Truyện:Chồng Trước Ngon Miệng - Chương 04

Chồng Trước Ngon Miệng
Trọn bộ 12 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Editor: Cẩm Tú

Như La Bách Việt mong muốn, người đàn ông này biến mất khỏi cuộc sống của cô sáu năm, hôm nay anh lại xuất hiện trước mắt cô, mang theo thân phận mới mà cô không thể tiếp nhận nổi —— ông chủ của cô.

Bên ngoài, ánh mặt trời rực sáng, giống như lửa giận bùng cháy ở trong đáy mắt cô.

Tô Tế Nhân không nói gì, che giấu nỗi thất vọng trong con ngươi thâm trầm. Bởi vì cô không muốn có bất kỳ liên quan gì tới anh, anh và cô giữ một khoảng cách, kìm nén nỗi nhớ nhung, anh cho là thời gian sáu năm đã đủ để giảm bớt những điều không vui, anh cho là cô còn có chút tình cảm đối với anh, nhưng hiển nhiên là anh quá lạc quan rồi.

Diệp Hoài Văn mỉm cười nói: "Phu nhân, đã lâu không gặp."

Phu nhân? Trong thoáng chốc mọi người yên lặng như tờ, vài chục ánh mắt sáng như đèn pha nhìn chằm chằm La Bách Việt, lóe lên vô số dấu chấm hỏi. Bách Việt chưa từng đề cập đến người chồng trước của mình, mắt thấy bầu không khí kì lạ giữa cô ấy và Tô Tế Nhân, chẳng lẽ...... Chẳng lẽ......

"Tôi không phải là phu nhân gì hết." La Bách Việt lạnh lùng nói với Tô Tế Nhân."Xin hỏi chủ tịch Tô, ngài muốn mua nhà trẻ nhỏ này của chúng tôi để làm gì?"

Diệp Hoài Văn giải thích."Các vị đều đọc báo hôm nay rồi chứ? Cửa hàng bánh ngọt NiNi muốn mở quán, sau khi tham khảo qua rất nhiều địa điểm, chúng tôi đã chọn trúng nơi này, giám đốc Hoàng đã bán tòa nhà và quyền kinh doanh cho chúng tôi rồi, về sau nơi này chính cửa hiệu của NiNi."

Các cô giáo sững sờ."Mấy người muốn phá bỏ nhà trẻ ư? Vậy công việc của chúng tôi phải làm sao bây giờ?"

"Không phải phá bỏ, mà là thiết kế lại." Diệp Hoài Văn mỉm cười."Nghe nói tình trạng của trường cũng không tốt lắm, cứ như vậy, thì các vị đi tìm một công việc khác cũng không phải là tệ lắm, không phải sao?"

Không tệ cái con khỉ! Các cô giáo kinh ngạc, giọng nói trầm thấp êm tai này đã lập tức đánh họ rớt xuống vực sâu u ám.

"Các vị có thời gian là hai ngày để dọn dẹp, sáng ngày mốt, tôi sẽ dẫn kiến trúc sư tới đây để xem qua địa điểm, chuẩn bị thiết kế lại." Tô Tế Nhân vẫn cứ nhìn chằm chằm vào La Bách Việt."Về các vấn đề liên quan khác, thư lí Diệp sẽ xử lý sau. Hiện tại tôi là ông chủ, xin các vị phối hợp."

Một giây trước, cảm thấy anh đẹp trai đến không người nào có thể sánh được, hiện tại chỉ cảm thấy anh xấu xa đến mức không ai có thể địch nổi!

"Không thể nào!" La Bách Việt lập tức phản đối."Khóa trình (chương trình học) của chúng tôi còn đang tiến hành, không thể nói dừng liền dừng!"

Tô Tế Nhân nói: "Thông báo cho phụ huynh của các em học sinh, hủy bỏ khóa trình, về phần trả lại học phí, tôi sẽ trả."

"Vậy những giáo viên như chúng tôi thì sao? Đột nhiên muốn đuổi việc chúng tôi, chúng tôi không hề chuẩn bị gì hết!"

"Phúc lợi sau khi thôi việc sẽ có, nếu như các vị nguyện ý, tôi có thể an bài cho các vị đến làm việc ở Mai Hoa."

"Chúng tôi theo ngành giáo dục, nếu chuyển sang nghề khác sẽ khó thích ứng——"

"Vậy thì phải xem nỗ lực của mọi người. Cuộc sống không thể nào thuận buồm xuôi gió, đến thời điểm cần phải chuyển đổi đường đua, chẳng lẽ muốn người khác giúp mọi người an bài mọi chuyện thuận lợi? Không có đạo lý này đâu." Tô Tế Nhân liếc nhìn mọi người, ánh mắt lạnh nhạt sắc bén tự có uy thế, các cô giáo hoàn toàn không dám phản bác.

