Truyện:Chỉ Muốn Cùng Em, Chính Là Tốt Nhất - Chương 45

Chỉ Muốn Cùng Em, Chính Là Tốt Nhất
Trọn bộ 53 chương
Chương 45
Tự ti
0.00
(0 votes)


Chương (1-53)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Kiều Dụ còn muốn hỏi thêm bỗng nhìn thấy Bạc Quý Thi lôi Tạ Ninh Thuần lên xe. Tạ Ninh Thuần vẻ mặt không tình nguyện, "Chị họ, em không nghĩ đi như vậy là an toàn, tự chúng ta lái xe đi không được sao?"

Bạc Quý Thi không muốn cùng cô ta dong dài: "Ngồi xuống, không nói nữa."

Tạ Ninh Thuần hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Doãn Hòa Sướng liền lao tới, mãnh liệt xảo quyệt trừng mắt với anh ta: "Tiểu nhân".

Doãn Hòa Sướng khó thở: "Tôi cái gì cũng chưa nói!"

Bạc Quý Thi liếc mắt qua, Tạ Ninh Thuần lập tức vừa cười vừa trở về chỗ ngồi.

Vi Hãn nhìn trận chiến thầm cảm thán, sau xoay người, cố ý lớn tiếng hỏi Kỷ Tư Tuyền: "Trở mặt thật nhanh, Tuyền hoàng, con gái đều như vậy sao?"

Kỷ Tư Tuyền đã sớm xem không thuận mắt, nàng gặp qua không ít thiên kim tiểu thư, gặp một lần đả kích một lần, không hề nương tay, liền lạnh nhạt mở miệng: "Con gái mới không như vậy. Thật ra chó nuôi trong nhà mới thường xuyên như thế, hướng người qua đường sủa sau quay đầu xem thái độ của chủ nhân, thật chính là cảm giác này."

Những người làm trong sở luôn không quan tâm đến Tạ Ninh Thuần. Cô ta có điêu ngoa vô lý cũng không động đến họ. Kiều Dụ thì đã sớm chịu đủ Tạ Ninh Thuần, nếu không phải vì Bạc Quý Thi "hiền lành" cùng khách khí chủ nhà thì đã trở mặt từ lâu.

Kiều Dụ ở vị trí này kỳ thật có chút xấu hổ. Nếu can dự, sẽ bị người ta nói không có khí độ chủ nhà. Nếu bỏ qua, Tạ Ninh Thuần sẽ ỷ thế đối tác đầu tư, càng quá phận.

Hiện tại Kỷ Tư Tuyền chủ động đả kích cô ta, mọi người cũng chỉ làm như không nghe thấy gì, yên lặng trong lòng thích thú.

Tạ Ninh Thuần rõ ràng nghe được. lập tức giơ chân: "Cô nói ai đấy?"

Kỷ Tư Tuyền nhìn cô ta, cười hết sức phong tình: "Còn phải tìm đúng số chỗ ngồi nữa đúng không?"

Từ Bỉnh Quân cau mày nhỏ giọng nhắc nhở, "Bà cô à, lão nhân gia người đây đừng gây chuyện nữa có được không?"

Vi Hãn lập tức lăn vào châm chọc thêm: "Mau nhìn, mau nhìn, anh đoán Kiều bộ sẽ nói gì?"

Từ Bỉnh Quân nhẫn không nổi: "Cậu chỉ còn cái dạng thú vui này thôi phải không?"

Vi Hãn ngáp một cái: "Nhàm chán thôi mà."

Kiều Dụ làm bộ không nghe thấy, trước cái nhìn chăm chú của mọi người, thoải mái nói lái xe: "Chú, có thể cho xe đi tiếp được rồi."

Lái xe thống khoái đáp ứng ngay: "Được."

Xe rất nhanh khởi động. Vi Hãn cúi đầu vỗ mạnh đùi cười, Kỷ Tư Tuyền quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, Từ Bỉnh Quân bất đắc dĩ thở dài.

Mới xuất phát được không bao lâu, Tạ Ninh Thuần lại ồn ào, "Có thể dừng ở phía trước một chút được không?"

Bạc Quý Thi trực tiếp bác bỏ: "Chú lái xe, không cần dừng."

Tạ Ninh Thuần ôm cánh tay của Bạc Quý Thi làm nũng, "Em lần này thật muốn đi toilet, thật mà, chị họ."

Kỷ Tư Tuyền mơ màng ngủ, nhưng vẫn cảm giác được xe dừng lại, không nặng không nhẹ nói một câu: "Con lừa lười biếng".

Lời nói vô tình, rất nhanh gặp báo ứng.

Trời dần tối. Trong xe một mảnh u ám, ngoại trừ đèn xe đi ngược chiều ngẫu nhiên chiếu vào, cũng chỉ còn lại ánh đèn từ màn hình di động. Kiều Dụ quay đầu thoáng qua, muốn nhìn một chút xem Kỷ Tư Tuyền đã tỉnh ngủ chưa, thì thấy cô tựa hồ đã tỉnh từ lâu, vẻ mặt nôn nóng, đừng ngồi không yên.

Anh tiến vài bước tới gần cô gái ngồi cạnh Kỷ Tư Tuyền, thấp giọng nói: "Đổi chỗ ngồi cho tôi đi."

Cô gái gật gật đầu, liền tránh đi.

Kiều Dụ ngồi xuống, thấp giọng hỏi cô: "Làm sao vậy?"

Kỷ Tư Tuyền liếc anh một cái, nhanh chóng cúi đầu, tựa hồ có chút phiền muộn: "Không sao cả."

Kiều Dụ đánh giá nàng từ trên xuống dưới, nghĩ nàng bị bệnh, nhưng lại có vẻ không giống: "Rốt cuộc là làm sao vậy?"

Kỷ Tư Tuyền cực nhanh lại liếc anh một cái, vẻ mặt không được tự nhiên, mơ hồ trả lời không rõ: "Tôi nghĩ muốn đi toilet".

Cô bởi vì ngượng ngùng, tốc độ nói cực nhanh, lại cố ý thấp giọng, Kiều Dụ nghe âm thanh, có điểm muốn cười, nhưng lại sợ cô trở mặt, nên dùng sức kìm nén xuống, "Thật sốt ruột sao? Còn có thể chờ thêm chút nữa không?"

