Vay nóng Tima

Truyện:Chồng Trước Ngon Miệng - Chương 05

Chồng Trước Ngon Miệng
Trọn bộ 12 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)

Siêu sale Lazada


Editor: Cẩm Tú -

Hôm sau đi làm, La Bách Việt liền nghiên cứu sổ sách cùng các đồng nghiệp, sau mười lăm phút, đã có kết luận.

"Chúng ta vẫn có thể thu được lợi nhuận! Mặc dù là không nhiều. Ngài Tô muốn thu lợi bao nhiêu?"

"Anh ta chưa nói." La Bách Việt cau mày."Nghe die;n;da/nl"qd khẩu khí của anh ta, có vẻ chúng ta phải kiếm được nhiều hơn NiNi, anh ta mới không bắt trường chúng ta đóng cửa."

Minh Minh líu lưỡi."NiNi chẳng những mở cửa hàng chính mà còn mở thêm cả chi nhánh, nếu chúng ta có tài lực đó, thì còn phải ngồi ở đây mà phiền não hay sao?"

Mọi người ồn ào lộn xộn thảo luận."Chúng ta hãy tăng lớp tuyển sinh, là có thể kiếm thêm tiền."

"Không thể nào, mọi khóa học đã được sắp xếp kín cả rồi, hơn nữa nếu có mở thêm 100 lớp, cũng không thể theo kịp Nini."

"Cho nên anh ta sẽ không nhượng bộ, chỉ là cố ý ném cái vấn đề khó khăn này để làm cho chúng ta phiền não sao!"

"Tôi sẽ thảo luận lại với anh ta." La Bách Việt rất đau lòng, chồng trước nhằm vào cô, lại liên lụy đến các đồng nghiệp vô tội, cô có trách nhiệm gánh vác chuyện này."Đừng quá bi quan, tình huống tệ nhất là chúng ta chuyển đi, tôi sẽ không để cho anh ta giải tán 'Canh Mầm'......" Chợt thấy tất cả mọi người nhìn mình chằm chằm, cô kinh ngạc."Sao vậy?"

Mọi người tôi nhìn cô... cô nhìn tôi, một cô giáo lớn tuổi nhất mở miệng."Bách Việt, ngài Tô chính là chồng trước của cô phải không?"

Nếu bị đoán được, La Bách Việt cũng liền thừa nhận."Con gái của chúng tôi ra đời ngay sau khi ly hôn, vì bảo vệ Tiểu Lam, tôi chưa bao giờ nói với người khác nó là người của nhà họ Tô." Ban đầu tổ chức hôn lễ khiêm tốn, không có người nào biết được diện mạo của cô dâu, làm cho cuộc sống sau khi ly hôn của cô rất yên bình.

"Vậy là tốt rồi! Hai người ngay cả con cũng có rồi, anh ta cũng không thể không nể tình, kiên quyết gây khó dễ cho cô!"

"Nếu thật sự sợ tôi khó xử, anh ta cũng sẽ không tự mình tới cửa đuổi người. Thành thật mà nói, lúc mới bắt đầu tôi die;n;da/nl"qd đã lấy thân phận vợ trước để nói chuyện với anh ta, cũng chỉ đổi lấy được mười ngày này." Giọng của La Bách Việt trở nên lạnh lẽo."Cho nên xin mọi người phải thiết thực một chút, đây chính là mặt tiền để mở cửa hàng, nếu có ai đó từ bi cho tôi mượn tiền để vượt qua được cửa ải khó khăn này, càng nhiều càng tốt, đừng mộng tưởng hão huyền ngài Tô sẽ mở lòng từ bi."

Các giáo viên im lặng. Cơn tức của La đại mỹ nữ rất mạnh nha, hiển nhiên đề tài chồng trước là địa lôi của cô, cô bé trợ lý ngây thơ còn cố tình chưa phát hiện, còn khoa trương đạp lên một cước.

"Chị La, nếu ngài Tô muốn tái hôn với chị, thì vị hôn phu mới của ngài ấy sẽ gây khó dễ cho chị, chị có cảm thấy đau lòng không?"

Vù, một cơn gió lạnh thổi qua, bầu không khí trở nên yên tĩnh gượng gạo, mọi người đều nhìn cô bé trợ lý bằng ánh mắt khiển trách, cô bé trợ lý ù ù cạc cạc. Cô có ý tốt quan tâm mà, sao mọi người lại khinh khỉnh nhìn cô như thế?

"Không, tôi không có cảm giác gì hết." La Bách Việt nhếch miệng, cười ôn nhu."Nếu không phải là ngày hôm qua anh ta tới đây, tôi còn sắp quên mất anh ta trông thế nào rồi. Anh ta muốn tái hôn mấy trăm lần, muốn kết hôn với hà mã, cưới con voi, cưới cá nóc hay cưới yêu ma quỷ quái gì đó, tôi cũng không quan tâm, thật đấy, một chút cảm giác cũng không có."