Đáy mắt La Bách Việt bập bùng lửa giận."Ngài Tô là vì muốn lấy lòng bà chủ của NiNi, nên mới gấp gáp muốn đuổi người sao?"

Thần sắc của Tô Tế Nhân trở nên cao thâm khó lường."Đây là chuyện riêng của tôi, không cần giải thích với người ngoài."

Người ngoài? Anh nói cô là người ngoài! La Bách Việt tức điên lên, cắn răng nói: "Ngài Tô, chúng ta vào phòng làm việc nói chuyện." Cô quay đầu, ngang nhiên đi thẳng vào phòng làm việc, Tô Tế Nhân trầm mặc đi theo.

Cửa phòng làm việc vừa đóng một cái, La Bách Việt liền chất vấn."Giám đốc của bọn tôi nói anh uy hiếp ông ấy, nếu không bán nơi này cho anh, anh sẽ gây cản trở việc thu nhận học sinh, chuyện này có đúng không?"

Sắc mặt Tô Tế Nhân trầm xuống. Ông già kia, đã lấy tiền bịt miệng rời đi, thế nhưng vẫn lắm mồm."Anh chỉ thông qua ý định của Hoài Văn mua nơi này thôi, về việc cậu ta xử lý như thế nào thì anh không rõ lắm."

"Anh nhằm vào tôi sao? Vì muốn đối phó với tôi, mà không tiếc làm cho mấy chục người phải vứt bỏ công việc của mình?"

Tô Tế Nhân ngồi xuống. Tất nhiên là anh vì cô mà đến, đợi sáu năm mới có được cơ hội tuyệt hảo này, có thể thuận nước đẩy thuyền đến gần cô, nhưng đương nhiên anh sẽ không thừa nhận.

"Tại sao anh lại phải gây khó dễ cho em?"

"Bởi vì tôi không cho anh gặp con gái." Lý do này đã đủ. La Bách Việt cảnh cáo."Không cho phép anh cướp đi Lam, con bé là của tôi!"

"Em không cho phép anh gặp con gái, anh đã đồng ý rồi, sẽ tuân thủ. Vì vậy nên hôm nay anh lấy thân phận chủ tịch của Mai Hoa để tới đây, em nghĩ em nên lấy thân phận người thay mặt giám đốc, hay là thân phận vợ trước của anh để nói chuyện?"

Nhìn cô tức giận bừng bừng, hai gò má đỏ lên, anh lại có chút hoảng hốt.

Sáu năm trước lúc hai vợ chồng chia tay, cô giống như hoa nước, mệt mỏi tiều tụy, bây giờ cô lại kiều diễm tỏa sáng, giống như tìm được nơi thích hợp để bén rễ, nở rộ rực rỡ. Anh cho cô mái nhà ấm, hẳn là đã phá hủy nhà giam của cô phải không?

La Bách Việt tỉnh táo lại, nhíu mi tâm lại, thở dài nói."Được, bàn việc thôi. Phải làm sao anh mới chịu bỏ qua cho chúng tôi? Không bằng anh bán lại cho tôi đi! Được không?" Đôi tay cô đặt trên bàn, thiết tha nghiêng người nhìn anh chăm chú, không hề hay biết này tư thế này đã làm cho cơ thể của cô càng đầy đặn hơn."Anh ra giá đi!"

"...... Không bán." Tô Tế Nhân dừng lại một lúc, sau đó mới rút ánh mắt ra khỏi đường cong mê người của cô."Nghe nói em đã có ý muốn mua lại, nhưng giám đốc Hoàng ra cái giá em không gánh nổi, chắc hẳn bây giờ cũng không được."

"Không thể hạ giá sao?" Dẫu gì cũng từng là vợ chồng, có thể hạ giá xuống chứ?"

Đáp lại cô là im lặng. La Bách Việt âm thầm cắn răng, rất tốt, tên đàn ông xấu xa vô tình này!

"Vậy ít nhất thì cũng cho chúng tôi thêm vài ngày nữa đi, trong hai ngày thì gấp rút quá."

"Chỉ có thể thêm một ngày nữa." Anh cố ý kích thích cô.

"Nhưng còn phải liên lạc với phụ huynh, còn có các chuyện vặt khác, ba ngày cũng làm không xong ——"

"Tiến trình bên này đã định, kéo dài thêm một phút, tổn thất hơn một phần."

La Bách Việt nén giận, mặt dày yêu cầu."Xem như tôi là vợ trước của anh, cho thêm mấy ngày nữa được không?"

"Không được."

"Trong mắt anh chỉ thấy tiền thôi sao?" Cuối cùng cô cũng bùng nổ."Tội phạm tử hình ít nhất còn có bữa cơm cuố cùng, anh đột nhiên đuổi giết người tận nơi như thế, một chút tình cảm cũng không có, sao có thể như vậy được!"

