Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 010

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 010
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trần Phong nghĩ bụng, thầy hỏi ý gì, em làm sao biết được. Tô Tử Ý rõ ràng say mê thầy, nhưng những năm này thầy không nói 'được', cũng không nói 'không được', cứ để người ta như thế. Ai mà biết được đàn ông bụng dạ đen tối như thầy có chủ ý gì cơ chứ?

Có điều, Trần Phong cười nói: "Ý là kiểu bạn bè thân thiết đó."

Ân Phùng: "Ồ... Nhưng hiện tại tôi không muốn làm bạn với chị ta nữa, không biết vì sao, nhìn thấy chị ta là đã thấy phiền. Chắc hồi trước tôi rất ghét chị ta. Bạn tốt của tôi bây giờ chỉ có Minh Hứa. Anh bảo chị ta đi đi, tôi không muốn gặp."

Trần Phong do dự: "Nhưng mà... Chị ấy chắc chắn sẽ không chịu, khoảng thời gian thầy mất tích, chị ấy cũng rất lo lắng, luôn cùng em đi tìm kiếm thầy suốt chặng đường......"

Ân Phùng xỏ đôi giày mới trắng tinh, ngẫm nghĩ logic và mối liên hệ giữa các nhân vật với nhau, hỏi: "Trần Phong, tôi là sếp của anh, hay chị ta là sếp của anh?"

Trần Phong: "Đương nhiên là thầy ạ."

Ân Phùng nhìn cậu ta: "Anh có trung thành với tôi không?"

Trần Phong im lặng mấy giây. Không hiểu vì sao, rõ ràng Ân Phùng đã thành kẻ ngốc, lúc này đang mặc một bộ quần áo hết sức buồn cười, nhưng khi nghiêm túc đưa ra câu hỏi chợt khiến Trần Phong cảm nhận được một tia áp lực quen thuộc từ trong đôi mắt đen láy đó.

Bỗng nhiên, trái tim Trần Phong như được cảnh tỉnh, cũng như có dòng nhiệt lưu chảy qua. Cậu ta nói: "Sếp của em tất nhiên là thầy. Có lẽ thầy đã quên rồi, em vốn dĩ rất nghèo khổ, định tự kết thúc cuộc đời. Trước khi tự sát không ôm bất kỳ một hy vọng nào, chỉ viết một bức thư giãi bày với thầy. Thầy đọc thư, hẹn gặp em, nói là chỉ dựa vào một bức thư cũng đã nhận định rằng em có tài năng và tiềm lực, bảo em đừng chết vội, còn thuê em làm trợ lý trong năm năm với mức lương cao ngất ngưởng. Em sớm đã không còn muốn chết nữa, hiện tại em sống rất no đủ, rất tốt. Trước khi thầy xảy ra chuyện đã từng nói với em: Bất luận sau này cậu thành người thế nào, làm ra những việc gì, tôi cũng sẽ đứng về phía cậu vô điều kiện. Những việc tôi đã hứa với cậu nhất định sẽ làm được. Cho nên hiện tại, thầy nói thế nào thì là thế đó. Em sẽ không để Tô Tử Ý làm phiền đến thầy."

Trần Phong nói xong, khoé mắt cũng đỏ hoe. Sau đó cậu nhìn thấy Ân Phùng phồng má như cái bánh bao, hít một hơi rồi lại nhả ra ngay lập tức.

Thần sắc Trần Phong không thay đổi.

Ân Phùng nói: "Tôi biết rồi. Xem ra trước kia tôi cũng có tầm nhìn xa trông rộng với anh, ban nãy tôi xem lại vòng tròn bạn bè hồi trước, còn thấy bản thân ngu quá."

Trần Phong cười khẽ: "Thầy trước kia không ngốc, hiện tại cũng không."

Lời này hiển nhiên đã vồ về được con tim bé nhỏ yếu đuối của Ân tác gia, anh nở nụ cười tươi rói như gió mùa xuân, Trần Phong bỗng như được gặp lại Ân tác gia thời còn niên thiếu cũng không khỏi mỉm cười.

