← Ch.110 | Ch.112 → |
Mới đó thôi đã sắp đến năm mới rồi.
Sáng tinh mơ Tô Tiểu Bảo đã đứng ở trong phòng Tô Bối.
Lúc này cậu đang dùng một sợi dây màu đỏ giúp Tô Bối cột tóc lên.
Động tác của Tô Tiểu Bảo có vẻ rất là thuần thục, giống như đã làm rất nhiều lần rồi.
Đây là thói quen đặc biệt của hai chị em mỗi khi năm mới đến.
Lúc trước khi hai chị em còn ở dưới quê, vì kinh tế eo hẹp nên mỗi lần tết đến họ không thể mua được quần áo mới như mọi người, lại càng không thể tặng nhau những món quà đắt tiền là tất đỏ, gang tay đỏ như hiện tại.
Cho nên, sợi dây màu đỏ này trở thành món quà đặc biệt mà hai đứa trẻ dành tặng cho nhau trong dịp năm mới.
"Chúc chị năm mới vui vẻ nhé Tiểu Bối, ngày nào cũng phải vui vẻ." Sau khi sợi giây màu đỏ được Tô Tiểu Bảo thắt một cái nơ bướm, cậu liền nói lời chúc mừng năm mới với Tô Bối.
"Em cũng vậy nhé." Tô Bối nhìn Tô Tiểu Bảo trong gương rồi mỉm cười vui vẻ nói.
Cô hài lòng đứng lên nhìn tóc của mình được Tô Tiểu Bảo cẩn thận cột lên sau đầu. Sau đó Tô Bối quay người lại, lấy một sợi dây đỏ khác đã được tết xinh đẹp cẩn thận đeo vào cổ tay trái của Tô Tiểu Bảo.
"Năm mới vui vẻ nhé Tô Tiểu Bảo."
Hai chị em thân thiết ôm nhau một cái.
Tô Bối: "Tiểu Bảo này, sang một năm mới rồi phải sống thật tốt, ngày càng trưởng thành hơn. Tốt nhất là có thể trở thành một chàng trai vô cùng ưu tú, giỏi giang."
Tô Tiểu Bảo: "Nhất định rồi!"
Không khí giữa hai người vốn dĩ đang rất ấm áp, đột nhiên "tinh tinh" hai tiếng báo hiệu Wechat có tin nhắn vang lên, Tô Bối không suy nghĩ nhiều lập tức đẩy Tô Tiểu Bảo sang một bên rồi chạy đến bên giường, mắt dán lên điện thoại.
Tô Tiểu Bảo: ""
Tô Tiểu Bảo còn chưa kịp phản ứng gì thì Tô Bối đã hưng phần la lên: "Tạ Dân Hiêu phát lì xì rồi, em cũng mau giật đi nè!"
Vừa nói Tô Bối vừa mở phong bao lì xì ra xem thử.
"66. 78 tệ"
Hôm nay thật quá may mắn rồi, cô vậy mà có thể mở ra phong lì xì dày như thế này!
Tô Bối vui sướng nhảy lên nhảy xuống mấy lần, xong rồi vào nhóm chat gửi đến một meme "Cảm ơn ông chủ".
Đổng Văn Kỳ: "Trái tim biết ơn"
Đỗ Nhất Minh: "Cung hỷ phát tài"
Từ Dương Dương: "Mau gửi cho tớ"
Tô Bối: "Tô Tiểu Bảo em mau lên, chỉ còn dư lại một cái cuối cùng thôi!"
Nghe vậy, Tô Tiểu Bảo bĩu môi.
Tạ Dân Hiên dựa vào số người trong nhóm mà phát lì xì. Cậu vào muộn một chút thì cũng chẳng mất phần mà.
Hơn nữa cái phong bao lì xì này có gì hiếm lạ đâu? Cần thiết phải phải kích động như vậy sao?
Tô Tiểu Bảo mở bao lì xì: "Tinh-0, 21 tệ"
Tô Tiểu Bảo đen mặt, đồng thời ánh mắt hiện lên sự kinh bỉ thấy rõ: Cái tên họ Tạ này đúng là đồ keo kiệt.