"Tình cảm sao? Không để cho cha gặp mặt con gái ruột của mình, thì có tình cảm sao?"

"Anh...... Ghi hận việc tôi không cho anh gặp con?" La Bách Việt chợt lĩnh ngộ, trừng mắt nhìn anh."Trước khi ly hôn, tôi phát hiện mình mang thai, anh đã trả lời tôi thế nào?"

Tô Tế Nhân bình tĩnh nhìn cô chăm chú."Em không thể vì một câu nói vô tâm, liền phán anh tội tử hình."

"Được, coi như anh nhất thời nói sai, nhưng sau khi biết tôi sinh con gái, anh cũng không quan tâm, không phải sao?"

"Là em không cho phép anh gặp con bé."

"Anh lại đẩy trách nhiệm tới trên đầu tôi sao?"

*****

Editor: Cẩm Tú

Tại sao việc anh phối hợp với yêu cầu của cô, kết quả đều là lỗi của anh? Tô Tế Nhân cực kỳ bất đắc dĩ.

Cô li hôn trước mang thai, nếu anh thật sự muốn tranh giành đứa bé, không phải là không có phần thắng, chỉ đien;da"nl/qd là không đành lòng cướp đi nghị lực tinh thần của cô, tình nguyện tất cả đều thuận theo ý của cô, bây giờ mỗi một điều lại trở thành lý do để cô công kích anh.

"Dù sao, tôi sẽ không cho anh gặp con gái, nơi này cũng sẽ không trao cho anh." La Bách Việt cười lạnh."Chúng ta đã ly hôn, chủ tịch Tô, dù anh có tiền thế nào đi chăng nữa, có thể từ Ngọc Sơn đến eo biển Đài Loan, thì cũng không quản được tôi!"

"Mặc kệ em có nguyện ý hay không, anh đã là ông chủ của nơi này, có quyền xử trí cả nơi này." Sự bài xích của cô đã chọc giận anh."Anh thay đổi chủ ý rồi, chỉ cho mọi người một ngày, sáng ngày mốt anh dẫn người đến, nơi này chỉ cần lưu lại một mảnh giấy vụn, thì mọi người ngay cả vớ cũng không cần đi nữa."

"Anh là thổ phỉ sao! Cường đạo!"

"Xin em hãy chú ý giọng điệu nói chuyện với ông chủ!"

Cô gái nhỏ mới vừa đẩy cửa phòng làm việc ra, thấy chính là cảnh tượng tràn ngập thuốc súng này.

"Mẹ?"

"Lam?" La Bách Việt cả kinh, chạy như bay đến bên cạnh con gái."Tại sao lại tới đây? Không phải là nhà trẻ tổ chức chuyến đi thực tế sao?"

"Có bạn học bị bệnh sởi, nên cô giáo nói tạm thời giải tán." La Lam năm tuổi có giọng nói thanh thúy mềm mại, lông mi dài mắt to, màu da tuyết trắng, mái tóc dài tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, cô bé nhìn thấy Tô Tế Nhân, con ngươi thông tuệ có chút kì lạ, cái miệng nhỏ nhắn mím lại.

Tô Tế Nhân có vẻ bình tĩnh, nhưng nội tâm lại kích động không thôi. Lần đầu thấy con gái ở khoảng cách gần như vậy, dung mạo của con bé giống mẹ nó, còn vẻ mặt lạnh nhạt cẩn thận lại giống anh.

"Lam, bây giờ mẹ đang vội, cùng ——" La Bách Việt ngừng tạm."Cùng ông chú này nói chuyện, con đi tìm dì trước đi, tối nay chúng ta cùng nhau về nhà." Cô vội vàng đẩy con gái ra khỏi phòng làm việc.

Ông chú này? Tô Tế Nhân nhíu mày."Em không cho con bé biết anh là cha của nó?"

La Bách Việt châm chọc: "Có cần thiết không? Con bé là "đứa con gái" mà anh không cần mà!"

Cằm dưới của Tô Tế Nhân co rút, cực kỳ không vui."Bách Việt, em không cảm thấy em làm như vậy là quá tuyệt tình rồi sao?"

"So với câu nói muốn đoạn tuyệt đường sống của chúng tôi của anh, tôi còn coi là khách khí đấy——"

"Phực" Âm thanh nhỏ đột ngột ngắt lời cô. La Bách Việt cảm thấy cảm giác thít chặt trước ngực đột nhiên được nới đien;da"nl/qd lỏng, ngạc nhiên cúi đầu —— bộ đồ công sở không chịu nổi cảm xúc kích động cùng động tác của cô, nút áo bung ra, lộ ra làn da trắng như tuyết, còn có đường viền hoa của áo lót.

Xấu hổ muốn chết, cô che tay trước ngực."Tôi xử lý chuyện này một chút đã——" Thật may là, hôm nay không có mang "Cái dây chuyền kia".