Ân Phùng nói: "Thu dọn hành lý, tôi phải đi gặp Minh Hứa."

Trần Phong nói: "Vâng. Sẽ ở khách sạn bên cạnh nhà chị ấy sao?"

Mắt Ân Phùng sáng lên: "Anh thấy chị ấy có cho phép tôi ở chung nhà không?"

Trần Phong: "E là không thể."

Hai người im lặng một hồi, Trần Phong nói: "Em có cách này, tăng thêm áp lực, có lẽ chị ấy sẽ đồng ý. Thầy có muốn làm không?"

Sau đó liền thấy chàng trai sạch sẽ như trẻ sơ sinh di rời tầm mắt, ngẫm nghĩ một lúc, trên mặt không có biểu cảm nào, nói: "Ừ, làm đi."

Trần Phong nghĩ thầm: Cho dù độ tuổi tâm lý nhỏ hơn hai mươi tuổi, bản tính thầy căn bản có thay đổi chút nào đâu? Thật là..... tốt quá đi mất.

Thế là ngày hôm đó, Vưu Minh Hứa tan làm về nhà, vừa đi đến khúc quanh cầu thang liền nhìn thấy một người ôm đầu gối ngồi trước cửa nhà cô, bên chân còn để một túi hành lý nhỏ.

Cô ngừng bước.

Ân Phùng cũng ngẩng đầu nhìn cô.

Hai người yên lặng một lát, cô tiếp tục bước lên cầu thang, anh vẫn ngồi im bất động.

Cô đi tới trước mặt anh, thầm thở dài trong lòng, ngồi xuống nói: "Sao anh lại ở đây?"

Ân Phùng nở nụ cười đặc biệt rạng rỡ: "Tôi tháo chỉ rồi, bác sĩ nói có thể về nhà tĩnh dưỡng rồi."

Vưu Minh Hứa kìm nén cảm giác dây thần kinh đang không ngừng nhảy nhót trên đầu, tiếp tục bình tĩnh hỏi: "Vậy nhà anh ở đâu?"

Anh lập tức cúi đầu, né tránh ánh mắt của cô, hai tay nắm chặt trên đầu gối, nói: "Tôi không muốn đi đến đó, tôi chẳng nhớ nơi đó chút nào. Chị đã nói, đợi tôi khỏi rồi thì có thể đến tìm chị. Đừng thấy tôi cao lớn, thực ra tôi không chiếm nhiều diện tích đâu, ngủ trên sofa hoặc dưới đất, đều được."

Vưu Minh Hứa dở khóc dở cười. Con người cô trước nay ăn mềm không ăn cứng, sự dè dặt, nhút nhát và nỗi thiết tha ẩn giấu của Ân Phùng cô đều có thể cảm nhận được. Nhưng chuyện hoang đường này cư nhiên vẫn không chịu kết thúc, anh ra viện còn tìm đến cả nhà cô rồi đây này!

Cô có cảm giác bất lực như đang đánh vào bông, định thần nhìn người đàn ông trước mặt. Có lẽ do kiểu tóc bồng bềnh mềm mại và kiểu cách ăn mặc, nên người đàn ông trưởng thành vốn có ngũ quan sắc nét bây giờ lại vô cùng đáng yêu. Đặc biệt là chiếc áo màu lục trên người anh, một tên đàn ông hơn 1m80 lại đi mặc màu xanh lục*! Chẳng biết ai chọn quần áo để anh nhìn rõ giống con ếch xanh lè.

* Bên Trung Quốc có cụm từ "đội nón xanh" tương đương với nghĩa "bị cắm sừng" bên mình, nên với dân họ màu xanh lục khá là nhạy cảm.

Vưu Minh Hứa cuối cùng phì cười, vỗ nhẹ đầu anh, nói: "Ân Phùng, tôi không thể giữ anh lại, không phải vì không coi anh là bạn, mà bởi vì anh là nam, tôi là nữ, cô nam quả nữ không thể sống cùng một nhà, rất bất tiện. Hiểu không?"