Kỷ Tư Tuyền cảm thấy mặt mũi mình đều đã bị vứt sạch, lại ngoan cố ra vẻ hung hãn để che dấu cơn xấu hổ, "không thể."

Kiều Dụ mới cử động đã bị Kỷ Tư Tuyền ngăn lại.

"Anh định làm gì?"

"Nói lái xe dừng lại, hạ tốc độ, hẳn có thể dừng lại phía bên kia."

Kỷ Tư Tuyền cau mày hờn dỗi: "Đừng nói, thật mất mặt. Tôi vừa rồi còn nói người khác là con lừa lười."

Bàn tay cô vì khẩn trương mà nắm thật chặt, trông thật đặc biệt đáng yêu, Kiều Dụ nhịn không được, lấy tay sờ sờ mặt cô."Vậy em nhịn được không?"

"Nhịn không được!" Kỷ Tư Tuyền thật sự muốn đi toilet, nhưng vẫn không quên đẩy tay Kiều Dụ ra." Không được tranh thủ chiếm tiện nghi của tôi!"

Kiều Dụ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lần này, không cho Kỷ Tư Tuyền có cơ hội ngăn cản, rất nhanh đứng dậy." Chú lái xe, tôi có chút say xe, dừng ở phía trước, cho tôi xuống xe một chút."

Nói xong lại nhìn mọi người ngượng ngùng, "Các vị, thật ngại quá."

Nhân duyên của Kiều Dụ từ trước đến nay đối với người xung quanh đều rất tốt, làm cái gì cũng dễ được tha thứ, rất nhanh liền có người giải vây cho.

"Không việc gì, không việc gì. Chúng tôi cũng mệt mỏi, cũng cần xuống xe đi một chút."

"Đúng vậy, tôi cũng cần xuống xe hít thở chút không khí trong lành."

Kiều Dụ không đi lại xem Kỷ Tư Tuyền, liền rất nhanh xuống xe.

Kỷ Tư Tuyền cũng dường như không có việc gì, ngáp một cái rồi cũng xuống xe.

Hai người đi bên cạnh xe một chút, rồi cực ăn ý, cùng đi đến phía bên kia của xe.

Kỷ Tư Tuyền khắp mặt đều đỏ, cố gắng như vậy cũng là cực hạn rồi, vội nắm lấy cánh tay Kiều Dụ hỏi: "Toilet tìm ở đâu?"

"Ở đây thì làm gì có toilet". Kiều Dụ chỉ chỉ mảnh ruộng bên cạnh, "Đi xa một chút rồi tùy tiện tìm chỗ giải quyết là được rồi."

Quả thật, Kỷ Tư Tuyền từ nhỏ đến lớn chưa từng làm chuyện này, do dự nói: "Này, không tốt lắm đâu..."

Kiều Dụ nhìn cô nói trêu: "Xem ra em cũng không phải thật gấp, vậy thôi lên xe đi, đến chỗ có toilet."

Nói xong còn làm bộ nhìn ra đường trước mặt: "Kỳ thật cũng không phải quá xa, chỉ tầm 40 phút."

Kỷ Tư Tuyền lập tức xoay người đi xuống ruộng, vừa đi vừa nói thầm: "Rất gấp, rất gấp, đã nhịn lâu như vậy rồi."

Kiều Dụ nở nụ cười rồi đi theo, phía sau còn mở đền pin bằng di động chiếu đường cho cô."Cẩn thận một chút, đừng dẫm lên hoa màu, coi chừng ngã."

Đi được một đoạn, anh liền giữ Kỷ Tư Tuyền lại, tắt đèn pin, "Tại nơi này được rồi."

Kỷ Tư Tuyền lại đi thêm vài bước, lo lắng quay đầu lại: "Anh giúp tôi canh chừng một chút."

Kiều Dụ thật sự muốn cười, nhịn đến độ mặt mũi đều có chút vặn vẹo, cũng may trời tối, cô không nhìn ra, "Được."

Kỷ Tư Tuyền lại lo lắng dặn:"Anh cũng đừng có xem đấy."

Kiều Dụ bất đắc dĩ, "Trời tối như vậy, anh cũng không thấy."

Kỷ Tư Tuyền đi vài bước lại dừng lại: "Anh đừng có đứng xa như vậy, lại gần đây chút đi."

Kiều Dụ lại tiến gần vài bước, nhìn vẻ mặt rồi rắm của Kỷ Tư Tuyền mà buồn cười: "Em sợ à?"

Kỷ Tư Tuyền lập tức ra vẻ hung dữ: "Không sợ!"

Kiều Dụ đối với tính khí này của cô đều không có chút biện pháp nào, chỉ thở dài, tháo đai lưng, tiến thêm vài bước, nhét một đầu vào tay cô, rồi lại tránh ra vài bước, quay đầu đi dặn: "Em nắm đầu này, anh không xem."

Kiều Dụ rất nhanh cảm thấy đầu dây bên này hạ xuống, cùng với âm thanh huyên náo.

Anh nhịn không được, run run hai vai. Đai lưng trong tay lập tức bị dùng sức kéo xuống, tựa hồ cảm thấy cô xấu hổ và giận dữ. Anh ho nhẹ một tiếng: "Được, được, anh không cười, thật sự không cười."

Rất nhanh lại một trận âm thanh huyên náo, sau đó là tiếng bước chân, cảm giác đai lưng trong tay bị kéo căng dần biến mất. Kỷ Tư Tuyền rất nhanh quay lại trả đầu dây cho anh.

Kiều Dụ buồn cười: "Ổn chưa?"

Kỷ Tư Tuyền mặt đỏ, còn không dám ngẩng đầu lên, "Ân".

Kiều Dụ tùy tiện miết đai lưng trong tay, tay kia thì cực tự nhiên cầm lấy tay cô: "Đi thôi".

Kỷ Tư Tuyền giải quyết xong vấn đề sinh lý, lại bắt đầu sầu lo, căn bản không để ý anh đang cầm tay mình, cúi đầu hỏi: "Tôi không phải là cứ già mồm đi?"

Kiều Dụ dùng sức nín cười, vẻ mặt đứng đắn gật đầu: "Ân, biết vậy là tốt rồi."