Cô quay lưng đi lục tung khắp nơi, trong phòng làm việc không có áo khoác để che, chỉ có hộp kim chỉ. Chẳng lẽ phải khâu cúc ngay trước mặt anh ư?

Không ngờ đề nghị của anh càng kinh khủng hơn.

"Anh khâu giúp em." Anh nhặt nút áo lên, đi tới.

La Bách Việt vội vàng quay ngược lại."Không cần, tôi tự làm được......" Lại bị anh đẩy xuống ngồi trên bàn làm việc.

"Em quên là mỗi lần em cầm kim, đều đâm làm cho tay chảy đầy máu sao?" Anh bắt đầu xâu kim.

"Chảy chút máu có sao đâu." Quần bó hơi ngắn, cô cuống quít đè thấp làn váy, đến lúc này, vạt áo trước ngực càng mở rộng ra, cô còn chưa kịp che lại, anh đã cầm nút áo trở về chỗ cũ, bàn tay cách làn da trước ngực cô chỉ một xentimet.

Người cô cứng lại, không dám cử động, biết bây giờ tầm mắt anh đang rơi vào ngực cô, cô lui về phía sau không được, ưỡn ngực càng không xong, gương mặt ửng đỏ, từng tế bào cũng đều trở nên nhạy cảm.

Sau đó, anh nói ra ba chữ đã tiêu diệt hết cảm giác rung động của cô."Em mập ra."

"...... Anh không biết là phụ nữ rất nhạy cảm với chữ "Mập" này sao?" A, đúng là muốn cầm ống đựng bút ném anh mà.

"Anh biết chứ, nhưng anh lại thích em mập một chút." So với lúc li hôn thì cô đẫy đà hơn nhiều, áo lót màu tím đậm viền tơ tôn lên đường cong nữ tính của cô, làm ánh mắt anh trở nên lờ mờ."Cái này rất đẹp."

"Đúng vậy a. Chỉ có đồ cũ thôi, nút áo có thể thay được." Cô cho là anh đang nói đến đồ công sở.

Nhưng anh lại đang nói đến cảnh đẹp bên trong. Anh khẽ mỉm cười."Khâu xong đien;da"nl/qd rồi." Anh giúp cô cài nút áo lại, thuận tay sửa sang lại cổ áo, đụng phải gáy của cô, cô không tự chủ được, thân thể mềm mại suýt nữa đụng vào lồng ngực anh.

"A......" Cô muốn lui về phía sau, thế nhưng anh lại không tha, bàn tay trượt đến sau lưng cô, vây cô ở trong ngực anh. Trong nháy mắt nhịp tim cô đập mạnh, lồng ngực của anh vẫn rộng như trong trí nhớ, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái lẫn vào mùi nước hoa thanh nhã, làm cô say mê. Anh yên lặng nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng, khẽ mím môi vuốt nhẹ chóp mũi của cô, làm cô hồi tưởng lại tư vị ngọt ngào lúc anh hôn cô, ý loạn tình mê.

"Bách Việt, chúng ta thật sự không có khả năng sao?" Anh hỏi, giọng nói trầm thấp tràn đầy mị hoặc sưởi ấm đôi môi của cô, hai má cô mỹ lệ bóng loáng, hương thơm mềm mại của phái nữ hấp dẫn anh. Vào giờ khắc này, bóng ma ly hôn như thể đã biến mất, chỉ còn lại sự rung động mãnh liệt quen thuộc giữa hai bọn họ, anh muốn hôn cô, thân thể bởi vì khát vọng mà nóng lên.

La Bách Việt nhắm mắt lại, vào giờ khắc này cô động lòng, gần như muốn gật đầu, cô vẫn có cảm giác với anh, nhưng nhớ tới tình hình sáu năm trước, tâm lại lạnh xuống. Cô không hề do dự."Không thể nào." Cô khe khẽ đẩy anh ra.

"Mẹ anh không thích tôi, huống chi bà ấy đã giúp anh xem xét được đối tượng tốt rồi, hôm nay anh còn đặc biệt tới giúp người ta xem quán, anh còn nhớ chứ?" Cô đã xem qua tờ báo viết về bà chủ của NiNi, trong hình là một người phụ nữ thanh tú, đầy đủ các phẩm chất ấm áp lương thiện, cung kính, biết nhường nhịn, 100% là loại hình mẹ Tô mong muốn.

"Chỉ có mẹ anh nhiệt tình thôi, anh cùng đối phương chỉ là bạn bè." Anh không muốn giải thích trước mặt mọi người, lại càng không mong cô hiểu lầm.

Cô chua xót mà nói: "Mẹ anh thật sự muốn anh cưới, người con có hiếu như anh cũng không từ chối được đâu."

Tô Tế Nhân có chút tức giận."Em đã quên, ban đầu vì kết hôn với em, anh đã nói gì với bà chứ?"

