← Ch.06 | Ch.08 → |
Thời gian trôi qua thật nhanh, trong lúc vô tình, nửa tháng đã qua rồi. Mấy ngày trước Lâm Trinh Lan nhận được điện thoại của Lý Nhã Đường kêu cô qua nhà nhận quà tặng, thịnh tình khó từ chối cô không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
"Tiểu Lan, em tới rồi, mau vào mau vào." Lý Nhã Đường kéo Lâm Trinh Lan vào nhà, lúc đó cô mới phát hiện còn có hai phù dâu cũng ở đây nữa.
Hai người này là Lam Phương Ngọc và Tào Tâm Ngọc, họ là bạn học của Lý Nhã Đường đương nhiên cũng biết Lâm Trinh Lan.
"Em chào chị Phương ngọc, chị Tâm Ngọc, hôm nay thật là náo nhiệt." Lâm Trinh Lan cười nói.
"Đúng lúc hôm nay tất cả mọi người đều rảnh rỗi, chị liền hẹn mọi người lại đây." Lý Nhã Đường kéo Lâm Trinh Lan ngồi xuống, đưa ra vài túi giấy.
"Đến đây, những thứ này là mang từ nước ngoài về đó, thích cái gì thì cứ lấy đi!" Lý Nhã Đường vừa lấy ra mấy thứ vừa hỏi: "Tiểu Lan, em thích cái gì?"
"Em cái gì cũng thích cả, cứ để hai chị ấy chọn trước đi."
"Này! Như vậy là em thiệt thòi rồi." Lý Nhã Đường có chút bất đắc dĩ thở dài, "Cái này là tinh dầu thư giãn, tôi đã xài thử rồi, dùng rất tốt."
"Cảm ơn!" Lam Phương Ngọc vui vẻ cầm lên một cái chai mở ra ngửi một cái.
"Cái này tôi mua hai bộ, cậu lấy một bộ đi! Còn em thích loại nào? Hương Mân Côi hay Lavender?"
"Vậy thì Mân Côi được rồi, cám ơn chị." Lâm Trinh Lan nói.
"Trời ơi! Có lầm hay không, cậu dám mua cái này sao?" Tào Tâm Ngọc móc ra một tấm vải nhỏ từ trong túi, vốn tưởng rằng đó là khăn tay nhưng khi mở ra mới phát hiện là áo lót hấp dẫn.
Lý Nhã Đường thấy đồ trên tay Tào Tâm Ngọc, duỗi tay ra, lấy tốc độ ánh sáng đoạt lại "Nhầm lẫn rồi! Trả đây."
Lam Phương Ngọc buột miệng cười, không nhịn được giễu cợt cô: "Không nghĩ tới cậu cũng sẽ mặc loại áo lót khêu gợi này nha, như thế nào, tuần trăng mật lần này có dữ dội không?"
"Cậu câm miệng lại, Tiểu Lan còn chưa lập gia đình, không được dạy hư em ấy." Lý Nhã Đường liếc Lam Phương Ngọc một cái.
Lam phương ngọc phản bác: "Này, em ấy lớn rồi, cũng không phải là chưa đủ mười tám tuổi."
"Tám mươi tuổi cũng vậy!" Lý Nhã Đường tức giận cảnh cáo, "Em gái nhà tôi là trong sáng thuần khiết, hai người không được ô nhiễm em ấy."
"Chúng tôi biết cậu rất bảo vệ em ấy, chỉ là cậu cũng làm quá đi? Chẳng lẽ chúng ta còn phải dạy em ấy thế nào là người trưởng thành sao?" Tào Tâm Ngọc cũng không nhịn được cười nói.
Lâm Trinh Lan ở một bên lúng túng không thôi, nhưng lại không thể nói thật với Lý Nhã Đường là cô không "trong sáng" như mọi người vẫn nghĩ.
Bởi vì rất nhiều nguyên nhân mà Lý Nhã Đường không phát hiện em gái đáng yêu của cô đã từ tiểu bạch biến thành tiểu hắc rồi.
"Đúng vậy, em ấy đã lớn thế này rồi, cậu nên dạy một số chiêu hữu dụng." Lam Phương Ngọc quay đầu lại nói với Lâm Trinh Lan: "Tiểu Lan à! Em phải biết, đàn ông là sinh vật vừa cứng rắn lại vừa mềm lòng! Cho nên em ngàn vạn lần phải nhớ rõ khi ở cùng đàn ông thì phải tỏ ra mình là người yếu đuối, như vậy mới nắm họ trong tay được, biết chưa?"
