Truyện:Chỉ Muốn Cùng Em, Chính Là Tốt Nhất - Chương 44

Chỉ Muốn Cùng Em, Chính Là Tốt Nhất
Trọn bộ 53 chương
Chương 44
Một lần cuối cùng
0.00
(0 votes)


Chương (1-53)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cô nhớ tới việc lần đầu tiên gặp Kiều Dụ là khi cha cô đưa cả nhà lên phía Bắc thăm hỏi Kiều gia, năm ấy cô mười hai tuổi, chính thức là tuổi dậy thì.

Hôm đó trời rơi tuyết rất lớn, cô đứng trước cửa sổ phòng khách nhà Kiều gia trong viện nhìn hai anh em đang ở ngoài chơi tuyết, anh trai rõ ràng lớn hơn em gái vài tuổi, thiếu niên hơn mười tuổi ngũ quan nhu hòa, trên gương mặt có một loại ấm áp không nói nên lời, cô em gái thông minh xinh đẹp, khuôn mặt có chút giống với người anh.

Anh trai rõ ràng đang nhường em gái, hết lần này đến lần khác đều không có ý né tránh sự công kích của quả cầu, rất nhanh trên người đã có không ít tuyết, nhưng trên người em gái lại sạch sẽ, cười hi hi gọi cậu ta là anh Hai.

Cô quay đầu nhìn lướt qua mấy người anh trai của mình, bọn họ chưa bao giờ nhường cô. Bạc Trọng Dương đó là anh hai của cô, nhưng mà chưa từng nhường cô như vậy.

Sau đó tiếng Kiều Bách Viễn vang lên, cậu con trai lập tức ra vẻ hoảng sợ đứng trước mặt em gái, nhưng đáy mắt lại hiện lên ý cười nghich ngợm.

Cậu phủi tuyết trên người em gái, lại cẩn thận sửa sang lại đầu tóc và quần áo của em, rồi mới nắm tay của em gái vào phòng khách.

Mới vừa rồi là cái hoạt bát linh động, chớp mắt cậu đã khiêm tốn lễ phép đứng trước mặt mọi người chào hỏi.

Cậu đứng cách vài bước nghe người lớn giới thiệu, cười gật đầu nói với cô: "Xin chào Bạc Quý Thi, tôi là Kiều Dụ, lúc nhỏ chúng ta đã từng gặp qua"

Đúng vậy, trước khi Bạc gia chuyển về phía nam, bọn họ là hàng xóm.

Từ ngày đó, cậu bé có tên Kiều Dụ kia tựa như những đợt tuyết, bay lả tả vào lòng cô.

Nhưng cô không biết, tuyết sẽ biến thành băng, đâm vào trong lòng người, lạnh thấu lòng người.

Khi gặp lại anh, dĩ nhiên trong nhà an bài cẩn thận. Cậu thiếu niên năm đó đã sớm thành người đàn ông ôn nhuận nho nhã, cô nhận ra sự mâu thuẫn nơi anh cùng sự không tình nguyện, liền mở miệng trước: "Kiều Dụ, cả hai chúng ta đều không có cái ý tứ đó, chẳng qua chỉ là bữa cơm qua lại, để anh trở về nói không tốt, tôi cũng sẽ bị mắng"

Anh nghĩ nghĩ liền đồng ý, chỉ là bữa cơm đó cô ăn thực vô vị, bởi vì cô nói bọn họ với nhau không phải ý tứ đó, anh không có phản bác.

Sau đó dần dần quen thuộc mới biết được anh cũng không phải ghét cô, mà bởi vì trong lòng anh sớm đã có người. Rốt cuộc cô vẫn là chậm một bước.

Anh nhận được lệnh rời đi, khi đó cũng không có nhiều vui mừng, rồi cô đưa anh ra sân bay, anh đứng ở trước sảnh chờ rất lâu, nhìn máy bay trên bầu trời không ngừng lên xuống đến thất thần.

Cô hỏi anh suy nghĩ cái gì, anh nói với cô.

Có một người, mỗi khi nhớ tới, cả trái tim đều đau.

Lúc ấy trong lòng cô cả kinh, trên mặt cũng tùy tiện nở nụ cười: "Vậy đừng nhớ tới nữa"

Trên khuôn mặt anh là sự tịch mịch và ảm đạm mà cô chưa thấy bao giờ, ngay cả nét cười nơi khóe miệng kia cũng có chút bi thương, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Không nhớ? Vậy thì ngay cả tim cũng chết rồi"

Lúc đó cô hoàn toàn tỉnh ngộ, người đàn ông này, với cuộc đời cô là vô duyên rồi.

