Truyện:Chưa Đủ - Chương 08

Chưa Đủ
Trọn bộ 10 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thường Trữ Viễn tắt chốt nước nóng, ôm lấy thân thể không còn chút sức lực nào của Lâm Trinh Lan ra khỏi phòng tắm, đặt cô lên giường.

"Tỉnh." Thường Trữ Viễn vỗ vỗ gò má cô, kêu cô tỉnh lại, sau đó anh đỡ cô lên cho cô uống nước.

Sau khi Lâm Trinh Lan uống hết nước, cuối cùng cũng tỉnh lại, cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy giữa đùi anh là một vật to dài chỉa thẳng về phía mình.

"Anh... Còn không có..." Lâm Trinh Lan bị vật khổng lồ đó làm hoảng sợ, thân thể không nhịn được lui về phía sau co rụt lại.

Cho dù cô đã sớm quen thuộc với thứ ấy, nhưng khi nhìn vào vẫn bị kinh hoàng không thôi.

Cự thú đó đang khát vọng cô, phía trên đầu tròn có một lỗ nhỏ đang thấm ra chút chất lỏng màu trắng.

"..." Thường Trữ Viễn khẽ động eo, đem cự lôi đưa tới trước mặt cô.

Lâm Trinh Lan mở miệng ra ngậm lấy đỉnh to tròn, cô lấy đầu lưỡi nhẹ nhàng trấn an nó, cô có cảm giác khi nó ở trong miệng cô lại an phận giống như chú mèo con.

Cô biết anh thích như vậy, mỗi khi cô lấy miệng trấn an nó như bây giờ, nó sẽ càng ngày càng lớn ra.

"Đủ rồi." Thường Trữ Viễn chỉ hưởng thụ cái miệng nhỏ của cô một lát, liền đem phái nam hùng dũng rút ra.

Mặc dù anh rất thích thú nhìn cô nuốt vào cự lôi của mình, nhưng anh biết cô không thích, cho nên anh rất ít khi làm thế.

Lôi kéo Lâm Trinh Lan nằm ở trên giường, Thường Trữ Viễn thưởng thức mái tóc dài xinh đẹp xõa ra trên làn da trắng nõn của cô.

"Tối nay..." Thường Trữ Viễn nghiêng người xuống, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: "Em có muốn cùng anh chơi trò chơi không?"

Lâm Trinh Lan vừa nghe anh nói như vậy, mặt lập tức đỏ lên, "Không..."

Thường Trữ Viễn thích lôi kéo Lâm Trinh Lan chơi trò chơi mới, lần đầu tiên anh trói hai tay cô cột vào đầu giường, sau đó che kín cặp mắt của cô lại rồi cùng cô suốt đêm.

"Tại sao không? Em không phải đã chơi rất vui vẻ sao?" Thường Trữ Viễn mang theo ý xấu hỏi.

Không biết có phải là vì bị che kín mắt khi quan hệ hay không? Mà cô đêm đó đặc biệt điên cuồng, càng về sau càng chủ động dùng hai chân ôm chặt lấy phần hông tráng kiện của anh, mãnh liệt cầu xin anh yêu thương cô hơn nữa.... .

Nhớ tới một đêm kia, Lâm Trinh Lan mắc cỡ dùng đôi tay che mặt lại, ngay lập tức lắc lắc đầu.

"Vậy tối nay..." Tay của anh chạm vào nơi ẩm ướt của cô, "Em nghĩ nên chơi thế nào đây?"

"Ừ, dịu dàng một chút." Cô biết Thường Trữ Viễn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình, cô mắc cỡ đỏ mặt đáp lại.

"Phải dịu dàng sao?" Thường Trữ Viễn mỉm cười hôn lên tóc cô, "Được, vậy chúng ta sẽ chơi từ từ.... . Chơi đến trời sáng có được không?"

"Không! Không cần!" Lâm Trinh Lan kinh hoảng liều mạng lắc đầu, thân thể chỉ vì lời nói của anh mà tuôn ra ái dịch, một dòng nước nóng ấm chảy ra.