"Này! Cậu dạy em ấy cái gì thế?" Lý Nhã Đường trợn mắt nhìn Lam Phương Ngọc một cái, sau đó nói với Lâm Trinh Lan: "Tiểu Lan, em đừng có nghe nói bậy, phụ nữ thì phải thể hiện bản lĩnh "tay chơi" của mình mới đúng."
Mặc dù Lam Phương Ngọc bây giờ đã "Hoàn lương" rồi, nhưng trước kia cô ấy thay bạn trai còn nhanh hơn thay quần áo, "Hoa Danh" của cô ấy cũng không phải là chuyện giật gân gì nữa rồi.
"Cậu nói lời này thật là quá đáng, tôi lại không dạy em ấy phải chơi như thế nào." Lam Phương Ngọc kháng nghị nói: "Cậu có thể cả đời bảo vệ Tiểu Lan như vậy không? Còn không bằng dạy em ấy làm thế nào để "bảo vệ mình" mới đúng!"
"Nhưng mà..." Lý Nhã Đường vẫn là không yên lòng.
"Tôi cũng đồng ý với ý kiến của Tiểu Ngọc." Tào Tâm Ngọc cắt đứt lời Lý Nhã Đường, "Cậu luôn nói Tiểu Lan thật hiền lành, sợ sau này bị đàn ông lừa gạt, nhưng cậu lại không thể chăm sóc Tiểu Lan cả đời, còn không bằng dạy em ấy một vài chiêu, chí ít có thể tự bảo vệ mình."
"Ừ... Các cậu nói cũng đúng..." Lý Nhã Đường nghe lời bạn thân nói có chút dao động.
"Được rồi, nhu mì không bằng bạo lực, hôm nay chúng ta phải tận tình dạy bảo cho Tiểu Lan biết thế nào là "đàn ông ác độc"" Lam Phương Ngọc hùng dũng nói.
Lâm Trinh Lan chỉ "Ách" một tiếng, hoàn toàn không có cơ hội mở miệng biểu đạt ý kiến liền bị bắt học lớp học siêu cấp, nghiễm nhiên là ba cô một trò.
"Tiểu Lan, em hãy nghe chị nói, nếu như tương lai em muốn quen biết với đàn ông, nhất định phải tìm cơ hội gặp ba mẹ anh ta, mặc dù anh ta chịu dẫn em về gặp ba mẹ anh nhưng không có nghĩa là anh nghiêm túc với em." Lam Phương Ngọc nhắc nhở cô.
"Còn nữa còn nữa... đàn ông qua lại với phụ nữ chỉ nghĩ mọi cách để lôi kéo cô ấy lên giường. Một người đàn ông đưa em lên giường cũng không chứng tỏ anh thật lòng yêu em, cho nên ngàn vạn lần không nên dùng thân thể mình để trói buộc đàn ông" Tào Tâm Ngọc bổ sung.
*****
"Đúng, đúng!" Lý Nhã Đường hô một tiếng "Tiểu Lan, chị nói với em, đừng bảo là thân thể không buộc được đàn ông, kể cả đứa bé cũng không thể buộc chân họ! Nếu như em không muốn làm một người mẹ độc thân, làm khổ mình khổ đứa nhỏ, chị khuyên em trước khi kết hôn nên sử dụng các biện pháp ngừa thai để phòng trừ hậu quả về sau."
Ba phụ nữ trái một câu, phải một câu, làm Lâm Trinh Lan choáng váng, ba người nói chuyện một lúc liền càng nói càng hăng, nội dung càng nói càng mở, sau đó là mắng đàn ông.
Lâm Trinh Lan ngồi ở một bên uống trà, nghe họ lảm nhảm một giờ đồng hồ, lúc này Lý Nhã Đường mới quay đầu lại hỏi cô: "Những lời tụi chị nói nãy giờ em đã nhớ hết chưa?"
Họ nói quá nhanh, Lâm Trinh Lan thật ra thì không hiểu hết, nhưng cô vẫn là khéo léo gật gật đầu
"Vậy có vấn đề gì muốn hỏi không?" Tào Tâm Ngọc hỏi cô.