Nhưng cô không cam lòng, vì thế cô gắng trước mặt anh giữ gìn hình tượng dịu dàng rộng lượng của mình, hy vọng đến một ngày anh có thể nhìn thấy cô, . Nhưng anh vẫn duy trì khoảng cách an toàn với cô, lễ độ lại xa lạ, ngày càng lạnh nhạt. Cô đã từng thử vượt qua ranh giới, cũng không thành công, nhưng ở phương diện này anh tựa như phá lệ cẩn thận, ngay cả một chút nhược điểm cô cũng không bắt được.

Ôn nhu nhưng trong lòng có chủ kiến, hiền hòa nhưng lập trường kiên định, không khoe khoang không tự cao, nhìn qua vẫn mãi là một bộ dạng ôn hòa không có một chút bóng gươm sát khí trong đó, lại nghiêng nghiêng đâm ra, giết người vô hình, đây mới là Kiều Dụ, ôn hòa nho nhã, nhưng cũng không thể chêu trọc. Quả thật ở bên trong anh là tấm khiêng trụ ngàn cân, mặt ngoài cũng rất lạnh nhạt.

... Kỳ thật đối với tình cảm của Bạc Quý Thi, Kiều Dụ cũng hiểu được chút ít, cho nên khi đối diện với cô cũng phá lệ cẩn thận, nhưng Kỷ Tư Tuyền so với anh tưởng tượng lại mẫn cảm hơn nhiều.

Bạc Quý Thi trước ánh mắt của Kỷ Tư Tuyền cố gắng nở rộ một ý cười, không chút thất lễ, ngay cả khóe miệng cũng cong vừa đủ, duy trì tôn nghiêm đến cuối cùng, khi xoay người đi ra khỏi phòng trà thì nhìn thấy Kiều Dụ đứng ở cửa.

Nhưng Kiều Dụ lại đang không hề nhìn cô, từ đầu đến cuối vẻ mặt khẩn trương nhìn Kỷ Tư Tuyền, mà Kỷ Tư Tuyền cũng một bộ đắc ý cùng ngạo kiều, khóe miệng mang ý cười không rõ hàm xúc nhìn Kiều Dụ trong lòng sợ hãi.

Bạc Quý Thi cúi đầu tự giễu cười cười, Bạc Quý Thi ơi Bạc Quý Thi, ngươi quả nhiên là vô kế khả thi*.

(* không còn cách nào khác)

Quả nhiên cả ngày hôm sau, Kỷ Tư Tuyền không nhìn đến sự tồn tại của Kiều Dụ, ngay cả Kiều Dụ mời cô ăn tối cũng bị cự tuyệt.

Cô tập trung bắt tay vào vẽ đường biên của bản vẽ, sau đó vẽ những đường cơ bản bên trong rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía Kiều Dụ, còn không đề cập tới chuyện trong phòng trà, chỉ là giọng điệu và nụ cười đều phá lệ bình thản: "Không được, buổi chiều em phải ra ngoài một chuyến, hẹn với người đàn ông khác"

Kiều Dụ đại khái đoán được cô đi gặp khách hàng, mặc dù lời nói của cô không thấy tức giận ngược lại thái độ tốt đẹp lại đề nghị: "Vậy anh giúp em trông Kỷ Tiểu Hoa"

Kỷ Tư Tuyền nhìn anh một lúc lâu, nụ cười trên mặt bỗng nhiên sâu sắc, khoái trá gật đầu: "Được"

Kỷ Tư Tuyền buổi chiều quả nhiên không thấy, Kiều Dụ gãi gãi cằm Đại Miêu hỏi: "Ta mang ngươi đi gặp một người?"

Nói xong liền lấy di động gọi cho Kiều Diệp.

Kiều Diệp bên kia có chút ầm ĩ, Kiều Dụ có chút kỳ lạ, anh ấy giống như đi ra ngoài.

"Anh, anh không ở bệnh viện sao?"

"Anh hẹn người ta bàn chút việc, tìm anh có việc à?"

"Không có gì, chỉ là hai ngày không gặp anh, muốn gọi điện thoại cho anh"

Kiều Diệp nhìn thấy Kỷ Tư Tuyền đã lại gần, không nhanh không chậm mở miệng: "Anh trở về sẽ gọi điện thoại cho em"

Nói xong cúp điện thoại.

Kiều Dụ buông di động, cùng Đại Miêu mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu: "Bữa cơm tối nay.... . chỉ có chúng ta ăn với nhau"

Đại Miêu meo một tiếng, tựa hồ đồng ý.