"Không cần?" Thường Trữ Viễn kéo hai chân của cô ra thật lớn, đặt mình ở phía trước cánh hoa ướt át, anh lấy đầu cự lôi qua lại ma sát hoa nhi, không có tiến vào, "Không cần dịu dàng sao?"

"Không cần, không cần chơi đến trời sáng." Lâm Trinh Lan biết nếu như cô không nói rõ ràng, thì theo cá tính của Thường Trữ Viễn anh thật sự sẽ cùng cô làm đến khi trời sáng.

"Được rồi, vậy thì chơi dịu dàng!" Thường Trữ Viễn cầm gối đặt dưới lưng cô, kéo hai tay cô qua đặt trên đầu gối, tư thế như vậy làm vườn hoa bí hiểm ở trước mặt anh nở rộ ra, một tay anh nắm lấy cự lôi đâm vào thật sâu, bên hông khẽ dùng sức.

Vật đó thật to lớn khiến Lâm Trinh Lan cảm thấy bị áp bức, cô không nhịn được rên lên một tiếng, cảm thụ cự lôi to dài của anh chậm rãi ở trong cơ thể cô di chuyển.

Cự lôi ở trong vườn hoa thoắt ẩn thoắt hiện, mỗi lần rút ra vẫn còn chừa lại đầu đỉnh sau đó lại từ từ đâm vào, tốc độ thật chậm rãi.

Cứ như thế rút ra đưa vào vài chục cái, Lâm Trinh Lan cũng không thẹn thùng nữa chủ động nâng eo lên, im lặng thúc giục anh tăng nhanh tốc độ.

Thường Trữ Viễn hài lòng thưởng thức tư thái mời gọi của cô, nhưng vẫn không chịu gia tăng tốc độ, hai tay hạ xuống vuốt ve toàn thân cô, hạ thân lại vẫn như cũ duy trì từng bước chậm rãi.

"Nhanh lên một chút." Lâm Trinh Lan đỏ mặt nhỏ giọng yêu cầu.

Mặc dù anh điên cuồng tấn công làm cô khó có thể chống đỡ, nhưng chậm chạp như thế này lại làm cô cảm thấy hoảng hốt.

"Không phải em nói muốn chơi dịu dàng hay sao?" Thường Trữ Viễn cười hỏi cô.

Thường Trữ Viễn hài lòng nhìn cự lôi đỏ ngầu của mình thấm ướt ái dịch của cô, mỗi một cái rút ra lại mang theo nhiều chất lỏng hơn. Nhiều ái dịch như thế cho thấy cô cũng có cảm giác, bây giờ cô rất muốn anh.

"Nhanh một chút." Biết anh lại đang trêu chọc mình, Lâm Trinh Lan vứt bỏ sự e lệ thường ngày, lấy hai chân vòng thật chắc eo tráng kiện của anh, "Em muốn anh dùng sức nhiều hơn nữa."

Thường Trữ Viễn yêu chết hành động chủ động cầu hoan của cô, anh nghiêng người ôm trọn cơ thể cô vào lòng, tỉ mỉ hôn lên môi cô, lần xuống tới cổ, đôi tay hoàn toàn ôm lấy thân thể mảnh mai, bắt đầu dùng lực động eo, một cái so với một cái thì nhanh hơn, mạnh mẽ yêu thương cô.

Anh chính là thích thân thể cô, coi như cô không phải mỹ nhân xinh đẹp động lòng người, thân hình lại gầy đến đáng thương, nhưng anh chính là cảm thấy đặc biệt thoải mái, giống như chỉ cần ôm cô, thương yêu cô là anh đã có được toàn bộ thế giới.

"Ư... a..." Lâm Trinh Lan cắn môi dưới, không để cho mình phát ra âm thanh rên rỉ xấu hổ.

Mỗi một cái động của anh vào thật mạnh mẽ nhưng lại không mất đi sự dịu dàng, giống như có thể xuyên thấu qua động tác nguyên thủy này biểu đạt sự nhiệt tình và quý trọng của anh đối với cô.

"Đừng cắn." Thường Trữ Viễn hôn lên môi cô, cưỡng ép cô mở miệng cùng anh môi lưỡi quấn quít, không để cho cô đè nén tiếng thở dốc ngọt ngào.

