Truyện:Chưa Đủ - Chương 06

Chưa Đủ
Trọn bộ 10 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Người nào đã kết hôn thì cũng biết, kết hôn không phải là chuyện dễ dàng, nếu như nói hôn lễ mười một giờ trưa bắt đầu, thì cô dâu ước chừng bốn năm giờ sáng đã phải dậy để trang điểm, chải đầu, mặc lễ phục, thuận tiện "Kiều nãi" chế tạo "Ba đào ngực trào". (Nguyệt: mình nghĩ là phù phép ba vòng í mà)

Hôn lễ của Lý Nhã Đường cũng không ngoại lệ, mà thân là dâu phụ, Lâm Trinh Lan đương nhiên cũng phải ở bên cạnh, cho nên trước hôn lễ một ngày cô sẽ ở lại nhà Lý Nhã Đường.

"Tiểu Lan, em đã xong chưa? Em cũng nên trang điểm rồi." Lý Nhã Đường hướng về phía phòng tắm hô.

"Chị, chị Nhã Đường..." Cửa phòng tắm hé ra một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Lâm Trinh Lan lộ ra, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

"Thế nào? Còn chưa mặc xong nubra à?" Lý Nhã Đường hỏi.

Tháng trước hai người cùng nhau đi thử áo cưới, lúc đến nơi hai mắt Lâm Trinh Lan tỏa sáng khi nhìn hướng về phía tiệm áo cưới, thấy thế Lý Nhã Đường liền hỏi cô có muốn làm phù dâu hay không?

Lâm Trinh Lan vốn còn có chút do dự, nhưng cô bây giờ đã hai mươi bảy tuổi còn chưa bao giờ được mặc qua lễ phục, khi nghĩ đến được mặc lễ phục thật xinh đẹp cô liền đồng ý ngay, chỉ là, Lý Nhã Đường sợ cô chọn lễ phục quá bảo thủ nên kiên trì muốn thay cô chọn đồ

"Không phải." Lâm Trinh Lan chậm rãi lắc đầu, không có dũng khí đi ra khỏi phòng tắm.

"Hay là không kéo lễ phục lên được?" Lý Nhã Đường lại hỏi.

Việc này không có khả năng nha! Lâm Trinh Lan gầy như vậy, làm sao có thể kéo không lên.

Lâm Trinh Lan không nói lời nào, chỉ là lắc đầu.

"Vậy rốt cuộc là thế nào?"

"Chị..."

"Hả?"

Lâm Trinh Lan mắc cỡ đỏ mặt nói: "Quá thấp, em sợ sẽ rớt xuống."

Lý Nhã Đường chọn một bộ lễ phục màu vàng nhạt, mặc dù trước đó đã mặc thử, xác định sẽ không bị tụt xuống nhưng cô vẫn lo lắng kéo cổ áo lên.

"Chị xem một chút." Lý Nhã Đường không để ý Lâm Trinh Lan xấu hổ liền xông vào phòng tắm, kéo cô quay một vòng sau đó lôi cô ra ngoài: "Rất đẹp mà, không sao đâu!"

Vóc dáng của Lâm Trinh Lan mảnh khảnh, mặc lễ phục màu vàng nhạt vào càng làm lộ ra cái hông nhỏ không đầy nắm tay, tay chân của cô mảnh gầy, bắp chân cùng với mắt cá chân trắng noãn sáng bóng như trân châu, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

Vì muốn cho lễ phục thêm đẹp mắt, Lâm Trinh Lan không thể mặc áo lót, chỉ có thể mặc nubra, nhưng cô chưa từng mặc qua loại này nên sợ nó sẽ tụt xuống, vẫn là không nhịn được lấy tay giữ nó.

"Em không phải sợ, nhãn hiệu này chị dùng lâu rồi, không tụt xuống đâu." Thân là phù dâu chuyên nghiệp được cô dâu mời đến nhưng khi thấy Lâm Trinh Lan như vậy, Từ Thục Linh cũng không nhịn được bật cười.