Kiều Dụ than nhẹ một tiếng: "Còn may ngươi không cự tuyệt ta"

Khi Kỷ Tư Tuyền ngồi xuống vừa đúng lúc Kiều Diệp cúp điện thoại, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, trên mặt cũng không biến sắc giải thích: "Ngại quá, bởi vì thời gian của tôi hơi gấp, làm Kỷ Tiểu Thư phải vất vả đến đây"

Kỷ Tư Tuyền bắt tay, cầm bản vẽ trong tay đưa ra: "Không sao, hạng mục tiếp theo của công ty phải lập tức khởi công, về sau không có nhiều sinh lực như vậy, tôi cũng tính làm nhanh một chút, sớm báo cáo kết quả thì tốt hơn"

Kỷ Tư Tuyền mở máy tính, đưa màn hình quay sang Kiều Diệp, chỉ vào một chỗ trên bản vẽ: "Có mấy chỗ tôi muốn cùng ngài bàn luận một chút, căn cứ vào sự yêu thích của ngài mà ra"

Kiều Diệp uống ngụm nước: "Không sao, cô quyết định đi"

Kỷ Tư Tuyền tựa hồ chưa từng gặp qua vị khách nào tốt như vậy, sửng sốt nói: "Sao? Không phải tính toán tặng bạn gái sao? Không đưa cho bạn gái ngài xem một chút sao?"

Kiều Diệp lúc này mới phát giác lỡ lời, cười giải thích: "À, ý tôi là, kỳ thật bạn gái tôi đang giận tôi"

Kiều Diệp tựa hồ cũng không để ý bản thân bị lộ, mà Kỷ Tư Tuyền đối với chuyện của người khác không có hứng thú, chỉ có thể không mặn không nhạt an ủi anh một câu: "Anh mất nhiều tâm tư như vậy, cô ấy sẽ tha thứ cho anh"

Kiều Diệp nghe xong đáy mắt sáng lên: "Sẽ sao? Nếu là cô, cô sẽ tha thứ không?"

Kỷ Tư Tuyền vẫn cảm thấy được vẻ mặt bệnh trạng tái nhợt của Kiều Diệp, giờ phút này trên mặt lại mang theo vẻ sáng rỡ không đồng nhất, làm cho cô không tự giác còn thật sự suy nghĩ mới trả lời: "Tôi? Còn xem bởi vì sao đã?"

Kiều Diệp nhìn cô: "Nếu như một người đàn ông từng ở giữa cô và những người khác do sự tình mà không lựa chọn cô, cô sẽ tha thứ cho anh ta không?"

"Đương nhiên sẽ không!" Kỷ Tư Tuyền trả lời kiên định sau đó mới tựa hồ nghĩ tới người nào đó, chậm rãi nheo mày thấp giọng bổ sung một câu: "Có lẽ.... . Cũng sẽ có ngoại lệ"

Kiều Diệp nở nụ cười: "Kỷ tiểu thư tựa như với lần trước gặp mặt có chút không giống nhau"

"Thật sao?" Kỷ Tư Tuyền rất nhanh quay lại đề tài, chỉ vào bản vẽ: "Có mấy chỗ tôi đánh dấu, thuyết minh cho ngài một chút, chỗ này, nhất định phải dùng gỗ thô, chỗ này cần dùng...."

Kiều Diệp bỗng nhiên quay đầu nhìn Kỷ Tư Tuyền, lời này anh cũng đã từng nghe một người nhấn mạnh qua.

Khi đó Kiều Dụ cũng từng chỉ vào một góc bản vẽ cho anh xem: "Còn có, chỗ này, nhất định phải dùng gỗ thô.... ."

Một chữ không kém.

Kiều Diệp đột nhiên cảm thấy thực sự vui mừng.

Kỷ Tư Tuyền thấy anh đột nhiên xuất thần, khoát tay trước mặt anh: "Làm sao vậy?"

Kiều Diệp hoàn hồn: "Không có gì, cô tiếp tục đi"

Kiều Diệp thật sự là khó nói được lời che dấu, Kỷ Tư Tuyền rất nhanh đã trình bày xong, sau đó khi cô rời đi Kiều Diệp bỗng nhiên gọi cô lại: "Kỷ tiểu thư!"

Kỷ Tư Tuyền xoay người: "Hả?"

Kiều Diệp tựa hồ có chút khó xử: "Tôi biết yêu cầu này thật vô lý, chỉ là chúng ta về sau đại khái sẽ không gặp lại, cô có thể.... . Quên đi, chúng ta có duyên sẽ gặp lại"

Kỷ Tư Tuyền cảm thấy người đàn ông lễ độ khiêm tốn trước mặt có chút quen thuộc, lần đầu tiên gặp mặt anh còn có chút kỳ quái, dù sao cũng là lần gặp mặt cuối cùng, cô cũng không nghĩ nhiều, cười mở miệng: "Được, hy vọng bạn gái ngài vì cô ấy xây nhà sẽ sớm tha thứ cho ngài"

Kiều Diệp cười nói cảm ơn, nhìn theo bóng dáng của Kỷ Tư Tuyền rời đi nhẹ giọng mở miệng.

