Hứa vào giờ khắc này lại kèm chút như đang "hưng sư vấn tội" anh vậy.

Tuy nhiên Trần Phong cấp tốc điều chỉnh tâm trạng, Vưu Minh Hứa bảo hộ Ân Phùng như thế, có cùng lập trường với thầy ấy đương nhiên là chuyện tốt.

Có điều......

Trần Phong nói: "Những điều có thể nói tôi sẽ nói cho bằng sạch. Song có những việc, chỉ có một mình thầy Ân của quá khứ biết mà thôi."

Hết chương 45

Crypto.com Exchange

Chương (1-112)