"Ha ha!" Lý Nhã Đường bật cười, "Em gái? Người này lớn hơn em 2 tuổi, năm nay đã 27 tuổi rồi."

"27 tuổi?" Từ Thục Linh giật mình nhìn Lâm Trinh Lan từ trên xuống dưới, "Trời ạ! Em còn tưởng rằng cô ấy còn là vị thành niên, học sinh trung học đó!"

"Ha ha ha... vị thành niên?" Lý Nhã Đường đi qu anh Lâm Trinh Lan hai vòng, "Người khác mặc lễ phục vào thì sẽ trưởng thành hơn, còn em xem ra mặc vào còn trẻ con hơn!"

Trước kia lúc còn ở đại học, Lâm Trinh Lan thường bị ngộ nhận là học sinh trung học, nhưng bây giờ đã hai mươi bảy tuổi rồi, lại còn bị ngộ nhận là vị thành niên, thật là không thể tin được.

"Chị..." Mặt của Lâm Trinh Lan hồng đến độ không thể nào hồng thêm nữa.

"Được rồi... không chọc em nữa, nhanh lên một chút, đi chải đầu trang điểm đi!" Lý Nhã Đường kéo cô qua ngồi xuống, không quên giao phó Từ Thục Linh, "Nhớ trang đểm cho cô ấy đẹp vào!"

"Dạ, tuân lệnh." Từ Thục Linh cũng cười cười bước ra ngoài, sửa sang lại tóc của Lâm Trinh Lan.

Kiểu tóc của phù dâu cùng với phần trang điểm tương đối đơn giản, nhưng cũng tốn tới 40 phút mới làm xong, sau đó cô dâu và phù dâu cùng nhau lên xe RV đi tới lễ đường.

Từ lúc điện thoại bị hư đến bây giờ, cũng đã gần một tháng, điện thoại không sửa được, Thường Trữ Viễn dứt khoát mua một cái mới, nhưng tâm tình của anh cũng giống như cái điện thoại đã nát kia.

Lâm Trinh Lan là một nữ otaku (chui trong nhà), bình thường rất ít khi ra ngoài đi chơi, xã giao, điện thoại cũng không xài nhiều, thế nhưng mấy hôm nay anh thấy cô lại thường xuyên sử dụng điện thoại di động, thời gian ra ngoài cũng nhiều hơn.

Thường Trữ Viễn rất sĩ diện, có thế nào đi nữa thì anh cũng không mở miệng hỏi cô là đã xảy ra chuyện gì? Cuối cùng là nhìn cô cười vui vẻ nhận điện thoại, chạy về phòng còn anh thì nhìn chằm chằm cánh cửa hờn dỗi. Nếu như ánh mắt đó có thể phát ra lửa, thì cửa phòng của Lâm Trinh Lan nhất định là bị đốt cháy rất nhiều lần.

Ghê tởm! Cô rốt cuộc là nhận điện thoại của ai? Tại sao cười vui vẻ như thế? Tại sao cô chưa từng cười với anh như vậy?

Thường Trữ Viễn buồn bực, buồn bực tới cực điểm không chỗ phát tiết!

Thời gian này ôm cô vào lòng thì cô lại e lệ thẹn thùng như lúc mới quen nhau, Thường Trữ Viễn vô cùng phiền não; cái anh muốn không phải chỉ là ôm ấp đơn thuần vào buổi tối... Được rồi! Ít nhất bây giờ không phải là vậy.

Trước kia khi anh hẹn hò với những phụ nữ khác, những người đó lúc nào cũng ân cần gọi điện hỏi thăm anh đang ở đâu, đang làm gì? Hỏi anh lát nữa muốn đi đâu chơi?

Lúc đó anh luôn cảm thấy phiền. Bây giờ Lâm Trinh Lan cái gì cũng không hỏi, làm anh càng phiền não hơn!

Bạn gái trước đây của anh chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng nói với anh làm anh cảm thấy rất phiền toái. Bây giờ cô cái gì cũng không nói cho anh biết, anh càng không cao hứng.