"À..." Lâm Trinh Lan suy nghĩ một chút, không nhịn được hỏi: "Đàn ông... Thật sự sẽ không vì cùng phụ nữ lên giường mà sẽ yêu thương họ sao?"
"Cắt... dĩ nhiên là không!"
Lý Nhã Đường, Lam Phương Ngọc, Tào Tâm Ngọc ba người gần như là đồng thời nói "Cắt", thật không hổ d anh là bạn tốt nhiều năm, thập phần ăn ý.
"... Tại sao?" Lâm Trinh Lan có chút nóng nảy hỏi lại tâm tình có chút không yên: "Ý em là, không phải ở chung với nhau lâu ngày thì sẽ nảy sinh tình cảm sao?"
Lam Phương Ngọc khinh thường hỏi ngược lại: "Em nói thử xem em rất thích bồn cầu, rất cần bồn cầu, nhưng em có thể yêu bồn cầu không?"
"Hả... ?" Lam Phương Ngọc nói trắng trợn ra như thế làm cô sợ hết hồn.
"Một người đàn ông nếu như chỉ dịu dàng với em vào lúc ở trên giường, vậy thì anh thật sự không yêu em" Tào Tâm Ngọc cũng nói.
"Đúng vậy! Hơn nữa nếu như anh không giới thiệu em với bạn bè của anh, còn lấy lý do khủng hoảng kinh tế để không phải kết hôn. Những biểu hiện đó cho thấy anh chỉ muốn ăn sạch sành sành em thôi!" Lý Nhã Đường thở dài nói.
Bạn trai trước kia của Lý Nhã Đường chính là như vậy, cô tưởng rằng có thể thay đổi anh nhưng chính chồng cô đã làm cho cô hiểu được, thay vì tốn tâm sức trên một người đàn ông thối nát không bằng đổi một người khác! Cho nên cô mới chia tay với anh và quen người khác, người mà bây giờ chính là chồng của cô.
Triệu Thuận Đức, người đàn ông này thật ra không đẹp đẽ gì, nhưng ít ra anh là thật lòng yêu cô.
Một người đàn ông bình thường nhưng quý trọng mình và một người giàu có nhưng lại không phải là người đàn ông tốt, Lý Nhã Đường đương nhiên chọn người đầu tiên.
Biết Lý Nhã Đường nhớ lại chuyện thương tâm, Lam Phương Ngọc vội vàng chuyển đề tài, "Tóm lại, em phải cẩn thận với tất cả đàn ông, cá tính của em rất dễ dàng bị thua thiệt."
Lam Phương Ngọc cùng Lâm Trinh Lan mặc dù không coi là thân thiết, nhưng cô thường nghe Lý Nhã Đường nhắc tới nên cũng có chút hiểu biết về cô em gái này.
Không phải là họ thích nói nhiều, nhưng tính tình Lâm Trinh Lan hiền lành như vậy rất dễ bị người khác bắt nạt khi dễ! Cũng khó trách Lý Nhã Đường đặc biệt muốn chăm sóc Tiểu Lan.
"Vâng!" Lâm Trinh Lan trả lời, nhưng trong lòng lại dâng lên ngũ vị chua xót
Cô cũng không phải ngu ngốc, khi Thường Trữ Viễn nói lên một đống điều kiện không hợp lý thì cô biết anh không muốn ở bên cô dài lâu, cô cũng không nghĩ tới hai người lại có thể ở bên nhau nhiều năm như vậy!
Những năm gần đây, cô luôn nhắc nhở bản thân mình không thể ôm hi vọng đối với anh, nhưng trong lòng vẫn cứ ngoan cố giữ chặt lấy tia hi vọng le lói, hai người đã ở bên nhau lâu như vậy anh có thể có tình cảm với cô chăng? Có lẽ anh không phải thích cô nhất, nhưng ít ra... Ít ra thì...
Nhớ tới bầu không khí trong nhà những ngày qua, và những lời các chị ấy nói, cô không khỏi khổ sở suy nghĩ, có lẽ lần này bọn họ thật sự sẽ kết thúc.
Không sao, cô có thể độc chiếm người đàn ông ưu tú này bảy năm, thật ra cũng coi như không mất thể diện, mặc dù...
Nói ra, chắc không ai tin được!
Lâm Trinh Lan ở trong lòng cười khổ.
Kể từ khi hai người quen nhau đến nay, Thường Trữ Viễn chưa bao giờ phải lẻ loi suốt nửa tháng trời như bây giờ. Nửa tháng rồi, anh không được ôm cô, lần này coi như là phá kỷ lục!