Ân Phùng không ho he, chỉ im lặng nhìn cô bằng ánh mắt khẩn cầu. Vưu Minh Hứa bị tên ngốc này nhìn đến xót ruột, đứng dậy nói: "Tôi vào nhà đây, anh cũng mau chóng về nhà đi. Gọi Trần Phong tới đón."

"Minh Hứa......" Anh khẽ gọi, ngữ điệu van nài.

Vưu Minh Hứa không lên tiếng, cũng không quay đầu, mở cửa vào nhà, đóng cửa.

Sau đó cô cúi đầu xem đồng hồ, đã là hơn 9 giờ tối rồi.

Vưu Minh Hứa đi tắm, thay bộ quần áo ở nhà, gương mặt vô cảm đi qua phòng khách, bước đến cạnh cửa, bước chân bất giác nhẹ hơn, cô nhìn qua lỗ mắt mèo trên cánh cửa.

Người đó vẫn ngồi im tại chỗ, cúi đầu, hai mắt to tròn, dáng vẻ ngẩn ngơ.

Vưu Minh Hứa rời đi.

Cô xem một tập phim, tạm thời quên hết mọi thứ xung quanh. Sau khi xem xong, khóe miệng vẫn còn mang ý cười nhưng lập tức nhớ ra người ngoài cửa, chắc mẩm rằng anh đã đi rồi.

Cô xuống giường đi vệ sinh, đôi chân lại không nghe mệnh lệnh tự giác đi về phía cửa, ngó ra bên ngoài. Hay rồi, tốt xấu gì anh cũng đã thay đổi tư thế, biến thành ngồi xếp bằng, một tay chống cằm, một tay khác nghịch chiếc quai xách của túi hành lý.

Cô nhìn anh ngồi nghịch đi nghịch lại trò này trong 3 phút, trong lòng bỗng phiền muộn, quyết định quay về phòng.

Cô tắt máy tính bảng, nằm xuống, nhìn chiếc đồng hồ trên đầu giường, đã là 00h30 phút. Cô vẫn luôn là một cảnh sát giữ đúng kỷ luật, nhắm mắt đi ngủ.

Nằm được nửa tiếng đồng hồ, cô bật dậy khỏi giường, dép cũng không buồn xỏ đã đi thẳng ra ngoài.

Vừa mở cửa liền thấy người kia đã nằm xuống từ lúc nào, đầu gối trên túi xách, có lẽ do ban đêm se lạnh nên cuộn thành một cục như con sâu róm. Nghe thấy tiếng động, anh ngoảnh đầu lại, đôi mắt sáng ngời như không đọng bất kỳ thứ tạp chất nào, trong đó không có thứ gì, chỉ phản chiếu ánh sáng đèn điện và dáng hình cô.

Hai người nhìn nhau mấy giây.

Ngữ khí Vưu Minh Hứa không quá tốt: "Cút vào, ngủ sofa, sáng sớm ngày mai đi ngay cho tôi."

Anh không lên tiếng, lộc cộc bò dậy xách túi hành lý. Vưu Minh Hứa không buồn nhìn anh mà đi thẳng vào phòng ngủ, đóng chặt cửa lại.

Ân Phùng xách hành lý, đứng ở cửa một hồi mới nhanh chóng cởi giày, thay dép đi trong nhà, ngồi xuống sofa, lại thành thạo thay bộ quần áo ngủ. Trên sofa còn có một chiếc chăn mỏng được gấp gọn gàng, anh nhìn một lúc, sau đó lập tức tung chăn ra, nằm thẳng, cuộn chặt mình trong chăn. Anh lại nhìn cửa phòng ngủ của Vưu Minh Hứa, nghĩ đến việc cô chỉ cách anh chưa đến mười mét, trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào vô hạn bèn nhắm mắt, rất nhanh đã chìm vào giấc mộng tươi đẹp.