"Cô có thể.... giống như Kiều Dụ gọi tôi một tiếng anh không, bởi vì tôi không biết chính mình còn có thể chờ được nó mang cô đến gặp tôi hay không"

Khúc mắc trong lòng Kỷ Tư Tuyền được cái mã quét kia hóa giải một nửa, phương án sửa cũng ra rất nhanh, chẳng qua hết thảy đều phải một lần nữa thông qua tổng, vẫn là cần thời gian.

Kỷ Tư Tuyền khi đã cố nhịn suốt mấy đêm sau đó rốt cuộc cũng không chịu được ghé vào trên bàn ngủ, khi Kiều Dụ tới thăm cô đã ngủ say, anh nhẹ nhàng nhặt cái chăn rơi trên đất đắp lại cho cô, nhìn cô một hồi, rồi buồn chán nhìn xung quanh.

Trên bàn vừa đặt bản vẽ vừa đánh máy xong, mặt trên còn dán giấy ghi lời chú thích của Từ Bỉnh Quân, đại ý nói mấy chỗ cần Kỷ Tư Tuyền tỉnh lại sửa sau.

Kiều Dụ nhàn rỗi đến mức rảnh rang liền mở bản vẽ trên giá ra nhìn nhìn, thuận tay cầm bút sửa lại mấy chỗ.

Kỷ Tư Tuyền không biết tỉnh lúc nào, nhìn thấy Kiều Dụ đang chuyên chú với bản vẽ cũng không quấy rầy anh, tay phải chống đầu nhìn chốc lát bỗng nhiên mở miệng: "Kiều Dụ, nét bút của anh vẫn tồn tại"

Kiều Dụ cả kinh, cây bút trong tay rơi xuống đất, lăn tới bên chân Kỷ Tư Tuyền, cô nhặt lên đưa tới: "Kiến trúc sư là hồn của kiến trúc, hồn bất diệt bút không rơi"

Kiều Dụ vươn tay cầm bút tay run lên, cứng tại chỗ một lúc lâu mới nhận lấy thả vào trong ống đựng bút, nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: "Đã sớm quên sạch rồi, chỉ là tùy tiện mấy nét, em đừng để ý"

Kỷ Tư Tuyền đột nhiên hỏi: "Ngày hôm qua, bữa trưa ở căn-tin chúng ta đã ăn gì nhỉ?"

Kiều Dụ sửng sốt, không biết sao cô đột nhiên hỏi vẫn đề này, vẫn là nghĩ nghĩ: "Xườn xào chua ngọt.... . Hình như còn có......"

Kỷ Tư Tuyền rất nhanh mở miệng, câu hỏi liên tiếp căn bản không để thời gian cho anh phản ứng.

"Bình thường khối bê tông lát thềm chủ yếu là bao nhiêu?"

"390*190*190"

"Hệ số truyền nhiệt của ánh sáng thủy tinh 621a6 là bao nhiêu?"

"2. 8"

"Ánh sáng mắt thường nhìn thấy được bắn xa bao nhiêu?"

"0. 71"

Hỏi xong Kỷ Tư Tuyền cười như không cười nhìn anh không nói lời nào.

Kiều Dụ chỉ là trả lời theo phản xạ, những con số này nằm trong đầu anh, căn bản không cần phải nhớ lại.

Sau một lúc lâu, Kỷ Tư Tuyền như định liệu trước mở miệng: "Sớm quên sạch sẽ, tại sao còn nhớ những cái này?"

Kiều Dụ có ý lảng tránh: "Trí nhớ của anh luôn luôn không tệ lắm"

Kỷ Tư Tuyền hỏi lại: "Trí nhớ không tồi? Ngay cả bữa trưa hôm qua anh còn không nhớ đã ăn gì vậy mà lại nhớ rõ khối bê tông bậc thềm? Nhớ rõ hệ số truyền nhiệt? Nhớ rõ bắn thấu?"

Kiều Dụ trầm mặc một lúc lâu, trong ánh mắt hiện lên một tia đau thương: "Anh thừa nhận anh có ý ghi nhớ, nhưng vậy thì sao, Tư Tuyền, đời này anh không thể trở thành kiến trúc sư"

Kỷ Tư Tuyền chậm rãi nhắm mắt, cô cũng không biết tại sao mình phải buộc anh thừa nhận làm cái gì, ngay cả cô cũng sớm đã biết đời này Kiều Dụ không thể trở thành kiến trúc sư, nhưng khi câu nói này do chính anh mở miệng ra, cô vẫn cảm thấy rất khó vượt qua.