Nhưng chính anh đã yêu cầu cô làm như thế. anh muốn cô yên lặng, muốn cô ân cần chăm sóc anh, mọi chuyện phải hết sức khéo léo còn những thứ khác, anh không cần.

Nếu biết hôm nay sẽ thành như thế này thì ngày xưa anh sẽ không làm như thế...

Thường Trữ Viễn nhìn Lâm Trinh Lan đang nói chuyện, hi vọng biết được cô đang nói chuyện phiếm với ai. anh còn muốn cô có chuyện vui hay buồn đều nói cho anh biết.

Thậm chí anh còn hi vọng cô có thể hỏi anh về những thứ có lên quan đến anh, không phải là thờ ơ như bây giờ, giống như cô đối với anh... Không có nửa điểm quan tâm.

Chuyện ngày đó giống như ngọn lửa âm ỉ cháy mãi không thôi, nó đột nhiên xuất hiện đem đến cho anh cảm giác hỗn loạn và bất an. Thường Trữ Viễn rất hồi hộp, chỉ cần vừa nhìn Lâm Trinh Lan thì tay chân luống cuống.

Ngày hôm qua anh đã nghĩ thật lâu, quyết định muốn cùng cô nói chuyện một chút, nhưng còn chưa kịp mở miệng, cô đã xách túi ra ngoài nói tối nay không về nhà, anh liền buồn bực không nói câu nào.

Tại sao chỉ có một mình anh buồn bực? Tại sao? Tại sao chứ!

Thường Trữ Viễn phiền não cả đêm không ngủ được, nhưng hôm nay là hôn lễ của Triệu Thuận Đức, anh đã đồng ý sẽ đi nên chỉ có thể bất đắc dĩ bước ra cửa.

Hôm nay thư ký Eileen mặc một bộ âu phục màu trắng, kết hợp với trang sức trân châu màu hồng càng làm lộ thêm vẻ nhu mì hơn ngày thường, mái tóc dài được uốn xoăn gợi cảm khiến cô thêm phần mê người.

Thường Trữ Viễn và Eileen đều có dung mạo xuất sắc, vóc người cao gầy giống như một đôi trời đất tạo thành, cực kỳ xứng đôi, hai người cùng nhau tiến vào lễ cưới.

Triệu Thuận Đức trêu ghẹo nói: "Thì ra bạn gái của cậu có bộ dạng như vậy, khó trách cậu muốn cất giấu không để cho người khác nhìn thấy"

"Cô ấy không phải là bạn gái của tôi." Thường Trữ Viễn không chút nghĩ ngợi thốt lên, Triệu Thuận Đức và Eileen ngược lại có chút lúng túng.

Thật ra thì Triệu Thuận Đức và anh cũng không phải là bạn bè thân thiết gì, nếu như Triệu Thuận Đức hiểu lầm thì cũng không có gì đáng nói, nhưng anh chính là không muốn người khác cho rằng anh và Eileen là một đôi.

"A, thì ra là chữ Bát (八) còn không có phải là chổng đít lên sao! Tôi biết rồi, tôi biết rồi." Triệu Thuận Đức vỗ vỗ vai Thường Trữ Viễn, vẻ mặt cho thấy anh ta là người từng trải.

Thường Trữ Viễn còn chưa kịp mở miệng, Eileen liền vội vàng nói tiếp: "Tôi và quản lý thật sự không phải là người yêu, tôi chỉ là thư ký, bởi vì quản lý nhất thời không tìm được người cùng anh tới tham gia dự hôn lễ, mới tìm tôi đi cùng, anh không nên hiểu lầm."

Thái độ của Thường Trữ Viễn làm cho Eileen thật mất mặt, nhưng Eileen cũng cảm thấy kỳ quái, Thường Trữ Viễn bình thường mặc dù nghiêm túc nhưng cũng sẽ không làm như vậy, tại sao lần này anh lại nói trắng trợn ra thế?