*****

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Vưu Minh Hứa cảm thấy trên mặt ngưa ngứa giống như có làn gió lướt qua, mang theo hương bạc hà quen thuộc của kem đánh răng. Cô giật mình mở mắt liền thấy khuôn mặt đẹp trai phóng đại đang áp sát mặt mình.

Vưu Minh Hứa muốn bùng nổ!

Ân Phùng, người đàn ông một mét tám mấy, 29 tuổi, bê một chiếc ghế đẩu con đến ngồi trước đầu giường, gương mặt hớn hở, mắt chớp chớp, môi chu ra, đang thổi hơi trên mặt cô!

Vưu Minh Hứa sầm mặt nhìn cánh cửa phòng ngủ mở toang phía sau lưng anh. Không còn nghi ngờ gì nữa, cửa là do anh mở. Dường như nhà văn nổi tiếng này rất thành thạo việc phá mọi loại khóa. Anh rốt cuộc là kiểu người quái đản gì vậy?

"Cút ra ngoài!"

Cửa phòng nặng nề đóng sập lại, Ân Phùng đứng ngoài vuốt mũi, tay vẫn đang xách chiếc ghế đẩu con con. Anh không hiểu vì sao Vưu Minh Hứa không thích anh gọi cô dậy, ngẫm nghĩ một hồi thì bật cười khoái chí như hiểu ra điều gì.

Cô heo lười. Anh nghĩ thầm trong lòng là thế.

'Ngự tỷ' Vưu Minh Hứa vật lộn trong giang hồ nhiều năm hoàn toàn không biết người bên ngoài đã có một kết luận đáng yêu về cô như vậy. Cô cau có, thay xong bộ cảnh phục chỉnh tề liền đẩy cửa bước ra, xông thẳng vào nhà tắm.

Đợi đến khi mặt mũi sạch sẽ tinh tươm, bước ra khỏi nhà tắm với sắc mặt tốt hơn, thấy bữa sáng trên mặt bàn, lại thấy người nào đó ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, cô cũng đi đến ngồi xuống, hỏi: "Bữa sáng từ đâu ra thế?"

Ân Phùng đáp: "Trần Phong mang đến đó."

Vưu Minh Hứa không khách sáo, uống một ngụm sữa đậu nành, cắn một thanh quẩy hỏi: "Cậu ta đâu?"

Sắc mặt Ân Phùng bỗng không mấy tự nhiên, nhìn xuống mặt bàn: "Đợi ngoài cửa."

Vưu Minh Hứa nhìn ra, song không nói gì, thoăn thoắt giải quyết xong bữa sáng. Ân Phùng dùng bữa rất nho nhã, không nhanh không chậm. Vưu Minh Hứa nhớ lại bộ dạng ăn lạp xưởng như hổ đói của anh khi còn ở Tây Tạng, thầm nghĩ anh vẫn giống bản thân hồi trước nhiều hơn.

"Anh nên đi rồi đấy?" Vưu Minh Hứa hỏi.

Ân Phùng tái mặt, cúi đầu uống sữa đậu nành.

Vưu Minh Hứa nói tiếp: "Vừa hay Trần Phong cũng đến, ăn xong chúng ta cùng đi."

Anh đứng dậy, mặt đỏ lên, nhìn về phía ban công, cố tỏ vẻ bình tĩnh: "Tôi thấy cảnh ở kia rất đẹp, tôi quyết định đi ngắm một chút."

Vưu Minh Hứa nhìn anh mở cửa bước ra ban công. Cô sống trong căn nhà cũ, xung quanh đều là nhà cao tầng san sát nhau, nào có phong cảnh chết tiệt gì để mà nghiên cứu. Vưu Minh Hứa đâu có mù, anh còn vụng trộm rút điện thoại, đang hí hoáy nhắn tin kia kìa.

Quả nhiên, mấy giây sau, chuông cửa vang lên thánh thót.