Trong phòng ngủ của cô tràn ngập tiếng anh thở dốc cùng tiếng rên rỉ yêu kiều của cô, âm thanh hai thân thể đụng chạm vào nhau vang lên không ngừng, tạo thành bản hòa âm nguyên thủy của loài người.

"Thật thoải mái." Bàn tay của Lâm Trinh Lan bám vào lưng Thường Trữ Viễn, đầu ngón tay của cô đâm thật sâu vào trong da thịt anh.

"Đã tới chưa?" Thường Trữ Viễn hôn lên chóp mũi cô.

"Ừ."

"Ngoan." Đôi tay anh nắm chặt lấy eo cô, bắt đầu điên cuồng tấn công mạnh, mỗi một cái vừa nhanh vừa mãnh liệt, hung hăng đánh vào nơi mẫn cảm nhất, cố gắng đẩy cô đến ngọn núi cao kia.

Toàn thân cô cong lên, đầu ngửa ra sau, vẻ mặt say đắm vô thức kêu gào co quắp, cao trào kích thích ập tới, ngón chân cô co rút nhanh hơn.

Thường Trữ Viễn không thể kiềm chế được mình nữa, ở u huyệt động mấy chục cái mới đem chính dục vọng của mình buông thả ra ở nơi hoa hồ sâu nhất.

Cao trào qua đi, Thường Trữ Viễn phát hiện mình chỉ cần ôm cô như vậy liền cảm thấy rất an toàn, thoải mái, bây giờ anh mới biết không có gì hạnh phúc hơn vậy.

Thường Trữ Viễn đột nhiên nghĩ đến việc tóc cô vẫn còn ướt, nếu cứ như vậy mà ngủ thì hôm sau chắc sẽ nhức đầu. anh không thể làm gì khác ngoài chống cự lại cơn buồn ngủ, giúp cô sấy khô tóc rồi mới ôm cô về phòng của mình.

*****

Một đêm này, anh đối với cô vô cùng dịu dàng, tựa như trên khắp thế giớ này cô là người anh yêu thương nhất, dùng nhu tình mềm mại tầng tầng lớp lớp bao bọc lấy cô.

Hoàn thành tốt mọi thứ, nhìn Lâm Trinh Lan thỏa mãn ngủ say, Thường Trữ Viễn rốt cuộc thẳng thắn đối diện với chính mình —— thật ra thì anh đã sớm không thể không có cô! Thì ra là từ lần đầu tiên hai người gặp nhau, số mệnh đã gắn kết họ lại với nhau.

Có lẽ Lâm Trinh Lan không phải là người đẹp nhất, có điều kiện tốt nhất, nhưng cô tuyệt đối là người anh muốn vĩnh viễn ở cùng, anh không thể bỏ lỡ cô được.

Ôm cô vào lòng, Thường Trữ Viễn cuối cùng cũng hiểu, nếu như trên thế giới này có một người làm anh nguyện ý buông tha mọi thứ, thì không cần phải nghi ngờ gì nữa, anh khẳng định người đó chính là Lâm Trinh Lan!

"Tại sao muốn Tiểu Lan đi? Đó không phải là công việc của cô ấy " Hoàng Kim Phượng chặn trước bàn của Lâm Trinh Lan, không cho người của nhà hàng mang cô ấy đi.

"Mắc mớ gì tới cô! Cô ấy cũng không phản đối."

"Ai nói chuyện này không liên quan đến tôi, tôi đã hẹn với cô ấy cùng nhau đi xem phim." Hoàng Kim Phượng mắt không chớp, nói láo mà vẻ mặt không hề thay đổi.

"Cô... Hừ!"

Đối phương thấy không bắt được người giúp một tay, quay đầu rời đi, Hoàng Kim Phượng vẫn còn ở phía sau nói thêm: "Tháng này ngày nào chúng tôi cũng có hẹn rồi, cô không cần quay lại đây."

Từ đầu tới cuối mặc dù Hoàng Kim Phượng duy trì khuôn mặt tươi cười nhưng Lâm Trinh Lan lại cảm thấy trên người cô tản ra cảm giác áp bức mãnh liệt.