Lúc đầu là do anh hờn dỗi, về sau là vì công việc của hai người quá bận rộn, trong lúc vô tình nửa tháng đã trôi qua.
Nửa tháng rồi anh không được ôm cô! Tính nhẫn nại của anh cuối cùng cũng đã tới cực hạn.
Anh cần cô, giống như cá cần nước, nếu như còn không được ôm cô, anh nhất định sẽ chết!
Anh biết bọn họ ở cùng nhau có chút gượng ép, không khí giữa hai người luôn có chút gượng gạo, mà cô thời gian này rõ ràng cũng trốn tránh anh.
Thường Trữ Viễn là một người rất sĩ diện, muốn anh nhận lỗi với Lâm Trinh Lan, cầu xin cô tha thứ, đây tuyệt đối là chuyện không thể nào!
Thường Trữ Viễn rất tự cao tự đại, anh nhất mực cho rằng ngàn sai vạn sai đều không phải lỗi của mình, tất cả đều là lỗi của Lâm Trinh Lan.
Khi đó anh mắng cô là "người đàn bà xấu xí" thật là có hơi quá đáng! Có lẽ cô không phải là thiên tiên mỹ nữ gì, nhưng tuyệt đối không "xấu xí", nếu không anh làm sao có thể ôm cô mấy năm qua mà không biết mệt, ngoài cô ra thì ai có thể làm được như thế?
Anh chỉ là không muốn cô ở cùng người đàn ông khác mà thôi!
Vẻ đẹp của cô, thân thể của cô, mỗi tấc da trên người cô đều là của anh! Anh không thể chịu được khi có người đàn ông khác để mắt tới! Nếu như có thể, anh rất muốn đem cô giấu trong nhà, không để người khác nhìn thấy.
Khi nhìn thấy nước mắt của cô anh liền hối hận! Cô ít khi khóc, bọn họ ở bên nhau nhiều năm như thế nhưng số lần anh thấy cô khóc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cẩn thận suy nghĩ mấy ngày qua, Thường Trữ Viễn rốt cuộc quyết định! Thứ bảy và chủ nhật tuần này anh không phải đi làm, còn Lâm Trinh Lan được nghỉ vào ngày chủ nhật và thứ hai, anh nhất định phải lợi dụng thời điểm này đem mối quan hệ của hai người điều chỉnh lại như cũ.
Có lẽ không thể nào lập tức sẽ có tiến triển, nhưng ít ra anh cũng muốn giống như trước kia, lúc nào muốn hôn thì có thể hôn, muốn ôm thì có thể ôm.
Hôm nay nhất định phải dịu dàng với cô hơn một chút. Thường Trữ Viễn nghĩ thầm.
Buổi tối, đang lúc Lâm Trinh Lan tắm được một nửa, cô không hề có nửa điểm phòng bị thì ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Thường Trữ Viễn, anh ra lệnh: "Mở cửa."
"Cái gì?" Lâm Trinh Lan giật mình, có chút sợ hãi hỏi: "Tại sao?"
Thật ra thì hai người đã quen thuộc với nhau như thế, cô chỉ cần cẩn thận suy nghĩ thì sẽ biết anh muốn làm gì, nhưng cô vẫn là có chút xấu hổ.
Thường Trữ Viễn không phải là người có tính tình tốt, có lẽ ở trước mặt người khác anh còn có thể khắc chế được chính mình, nhưng ở trước mặt cô, anh giống như là một Bạo Quân hoặc một đứa bé bốc đồng, không hề che giấu dục vọng của bản thân, luôn là đối với cô cần thì cứ lấy.
Lâm Trinh Lan đã từng nghĩ tới, người đàn ông này tùy hứng như vậy, trách nhiệm của cô là rất lớn! Cũng bởi vì cô cưng chiều anh quá.
Nhưng là, ai có thể nói cho cô biết, cô còn có thể làm gì đây? Cô chẳng qua là quá yêu anh mà thôi.
"Mở cửa." Thường Trữ Viễn lại một lần nữa ra lệnh, "Đừng để cho anh nói lần thứ hai."
Nếu như cô kiên quyết không mở cửa, chỉ sợ anh sẽ phá cửa mà vào.
*****
"Có chuyện gì?" Lâm Trinh Lan mở hé ra một khe nhỏ, thân thể núp ở phía sau cánh cửa.