Vưu Minh Hứa mặt không biểu cảm đi ra mở cửa, Trần Phong thân là trợ lý nhưng ăn mặc theo phong cách rất nho nhã của những nhân sĩ tinh anh, bộ đồ Tây không thắt cà vạt, khẽ đẩy chiếc kính trên sống mũi, ngậm cười nói: "Cô Vưu, chào buổi sáng. Bữa sáng ngon chứ ạ? Thầy Ân chắc không làm phiền cô nghỉ ngơi chứ? Tôi có thể vào nhà không?"

Không ai đánh người đang cười bao giờ, huống hồ cô vốn không thích thích cãi nhau nên để cậu ta vào nhà.

Trần Phong ngồi xuống trước bàn, cũng nhìn thấy Ân Phùng đứng sừng sững như cột trụ nơi ban công. Thần sắc của cậu ta vẫn bình ổn không một gợn sóng, tựa như hoàn toàn không nhìn thấy ông chủ nhà mình sáng ra đã ngẩn người ngây ngốc, cất giọng hòa nhã: "Cô Vưu, tình hình của thầy Ân cô cũng biết đó, tôi hy vọng cô có thể ở cùng với thầy ấy một thời gian. Đợi đến khi thầy hồi phục sẽ tự động rời đi, hơn nữa dựa vào tấm lòng và trí tuệ của thầy, tương lai nhất định sẽ rất cảm kích sự chiếu cố của cô."

*****

Vưu Minh Hứa cười nhạo, vừa định mở lời, Trần Phong liền nói tiếp: "Tôi đã thuê căn phòng cách vách, sống cùng bảo mẫu, đầu bếp, tài xế, gọi là sẽ lập tức có mặt. Ba bữa của cô và thầy đều có người đưa đến. Đồ ăn được chế biến bởi đầu bếp của một nhà hàng Michelin. Phòng ốc sẽ được dọn dẹp sạch sẽ trong lúc cô đi làm, tất cả việc nhà sẽ được giải quyết. Tuyệt đối không tạo ra một phiền toái nào cho cô trong cuộc sống thường nhật."

Vưu Minh Hứa sững người.

Những thứ khác không bàn đến, mỗi ngày có người dọn dẹp phòng còn làm việc nhà, đầu bếp Michelin......

Trần Phong tiếp tục nói: "Trí lực của thầy Ân hiện tại đích thực không chín chắn, lại không chịu rời cô, vì để đền đáp công ơn, mỗi tháng chúng tôi sẽ gửi trực tiếp vào tài khoản của cô 30. 000 tệ tiền công. Nếu như cô đón ngày lễ Tết cùng thầy Ân, mỗi lần sẽ trả thêm 5000 tệ nữa."

Lần này thì Vưu Minh Hứa cười thành tiếng: "Dùng tiền mua thời gian của tôi? Xin lỗi, không bán." Bị những lời này đả kích, cô đã hoàn toàn hiểu rõ, chuyện này coi là gì? Nếu sống cùng với tên đầu óc có vấn đề này, số phiền phức về sau chắc chắn đếm không xuể. Huống hồ hiện tại Ân Phùng rất ỷ lại vào cô, cùng chung sống sẽ càng ỷ lại thì biết làm sao?

Tương lai, nếu tên hư hỏng trưởng thành kia thức tỉnh thì tính thế nào?

Từ trong tiềm thức, cô có chút kháng cự với cảnh tượng đó.

"Nói xong chưa?" Vưu Minh Hứa nói, "Xong rồi thì đưa anh ta đi."

Trần Phong cũng hơi hối hận, ý thức được dùng tiền là nước cờ không hay. Cô cảnh sát này không giống những cô gái từng theo đuổi Ân Phùng. Trong số đó cũng có người thanh cao, song nhắc đến tiền, thần sắc của bọn họ ít nhiều cũng thay đổi. Còn người trước mặt không hề rung động, ánh mắt cô thẳng thắn thanh khiết, còn xen tia xem thường lạnh lẽo.

Cô càng khinh thường, Trần Phong càng yên tâm giao Ân Phùng cho cô.