Thật sự rất lợi hại! Cô có thể làm được như thế không?

Mặc dù Hoàng Kim Phượng là phụ nữ, nhưng lại làm cho người khác cảm thấy cô rất là anh tuấn, bề ngoài sạch sẽ gọn gàng lại không mất đi sự dịu dàng của phái nữ, phong cách hành sự thanh thoát quyết đoán, những chuyện này Lâm Trinh Lan tự nhận mình thật sự không làm được.

"Tiểu Lan, công việc của cậu đã xong chưa?" Hoàng Kim Phượng hỏi.

"Rồi!" Lâm Trinh Lan gật đầu một cái.

"Vậy chúng ta đi thôi!" Hoàng Kim Phượng chờ Lâm Trinh Lan sắp xếp xong mọi thứ, rồi cùng cô tan sở.

Thật ra hôm nay Hoàng Kim Phượng và Lâm Trinh Lan không có hẹn, chỉ là khi cô đi ngang qua thấy người của nhà hàng kéo Lâm Trinh Lan đi hỗ trợ, không nhịn được liền chen miệng vào.

Giờ tan tầm nhà hàng cũng như chiến trường, công việc phục vụ rất là mệt nhọc, tiền lương lại ít, người đồng ý giúp đỡ công việc ở đó vô cùng ít.

Thật ra thì theo đạo lý mà nói, công việc của mình thì mình tự đi làm, nhưng bọn họ không chịu đi, lại muốn lôi kéo người không hiểu chuyện như Lâm Trinh Lan vào cuộc.

"Thật xin lỗi, vì tôi mà cậu gây gổ với người khác" Trước khi đến trạm xe, Lâm Trinh Lan không nhịn được hướng Hoàng Kim Phượng nói lời xin lỗi.

"Không cần để ý, dù sao bên chúng ta cùng bên kia vốn là có thù oán rồi, thêm một cái cũng không là gì" Hoàng Kim Phượng cười nói.

Tiệm cơm của bọn họ là một trong hai nơi kiếm được nhiều tiền nhất trong ngành ẩm thực, tự nhiên mấy người trong nhà hàng sẽ nhìn họ không thuận mắt, đây cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai! Hoàng Kim Phượng ở trong tiệm cơm cũng có chút địa vị, coi như cùng người của nhà hàng có chút xung đột, chỉ cần không làm loạn trước mặt khách, phía trên cũng sẽ không nói gì, cho nên cô cũng không sợ.

Lâm Trinh Lan thành thật nói: "Kim Phượng, cô rất lợi hại."

Từ nhỏ Lâm Trinh Lan là một người rất trầm lặng, nhân duyên cũng không tốt là mấy, nhưng cũng không kém lắm, mọi người cũng có chút ấn tượng về cô.

Nói cách khác, loại người như Lâm Trinh Lan rất dễ bị người khác bắt nạt nhưng cô lại có quý nhân giúp đỡ, mỗi lần có người muốn ức hiếp cô thì sẽ có người khác giúp cô ra mặt.

"Hả?"

"Bởi vì cậu có thể trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình, còn tôi thì lại không biết mở miệng từ chối người khác như thế nào." Lâm Trinh Lan thở dài nói.

Cô cũng không thích tính tình của chính mình nhưng cô luôn sợ phải từ chối người khác.

"Tại sao không dám từ chối người khác?"

"Bởi vì... Ừ..." Lâm Trinh Lan suy nghĩ một chút sau đó nhỏ giọng nói: "Tôi cảm thấy nếu như mình từ chối sẽ bị người ta ghét?"

"Tiểu Lan, không phải là tôi thích nói cậu" Hoàng Kim Phượng bất đắc dĩ thở dài nói: "Một người không thích cậu, cậu làm nhiều hơn nữa anh ta cũng sẽ không thích cậu."

Lâm Trinh Lan giật mình, "Vậy... phải làm sao đây?"

"Đổi người khác!"