"Tất nhiên là chưa." La Bách Việt nhỏ giọng nói: "Nhưng tôi cũng nhớ, lúc tôi nói muốn ly hôn thì anh không hề muốn níu giữ, một chút cũng không có."

"Bách Việt, anh không muốn cãi nhau." Anh bất đắc dĩ nói. Cô chỉ nhớ được những lỗi sai của anh thôi sao?

"Tôi chỉ muốn nói một câu thôi." Ánh mắt cô bỗng nổi lên nét dịu dàng khó có được."Anh là một người đàn ông tốt, anh thương mẹ anh, hiếu thuận với mẹ anh, mẹ anh rất vất vả mới nuôi lớn anh, cho nên mọi chuyện anh đều nghe theo bà ấy, những thứ này tôi đều hiểu, nhưng tôi không phải là con dâu lý tưởng của bà ấy, vì vậy kết quả của chúng ta chính là li dị."

Cô giễu cợt cười một tiếng."Lúc người ta muốn mai mối cho một đôi nam nữ, đều sẽ giới thiệu người đàn ông này có gia thế tốt, có cơ sở kinh tế, là một người con có hiếu, bây giờ tôi mới hiểu được, đứa con bất hiếu tất nhiên là không tốt, còn đứa con có hiếu lại bởi vì quá hiếu thuận, nên đành hy sinh vợ mình ở trong phần hiếu thuận này."

Sắc mặt của Tô Tế Nhân trở nên xanh mét."Đây chính là cảm tưởng của em đối với bốn năm hôn nhân của đien;da"nl/qd chúng ta? Vì sao lúc ly hôn lại không nói?"

"Bởi vì lúc ấy tôi còn không hiểu, trải qua mấy năm này, tôi đã thông suốt. Ngài Tô, anh rất hoàn mỹ, nhưng anh không phải là người mà tôi muốn."

La Bách Việt trượt xuống khỏi bàn làm việc, ngẩng đầu đối mặt với anh."Được rồi, ôn chuyện kết thúc, nói chuyện chính sự đi! Hiệp nghị của anh và giám đốc Hoàng, nhân viên chúng tôi đều không biết chuyện, anh ép buộc chúng tôi chuyển đi, thật không có đạo lý."

Tô Tế Nhân đè lửa giận xuống. Anh có quá nhiều lời muốn nói, nhưng bây giờ không phải lúc.

"Được, cho mọi người ở lại chỗ này cũng được, muốn cho kẻ kinh doanh nguyện ý tiếp tục, sẽ phải để cho anh ta thấy được lợi nhuận. Em hãy tập hợp hết tất cả các sổ đien;da"nl/qd sách thu chi, lúc đó chúng ta sẽ lại bàn về chuyện nên làm gì, cho em thời gian mười ngày, coi như là quà sinh nhật anh tặng cho em đi!"

Anh đưa mắt nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Sinh nhật vui vẻ, Bách Việt."

Thì ra là, anh còn nhớ rõ hôm nay là sinh nhật cô......

Cô đứng thẳng bất động trong chốc lát, mới mở miệng, giọng nói trầm thấp không mang theo cảm xúc."Vậy thì cám ơn anh đã nương tay, ngài Tô."

*****

Editor: Cẩm Tú -

Cứ như vậy, nhà trẻ dành được mười ngày hòa hoãn, tạm thời có thể thở một hơi được rồi.

Hoàng hôn, La Bách Việt cùng con gái die]n"da. lqơd về nhà, nói với em gái về chuyện ngày hôm nay, còn có quà tặng sinh nhật làm cô tức chết kia, La Diệu Tĩnh cười to, trầm trồ khen ngợi.

"Anh rể rất đẹp trai! Món quà sinh nhật này thật quá mức tưởng tượng mà!"

"Anh chị ly hôn rồi, đừng gọi anh ta là anh rể nữa." La Bách Việt rất buồn bực."Anh ta thật ác độc, muốn anh ta kéo dài thêm tầm vài ngày, vừa bắt đầu anh ta còn cự tuyệt."

"Nhưng sau một trận bị chị chém gọt thì đã mềm hóa rồi còn gì, xem ra anh ấy vẫn còn tình cũ với chị!" La Diệu Tĩnh cười hì hì."Không bằng chị lấy sắc dụ anh ấy, lừa gạt anh ấy đưa nhà trẻ cho chị."

"Làm ơn, đây là chuyện chính sự, phải dùng phương pháp chính đáng để giải quyết." La Bách Việt rất chính nghĩa, dùng phẩm chất riêng của phái nữ để can thiệp đã là chừng mực lớn nhất của cô, thái độ của anh đã dao động, cô chỉ có thể phỏng đoán, việc anh thỏa hiệp có liên quan tới cái nút áo kia.