Trời thật tối, cô căn bản không nhìn rõ biểu tình trên khuông mặt anh, nhưng lại nghe ra trong giọng anh có ý cười, "Anh còn cười, đừng có nói anh sẽ bảo tôi một chút cũng không già mồm đi."

Kiều Dụ hít sâu vài lần, giọng rốt cục cũng trở lại bình thường, "Được được được, em một chút cũng không già mồm."

Đi được vài bước, Kỷ Tư Tuyền bỗng nhiên mở miệng, "Cảm ơn anh đã giúp tôi lần này."

Kiều Dụ chỉ nắm tay cô thật chặt, "Cảm ơn cái gì, anh còn muốn cảm ơn em đã giúp cấp dưới xả giận."

Kỷ Tư Tuyền liếc mắt nhìn anh giả ngu: "Anh nói gì?"

"Em biết vị trí của anh có chút nhạy cảm, có chút khó nói, em liền nói giúp anh. Kỳ thật em không nhất thiết phải nhắm vào Tạ Ninh Thuần, người khác không nhìn ra, anh thế nào lại còn không rõ?"

Giọng nói Kiều Dụ bỗng thấp xuống, nghe trong gió đêm mang theo vẻ triền miên vui sướng nhàn nhạt, vành tai và tóc mai chạm vào nhau rất có ý tứ hàm xúc.

Kỷ Tư Tuyền vẻ mặt bị vạch trần không được tự nhiên, nhỏ giọng thì thầm: "Nói hươu nói vượn."

Mới đi ra khỏi ruộng liền gặp ngay Vi Hãn. Anh ta nhìn bọn họ, cả người tỏa ra một cỗ khí chất lưu manh, "Yo, tình huống gì thế này, thiên nhiên hoang dã, lại bỏ cả đai lưng, hai người khẩu vị thật nặng a."

Kỷ Tư Tuyền cho đến giờ đối mặt với người khác đều giữ vững khí phách Nữ vương, phất tay đi qua: "Lăn".

Hai người đạp trên thi thể Tước gia một trước một sau leo lên xe, sau đó dường như không có chuyện gì, ai về chỗ người đó.

Đến biệt thự thì trời đã tối đen, cũng may đầu bếp đã chuẩn bị sẵn đồ ăn chờ bọn họ.

Lăn lộn cả buổi, ai cũng mệt mỏi, ăn cơm chiều xong liền phân phối phòng nghỉ ngơi.

Kỷ Tư Tuyền một mình một gian trên tầng 2. Buổi chiều trên xe đã nghỉ đủ, buổi tối thành ra lại mất ngủ. Cô lăn qua lăn lại trên giường, rốt cục vẫn không ngủ được.

Đã đến cuối thu, ban đêm trời có chút lạnh, cô khoác áo chuẩn bị ra ngoài đi dạo.

Từ cầu thang đi xuống lầu dưới, liền thấy phòng khách bên cạnh phòng làm việc vẫn còn sáng đèn. Nàng lại đi xuống thêm vài bậc thang, sau đó liền thấy Kiều Dụ đang ngồi trước máy tính xem văn kiện, trong tay cầm một ly trà, kiểu dáng vô cùng đơn giản, nhưng cô lại thấy đẹp mắt vô cùng.

Có lẽ anh nghĩ thời gian này chắc sẽ không có người đến tìm nên đã thay quần áo ở nhà, kiểu dáng tùng tùng khoa khoa (?) có vẻ đẹp khó nói lên lời.

Kỷ Tư Tuyền trong lòng than nhẹ một tiếng, hóa ra anh ở nhà lại có bộ dạng như thế này.

Thưở trước, cô cũng từng ảo tưởng về tương lai bọn họ, ảo tưởng về nhiều chuyện, nhưng chưa từng ảo tưởng về cảnh tượng sống động rung động trước mắt.

Cô chợt thấy mệt mỏi, liền ngồi xuống bậc cầu thang, nhìn qua chốc lát thì bị Kiều Dụ phát hiện.

Anh ngẩng đầu nhìn thấy cô, đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh đáy mắt nhiễm ý cười, khóe môi cũng cong lên, khuôn mặt vì thế cũng điều chỉnh thêm nhu hòa.

Kỷ Tư Tuyền bỗng nhớ tới thời điểm lần đầu tiên gặp anh. Bọn họ gần nhau như vậy, nếu lúc đó anh ngẩng đầu lên, khẳng định sẽ thấy cô, thời điểm đó, có thể hay không anh sẽ cười với cô?

Kiều Dụ thấy ánh mắt cô dại ra nhìn mình, liền vẫy tay cười: "Lại đây".

Kỷ Tư Tuyền rất nhanh đứng dậy rồi đi qua, ngoan ngoãn đứng trước mặt anh.

"Mất ngủ à?"

"Tăng ca à?"

Hai người đồng thời mở miệng, lại cùng lúc gật đầu, nhìn nhau chừng vài giây sau đều tự quay mặt đi chỗ khác cười.

*****

Kỷ Tư Tuyền ho nhẹ một tiếng, rất nhanh nhìn qua máy tính của anh thăm dò, trên màn ảnh còn thấy được văn kiện mang dấu đỏ, văn kiện trên bàn cũng có dấu đỏ như vậy, đại khái là văn kiện cơ mật đi.

Kiều Dụ cũng không có ý tứ che dấu, khóe mắt thủy chung ngập ý cười: "Muốn nhìn sao?"

Kỷ Tư Tuyền bĩu môi lắc đầu.

Kiều Dụ ngồi im không nhúc nhích, mắt nhìn văn kiện, ý bảo cô "Muốn xem liền xem đi."

Kỷ Tư Tuyền biết nặng nhẹ, Kiều Dụ tin tưởng cô là một chuyện, nhưng cô cũng không muốn mang lại phiền toái cho anh. liền lắc lắc đầu, quay mặt đi chỗ khác.

Giây tiếp theo liền kinh hô một tiếng, nguyên nhân là do bên kia tường là một giá sách cao sát trần, chất đầy sách vở.

Ngó thấy cạnh dó có thang, cô không một chút suy nghĩ liền quăng áo khoác sang một bên rồi nhanh chóng leo lên. Kiều Dụ một phen hoảng sợ, ngay lập tức đứng dậy giữ thang.