*****

Vi Hãn gõ cửa vào liền nhìn thấy hai người ngồi yên lặng, sắc mặt đều có chút khó coi. Anh ta tuy tự biết mình đến không đúng lúc, vẫn làm vẻ mặt bát quái, tiêu sái bước tới hỏi: "Cãi nhau sao?"

Kỷ Tư Tuyền liếc mắt qua: "Liên quan gì đến anh!"

Vi Hạn bị dọa đến run người: "Tôi thật sự có việc, Từ bệnh khuẩn nói tôi đến hỏi cô đã sửa xong bản vẽ chưa?"

Kiều Dụ rất nhanh liền đứng dậy: "Hai người tiếp tục bàn luận, tôi đi trước."

Kiều Dụ đi tới cửa lại thoáng quay đầu lại, nhìn bản vẽ hai người đang thảo luận lại tự liên tưởng đến chính mình, nhớ tới lúc anh từng cùng Kỷ Tư Tuyền chia sẻ chung ước mơ. Nghĩ đến đây đột nhiên cảm thấy phiền lòng, liền nhanh chóng đi ra.

Tử Bỉnh Quân đang đứng hút thuốc ở cuối hành lang, thấy Kiều Dụ bước tới thì gật đầu cười xem như chào hỏi. Kiều Dụ đi qua hỏi: "Có thể cho tôi một điếu không?"

Từ Bỉnh Quân chưa từng thấy Kiều Dụ hút thuốc, nhưng cũng không ngạc nhiên, chỉ đưa thuốc và lửa qua.

Kiều Dụ cho điếu thuốc vào miệng, chuẩn bị châm lửa thì trong nháy mắt bỗng dừng lại, rất nhanh dập tắt rồi cầm trong lòng bàn tay.

Từ Bỉnh Quân nhìn hành động của Kiều Dụ, cho tới giờ, anh ta chưa từng bao giờ thấy qua người đàn ông nào đưa thuốc đến miệng, chưa giải quyết xong mà còn cầm xuống tay.

Anh ta bỗng nổi hứng nói chuyện: "Kiều bộ trước vì nguyên nhân gì bỗng nhiên đổi nghề?"

Kiều Dụ nhìn ra bên ngoài cửa sổ bâng quơ mở miệng: "Kỹ thật cũng không coi là đổi nghề, nhưng cũng không thật sự làm đúng nghề, chẳng qua hồi đại học là tôi học kiến trúc chuyên nghiệp mà thôi."

Từ Bỉnh Quân không tiếp tục truy hỏi, bỗng chuyển sang nói chuyện khác: "Kỷ Tư Tuyền và Vi Hãn trước đây lúc thi tuyển vào công việc này, là do tôi phỏng vấn".

Lúc ấy tôi đi qua hành lang, thì nghe được Kỷ Tư Tuyền và Vi Hãn đang thảo luận bằng tiếng Trung, xung quanh là rất nhiều người đang xếp hàng chờ phỏng vấn. Tôi thuận tiện đi chậm lại nghe được vài câu. Tình hình lúc ấy thật ra có chút khẩn trương, áp lực cạnh tranh lớn, vậy mà hai người đó vẫn còn có thể đùa giỡn, vì xung quanh toàn những khuôn mặt nghiêm túc chờ phỏng vấn, nên họ lại càng nổi bật. Vi Hãn liếc sang người bên cạnh đang xem tài liệu, quay đầu tỏ vẻ khẩn trương, bắt đầu diễn: "Nếu lúc phỏng vấn, họ hỏi tôi vì sao lại chọn ngành kiến trúc này, tôi cũng chẳng biết trả lời sao". Chắc do sợ người bên cạnh nhận ra ý diễu cợt, nên anh ta dùng tiếng Trung. Kỷ Tư Tuyền cũng rất phối hợp, cúi đầu tỏ vẻ suy nghĩ. Bỗng nhiên đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ý cười. Lúc ấy tôi cảm thấy cô gái này thật sự xinh đẹp đến chói mắt. Nói khoa trương một chút thì là tôi cảm thấy toàn bộ hành lang bỗng sáng bừng.

Kiều Dụ cười rộ lên, anh có thể tưởng tượng được, cô mỗi lần bày trò đùa dai đều trưng ra vẻ mặt tinh quái.