"Đổi... Đổi người khác?" Lâm Trinh Lan kinh ngạc, cô biết cá tính Hoàng Kim Phượng thẳng thắn nhưng mà cũng không nên nói trắng trợn ra như thế chứ?

"Lúc tôi còn nhỏ có xem mấy bộ phim, thấy nữ chính bị mẹ chồng ngược đãi đến không còn ra hình người. Còn phải giống như Thánh mẫu phục vụ ngược lại bà ta, nhẫn nhục chịu đựng đến hơn nửa đời người. Nếu không thì là chồng ở ngoài mèo mỡ, lại có con hồ ly tinh tranh giành chồng với nữ chính. Hoặc hơn nữa là lấy phải ông chồng mê cờ bạc, một mình nuôi lớn đám nhỏ, chờ mấy chục năm trời mong ông chồng quay đầu hối cải, tôi liền cảm thấy muốn ói! Những nữ chính kia thật là ngu ngốc, gặp phải người đàn ông không quý trọng mình thì đổi người khác đi là được chứ gì?"

"À..." Lâm Trinh Lan sững sờ, "Làm... Làm thế có đúng không?"

"Đương nhiên đúng!" Hoàng Kim Phượng cười lạnh nói: "Tiểu Lan, về sau nếu có quan hệ với đàn ông thì ngàn vạn lần không được cho là mình có thể thay đổi đối phương, cũng không cần tin tưởng đối phương nói muốn vì cậu mà thay đổi. Tin tưởng tôi, chó ăn cứt là điều không bao giờ thay đổi được, một người đàn ông nếu đánh cuộc thì sẽ đánh cuộc cả đời, nếu như anh ta đánh cậu lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, có phụ nữ ở bên ngoài thì cả đời sẽ nuôi một đám gái; thay vì hy vọng xa vời bọn họ sẽ từ bỏ tật xấu, không bằng cậu tiếp nhận một người khác."

"Cái này..." Lâm Trinh Lan cúi đầu.

Nói cách khác, cô ảo tưởng có lẽ một ngày nào đó Thường Trữ Viễn sẽ không thể rời bỏ cô, cũng là chuyện không thể nào?

"Không sai, chính là như vậy!" Hoàng Kim Phượng không chú ý tới sự thất vọng của Lâm Trinh Lan, tiếp tục nói: "Đàn ông là loại sinh vật... cậu dễ dàng tha thứ bao nhiêu, anh sẽ không quý trọng cậu bấy nhiêu. Phụ nữ nếu như không quý trọng bản thân mình thì cũng không cần hy vọng xa vời đàn ông sẽ quý trọng họ, cho nên nếu như cậu không muốn thì nhất định phải từ chối, nếu như cậu muốn thứ gì đó thì phải dũng cảm theo đuổi. Trên ti vi nữ chính thường nhẫn nhục chịu đựng sau đó có được hạnh phúc, kết cục này thật là nhàm chán! Chưa từng vì hạnh phúc của mình mà cố gắng thì lấy tư cách gì có được hạnh phúc"

Lời nói của Hoàng Kim Phượng giống như viên đạn bắn sâu vào đầu Lâm Trinh Lan làm cho cô hiểu được hành động vô nghĩa của mình trong mấy năm qua.

Có lẽ lúc mới bắt đầu, cô thật sự chỉ muốn có một giấc mộng đẹp, nhưng là kể từ khi sống chung với Thường Trữ Viễn, cô càng lúc càng có lòng tham!

Cô không muốn chuyện của cô và anh cứ mãi mãi ở trong bóng tối, không muốn làm tình nhân bí mật càng không muốn chỉ có thể ôm anh vào ban đêm!

Cô muốn đường đường chính chính quen anh, có thể cùng anh ra ngoài hẹn hò, cùng nhau tham gia hôn lễ của người quen, còn có lời khẳng định vĩnh cửu về tình yêu.

Cô không biết theo đuổi anh như thế nào nên cô chỉ biết chờ đợi rồi chờ đợi, còn bỏ ra tất cả mọi thứ nhằm thỏa mãn anh...

Không! Cô không thể lừa mình dối người được nữa.