Thường Trữ Viễn lấy một tay đè cửa lại, "Lui về phía sau."
Lâm Trinh Lan lui về phía sau cửa, Thường Trữ Viễn trực tiếp đẩy cửa bước vào, sau đó cô mới phát hiện anh không mảnh vải che thân, đã sớm cởi hết toàn thân quần áo bỏ ngoài phòng tắm.
"Anh... Thế nào lại..." Lâm Trinh Lan xấu hổ quay mặt đi.
Mặc dù hai người đã quan hệ rất nhiều lần, nhưng cô vẫn xấu hổ co rút người lại, cũng không dám ngước mắt nhìn thẳng vào thân hình cường tráng của anh.
Cô tựa như chú nai con mới sinh sợ sệt nhìn người trước mắt, ngón tay cô khẽ run. Thường Trữ Viễn đưa ngón tay lên vẽ vài vòng trên gò má đỏ bừng của cô, ngón tay truyền tới cảm giác nóng bỏng, anh thư thái thưởng thức tư thái cực kỳ kiều mị của cô.
Đầu ngón tay trượt đến cằm dưới, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, anh nghiêng người hôn lên môi cô, đầu lưỡi tỉ mỉ liếm một vòng dọc theo đôi môi, sau đó cạy ra hàm răng của cô, anh đưa lưỡi vào thăm dò thật sâu trong đó, liếm láp từng chỗ mẫn cảm của cô, dây dưa múa lưỡi.
"Ưm!" Toàn thân cô nhạy cảm run lên, không nhịn được phát ra một tiếng rên khẽ.
Thường Trữ Viễn đem Lâm Trinh Lan kéo đến dưới vòi hoa sen, một tay mở chốt nước nóng ra, một tay ôm cô vào trong ngực, một lần nữa hung hăng hôn lên môi cô.
Anh rất nhớ mùi vị của cô, chỉ là hôn cô như thế mà đã làm cho anh hiểu được thế nào là tiểu biệt thắng tân hôn.
Môi lưỡi của hai người quấn quít với nhau thật chặt, một tay anh đặt lên phần đầy đặn trước ngực cô, nhẹ nhàng xoa bóp trái dâu đỏ tươi, một tay khác lại chuyển qua cặp mông đầy đặn, vuốt ve phần mông thịt mềm mại.
Anh chỉ dùng một chút lực mà đã lưu lại vô số dấu vết kích tình trên đó.
Dòng nước ấm áp bốc hơi tạo nên sương mù bao trùm cả phòng tắm, phần da thịt trắng nõn của cô lại càng thêm hấp dẫn kích thích anh. Trong không gian nho nhỏ của phòng tắm tràn đầy tiếng thở dốc vang vọng.
Thân thể của Lâm Trinh Lan đã bị Thường Trữ Viễn dạy dỗ trở nên khêu gợi, nửa tháng qua không hề bị chạm vào lại trở nên cực kỳ nhạy cảm, dưới sự trêu đùa của anh, cơ thể cô lập tức muốn bốc cháy.
Bàn tay đang đặt trên mông cô từ từ di chuyển lên phía trước chen vào giữa hai chân, đóa hoa trong u cốc đã nở rộ, trên mặt cánh hoa đã có chất lỏng trơn mềm.
"Em cũng muốn vậy sao?" Thường Trữ Viễn ở bên tai cô nói ra từ ngữ mê hoặc, đầu ngón tay thuận thế thăm dò vào trong hoa huy*t.
Ngón tay thon dài ở trong hoa kính mềm mại của cô nhẹ nhàng kéo ra đưa vào, vết chai sạn cạ vào vách tường, mang cho cô kích thích mãnh liệt, đầu ngón tay tỉ mỉ thăm dò từng bộ phận bên trong.
"Thả lỏng một chút." Cảm thấy cô quá khẩn trương, toàn thân theo đó mà khít chặt, Thường Trữ Viễn vỗ nhẹ hai cái vào hai đồi núi tuyết của cô.
Mặc dù cô đã đủ ướt át, nhưng anh vẫn không có cách nào di động đầu ngón tay, sợ dùng sức quá mạnh sẽ làm tổn thương hoa huy*t mềm mại kia.