"A......" Cô bé trợ lý lần đầu được mở mang kiến thức về biểu tình vừa điềm đạm vừa hung dữ, cuối cùng cũng biết mình đã hỏi một vấn đề ngu ngốc, vội vàng sờ mũi một cái.

La Bách Việt vỗ vỗ tay."Được rồi, sắp tới thời gian lên lớp rồi, ai có lớp thì đi nhanh đi, không có lớp thì tiếp tục ở die;n;da/nl"qd đây thảo luận."

************

Con trai chợt nhắc tới vợ trước, khiến Vương Lỵ Vân cảm thấy rất không ổn, buổi tối hôm sau phải thuyết phục con trai bỏ xuống chuyện công sự, mời mẹ con nhà họ Đàm tới nhà hàng ăn cơm, Tô Tế Nhân nhân tiện kéo Diệp Hoài Văn cùng tham dự.

Bầu không khí rất lạnh, nữ chính đứng ngồi không yên, nam chính thì mang bộ dáng không quan tâm, hai bà mẹ không thể làm gì khác hơn là cố gắng hâm nóng không khí.

"Nhã Hân, món cá sốt cà chua này ngon lắm đấy." Vương Lỵ Vân ân cần.

Mùi thơm của đồ ăn quá nồng, khiến Đàm Nhã Hân có chút buồn nôn."Cám ơn mẹ Tô, cháu tự lấy là được rồi."

Diệp Hoài văn đột nhiên nói: "Nhã Hân không quen ăn đồ ăn có hương vị quá nặng."

"Ôi trời, thế sao lại không nói sớm? Bác chọn nhà hàng món cay Tứ Xuyên, mỗi món ăn đều đậm vị......"

"Không sao, thỉnh thoảng nếm thử không tồi ạ." Đàm Nhã Hân mỉm cười."Mẹ Tô đừng ăn quá nhiều, thân thể bác không khỏe, nên ăn thanh đạm một chút."

Vương Lỵ Vân rất cảm động."Cháu thật thân thiết, giống như con gái của bác ấy, một mình bác ở nhà rất nhàm chán, cháu có thể đến thăm ta mỗi ngày là tốt rồi."

Tô Tế Nhân yên lặng dùng cơm, dạ dày có chút đau, mẹ mình đang bày Hồng Môn Yến*, càng làm cho anh ăn không ngon.

* Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.

Diệp Hoài văn cười nói: "Lần đầu tiên cháu gặp mặt Nhã Hân, đã cảm thấy cô ấy là một cô gái tốt bụng dịu dàng khả ái, đáng được thương yêu."

Đàm Nhã Hân đỏ mặt, mẹ Đàm cười nói: "Tô phu nhân, hiếm có cơ hội hai nhà chúng ta ở chung một chõ, cũng là die;n;da/nl"qd duyên phận, có đối tượng tốt, bà phải lưu ý giúp con bé đấy! Ly dị rồi cũng không sao, chỉ cần thương yêu con bé là đủ rồi." Bà lén nhìn Tô Tế Nhân. Nói trắng ra như vậy rồi, sao anh vẫn Bất Động Như Sơn vậy?

Diệp Hoài Văn nói: "Chỉ có điều cũng nên nghe ý kiến của Nhã Hân, quan trọng nhất là cô ấy có thích hay không......"

Vương Lỵ Vân lườm anh ta một cái." Hoài văn, hôm nay cậu nói hơi nhiều rồi đấy." Vai phụ thì chen miệng vào làm gì? Bà ra ám hiệu với con trai."Thật sao, đàn ông tốt khó tìm. Tế Nhân, Nhã Hân không thèm để ý đến chuyện con đã ly dị, con nghe chưa?"

Tô Tế Nhân uống trà, lạnh nhạt nói: "Hoài văn chính là một người đàn ông tốt."

"Cậu ta không phải trọng điểm." Đó, con trai không vội, bà làm mẹ lại cấp bách muốn chết đây rồi, Vương Lỵ Vân dứt khoát nói rõ."Con chưa từng suy nghĩ tới việc tái hôn?"

"Không có." Tô Tế Nhân áy náy nhìn thư kí một cái, người sau đáp lại bằng một nụ cười khổ."Con cho là mẹ hi vọng con tiếp tục độc thân."

"Có người mẹ nào sẽ hi vọng con mình cô đơn chứ? Mẹ nghĩ là cuộc hôn nhân sai lầm trước đó đã làm cho con mệt chết rồi, cho nên cho con thời gian để hồi phục tâm tình, tất nhiên mẹ hi vọng con có thể tìm lại được đối tượng tốt."

"Con chưa bao giờ thấy cuộc hôn nhân ấy là một sai lầm." Bất luận anh có khai thông với mẹ như thế nào, cũng không có cách nào để thay đổi thành kiến đã bén rễ kiên cố của bà die;n;da/nl"qd dành cho Bách Việt, nên bây giờ anh không muốn uổng công nói nữa.

Anh lơ đãng ngó ra ngoài cửa sổ, thì nhìn thấy một đôi nam nữ đi qua vỉa hè ở đối diện, người đàn ông có dáng người cường tráng, người phụ nữ dắt theo một cô bé —— chính là La Bách Việt và con gái anh.