"Hoá ra là như vậy! Đàn ông độc thân thật là có phúc mà." Triệu Thuận Đức cười nói.

"Tại sao?"

"Sau khi hôn lễ chấm dứt, có một buổi tiệc theo phong cách Châu Âu, thuận tiện kết giao bạn bè, thế nào, không phải là cậu không biết đó chứ?" Một người vui không bằng mọi người cùng vui, Triệu Thuận Đức cười he he nói.

"Quản lý." Eileen nhìn về phía Thường Trữ Viễn.

Thường Trữ Viễn âm thầm mắng Triệu Thuận Đức không chịu báo trước cho anh một tiếng, nhưng trên vẻ mặt vẫn không đổi sắc, "Thả lỏng, chỉ là một hoạt động nhỏ thôi, không có gì to tát."

"Đúng vậy, đúng vậy! Không có gì to tát, hoạt động nhỏ thôi mà." Triệu Thuận Đức hùa theo nói, cố gắng gia tăng sĩ số của đàn ông độc thân trong buổi tiệc.

Con bà nó, tốt nhất không có gì to tát!

Nhìn Lâm Trinh Lan cùng vói người đàn ông bên cạnh vừa cười vừa nói, Thường Trữ Viễn liền cảm thấy bụng anh dâng lên một ngọn lửa đang bốc cháy!

Thường Trữ Viễn không biết hôm nay Lâm Trinh Lan cũng sẽ xuất hiện ở buổi tiệc này, hơn nữa cô còn là một trong những phù dâu!

Hôm nay cô mặc một bộ lễ phục màu vàng, trên chiếc cổ mảnh khảnh là sợi dây bạc màu hồng, mái tóc dài được uốn thành kiểu lãng mạn, trang điểm làm cô đẹp rạng ngời.

Trên làn da trắng nõn của cô là một lớp phấn trắng mỏng, kem che khuyết điểm che khuất đi quầng thâm trên mắt, gò má vốn không có chút huyết sắc nào lại được phấn má hồng tô điểm làm cho cô càng thêm kiều diễm, càng thêm mềm mại, xem ra thật đúng là con mẹ nó... Hấp dẫn mê người! Đời này anh còn chưa thấy cô trang điểm như vậy bao giờ.

Trong nháy mắt nhìn thấy cô, Thường Trữ Viễn có một tia kinh ngạc, nhưng lại khôi phục rất nhanh, gần như anh chỉ cần liếc một cái là nhận ra cô từ trong đám đông.

Vì Thường Trữ Viễn nói không muốn mọi người biết chuyện của hai người nên Lâm Trinh Lan vẫn luôn phối hợp với anh, ngay cả hẹn hò cũng là ở nhà xem DVD, xem đĩa nhạc... chưa bao giờ ra ngoài, đương nhiên anh cũng chỉ thấy cô mặc quần áo ở nhà.

Vẻ đẹp của cô phải là của riêng một mình anh, không ai có thể chia sẻ vẻ đẹp ấy, dĩ nhiên cô lại càng không thể thuộc về người đàn ông khác! Thường Trữ Viễn nhìn chằm chằm hôn lễ đang diễn ra, hận nghiến răng nghiến lợi.

Lâm Trinh Lan ăn mặc mềm mại động lòng người, vẻ mặt thẹn thùng e lệ khoác tay một người đàn ông bước lên thảm đỏ, mặc dù chỉ là đứng ở một bên nhưng lại giống như là chính họ sắp làm đám cưới vậy.

Thường Trữ Viễn thật sự muốn xông lên phía trước kéo hai người đó ra, nhưng anh chỉ có thể dựa vào lý trí ngăn cản bản thân mình làm việc ngu ngốc.

Trái tim thật là đau!

Giống như bị người khác hung hăng bóp chặt, anh không thở nổi. Thường Trữ Viễn lấy tay che ngực, anh phát giác tay mình đang run lên.