Vừa mắng Tô Tiểu Bảo vừa hào phóng vung ra phong bao lì xì 200 tệ vào group chat.
Có Tạ Dân Hiên và Tô Tiểu Bảo dân đầu, mọi người trong nhóm cũng bắt đầu lần lượt phát lì xì.
Thoắt một cái trong group nhắn tin wechat đã tràn ngập hai mấy ba mươi cái thông báo phát lì xì.
Có thể nói hôm nay tay Tô Bối siêu may mắn, trừ lần cô phát lì xì không tranh ra thì khi người khác phát lì xì cô đều tranh được phong bì to, hơn nữa còn liên tục mấy lần trở thành "bàn tay vàng xuất xắc nhất".
Còn Tô Tiểu Bảo: 0. 13, 1. 22, 0. 47, 0. 89...
Tô Bối: "Tô Tiểu Bảo, em không tranh nữa à, mau lên Tạ Dân Hiên lại phát lì xì nữa kìa."
Tô Tiểu Bảo: "Không vui tý nào."
"Sao mà không vui?" Đối với việc tranh lì xì Tô Bối cực kỳ hứng thú. Từ tối hôm qua đến giờ, Tô Bối nhận nhiều lì xì đến mỏi tay.
Tần Tấn Quốc và Trần Tuyết Diễm ở nước A định gửi tiền mừng tuổi vào tài khoản của Tô Bối và Tô Tiểu Bảo. Nhưng sau đó khi nghe nói dạo này đang thịnh hành phát lì xì trên wechat, hai ông bà liền mày mò đi tạo một tài khoản wechat rồi phát cho hai người Tô Bối và Tô Tiểu Bảo mỗi người một bao lì xì to.
Tiếp đó là Trần Đức, dường như đã nhận được món quà mà hai đứa tặng rồi, có lẽ là nghĩ đến món quà năm mới mà mình tặng hai đứa bé lại là đề thi nên Trần Đức cảm thấy vô cùng xấu hổ. Bởi vậy ông cũng quyết định phát lì xì qua cho Tô Bối và Tô Tiểu Bảo.
Bác Phúc thì mấy ngày trước đã trở về quê để ăn tết rồi, nhưng trước khi đi cũng không quên dúi vào tay hai đứa phong bao lì xì đỏ cực dày.
Cầm lì xì trong tay, Tô Bối và Tô Tiểu Bảo còn nghĩ số tiền này chắc cũng bằng nửa năm tiền lương của bác Phúc rồi. Nhưng sau đó hai người mới được Tần tiên sinh cho biết tiên lương của bác Phúc siêu cấp cao luôn.
Còn có Từ đại ca nữa.
Người anh em tốt này đã gửi cho Tô Bối không biết bao nhiêu phong lì xì đỏ, wechat của Tô Bối bây giờ vẫn còn đang thông báo có lì xì được gửi đến.
Phong bao lì xì đầu tiên của Từ Thế Duy bắt đầu lúc 00:00. Rồi từ đó cứ cách một khoảng thời gian lại có một phong bì đỏ được gửi đến.
"vvvv": Sao nào, anh là người đầu tiên phát lì xì cho "q" bảo bối đúng không?
"Tô Bối": Không phải, Từ đại ca là người thứ ba.
Nếu còn nhanh hơn cả Từ Thế Duy thì chỉ có thể là cái app wechat này có hoạt động phát lì xì tự động cho người dùng thôi.
"vvvv": Nếu không thể là người đầu tiên phát lì xì cho em, anh đây làm người phát lì xì cho em nhiều nhất là được.
Chửi thê một câu, Từ Thế Duy bắt đầu chuỗi hành trình phát "mưa lì xì" cho Tô Bối.
"Tô Bối": Đủ rồi đủ rồi, Từ đại ca này anh bây giờ thành thứ nhất rồi, không ai bì lại anh rồi. Cho nên bây giờ anh nghỉ ngơi chút đi nha. Anh phát lì xì không mệt nhưng em nhận lì xì nhiều đến mức tay muốn bị chuột rút đến nơi rồi nè.