*****

Editor: Cẩm Tú -

Cô đi nhanh, nói chuyện với người đàn ông xa lạ kia, vẻ mặt của người đàn ông nghiêm túc, cô nở nụ cười, hình di;en"d/anl"qd như sợ đối phương tức giận, có phải đang gặp phải phiền toái hay không?

Vương Lỵ Vân nói tiếp: "Kết thúc bằng cách ly hôn, không sai lầm thì là thế nào? Cho nên lúc này hãy nghe mẹ, đối tượng mẹ giúp con lựa chọn cẩn thận tuyệt đối không sai."

Đó là con dâu mà mẹ muốn, không phải là người vợ mà con yêu. Anh không muốn nói như thế với mẹ."Con đi trước, mọi người cứ từ từ dùng bữa, ăn xong Hoài văn sẽ đưa mọi người về."

"Tế Nhân!" Vương Lỵ Vân tức giận gọi con trai lại, nhưng anh cũng không quay đầu lại.

Bà tức giận nói không ra lời. Bình thường đối với bữa tiệc như vậy con trai còn có thể có chút ứng phó, nhưng sau khi gặp lại vợ trước, rõ ràng là rất lơ đãng, chẳng lẽ nó muốn nối lại tình xưa?

Mẹ Đàm trấn an bà."Đừng tức giận, đừng tức giận, người trẻ tuổi có suy nghĩ của riêng mình, nên cho nó một chút thời gian." Bà lấy lui làm tiến."Có lẽ Nhã Hân nhà tôi không có duyên với nó, tôi nghĩ chuyện này coi như xong......"

"Biết nhau lâu như vậy rồi mà còn tính là không có duyên sao? Dù sao con dâu tôi công nhận chỉ có một mình Nhã Hân, nó đừng có nghĩ tới việc cưới người khác!" Bà không cho phép người di;en"d/anl"qd phụ nữ kia lại bước chân vào cửa nhà họ Tô thêm một lần nữa!

Đàm Nhã Hân kéo kéo vạt áo của mẹ, nhỏ giọng nói: "Mẹ, mẹ và mẹ Tô đừng tác hợp cho con với anh Tô nữa, bọn con hoàn toàn không có tình cảm với nhau, hơn nữa con......" Cô mới liếc nhìn Diệp Hoài Văn, mu bàn tay lập tức bị mẹ nhéo một cái.

"Con bé ngốc!" Mẹ Đàm nhỏ giọng mắng: "Con muốn cả đời này phải làm bánh mì sao? Thừa dịp bây giờ người ta đang chú ý tới sự nghiệp nhỏ của con, nhanh nắm lấy cơ hội mà gả đi đi! Tình cảm ư? Tình cảm có thể làm cơm ăn sao? Mẹ đang giúp con tìm phiếu cơm dài hạn, làm quý phu nhân hơn là cầm bán bánh mì gấp mấy trăm lần!"

Đàm Nhã Hânbất đắc dĩ, lén dò xét Diệp Hoài Văn, anh ta nháy mắt với cô mấy cái, cười khổ, vẻ mặt đồng tình mang theo tự giễu. Cô âm thầm thở dài, từ nhỏ đã thuận theo mẹ, bây giờ vì mình mà muốn tự quyết định gì đó, thì lại không nói nên lời——

************

"Bách Việt, em phải đi tìm nhà, tại sao không cho anh biết, lại chạy đi tìm người khác?" Lý Triển Vi nghiêm mặt hỏi. (nhắc lại cho bạn nào ko nhớ, đây chính là ông chú ở đoạn mở đầu đấy)

La Bách Việt nói quanh co."Tôi nghe nói là bên kia có mặt tiền muốn cho thuê, thì đi qua xem một chút, vừa lúc người môi giới ở đó, liền thuận tiện nhờ anh ta, không phải cố ý không để cho anh đảm nhiệm cuộc làm ănn ày."

Thật xui xẻo, cô đang tận lực chọn tòa nhà khác, muốn giúp "Canh Mầm" tìm được nơi đặt chân, sau khi đón con gái tan di;en"d/anl"qd học xong liền qua xem, không ngờ Lý Triển Vi cũng ở gần đó, bị bắt ngay tại trận.

Cô véo nhẹ lòng bàn tay con gái, La Lam thông minh phối hợp bước nhanh hơn, Lý Triển Vi vẫn theo sát.

"Nhà trẻ chuyển đi, em cũng không nói với anh, xem anh như người ngoài sao? Chuyện hôm qua anh nói với em, em thật sự không cân nhắc sao?"

"A, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên làm bạn bè thì tốt hơn......"

Lý Triển Vi bước lên ngăn cản bước đi của cô."Anh có điểm nào làm em thấy gai mắt?"

La Bách Việt kéo con gái ra phía sau, thái độ rất khách khí."Không có, anh rất tốt, từ đầu đến chân đều rất tốt, nhưng mà tôi không thích, cũng không có cảm giác gì với anh cả, vậy thôi."