Cô không sợ bị ngã, cứ như vậy mà ngồi trên đỉnh thang, nhìn một loạt sách vở, hưng phấn mở miệng: "Kiều Dụ, Kiều Dụ, mấy ngày trước cũng xem một biệt thự, chủ nhân cũng thiết kế một giá sách lớn sát tường, làm cho tôi thật cao hứng, không biết sau khi sửa chữa xong còn cơ hội nhìn thấy nó nữa hay không. Hiện tại đã có nhiều người làm cái giá sách như thế này, nhưng tôi thật sự rất thích. Đại khái là 2 năm trước khi còn ở nước ngoài, tôi cũng làm một cái, nhưng cũng không quá giống cái này, cái kia là..."

Kiều Dụ đã lâu chưa thấy cô cao hứng như vậy, tựa như trẻ nhỏ, khẽ mỉm cười nhìn cô giơ nanh múa vuốt, khoa chân múa tay.

Cô động tác ngày càng mạnh, Kiều Dụ liên tục theo dõi, chỉ lo cô ngã xuống, nên vẫn luôn ngửa đầu nhìn, sẵn sàng đỡ cô khi cần.

Cũng may Kỷ Tư Tuyền nói xong liền ngừng lại, thuận tay rút một quyển sách rồi leo xuống, ngồi lên thảm, ngoan ngoãn bắt đầu đọc sách bên cạnh anh.

Kiều Dụ thu thang lại rồi mới ngồi xuống, Kỷ Tư Tuyền nghiêng đầu nhìn: "Tôi quấy rầy anh không?"

Kiều Dụ nhẹ lắc đầu: "Không có, anh cũng gần xong rồi."

Kỳ thật không phải, anh trước vì muốn bồi dưỡng quan hệ với cô mà dồn thời gian và tinh lực vào hạng mục làng du lịch này, thế nên chỉ có thể tăng ca để hoàn thành các hạng mục khác.

"A." Kỷ Tư Tuyền không thèm nói thêm, lại tiếp túc cúi xuống đọc sách. Cô vốn chọn cuốn sách này vì thấy bìa sách không tệ lắm, lật vài trang xong mới phát hiện bên trong có không ít biểu đồ, cũng có không ít ghi chú bằng tiếng nước ngoài.

Cô cưỡi ngựa xem hoa lật nhanh cuốn sách từ đầu đến cuối, sau đó tiện tay vứt nó qua một bên, rồi nằm bò ra thảm ngơ ngẩn.

Kiều Dụ nhìn cuốn sách bị ghét bỏ, lại nhìn cô: "Làm sao vậy?"

Kỷ Tư Tuyền hữu khí vô lực trả lời: "Một chút ý tứ đều không có."

Kiều Dụ đưa mắt nhìn đồng hồ trên bức tường đối diện, đã gần 2 giờ, liền vỗ vỗ chân mình, "Nằm lên đây."

Kỷ Tư Tuyền hơi do dự, sau đó nhanh chóng ôm thảm qua đi qua rồi nằm xuống, nhắm hai mắt lại, liền cảm thấy thật tốt, toàn bộ cơ thể không còn cần phải cố gắng chống đỡ nữa.

Cô cảm thấy Kiều Dụ vươn người như đang tìm cái gì trên giá sách, rất nhanh liền quay lại, vừa đi vừa lầm bầm: "Quyển này được. Anh nhớ rõ, lúc còn đi học, chỉ cần đọc quyển sách này em sẽ rất nhanh ngủ được."

Sau đó là tiếng lật sách. Kỷ Tư Tuyền nghĩ anh sẽ kể chuyện xưa, ai ngờ vừa mở mắt, thấy ngay bìa sách, phối hợp với câu phương châm chính trị ghi bên trên quả thật rất bắt mắt.

Cô phản đối: "Đó là bởi vì thầy dạy rất máy móc. Thày giáo đó còn có biệt danh "nhà thôi miên", điều này ai cũng công nhận. Mà cũng không chỉ mình tôi buồn ngủ."

Kiều Dụ không để ý đến lời kháng nghị của cô, tùy tiện mở một trang và bắt đầu đọc.

Kỷ Tư Tuyền nhắm mắt lại nghe câu chuyện vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, bỗng nhiên cảm thấy thật có ý tứ.

Đêm đã khuya, thanh âm của anh cố ý hạ xuống, trầm thấp du dương, Kỷ Tư Tuyền dần dần trầm tĩnh lại, quả nhiên có chút hiệu quả thôi miên.

Cô nằm trên thảm, mở di động, lặng lẽ mở chức năng ghi âm.

Kiều Dụ trong chốc lát bỗng nhiên ngừng lại: "2 năm sau khi chúng ta tách ra, anh cũng không ngủ được."

Không biết Kỷ Tư Tuyền nghe có hiểu ý anh đang nói không, nhưng cô theo bản năng mà thốt lên một tiếng: "Ân..."

"Thời điểm ngủ không được sẽ xem lại sách giáo khoa thời còn đi học, tự nhiên phát hiện nhiều bất ngờ nhỏ (tiểu kinh hỉ)."

"Ân."

"Tư Tuyền?"

"Ân..."

"Em tha thứ cho anh sao?"

Trong phòng bỗng nhiên an tĩnh lại. Hai người tựa hồ đến hô hấp cũng hạn chế. Qua thật lâu, Kỷ Tư Tuyền mới nhắm mắt lại trả lời, thanh âm vừa như ấm áp vừa như bàng hoàng.

"Tôi không biết, Kiều Dụ, tôi thật sự không biết."

Kiều Dụ trấn an, vỗ vỗ cô: "Ngủ đi."

Kỷ Tư Tuyền rất nhanh liền ngủ mất. Kiều Dụ ôm lấy cô, chuẩn bị đưa về phòng, bỗng cô không tự giác mà dụi dụi vào ngực anh. Kiều Dụ cúi xuống nhìn rồi cười cười.