"Anh ta muốn làm việc công, chị liền giúp anh ta giải quyết việc công, anh ta muốn chị chứng minh 'Canh Mầm' có giá trị tồn tại, chị liền chứng minh cho anh ta xem!"

"Nhưng chị vẫn yêu anh ấy, không phải sao?"

Cô không phủ nhận."Đừng nói nữa."

"Lam thì sao? Con bé nhìn thấy cha ruột, có phản ứng gì?"

"Chị chưa nói với con bé." Thấy con gái thay xong đồ đi ra ngoài, trên tay cầm cái ví đựng tiền lẻ không biết ở đâu ra, La Bách Việt ngẩn ra."Ví tiền ở đâu ra?" La Lam nói: "Hôm nay cô giáo dẫn bọn con đi công viên, ở công viên con gặp một bà lão, mắt kiếng của bà ấy rớt, con nhặt giúp bà ấy, bà ấy tặng cho con."

"Không phải mẹ đã dạy con không được nhận đồ của người lạ sao?" La Bách Việt lấy ví tiền kiểm tra, xác định bên trong không có vật phẩm khả nghi mới an tâm.

"Nhưng nó rất đẹp mắt, mẹ cũng sưu tập ví tiền, con muốn mang về đưa cho mẹ......"

Ánh mắt của La Bách Việt trở nên mềm mại hơn."Mẹ cần ví tiền thì mẹ sẽ tự đi mua, con hãy cẩn thận với người lạ. Hiện tại người xấu rất nhiều, Lam." Cô ngồi chồm hổm xuống, mặt đối mặt với con gái."Con biết người hôm nay tới nhà trẻ là ai không?"

La Lam gật đầu."Là cha ạ." Mẹ từng cho mình xem qua hình của cha.

"Có cảm giác gì?" Trước kia, khi con gái hỏi tại sao mình không có cha thì cô không có giấu diếm, đều kể cho con bé die]n"da. lqơd hết. Cô không biết đứa con gái thông minh sớm này của mình có thể hiểu được bao nhiêu, nhưng sau này không thấy con bé hỏi gì về cha nữa.

Đôi mắt to đen nhánh chớp chớp, La Lam rất nghiêm túc suy tư mấy giây."...... Cha rất đẹp trai."

La Diệu Tĩnh cười to. La Bách Việt mỉm cười."Còn gì nữa không?"

"Giọng nói của cha rất êm tai, nhưng ông ấy muốn đuổi các cô giáo đi, con không thích." Khi người lớn thảo luận chuyện này thì cô ở trong góc ngồi vẽ, đều nghe thấy cả, chân mày mảnh khảnh nhíu lên."Con cũng không thích ông ấy ác với mẹ như vậy."

"Ông ấy ác độc thì kệ ông ấy, mẹ không sợ." La Bách Việt yêu thương ôm lấy con gái, hôn nhẹ lên má con."Con đừng lo lắng, chuyện này mẹ sẽ xử lý tốt, sẽ không để cho các dì thất nghiệp."

Cô bé suy tư một chút, lại hỏi: "Mẹ là bởi vì cha đẹp trai, nên mới gả cho cha sao?"

La Diệu Tĩnh lại lớn cười, La Bách Việt véo em gái một cái."Dĩ nhiên không phải." Cô bất an hỏi: "Lam, con có muốn ở chungvới cha không?"

Đôi mắt xinh đẹp của La Lam lóe sáng."Con đã có mẹ với dì Diệu Diệu, ba người ở chung cũng rất tốt!"

"Vậy là được rồi! Ba người phụ nữ sống với nhau rất tốt." La Diệu Tĩnh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của La Lam "Đi, chúng ta đi chải đầu, hôm nay là sinh nhật mẹ, dì Diệu Diệu sẽ giúp con chải đầu còn đẹp hơn cả công chúa!"

La Bách Việt cười, đưa mắt nhìn em gái cùng con gái đi vào phòng, bờ môi cười yếu ớt biến mất, mất đi thân thể ấm áp của con gái, có cảm giác tịch mịch.

Cô khẽ thở dài, trở về phòng ngủ của mình. Trên bàn trang điểm, dây chuyền cô quên mang theo lẳng lặng nằm ở đó, xâu vào dây chuyền là nhẫn cưới của cô. Cô đeo dây chuyền lên, bờ ngực trống rỗng mới cảm thấy an ổn.

Đoạn thời gian lúc vừa mới li hôn, cô có thai, còn muốn tìm công việc, có lần nhận việc còn phải lưu lạc nơi đầu đường, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới bán nhẫn cưới lấy tiền. Cô xâu nó vào dây chuyền, dây chuyền lồng nhẫn cưới đeo ở trước ngực, kim die]n"da. lqơd cương lóng lánh giống như tình cảm cô đọng kết tinh lại, giống như có anh bầu bạn vậy.

