Đàn ông, chính là lòng lang dạ sói
← Ch.002 | Ch.004 → |
Một tháng sau —— Ở ngay cửa bệnh viện, có hai cô gái mặc quần áo trung học, nhìn đám người đi ra đi vào, cứng đờ mà đứng ở trong gió lung tung.
"Vô Song, cậu...... cậu xác định không cần đứa bé này?" Thư Yên kéo tay Vô Song, nhìn bụng của cô, cẩn thận hỏi.
"Yên nhi, mình không biết, mình thật sự rất rối!" Vuốt bụng, nghĩ đến bên trong là một sinh mệnh nhỏ, Vô Song cũng có chút không đành lòng. Có câu nói, hổ dữ cũng không ăn thịt con!
"Vô Song, nếu không...... Nếu không cậu sanh đưa bé ra đi!"
"Yên nhi, sanh ra rồi mình lấy cái gì nuôi sống nó, nếu như bị trường học và cha ghẻ của mình biết được, mình liền chết chắc!" Tâm tình của Vô Song có chút mạnh mẽ mà nói. Thư Yên thở dài, đúng vậy, trường học mà biết Vô Song mang thai, nhất định sẽ khai trừ cô ấy, còn có cha ghẻ hung ác của cô ấy, cũng vì cô ấy đã làm cho ông ta mất mặt mà đánh chết cô ấy. Đứa bé này, quả thực không thể để lại!
"Vậy, đi thôi!" Hai người bất đắc dĩ đi vào bệnh viện. Dù sao cũng là chỉ hai nữ sinh cấp hai, đối mặt với chuyện phá thai như vậy, khó tránh khỏi căng thẳng và ngượng ngùng, Thư Yên ngược lại thấy may mắn, cô không phải là người trong cuộc, Vô Song thì có vẻ rất lo lắng, căng thẳng, nắm chặt lòng bàn tay cũng rịn mồ hôi của Thư Yên. Tiền phí giải phẫu là của Thư Yên, nhà Thư Yên có tiền, cô ấy lại là con gái độc nhất, có thể tưởng tượng cha Thư mẹ Thư cưng chìu cô ấy như thế nào, tiền tiêu vặt mỗi tháng muốn bao nhiêu thì cho bao nhiêu. Phí giải phẫu hơn một ngàn đồng, đối với cô ấy mà nói, là chuyện nhỏ! Bên ngoài hành lang cửa phòng giải phẫu nạo thai, có nhiều cô bé ngồi, tuổi của các cô ấy nhìn qua đều còn rất nhỏ, chừng mười mấy ~ hai mươi tuổi, bụng của một người trong đó đã lồi lên. Vô Song cùng Thư Yên liếc mắt nhìn nhau, Thư Yên bĩu môi chắc lưỡi nói
"đàn ông thật con mẹ nó, không phải là người tốt!" Muốn bọn họ phụ trách, thì ngay cả bóng ma cũng không nhìn thấy.
"Được rồi, Yên nhi!" Vô Song nhìn các cô bé trước mắt mà bàng hoàng, khẩn trương, sợ hãi, đau lòng lại tràn ra ở khắp người, đàn ông không phụ trách, lại tạo thành đau khổ để cho phụ nữ và đứa nhỏ chịu đựng, a, đàn ông nha, rốt cuộc xem tình cảm của phụ nữ là cái gì?
"Vô Song, cậu có cần ngồi xuống, nghỉ ngơi một chút không?" Thư Yên hỏi, cô gái bên cạnh nghe nói, cũng thân thiện dịch ra ngoài một chút. Thấy thế, Vô Song ngồi xuống, cười nhạt với cô gái kia
"Cám ơn!" Cô gái có ngũ quan nhỏ gọn, nhìn qua giống như búp bê.
"Bạn cũng đến phá thai hay sao?" Cô gái nhỏ giọng hỏi.
"Ừ."
"A" Cô gái cắn môi dưới, sờ sờ bụng của mình, thản nhiên nói
"Thật ra thì, tôi cũng không muốn phá đứa bé này."
"Vậy thì không phá!" Thư Yên nói.
"Nhưng mà, cha của nó lại không cần nó" Giọng nói của cô gái nhẹ nhàng, tràn đầy bất đắc dĩ cùng đau lòng.