"Quản lý, anh không sao chứ?" Eileen không hổ dang là thư ký bậc nhất, là người tỉ mỉ chu đáo, ngay lập tức cô liền nhận thấy sự khác thường của Thường Trữ Viễn.

"Tôi không sao."

Thường Trữ Viễn kiên trì chống đỡ đến khi hôn lễ kết thúc, vào lúc buổi tiệc theo phong cách Châu Âu vừa mới bắt đầu thì Lâm Trinh Lan liền bị mấy người đàn ông vây vào giữa, rốt cuộc anh cũng không thể chịu đựng nổi nữa, sự nhẫn nại của anh đã đạt tới điểm giới hạn.

Từ trước đến giờ vì thể diện của bản thân nên anh không bao giờ làm ra việc thất lễ, do đó anh không thể làm gì khác hơn là hướng Triệu Thuận Đức chào hỏi qua loa sau đó rời đi trước.

Thường Trữ Viễn nhìn thấy Lâm Trinh Lan, nhưng Lâm Trinh Lan không nhìn thấy Thường Trữ Viễn.

Lâm Trinh Lan đi tới phía sau hội trường bắt đầu giúp một tay chào hỏi khách, giúp bọn họ an bài chỗ ngồi, phân phát pháo hoa, đeo ruy băng, bông giấy... Thậm chí ngay cả mang mấy đứa nhỏ đi toilet, châm trà cho những vị lớn tuổi... Chuyện vụn vặt nào cũng là cô xử lý, bận tối mắt tối mũi.

Khi Thường Trữ Viễn kéo người phụ nữ xinh đẹp tiến vào hội trường đã đưa tới sự xôn xao không nhỏ.

Thật là không hơn không kém, tuấn nam và mỹ nữ nha! Giống như là từ phim thần tượng chạy ra ngoài, tại sao có thể đẹp đẽ đến vậy chứ?

*****

Rõ ràng chỉ là khách, nhưng nam so chú rể còn đẹp trai hơn, nữ so với cô dâu... Lâm Trinh Lan nhìn thấy Thường Trữ Viễn nắm tay mỹ nhân tham gia hôn lễ thì trên mặt có chút trắng bệch, may mắn bị phấn trang điểm che lấp nên không lộ ra ngoài.

Chuyện cũ khi còn học đại học trong nháy mắt như mở ra trước mắt cô ——

Lâm Trinh Lan không biết khiêu vũ, cũng không thích các buổi dạ hội, nhưng thân là người trong hội, hàng năm cô đều phải tham gia dạ hội đón sinh viên mới cùng với lễ tốt nghiệp của các sinh viên năm cuối.

Thường Trữ Viễn là nhân vật "hô phong hoán vũ" trong trường, mặc dù đã tốt nghiệp vào sở nghiên cứu nhưng cũng thường được mời tới tham gia dạ hội.

Lúc ấy, mỗi năm Lâm Trinh Lan đều như ngày hôm nay, nhìn Thường Trữ Viễn nắm tay cô gái khác tiến vào hội trường dạ hội, còn cô thì chỉ mặc áo T-shirt và quần jean ở một bên làm việc vặt.

Không thể trách Lâm Trinh Lan tại sao lại trốn tránh Thường Trữ Viễn, bởi vì trong lòng cô, anh vĩnh viễn là trung tâm sự chú ý của mọi người còn cô chỉ ở một bên nhặt ve chai, sửa sang lại dây điện, cô không có dũng khí trước mặt bao nhiêu người khoác tay anh cùng nhau bước đi.

Năm thứ nhất, năm thứ hai đại học, hai người còn chưa ở chung một chỗ, Lâm Trinh Lan vừa ngồi chồm hổm trên mặt đất sửa sang lại dây điện, vừa nhìn Thường Trữ Viễn cùng một cô gái xinh đẹp khiêu vũ.

Năm thứ ba đại học bọn họ đã quen nhau nhưng cô vẫn là vừa ngồi chồm hổm trên mặt đất sửa sang lại dây điện, vừa nhìn Thường Trữ Viễn cùng một cô gái khác khiêu vũ.