Là bởi vì rất yêu anh, mới gả cho anh, bọn họ đều có cá tính kiên cường, giống như góc bánh răng có sức sống, bởi vì yêu nhau mà khảm hợp thành vòng tròn hoàn chỉnh. Bọn họ chống đỡ lấy lẫn nhau, lại cùng đi chống đỡ người yêu, mơ ước đơn thuần tốt đẹp như vậy lại tan vỡ, cô không có lòng tin để xây lên nữa.

Cô hiểu được khi cô tuyên cáo với anh, giữa bọn họ đã không còn khả năng, thật ra thì vẫn không bỏ được phần tình cảm này, trông ngóng một tình yêu vô vọng, cô cũng rất mâu thuẫn......

************

Tô Tế Nhân kết thúc xã giao, mười giờ về đến nhà, nhìn thấy mẹ và mẹ Đàm ngồi ở phòng khách nhiệt liệt thảo luận, trên khay trà bày ra tài liệu, Đàm Nhã Hâm kẹp ở giữa hai người mẹ, gần như không nói được gì.

"Mẹ Đàm, chào buổi tối." Anh lễ phép nói, cũng gật đầu với Đàm Nhã Hân.

Đàm Nhã Hân chính là bà chủ của "Nini", anh bắt đầu hợp tác với cô tầm nửa năm trước, anh muốn mở rộng nghiệp vụ, đã tìm ra được tiềm năng hợp tác kinh doanh trong các phố ẩm thực, tài nghệ của Đàm Nhã Hân rất khá, cũng rất có ý tưởng đối với kinh doanh, chỉ có bản tính là hay e dè, dễ dàng bị người mẹ cường thế chi phối, nên có người yêu cũng không dám nói.

Vương Lỵ Vân ngoắc tay với con trai."Tế Nhân, chúng ta đang giúp Nhã Hân nghĩ phong cách bố trí cho cửa hàng bánh ngọt, con cũng tới xem một chút đi!" Vóc người bà nhỏ nhắn, mái tóc màu muối tiêu được búi lên, có vẻ cao quý đoan trang, nheo mắt cười làm cho bà giống như một người phụ nữ duyên dáng. Bà rất vừa ý Đàm Nhã Hân, nghĩ hết biện pháp muốn kết đôi con bé và con trai.

Tô Tế Nhân lạnh nhạt nói: "Việc bố trí giao cho kiến trúc sư là được rồi, bọn họ tương đối chuyên nghiệp."

Mẹ Đàm cười nói: "Nhã Hân nhà chúng ta có thể mở cửa hàng ở bên ngoài, đều là do cháu giúp đỡ, chỉ là con bé tương đối nhát gan, cháu có thể đưa ra một ý kiến, con bé sẽ yên tâm hơn." Vừa nói vừa nháy mắt với con gái, muốn cô thừa cơ nối gần khoảng cách của hai người hơn, Đàm Nhã Hân rất lúng túng, cúi đầu xuống bàn trà.

Tô Tế Nhân lười phải đáp lại, nhìn về phía mẹ."Mẹ, con có việc muốn nói với mẹ."

Anh đi tới phòng khách sát vách, chờ mẹ đi vào, nói: "Hôm nay mẹ uống thuốc chưa?"

"Dĩ nhiên là uống rồi, có Nhã Hân đi theo mẹ, tâm tình mẹ tốt lên hẳn, ăn đủ bữa." Vương Lỵ Vân giật giây nhi tử."Nhã Hân là một cô gái tốt, chừng nào thì con cưới người ta? Đừng quên nhanh sinh con trai ——"

Tô Tế Nhân lắc đầu."Địa điểm dự định mở cửa hàng bánh ngọt, chính là nơi làm việc của Bách Việt."

"Thật sao?" Vương Lỵ Vân bĩu môi."Dù sao chúng ta cũng đã mua lại, đuổi cô ta đi là được."

"Mẹ, mẹ không thích cô ấy sao?"

"Mẹ chưa bao giờ thấy thuận mắt với cô ta cả! Tài năng, chức vụ, học vấn, hoàn toàn không xứng với con, trước mặt thân thích luôn khẩn trương, nói chuyện cũng không được, không có phong phạm của tiểu thư khuê các, con xem Nhã Hân đi, dịu dàng tao nhã——"

"Đó là bởi vì cô ấy có áp lực khi ở đây." Anh nhẹ giọng nói, nhớ tới buổi chiều đối đầu với cô, bộ dáng cô tự tin, khác với bộ dạng trước khi ly hôn tới cỡ nào.

Vương Lỵ Vân phẫn nộ nói: "Mẹ tạo áp lực cho cô ta lúc nào? Ở nhà chúng ta cô ta muốn cái gì cũng đều có, die]n"da. lqơd mẹ chỉ muốn cô ta chăm sóc con cho tốt, sinh đứa con trai, hai chuyện đơn giản như vậy mà cô ta cũng không làm được, bày sắc mặt hung dữ ra, ăn hiếp mẹ......" Nhìn con trai đi ra ngoài, bà kêu lên: "Tế Nhân, mẹ không cho phép con dây dưa không rõ với cô ta!"