Từ Bỉnh Quân không chờ Kiều Dụ nói tiếp, rất nhanh liền mở miệng: "Ngài có biết, cô ấy nói, trong ngành kiến trúc này, thông thường người ta sẽ thêm chữ "công" vào sau họ tên khi xưng hô, cho nên anh có thể trả lời người phỏng vấn là anh muốn ngày càng có nhiều người gọi anh là "công". Để hình tượng "công" của anh ngày càng đi sâu vào lòng người. Tiếng Trung của Vi Hãn vài năm trước quả thật kém cỏi, còn hỏi lại cô ấy "công" là cái gì. Kỷ Tư Tuyền phải dùng tiếng Anh để giải thích, khiến Vi Hãn một phen kinh hỉ. Sau đó, Vi Hãn được gọi đi phỏng vấn trước, cô ấy nhìn bóng dáng của anh ta còn lắc đầu thở dài, Vi Hãn ơi là Vi Hãn, chỉ tiếc là anh và tôi giống nhau, đều không có cái tên thích hợp làm kiến trúc sư, mặc dù anh là "tái công", nhưng cũng vẫn là "ngụy" (mình đoán Kỷ Tư Tuyền có ý ám chỉ tên Vi Hãn có chữ Ngụy, Ngụy Công - Ngụy công tử).

Từ Bỉnh Quân biểu đạt y như thật khiến Kiều Dụ cười lớn, có thể tưởng tượng được, trong mấy năm này, anh ta đã bị Kỷ Tư Tuyền cho lọt hố nhiều vô số kể.

Kiều Dụ mở miệng hỏi: "Sau đó thì sao?"

Từ Bỉnh Quân hút một hơi, sau đó tắt thuốc rồi mới trả lời: "Sau đó, khi phỏng vấn, Vi Hãn thực sự trả lời như vậy, vẫn là dùng tiếng Trung, lúc ấy nghe hiểu được tiếng Trung có bao nhiêu tao nhã. Kỳ thật tôi lúc ấy có chút hiếu kỳ cô gái xinh đẹp như vậy vì sao lại học kiến trúc, sau xem qua sơ yếu lí lịch của cô ấy mới biết năm đầu tiên đại học cô ấy học y lâm sàng, cô gái nhỏ làm thầy thuốc so với làm kiến trúc sư thì còn tốt hơn nhiều, nên nhân thời điểm phỏng vấn đã hỏi cô ấy nghĩ thế nào về việc chuyển nghiệp. Cô ấy nói, vốn học y lâm sàng, nhưng..."

Kiều Dụ bỗng nhiên thu ý cười, nhìn ra cửa sổ nhẹ giọng nói tiếp: "Kỳ thi y học khó khăn như vậy, tôi nghĩ muốn đến khoa Kiến trúc xem một chút".

Từ Bỉnh Quân cũng không giật mình: "Tôi lại hỏi cô ấy, kỳ thi của khoa Kiến trúc chẳng lẽ không khó?"

"Cô ấy nói..." Từ Bỉnh Quân lần này dừng lại, nhìn Kiều Dụ.

Kiều Dụ nhìn ly thủy tinh đang phản chiếu bóng mình, anh tựa hồ như thấy được năm đó cô gái nhỏ cúi đầu, không chớp mắt mà múa bút trên tờ giấy.

Kiều Dụ ánh mắt dần dần nhuốm ý cười, khẽ nhắm mắt nói: "Tuy rằng kỳ thi của khoa Kiến trúc cũng rất khó nhưng hán tử của khoa lại rất nhiều."

Từ Bỉnh Quân thâm ý cười: "Ngài quả nhiên biết, nhưng tôi cảm thấy vẫn còn một câu, Kiều bộ, câu tiếp theo là gì vậy?"

"Câu tiếp theo? Mặc dù khoa kiến trúc hán tử rất nhiều, " Kiều Dụ quay đầu thoáng nhìn về phía văn phòng, sau mấy lớp kính, bóng hình kia cũng mới ngẩng đầu lên nhìn lại hướng này, ánh mắt kiên nghị chắc chắn: "Em cũng chỉ thích anh".

Kỷ Tư Tuyền nhìn anh nói chuyện, gương mặt thoáng chút dị thường, vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh, tựa hồ như muốn hỏi anh đang nói gì.

Kiều Dụ rất nhanh lắc đầu cười.

Không rõ Từ Bỉnh Quân có hiểu điều anh đang nói, nhưng cũng không hỏi lại, tiếp tục mở miệng, "Ngài có biết, nhiều người cho rằng làm kiến trúc sư là vất vả, không thú vị, hai người kia nhìn có vẻ không cùng một loại, ấy vậy mà lại thành công cùng tiến vào công ty. Sau lại từ từ tiến lên nhóm có năng lực tốt nhất, hàng năm công ty phải dựa vào bọn họ để thu hút nguồn lao động giá rẻ là các thực tập sinh."