"Chúng ta đều có tuổi rồi, không nên đặt tình yêu nam nữ vào vị trí đầu tiên nữa, nên thực tế hơn ——"

"Tại sao có tuôit thì không thể hưởng thụ tình yêu?" Đầu lông mày La Bách Việt giật giật. Hắn giám cả gan nói cô già?!

"Muốn điên cuồng, lúc tuổi còn trẻ đã điên đủ rồi, bây giờ chúng ta tìm đối tượng phải cân nhắc nhiều nhân tố thực tế hơn, ví dụ như tình trạng kinh tế ổn định, tính tình có hợp hay không, là có thể bầu bạn sống chung lâu dài rồi." Lý Triển Vi cứ liến thoắng như đúng rồi."Nói không khách khí một chút, em đã ly dị rồi lại còn có con, tốt nhất không nên quá soi mó."

Phựt, dây thần kinh của La Bách Việt đứt một cái, mỉm cười lễ phép biến thành cười lạnh sắc bén."Ý của anh là điều kiện của tôi kém, chỉ có thể chấp nhận hàng thứ cấp (second-hand), ví như anh sao?"

Vẻ mặt Lý Triển Vi liền biến sắc."Bách Việt, lời này của em rất khó nghe!"

"Anh tùy tiện phê bình tôi thì không khó nghe sao? Ngài Lý, tôi cho anh biết, tôi, không, có, khả, năng, kết, giao, với, anh! Tôi không mượn anh vất vả quan tâm, tôi có giá trị hay không cũng không tới phiên anh bình luận, nói không khách khí một chút, anh cứ ôm tâm di;en"d/anl"qd tình chín bỏ làm mười như vậy, tuyệt đối không thể nào tìm được người bầu bạn lâu dài, bởi vì anh không tin tưởng giá trị của mình, đối phương cũng sẽ không coi trọng anh!"

Chợt, sau lưng một giọng nói nam cắt đứt lời cô.

"La tiểu thư, em từ chối cuộc hẹn ăn tối với anh, thì ra là có hẹn với vị này sao?"

*****

Editor: Cẩm Tú

La Bách Việt quay đầu lại, nhìn thấy Tô Tế Nhân đứng sau lưng, anh đi giày Tây, vẫn là bộ dạng hoàn mỹ die"n/d]anl[q. d không tỳ vết như cũ, lễ độ nhìn Lý Triển Vi, phong thái nhẹ nhàng, khiến cảnh đêm hoa mỹ của thành phố cũng trở nên mờ nhạt.

Sắc mặt Lý Triển Vi xám xịt. Người này không phải là chủ tịch "Mai hoa" sao? Khó trách La Bách Việt gai mắt với hắn, chỉ cần một sợi lông mi của người này cũng hơn cả người hắn rồi! Hắn nhếch nhác quay đầu rời đi.

La Bách Việt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Tế Nhân."Tôi có thể tự xử lý." Anh có ý tốt giải vây, nhưng cô không cảm kích.

"Ừ, là anh xen vào việc của người khác, em không phải cần để ý." Tô Tế Nhân lạnh nhạt nói, nhìn con gái. Cô bé vẫn dựa vào bên người mẹ, thấy ánh mắt của anh nhìn tới, cô bé xoay đầu đi.

"Tại sao anh lại ở đây? Là đặc biệt tới tìm tôi để nói chuyện về Canh Mầm sao?"

"Vừa đúng lúc anh có ăn tối ở gần đây thôi, nhưng bây giờ em nói cũng được."

"Không, tôi tan việc rồi, hãy đợi đến ngày mai, tôi muốn đưa con gái về nhà."

"Xe của anh ở gần đây thôi, để anh tiễn hai người về!"

"Không cần." Cô kéo con gái quay đầu rời đi, phát hiện anh đi theo mình ở phía sau."Anh đi theo làm gì?"

"Cùng đi bộ buổi tối với hai người."

Cô mím môi."Tùy anh." Cô kéo tay con gái, tiếp tục đi.

Anh nhìn mẹ con cô, tay nắm tay, cùng nhau đi xuyên qua cảnh đêm rực rỡ của thành thì, họ tán thưởng các tủ kính bày hàng, quan sát quang cảnh thành phố, họ chính là phong cảnh đẹp nhất, không khí bên người bọn họ đặc biệt ngọt ngào. Anh đi theo họ, để cho dấu chân của anh đi qua dấu chân của hai người, tưởng tượng bọn die"n/d]anl[q. d họ là người một nhà, đang muốn cùng nhau về nhà, có cảm giác hạnh phúc dễ chịu ấm áp, tựa như là vui vẻ, nhưng thực tế thì, trong căn nhà kia, không có vị trí của anh, vì thế anh cảm thấy mất mát sâu sắc.

"Chủ tịch Tô không có chỗ khác có thể đi sao?" Anh không thấy phiền à? La Bách Việt thấp thỏm không yên.