"Mẹ nó!" Thư Yên lòng đầy căm phẫn mà trách mắng
"Không muốn đứa nhỏ, sao lại làm lớn bụng của bạn."
"Yên nhi" Vô Song nắm chặt tay của cô ấy, Thư Yên mới thu lại tâm tình kích động.
"Là tôi tự nguyện, chuyện không liên quan đến anh ấy!"
"Ai!" Vô Song cảm thán, cô gái ngu trên thế gian, đâu chỉ có một mình cô, không phải cô cũng ngu ngốc mà phạm một chuyện ngu xuẩn sao, xuất phát đều là người cùng lận đận như nhau, Vô Song nắm tay của cô gái, cười nói
"Tôi tên là Vô Song, bạn phải không ngại, chúng ta có thể làm bạn bè."
"Làm bạn bè?" Cô gái trợn to hai mắt hình như rất ngạc nhiên, cô ấy muốn làm bạn bè với cô, thất thần một lúc lâu, mới ngược lại cầm chặt tay của Vô Song, kích động nói
"Không ngại, tôi tên là Mặc Noãn!"
*****
"Cô ấy là chị em tốt của tôi, Thư Yên!" Vô Song kéo tay Thư Yên, giới thiệu.
"Chào!" Mặc Noãn xấu hổ mà ngượng ngùng cười một tiếng, xinh đẹp giống như loại phù dung sớm nở tối tàn làm chói mắt, cô ấy vừa nhìn là thuộc về loại cô gái dịu ngoan khéo léo đơn thuần, xuất hiện ở loại địa phương này, thật sự là làm cho người ta có loại cảm giác thất kinh. Cô gái như vậy, bình thường đều là được người che chở thương yêu trong lòng bàn tay mới đúng? Sao lại thể bị người vứt bỏ......
"Vị kế tiếp!" Trong phòng giải phẫu, truyền đến giọng của bác sĩ nữ, cô bé ngồi ở hàng trước sợ hãi bước đi vào, ba người cùng nhìn về phía phòng giải phẫu, Mặc Noãn nhất thời như đứng trong đống lửa, nhiều lần muốn đứng lên.
"Vô Song, tôi sợ!" Hai tay của cô cũng nâng lên nắm tay Vô Song, run rẩy nói.
"Đừng sợ, có tôi cùng với bạn!" Thật ra thì Vô Song cũng rất sợ, nhất là nhìn thấy sắc mặt cô gái kia đi ra, trắng bệch như tờ giấy, đi bộ không vững, bộ dạng như bệnh thời kỳ cuối, sau đó, sợ tới mức muốn rút lui rồi. Thư Yên mặc dù không phải là người trong cuộc, nhưng thấy kia cô gái đi ra thì cũng sợ tới mức hết hồn hết vía, nắm chặt bả vai của Vô Song.
"Vô Song!" Chợt, cô gái rớt xuống nước mắt trong suốt
"Tôi thật sự là không muốn phá đứa bé này!" Tâm của Vô Song vốn cũng rất dao động, lại dao động, thật ra thì cô cũng rất không muốn phá đứa nhỏ, dù sao đứa nhỏ là vô tội! Cô không biết nên làm sao mà an ủi Mặc Noãn, khuyên cô ấy phá đứa nhỏ? Quá thất đức. Khuyên cô ấy sinh hạ đứa nhỏ? Cũng không được, dù sao cô cũng không hiểu là cô ấy sanh ở gia đình như thế nào, nhưng cô nghĩ là mặc kệ gia đình gì, thì cũng sẽ không tha cho họ ở cái tuổi này mà sinh con! Cô ở thế khó xử, lựa chọn bảo trì im lặng, quyết định để cho cô ấy tự mình đi làm!
"Nhưng mà, anh ấy sẽ không để cho đứa bé này bình an ra đời, anh ấy nhất định sẽ giết chết tôi rồi đứa nhỏ, Vô Song, tôi thật sự muốn được giữ cục cưng!" Mặc Noãn càng khóc càng thương tâm, Vô Song ôm cô ấy vào trong ngực, cũng rối loạn theo.
"Mẹ kiếp, tại sao có thể có đàn ông ác tâm lại không phụ trách như vậy." Thư Yên giận đến nỗi cắn răng nghiến lợi
"Người cặn bã như vậy, căn bản không xứng làm người, súc sinh cũng không bằng, hùm dữ còn...... !"