Ngày hôm sau Kỷ Tư Tuyền tỉnh lại, phát hiện mình đã trở về phòng từ bao giờ, sửng sốt mất vài giây mới bắt đầu có phản ứng lại. Rửa mặt, xuống lầu đã thấy có người diễn vai "hiền thê lương mẫu" chuẩn bị xong bữa sáng, còn có một đám người đang vây quanh, khen không ngớt.

Kỷ Tư Tuyền mới ngồi xuống còn có người khiêu khích.

Tạ Ninh Thuần không còn vẻ đối chọi gay gắt như trước, cười cười tiếp đón Kỷ Tư Tuyền: "Tuyền hoàng mau nếm thử. Tay nghề của chị họ tôi đặc biệt tốt."

Kỷ Tư Tuyền rất phối hợp, liền cúi đầu ăn.

Tạ Ninh Thuần nhìn vào mắt Kiều Dụ thăm dò ý tứ rồi mới tiếp tục mở miệng, "Thế nào, có phải ăn ngon lắm không? Người xưa thường nói để bắt lấy một người đàn ông trước hết phải bắt được dạ dày của anh ta. Tuyền hoàng, nghe nói cô sẽ không nấu cơm a?"

Kỷ Tư Tuyền vốn luôn trong tâm trạng có chút nặng nề khi rời giường, hơn nữa hôm qua còn mất ngủ, huống chi đối phương còn đang dùng giọng điệu trêu chọc cô sẽ không nấu cơm, không khí có chút dọa người.

Kỷ Tư Tuyền cũng không bận lòng, bỗng nhiên còn cười đến tỏa sáng: "Nếu cô thật sự chỉ nghe nói vậy, tôi đây liền xác minh cho cô, tay cô giơ có hơi cao, nếu không, cô bắt tay trảo một trảo thử xem?"

Mọi người trước ngạc nhiên, sau đó cố nhịn cười, cùng yên lặng giơ ngón cái lên.

Ngày động thổ náo nhiệt đến rối loạn. Đối với tình hình này, Kỷ Tư Tuyền cùng Vi Hãn luôn tìm cớ trốn càng xa càng tốt, để lại Từ Bỉnh Quần đại diện, rồi cực ăn ý mà cùng nhau đào tẩu.

Thật hiếm thấy, tình huống như vậy mà Bạc Quý Thi lại không đến dự. Bạc thị cử đại diện xấp xỉ tuổi Kiều Dụ, cũng họ Bạc, xem ra Kiều Dụ rất quen thuộc.

Kỷ Tư Tuyền thời điểm đi đến liền phát hiện người trong thôn vây xem rất đông, cô lẫn trong đám người thấy có người quen liền qua đó tìm cậu ta nói chuyện.

Kiều Dụ vội vã đến tìm Kỷ Tư Tuyền đúng lúc cô vừa cùng cậu thiếu niên rời đi.

Trong tay anh cầm chìa khóa xe, cà vạt rối loạn, "Em gái anh mới sinh con, anh muốn về nội thành xem cô ấy."

Kỷ Tư Tuyền nhớ tới cô gái có nét hao hao anh liền cười cười "Đi mau, rốt cuộc cũng đã lên chức cậu rồi."

Kiều Dụ đi được vài bước lại quay đầu hỏi: "Có muốn đi cùng anh không?"

Kỷ Tư Tuyền nhìn nhìn xung quanh."Thôi quên đi, cô ấy vốn không thích tôi, mà nơi này tôi cũng phải xem qua một chút, về sau có cơ hội sẽ đi thăm cô ấy."

Thời điểm Kiều Dụ đến bệnh viện thì Kiều Nhạc Hi đã sinh. Mọi người đang vây quanh giường ngắm cặp sinh đôi long phượng đáng yêu.

Cha mẹ Giang Thánh Trác cao hứng gọi điện thoại báo cho ông bà, Kiều Bách Viễn đại khái cũng cùng bên thông gia gọi điện báo tin khắp nơi. Ba người đàn ông đều hung phấn như trẻ nhỏ.

Kiều Dụ cười bước tới. Kiều Diệp mặc quần áo bệnh nhân lập tức ôm đứa nhỏ đến cho anh xem: "Ai cũng nói cháu ngoại giống cậu, em xem khi lớn lên, đứa nhỏ là giống anh hay giống em?"

Kiều Dụ nhìn đứa bé trong ngực Kiều Diệp, lại nhìn cô gái trong lòng Giang Thánh Trác: "Còn chưa lớn, đâu có chỗ nào nhìn ra được đâu."

Kiều Dụ cười nhìn về phía em gái đang tựa vào giường bệnh: "Có khỏe không?"

Kiều Nhạc Hi sinh nở thuận lợi, trừ cảm giác mệt mỏi bên ngoài, cũng không có gì không thoải mái, gật gật đầu: "Tốt lắm, tốt lắm."

Kiều Dụ thật cao hứng thay cô, "Giờ đã làm mẹ rồi, về sau đừng tự dung gây náo loạn nữa."

"Biết rồi." Kiều Nhạc Hi le lưỡi.

Kiều Dụ dùng ngón tay vuốt nhẹ khuôn mặt đứa nhỏ: "Đã đặt tên xong chưa?"

Cha mẹ Giang Thánh Trác vừa gác điện thoại, nhìn Kiều Bách Viễn, "Tên đứa nhỏ do ông ngoại đặt đi."

Kiều Bách Viễn liền từ chối, "Như vậy sao được, để ông nội đứa nhỏ đặt đi."

"Vẫn là nên để ông ngoại đứa nhỏ đặt."

"Ông bà nội đứa nhỏ đặt đi."

"Không nên, không nên, vẫn là..."

Ba vị trưởng bồi từ chối đi từ chối lại, có thể thấy được đều đang rất cao hứng. Đến người luôn nghiêm túc như Kiều Bách Viễn mà mặt cũng tràn đầy ý cười. Kiều Diệp lại càng không phải nói, từ lúc biết Kiều Nhạc Hi mang thai đã trông ngóng đến ngày này.

Kiều Dụ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Kiều Nhạc Hi và Giang Thánh Trác. Vợ chồng ăn ý, Kiều Nhạc Hi và Giang Thánh Trác liếc nhau rồi rất nhanh mở miệng: "Con nghĩ, để anh cả đặt tên đi."

Nói xong nhìn về phía Kiều Diệp, cười mở miệng: "Anh cả, anh đặt được không?"