Cuối cùng đã đến buổi lễ tốt nghiệp đại học vào năm thứ tư, thân là sinh viên tốt nghiệp rốt cuộc cô cũng không cần ngồi trên mặt đất sửa dây điện.

Khó khăn lắm cô mới có thể khoác lên người bộ lễ phục có chút bảo thủ, thoa lên son môi, lại chỉ có thể lẳng lặng ngồi ở góc tường làm vật trang trí.

Lâm Trinh Lan đã từng ảo tưởng, có thể Thường Trữ Viễn sẽ đột nhiên xuất hiện cùng cô khiêu vũ nhưng đến khi dạ hội kết thúc, anh vẫn không xuất hiện.

Trường học của bọn họ rất lớn, trừ hội học sinh mỗi năm làm dạ hội thì các câu lạc bộ khác cũng tự tổ chức để đón tiếp thành viên mới, một năm Thường Trữ Viễn tham gia ít nhất bốn buổi dạ hội.

Đại học cộng thêm làm việc ở sở nghiên cứu tổng cộng là sáu năm, Thường Trữ Viễn tham gia từ 20 tới 30 đêm dạ hội, có ít nhất một trăm cô gái cùng khiêu vũ với anh, nhưng trong đó không bao gồm cô.

Lâm Trinh Lan tự nói với mình, đó là bởi vì Thường Trữ Viễn lúc ấy còn đang chăm lo cho sự nghiệp của mình, huống chi cô cũng không mở miệng mời anh, nhưng một sự mất mát vẫn đánh thật sâu vào trong ngực.

Đến tột cùng là vừa ngồi chồm hổm trên mặt đất vừa nhìn anh tốt hơn, hay là ngồi một mình tại nơi nào đó tốt hơn?

Lâm Trinh Lan ngoài mặt nói là không sao, nhưng kể từ khi đó cô lại cố gắng tránh mặt anh, không cùng anh tham gia bất kỳ một hoạt động nào, coi như là gặp nhau, cô cũng cố gắng duy trì thái độ hai người là người dưng hoàn toàn xa lạ.

Thời điểm khi Lâm Trinh Lan tốt nghiệp, bọn họ đã ở cùng nhau được hai năm, ân ái có ít nhất một trăm lần, lại chưa từng khiêu vũ cùng nhau.

Thái độ của Thường Trữ Viễn đối với cô rõ ràng như vậy, cô tội gì phải tự làm mình mất mặt.

Đoạn chuyện xưa nghe rất buồn bã, nhưng kỳ thật Lâm Trinh Lan cũng không cảm thấy quá đau khỗ, người ta nói có hi vọng mới có thất vọng, Lâm Trinh Lan may mắn là không như vậy...

Từ lúc bắt đầu với Thường Trữ Viễn cô đã không trông mong gì từ anh, cũng sẽ tự nhiên không thất vọng, nhiều lắm là... Nhiều lắm cũng chỉ là có chút chua xót.

Nghiêm chỉnh mang lên mặt nạ, cô mỉm cười tiếp tục công việc của phù dâu, cố nén không đem ánh mắt của mình đặt trên người anh, trong ánh mắt của cô không được phép toát ra nửa điểm buồn bã hay hối tiếc.

Thường Trữ Viễn tham gia hết buổi lễ liền rời đi, thân là phù dâu, Lâm Trinh Lan đương nhiên không được nhẹ nhàng như vậy, yến hội buổi tối cô còn phải giúp một tay, chiêu đãi khách khứa, giúp cô dâu uống đỡ rượu mừng, sau đó là tiễn khách ra về, suốt cả ngày thời gian cô được nghỉ ngơi không vượt quá một tiếng đồng hồ.

Ai đã kết hôn rồi thì cũng biết, thật ra cô dâu cả ngày không ăn gì cả bởi vì sợ sẽ không mặc vừa lễ phục, cũng sợ sẽ phải đi toilet mà cởi lễ phục ra, sau đó mặc lại thật là phiền toái.