Cô biết thật ra mình không dám theo đuổi anh, cô sợ một khi bước ra ngoài ánh sáng dù chỉ là một bước thì sẽ bị Thường Trữ Viễn vứt bỏ.

Các chị và Hoàng Kim Phượng đều nói đúng! Cho dù bọn họ ở chung với nhau lâu như vậy, đã có hàng trăm đêm ở cùng nhau nhưng cô chưa từng cảm thấy khoảng cách của hai người vì nguyên nhân này mà ngắn lại.

*****

Giữa anh và cô luôn có một bức màn thủy tinh, cho dù có gần nhau như thế nào thì hai người cũng không cùng một thế giới.

Suy nghĩ lại cẩn thận, đúng là cô chưa bao giờ được nhận sự dịu dàng trìu mến từ Thường Trữ Viễn. Mỗi khi anh đặc biệt dịu dàng là lúc đang ở cao trào kích tình hoặc là đang dụ dỗ cô lên giường.

Thừa nhận đi! Bọn họ chưa bao giờ là tình nhân, những năm gần đây cũng không thể coi là có quan hệ. Thường Trữ Viễn và cô nhiều lắm thì chỉ coi là bạn trên giường.

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Thường Trữ Viễn không hài lòng vì cô không tập trung, sau khi anh thỏa mãn thì đem cô ôm vào trong ngực, quay đầu về phía tai cô gặm một cái.

Lâm Trinh Lan bị đau, thân thể co rụt lại, rốt cuộc không nén được khát vọng trong lòng mà hỏi anh "Anh... Tại sao năm đó đồng ý quen với em?"

Thật ra thì cô muốn hỏi "Mấy năm qua anh có yêu em hay không?" nhưng lời nói đến khóe miệng thì lại biến thành ý này.

Khi Lâm Trinh Lan hỏi vấn đề này thì đã ý thức được tình cảm của mình đối với Thường Trữ Viễn không còn giống như trước nữa.

Anh cau mày, "Em hỏi vấn đề này làm gì?"

Tất cả bạn gái trước kia của anh đều từng ép hỏi anh có yêu họ không, làm cho anh phiền chết đi được, tưởng rằng Lâm Trinh Lan không giống như những cô gái đó, thật không ngờ, từ khi nào cô đã học được tật xấu này?

"Có phải anh quen với em là bởi vì..." Cắn cắn môi dưới, Lâm Trinh Lan thật sự không hỏi được, cô chỉ có thể giương mắt lên mong đợi nhìn anh.

Anh tại sao đồng ý quen với em? Là bởi vì em "Rất nghe lời" sao? Hay là bởi vì em sẽ không gây phiền toái cho anh?

Bởi vì anh thích em... cái gì nên làm, không nên làm thì cũng đã làm rồi. Khi hai người ở bên nhau, từ ngữ "dâm mỹ" cỡ nào anh cũng nói ra được thế nhưng chỉ một câu "thuần túy" như thế, anh lại không thốt nên lời.

Trong mắt cô tràn đầy khát vọng, anh không phải không nhìn ra nhưng cuối cùng chỉ ho khan một cái, cứng rắn nói ra một câu, "Anh đối với em như thế nào, em nên biết rồi chứ."

Những năm gần đây, bên cạnh anh chỉ có một mình cô, như vậy không phải là quá rõ ràng rồi sao?

Vậy mà sự thật chứng minh, một người dù có yêu người khác như thế nào, cũng sẽ không biến thành con giun trong bụng đối phương...

Lâm Trinh Lan hoàn toàn hiểu sai ý của Thường Trữ Viễn, cô không nhịn được mà rơi nước mắt, yên lặng cúi đầu. Thường Trữ Viễn lại nghĩ thái độ của cô như vậy là đã hiểu ý của anh rồi, anh thật phấn khích ôm lấy cô, tóm lấy chăn bông mềm mại khẽ quấn lên, sau đó thỏa mãn ngủ say.

Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh lại Thường Trữ Viễn cũng không phát hiện ra điều gì khác thường.

Bởi vì thời gian làm việc khác nhau, mỗi ngày cô đều dậy sớm hơn anh, buổi sáng không thấy cô là chuyện rất bình thường, cho đến buổi chiều anh mới phát hiện có điều gì đó không đúng.