Trần Phong cười nói: "Cô đừng giận, là tôi nói sai rồi, chúng ta không nhắc đến tiền nong. Ở Tây Tạng, cô đã cứu thầy Ân, còn cứu rất nhiều người khác mà không mong báo đáp. Cô là một cảnh sát quang minh lỗi lạc, là tôi tục tĩu. Xin lỗi cô!"

Lời này khá thuận tai, Vưu Minh Hứa không lên tiếng.

Trần Phong vừa quan sát sắc mặt cô vừa lặng lẽ đổ người về trước: "Nhưng cô xem đi, thầy Ân bây giờ rất ỷ lại vào cô, tôi lại không thể nhốt thầy được, cũng chẳng nhốt nổi. Cho dù hôm nay tôi có đưa thầy về, ngày mai, hoặc chưa cần tới ngày mai, tối nay thôi, là thầy sẽ chạy đến tìm cô. Chẳng lẽ để thầy ngủ ngoài hanh lang? Trước kia, thầy Ân là một người thích làm theo ý mình, cho dù hiện tại đầu có vấn đề nhưng tôi dám đánh cược, thầy có thể ngày nào cũng làm ra những việc tương tự. Như thế ngược lại còn làm phiền đến cô, ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, đúng không? Căn nhà này dù sao cũng có hai phòng ngủ, một phòng còn đang để trống. Chi bằng nhường một phòng cho thầy, coi như hai người cùng thuê. Chiều theo ý thầy, chưa biết chừng bệnh tình của thầy sẽ nhanh hồi phục hơn, vậy chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?"

Vưu Minh Hứa như cười như không nhìn cậu ta. Trần Phong biết cô xinh đẹp, tác phong lạnh lùng, lúc này bị cô nhìn như thế cũng bắt đầu thấy không tự tại, vô thức quay đầu nhìn về phía ban công.

Vưu Minh Hứa cũng nhìn theo.

Tên kia, không biết đã ngồi quay lưng về phía họ từ bao giờ. Thực chất bức tường lan can đã che khuất toàn bộ tầm nhìn của anh. Anh cúi đầu, nhưng cũng không ngoảnh lại, ngồi im bất động.

Vưu Minh Hứa nghĩ: anh chắc chắn đã biết trợ lý đang đàm phán với cô, quyết định việc đi hay ở của mình.

Cô di chuyển tầm mắt, cảm giác nơi góc ban công kia như có một mặt trời nhỏ đang nỗ lực tỏa sáng, cố gắng hết mức thu hút sự chú ý của cô, nhưng cô không muốn nhìn thấy nó.

Hết chương 29

*****

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, Vưu Minh Hứa kinh ngạc nhìn dãy số hiển thị trên màn hình.

Cục trưởng.

Cô lập tức cầm điện thoại đứng dậy, Trần Phong cúi đầu vặn mở nắp chai nước khoáng trên bàn. Vưu Minh Hứa liếc nhìn cậu ta, đi vào phòng ngủ nhận cuộc gọi.

"Cục trưởng."

Cục cảnh sát là nơi hang hùm miệng cọp. Cục trưởng năm nay đã năm 50 tuổi, bình thường ông rất hòa nhã, không nói nhiều. Song phần đông những người trẻ tuổi trong Cục đều sợ ông. Vưu Minh Hứa không sợ, nhưng cô thực sự rất tôn kính người này, dù sao thì số huy chương treo đầy trên bức tường trong văn phòng của ông ấy đâu phải chỉ để làm màu. Số tội phạm ông ấy bắt được e là còn nhiều hơn mấy lần số nghi phạm mà Vưu Minh Hứa cùng những cảnh sát hình sự khác đã gặp.

Đầu tiên, Cục trưởng hỏi thăm và biểu dương thành tích Vưu Minh Hứa đạt được trong vụ án Tây Tạng. Vưu Minh Hứa đứng thẳng, một tay chắp sau lưng, vô cùng tập trung lắng nghe.

Sau đó, Cục trưởng bỗng chuyển đề tài: "Nghe nói cô còn cứu được nhà văn nổi tiếng Ân Phùng?"

Vưu Minh Hứa đáp: "Vâng. Khi cứu còn chưa biết rõ thân phận anh ta."