Mà ai đã làm phù dâu thì cũng biết, thật ra phù dâu cũng không tốt hơn cô dâu là bao nhiêu. Cho nên khi tiệc cưới kết thúc thì Lâm Trinh Lan chỉ có thể dùng bốn chữ "Vừa đói vừa mệt" để hình dung về tình trạng của mình bây giờ.

Hai giờ đêm, Lâm Trinh Lan mới xách theo một hộp bánh hỉ về nhà, cô ở trước cửa nhìn vào, trong nhà không có ánh đèn, chắc là anh đã ngủ.

Mặc dù nhà cách âm cũng không tệ, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng bước từng bước chân không muốn đánh thức anh.

"Còn biết quay về sao?" Trong bóng tối vang lên một âm th anh tức giận.

"Hết hồn!" Lâm Trinh Lan giật mình, đưa tay bật đèn điện, mới phát hiện Thường Trữ Viễn mặc âu phục, nghiêm chỉnh ngồi trong phòng khác.

"Làm sao anh... Còn chưa ngủ?" Lâm Trinh Lan cười nói. Cô vốn là muốn hỏi anh tại sao không bật đèn, nhưng nhìn sắc mặt anh khó coi như thế, cô cũng không muốn hỏi.

"Hừ!" Thường Trữ Viễn quay đầu.

"Vậy... Em đi ngủ trước." Lâm Trinh Lan đi dọc theo vách tường, muốn chạy về phòng của mình.

Thường Trữ Viễn gần đây thật sự là rất kỳ quái! Động một chút là phát giận.

Lâm Trinh Lan cũng không hiểu mình đắc tội với anh chỗ nào, không thể làm gì khác hơn là cẩn thận trong mọi chuyện nhưng cô lại không biết chính thái độ của mình như vậy càng giống như thêm dầu vào lửa.

"Em đã đi đâu, tại sao lại về trễ như vậy?" Thường Trữ Viễn gọi cô lại hỏi.

Thật ra thì anh căn bản không để ý cô đã đi đâu, điều anh để ý là tại sao trễ như vậy cô mới về nhà? Có phải cùng người đàn ông khác ra ngoài không?

"Sau khi bữa tiệc kết thúc, bọn em đi PUB uống chút rượu, ăn vài thứ." Không biết anh có ý khác, Lâm Trinh Lan thật thà trả lời.

"PUB? Đi đến đó làm gì?" Thường Trữ Viễn chau mày.

"Bởi vì trong buổi lễ chúng em chưa có ăn gì hết, nên mọi người kéo nhau đi ăn đêm."

"Đi ăn cái gì mà phải đến nơi đó?" Giọng điệu của anh càng ngày càng không vui.

Mặc dù Thường Trữ Viễn thỉnh thoảng cũng đến đó với bạn bè, anh biết PUB cũng không phải là nơi không tốt, huống chi cô đã lớn thế này rồi, cũng không phải là con gái của anh, nhưng anh chính là mất hứng khi cô đến nơi đó.

Chẳng lẽ cô không biết, nam nữ độc thân đến nơi đó, đều là có dụng ý khác sao?

"Bởi vì chị Nhã Đường nói chỉ có nơi đó giờ này mới còn bán đồ ăn, mà cũng gần nhà nữa." Không biết anh đang mất hứng vì nguyên nhân gì? Lâm Trinh Lan nhỏ giọng giải thích.

Thể lực của Lý Nhã Đường thật là làm cho người ta bội phục, cô đã mệt mỏi đến độ chỉ muốn nằm xuống ngủ thế mà chị ấy còn sức lôi kéo mọi người đi PUB, thậm chí còn có hơi sức lên sàn nhảy.

Khi Lý Nhã Đường trên sàn nhảy liên tục bị đàn ông đến gần thì Triệu Thuận Đức ngồi ở trên ghế liên tục cười khổ, nhưng Lâm Trinh Lan tuyệt đối sẽ không nghĩ sai về tình cảm của anh đối với Lý Nhã Đường.