"Không có." Tâm tình của Tô Tế Nhân có chút tệ."Vốn là rất buồn bực chuyện bữa tiệc, nhưng anh trốn ra được."

Xem ra anh vẫn chưa có ý định rời đi, không bằng nắm chặt thời gian nói chuyện chính sự. La Bách Việt dừng ở trước gian hàng bán trái cây, ý bảo con gái tránh đi."Mở cửa hàng không phải chuyện nhỏ, các anh nhất định có văn kiện, Canh Mầm không phải là địa điểm duy nhất chứ?"

"Thật ra là không."

Cô cắn răng."Nói đi, muốn anh bỏ qua cho chúng tôi, phải bỏ ra cái giá gì? Nhưng nói trước, tôi sẽ không giao Lam cho anh."

Anh bất đắc dĩ."Em thật sự cho rằng anh sẽ máu lạnh như vậy, bắt các em phải mất đi công việc ư?"

"Thái độ ngày hôm qua của anh rất cường thế, thoạt nhìn rất muốn đuổi tận giết tuyệt chúng tôi."

Anh im lặng."Xin lỗi, hôm qua anh có chút kích động. Chỉ là, nếu như hôm nay là người khác mua nhà trẻ của bọn em, người đó muốn các em phải đưa ra một khoản tiền mới chịu buông tha, thì em phải làm thế nào?"

"Vẫn cứ lo liệu thôi." Cô bĩu môi."Tôi không phải là chưa từng trải qua tình hình tồi tệ hơn thế này."

"Nếu em chịu nhận tiền nuôi dưỡng, sẽ thoải mái hơn nhiều." Năm đó, cô kiên trì không cần tiền nuôi dưỡng, anh kiên trì muốn chu cấp cho cô, mở một tài khoản, hàng tháng cứ chuyển tiền vào đó, nhưng cô chưa từng nhận dù chỉ một đồng.

"Tôi đã nói rồi, tôi không cần, tôi có thể tự nuôi sống mình." Cô cười lạnh."Tôi không thiếu tiền của nhà họ Tô mấy người——"

"Bách Việt, anh thật sự không muốn cãi nhau." Anh thở dài."Bình tĩnh suy nghĩ một chút đi, bắt đầu từ khi đồng ý ly hôn, có chuyện nào ta không chiều theo ý của em? Anh thành tâm muốn die"n/d]anl[q. d bồi thường cho em và con gái. Chúng ta chỉ ly hôn, cũng không phải có thâm thù đại hận, đừng căm thù anh như vậy, được không?"

La Bách Việt cắn môi, cảm giác mình là có chút quá mức.

"Được rồi, vậy ít nhất anh đừng coi chúng tôi là mẹ góa con côi đáng thương, chúng tôi sống rất tốt."

"Anh không có, mới vừa rồi nghe em mắng chửi người với tốc độ một phút 500 chữ, anh tin tưởng em cực kì khỏe mạnh."

Cô phì cười."Tính tôi vốn như vậy, anh cũng không phải là không biết."

"Vậy, về sau chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt được không?" Lòng anh tràn đầy mong đợi."Em mang cả con gái theo nữa, chúng ta ăn chung một bữa cơm, ít nhất hãy để cho anh làm điều gì đó đúng với trách nhiệm của người cha."

"Tôi chưa từng cấm anh và Lam gặp mặt!" Thấy vẻ mặt anh phản đối, côđổi lời nói."Tôi không cho phép anh gặp con bé, nhưng con bé cũng không muốn gặp anh."

"Tại sao?" Anh kinh ngạc nhìn con gái, nhìn thấy con bé đi về phía sau của gian hàng bán trái cây.

"Tôi không biết, tôi đã hỏi con bé có muốn gặp anh không, con bé nói không muốn." La Bách Việt cũng thấy con bé đi vào góc tối."Lam, con đi đâu thế?"

"Có mèo." La Lam dừng chân ở một góc thùng chứa đầy giấy, cẩn thận nghe, quả nhiên có tiếng mèo kêu.

Sắc mặt La Bách Việt biến hóa."Không có, con nghe lầm rồi."

"Có mà." La Lam rất chắc chắn, kéo thùng giấy ra tìm kiếm, quả nhiên phát hiện một mèo đen nhỏ ở dưới đáy thùng, mắt cô bé sáng lên."Mẹ, con muốn nuôi ——"

"Không được." La Bách Việt gạt bỏ ý định, bắt đầu nhức đầu."Đây là mèo hoang, không khỏe mạnh, có bệnh truyền nhiễm."

"Con sẽ đưa nó tới bác sỹ thú y, cho nó chích thuốc!"

"Động vật nhỏ gặp bác sĩ rất tốn tiền."

"Con có tiền tiêu vặt để dành!" La Lam vội la lên: "Mẹ, mẹ đã đồng ý cho con nuôi mèo rồi nhé!"