Kiều Dụ bỗng nhiên ý thức được điều gì, nhìn về phía Từ Bỉnh Quân, trong ánh mắt có chút để ý: "Vì cái gì lại nói những điều này với tôi?"

Từ Bỉnh Quân vẻ mặt thoải mái: "Chính là đêm nay tự nhiên nghĩ tới muốn tìm ai đó nói một câu.".

Kiều Dụ khẽ mỉm cười nhẹ tựa mây gió: "Rồi sau đó?"

"Sau đó, tôi nghĩ", Từ Bỉnh Quân nhìn ánh mắt của Kiều Dụ, trầm trầm mở miệng, "Nếu Kiều Bộ lúc trước lựa chọn làm kiến trúc, hiện tại chúng ta có thể nhất quyết so cao thấp."

Cho tới nay, khi nhắc tới Kỷ Tư Tuyền, Từ Bỉnh Quân đều gọi là "Tuyền hoàng". Nhưng tối nay, từ đầu đến cuối, anh ta lại chỉ gọi thẳng tên cô.

Kiều Dụ tựa như bừng tỉnh: "Anh..."

Từ bệnh khuẩn bỗng nhiên nở nụ cười, đưa ngón trỏ lên môi, vẻ mặt thần bí: "Suỵt..."

Nói xong phẩy tay "Tôi muốn tiếp tục tăng ca".

Kiều Dụ nhìn bóng dáng anh ta biến mất, thì ra người này đối với Kỷ Tư Tuyền cũng là có tâm tư.

Không biết sửa bao nhiêu lần, phương án rốt cục cũng được thông qua. Lãnh đạo yên tâm thoải mái đem toàn bộ quá trình giấy tờ rườm rà còn lại ném cho Kiều Dụ đi phối hợp.

Bạc Quý Thi đề nghị đi thực địa lần nữa trước khi quyết định. Tạ Ninh Thuần cả ngày buồn chán trong văn phòng, nghe nói đi ra ngoài lập tức phấn chấn chuẩn bị.

Việc thi công muốn tiến hành ngay, nhưng làng du lịch lại cách nội thành quá xa, không tiện đi lại, Kiều Dụ cùng hai bên thương lượng, để Duẫn Hòa Sướng thu xếp tại vị trí giữa nội thành và khu công trường, thuê hai biệt thự, một để nghỉ ngơi, một đề bàn công việc.

Kỷ Tư Tuyền đang lo không biết thu xếp thế nào cho Đại Miêu sau khi công trình khởi công thì nhận được điện thoại của Thẩm Thái Hậu nói bọn họ đã trở lại. Cô như trút được gánh nặng, xế chiều hôm đó liền mang Đại Miêu về nhà, thu thập chút hành lý đơn giản chuẩn bị đi.

Cô đứng ở bên cửa vẻ mặt trêu trọc bẩm báo "Thẩm thái hậu, lão Kỷ, con đi rồi, có việc gì liền gọi điện thoại cho con".

Ai ngờ vừa quay đầu lại đã thấy Đại Miêu đi phía sau. Kỷ Tư Tuyền nhíu mày: "Đi theo ta làm gì? Thẩm thái hậu đã trở lại, ngươi về sau không cần đi theo ta nữa."

Đại Miêu cứ như vậy nhìn nàng.

Kỷ Tư Tuyền nghĩ nghĩ rồi như bừng tỉnh: "Ngươi không phải muốn đi theo ta để gặp Kiều Dụ chứ? Nhớ là ngươi họ Kỷ, không phải họ Kiều đâu."

Thẩm thái hậu đang thu dọn đồ đạc, liền ngưng lại một chút, ngẩng đầu hỏi "Kiều Dụ là ai?"

Kỷ Tư Tuyền tự biết mình lỡ lời, cười giả lả: "Chẳng là ai cả, đối tác thôi."

Thẩm thái hậu không dễ dàng bị qua mặt như vậy: "Đại Miêu rất thân với anh ta?"

Kỷ Tư Tuyền theo bản năng phủi sạch quan hệ: "Như thế nào lại thành thân thuộc. Đại Miêu vốn không thích gần người. Không quen, một chút cũng không gần."

Thẩm thái hậu gọi to Đại Miêu một tiếng, Đại Miêu hoàn toàn không nhúc nhích: "vậy nó đi theo con làm gì?"

Kỷ Tư Tuyền ngồi xổm xuống, ra sức ôm Đại Miêu đẩy về hướng Thẩm thái hậu: "nó đại khái có chút luyến tiếc con."