Lý Nhã Đường là một người phụ nữ có tính tự chủ cao, nếu như mỗi lần có người đến gần mà Triệu Thuận Đức lại tỏ ra thái độ của người bảo vệ thì chỉ làm cho cô ấy cảm thấy chán ghét, cho nên anh mới không có tiến lên. Nhưng mà anh sẽ ở một bên lặng lẽ bảo vệ cô, khi cô ấy cần sự giúp đỡ thì anh sẽ là người nhảy ra đầu tiên.

"Đi cùng với ai?" Thường Trữ Viễn hỏi tới.

"À... Đi cùng chị Nhã Đường, chú rể, cùng mấy phù dâu, phù rể." Lâm Trinh Lan mặc dù không hiểu tại sao Thường Trữ Viễn lại giống như người làm cha truy vấn con gái cả đêm không về nhà, nhưng cô có làm gì sai mà không dám trả lời chứ.

Mấy người bọn họ đều vì hôn lễ này mà cực khổ, hơn nữa cả ngày cũng không được ăn cái gì cho nên Lý Nhã Đường mới đem bọn họ tới PUB để ăn chút gì đó.

Thật ra thì PUB không phải nơi thích hợp để ăn uống, nó chỉ cung cấp rượu cùng một chút đồ nhắm, nhưng Lý Nhã Đường lại đem PUB trở thành nơi ăn tới no, kêu một đống thức ăn.

Nghe được là một đám người cùng đi ăn, sắc mặt Thường Trữ Viễn cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.

Thấy cô còn mặc bộ lễ phục trên người, thân thể anh không khỏi có chút xôn xao, nhưng anh vẫn mặt lạnh nói: "Về sau không được mặc loại y phục không đứng đắn này."

Nếu quả thật phải mặc, thì cô chỉ cần ở trong nhà mặc cho anh xem là tốt rồi—— Thường Trữ Viễn âm thầm bổ sung trong lòng.

Lâm Trinh Lan nghe Thường Trữ Viễn nói vậy, không nhịn được chẹp miệng, có lẽ là bởi vì uống chút rượu nên cô mới có gan nhỏ giọng phản bác: "Đây không phải là y phục không đứng đắn."

Cô hôm nay mặc chính là lễ phục nha, tất cả mọi người đều khen cô mặc rất đẹp, đời này cô chưa từng được nhiều người khen ngợi như vậy.

"Lời tôi nói chính là luật, tôi nói không đứng đắn chính là không đứng đắn!" Thường Trữ Viễn tức giận la to: "Cô còn không lấy gương ra mà soi? Thật là người đàn bà xấu xí!"

Thường Trữ Viễn nói một câu "người đàn bà xấu xí" đâm trúng nỗi đau của cô, không hề báo trước một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, ngay cả Thường Trữ Viễn cũng bị cô làm sợ hết hồn.

Thường Trữ Viễn vốn tưởng rằng Lâm Trinh Lan sẽ tức giận, sẽ phản bác anh, thậm chí là cãi nhau với anh, nhưng lại không nghĩ tới cô chỉ là lẳng lặng cúi đầu, dùng đỉnh đầu hướng về phía anh, nhẹ nhàng nói một câu: "Tôi biết rồi, sau này sẽ không mặc nữa."

Vóc dáng của Lâm Trinh Lan vốn đã nhỏ bé, cô cúi đầu, rũ vai xuống làm cho chính mình càng trở nên đáng thương hơn.

Thường Trữ Viễn không khỏi có một chút hối hận, muốn nói gì đó để đền bù, "Tôi..."

"Không có chuyện gì nữa tôi đi ngủ trước, anh cũng sớm nghỉ ngơi đi!" Lâm Trinh Lan cúi đầu nói xong câu đó, như con chuột nhỏ cụp đuôi chạy về phòng.

Thường Trữ Viễn ở lại phòng khách, chẳng biết tại sao vừa rồi trái tim anh rất khó chịu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-10)