"Được rồi, Yên nhi cậu đừng nói nữa!" Vô Song trừng mắt liếc cô ấy, cô ấy nói này thì có tác dụng sao? Sẽ chỉ là đổ dầu vào lửa, khiến cho Mặc Noãn thương tâm hơn thôi. Thư Yên cong môi lên, không mắng đôi câu để phát tiết, cô sẽ bị tức chết đấy!
"Thiếu gia, tiểu thư ở bên kia!" Đột nhiên, hành lang yên tĩnh truyền đến một trận tiếng ồn ào, ngay sau đó là đám con trai mang giày da đi đến, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn sang, chỉ thấy năm sáu người con trai mặc âu phục màu đen đang ở đối diện đi tới, người con trai cầm đầu có thể nói nổi bật vô cùng, dáng người của anh ta to lớn, màu da cổ đồng, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp giống như được điêu khắc tinh xảo, hai đừơng mày kiếm đen đặc nhíu chặt lại, trong đôi mắt sâu u ám đang tức giận, khóe môi mỏng thật hấp dẫn chứa đựng một cơn vô cùng tức giận mà thành cười lạnh.
"Noãn, bạn làm sao vậy?" Cảm nhận được thân thể Mặc Noãn đang run rẩy, Vô Song lo lắng hỏi.
"Đến...... Đến rồi!" Mặc Noãn sợ tới mức đọc từng chữ run rẩy, càng ôm chặt Vô Song hơn
"Vô Song, anh ấy đến rồi!" Anh ấy? Còn không đợi Vô Song phản ứng kịp, anh ấy là chỉ người nào, thì người con trai cũng đã đứng sững ở trước mặt bọn họ, Mặc Noãn nhìn hắn, sợ tới mức thét chói tai
"Em van cầu anh bỏ qua cho em đi, bỏ qua cho đứa bé của em!"
"Đừng mơ tưởng ——" Giọng của người con trai rét lạnh giống như truyền từ địa phủ, ánh mắt càng hung ác hơn tuyệt không có một chút tình người.
*****
"Đừng, Vô Song cứu tôi!" Quá kinh sợ Mặc Noãn càng dùng sức hơn để ôm chặt Vô Song.
"Noãn!" Vô Song cũng không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể ôm chặt lấy cô ấy đang run rẩy luống cuống.
"Này, anh là đàn ông sao?" Thư Yên đi tới đẩy lồng ngực của người con trai một cái, thế nhưng anh ta vẫn không nhúc nhích, một đôi mắt ưng đầy máu, không kiên nhẫn nhìn Thư Yên, nụ cười bên môi biến mắt, khuôn mặt đẹp trai u ám thật sự giống như sẽ có bão táp tới.
"Không muốn cô ấy sinh hạ con của anh, vậy ban đầu sao lại muốn phát sinh quan hệ với cô ấy?" Thư Yên oai phong lẫm liệt nổi giận nói, nắm chặt hai nắm đấm nhỏ, thật sự là muốn đánh anh ta. Đôi lông mày sắc sảo của người con trai nhíu lại, đôi môi mỏng khẽ mở
"Cút ngay!"
"Người nên cút là anh đó!" Thư Yên bất bình dùm mà ưỡn bộ ngực, trong đôi mắt đẹp cũng có tia lửa bắn tung toé. Khuôn mặt người con trai đen lại, phất phất tay, bọn cận vệ đi theo hiểu ý, hai người tiến lên kéo Thư Yên ra, cô kêu to
"Mấy người làm gì đó, buông tay!"
"Ô ô......" Mặc Noãn đã khóc không thành tiếng, Vô Song che chở cô ấy, quay đầu nhìn người con trai ác độc này, nói
"Tiên sinh, đây là đứa bé của hai người, chẳng lẽ anh lại tàn nhẫn như vậy, cũng không có chút niệm tình cốt nhục sao?" Cốt nhục? Người con trai lại cười lạnh, đôi mắt khát máu đỏ đến nỗi phát sáng, mặc dù anh ta đang cố mỉm cười, nhưng không khó nhìn ra là anh ta đang cố ý che giấu sự đau đớn.
"Vị kế tiếp!" Giọng nói của bác sĩ nữ lại từ bên trong truyền ra, có cô gái chuẩn bị đi vào, nhưng bị người con trai mang cận vệ tới ngăn lại.
"Không phải là muốn phá thai sao, đi!" Người con trai vung tay lên, lôi cô ấy từ trong ngực Vô Song ra.
"Phi...... Tước, em cầu xin anh bỏ qua cho đứa nhỏ của em!" Mặc Noãn gần như quỳ xuống với anh ta, lệ ướt đầy mặt.
"Không được!" Thái độ người con trai cương quyết, không có một chút lau chuyển, khuôn mặt xanh mét kéo cô ấy đi về phía phòng giải phẩu.
"Buông tôi ra, Mặc Phi Tước, đừng làm cho tôi hận anh!" Mặc Noãn vùng vẫy, thế nhưng anh ta lại làm lơ.
"Noãn ——" Vô Song đứng dậy, cầm chặt cái tay còn lại của cô ấy, không để cho Mặc Phi Tước mang cô ấy đi, cận vệ thấy thế thì tiến lên kéo người ra.
"Vô Song." Mặc Noãn nhìn lại cô ấy. Cô ấy cũng nhìn lại cô
"Noãn" nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, đồng tình với cô, sao lại yêu một người đàn ông như thế. Hai người kéo nhau một lúc, cuối cùng, Vô Song vẫn không thể nào kéo cô ấy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy bị Mặc Phi Tước mạnh mẽ lôi đi.
"Noãn!" Cô hét to một tiếng, khổ nổi lại bị cận vệ kéo không cho vào. ◇★◇★◇ Ước chừng năm phút sau, Mặc Phi Tước từ bên trong bước ra, anh ta nháy mắt với bọn cận vệ, hiểu ý, bọn cận vệ buông Vô Song cùng Thư Yên ra. Hai người sát vai cùng với Mặc Phi Tước, cũng không ai nhìn anh ta, nhưng đang trong lòng thì phỉ nhổ anh ta, tên cặn bã.
"Noãn!" Mặc Noãn nằm ở trên bàn mổ, sắc mặt tái nhợt đến nỗi không còn chút máu, cái trán ướt đầy mồ hôi, khóe mắt đã không còn chia ra đâu là mồ hôi đâu là nước mắt.
"Vô Song!" Cô ấy nâng tay, giọng yếu ớt đến nỗi không thể nghe thấy.
"Noãn." Vô Song khóc đỏ cả mắt, mặc dù bọn họ vừa mới biết nhau, nhưng cô đã thấy nỗi đau đớn nhói lòng của cô ấy, Thư Yên cũng đang khóc. Mặc Noãn suy yếu kéo ra một nụ cười nhàn nhạt, nói với Vô Song
"Khi còn bé, mẹ thường xuyên nói với mình, mỗi một đứa nhỏ đều là thiên sứ bị gãy cánh, rơi xuống nhân gian, biến thành mỗi một đứa trẻ đáng yêu. Chúng nó là bởi vì yêu và được chúc phúc mới đi đến thế giới này, cho nên chúng ta phải quý trọng chúng nó......" Nói xong, cô ấy lại khóc
"Vô Song, mình vô dụng, mình ngay cả năng lực bảo vệ nó cũng không có......"
"Noãn, đây không phải là lỗi của cậu, cậu còn trẻ như vậy, sau này vẫn sẽ có thiên sứ nhỏ thứ hai, thứ ba!" Vô Song cũng khóc không thành tiếng rồi. Mặc Noãn cắn môi dưới, lời nói khổ sở nghẹn ngào ở cổ họng, như người uống nước, lạnh ấm tự biết, thật sự có thể sao, cô cũng không có hy vọng xa vời! Mặc Phi Tước quay trở lại, từ trên bàn mổ ôm lấy cô ấy suy yếu không chịu nổi, Mặc Noãn cười với anh, nụ cười thê lương kia ngay cả một chút hận cũng không có, chỉ nói
"Anh...... Nhất định sẽ hối hận!" Anh ta xoay người, không để ý! Nhìn thấy thân ảnh đi xa như vậy, Vô Song vuốt bụng của mình, trong lòng đầy mùi vị, đầy rối rắm!
← Ch. 002 | Ch. 004 → |