Vay nóng Tima

Truyện:Chìm Trong Cuộc Yêu - Chương 173 (cuối)

Chìm Trong Cuộc Yêu
Trọn bộ 173 chương
Chương 173 (cuối)
Dạ Khúc (5)
0.00
(0 votes)


Chương (1-173)

Siêu sale Shopee


Duật Tôn cố gắng hết sức để không gây ra tiếng động lớn, anh ngừng xe lại, lấy chiếc chìa khóa cẩn thận mở cửa phòng khách.

Bây giờ dì Hà còn chưa dậy, anh thay giày chuẩn bị lên lầu.

Đợi chút." Ở khúc quanh nơi cầu thang, Duật lão gia mặc y phục luyện công buổi sáng đúng lúc đi ra: Con từ đâu trở về?"

Chân phải của Duật Tôn đã đặt lên một bậc thang, không thể không thu hồi lại: "Gia gia, con...... công ty của con làm thêm giờ."

Phải không?" Lão gia đeo mắt kính gọng vàng, ánh mắt sắc bén hình như muốn xuyên thấu tất cả. Duật Tôn bị ông nhìn chằm chắm khiến toàn thân không được tự nhiên: Gia gia, cho con lên lầu nghỉ ngơi."

Ánh mắt của Duật lão gia đột nhiên rơi xuống trước ngực của anh, lão gia bước một bước dài tiến lại gần: "Đây là có chuyện gì?"

Duật Tôn theo tầm mắt của ông dời xuống, một nút áo sơ mi đêm qua bị bung ra vì Alice túm lấy, bây giờ trước ngực mở ra, anh dùng tay đè chặt lại: "Có thể là vô tình bị bung ra."

"Tôn, con tối hôm qua có phải là trắng đêm không về?"

Gia gia, người nghĩ đến tận đâu rồi?""

Lão gia đưa tay kéo Duật Tôn đến bên cạnh mình: "Sanh Tiêu là cháu dâu của ta, con cũng đừng khi dễ nó, hơn nữa Bôn Bôn còn nhỏ như vậy, tóm lại......... tóm lại......"

Gia gia, con thật không có." Duật Tôn xoa nhẹ huyệt thái dương: Gia gia coi con là loại người như vậy sao?"

Duật lão gia trừng trừng hai mắt, ánh mắt của ông băn khoăn, Duật Tôn biết rõ ông chỉ còn chưa đem chữ kia nói ra khỏi miệng: "Gia gia, con bảo đảm, con là trong sạch."

Mạch Sanh Tiêu đã dậy từ sớm, đứng ở cửa cửa sổ nhìn thấy Duật Tôn lái xe vào nhà. Cô mới đi ra khỏi phòng ngủ, liền nghe thấy Duật Tôn nói câu kia. Sanh Tiêu thấy mắc cười, vẫn mặc đồ ngủ đi xuống lầu: "Tôn, sao bây giờ mới về, chuyện của công ty đều đã giải quyết xong rồi chứ?"

Duật Tôn lén thở ra: "Đã xong rồi."

Duật lão gia lúc này mới chịu buông tha cho anh: "Vậy được, đi lên lầu ngủ đi."

Duật Tôn nghe vậy thì như chạy trốn muốn rời đi.

"Chậm đã, về sau không cho phép qua đêm ở bên ngoài, phải nhớ nghĩ cho mọi người trong nhà."

Vâng." Duật Tôn trả lời, hướng về phía Mạch Sanh Tiêu nháy mắt một cái rồi sải bước lên lầu. Duật lão gia nhìn ngắm một chút, sau đó cũng tự lo đi ra ngoài đánh Thái Cực."

Duật Tôn ngồi vào mép giường, hai tay dang ra ngã vào trong giường mềm mại, Sanh Tiêu đến gần: "Alice không sao chứ?"

Bàn tay của người đàn ông che mặt lại: "Anh cũng không biết nữa."

Mạch Sanh Tiêu gối đầu lên trước ngực Duật Tôn, anh và Alice từ nhỏ lớn lên cùng một chỗ, lại cùng vào sinh ra tử, cho nên anh đương nhiên hy vọng Alice có thể sống tốt.

Sanh Tiêu tinh tế lắng nghe nhịp tim đập của Duật Tôn: "Nếu không chúng ta để cô ấy chuyển vào ở trong nhà, có nhiều người cũng chăm sóc cho nhau được tốt."

Đôi mắt đang nhắm lại của người đàn ông mở ra: "Bộ dạng cô ấy như vậy, nhất định là không hy vọng bị người khác trông thấy, hơn nữa......." Duật Tôn mỉm cười: "Em muốn để gia gia xé anh ra thành trăm mảnh hay sao?"

Đúng vậy." Mạch Sanh Tiêu vung quyền đấm nhẹ vào ngực anh: Bây giờ có gia gia làm chỗ dựa cho em, để xem sau này anh còn dám không thành thật không?"

"Sanh Tiêu, đàn ông thành thật không hay, ở trên giường buồn chán giống như đầu gỗ, em thích không?"

Vậy cũng còn tốt hơn so với hung mãnh như sói.""

Duật Tôn cả đêm chưa chợp mắt được, xoa bả vai của Sanh Tiêu được mấy cái liền đã ngủ say.

Đêm lạnh như nước, cùng với một vùng trời thăm thẳm. Cuộc sống của mỗi người đều theo một quỹ đạo, tuy nhiên ở đâu đó cũng có ngoại trừ.

Dạ Thần đè vành nón xuống vội đi ra khỏi bệnh viện, hắn đi bộ tới bãi đậu xe trống trải. Nơi này không có một bóng người, chỉ có thể nghe được duy nhất tiếng bước chân ngột ngạt. Hắn lấy chìa khóa xe ra, hai chân thẳng tắp đứng lại ở trước cửa xe.

Hắn đã nhận ra có gì đó bất thường.

Một người đàn ông chờ đợi đã lâu lách người xuất hiện, súng trong tay nhắm thẳng vào lưng của Dạ Thần.

Dạ Thần từ gương chiếu hậu phát hiện ra động tác của người đàn ông, hắn không một chút hoang mang, xoay người lại: "Tiếu Dật, ngươi muốn làm gì?"

"Dạ Thần, ngươi trốn lâu như vậy, lại không biết chúng ta đang muốn gì sao?"

Là tài liệu của nhà trên?""

Hãy bớt sàm ngôn đi, lấy ra!

Dạ Thần dựa vào cửa xe, hai chân bắt chéo: "Căn cứ đều bị giải tán, ngươi còn muốn những thứ đó làm gì?"

Tiếu Dật từng bước ép sát, trong mắt lộ ra giễu cợt: "Lúc cha ngươi đem chúng ta bồi dưỡng thành cỗ máy giết người, không phải muốn dựa vào chúng ta để kiếm tiền hay sao, bây giờ thì tốt rồi, ngươi nói giải tán liền giải tán? Nhiều huynh đệ như vậy sau này dựa vào cái gì để tiếp tục sinh tồn?"

"Chẳng lẽ, ngươi không thấy mệt mỏi với một cuộc sống như vậy hay sao?" Dạ Thần nhíu mày, ít nhất hắn đã nghĩ là bọn họ có thể được giải thoát.

Ngươi bớt giả mù sa mưa đi, hôm nay chúng ta đã thích ứng với cách sinh tồn như vậy, ngươi lại muốn thay đổi sao, ngươi muốn chúng ta sau này lấy cái gì để sống?""

Đôi mắt Dạ Thần nhẹ rủ xuống, người của căn cứ ở bên ngoài đều là sài lang mãnh thú. Bọn họ từ nhỏ đã phải tiếp thu tư tưởng yếu thì thịt, mạnh thì ăn. Ở trong xã hội bây giờ, e rằng bọn họ rất khó để tồn tại.

"Dạ Thần, đừng trách chúng ta, nếu như ngươi chịu xây dựng lại căn cứ của tổ chức, chúng ta cũng sẽ theo ngươi. Căn cứ bây giờ bị phong tỏa nghiêm ngặt, nhưng vẫn còn có thể lựa chọn ở một nơi khác."

Dạ Thần lại không ngờ được những lời của Mạch Sanh Tiêu trước kia hướng về phía hắn để lên án, đã khiến hắn xúc động rất sâu đậm.

Cô ấy nói, con của hắn nếu như cũng bị đưa đến một nơi tàn nhẫn như vậy, hắn sẽ có cảm tưởng thế nào? Dù Dạ Thần có bình yên, hắn cả đời này cũng khó có khả năng sẽ có con của mình. Điều này giống như ông trời đã trừng phạt hắn, rất nhiều những đứa trẻ lúc nhỏ đã bị bắt vào trong tay hắn như vậy, hắn cũng không xứng được có con của mình.

Tiếu Dật thấy hắn hình như không đồng ý: Ngươi đem tài liệu giao cho ta, ta bảo đảm sau này sẽ không có ai đến làm phiền ngươi nữa.""

Thế lực của căn cứ bị phân tán ở bên ngoài đều nghĩ cách để tìm được Dạ Thần, bởi vì trong tay hắn giữ số tài liệu kia. Dạ Thần biết một khi bọn họ có được những thứ này thì lực lượng trụ sở mới sẽ rất nhanh được củng cố lại.

Tay trái của hắn mở cửa xe ra.

Không được nhúc nhích! Tiếu Dật hầu như cầm vũ khí chĩa vào sau gáy của hắn.

"Ngươi đừng khẩn trương, ta lấy tài liệu cho ngươi."

Tiếu Dật nhìn về phía ghế lái: Đừng có đùa giỡn mà giở trò gì.""

Dạ Thân chui nửa người vào, hắn đem bàn tay hướng về phía trước: "Ngươi sau khi lấy được tài liệu, thật sự sẽ thả ta đi phải không? Ngươi cũng biết, ta không muốn lại nhúng tay vào chuyện căn cứ nữa."

Tiếu Dật có thư giãn đôi chút: "Ta nói được, làm được."

Dạ Thần lấy ra một cái đĩa CD: "Tài liệu đều ở bên trong."

Tiếu Dật liếc mắt: "Ngươi theo ta trở về, chẳng may là tài liệu giả........."

Dạ Thần gật đầu, bỗng xoay người hết sức lại, con dao Thụy Sỹ trong lòng bàn tay khéo léo xoay nhanh một vòng rồi ngay lập tức đâm thẳng vào bụng Tiếu Dật. Dạ Thần tiến lên, thân thể áp sát vào hướng Tiếu Dật, tay kia của hắn chặn lại động tác của gã đàn ông, phản ứng nhanh đến mức chỉ trong nháy mắt.

Hắn rút dao ra, trong bốn bề vắng lặng, lưỡi dao cực nhanh xẹt qua cổ Tiếu Dật. Dạ Thần đẩy nhẹ cơ thể của gã đàn ông về phía trước, mắt thấy hắn cuối cùng bất động, lúc này mới lên xe tuyệt tình mà đi.

Mỗi ngày hắn đều gặp phải những uy hiếp như vậy. Bệnh viện kiểm tra xác định hắn đã lây bệnh AIDS, nhưng về thời gian ủ bệnh là bao lâu, không người nào có thể biết được.

Có thể là một năm, cũng có thể... là cả đời.

Trong cơ thể của Dạ Thần như bị chôn một quả bom hẹn giờ. Người của căn cứ sẽ không buông tha cho tài liệu ở trong tay hắn, dù phần tài liệu đó đã bị hắn hủy, nhưng không giây phút nào mà không phải trốn Đông trốn Tây. Mà ngay cả việc có được một mái nhà bình yên, đối với hắn bây giờ thì tất cả đều là hy vọng xa vời.

Khả năng vài năm sau, chờ đến lúc bọn họ đều bỏ cuộc trong việc truy tìm hắn, hắn có thể tìm cách sống ở một nơi gần Mạch Sanh Tiêu.

Nhưng chuyện tương lai ai mà biết được? Nói không chừng, độc bệnh trong cơ thể của hắn ngày mai liền bị phát tác.

Đối với hắn mà nói, chuyện vô cùng cấp bách trong giờ phút này là mau rời khỏi đây, vì không biết ở phía sau có kẻ nào đang truy đuổi hay không?.......

*****

Lúc Bôn Bôn được mười ba tháng, đã bước ra bước đi đầu tiên.

Bé con phần lớn thời gian đều chỉ đứng yên mà không chịu động đậy, chắc là sợ bị ngã. Mạch Sanh Tiêu quỳ hai đầu gối xuống đất, hai tay vỗ nhẹ ở bên cạnh con: "Bôn Bôn, tới đây, nào..."

Hai tay của Bôn Bôn giơ lên ở bên người, những ngón tay mũm mĩm nắm thành hai quả đấm nhỏ, bắp chân của bé con nhẹ cử động: "Oaa...". Ôi, bé không muốn đi.

"Bảo bối ngoan nào." Duật Tôn duỗi ngón tay ra, để cho Bôn Bôn nắm lấy đầu ngón tay của anh: "Đi đến đây, cha ở bên này."

Có lực chống đỡ, Bôn Bôn cũng bớt căng thẳng. Duật Tôn cũng không thúc giục, vô cùng nhẫn nại, dụ dỗ từng lần một: "Bôn Bôn, nào, đi tới đi."

Cái mông của Bôn Bôn lắc một cái, chân phải thăm dò vừa bước ra thì cả người bé con lại sợ hãi. Bàn tay ấm áp của Duật Tôn kịp thời bám sát vào eo của con, Bôn Bôn thấy cha có ở đây, lá gan cũng lớn hơn nhiều. Bé con giữ chặt ngón tay của Duật Tôn, chân trái cũng bước về phía trước một bước. Mạch Sanh Tiêu dần dần cắn chặt cánh môi, sợ lúc này phát ra tiếng động sẽ cắt đứt ý muốn tiếp tục bước về phía trước của Bôn Bôn. Tay của cô che miệng lại, vì kích động mà nước mắt đã dâng đầy trong đôi mắt.

Cô đã nói mà, Bôn Bôn có thể làm được, con chỉ là biết muộn hơn một chút so với những đứa trẻ cùng lứa thôi, bé con cũng có quyền được hưởng thụ sinh hoạt bình thường.

Bôn Bôn đi được vài bước thì thân thể ngã nhào về phía trước.

Một tay của Duật Tôn đã ôm lấy con, môi mỏng hôn lên trán của con trai. Mạch Sanh Tiêu nhận ra là anh cũng kích động đến mức khó có thể diễn tả bằng lời được: "Con trai, giỏi quá!"

Sanh Tiêu bước qua, cánh tay ôm chặt ở trước người hai cha con: "Bôn Bôn thật lợi hại, mẹ kiêu ngạo vì con."

.

.

.

Bôn Bôn từ khi chịu bước ra bước đi đầu tiên, tiếp theo đó liền dễ dàng hơn nhiều. Qua mấy tháng, bé con đã có thể tự mình đi chơi ở trong hoa viên, chỉ là đi đường còn chưa được vững vàng lắm, bình thường gặp phải Hải Bối quấn quýt quanh chân là bé con cảm thấy đau đầu phi thường, luôn ngã nhào.

Nhưng Hải Bối lại rất thích quấn quýt lấy Bôn Bôn, hơn nữa, để tỏ rõ lòng nhiệttình, nó toàn là từ một phía rất xa, vươn chân chạy ùa về phía Bôn Bôn. Có đôi khi không kịp thắng lại, trực tiếp nhào vào Bôn Bôn như ném một trái bowling, cả hai đều ngã nhào.

*****

Mạch Sanh Tiêu cùng với Duật Tôn đi thăm Alice một chuyến, cô ấy mỗi tuầnđều phải truyền nước biển, tinh thần hình như đã tỉnh táo chút ít. Alice là đối tượng bảo vệ trọng điểm của Từ Khiêm, để mô tả Alice thì, cô chính là con chuột bạch thử nghiệm của Từ Khiêm. [=)))))) Biết ngay mà, anh Khiêm bất nhân trước giờ, chắc mà muốn dùng Alice để chế thuốc giải ấy mà. ]

Sau đó nghe ra ý của Duật Tôn là xem như Alice đã được cứu rồi, chỉ cần cô ấy có thể kiềm chế không hề đụng vào ma túy nữa.

*****

Khi Bôn Bôn được mười tám tháng, Mạch Sanh Tiêu mang thai.

Cô mới mang thai, tính ra cũng chỉ được 40 ngày.

Duật Tôn đưa Sanh Tiêu đi kiểm tra sức khỏe ở tại bệnh viện của Từ Khiêm.

Mạch Sanh Tiêu sau khi mua que thử thai thì muốn tự mình đi khám, nhưng Duật Tôn lo lắng nên không cho phép, tự lái xe đưa cô đến bệnh viện Từ Khiêm vì bọn họ mà an bài phòng khám trong khoa phụ sản tốt nhất, siêu âm lần đầu tiên, Duật Tôn cũng muốn theo vào, Sanh Tiêu thấy anh có vẻ lúng túng. Bọn họ đứng ở bên ngoài phòng siêu âm, ý tá đưa cho hai người hai đôi dép y tế.

"Đừng cử động." Duật Tôn giữ tay Sanh Tiêu lại, cũng làm cho cô ngồi mà hàng ghế bên cạnh.

"Anh làm gì vậy?" Mạch Sanh Tiêu bây giờ không còn lo lắng, tinh thần rất tốt. Duật Tôn từ trong tay cô tiếp nhận đôi dép rồi khom lưng cúi xuống. Sanh Tieu co chân lại vì bất ngờ: "Em bây giờ bụng chưa lớn, có thể tự mình cúi xuống được."

Duật Tôn nâng chân phải của cô lên, giúp cô xỏ chiếc dép vào, động tác của anh tỉ mỉ và rất chậm rãi. Mạch Sanh Tiêu nhìn về người đàn ông đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, cô không cự tuyệt nữa.

"Em biết không? Lần đó anh theo em đi làm kiểm tra, chứng kiến rất nhiều thai phụ bụng to, họ đều có người chăm sóc. Duy chỉ có em là không có, em dựa vào vách tường, ngoan cố không để cho anh giúp, anh lúc ấy trong lòng that khó chịu." Duật Tôn buông chân của cô ra, đứng dậy ngồi vào bên cạnh Mạch Sanh Tiêu.

Sanh Tiêu nâng đôi chân lên, nhìn vào kiểu dáng của đôi dép: "Kỳ thật, trong tim em cũng không chịu nổi. Người khác đi kiểm tra đều có mẹ của họ, mẹ chồng hoặc là có chồng ở bên cạnh. Em mỗi lần đi chỉ có thể lôi kéo dì Hà đi cùng, cho nên em không thích đi kiểm tra. Em cảm thấy được những phụ nữ mang thai đó đều hạnh phúc hơn mình."

"Sanh Tiêu, về sau anh sẽ khiến cho em hạnh phúc hơn so với tất cả mọi người." Duật Tôn đưa tay ôm lấy cô, nhẹ hôn lên tóc của Sanh Tiêu.

........................

Bước vào phòng siêu âm, Mạch sanh Tiêu nằm ở trên giường, bởi vì đích thân Từ Khiêm đưa đến, cho nên y tá và bác sỹ ở đây dĩ nhiên tự hiểu là phải tận tình chăm sóc.

Duật Tôn nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, một tay nắm lấy tay Sanh Tiêu: "Là con trai hay con gái?"

Bác sỹ đang theo dõi nhịn không được cười mà nói: "Duật thiếu, hiện tại mới qua 40 ngày, vẫn chưa xác định được."

"Hình ảnh màu đen này chính là đứa trẻ sao?"

Mạch Sanh Tiêu lay lay tay của anh, muốn cho Duật Tôn yên lặng đứng ở bên cạnh: "Lớn lên thêm chút nữa, đến lúc đó anh có thể thấy được đầu và tay chân của cục cưng."

Bác sỹ bên cạnh đang thu thập số liệu, cùng hai người bắt chuyện: "Duật thiếu thích là con trai hay con gái?"

"Con của ta, ta đều thích."

Mạch Sanh Tiêu ngược lại hy vọng là con gái, một nam một nữ thì thật tốt.

.

.

.

Sanh Tiêu mang giày đế bằng ra khỏi bệnh viện, nhưng Duật Tôn chưa đưa cô trở về nhà ngay. Bọn họ đi vào đường dành riêng cho người đi bộ, anh đi vào tiệm bán đồ dùng em bé, nói muốn mua đồ cho con.

Mạch Sanh Tiêu thấy vậy nên nắm tay cản lại: "Còn tới tám, chín tháng nữa mới sinh ra, huống chi bây giờ lại không biết là trai hay gái, rất nhiều thứ chưa nên mua."

"Vậy chúng ta đều chuẩn bị đồ cho con trai và con gái luôn."

"Lãng phí." Mạch Sanh Tiêu đứng ở trước gian hàng, thấy Duật Tôn đang cầm lấy một bộ đồ em bé: "Huống chi đồ của Bôn Bôn đã mặc rồi, cục cưng này còn có thể mặc được."

"Vậy cũng không được, con nít mỗi thứ đồ đều muốn phải còn mới, nếu không sẽ nói chúng ta thiên vị." Duật Tôn lựa chọn đồ không biết mệt, Mạch Sanh Tiêu nhìn qua dáng lưng của người đàn ông, cô không ngăn cản thêm nữa.

Cũng biết là anh muốn bù đắp lại tất cả những gì không thể làm được khi cô mang thai Bôn Bôn.

Lúc mang đồ về Ngự Cảnh Vườn, ngay cả dì Hà cũng hoảng hốt kêu lên, chẳng phải chuẩn bị vào lúc này là còn quá sớm sao?

***

Chừng mười ngày sau, Mạch Sanh Tiêu đã có triệu chứng ốm nghén.

Cả ngày mệt mỏi không làm được gì, Duật lão gia cũng lo lắng nhiều thứ, không để cho Bôn Bôn đến gần Sanh Tiêu, cũng không cho phép Duật Tôn về nhà trễ, ra lệnh cho anh mỗi ngày đều phải về nhà cùng ăn cơm tối với Mạch Sanh Tiêu.

Khẩu vị của cô không tốt, ăn vào liền muốn ói. Một hồi muốn ăn cái này, một hồi lại đòi ăn cái kia. Duật Tôn bị cô hành hạ quá mức khốn khổ, nhưng điểm chết người nhất chính là không cho đụng chạm, quyết định cấm dục anh một năm.

Anh ở đâu còn có thể sống qua như vậy?

****

Sau bốn tháng mang thai, phản ứng ốm nghén đã không còn, bụng Mạch Sanh Tiêu cũng đã hiện hình.

Dung Ân thường xuyên mang theo Đồng Đồng và con trai qua chơi. Từ Khiêm hôm nay cũng cố ý vào Ngự Cảnh Viên thăm hỏi.

Chỉ là lần này không phải là một người tới, Từ đại thiếu gia luôn luôn phong lưu bất cần lại dẫn theo một người phụ nữ.

Hai người đem giỏ trái cây và mấy loại thuốc bổ giao vào trong tay dì Hà. Mạch Sanh Tiêu và Duật Tôn ngồi ở trên ghế salon, Bôn Bôn thì đang chơi với Duật lão gia.

"Từ Khiêm, đây là?" Sanh Tiêu nhìn về phía cô gái ở bên cạnh hắn.

"Là người phụ nữ của tôi."

Cô gái giương mắt lên trừng hắn một cái.

Khuỷu tay Từ Khiêm nhẹ đụng vào cánh tay của cô: "Mau chào hỏi mọi người."

Ngu Dao có chút không được tự nhiên: "Tôi chào làm sao?"

"Gọi ca ca, chị dâu."

Ngu Dao nhìn về phía Sanh Tiêu: "Xin chào mọi người, tôi là Ngu Dao."

"Này, tôi đã nói rồi mà cô không nghe thấy hả?"

"Bọn họ là anh chị của anh, không phải của tôi!"

"Còn phân chia tôi và cô cái gì, chúng ta vốn là trong cô có tôi, trong tôi có cô......"

Ngu Dao dù sao cũng là một cô gái, thể diện là rất cần thiết: "Từ Khiêm, anh đủ rồi đó!"

Từ Khiêm kéo tay của cô ấy ngồi xuống: "Cô đã là người của tôi, còn muốn chống chế?"

"Đêm đó không tính!"

"Tôi khinh, lên giường rồi còn không tính, lưng của tôi có vài vết thương đó có phải do cô cào hay không?"

Mạch Sanh Tiêu đúng lúc đang uống nước: "Phụt, khụ khụ, khụ khụ khụ....."

Duật Tôn gấp rút ở sau lưng cô vỗ nhẹ: "Khiêm, cậu kiềm chế một chút." [=))))) Chết cười anh Khiêm]

Ngu Dao tức tối một hồi lâu không nói nên lời, Mạch Sanh Tiêu vừa mới giảng hòa mấy câu, liền thấy cô gái đứng vụt lên, Sanh Tiêu hình như cũng cảm thấy như vậy có chút đường đột, cô ấy gấp rút: "Ngại quá, tôi có việc đi trước."

Sanh Tiêu gật đầu: "Không có việc gì."

"Cô đi đâu?" Từ Khiêm giữ chặt lấy một tay của cô ấy.

"Tôi đi từ chức, sau đó tìm đến một nơi không có anh để sống!" Ngu Dao nói xong, hất tay của Từ Khiêm ra, sải bước ra ngoài.

Từ Khiêm hơi giật mình, lập tức phản ứng cực nhanh theo sát ra bên ngoài, lúc gần đi đã bỏ lại một câu: "Cô ta dám làm phản!"

Ánh mắt của Mạch Sanh Tiêu xuyên qua cửa kính, thấy bên ngoài hoa viên Từ Khiêm đang đuổi theo Ngu Dao. Hai người giống như đang tranh chấp, cuối cùng người đàn ông dứt khoát đem cô vác lên vai: "Muốn phủi sạch quan hệ đúng không? Được, làm thêm mấy lần, tôi xem cô làm thế nào phủi cho sạch sẽ được?"

"Thả tôi xuống, đồ lưu manh, cầm thú! Không phải, anh là đồ bác sỹ thú y, biến thái, aaa...."

.

.

.

Cái miệng nhỏ nhắn của Mạch Sanh Tiêu nhẹ há ra, mắt ngước nhìn Duật Tôn bên cạnh: "Anh cũng không can thiệp sao?"

Duật Tôn bật cười, góc cạnh hấp dẫn của cánh môi nhẹ cong lên, tay của anh bưng lấy mặt cô: "Vẻ mặt này của em thật là khờ, anh làm sao mà quản được, chuyện trên giường của người ta nên ở trên giường mà giải quyết." Thân thể cao lớn của người đàn ông đứng sát lại, cánh tay ôm chặt đôi vai của Mạch Sanh Tiêu: "Sanh Tiêu, hôm nay kiểm tra xong đi ra, anh cùng chủ nhiệm Chung thảo luận một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Cô ta nói......." Môi mỏng của Duật Tôn lại gần bên tai Sanh Tiêu: "Bốn tháng, có thể làm chuyện này."

Cô muốn thoái lui, anh lại giữ chặt hai vai lại không để cho cô động đậy. Cái miệng ấm áp của Duật Tôn ngậm lấy vành tai mượt mà của Mạch Sanh Tiêu, hô hấp của cô bỗng nhiên gấp gáp: "Anh chịu mấy tháng nữa đi."

"Không được."

"Lúc mang thai Bôn Bôn làm sao anh có thể chịu đựng được?"

"Lúc đó và bây giờ không giống nhau, với lại, thực nín hỏng em có chịu trách nhiệm được không?"

Hải Bối ở trong phòng khách quấn quýt chơi với Bôn Bôn, còn bị bé con kéo lấy lỗ tai. Bôn Bôn lắc lư cái đầu nhỏ nhìn về phía hai người trên ghế salon, Duật Tôn cũng không buông tay ra: "Sanh Tiêu, buổi tối anh sẽ tắm cho em." Bôn Bôn đang hướng về Mạch Sanh Tiêu đi tới, cô gấp rút đẩy Duật Tôn tránh ra, cô vừa mới khom lưng, liền cảm thấy được có vật gì đó bị rớt xuống mặt đất.

Duật Tôn cúi xuống nhặt lên, là ví tiền của anh.

Anh mở ra, bức ảnh gia đình vẫn còn kẹp ở bên trong, kỳ thật khi đó Bôn Bôn vẫn còn ở trong bụng Mạch Sanh Tiêu, là nữ chủ nhân của một nhà hàng chụp cho.

Mạch Sanh Tiêu cầm lấy, đầu ngón tay vuốt nhẹ bức hình: "Còn giữ lại làm gì? Hôm nào đổi tấm hình khác đi."

Lúc cô nói ra câu này, trong lòng nhịn không được mà vẫn xót xa. Khi cô mang thai đã không để cho anh chạm vào, thậm chí còn không để cho anh sờ một lần cục cưng trong bụng. Cô dùng phương thức tàn nhẫn nhất để làm tổn thương anh. Mạch Sanh Tiêu khi đó không nghĩ rằng sẽ có ngày hối hận. Tầm mắt của Duật Tôn cùng nhìn chăm chú vào tấm hình kia: "Bày vẽ làm gì, anh cảm thấy, thế này là tốt rồi."

......................

Ăn xong cơm tối, Duật Tôn ôm Bôn Bôn ngồi vào trước đàn dương cầm, Sanh Tiêu cùng anh đàn một bản nhạc.

Bôn Bôn muốn chơi, hai bàn tay nhỏ bé của con không ngừng gõ lên phím đàn. Mạch Sanh Tiêu và Duật Tôn sóng vai ngồi ở trước cây đàn, bọn họ cái gì cũng không làm, ngắm nhìn Bôn Bôn đang chơi đùa.

Duật lão gia lúc này đang ngồi trên ghế salon xem ti vi, dì Hà và dì Vương cũng đều làm xong việc của mình, bây giờ cùng xem tin tức với lão gia. Mạch Sanh Tiêu nhẹ cất lên tiếng hát, cô vô tình ngẩng đầu lên, ngọn đèn nhu hòa phía trên tỏa ra ánh sáng phủ lên gương mặt điềm tĩnh và an tường của cô. Nhìn thấy cảnh tượng này, có lẽ, thứ hạnh phúc mà người ta hết lòng ca ngợi cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Cánh môi cô vẽ ra nụ cười, tầm mắt lại rơi vào Bôn Bôn đang ở trong ngực Duật Tôn, nếu như......

Nếu như, Bôn Bôn có thể được như những đứa trẻ bình thường thì cuộc đời này của cô không còn gì để tiếc nuối.

Duật Tôn vẻ mặt nghiêm túc dạy Bôn Bôn đánh đàn, dù bé con không hiểu, cũng sẽ không hiểu nhưng từng động tác của anh cũng không hề sơ sài. Duật Tôn yêu thương Bôn Bôn không hề thua kém với tình yêu của Sanh Tiêu. Bôn Bôn mỗi lần đánh đàn cũng sẽ thể hiện ra vẻ đặc biệt hưng phấn, hai người cũng phát hiện ra điều này, chỉ cần có lợi cho bệnh tình của Bôn Bôn thì bọn họ đều sẽ làm theo.

Bé con đánh đàn lung tung, Duật Tôn ôm lấy con muốn đứng dậy, Bôn Bôn thu tay lại, quay mặt sang, bỗng nhiên hôn vào gò má hoàn hảo như được chạm khắc của người đàn ông.

Đôi môi của bé con rất mềm, chụt một cái, còn mang theo nước miếng.

Mạch Sanh Tiêu chứng kiến vẻ mặt rõ ràng bất ngờ của Duật Tôn, anh khó có thể tin được mà quay mặt sang, bây giờ Bôn Bôn đang tự chơi với các ngón tay của mình, cái miệng nhỏ nhắn cong lên.

Duật Tôn nhìn về phía Sanh Tiêu, cô cũng không thể giấu được ngạc nhiên: "Bôn Bôn hôn anh một cái?"

Duật Tôn lúc này mới có phản ứng, vậy là cảm giác của anh không sai. Anh kích động ôm lấy con trai: "Bôn Bôn, nào, hôn lại cha một chút?"

Bôn Bôn chơi hăng say, Duật Tôn cầm lấy hai tay của con: "Bôn Bôn, hôn một chút."

Bôn Bôn không thể không ngẩng đầu lên, những người lớn thực phiền nha, được rồi, thưởng cho cha một cái, chụt.

"Nào, hôn mẹ một cái."

Bôn Bôn lại bị bế đến trước mặt Sanh Tiêu, bé con chu miệng lên, giống như một chiếc hồ lô lại hôn một cái.

Bởi vì hành động này của Bôn Bôn mà Duật Tôn và Mạch Sanh Tiêu hầu như kích động cả buổi tối. Lúc con cái làm ra những hành động thế này, làm ba mẹ bình thường còn cảm thấy vui mừng, chứ đừng nói chi là Bôn Bôn, hai người so với những bậc cha mẹ khác lại càng quý trọng mỗi lần đầu tiên của Bôn Bôn hơn.

*****

Mạch Sanh Tiêu cho đến khi bị Duật Tôn bỏ vào trong bồn tắm mát xa mà vẫn còn đắm chìm trong niềm vui sướng đó: "Tôn, anh nói Bôn Bôn có phải lập tức sẽ bình thường như những đứa trẻ khác không? Tiến bộ của con thật sự làm cho em ngạc nhiên và mừng rỡ."

Duật Tôn tùy tiện ngồi vào trong bồn tắm, bởi vì trọng lực của cả hai người nên hơn phân nửa hỗn hợp nước ấm và xà bông bị tràn ra ngoài, lan tràn trên nền gạch bóng loáng.

"Bôn Bôn sẽ giống như những đứa trẻ khác thôi."

Duật Tôn ở sau lưng cô trả lời, nhưng giọng nói có chút khàn khàn.

Hai tay Mạch Sanh Tiêu vịn lấy tay cầm bên cạnh, cô cảm giác được bàn tay của người đàn ông đang xoa nhẹ lên lưng mình. Sanh Tiêu cột cao tóc lên, lộ ra cần cổ trơn bóng, cô đưa một tay xoa lên bụng: Em có thể cảm thấy cục cưng đang động.""

"Thật không? Anh sờ thử xem." Tay của Duật Tôn cũng đưa qua thăm dò.

Mới có bốn tháng thai máy không rõ ràng, người khác sờ không cảm nhận được.""

"Anh không tin." Duật Tôn đẩy tay của cô ra, lòng bàn tay của anh tại nơi bụng trắng bóng của cô vuốt qua vuốt lại.

Không thấy phải không?""

"Con đá anh một cước."

Mạch Sanh Tiêu mỉm cười: Anh bớt nói xạo đi.""

Thật mà." Duật Tôn đặt cằm lên cần cổ của Sanh Tiêu, hai tay của anh sờ vào eo của cô: Mập ra rồi."

Sanh Tiêu muốn đẩy tay của anh ra, anh thuận thế ôm chặt Mạch Sanh Tiêu đến trước ngực. Duật Tôn làm cô thay đổi tư thế, chính diện ngồi lên đùi mình.

Anh nâng một tay của Sanh Tiêu lên, bắt đầu giúp cô tắm rửa. Vòi nước được mở ra chảy nhộn nhạo qua da thịt chạm nhau thân mật của hai người, Mạch Sanh Tieu cảm giác được nước ấm đang từ từ lên cao, toàn thân cô như bị phỏng liền mềm nhũn ra.

Duật Tôn hôn lên xương quai xanh của cô, tay trái của anh giữ lấy đầu của cô, Mạch Sanh Tiêu không thể không cúi đầu phối hợp với anh rừng rực sa vào nụ hôn.

Cho đến khi anh làm động tác tiếp theo, Sanh Tiêu mới gấp rút khước từ, tránh khỏi lồng ngực của anh: "Không được, thân thể em bất tiện."

"Bác sỹ đều nói không có chuyện gì." Anh đã bị dày vò 4 tháng.

Nói xong, anh lại muốn hôn nữa.

Sanh Tiêu cảm nhận được tay anh đã vội vàng lắm rồi, đây là nhà của bọn họ, nếu muốn dừng lại vào lúc này, trừ phi là Duật Tôn nguyện ý.

Thân thể bị nóng ran khiến cho Duật Tôn càng thêm không kiềm chế được, Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy những giọt nước trên ngực của người đàn ông không biết là mồ hôi hay là nước đọng. Đôi tay của anh khóa chặt eo của Sanh Tiêu lại, đem thân thể của cô nhấc lên chút ít.

Mạch Sanh Tiêu nhắm chặt đôi mắt, người đàn ông vùi trên cổ cô bật ra tiếng thở dài thỏa mãn. Sanh Tiêu nắm tay lại đấm nhẹ lên vai anh: Cũng không sợ con đá anh! """

Lời nói vừa mới thốt ra, khuôn mặt của cô đã ửng hồng một hồi, muốn thu hồi lại cũng không kịp nữa.

Bên tai quả nhiên truyền đến tiếng cười không có ý tốt của Duật Tôn, giọng nói của anh có vẻ hơi khàn khàn, hết lần này tới lần khác để lộ ra vẻ hấp dẫn chết người: "Con làm sao đá được anh?"

Mạch Sanh Tiêu cũng muốn bật cười, những cô vẫn cảm thấy không yên tâm: "Anh coi chừng đó."

"Anh sẽ rất nhẹ."

Phụ nữ vốn rất dễ dàng nhạy cảm, đặc biệt là vào thời điểm mang thai. Mạch Sanh Tiêu cắn vào bả vai của người đàn ông, nằm ở đó không nhúc nhích. Duật Tôn cảm giác được ở bả vai đột nhiên đau nhói, trong lòng anh hiểu được đã làm phiền cục cưng trong bụng Sanh Tiêu, lại không thể có động tác mạnh, nước ở bên trong bồn tắm phần lớn đã bị tràn ra ngoài.

Hai tay Mạch Sanh Tiêu ôm lấy tấm lưng của người đàn ông, đầu ngón tay không chịu được mà bấm vào.

Toàn thân cô buông lỏng, liền không muốn động đậy.