"Mẹ đã từng đồng ý, nhưng năm ngoái mèo của bà nội Lâm chết, con khóc cả một tuần lễ, mẹ không muốn chứng kiến con như thế nữa." Con mèo kia lớn lên cùng với con gái, lúc già rồi die"n/d]anl[q. d chết đi thì con gái khóc cả ngày, cô không muốn con gái đau lòng như vậy nữa."Đừng nuôi mèo, mẹ sẽ mua đôi giày trượt băng con muốn cho con."

La Lam rất kiên trì."Con muốn nuôi mèo, con không muốn giày trượt băng!"

Tô Tế Nhân đứng ngoài quan sát. Anh hờ hững quan sát cảnh cô bé thiết tha với con mèo, người mẹ lại lo lắng cô bé dành quá nhiều tình cảm, anh không nhịn được mở miệng."Anh nuôi cho!"

Hai mẹ con đồng thời ngạc nhiên nhìn anh, La Bách Việt nói: "Anh chưa từng nuôi động vật nhỏ, thì nuôi mèo thế nào?"

"Chỉ là con mèo, sẽ không quá khó khăn." Anh mỉm cười với con gái, con bé có vẻ kinh ngạc, con ngươi sáng ngời như quả hạnh nghi ngờ nhìn anh.

La Bách Việt nghĩ anh muốn lấy lòng con gái, cười lạnh."Anh có thật sự biêts nuôi mèo ra sao không đấy?"

Vì vậy ba người mang mèo con đến chỗ bác sĩ thú y. Bác sỹ thú y kiểm tra con mèo."Ước chừng một tháng tuổi, không có tật bệnh gì, phải khử trùng, tiêm chủng một lần."

Tô Tế Nhân hỏi: "Có thể tắm cho nó không?" Mèo con có vẻ không được sạch sẽ, đám lông lộn xộn không đều nhau, giống như một con nhím biển, anh có thể chịu được xấu xí, nhưng không thể chịu được bẩn.

"Còn quá nhỏ, tắm sẽ cảm. Nếu đưa cho nó thức ăn gia súc, nó sẽ không ăn, phải dùng sữa bột chuyên dụng của mèo, dùng ống tiêm cho nó ăn."

"Phải tự tay cho nó ăn?" Tô Tế Nhân cảm thấy có chút khó giải quyết, nhìn bác sỹ thú y làm mẫu cách dùng ống tiêm cho ăn, mèo con một giây trước còn giãy giụa muốn chạy trốn lập die"n/d]anl[q. d tức hút mạnh ống tiêm, tướng ăn...... Ừm, không có bình luận.

Anh nheo mắt nhìn con gái, sắc mặt con bé nặng nề nhìn chằm chằm mèo con, vẫn không để ý tới anh.

"Còn phải chuẩn bị một chậu cát cho nó đi vệ sinh, nó sẽ tự mình dùng, nếu như không có bài tiết, dùng cây bông vải kích thích bốn phía hậu môn của nó, chọc nhẹ nhàng là được rồi."

Tô Tế Nhân chỉ cảm thấy bên trán xuất hiện mây đen."Chuyện này......" Nghe là lạ......

La Bách Việt lành lạnh nói: "Đừng lo lắng, mèo con không hiểu gì cả, sẽ không kiện anh tội quấy rối tình dục đâu. Ngộ nhỡ nó kiện anh... anh có thể mời luật sư, đảm bảo nó ngay cả sữa cũng không được uống."

Tô Tế Nhân trừng mắt với cô, cô có vẻ hả hê. Anh nói với bác sĩ thú y: "Còn có cái gì phải chú ý nữa?"

La Bách Việt chen miệng."Phải chú ý giữ cho ấm, mèo đến nhà mới sẽ thấy sợ, có thể cả đêm sẽ kêu meo meo."

"Anh rất ít ngủ, không sợ ầm ĩ."

"Chất bài tiết của mèo rất thối." Người đàn ông sạch sẽ này tuyệt đối không chịu nổi!

"Chú ý thông gió sẽ không vấn đề."

"Nhất định anh sẽ rất nhanh chán, ném nó cho Diệp Hoài văn chăm sóc!"

"Anh sẽ tự tay chăm sóc nó, từ sáng đến tối."

"Không thể nào, anh hoàn toàn không có kiên nhẫn!"

Ha ha, đôi tuấn nam mỹ nữ này rất biết đấu võ mồm đó. Bác sỹ thú y thức thời, tiếp tục kiểm tra con mèo.

Cô muốn khơi chuyện với anh đúng không? Tô Tế Nhân lạnh nhạt nói: "So với một người lần đầu tiên gặp mặt ông chủ, liền mắng anh ta là thổ phỉ, thì tiểu thư xinh đẹp cường đạo, anh nghĩ anh rất có kiên nhẫn."

"Tôi......" La Bách Việt cứng họng, hung hăng trừng anh, phát hiện vẻ mặt của anh rất nghiêm túc."Anh die"n/d]anl[q. d thật sự muốn nuôi nó? Tại sao?" Muốn lấy lòng con gái, thì tặng quà không phải bớt phiền hơn sao?

"Anh muốn được trải nghiệm cảm giác nuôi lớn một sinh mệnh."