Đã bảy giờ tối, cô còn chưa về nhà, anh gọi điện thoại cho cô lại không có người nhận, đến chín giờ tối, anh rốt cuộc bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Cô có chuyện gì mà về trễ thế? Có phải xảy ra tai nạn giao thông không?

Lâm Trinh Lan từ trước đến giờ là một người rất nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không nói trước một tiếng mà đã biến mất. anh lại gọi điện cho cô mấy lần, kết quả lại vào hộp thư thoại, anh muốn gọi điện đến công ty hoặc là bạn bè của cô thì mới phát hiện ra, anh không hề biết số điện thoại của công ty cô cũng như của bạn bè cô.

Thì ra, anh không hề biết gì về cô.

Nhìn chằm chằm điện thoại di động, Thường Trữ Viễn nhìn chằm chằm vào hàng trăm tên trong danh bạ hết lần này đến lần khác, anh kinh ngạc phát hiện anh quả thật không biết nên gọi điện cho ai?

Chờ đến mười giờ, Thường Trữ Viễn nhớ tới việc Lâm Trinh Lan có thói quen ghi lại số điện thoại, vội vàng chạy đi tìm, bây giờ anh chỉ có thể gọi điện cho từng người từng người một để tìm cô.

Bước vào phòng ngủ của cô, Thường Trữ Viễn liền ngây ngẩn cả người!

Phòng của cô từ trước đến giờ rất sạch sẽ, đã ở nhiều năm như thế nhưng cô không hề có đồ riêng tư gì nhưng khi anh bước vào thì lại nhạy cảm phát hiện hình như có cái gì đó là lạ...

Ánh mắt quét qua phòng ngủ một cái, Thường Trữ Viễn thấy có một tờ giấy dùng ly thủy tinh đè ở giữa đặt ở trên bàn, anh đi tới cầm tờ giấy lên, phía trên chỉ có một hàng chữ:

Chúng ta chia tay đi!

Không có xưng tên cũng không có chữ ký, nhưng Thường Trữ Viễn biết đây là chữ viết của cô, anh tuyệt đối sẽ không nhận lầm!

Máu trong người đột ngột giảm xuống, Thường Trữ Viễn gần như muốn bất tỉnh? Hít thở sâu mấy cái, sau khi bình tĩnh lại anh cẩn thận xem xét phòng ngủ, lúc này anh phát hiện cô chỉ thu xếp một số quần áo đơn giản rồi cứ như thế rời xa anh.

Người phụ nữ này đang giở trò gì đây?

Thường Trữ Viễn bị hành động lần này của Lâm Trinh Lan làm cho đầu đầy nghi hoặc, không giải thích được.

Hôm qua không phải cô mới vừa xác nhận tấm lòng của anh vậy mà hôm nay đã bỏ chạy lấy người, cô muốn anh đuổi theo cô sao?

Trước kia Thường Trữ Viễn có rất nhiều biện pháp để biểu đạt tình yêu của mình với những cô gái khác. anh không biết đó là vì thỏa mãn hư vinh của những người đó hay là chính bản thân anh cảm thấy bất an? Nhưng anh rất ghét chuyện này.

Lâm Trinh Lan thì khác, cô sẽ hoàn toàn thuận theo ý anh, cô sẽ không giả tạo làm bộ làm tịch hoặc muốn anh ba ngày hai bữa biểu đạt tình yêu với cô.

Nhưng anh không nghĩ tới... Cô lại bắt chước những cô gái kia. Cô bắt đầu làm bộ làm tịch rồi sao?

Không! Nếu như cô chỉ muốn anh đuổi theo thì sẽ không viết năm chữ này.

Lúc này anh không thể nghĩ ra được lý do tại sao cô lại đột nhiên để lại một tờ giấy nói muốn chia tay?

Nhưng bất kể lý do của cô là gì...

Anh thề ở trong lòng, tuyệt đối sẽ bắt cô trở lại, anh cũng muốn cô vì hành động lần này mà phải trả giá thật lớn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-10)