Duật Tôn lấy tay vuốt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Sanh Tiêu, vốn đã đỏ hồng, ánh mắt mê ly. Bây giờ đang lười biếng nhìn về phía anh, Duật Tôn cười khẽ: Thoải mái không?""

Cô lười biếng úp sấp trên vai của anh, hai tay ôm chặt cổ Duật Tôn.

Anh vẫn còn tiếp tục.

Mạch Sanh Tiêu không bao lâu sau liền khôi phục lại tinh thần, cô ngại buồn chán nên lôi kéo Duật Tôn nói chuyện: "Tôn, anh nói chúng ta sinh con trai hay con gái?"

"Sao cũng được." Người đàn ông không yên lòng, vấn đề này cũng không liên quan đến việc đang chuyên chú.

Ừ, em cũng đều thích, chờ đến khi mở tiệc đầy tháng, hay là đừng tổ chức ở khách sạn được không?""

"Ừ......... Sao cũng được."

Mạch Sanh Tiêu bưng lấy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông: Không cho nói ""sao cũng được"", anh đang hời hợt với em phải không?""

Mạch Sanh Tiêu chỉ nghe tiếng nước đánh tới, cô đúng là không có cảm giác đau: "Nếu không thì tổ chức ở nhà nhé?"

Mạch Sanh Tiêu! Trong lời nói của người đàn ông nghe ra được tiếng nghiến răng: "Em đang nói vu vơ gì vậy, đem miệng ngậm lại, đừng làm phân tâm anh."

Ai, anh nhẹ một chút, làm em đau!

"Ngoan đi, đừng nói chuyện."

Tôn, nếu không em hát cho anh nghe?""

"......."

Hay là em kêu lên vài tiếng dễ nghe một chút?" Duật Tôn mở mắt ra nói với cô như vậy."

"Kêu không được, hay là hát nha."

Vậy thì em im miệng đi.""

Mạch Sanh Tiêu từ trước đến nay đều cảm thấy giọng hát của mình là một giọng hát động lòng người, bây giờ, lòng tự trọng bị đả kích nghiêm trọng.

Khi mang thai tám tháng, Sanh Tiêu trở thành đối tượng được bảo vệ trọng điểm của Ngự Cảnh Viên.

Cục cưng là một bé gái, lúc siêu âm xong, Mạch Sanh Tiêu cao hứng khỏi phải nói. Cô hy vọng đứa bé có thể nghịch ngợm một chút, tốt nhất là như Đồng Đồng vậy. Đến lúc đó vừa vặn có thể cùng Bôn Bôn chơi đùa.

Chân của cô sưng lợi hại, hơn nữa bụng lại rất to, đi đường mười phần không tiện.

Mạch Sanh Tiêu ngồi ở trên ghế salon, muốn đứng lên nhưng bởi vì ngồi đã lâu, nhất thời đứng dậy không nổi. Một tay của cô chống ở sau thắt lưng, tay kia chống ở lưng ghế salon.

"Aizz..." Không cẩn thận lại ngã trở về, may mà ghế salon rất êm.

Mẹ... mẹ... maa..." Bôn Bôn ở gần đó đi đến bên cạnh cô, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay của Mạch Sanh Tiêu. Cô giật mình bất động tại chỗ: ""Bôn Bôn, con vừa gọi mẹ là gì.""

Mẹ... maa..." Cùng mới khẩu âm mẹ" nghe rất giống, Bôn Bôn nghiêng cái đầu nhỏ, giống như đang cùng cô nói chuyện vậy.

Duật Tôn đi vài bước đến trước ghế sô pha, anh ôm lấy Bôn Bôn để con ngồi lên chân của mình: "Bôn Bôn, gọi lại một lần nữa đi."

"Anh cũng nghe thấy?" Tầm mắt của Sanh Tiêu bỗng nhiên rưng rưng, nước mắt không kiềm được mà chảy dài.

Giọng nói của Duật Tôn cũng hơi run: Bôn Bôn, gọi ba ba.""

Bôn Bôn lại ngậm miệng, không chịu mở miệng nữa. Nếu như không phải Duật Tôn cũng nghe được thì Mạch Sanh Tiêu thật sự sẽ cho là ảo giác, cô vội vàng giơ tay lên lau nước mắt: "Bôn Bôn, con sẽ gọi mẹ phải không?"

Bôn Bôn mở to đôi mắt sáng ngời nhìn thấy cô, bé con mím môi, chơi với món đồ chơi đang cầm trong tay.

Dù chỉ là một tiếng gọi, Mạch Sanh Tiêu cũng đủ hài lòng.

Giống như lúc học đi, Bôn Bôn đã chịu bước ra bước đầu tiên, thì sau này tự nhiên sẽ đi được rất tốt.

Duật Tôn cũng vì một tiếng này của con trai mà cao hứng, anh kéo Mạch Sanh Tiêu qua để cho cô dựa vào bờ vai của mình.

Cô yêu nhất mọi người ở đây, cả đời này cũng không nghĩ đến buông tay.

Lão gia đang ở trên sân thượng đánh Thái Cực. Bôn Bôn ngẩng đầu lên, nhìn qua cha mẹ đang kề trán vào nhau, Mạch Sanh Tiêu đôi mi dài nhẹ khép, mặt mũi tràn đầy niềm vui. Đợi đến khi cục cưng trong bụng được sinh ra, cô có thể mang theo Bôn Bôn và con gái qua nhà Dung Ân chơi. Không bao lâu nữa, chị của cô cũng sẽ ra tù, tất cả, tất cả mọi chuyện đều thật tốt.

Bôn Bôn nhìn vào ngón tay út, mở to miệng.

"Mẹ... mẹ..."

Mẹ......""

HẾT



Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-173)