Kiều Diệp sửng sốt, cười khổ lắc đầu: "Quên đi, còn nhiều trưởng bối như vậy..."

Cha mẹ Giang Thánh Trác đồng ý ra mặt: "Chúng tôi cũng hiểu lòng cậu, cứ quyết định như vậy đi."

Kiều Diệp biết tâm ý của họ, cũng không từ chối nữa.

Một đám người thảo luận náo nhiệt. Kiều Dụ vừa quay đầu nhìn về phía cửa phòng bệnh đã thấy Ôn Thiếu Khanh một thân áo trắng cười đi qua. Hai người liền ra khỏi phòng bệnh.

Kiều Dụ dường như đã rất lâu không gặp anh ta, "Cậu như thế nào lại đến đây?"

Ôn Thiếu Khanh đùa: "Đến chúc mừng. Tốt xấu gì thì năm đó, chuyện Giang Thánh Trác cùng em gái cậu, tôi cũng góp một tay."

Kiều Dụ nhớ tới chuyện năm đó liền cười rộ lên, "Vậy sao lại không đi vào?"

Ôn Thiếu Khanh bỗng đổi sắc mặt nhìn Kiều Dụ: "Kỳ thật là tôi đến tìm cậu."

Ôn Thiếu Khanh cùng Kiều Dụ tiến đến bên cửa sổ, nhìn ánh nắng tỏa trên lá cây." Có sinh mệnh mới ra đời, sẽ có sinh mệnh cũ ra đi, đây là quy luật tự nhiên, Kiều Dụ, mùa đông sắp đến, cậu chuẩn bị tâm lý cho tốt."

Kiều Dụ bỗng thu lại ý cười, nhắm mắt lại, trên mặt không nhìn ra điều gì. Lúc trước anh cùng bác sĩ chính Kiều Diệp đã nói qua, nếu qua được mùa đông này, cũng có thể xem như kỳ tích.

Ôn Thiếu Khanh cũng không thúc giục, một lúc lâu sau mới thấy anh trả lời.

"Tôi đại khái là vĩnh viễn không bao giờ có thể chuẩn bị tâm lý cho tốt."

Sau thấy Kiều Nhạc Hi kêu mệt, mọi người đều rút khỏi phòng bệnh. Ông bà Giang về nhà. Kiều Bách Viễn đứng trước cửa phòng bệnh nói chuyện với Kiều Diệp một lúc rồi cũng đi.

Kiều Dụ đứng ở ngoài chờ đưa Kiều Diệp về phòng bệnh. Kiều Diệp đối với việc đặt tên này cũng thậ khẩn trương."Em nói đặt như thế nào thì hay? Ba chữ hay hai chứ, cái nào tốt hơn?"

Kiều Dụ đi chậm hai bước, cúi đầu nhìn bóng Kiều Diệp phía trước, bỗng thấy thân thể anh càng ngày càng gày, "Anh, em còn nhớ rõ hình dáng anh trước đây khi nắm tay đưa em đến trường."

Kiều Diệp hoảng sợ, sau khi lớn lên, người em trai này rất ít khi bám anh. Anh đột nhiên cười rộ lên."Đúng vậy, thời điểm đó, tay em còn nhỏ như vậy, chỉ chớp mắt, 2 ta đều đã lớn, yêu đương kết hôn sinh con thế nhưng lại để tiểu nha đầu kia đoạt trước."

Kiều Dụ không nghĩ để anh cảm thấy có điều khác lạ, liền cúi đầu, che dấu đi cảm xúc.

*****

Kiều Dụ đưa Kiều Diệp về phòng bệnh xong vẫn chưa chịu đi, sau phải để Kiều Diệp trực tiếp tiễn khách.

"Em không vội sao? Cứ mãi ở chỗ này với anh làm gì, đi mau, đi mau!"

Kiều Dụ vừa bị đuổi khỏi phòng bệnh thì di động đã vang lên. Anh nghe điện thoại, sắc mặt bỗng trầm xuống, còn chưa gác điện thoại đã vội đi ra ngoài.

Kỷ Tư Tuyền bận việc, đến tận thời điểm ăn cơm trưa mới dứt, liền ngó di động, một cái nhắc nhở cũng không hề có.

Doãn Hòa Sướng tìm được đầu bếp tay nghề tốt, mọi người ăn cơm trưa đều khen không ngớt. Đầu bếp hơn 40 tuổi, dáng người cao lớn thô kệch, mặt đỏ như trái táo, gãi đầu gãi tai ngượng ngùng nhìn bọn họ.

Sau lại không biết ai mở TV, tùy ý đổi kênh, đổi vài cái rồi dừng lại, tất cả bỗng an tĩnh. Kỷ Tư Tuyền không biết chuyện gì đang xảy ra, liền ngẩng đầu nhìn.

Trên màn ảnh TV, áo của Kiều Dụ đang khoác lên người Bạc Quý Thi, một tay anh chật vật lôi kéo cô ta, một tay che ống kính, quần áo trông đặc biệt chói mắt.

Mọi người thấy cảnh đó liền không tự giác đều nhìn về phía Kỷ Tư Tuyền. Kỷ Tư Tuyền cúi đầu chậm rãi tiếp tục ăn cơm, tựa hồ cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe, tất thảy đều như thường.

Bị nhìn ngó lâu, rốt cuộc Kỷ Tư Tuyền cũng nổi giận, ném chiếc đũa, mặt không chút thay đổi hỏi: "Tất cả mọi người đều đã ăn no? No rồi thì đi làm tiếp đi."

Nói xong đứng dậy trở về văn phòng.

Vi Hãn nhìn bộ dạng nổi giận đùng đùng của cô, ngược lại tỏ vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa" Ai nha, nội bộ mâu thuẫn."

Từ Bỉnh Quân trừng mắt liếc anh ta một cái, lại quay đầu nhìn về phía màn hình có chút lo lắng.

Suốt buổi chiều, không khí phòng làm việc như bị bao phủ bởi một tầng áp suất thấp. Tới thời điểm tan tầm, còn cẩn thận nhỏ giọng gõ cửa tiến vào: "Tuyền hoàng, cùng đi ăn cơm đi."