Chủ yếu là bởi vì nhận lì xì thế này không có cảm giác thành công chút nào cả.
"vvvv": hahaha/q" bảo thật sự là ngây thơ đến đáng yêu đó.
"wvv": Em quên mất bản thân em đang làm gì rồi hả? Anh viết một mã code là có thể auto phát lì xì đi rồi, còn cần gì đến việc anh phải tự mình gửi từng cái từng cái một chứ?
Tô Bối: Hơ hơ
"wvvwv": Hay là "q" bảo cũng làm một cái AI tự động nhận lì xì đi? (AI: trí tuệ nhân tạo, kiểu như mấy con bot tự động đó mọi người)
"Tô Bối": Không.
Nhận lì xì như vậy cũng chẳng có vui vẻ tý nào!
Tô Bối lại chạy qua group chat để tranh thủ giật thêm vài bao lì xì nữa.
Nhìn thấy thời gian đã không còn sớm, Tô Bối liền quăng điện thoại cho Tô Tiểu Bảo.
"Tiểu Bảo, em giúp chị để ý lì xì, chị đến chỗ ba xem thử", ra đến cửa Tô Bối vẫn không quên để lại một câu: "Em nhanh tay lên chút, tuyệt đối không được để lọt mất đó."
Tô Bối rón rén đi đến trước cửa phòng Tần tiên sinh.
Lúc này, Tần tiên sinh cũng đã dậy rồi, cửa phòng đã mở ra.
Tô Bối giả vờ đi ngang qua phòng Tần tiên sinh, đi từ đầu bên này qua bên kia rồi lại vòng lại, đôi mắt tò mò nhìn vào trong phòng Tần tiên sinh một lượt.
Cứ đi qua đi lại, Tô Bối cũng đi mấy vòng rồi.
Cuối cùng Tần tiên sinh không nhìn thêm được nữa, ông nói: "Loanh quanh ngoài đó làm gì?"
"Không có gì, con chỉ muốn xem thử ba dậy chưa thôi." Tô Bối dừng lại, đứng trước cửa, thành thật nói.
Tần Thiệu: "Rồi còn gì nữa?"
Còn muốn xem thử Tần tiên sinh có đeo cà vạt mà cô tặng không.
Tô Bối: "Còn muốn chúc ba năm mới vui vẻ." Tuy là còn phải đợi đến 12 giờ đêm nay mới là năm mới. Nghe vậy, Tần tiên sinh khẽ mỉm cười: "Vào đây."
"Dạ." Tô Bối ngoan ngoãn đi vào ngồi trên sô pha của phòng Tần tiên sinh.
Tô Bối sắp xếp lại ngôn ngữ một chút rồi hỏi Tần tiên sinh: "Hôm nay ba có đeo cà vạt không ạ?"
"Con cảm thấy ba đeo cái này rất đẹp. Tuy là hôm nay không phải ra ngoài nhưng vào một ngày quan trọng thế này, tất nhiên mình cũng phải chú ý trang phục. Hơn nữa ba đeo cái cà vạt đó sẽ siêu đẹp trai luôn!"
Vì để Tần tiên sinh đồng ý đeo món quà năm mới do cô tặng mà Tô Bối phải vận dụng đến tuyệt chiêu nịnh đầm.
Tần tiên sinh cười thầm, làm sao mà ông lại không hiểu tâm ý của con gái chứ.
"Được", Tần tiên sinh gật đầu, lại tỏ ra nghiêm túc nhìn Tô Bối hỏi: "Vậy Tiểu Bối thấy cái nào đẹp?"
"Cái này?"
"Ba đeo cái này đi, con giúp ba lấy." Tô Bối vừa dứt lời đã chạy đến lấy cái cà vạt xuống, chỉ sợ chậm chút nữa Tần tiên sinh lại đổi ý.
"Ba muốn con giúp không?"
"Con biết đeo không?"
Tô Bối lắc đầu: "Không biết."
"Đến đây, ba chỉ cho."
"Dạ"
Tô Bối theo lời Tần tiên sinh nói, đem cà vạt quấn ra sau cổ áo.