"Nếu như truyền thông trở lại phỏng vấn mẹ... mẹ đừng nhiều lời với bọn họ, con cùng Nhã Hân chỉ là bạn bè mà thôi." Tô Tế Nhân không quay đầu, tự mình lên lầu.

Cha của anh giấu giếm thân phận đã kết hôn lui tới với mẹ, sinh ra anh, vợ cả của cha anh biết chồng lăng nhăng ở ngoài, không cho phép chồng mình lấy tiền nuôi anh, mẹ không dám tranh, ở trong nhà ăn nhỏ làm đầu bếp, khổ cực kiếm tiền chống đỡ cuộc sống của hai người.

Năm ấy anh mười tuôỉ, vợ của cha qua đời, ông cưới mẹ của anh, ba năm sau liền qua đời. Mẹ bởi vì chưa cưới đã mang thai, thường bị người bàn tán ở sau lưng, từ đầu đến cuối đều cảm thấy thân phận mình thấp kém, cho đến lúc anh dậy thì, dưới sự ủng hộ tiếp quản sự nghiệp của bác cả, mẹ mới thành lập lòng tin, dám ngẩng đầu lên cười nói với chị em dâu.

Thân là con trai độc nhất, hình như trời sinh nên gánh chịu một nửa chức vụ của cha. Mẹ là phụ nữ truyền thống, mọi việc đều lấy đàn ông làm chủ, không có chồng trong cuộc sống, đương nhiên anh trở thành đối tượng mà mẹ ỷ lại, một năm hôn nhân cuối cùng của anh, bà trúng gió bị bệnh, sauk hi lành bệnh càng giống như đứa con nít, dính anh càng chặt hơn.

Anh cũng không làm trái ý mẹ, gặp gỡ La Bách Việt, đây là lần đầu tiên anh muốn vì chính mình mà bắt lấy.

Anh vào trong phòng tắm tắm rửa. Anh nhắm mắt lại, nước nóng chảy xuống từ đầu tới chân, nước ấm thoải mái, thân thể của anh lại căng thẳng vô cùng, dạ dày mơ hồ co rút có chút đau đớn.

Anh mặc áo choàng tắm vào thong thả đi ra khỏi phòng tắm, đèn trên tường phản ra ánh sáng yếu ớt, máy điều hòa yên tĩnh vận hành, anh đi chân trần trên thảm lông dày, yên tĩnh không die]n"da. lqơd tiếng động, anh đang ở trong nhà, nhưng trong nhà này lại yên tĩnh giống như không có ai ở đây.

Anh lấy ly, rót rượu. Anh có thói quen trước khi ngủ sẽ uống một ly rượu để có thể ngủ được, tối nay, đôi tay rót rượu trở nên đờ đẫn.

Lúc mới vừa kết hôn, anh đang bắt đầu tiến vào sự nghiệp của nhà họ Tô, loay hoay trời đất mù mịt, lúc về đến nhà thì đã khuya, khoảng thời gian ngắn trước lúc ngủ, là khoảng thời gian hiếm có mà bọn họ gặp nhau, vợ luôn kể khổ với anh, cô ấy và mẹ không hợp nhau, anh chỉ biết trấn an cô, bỏ lỡ thời cơ hoàng kim để giải quyết vấn đề.

Anh cho rằng việc hai người không hợp chỉ xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng bản chất kiên cường của phụ nữ không ngừng lượn vòng, thật sự là anh nên sớm cảnh giác.

Lúc ký tên ly hôn thì anh biểu hiện thật bình tĩnh, vẫn làm công việc, lúc đến về nhà đã là nửa đêm, lại mất ngủ. Anh uống nửa bình rượu, mơ mơ màng màng mà sững sờ đối với vị trí của cô bốn năm nay, chợt lĩnh ngộ, mỗi đêm anh có thể an tâm ngủ, là bởi vì có cô ở đây, anh cho là chạy nước rút sự nghiệp, bảo đảm áo cơm cho người nhà, chính là một phương thức yêu của đàn ông đối với người die]n"da. lqơd nhà, nhưng anh lại bỏ quên gia đình là sự nghiệp của cuộc sống, cũng cần kinh doanh.

Anh vẫn cố gắng làm việc, hơn hai ngàn ngày không có cô, dùng hơn hai ngàn ly rượu đè nén nỗi nhớ nhung, mà không cách nào đoạn tuyệt tình cảm, để trong đáy lòng lên men, cho đến hôm nay, có cơ hội thay đổi.

Người phụ nữ ngoan cố mà anh yêu sâu đậm, nên làm sao để có thể thắng được lòng của cô đây?

Crypto.com Exchange

Chương (1-12)