Kỷ Tư Tuyền đầu cũng chưa ngẩng, "Mọi người đi trước đi, tôi làm thêm một lát."

Bọn họ biết người biết ta, thần sắc quái dị, rất nhanh rời đi.

Từ Bỉnh Quân và Vi Hãn trao đổi ánh mắt, rồi cũng cùng rời đi.

Thời điểm Kiều Dụ trở về cũng đã là 9h tối. Vốn một đám người đang tụ tập xem TV cười hihi haha, nhìn thấy Kiều Dụ bước tới bỗng cứng đờ nửa ngày sau mới nhớ tới chào hỏi.

Kiều Dụ quét qua một vòng: "Tổ trưởng của mọi người đâu?"

"Tuyền Hoàng nói muốn ở lại phòng làm việc tăng ca, đêm nay không trở lại."

Kiều Dụ nhìn mọi người thấy ánh mắt không bình thường, xoay người hỏi mượn Doãn Hòa Sướng chìa khóa, "Tôi đi ra ngoài một chuyến, sáng mai tự đến, anh cứ đưa bọn họ đến đó."

Phòng làm việc cách biệt thự cũng không xa, lái xe cùng lắm mất 5 phút, Kiều Dụ lại cảm thấy 5 phút này dài hơn bình thường rất nhiều lần.

Trong phòng chỉ bật đèn bàn, Kỷ Tư Tuyền đang cầm ly trà dựa vào bàn, ánh mắt thẳng tắp nhìn về mảng tối đen phía bên ngoài cửa sổ không biết nghĩ gì.

Sau lại thấy mệt mỏi, liền vào bên trong phòng nghỉ nằm xuống.

Toàn bộ phòng làm việc yên tĩnh. Không biết sau bao lâu bỗng nghe tiếng bước chân. Tiếng bước chân ngày càng đến gần, phản ứng đầu tiên của Kỷ Tư Tuyền là giả bộ ngủ.

Cô nhận ra được tiếng bước chân kia, là Kiều Dụ, vĩnh viễn không nhanh không chậm, vĩnh viện định liệu trước.

Kiều Dụ tiến vào phòng không bật đèn, dưới ngọn đèn lý mờ nhạt mông lung, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, mới thu tay lại liền thấy cô mở choàng mắt.

Kiều Dụ hoảng sợ, sau rất nhanh hoàn hồn: "Đánh thức em sao? Ăn cơm chiều chưa?"

Tư thế của anh có chút quái dị. Cô cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn anh. Con ngươi đen nhánh xinh đẹp không lộ ra cảm xúc gì.

Cho dù Kiều Dụ có hỏi gì, cô cũng không trả lời, chính là cứ nhìn anh, từ nét nhu hòa trên mặt mày, đến đường cong của chiếc cằm xinh đẹp, cụp mắt xuống suy nghĩ vãi giây rồi lại nhìn anh.

Dưới ánh đèn ngủ màu cam mông lung, ánh mắt anh luôn nhu hòa dịu dàng, nhưng trong mắt cô lại thủy chung không mang chút ấm áp nào.

Sau Kiều Dụ ngồi hằn xuống giường, trầm ngâm một lúc rồi chủ động giải thích: "Bạc Quý Thi và anh, hai nhà bọn anh đều muốn ghép vào. Anh không đồng ý. Cô ấy cũng không đồng ý. Chẳng qua hai nhà vẫn cố ép nên mới cùng nhau che dấu. Huống chi cô ấy lúc trước đã chủ động nói cô ấy không có ý đó, anh vì vậy cũng không nghĩ nhiều. Thời điểm lúc đó anh cũng không nghĩ em sẽ trở về, nghĩ rằng nếu không phải là em thì anh cùng với ai cũng như nhau. Cô ấy ở Bạc gia luôn bị chịu chèn ép. Hôm nay cũng là các anh của cô ấy nói. Lúc này cô ấy ở địa bàn của anh, về tình về lý anh đều không thể khoanh tay đứng nhìn."

Kỷ Tư Tuyền rốt cục cũng mở miệng, giọng điệu lạnh như băng làm Kiều Dụ căng thẳng.

"Anh không nghĩ tôi sẽ trở về cho nên anh cũng không nghĩ đến việc đi tìm tôi đúng không?"

Cô cho đến bây giờ đều không để ý đến người khác, cái cô để ý chính là thái độ của Kiều Dụ.

Không biết mất điện hay càu chì đứt, đèn chợt tắt, trong phòng nhiệt độ cũng giảm xuống.

Kiều Dụ nhìn không ra biểu tình trên mặt Kỷ Tư Tuyền, chỉ có thể nghe được thanh âm của cô, không mang theo tia cảm xúc nào, tiếp tục vang lên, "Kiều Dụ, tôi vừa rồi vẫn tưởng, chúng ta lúc đó, từ đại học đến nay, chỉ là mình tôi cưỡng cầu? Có lẽ anh cũng không yêu tôi, anh cùng ở một chỗ với ai cũng như nhau, bao gồm cả tôi."

Kỷ Tư Tuyền đợi nửa ngày vẫn không thấy có động tĩnh, một lát sau thấy người bên cạnh đứng dậy, sau đó tiếng bước chân vang lên.

Kiều Dụ đi rồi.

Kỷ Tư Tuyền cau mày dùng sức thật mạnh nằm xuống giường. Không đúng a, năm đó anh cũng không bị lấn lướt, mấy năm nay đã không tiến bộ lại còn thụt lùi? Hay chiêu này dùng nhiêu nên bị miễn dịch? Nhưng tính cả lần này thì cô mới dùng có 2 lần. Hơn nữa lần này rõ ràng là cô nói thật lòng.

Cô nằm trên giường thẫn thờ nửa ngày, cảm giác đói không chịu nổi, bèn hối hận đứng lên. Lần sau nhất định phải ăn no rồi mới tiếp tục đối đầu, bằng không giữa đường đói khát, ảnh hưởng đến khả năng chiến đầu.

Mới vừa động đậy thì đèn lại sáng, nguồn sáng lại từ tay của người đàn ông đang ung dung tựa cửa nhìn cô, một tay đang cầm đèn khẩn cấp, còn thật cẩn thận lựa chọn cái không làm cô chói mắt, tay kia thì cầm cặp lồng.