Bởi vì có chút hơi không tiện nên Tô Bối quyết định đứng lên giường.
Tô Bối: "Như thế này ạ?"
Tần Thiệu: "Ừ, đầu bên đó ở phía dưới xuyên qua."...
Tô Bối vừa phát hiện ra, thì ra đeo cà vạt so với lúc trước thắt khăn quàng không giống nhau chút nào.
Nhưng mà cũng không khó lắm.
Tô Bối thắt một cái đã thắt xong cà vạt, hài lòng nhìn thành quả của mình.
Tô Bối cận thẩn chỉnh lại một lần nữa, sau khi ngắm nghía xong mới hỏi Tần tiên sinh: "Ba thấy thế nào?"
Tần Thiệu: Các bước đều đúng, chỉ có điều hơi chặt một chút. Nếu mà đổi thành người khác mà không phải tiểu Bối tự tay làm, ông còn đang cho là có người muốn thắt cổ ông không chừng.
"Rất đẹp."
Tần tiên sinh đang định chỉnh lại cả vạt một chút thì Tô Tiểu Bảo cũng qua đây rồi, trên tay còn cầm theo hai cái điện thoại của Tô Bối.
"Điện thoại thứ hai này của chị lại có người phát lì xì, có muốn đến giật không?" Cái mà Tô Tiểu Bảo đang nói là cái mà Lận Thiếu Trì tặng Tô Bối.
"Đâu, đưa chị xem nào." Tô Bối ngay lập tức nhảy xuống giường rồi nhanh chóng cầm lấy điện thoại từ tay Tô Tiểu Bảo.
Lúc này, group chat của công ty "NST", và cả group chat của bộ phận kỹ thuật cũng đang phát lì xì.
Ngoài ra, Tô Bối còn nhận được một bao lì xì từ Lận Thiếu Trì.
Ấn nút nhận lì xì, Tô Bối gửi qua cho Lận Thiếu Trì một cái meme trong hoạt hình đang quỳ rạp xuống đất, bên bên còn kèm theo ghi chú "Cảm ơn ông chủ".
Lận Thiếu Trì trả lời lại ngay: Không phải là ông chủ.
"Lận Thiếu Trì: Tôi phát lì xì cho cô với tư cách cá nhân."
Tô Bối:
Tô Bối rất muốn giải thích với Lận Thiếu Trì rằng, cái meme "cảm ơn ông chủ" này là một cái meme mà cô hay dùng trong dịp tết này để cảm ơn người khác lì xì thôi. Nó đơn giản chỉ là muốn bộc lộ sự cảm kích thôi, lúc cô nhắn tin với Tô Tiểu Bảo cũng thường dùng cái này.
"Lận Thiếu Trì: Năm mới vui vẻ."
"Tô Bối: Ông chủ cũng năm mới vui vẻ."
Lúc nhìn thấy tin nhắn Tô Bối gửi đến, Lận Thiếu Trì ngơ ra một hồi, hai chữ "ông chủ" này sao anh cứ cảm thấy là do cô cố tình vậy nhỉ? "Hai đứa cũng đi thay quần áo đi." Nhìn thấy Tô Bối với Tô Tiểu Bảo vẫn còn mặc đồ ngủ, Tần tiên sinh lập tức nhắc nhở.
"À, dạ" Tô Bối gật đầu.
Lúc rời đi, Tô Bối vẫn đang vùi đầu vào điện thoại để giật lì xì, bộ dạng có vẻ rất say mê.
Hai ba con bị Tô Bối bỏ lại phía sau chỉ biết đứng nhìn.
Tần tiên sinh nhíu mày: "Cái trò giành lì xì này vui lắm à?"
Tô Tiểu Bảo: "Chẳng biết, con thấy rất là nhảm."
Cậu cũng muốn biết tại sao Tô Bối lại thích trò này như vậy. Dù sao thì cậu tranh hai mươi mấy lần, cộng lại còn chưa đến 10 tệ, Tô Tiểu Bảo tuyên bố không còn bất cứ cảm tình gì với trò này nữa.
← Ch. 110 | Ch. 112 → |