*****

Editor: Cẩm Tú -

Cô ngơ ngẩn, nhìn anh, trong mắt anh có tiếc nuối vì đã bỏ qua quá trình lớn lên của con gái, còn có khát vọng mãnh liệt, khát vọng cuộc đời của bọn họ sẽ gắn bó lại một lần nữa, bị ánh mắt tràn ngập tình ý như vậy nhìn chằm chằm, cô khẽ run rẩy, không kìm được mà nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của con gái.

Tô Tế Nhân nhìn con gái."Con cũng không tin là cha thật sự có thể chăm sóc cho mèo con hay sao?"

La Lam liếc nhìn mẹ, thấy vẻ mặt mẹ có vẻ phức tạp, cô bé không nói lời nào, nhưng trong ánh mắt ẩn chứa vẻ tò mò đối với anh.

Anh ngồi chồm hổm xuống, nhìn thẳng vào con gái."Cha đảm bảo sẽ nuôi nó khỏe mạnh, lúc con muốn chơi với nó, có thể tới tìm cha." Anh đưa ra danh die"nd. anlqq/d thiếp."Đây là nơi cha làm việc."

La Lam chần chờ nhìn mẹ một cái, bàn tay nhỏ bé mềm mại nhận lấy danh thiếp.

************

Sáng sớm hôm sau, bách hóa "Mai hoa" chưa mở cửa buôn bán, Tô Tế Nhân theo thói quen nhiều năm, tám giờ rưỡi bước vào cửa chính của bách hóa, nhân viên đứng dọc đường chào hỏi với anh.

"Chào buổi sáng, chủ tịch!" Mọi người rớt cằm, chủ tịch tài hoa anh tuấn của bọn họ, mang theo một cái lồng đựng mèo, bên trong là vật thể màu đen không rõ hình dáng phát ra âm thanh meo meo—— anh mang mèo tới nơi làm việc?

" Chào buổi sáng." Thần thái của Tô Tế Nhân vẫn thong dong, cao quý không tỳ vết như có ánh sáng, dẫn đến con vật nhỏ đang nằm trong lồng cũng lấp lánh theo, giá trị con người bất phàm, các nhân viên dùng ánh mắt kính nể đưa mắt nhìn anh vào thang máy, bàn luận ầm ĩ.

"Chúng ta chuẩn bị mở quầy bán thú cưng rồi hả? Nên chủ tịch mới mang mèo tới để nghiên cứu......"

Tô Tế Nhân đi vào phòng làm việc ngồi vào chỗ của mình, một phút sau, Diệp Hoài Văn Tiến đến báo cáo lịch trình của hôm nay.

"Chủ tịch, chín giờ sáng hôm nay có cuộc họp!" Hả! Nhìn thấy chủ tịch đặt một con mèo màu đen lên bàn."Mèo ở đâu ra?" Xấu quá à.

"Tối hôm qua nhặt được." Mèo con sợ hãi hít thở phì phò, Tô Tế Nhân trấn an nó."Đừng sợ."

"Sao đột nhiên lại nhặt mèo về nuôi?" Nếu thật sự muốn nuôi cũng nên tìm con nào có giấy chứng nhận chứ, đường đường là chủ tịch trang nghiêm lại đi nuôi con mèo xấu xí thế, giống như mỹ nữ cài hoa loa kèn, đúng là chà đạp khí chất!

"Đây là mèo của con gái tôi."

Ồ, hiểu rồi."Mèo nhỏ như vậy, chăm sóc khó khăn không?"

"Cũng may, việc cho nó bú sữa tương đối phiền toái, luyện tập một đêm, cuối cùng cũng nắm được bí quyết rồi."

Diệp Hoài văn sững sờ."Ngài cho nó bú sữa?" Nhìn chủ tịch đổ sữa từ bình die"nd. anlqq/d thủy tinh vào cốc, lấy ống kim tiêm ra hút sữa vào đó, ngón cái cùng ngón trỏ bàn tay trái nắm vào sau gáy mèo con, làm cho mèo con nằm trong lòng bàn tay anh.

"Buổi sáng đi vội quá, chưa kịp cho nó ăn, nó rất tham ăn, nếu không được ăn thì bao tử sẽ kêu lên không ngừng. Thật may là nó sẽ tự biết đi vệ sinh, giảm cho tôi không ít phiền toái."

Ống kim lại gần, mèo con lập tức nhào qua bú, hai chân trước quơ quơ, ống tay áo của Tô Tế Nhân trở nên thê thảm không nỡ nhìn, anh lơ đễnh, thưởng thức tướng ăn của mèo con, không nhịn được liền nghĩ tới con gái mình, có phải cũng đã từng vội vàng đòi bú sữa như vậy không?

Chắc chắn sẽ không, con gái của anh là tiểu công chúa đoan trang. Anh phái người âm thầm đi theo mẹ con họ, bên ngoài con bé luôn dịu dàng nhu hòa, lén lút, con bé sẽ làm nũng với mẹ như thế nào? Vợ trước của anh chiều chuộng con gái như thế nào? Họ có từng nói tới anh? Tất cả anh đều không thể biết được, chỉ có thể tưởng tượng, càng tưởng tượng, càng cảm thấy trống rỗng tịch mịch ——

Đột nhiên bên cạnh "Phụt" một tiếng, Tô Tế Nhân ngẩng đầu, nhìn thấy thư ký của mình đang rất vất vả để nén cười.

"A, chủ tịch, không phải là tôi cười ngài đâu, chỉ là không nghĩ tới việc ngài lại...... Có tình yêu như thế." Chủ tịch thường ngày luôn nghiêm túc, lại đang cho một con mèo nhỏ nằm trên bàn bú sữa, còn mang vẻ mặt tràn ngập tình thương của người cha, quả thật quá kinh điển mà!

Tô Tế Nhân trừng mắt nhìn cậu ta."Đã liên lạc với ngài Long chưa?"

Diệp Hoài văn lập tức nghiêm túc trở lại."Đã liên lạc rồi, ông ta nói chúng ta qua xem lúc nào cũng đuwọc."

"Sáng hôm nay không có việc gì, cậu và Nhã Hân đưa kiến trúc sư qua đó đi, đều giao cho mấy người quyết định."

"Có cần tôi mang con mèo này theo không?" Dù sao cũng làm việc thiện với vợ trước của chủ tịch, dùng thời gian quý báu để làm vú em cho con mèo, quá lãng phí.

"Tôi tự làm là được rồi." Vừa mới dứt lời, điện thoại reo lên, một tay Tô Tế Nhân ôm lấy mèo con đã ăn no, một tay nghe điện thoại."A lô?"

"Ngài Tô thật là bận rộn quá, sớm như vậy đã tới phòng làm việc rồi." Đầu bên kia truyền đến giọng nói die"nd. anlqq/d lạnh lùng của La Bách Việt.

Anh nhìn Diệp Hoài Văn rời phòng làm việc."Em cũng không kém, sớm như vậy đã tới chặn đườg anh rồi."

"Hết cách rồi, bây giờ anh là thớt gỗ, tôi là thịt cá, không thể làm gì khác hơn là tích cực tìm kiếm đường sống. Tối hôm qua anh có đề cập tới chuyện lập hồ sơ, không nói đùa chứ?"

"Dĩ nhiên không phải."

"Vậy có nghĩa là anh sẽ không bắt chúng tôi giải tán đâu, đúng chứ?" La Bách Việt thở ra một hơi, không quá tình nguyện nói: "Về sau anh chính là ông chủ của chúng tôi, trước tiên phải nói cho anh về ý định kinh doanh——"

"Anh rất vội, không rảnh." Bụp, mèo con nắm lấy ống tay áo của anh, kéo ra một sợi chỉ dài.

"Vội cái gì?"

"Chăm sóc con mèo nhặt được ngày hôm qua."

La Bách Việt hít sâu một cái, kềm chế kích động muốn chạy như bay đến Mai Hoa để bóp chết chồng trước."Một con mèo so kế sinh nhai của mấy chục người có quan trọng không?"

"Đây là chuyện anh đã đồng ý với con gái, dĩ nhiên là quan trọng. Anh đã cam kết Canh Mầm sẽ duy trì nguyên trạng, thì sẽ không nuốt lời, em không phải cần phải lo lắng." Anh ngừng lại."Bách Việt, anh thấy em rất kiên cường, cũng rất có trách nhiệm, là người phụ nữ niệm tình xưa, lại còn có tích cách của chị cả, Canh Mầm không phải là vấn đề của một mình em, nhưng chuyện gì em cũng muốn ôm đồm, sẽ làm em mệt chết đấy."

"Không đâu, tôi làm bằng sắt đá mà." Lỗ tai cô nóng lên. Nói cô nhớ tình xưa, giống như đang ám chỉ cái gì đó?

"Tóm lại, anh rất vội, hôm khác bàn lại thôi."

"Hôm khác là hôm nào?"

"Ít nhất là phải vài ngày sau, hai ngày nay tương đối bận rộn. Bách Việt......" Giọng anh trầm thấp, dịu dàng làm người khác say mê.

"Mặc dù là vì công sự, em có thể chủ động gọi điện thoại, anh sẽ rất vui mừng."

Cúp luôn điện thoại, La Bách Việt cầm ống nghe, lỗ tai nóng bừng, trái tim cũng phát sốt. Anh nói cô nhớ tình xưa, Anh die"nd. anlqq/d nói anh vui khi cô gọi điện thoại, có phải anh còn có mong đợi đối với bọn họ, hay chỉ là do cô nghĩ quá nhiều? Còn có tình cảm ở đây, liền dễ dàng bị lay động, cô suy nghĩ lung tung, lo được lo mất.

Người đàn ông này, vẫn có bản lĩnh trêu chọc tâm tình của cô, cô thật sự muốn để cho anh tiến vào cuộc sống của mình thêm một lần nữa sao?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-12)