Thật ra thì Thường Trữ Viễn biết khe huyệt của cô rất co dãn, ngay cả dục vọng cực đại của anh mà cô cũng có thể hàm chứa được, cô chỉ cần một chút thời gian thì cánh hoa đó sẽ nhẹ nhàng mở ra chào đón thôi.
Phía dưới khít chặt làm anh có cảm giác mình như đang ở trên thiên đường, anh đã không thể chờ đợi được nữa. Một bàn tay khác đưa xuống dưới nơi đồi cỏ rậm rạp kia, khe khẽ mở ra hoa huy*t, tìm đến hạt châu nho nhỏ bị che khuất nhẹ nhàng ma sát.
Đầu ngón tay thô lỗ chà sát ngày càng mạnh bạo, nơi đặc thù cùa cô bị kích thích mãnh liệt, một cảm xúc tê liệt len lỏi toàn thân khiến hai chân cô mềm nhũn.
Thường Trữ Viễn nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cô, đỡ cô ngồi trên bồn tắm.
Lâm Trinh Lan ở trong làn sương mù mờ ảo nhìn thấy anh tách ra hai chân của cô, quỳ gối xuống sau đó cúi đầu hôn lên cánh hoa kiều diễm kia, chạm khẽ mấy cái, sau đó đem lưỡi đâm thật sâu vào trong.
"Đừng như vậy." Nơi đó truyền đến cảm giác ngứa ngáy, cô liền cảm thấy mắc cỡ. Cô bị anh liếm láp đến độ không thể giữ vững thân người, chỉ có thể dựa vào hai tay của anh mà chống đỡ.
Toàn thân cô giống như bị lửa thêu đốt không ngừng run rẩy, đôi tay nắm thật chặt mái tóc đen của anh, không ngừng ngửa đầu thở gấp.
"Không thích anh liếm sao? Hay thích cái này?" Thường Trữ Viễn lui về phía sau một chút, hai ngón tay gộp lại, một hơi đẩy vào trong cơ thể cô.
Toàn thân Lâm Trinh Lan căng thẳng, hai tay vô lực đặt trên bờ vai kiên cố của anh.
Cô muốn khép hai chân lại, nhưng bị Thường Trữ Viễn ngăn cản, anh đem hai chân cô kéo rộng ra, cúi đầu quan sát từng giọt sương hồng dính trên cánh hoa.
Hoa nhi mềm mại có chút run run, bộ dạng đáng thương khiến người ta yêu mến bao nhiêu, hai ngón tay khẽ mở ra u huyệt, anh có thể thấy được phần hồng hồng bên trong đó.
"Không cần... Đau..." Lâm Trinh Lan kêu lên một tiếng.
Khe huyệt mềm mại quá chặt, anh cưỡng chế cô mở ra như vậy làm cô có chút đau đớn.
"Yên tâm, sẽ không chảy máu đâu." Thường Trữ Viễn xem xét tình trạng của Hoa Nhi, vừa nhẹ nhàng trấn an cô vừa khe khẽ thổi vào.
Cực hạn của cô ở đâu, anh là người biết rõ nhất, anh tuyệt đối sẽ không làm Hoa Nhi mà anh yêu thích nhất bị tổn thương.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng dùng sức nhấn một cái ở nơi mẫn cảm của cô, khoái cảm mãnh liệt làm cô ngửa đầu rên rỉ, toàn thân không ngừng run rẩy.
Thường Trữ Viễn nhanh chóng nâng hai ngón tay ở trong cơ thể cô lên, bắt chước động tác nam nữ giao hợp mãnh liệt xâm chiếm cô.
"Không cần... Quá nhanh... A..." Công kích của anh làm cô ngay cả một câu cũng không nói được.
Không để ý tới cô cầu xin tha thứ, Thường Trữ Viễn tiếp tục cuồng loạn xâm nhập, ở trong khe huyệt của cô lại tăng thêm một ngón tay, đồng thời một ngón khác vân vê hạch châu nho nhỏ, dùng sức vừa phải ma sát.
"Em thích nhất là nơi này đúng không?" Thường Trữ Viễn đùa giỡn nơi mẫn cảm nhất của Lâm Trinh Lan, bàn tay nóng bỏng vuốt ve toàn thân cô, kích thích càng lúc càng mãnh liệt làm cô thét chói tai khóc sụt sùi, trên mặt không biết là nước hay là nước mắt.
"Ô... A..." Chỉ là đùa giỡn, lại mang đến cho cô cao trào đầu tiên trong đêm nay.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |