Vay nóng Tima

Truyện:Chìm Trong Cuộc Yêu - Chương 172

Chìm Trong Cuộc Yêu
Trọn bộ 173 chương
Chương 172
Dạ Khúc (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-173)

Siêu sale Lazada


Bôn Bôn còn có hai ngày nữa là tròn 1 tuổi.

Duật lão gia thấy Bôn Bôn đứng lên được nhưng mà không chịu đi, trong lòng ông liền nóng vội, thường xuyên mang theo Bôn Bôn dạy cho bé con đi đường.

"Bôn Bôn, đến với thái gia gia ở đây, nào, nào."

Bôn Bôn vịn lấy bàn trà, không chịu bước đi, tính tình lại bướng bỉnh dứt khoát đặt mông ngồi xuống. Bé con chơi với quả bóng nhỏ trong tay, không thèm để ý chút nào tới lão gia đang ở phía trước dạy mình cách bước đi.

Bôn Bôn.""

Dì Vương thấy Bôn Bôn đứng được đã lâu, liền đi đến nói ra: "Lão gia, để cho Bôn Bôn nghỉ ngơi một chút đi, trong chốc lát cũng không học đi được ngay."

Ngươi tránh ra." Duật lão gia vung tay ra: Thường xuyên không dạy dỗ thì đứa bé lại càng không chịu đi, ngươi đừng ở đây vướng tay vướng chân."

Dì Vương thấy thế đành phải tránh đi, mới vừa xoay người có vài bước chân, liền nghe thấy tiếng "phịch" một cái, ngay sau đó, tiếng khóc tê tâm liệt phế của bé con truyền đến: "Oa oaaa..."

Dì Hà hoảng sợ vội vàng từ trong bếp đi ra: "Chuyện gì vậy."

Duật lão gia cố ý để cho Bôn Bôn học đi, không nghĩ tới sức đôi chân của bé con không tốt, bây giờ bị té đúng vào góc bàn trà. Sắc mặt dì Vương trắng bệch, bước vội đến bên cạnh bé con: "Bôn Bôn......."

Từ trên lầu hai, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập chạy xuống.

Bôn Bôn khóc đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, còn bị ho khan: "Khụ khụ..."

Mạch Sanh Tiêu và Duật Tôn cùng lúc đi đến trước bàn trà. Sanh Tiêu khom lưng ôm lấy Bôn Bôn, chỉ thấy trên trán con trai bị u một cục, bây giờ đang dùng sức khóc, nghẹn ngào, cái đầu nhỏ không ngừng lắc lư. Mạch Sanh Tiêu đau lòng trấn an: "Bôn Bôn ngoan nào, không khóc nha."

Duật Tôn sắc mặt xanh mét, giọng nói âm lãnh gầm lên: "Chuyện như thế nào, không phải là cho ngươi trông chừng đứa nhỏ sao?"

Dì Vương co rụt cổ lại, hoảng sợ cúi thấp đầu không dám nói câu nào. Cô ấy cũng không có lá gan nói vì lão gia muốn cho Bôn Bôn học đi. Dù sao thì cô ấy cũng chịu trách nhiệm đứa bé nên trách nhiệm này phải thuộc về cô.

Các ngươi đừng trách tiểu Vương." Duật lão gia vẻ mặt áy náy: Là ta dạy Bôn Bôn học đi nên thằng bé mới bị ngã, đều là ta không tốt, ta không biết là nó sẽ ngã."

Lão gia nghe tiếng khóc xé lòng của Bôn Bôn thì đau lòng khó chịu, ông lấy mắt kiếng trên bàn trà đeo lên, từng bước một đi về hướng phòng mình.

Mạch Sanh Tiêu nhìn Duật Tôn, anh cũng là do xót ruột, không có cân nhắc gì thêm. Sanh Tiêu đi theo về phía trước: "Gia gia........."

Duật lão gia đã đi đến cửa.

"Gia gia, gia gia đừng để ở trong lòng, đứa nhỏ học đi khó tránh khỏi va chạm té ngã, vừa rồi........."

Rầm! "" Cửa bị dùng sức đóng sập lại."

Dì Vương đi đến bên cạnh: "Sanh Tiêu, tôi đưa Bôn Bôn đi xử lý vết thương cho."

Vốn dĩ cũng không phải là chuyện gì to tát, nhưng đều bởi vì Duật Tôn nổi nóng một chút mà rối loạn. Hơn nữa, Duật lão gia ở tuổi này lại rất nhạy cảm.

Quả nhiên, điều Mạch Sanh Tiêu lo lắng đã trở thành sự thật. Lúc ăn cơm chiều, dì Hà ở trước cửa gọi vài tiếng cũng không thấy lão gia đi ra. Sanh Tiêu bảo dì Hà chuẩn bị một phần cơm, cô tự mình mang vào trong phòng.

Lúc Mạch Sanh Tiêu đi đến trước giường của Duật lão gia, thấy ông ở trên giường trùm chăn kín mít. Cô sợ làm ồn ào đến ông, liền bước đi thật nhẹ. Sanh Tiêu đem cơm tối đặt ở trên tủ đầu giường. Cô mở đèn ở đầu giường lên: "Gia gia, dậy ăn một chút gì đi."

Duật lão gia nhắm mắt lại, Mạch Sanh Tiêu dứt khoát ngồi xuống mép giường: "Gia gia, con biết là trong lòng gia gia không dễ chịu, nhưng mà gia gia đừng để ở trong lòng, ai học đi mà có thể không bị ngã đây? Người xem, Duật Tôn tự nói mình thông minh, nhưng con biết là anh ấy khi còn nhỏ khẳng định cũng bị ngã rất thảm." Sanh Tiêu thấy tấm chăn hơi động đậy: "Gia gia cũng biết Tôn nhiều năm như vậy chỉ sống có một mình, tính tình anh ấy không tốt, thế nhưng lời nói cũng không phải là hướng vào gia gia mà nói đâu. Gia gia mau dậy ăn cơm đi."

Duật Tôn cũng đi đến: "Gia gia."

Duật lão gia lúc này mới vén chăn ra: "Bôn Bôn không sao chứ?"

Không có việc gì ạ." Sanh Tiêu vội vàng nói: Cũng không còn xuất huyết nữa, đã được băng lại, bây giờ lại đang chơi hăng say đây."

"Ta không nghĩ tới sẽ ngã, ta thấy Bôn Bôn còn chưa biết đi, cũng có chút cấp bách."

Mạch Sanh Tiêu nhẹ lắc đầu: Gia gia, người chớ để ở trong lòng, Bôn Bôn học hỏi sẽ chậm một chút, cần phải kiên nhẫn rất nhiều, nó cùng với những đứa trẻ khác....... có một chút khác biệt. Gia gia, Bôn Bôn khả năng cần phải yêu thương nhiều hơn so với những đứa trẻ khác, trước kia, con cuối cùng cảm thấy con và Tôn, cả hai đều cho Bôn Bôn chưa đủ yêu thương. Bây giờ rất tốt, gia gia cũng sẽ cùng chúng con yêu thương nó gấp bội.""

"Ngươi còn đem Bôn Bôn giao cho ta sao?"

Gia gia, thân thể gia gia tốt lắm, chờ Bôn Bôn biết đi, người có thể dắt tay nó đi ra ngoài nhảy múa khiêu vũ.""

Duật lão gia bĩu môi, nhưng trên mặt đã có vui vẻ: "Ta không cần khiêu vũ, ta mang Bôn Bôn đi đánh Thái Cực."

"Vâng, liền đi đánh Thái Cực."

...

Mạch Sanh Tiêu trấn an được lão gia, lúc trở lại phòng, tinh thần nặng nề lúc này mới được giãn ra.

Duật Tôn từ phía sau ôm lấy cô: Mệt lắm sao?""

"Không sao."

Tính tình gia gia cũng tương tự như đứa bé.""

Mạch Sanh Tiêu xoay lại: "Trong nhà của chúng ta có hai đứa bé, một đại hài tử, một tiểu Bôn Bôn."

Duật Tôn nắm lấy tay của cô, tại thắt lưng của Sanh Tiêu nhẹ xoa lên một vòng: "Sanh Tiêu, chúng ta lại sinh một đứa con được không?"

Mạch Sanh Tiêu cũng không lập tức trả lời ngay, cô kéo tay của Duật Tôn ra, đi về hướng sân thượng. Hai tay chống lên lan can, cô thấy Duật Tôn đã đến bên cạnh mình: "Em không muốn."

"Vì sao?"

Bôn Bôn như vậy, em không muốn đem yêu thương đối với nó chia cho một đứa con khác. Em nghĩ, nếu như Bôn Bôn cứ không tốt hơn được thì em sẽ không cần đứa con thứ hai.""

Duật Tôn thần sắc lạnh lùng khom lưng: "Nói không chừng, có thêm đứa em, bệnh của Bôn Bôn sẽ tốt hơn."

Mạch Sanh Tiêu khẽ thở dài: "Em cũng không biết, trong lòng rất rối loạn."

Duật Tôn ôm lấy đôi vai của cô, bàn tay vỗ nhẹ: "Đừng suy nghĩ nhiều, anh cũng là thuận miệng nói ra như vậy thôi."

Ngày sinh nhật của Bôn Bôn, Duật Tôn không có phô trương làm lớn, chỉ mời cả nhà Nam Dạ Tước và Từ Khiêm, Mạch Sanh Tiêu thì mời gia đình Thư Điềm và Tang Viêm. Tiệc sinh nhật tổ chức tại nhà, dì Hà loay hoay cao hứng phi thường, Sanh Tiêu ở trong hoa viên sắp xếp một bàn tiệc dài, trên mặt đã bày đầy ắp thức ăn.

Mọi người cơ bản đều đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu Từ Khiêm.

Nghe nói là hôm nay bệnh viện có nhiều việc, sẽ đến trễ một chút.

Từ Khiêm chạy một chiếc xe mới mua được ba ngày, mua từ trung tâm hàng hóa và dịch vụ. Đây là xe hắn phải đặt mua, vì lúc trước loại xe này không có màu mà hắn muốn nên không thể không đợi mất gần hai tháng.

Phía trước đúng lúc là đèn đỏ.

Thời gian chờ đợi, hắn cảm thấy chán chết nên lấy điện thoại di động ra.

................ .

Mau mau, mang thứ đó lên đi, nhanh qua đường!

Cô gái mắt thấy đèn đỏ không đợi người, gấp rút phụ giúp đẩy qua.

"Rầmm..."

Từ Khiêm cảm thấy xe bất ngờ bị rung động mạnh, hắn ngẩng đầu lên, liền chứng kiến một chiếc xe đẩy hàng chuyên dụng lúc này đang cắm trước đầu xe của mình, hắn liền mở cửa xe ra bước xuống.

Vụ va chạm này không chỉ làm lớp sơn bị trầy xước rất nhiều mà ngay cả đầu xe cũng bị đụng móp méo.

Cô gái và đồng nghiệp bên cạnh hai mặt nhìn nhau, mới vừa xin lỗi liền nghe phải người đàn ông khẽ nguyền rủa. Hắn đập tay vào trên nắp động cơ: Khốn kiếp, không có mắt à? Dám đụng vào xe tiểu gia gia?""

"Tiên sinh."

Là cô phải không?" Từ Khiêm nhìn thấy cô gái trên trán đổ nhiều mồ hôi, mặc quần áo làm việc đơn giản, trên người là một áo sơ mi trắng, bên dưới là váy đen."

"Là tôi."

Từ Khiêm mắt liếc qua: Biết xe này bao nhiều tiền không?""

"Quản lý, làm sao bây giờ?" Nữ đồng nghiệp bên cạnh khẽ lay lay tay của cô ấy.

Tôi chỉ muốn nói cho anh biết là xe của anh đã cán qua vạch dừng.""

Vậy thì sao?" Từ Khiêm dứt khoát đứng ở trước mặt hai người: Không muốn bồi thường?"

"Bao nhiêu tiền?"

Cô đền nổi sao?""

"Đã biết tôi không đền nổi thì anh còn ở lại chỗ này dông dài cái gì?" Cô gái thấy Từ Khiêm có thái độ không tốt, kéo xe đẩy ra muốn đi.

Thái độ cô như vậy là gì?" Từ Khiêm chưa từng thấy qua người nào như vậy, đụng phải xe của người khác mà cô ta vẫn còn nói lý."

Cô gái ra hiệu cho người đồng nghiệp kia vận chuyển hàng đi trước, cô từ túi xách lấy ra tấm danh thiếp đưa cho hắn: "Tôi là quản lý kho hàng của trung tâm hàng hóa và dịch vụ, về chuyện bồi thường, anh có thể đến tìm tôi."

Lúc gần đi thì cô ta dừng bước lại: "Cho tôi danh thiếp của anh."

Từ Khiêm từ trong xe lấy ra ném cho cô nàng, cô gái lườm nhẹ một cái, thì ra là bác sỹ. Hừ, cũng không thua gì bác sỹ thú y đâu, thái độ như vậy mà vẫn sống được, thật là lớn lối.

"Anh không cần lo lắng là tôi sẽ chạy trốn, hơn nữa muốn đền ngay lập tức thì tôi cũng không đào đâu ra tiền mà đền cho anh. Hoặc là báo cảnh sát, hoặc là chờ tôi gom đủ tiền, tôi sẽ đền cho anh......"

Này, bây giờ là cô đụng phải xe của tôi, nói chuyện đừng có chỉnh đốn và ngang ngược như vậy." Từ Khiêm nhìn chằm chằm vào gương mặt cô gái đó, vươn tay chạm vào: ""Nếu không thì như vầy đi, cô tới bệnh viện của tôi, phục vụ miễn phí cho tôi suốt, tôi.."

......"

Cô ta gạt bàn tay đang vuốt ve của Từ Khiêm: "Bệnh thần kinh, anh tự chữa cho chính mình đi, lúc trước học thế nào mà đem cầm thú chỉnh thành hình người được vậy! "

Tay của Từ Khiêm rơi xuống khoảng không, mới định đùa giỡn vài câu thì điện thoại trong xe liền vang lên. Hắn biết nhất định là Duật Tôn gọi đến thúc giục mình, hắn nghe điện thoại xong xoay người lại thì đã thấy bóng lưng của cô gái băng qua lối đi bộ, lẫn vào trong đám đông mất hút.

Để ta chờ xem!

Hắn bây giờ vội vàng chạy tới Ngự Cảnh Viên, cũng không còn thời gian để mà hao tổn tâm tư với cô ta.

Dung Ân mang theo hai đứa bé qua bên nhà Sanh Tiêu từ rất sớm, tính tình Đồng Đồng không người nào có thể ầm ĩ bằng.

Từ Khiêm đến trễ nhất, thật may là trên đường hắn đã cho người chuẩn bị quà cáp đầy đủ cho ba đứa nhỏ. Đôi chân của Đồng Đồng rất nhanh nhẹn chạy ra, hai tay trực tiếp ôm lấy chân của hắn: "Khiêm thúc thúc! "

Sắc mặt người đàn ông nhanh chóng suy sụp: "Đồng Đồng gọi ta là gì?"

Đôi mắt Đồng Đồng nhìn chằm chằm vào mấy món quà trong tay của Từ Khiêm, xem ra cô bé cũng có phần, lập tức đổi giọng, mà lại là giọng điệu ngọt lịm: "Khiêm ca ca, Khiêm ca caaa..." m cuối kéo dài nhỏ dần xuống, đúng là kiểu cực kỳ làm nũng.

Thế này mới ngoan chứ." Từ Khiêm cúi xuống đem Đồng Đồng ôm vào trong ngực. Đôi mắt của Đồng Đồng cũng không nhìn vào hắn lần nào: Khiêm ca ca, quà này là cho Đồng Đồng phải không?"

Té ra hôm nay nếu hắn mà quên mua quà cho cô bé thì nói không chừng còn có thể bị gọi thành Khiêm gia gia mất.

Mạch Sanh Tiêu và Dung Ân đang ở trước bàn tiệc chuẩn bị đồ uống tự pha, tiểu vương tử nhà Dung Ân so với Bôn Bôn lớn hơn hai tháng, bây giờ đã có thể đi được chập chững, tay của bé con tiếp tục bám lấy xe nhỏ của Bôn Bôn, đang đưa trái hương tiêu [trái nhãn:v] ở trong tay nhét vào miệng Bôn Bôn: "Ăn, ăn."

Nhưng Bôn Bôn không muốn chơi với bé con ấy, Bôn Bôn vùng vẫy ra, muốn tự mình chơi.

Tiểu vương tử tập tễnh đi tới hai bước, lại đem hương tiêu đi tới gần: "Ăn, ăn đi."

Ca ca này làm sao lại chán ghét như vậy?

Bôn Bôn có chút tức giận, miệng mấp máy, trừng mắt liếc tiểu ca ca một cái.

Đồng Đồng ôm quà vui vẻ trở lại bên cạnh em trai: "Em đừng khi dễ Bôn Bôn, coi chừng mai mốt Bôn Bôn lớn sẽ đánh em."

Mạch Sanh Tiêu nhìn ra được cảm xúc này, mỗi lần như vậy, trong lòng cô lại mang nhiều khó chịu. Bệnh của Bôn Bôn còn chưa khởi sắc, cũng không thể cùng các bạn nhỏ chơi đùa náo nhiệt như vậy được.

Thư Điềm bị ốm nghén vẫn rất nghiêm trọng, cô ngồi ở trên ghế, Tang Viêm cũng ngồi ở bên cạnh chăm sóc.

Mạch Sanh Tiêu bưng một ly trà mới pha đến cho Từ Khiêm.

Từ Khiêm ôm lấy Bôn Bôn, cùng bé con thử nói mấy câu rồi hỏi: "Bôn Bôn vẫn còn như thế này sao?"

Duật Tôn từ trong tay hắn tiếp nhận lại con trai: "Ừ, không có khởi sắc gì rõ ràng."

"Hai người cân nhắc sinh thêm em bé đi."

Không! "" Mạch Sanh Tiêu nhạy cảm cự tuyệt, cô biết là Từ Khiêm có ý tốt, có nhiều người cũng khuyên cô rằng, nếu như thật sự Bôn Bôn cả đời đều như vậy thì cô còn có đứa con thứ hai làm chỗ dựa."

Cô đừng hiểu lầm." Từ Khiêm thấy thần sắc của cô kích động nên nhẫn nại giải thích: Đứa trẻ bị bệnh tự kỷ cần nhất chính là một hoàn cảnh sống tốt đẹp, nó cần có bạn, kỳ thật bạn bè của đứa trẻ là tốt nhất vì đều là trẻ con. Đây chỉ là đề nghị của tôi, hai người có thể cân nhắc lại."

Nam Dạ Tước cũng ôm con trai đi tới, tiểu vương tử hầu như không thích ở một chỗ, bé con cầm hương tiêu trong tay hướng đến Bôn Bôn: "Ăn, ăn..."

Lại nữa rồi.

Bôn Bôn buồn bực, làm sao lại trốn không thoát tiểu gia hỏa này vậy?

"Ăn đi."

Bôn Bôn cầm lấy món đồ chơi trong tay, tự mình chơi hăng say, không muốn người khác quấy rầy. Nhưng nửa người trên của tiểu vương tử lại vươn tới gần: Ha ha...""

Được rồi.

Bôn Bôn nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, chu cái miệng nhỏ nhắn liếc nhìn tiểu vương tử, xem ra nếu không thỏa hiệp thì tiểu ca ca sẽ đuổi theo mãi, có chạy đầy đất cũng không thoát. Bôn Bôn miễn cưỡng đưa tay ra, nhận lấy trái hương tiêu.

Tiểu vương tử thấy thế, vui vẻ đập tay bộp bộp: "Bôn Bôn, cho đi..."

Tiểu vương tử vươn tay ra, còn muốn món đồ chơi trong tay của bé con. Được rồi, Bôn Bôn lại bị đánh bại một lần nữa. Thì ra không phải chỉ đơn thuần là muốn cho bé con trái hương tiêu kia, mà là muốn đổi lấy món đồ chơi trong tay của nó. Bôn Bôn không ngừng cắn cắn vào món đồ chơi, thật không muốn cho.

"Bôn Bôn, cho, cho."

Tiểu chán ghét. Ép buộc người khác, tự mình không để cho bị thiệt thòi đây mà. Bôn Bôn không có cách nào khác, bàn tay mũm mĩm nhỏ bé đưa ra món đồ chơi.

Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy cảnh này, hiểu ra được nên mỉm cười. Có lẽ, Từ Khiêm nói rất đúng, cô quá cố chấp vì bệnh của Bôn Bôn, sợ có đứa con thứ hai sẽ cùng chia sẻ tình yêu của mình, không biết được là Bôn Bôn không chỉ cần những thứ này không thôi.

Tiểu vương tử vui vẻ cầm lấy món đồ chơi, Bôn Bôn thấy thế lại có chút không cam lòng từ bỏ, vươn tay muốn đoạt lấy.

****

Sau khi ăn cơm xong, mấy người đàn ông vì đã đều uống rượu, hò hét muốn đánh bài, vừa vặn gom lại thành một bàn mạt chược.

Từ Khiêm mắt thấy cả ba người còn lại đều có bà xã bên cạnh: Ôi mẹ nó, rõ ràng là khi dễ tôi không có phụ nữ đây mà.""

"Cậu là có quá nhiều phụ nữ, không biết mang ai theo chứ gì?" Nam Dạ Tước ở bên cạnh vừa xếp bài, vừa chế nhạo nói ra.

Lúc này, Đồng Đồng rất biết xu nịnh ôm lấy chân của Từ Khiêm một lần nữa: Khiêm ca ca, Đồng Đồng cùng ca ca.""

Từ Khiêm cúi xuống ôm cô bé đến trên đùi: "Nhìn thấy không, tớ cũng có tiểu cô nương yêu thích."

Đi chết đi." Nam Dạ Tước nhìn vào con gái bảo bối của mình, biết rõ trong đầu cô bé lại đang tính toán mưu ma chước quỷ, bịp bợm gì nữa đây. Hai tay Đồng Đồng vươn ra bàn, giúp Từ Khiêm thu tiền: Khiêm ca ca, ca ca thắng tiền, liền chia cho Đồng Đồng một nửa được không?"

"Vậy nếu thua thì sao đây?" Từ Khiêm đánh ra một quân bài.

Vậy ca ca tự nhận xúi quẩy một mình đi.""

Cô gái nhỏ này tính toán cũng không biết học được từ ai.

...............

Mạch Sanh Tiêu vội vàng làm thêm thức ăn cho khách, Duật lão gia không thích cùng người trẻ tuổi tham gia náo nhiệt, Sanh Tiêu mang nước ép trái cây đến cho ông: "Gia gia, gia gia nếu mệt thì vào trong phòng ngủ một lát đi."

Ta không sao." Lão gia đang xem tin tức: Sanh Tiêu, ngươi đi chơi đi, Bôn Bôn ta sẽ trông chừng cho."

Mạch Sanh Tiêu ngồi vào bên cạnh Duật Tôn, cùng anh chơi hai vòng mạt chược. Phải nói Từ Khiêm hôm nay có vận may thật đúng là tốt, buồn bực việc xe mới bị đụng cũng tiêu tán đi. Đồng Đồng chọn đúng đồng đội, chờ sau khi giải tán bàn cờ, Từ Khiêm quả nhiên cho cô bé một số tiền lớn.

Đừng tạo thói quen cho con bé." Nam Dạ Tước một tay ôm lấy con gái, một tay đưa tiền của Từ Khiêm cho trả lại: Không cho phép cầm đồ của người khác, nếu không sau khi lớn lên vì sao bị những tên đàn ông xấu kia bắt đi cũng không biết."

Hừ! Từ Khiêm không vui: "Nhưng đừng có đem tớ gom lại làm một với bọn chúng chứ."

Đồng Đồng ôm cổ Nam Dạ Tước, không ngừng cười khanh khách: "Cha, mẹ có đôi khi nói cha là người xấu đây."

Sinh ra cô con gái yêu tinh như vậy, cũng là Nam Dạ Tước đời trước nợ phụ nữ quá nhiều. Anh vỗ nhẹ cái mông Đồng Đồng, đem cô bé ném trả cho Dung Ân đang đứng ở bên cạnh.

Sau bữa cơm chiều, mọi người ở lại chơi thêm một lát, lúc này mới bắt đầu giải tán.

Từ Khiêm nhớ đến hắn còn có một người phụ nữ phải đối phó, cho nên đã chuồn đi trước.

*****

Mạch Sanh Tiêu tắm rửa xong thì nằm dài trên giường, cả người mệt mỏi rã rời không muốn động tay động chân gì nữa. Đầu cô nặng trĩu đè lên gối, muốn ngủ, ngay cả khi nào Duật Tôn leo lên giường cũng không biết. Anh ngược lại chồm lên người cô, lồng ngực to lớn hữu lực hầu như đem Sanh Tiêu áp vào giường lớn.

Ối..." Cô bị giật mình: Anh nặng quá."

Duật Tôn giữ chặt lấy tay của cô: "Sanh Tiêu, chúng ta sinh thêm một đứa con nữa được không?"

Mạch Sanh Tiêu có chút dao động: "Không phải sau khi sinh mổ thì hai năm sau mới có thể sinh tiếp sao? Hiện tại còn sớm mà."

Em cho rằng muốn có con thì chỉ cần em nghĩ đến là có thể mang thai à." Cánh môi lương bạc của người đàn ông ghé vào tai của Sanh Tiêu: Anh không thể bảo đảm mỗi lần đều trúng mục tiêu."

Hơi thở nóng rực của anh quay lại cần cổ nhẵn mịn của Mạch Sanh Tiêu, lại thêm không ít mờ ám. Sanh Tiêu muốn đẩy anh ra: "Anh đè chết em."

"Có làm hay không?"

Mệt quá nha.""

"Mỗi lần đều là em hưởng thụ, anh lần này cũng không để cho em vất vả. Ngoan đi, nằm thật thoải mái, anh hầu hạ em........."

Khả năng chuyện lần trước ở vùng núi, thực đã bắt anh chịu đựng đến hỏng. Mạch SanhTiêu nhớ lại chiếc giường cây, nhịn không được mà cười trộm thành tiếng.

Em cười cái gì?""

Người đàn ông theo lưng của cô hôn lên trên cổ, Mạch Sanh Tiêu sợ nhột liền co hai vai lên: "Anh lần trước bị té một cái, em cho rằng vụ đó vẫn còn di chứng đây."

Tiếng nói Duật Tôn mơ hồ, cố chấp hôn cổ của cô: "Di chứng gì chứ?"

Mạch Sanh Tiêu hai tay dứt khoát chống đỡ trước ngực, cô sau khi chuẩn bị tinh thần sẵn sàng mới nói: "Anh có sợ giường trong nhà cũng sẽ đột nhiên bị sập như vậy không?"

Gương mặt tuấn tú đầy dục vọng của Duật Tôn nâng lên, giờ mới hiểu được ý của cô. Khóe miệng Sanh Tiêu chứa ý cười, người đàn ông này, sợ là chưa bao giờ thất thế như vậy có phải không? Cô còn nhớ rõ là lúc anh bị ngã xuống mặt đất, y phục trên người đã sớm cởi một chút rồi.

Một lời nhắc nhở này của cô, cũng không ngại anh vì thế mà có bóng ma trong lòng. Bàn tay Duật Tôn vuốt qua mặt Sanh Tiêu: "Vậy thì, chúng ta thử xem cái giường này có vững chắc hay không?"

"Có ý gì?"

Đêm nay, đổi lại động tác có độ khó cao, dùng sức thử xem! """

"........."

Mạch Sanh Tiêu nằm ở trước ngực người đàn ông, toàn thân, thậm chí ngay cả mỗi tế bào đều giống như bị sức nặng hung hăng nghiến qua. Cô khắc sâu được hàm nghĩa của bốn chữ Tự làm tự chịu"" rất rõ ràng."

Dì Hà ở bên ngoài cửa gọi hai lần, người ở bên trong không có ý tứ muốn rời giường chút nào.

Dì Hà trở lại lầu dưới, lão gia đang cho Bôn Bôn ăn cháo: "Còn không có ra khỏi giường sao?"

Dì Hà lắc lắc đầu.

"Chắc là vội vã chuyện sinh nhật của Bôn Bôn nên mệt nhọc, để cho bọn họ ngủ nhiều một chút."

.............

Nghỉ ngơi được vài ngày lại bận rộn chuyện chụp hình cưới.

Lúc Duật Tôn mang Sanh Tiêu ra khỏi cửa, chỉ nói với lão gia là đi có việc chứ không nói đi chụp hình. Người ở thế hệ trước có nhiều quy củ, huống chi chuyện này của trước kia cũng không muốn trước mặt ông nội nói ra.

Quay chụp hết nội cảnh, có xe riêng đưa bọn họ đến nơi chụp ngoại cảnh.

Mạch Sanh Tiêu đến đó mới biết được Duật Tôn đã bao trọn gói, cả khu ngoại cảnh hôm nay chỉ mở cửa vì bọn họ.

Thợ trang điểm ở dưới ô che nắng đang trang điểm cho Sanh Tiêu, lễ phục trên người cô sáng nay mới được chuyển từ Paris đến bằng máy bay. Trên ngực áo được thiết kế đường xẻ ở ngữa, có thể nhìn thấy khe ngực của cô như ẩn như hiện. Duật Tôn lấy Nước Mắt Mỹ Nhân Ngư đeo lên cổ cho cô, anh cúi xuống, từ trong gương tường tận xem xét trang dung của Mạch Sanh Tiêu.

Mệt không?""

"Tốt lắm." Sanh Tiêu không quen gắn lông mi giả, bây giờ mí mắt nặng muốn ngước lên cũng không nổi.

Nếu mệt thì chúng ta có thể chia ra chụp trong hai ngày.""

"Không cần đâu."

Duật Tôn dìu Mạch Sanh Tiêu đứng lên, chân cô mang giày cao gót khảm kim cương. Sanh Tiêu nhìn vào đôi mắt của người đàn ông, thần thái anh sáng ngời, tinh thần vui vẻ, cùng với lần đầu tiên chụp hình thì trạng thái hoàn toàn trái ngược nhau.

Khi đó chụp hình cưới, chỉ có thể hình dung là bằng mặt nhưng không bằng lòng.

Mạch Sanh Tiêu cong lên cánh môi, gót chân bị mài đến đau nhưng dù có mệt mỏi khổ cực thì cô đều cam tâm tình nguyện chịu đựng. Cô thích cảm giác hạnh phúc như thế này.

Quay chụp hết một phần ngoại cảnh, Sanh Tiêu ngồi kề bên Duật Tôn trên ván gỗ ven hồ.

Cô cởi giày ra rồi đặt ở bên cạnh, với bộ dáng này không muốn đến nhà hàng ăn cơm nên Duật Tôn cho người đưa cơm trưa tới hiện trường. Mạch Sanh Tiêu bởi vì đeo bao tay nên không thể cầm được đũa, cô hé miệng ra, được Duật Tôn đút thức ăn vào trong miệng. Sanh Tiêu thích ý, đá đá đôi chân mảnh khảnh, váy cưới trắng nõn trải rộng trên mặt đất, cô nâng tay phải lên nhìn thấy vết thương ở cổ tay.

Ánh mắt cô hơi ngừng lại, vết sẹo gần kề, rất nhanh lại đưa tầm mắt ra nơi khác.

Đàn không được Piano cũng không cần lo lắng.

Cô có hai người yêu nhất đời là ông xã và Bôn Bôn, huống chi, cô muốn nghe bản nhạc nào thì Duật Tôn cũng có thể vì cô mà đàn. Đến khi nào ngứa tay, Duật Tôn còn có thể là bàn tay kia của cô.

Mở miệng ra nè.""

Cô xoay đầu lại, ngoan ngoãn hé miệng, cơm ăn vào có hương vị thật ngọt ngào.

Ăn cơm xong còn có thời gian nghỉ ngơi một lát. Duật Tôn không nói bắt đầu thì ai cũng không dám đi đến quấy rầy.

Cánh tay anh ôm ở eo của Sanh Tiêu, hơi dùng sức một chút liền nâng cô lên tới trên người mình, làn váy cũng đủ rộng mà che lại cảnh tượng bên dưới, cùng với....... . những thứ mờ ám kia.

Mạch Sanh Tiêu bị buộc dang chân ở trên đùi Duật Tôn, sau lưng chính là cảnh hồ xinh đẹp. Hai tay Sanh Tiêu đành phải ôm chặt cổ của anh, Duật Tôn duỗi tay vào trong áo cưới, đầu ngón tay quen thuộc nhẹ khiêu. Mạch Sanh Tiêu chỉ cảm thấy trước ngực được buông lỏng, còn chưa kịp nhìn kỹ thì đầu người đàn ông đã trước một bước vùi đến trước ngực cô.

Áo cưới được thiết kế gợi cảm, phía trước để lộ làn da, ngực của cô vốn được áo ngực nâng căng đầy, kể từ lúc này, dĩ nhiên sẽ lộ cảnh xuân vô hạn. Mạch Sanh Tiêu cảm giác được người đàn ông kín đáo hôn mang theo hơi nóng và ẩm ướt lan tràn tại ngực cô, một hồi cảm giác còn lan đến cả toàn thân, cô khép chân lại.

"Đừng......."

Duật Tôn kéo tay phải của cô ra, bàn tay trái của mình cùng cô đan chặt mười ngón tay lại.

Mồ hôi trắng mịn thẩm thấu vào lòng bàn tay của cả hai, Duật Tôn không có làm thêm động tác tiếp theo. Anh ngẩng đầu lên, tay kia đè đầu của Mạch Sanh Tiêu xuống cùng cô kịch liệt ôm hôn. Mãi dây dưa khiến cho hô hấp của hai bên càng ngày càng gấp. Duật Tôn ôm eo của cô lui về phía sau một chút, anh ngả lưng nằm trên sàn gỗ, cả người Mạch Sanh Tiêu lại áp trên người anh. Bàn tay trên lưng cô vuốt phẳng, dần dần lại đưa đến bên hông, không đếm xỉa tới việc muốn thu tay lại.

Nhiếp ảnh gia đi đến, vừa nhìn thấy cảnh này đã vội vàng rời đi.

Ôm hôn lưu luyến.

Thiếu chút nữa bị chết ngạt giữa lúc hôn ở đây.

Mạch Sanh Tiêu nằm dựa trên vai của Duật Tôn, lồng ngực vì thiếu dưỡng khí nên bây giờ đang tỉ mỉ thở phì phò. Ngón cái của Duật Tôn đang vuốt ve cánh môi trái tim bị sưng đỏ của Sanh Tiêu: Sanh Tiêu, anh thấy em một cái, liền muốn em một lần.""

Mạch Sanh Tiêu vuốt ve tay của anh, Duật Tôn cười giúp cô cài lại áo ngực.

Anh ôm Sanh Tiêu ngồi dậy: "Chụp hình đi, nếu không đợi lát nữa trời sẽ tối mất."

Mạch Sanh Tiêu ngồi trở lại trước gương, thợ trang điểm đang giúp cô trang điểm lại. Duật Tôn nhấp nhẹ miếng trà lạnh, anh để cái ly xuống: "Để ta." Anh từ trong tay thợ trang điểm nhận lấy lọ son nước: "Anh giúp em trang điểm."

Không ít người đều xúm lại ở bên cạnh, Mạch Sanh Tiêu ngượng ngùng: "Anh biết làm sao?"

"Không biết."

Nhiều cô gái trẻ ghé vào bên cạnh để ngắm nhìn: Duật phu nhân, ngài thực hạnh phúc.""

Mạch Sanh Tiêu mặt càng đỏ bừng lên, cô thấy Duật Tôn đang chú ý nghe thợ trang điểm hướng dẫn, động tác nghiêm túc cẩn thận đi đến, Sanh Tiêu rũ mi mắt nhìn người đàn ông đang dịu dàng tô son cho cô. Kiểu ấm áp tỉ mỉ thế này cũng làm trong lòng cô dâng lên xúc động, hôm nay trong khoảnh khắc này, là bọn họ đã bỏ lỡ sau vài năm mới có lại lần nữa. Mất đi rồi mới biết quý trọng, nhưng khó khăn nhất chính là có thể yêu thêm một lần.

Dù sao Duật Tôn cũng là lần đầu tiên làm người trang điểm, tô son nước khó tránh khỏi việc tô không đều, nhìn thấy khóe miệng của Sanh Tiêu bị lem ra, anh ấy bông vải trang điểm, để sát vào, cẩn thận lau đi cho cô. Mạch Sanh Tiêu nghe được tiếng hít thở trầm ổn mà hữu lực của người đàn ông, cô khẽ nhắm lại đôi mi.

Một lúc lâu sau, mới nghe được tiếng của Duật Tôn: "Được rồi."

Sanh Tiêu lúc này mới mở mắt ra, chứng kiến trang dung của mình trong gương sáng rỡ, trong lòng cô vui vẻ dạt dào.

"Em xem được không?" Một tay của anh đặt lên vai cô, cúi người xuống hỏi.

Mạch Sanh Tiêu gật đầu, niềm vui trong mắt như ánh sáng soi rọi khắp nơi: Đẹp lắm.""

Anh hứa hẹn với cô những gì, bây giờ cũng đang từng cái thực hiện.

*****

Sau khi trở về từ chuyến du lịch tuần trăng mật muộn, bọn họ cùng nhau đi chọn cảnh cưới. Hôm lấy được ảnh chụp, Duật Tôn đã không thể chờ đợi được mà muốn treo lên tường ngay.

Lần đầu tiên chụp hình cưới, những bức hình kia được treo lên thế nào Mạch Sanh Tiêu cũng không biết. Cô chỉ đi ra ngoài một chuyến, sau đó trở về thì mới phát hiện ở trên đầu giường có nhiều đồ đạc hơn thôi.

"Như vầy được chưa?"

Giọng nói của Duật Tôn làm cô thu hồi lại suy nghĩ vừa tràn đến. Mạch Sanh Tiêu đứng ở cuối giường nhìn ngắm rồi chỉ huy: Phía nam cao hơn một chút nữa, đúng rồi.""

"Như vầy được chưa?" Duật Tôn hai tay nâng bức hình cưới khổng lồ, thân thể cao to đứng ở đầu giường.

Phía bắc cao thêm một chút nữa đi." Mạch Sanh Tiêu phất tay ra hiệu."

Người đàn ông đành phải làm theo: "Thế này được chưa?"

"Phía nam cao hơn một phân nữa."

Mạch Sanh Tiêu, em có cảm nhận được phương hướng không vậy?" Duật Tôn phải áp bức ảnh vào bức tường, lời nói lúc này có vẻ như đang phải thở ra."

Mạch Sanh Tiêu hai tay khoanh trước ngực, hai mắt nhìn trừng trừng: "Đấy, đấy, anh làm em đem phương hướng làm cho lẫn lộn hết lên."

"Emmm......"

Ai u, mới có vài cái liền chịu không nổi rồi sao? Nâng mỗi bức ảnh chụp có thể mệt đến đâu cơ chứ?""

Trong ngày thường, thể lực của anh đúng là tốt đến kinh người.

Hai tay Duật Tôn lần nữa lại giơ lên: "Có vậy mà cũng nhầm lẫn, phương hướng đều không phân biệt được rõ ràng thì ở trên giường anh ngủ phía bắc, em ngủ phía nam, nghĩ như vậy, sẽ luôn luôn không quên được phải không?"

Rất đơn giản mà nói, Mạch Sanh Tiêu luôn có thể cảm nhận được bất cứ thứ gì lọc qua miệng của anh cũng mang theo hương vị tình dục.

Duật Tôn cũng vào thư phòng xếp đặt, treo hình cưới của hai người. Bận rộn hết với những thứ này thì vừa vặn đến lúc dì Hà gọi ăn cơm tối.

Lúc nhận được điện thoại của Từ Khiêm thì Duật Tôn cũng vừa để đũa xuống.

Anh biết rõ đã nghiện phải Tử Thần thì rất khó từ bỏ, cũng tin tưởng Alice có thể cố gắng vượt qua, nhưng anh vẫn đánh giá cao người nào có tự chủ.

Duật Tôn lái xe vào biệt thự, mở cửa chạy thẳng lên lầu hai.

Từ Khiêm để dụng cụ lên tủ đầu giường, Alice nằm cuộn trên giường, trong phòng ngủ khắp nơi đều bừa bộn, hiển nhiên là mới vừa lên cơn tái phát. Duật Tôn bước vào giữa phòng: "Sao vậy?"

"Mới tiêm một liều an thần, bây giờ đã khá hơn nhiều rồi."

Duật Tôn nhìn Alice ở trên giường, tấm chăn màu xanh da trời phủ qua đỉnh đầu của cô ấy, Duật Tôn quỳ một chân lên giường, giật mạnh tấm chăn ra.

Chứng kiến bộ dạng lúc này của Alice, anh dù có chuẩn bị tâm lý đi chăng nữa thì cũng phải giật mình kêu lên tiếng.

Mái tóc dài uốn lọn điêu tàn vô cùng rối, trên gối đầu còn có thể thấy rất nhiều sợi tóc bị rơi rớt ra. Hốc mắt Alice sâu xuống, vì gầy xuống quá nhanh nên hai bên xương gò má của cô ấy nhô cao, đôi môi bị cắn đến bật máu đầm đìa. Đôi mắt ban đầu sáng trong, bây giờ càng ảm đạm vô hồn, so với quỷ còn khó nhìn hơn.

Làm sao lại biến thành ra thế này?""

"Mấy ngày trước hiệu quả rất tốt, nhưng bây giờ mới là thời điểm mấu chốt, cũng là lúc cơn nghiện phát tác mạnh nhất. Tớ thấy cô ta thế này, sợ là dần dần sẽ không chịu đựng nổi nữa." Từ Khiêm vẻ mặt lo lắng đứng ở bên giường.

Giúp trói cô ấy lại, nếu không được thì tăng thêm liều lượng thuốc an thần.""

"Như vậy sẽ xảy ra án mạng mất."

Alice đưa tay bám chặt vào ga giường, cô muốn muốn Duật Tôn chứng kiến bộ dạng này của mình: Hãy để cho tôi chết đi, làm ơn...""

Alice." Duật Tôn cầm lấy tay của cô: Sẽ vượt qua được, không dễ gì đi đến ngày hôm nay, không thể vứt bỏ được."

"Nhưng mà tôi thật khó chịu, tôi cảm giác có con rắn độc đang bò trong lục phủ ngũ tạng của mình, nó từng miếng từng miếng muốn đem tôi nuốt trọn." Hai mắt Alice vô hồn, thần trí không còn rõ ràng, cô một hồi trở lại thực tại, một hồi lại lâm vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê.

Hai đầu chân mày của Duật Tôn lộ ra lo lắng: Còn biện pháp nào khác không?""

"Không có, đã nghiện phải loại ma túy này, người khác không giúp gì được."

Alice co cuộn cả người lại, run rẩy không ngừng.

Duật Tôn khom lưng bế cô lên, mang theo cô sải bước rời khỏi biệt thự. Anh thả Alice tới trên ghế phụ, sau đó lái xe rời đi.

Tôn, anh đừng uổng phí tâm tư mà cứu tôi, tôi biết rõ anh làm tất cả đều vì tốt cho tôi, nhưng tôi thật sự không chống đỡ nổi. Tôi cảm thấy chết đi so với sống như thế này thì còn cho tôi được giải thoát." Alice dựa vào cửa sổ xe, đầu vô thức lắc lư."

"Alice, cô không muốn tìm lại cha mẹ của mình sao?"

Tôi thành ra thế này, cho dù bọn họ có nhìn thấy cũng sẽ không nhận ra tôi, tôi lại càng không có mặt.... .""

Duật Tôn mở cửa sổ xe ra, gió mát thổi mạnh vào mặt người khiến đầu đau muốn nứt ra.

Anh tăng tốc, Alice khó chịu đầu tóc như bị cào rách, Duật Tôn giữ chặt tay của cô ấy: "Alice, đừng như vậy."

Xe đi vào một công viên yên tĩnh.

Duật Tôn lôi kéo cô xuống xe, Alice không có sức lực để chống đỡ, chỉ có thể lảo đảo bước theo anh. Duật Tôn ấn cô ngồi xuống ghế đá: "Alice, có chuyện này, hôm nay tôi nhất định phải nói cho cô biết."

"Chuyện gì?" Alice run rẩy hỏi.

Duật Tôn ngồi xuống bên cạnh cô: Tôi trong một lần làm nhiệm vụ đã vô tình biết được cha mẹ cô đã chết, cha của cô bị ung thư giai đoạn cuối. Còn mẹ của cô, có thể là không chịu nổi những đả kích liên tiếp này... nên đi theo.""

Cái...... cái gì?" Đôi mắt sâu của Alice trợn tròn, tay cô nắm chặt khuỷu tay của Duật Tôn: Anh nói lại lần nữa xem."

Duật Tôn cũng không lặp lại: "Cô nếu như không sống nữa, thì cả nhà cô đều không còn ai. Tôi nghĩ, hy vọng lớn nhất của cha mẹ cô hẳn là nhìn thấy cô vẫn còn sống thật tốt. Sau đó kết hôn, sinh con cái cho mình."

Tại sao lại như vậy?" Alice tra tìm nhiều năm như vậy nhưng tin tức mà cô không thể có được chính là cha mẹ có còn sống hay không. Cô ôm mặt khóc thảm thiết: Anh vì sao không nói cho tôi biết sớm hơn, vì sao?"

Trước đây, là muốn cho cô sống được tốt." Duật Tôn ôm vai Alice kéo qua: Bây giờ, là muốn cho cô sống sót."

Alice ngã vào trong ngực anh, nắm lấy vạt áo của Duật Tôn: "Tôi bây giờ sống dở chết dở, ai còn quan tâm tôi, tôi không có tư cách làm mẹ."

Đừng nói như vậy, ai cũng không có quyền tước đoạt hạnh phúc của cô. Nếu như cô chịu đứng lên, sẽ có hơn phân nửa cuộc đời tốt đẹp đang chờ cô." Bàn tay Duật Tôn nâng lên khuôn mặt tràn lệ của Alice: Nhưng nếu như cô một lòng muốn tìm đến cái chết, Alice, ai cũng không giúp được cô."

Những ngón tay Alice đang níu vạt áo của người đàn ông lại càng ra sức nắm chặt, đến mức làm bung ra một nút áo của anh: "Tôn, vậy anh có hạnh phúc không? Anh có được khỏe mạnh hay không?"

Hạnh phúc." Ngón cái của Duật Tôn tại khóe mắt của cô lau nhẹ: Alice, tôi biết, cô vì chịu đựng phải cảm giác thế này mà thấy không sống nổi nữa, cô mỗi ngày đều sẽ nghĩ làm sao mới có thể sống tốt hơn. Vượt qua đi, chỉ cần cô vượt qua được trở ngại này thì sẽ có những ngày tốt lành."

Đôi mắt đẹp của Alice nhẹ khép lại, cô cầm chặt tay của Duật Tôn: "Anh giúp tôi một chút, đừng bỏ rơi tôi có được không?"

Bàn tay của Duật Tôn bị cô nắm đến mức thấy đau nhưng anh cũng không rút ra: "Cô yên tâm, tôi sẽ không vì chuyện trước kia mà bỏ rơi cô."

Alice kéo ống tay áo lên dùng sức lau khô nước mắt, nhưng kiềm lòng không được, cô đưa tay lên cắn một cái, để cho cô nhớ kỹ thời khắc thống khổ này.

Duật Tôn lúc nãy trên đường đi đã gọi điện thoại cho Từ Khiêm, để cho hắn đi về trước.

Cho đến tận nửa đêm, thấy tâm tình Alice đã ổn định lại, Duật tôn lúc này mới đưa cô trở lại biệt thự.

Ở biệt thự này, Duật Tôn đã vì cô mà thuê người giúp việc và bảo mẫu. Anh đem Alice thả lại trên giường, thấy cô hình như đã yên ổn vượt qua, lúc này mới phân phó bảo mẫu nấy cho cô chút ít đồ ăn. Lúc anh lên xe rời khỏi thì đã gần tảng sáng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-173)