Cục trưởng thân thiết nói: "Tôi đã gặp cậu ta, tên nhóc đó rất cừ. Tôi cũng rất yêu thích sách cậu ta viết, trong nhà có đầy đủ bộ sách, còn sở hữu cả bản có chữ ký. Chắc cô không biết, Sở trưởng Đoàn là đàn anh của cậu ta trong trường Bắc Đại*, cũng rất tán thưởng tài năng của nhóc đó. Tôi nói riêng với cô thế này: Cậu ta đã từng được mời tới phác họa chân dung tâm lý tội phạm cho vụ án giết người tàn bạo làm rúng động cả nước của huyện Thần, cung cấp giá trị tham khảo quan trọng cho quá trình phá án. Hơn nữa, tất cả những quyển sách cậu ta viết đều có tác dụng tuyên truyền và là kiểu mẫu cho hệ thống cảnh vụ. Người này có đóng góp và giúp đỡ cho công việc của chúng ta. Tất nhiên, luận đời tư, cậu ta cũng là một người bạn thân thiết của Sở trưởng Đoàn."

*Bắc Đại: tên gọi tắt của trường Đại học Bắc Kinh.

Vưu Minh Hứa không nghĩ tới còn có chuyện này. Cô quay ra nhìn phòng khách, Trần Phong vốn đang hóng chuyện lập tức ngoảnh đầu giả bộ thờ ơ. Vưu Minh Hứa nghĩ thầm: Không phải chứ......

Quả nhiên, Cục trưởng nói: "Ân tác gia xảy ra chuyện, chúng ta đều không vui vẻ gì. Hai ngày trước, Sở trưởng Đoàn còn đích thân đến thăm cậu ta một chuyến. Cậu trợ lý cũng đã giải thích rõ tình hình. Không ngờ hiện tại cậu ta có tâm lý ỷ lại vào người cứu mạng mạnh như thế, nhưng điều này cũng khá hợp tình hợp lý. Đây có lẽ chính là rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Nói tóm lại, về công về tư, tôi đều hy vọng cô có thể cố gắng giúp đỡ Ân tác gia. Đương nhiên, phải dựa trên tiền đề không làm ảnh hưởng tới công việc và cuộc sống của cô. Sở trưởng Đoàn cũng nhờ tôi gửi lời cảm ơn đến cô."

Kết thúc cuộc gọi, Vưu Minh Hứa đứng trầm mặc một hồi mới quay lại phòng khách.

Một chủ một tớ ngồi im thin thít, song một người là ngoan thật, người còn lại là tên mưu ma chước quỷ. Vưu Minh Hứa và Trần Phong nhìn nhau im lặng, Vưu Minh Hứa châm chọc: "Tìm đến cả Cục trưởng, Sở trưởng cơ đấy, trung thành ghê vậy. Đầu óc anh ta có vấn đề mà cậu vẫn làm theo?"

Trần Phong nói: "Đầu óc có vấn đề hay không là việc của thầy ấy. Tôi chấp hành mệnh lệnh là việc của tôi."

Vưu Minh Hứa nói: "Không được chiếm dụng bất kỳ thời gian làm việc nào của tôi, không được phép có thêm người khác sống trong nhà tôi. Nếu như anh ta có bất kỳ hành động quá khích hoặc mất lý trí nào, tôi sẽ lập tức đuổi anh ta ra ngoài."

Trần Phong do dự một chút, nói: "Được."

Vưu Minh Hứa không còn nói gì thêm, ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn ngồi nhìn ban công. Trần Phong kéo cửa bước ra, thủ thỉ bên tai Ân Phùng. Vưu Minh Hứa thấy Ân Phùng xanh một cục đứng bật dậy nghoảnh đầu nhìn cô.

Đôi mắt đó sáng ngời mà như ẩn chứa làn mây trôi lênh đênh trên nền trời.

Gương mặt Vưu Minh Hứa không biểu cảm, chỉ im lặng đối mắt cùng anh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-112)