Kỷ Tư Tuyền ngồi xuống, nhìn anh một lúc lâu mới nhớ tới mà nói: "Anh... Không phải đã đi rồi sao?"

Kiều Dụ đem đèn khẩn cấp và cặp lồng đặt xuống bàn."Em đói bụng, đứng lên ăn chút gì đi."

Kỷ Tư Tuyền đích thực là vịt, chết đến nơi rồi còn cứng mỏ, mạnh miệng đứng lên: "Tôi không đói."

Kiều Dụ hơi cau mày, khóe môi lại có chút ý cười, nhìn nàng buồn cười mở miệng: "Kỷ Tư Tuyền, có phải em đang ghen tị?"

Kỷ Tư Tuyền sửng sốt một chút, lập tức đáy mắt xuất hiện ý lạnh lùng, ý đồ che dấu bị phát hiện nên có hơi ngượng ngùng, giọng mỉa mai: "Vì anh?".

Kiều Dụ cũng không giận, đưa tay về phía cô, nhẹ giọng mở miệng."Lại đây, ăn cơm đi."

Kỷ Tư Tuyền ngồi trên giường không có dấu hiệu muốn cử động, không bởi cái gì khác ngoài một câu nói của anh.

Trong không khí, mùi thức ăn tỏa ra thơm ngát. Màu trắng của ngọn đèn có chút chói mắt, bên kia là nam nhân khuôn mặt trầm tĩnh, giọng điệu ôn nhu hòa hoãn, còn kéo theo chút dụ dỗ, làm cho cô trong nháy mắt không có năng lực phản kích, vẻ lạnh lùng trên mặt sắp không còn chống đỡ nổi nữa.

Kỷ Tư Tuyền che mặt, hít sâu một hơi, lại một lần nữa nghe lời, đừng lên đi về phía bàn, ngồi xuống ăn một chút gì đó trong bát.

"Anh vừa rồi là ra ngoài mua?"

"Không phải, trên đường trở về thấy, nhớ là em thích ăn, liền đóng gói 1 phần. Lúc trở về không thấy em, tiện tay đặt vào tủ lạnh ở biệt thự. Vừa rồi trở về làm ấm lại một chút rồi mới mang qua.

"À."

Kỷ Tư Tuyền yên lặng ăn. Kiều Dụ vẫn không nói chuyện, tựa hồ như đang chờ đợi điều gì.

Ngay tại thời điểm Kỷ Tư Tuyền buông đũa, Kiều Dụ bỗng nhiên hít sâu một hơi, tựa hồ quyết tâm lấy dũng khí.

Kỷ Tư Tuyền chuẩn bị đứng dậy, tựa hồ nghe được âm thanh từ Kiều Dụ, lại đờ người ngồi xuống.

" Kỳ thật có lúc anh đã đi tìm em. Đó là lúc em đã đi được 3 năm. Năm ấy anh đi công tác nước ngoài, chẳng qua chỗ anh đến không phải thành phố em sống, nhưng cũng không quá xa, chỉ vài giờ lái xe. Lúc đầu anh cũng không xác định có nên đi tìm em hay không, không biết đến lúc đi thì có tìm thấy em không, nếu gặp được em rồi thì nói cái gì. Có nhiều việc không xác định được như vậy, nhưng một ngày sau khi xong việc, anh liền đi."

Kiều Dụ yên lặng ngồi trong bóng tối, nhắm mắt, giọng điệu bình thản như đang kể chuyện xưa của người khác. Nói đến đây, bỗng giọng trầm xuống, tựa hồ còn mang theo chút run run không dễ nhận ra.

Anh tìm được trường học, so với thông tin trên mạng, cũng không quá giống nhau. Lúc ấy không biết đến chỗ nào rồi, thấy thư viện liền đi vào. Đi qua từng kệ sách, tiện tay rút một quyển, tùy tiện lật vài tờ, sau đó ở phần ghi chú mượn sách tìm thấy tên của em. Kỷ Tư Tuyền, ba chữ tiếng Trung giữa một đống chữ cái tiếng anh thật nổi bật, là bút tích của em. Giây tiếp theo, anh vội ném sách, chạy trối chết, hoảng hốt, chật vật."

Kiều Dụ nhẹ nhàng nói một hơi, tựa hồ như đã giữ trong trí nhớ đã quá lâu, giờ không còn kiềm chế được nữa. Qua một lúc sau mới thu lại được cảm xúc, liền tiếp tục mở miệng: "Trường học này... Từng là giấc mơ của anh. Khi anh bước chân trên đất còn có chút khủng hoảng, muốn thoát khỏi nơi đó, nhưng lại tự buộc chính mình tiếp tục bước vào. Ba chữ Kỷ Tư Tuyền như một đòn chí mạng, khiến anh hoàn toàn mất lý trí. Anh đi loanh quanh trong trường học rất lâu, có chút bất đắc dĩ, có chút tiếc nuối, lại có chút áy náy, trong nháy mắt gió thổi đi, giống như từng theo đuổi, mà giờ đã không còn tư cách để có được nữa."

Hai tay Kỷ Tư Tuyền run nhè nhẹ nắm lại, không dám ngẩng mặt lên nhìn anh.

Kiều Dụ rút cục cũng nhìn đến cô, đáy mắt còn vương cảm xúc phức tạp, mang theo nhiều điều chưa xác định rõ, lại có chút bàng hoàng, nhẹ giọng hỏi: "Anh không phải không nghĩ tới đi tìm em, mà là sự kiện kia làm anh cảm thấy... Tự ti. Anh không dám tìm em, vì anh không biết..."

Kiều Dụ dừng một chút, tựa hồ phải dùng toàn bộ sức lực của bản thân mới thốt nên lời, "Anh không biết, anh như vậy, em còn cần anh không?"

Nam nhân tiền đồ sáng lạng, trước mặt mọi người tự tin, ưu nhã, giờ phút này lại ngồi trước mặt cô, nhắm mắt lại, giống như đứa trẻ bất lực, đem nội tâm cùng tâm trạng tự ti từng chôn dấu sâu dưới đáy lòng, từng nhát từng nhát cắt mang tới trước mặt cho cô xem.

Crypto.com Exchange

Chương (1-53)