Thẩm thái hậu nhất quyết đuổi cùng giết tận: "nhưng là thường ngày, nó ngay cả liếc mắt nhìn con một cái cũng lười."

Kỷ Tư Tuyền giận, kéo lấy hành lý, nhanh chóng thoát khỏi hiện trường: "Ba, người xem mẹ kìa."

Thẩm thái hậu khoanh tay trước ngực, mặt cười nguy hiểm."Yo, đây là khoe con có ba, còn ta đã không còn phải không?"

Kỷ Tư Tuyền nhớ tới ông ngoại đã cưỡi hạc về Tây phương cực lạc, nhanh chóng buông Đại Miêu, lấy tay che miệng lại, mơ hồ mở miệng không rõ: "Con cái gì cũng chưa nói... Con phải đi rồi..."

Nói xong mở cửa chạy thoát ra ngoài, để lại Kỷ Mặc vẻ mặt vô tội, giơ hai tay lên tỏ vẻ chính mình cái gì cũng chưa làm.

Thẩm thái hậu nhìn thái độ khác thường của một người một mèo, vẻ mặt có chút đăm chiêu.

Ngoại trừ Bạc Quý Thi, những người còn lại đều đã đi qua làng du lịch, cũng không có nhiều hung phấn, thời điểm xuất phát cũng chính là giờ nghỉ trưa, trên xe, mọi người đều yên lặng nghỉ trưa hoặc xem điện thoại.

Mới ra khỏi nội thành, Tạ Ninh Thuần ngồi tại chỗ lớn tiếng ồn ào: "Dừng ở phía trước một chút, tôi muốn đi toilet."

Lái xe nhìn qua kính: "Được."

Bạc Quý Thi liếc nhìn cô ta một cái, "Không phải trước lúc xuất phát đã đi rồi sao?"

Tạ Ninh Thuần nhỏ giọng trả lời: "Em còn muốn đi nữa."

Ai ngờ một chút của Tạ Ninh Thuần thành nửa ngày vẫn chưa thấy về, mọi người thoát khỏi cơn ngủ mơ màng, mở to mắt hỏi: "Sao lại ngừng? Nhanh như vậy đã đến?"

Vì để tránh nghi ngờ, Kỷ Tư Tuyền không cùng ngồi với Kiều Dụ. Cô ngồi ở đuôi xe, Kiều Dụ cùng Doãn Hòa Sướng ngồi cách đó mấy hàng ghế.

Sau trên xe lại có người sốt ruột.

"Chú lái xe, như thế nào còn chưa đi tiếp?"

"Có thể đến nơi trước giờ cơm tối không?"

Kiều Dụ cúi đầu phân phó Doãn thư ký đi xuống xem xét tình hình một chút.

Doãn Hòa Sướng rất nhanh liền trở về, sắc mặt xanh mét, tiến tới chỗ Bạc Quý Thi. Rốt cục vẫn là Kiều Dụ quản người tốt, tức giận đến như vậy vẫn còn có thể nhịn xuống khách khí nói: "Bạc tổng, ngài muốn xuống xem một chút không?"

Bạc Quý Thi tực hồ ý thức được vấn đề, rất nhanh gập máy tính, xuống xe.

Kiều Dụ thấp giọng hỏi Doãn Hòa Sướng vài câu, Doãn Hòa Sướng cau mày nói một câu gì đó, sau thấy Kiều Dụ vỗ vỗ vai anh ta.

Kiều Dụ theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía Kỷ Tư Tuyền. Kỷ Tư Tuyền đang bày ra bộ dạng vui sướng khi người khác gặp họa.

Kiều Dụ bất đắc dĩ nhìn cô một cái.

Doãn Hòa Sướng ngồi một bên nhìn nhìn bỗng nhỏ giọng mở miệng: "Kiều bộ, Tuyền Hoàng kỳ thực nhân cách rất tốt, tuy rằng cũng là con gái, nhưng chưa bao giờ vin vào mình là con gái để mang lại phiền toái cho người khác."

Kiều Dụ vui vẻ: "Cậu không phải không quá thích cô ấy sao?"

Doãn Hòa Sướng thành thật gật đầu, có chút khó khăn nói: "Vừa mới bắt đầu, quả thật có chút không thích, tôi cảm thấy cô ấy cao ngạo, sau tiếp xúc lâu, thấy cô ấy rất tốt, ít nhất sẽ không ỷ thế hiếp người. Còn có..."

"Còn có cái gì?"

"Còn có lần trước tôi nghe được, cô ấy trước mặt rất nhiều người, bảo hộ ngài."

Kiều Dụ sửng sốt.

Crypto.com Exchange

Chương (1-53)