Vay nóng Tima

Truyện:Cục Cưng Phúc Hắc – Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết - Chương 004

Cục Cưng Phúc Hắc – Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết
Trọn bộ 167 chương
Chương 004
Vô duyên đối diện bất tương phùng
0.00
(0 votes)


Chương (1-167)

Siêu sale Shopee


Anh quốc, Luân Đôn! Ban đêm, gió mát xuyên thấu qua chớp nhỏ cửa sổ thổi lất phất vào 'phòng cho tổng thống', trên giường lớn, một cô gái tóc vàng nằm nghiêng bên cạnh, cô ấy đã lột sạch chính mình, đôi chân ngọc trắng nõn trơn mềm ở trên giường vặn vẹo khêu gợi, trong miệng còn phát ra một tiếng

"Ừ" khát khao, cô ấy rất đói khát à?

"Rắc rắc" cửa phòng tắm vặn mở, người con trai đi ra dùng khăn lông vây bọc bộ vị quan trọng, lộ ra dáng người mạnh mẽ hấp dẫn, đôi mắt sắc nữ nào đấy nhìn thấy, cô ấy gần như muốn nhào lên ngay lập tức, ép anh ta, sau đó...... cưỡng bức anh ta!

"Đông tổng!" Cô gái ngậm một đầu ngón tay, vẻ mặt tươi tỉnh nhìn anh ta, lẳng lơ mà lắc lắc bắp đùi. Đông Bác Hải liếc cô ấy một cái, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng đầy tàn khốc, đi tới giá rượu lấy xuống một chai whisky, xoay người, đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, mở nắp chai ra, anh rót một ly rượu. Cô gái trần truồng lắc lắc cái mông đi tới bên cạnh anh, nâng rượu ngon trên bàn lên, chủ động nói yêu cầu " Đông tổng, em tới hầu hạ ngài!" Đông Bác Hải nhìn cô ấy, khóe miệng hơi nhếch lên, nhẹ nhàng gật gật đầu. Cô gái trần truồng uống một hớp rượu ngon, ngậm trong miệng, sau đó chuyển bắp đùi ngồi lên chân của Đông Bác Hải, hai tay vòng lấy cổ anh, đôi môi đỏ mọng đầy đặn đưa lên, lấy chút rượu rót vào cổ của anh. Không thể không nói, con gái ngoại quốc người ta đúng là lẳng lơ, căn bản không cần đàn ông khiêu khích, họ liền biết đàn ông muốn cái gì, cực kỳ phối hợp tìm lấy lửa nóng của người đàn ông, hôn kéo dài chừng năm phút đồng hồ.

"Đông tổng, tiếp không?" Cô gái trần truồng lẳng lơ cười một tiếng.

"Tiếp tục......" Cô gái nghiêng đầu, đưa tay cầm cái ly, một khắc kia có nửa phần dừng lại, cười duyên mà nói

"Đông tổng, nghe nói phụ nữ Phương Đông các anh, ở trên giường thường giống như con cá chết, là thật sao?" Đông Bác Hải khẽ nhíu lông mày, đôi mắt bị dục hỏa thiêu đốt đã cởi ra nửa phần tình dục.

"Đông tổng, ngài là thích cá chết, hay là thích sanh long hoạt hổ (sinh khí dồi dào), hả?" Cô gái trần truồng vốn là muốn cười nhạo phái nữ Phương Đông vô năng ở phương diện này, cũng muốn khoe khoang một chút, kỹ thuật hầu hạ đàn ông của cô cao siêu. Nhưng không ngờ, chọc giận một con sư tử mạnh mẽ!

"A ——" Đông Bác Hải một tay đẩy ngã cô gái, lưng của cô gái trần truồng đụng lên bàn trà, đau đớn khiến cô ấy kêu thảm thiết.

"Công phu trên giường của các cô ấy quả thực so với các cô rất bình thường!" Đông Bác Hải đem người lấn đến gần, đưa tay nắm cằm của cô ấy, xem thường mà cười lạnh nói

"Bởi vì các cô ấy không giống các cô —— người, xem, như, chồng!" Mặt cô gái trần truồng trắng bệch, thật nhục nhã mà!!!!

"Cút!" Anh đột nhiên hung bạo một tiếng, cô gái trần truồng sợ tới mức thân thể run lên, bò dậy, trở lại bên giường nhặt quần áo rơi vãi đầy đất mặc vào, xám xịt mà rời khỏi phòng. Đông Bác Hải cào tóc, ngã lên trên ghế sa lon, nhắm mắt lại đầy trong đầu đều là kích tình đêm đó cùng với Vô Song. Anh chạm qua vô số phụ nữ, nhưng từng người đều là từ nghịch đến thuận theo, duy chỉ có, quả ngây ngô kia, tính tình cương liệt dám cắn anh, mắng anh, không thuận theo anh! Đêm đó, cô phản kháng hung mãnh giống như con chó dữ, nhưng mà lại khóc như con cừu nhỏ. Đêm đó, anh chỉ là chinh phục một cô bé, lại thoả mãn như chinh phục toàn thế giới vậy. Nháy mắt, một tháng qua đi, anh vẫn nhớ cô ấy, hơn nữa ký ức vẫn còn mới mẻ, anh quyết định thực hiện lời hứa của mình, đi tìm cô ấy! Cầm lên điện thoại đặt ở trên ghế sa lon, anh nhấn một dãy số, nói câu đơn giản

"Nhất định phải có vé máy bay chiều nay cho tôi!" Nói xong, cúp điện thoại, anh mím môi cười nhạt. Cô bé con, hãy chờ anh......

*****

"Bà tránh ra, hôm nay tôi phái đánh chết cái con điếm nhỏ không biết xấu hổ này!" Trong phong cũ nát, truyền ra tiếng chửi mắng thô bạo của người đàn ông, cùng với tiếng khóc của người đàn bà.

"Vô Song, con đi đi!" Mẹ Chúc đem Vô Song che ở phía sau, cản trở tay cầm gậy to của người cha ghẻ.

"Mẹ, thật xin lỗi!" Thấy mẹ liều mình che chở cho mình như vậy, Vô Song đau lòng mà khóc lên.

"Đứa nhỏ ngốc, con là mẹ sinh, là tâm can của mẹ, nếu như con phạm vào lỗi tày trời, mẹ cũng không nỡ trách con!" Mẹ Chúc quay cổ qua, nâng nắm đôi bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của con, nước mắt ướt đầy mặt.

"Mẹ......" Cổ họng bị nghẹn lại.

"Con điếm nhỏ, tao đánh chết mày!" Ông cha ghẻ thừa lúc mẹ Chúc không chú ý, cầm gậy đánh vào trên cánh tay của Vô Song, cô đau đến mức lập tức cắn nát môi dưới.

"Vô Song!" Mẹ Chúc bị dọa sợ, Vô Song cố nén đau không kêu một tiếng.

"Dám đánh con gái tôi, tôi liều mạng với ông!" Làm bộ, Mẹ Chúc mẹ bắt được cây gậy trong tay ông cha ghẻ, vật lộn cùng ông ta.

"Mẹ!" Phụ nữ sao có thể là đối thủ của đàn ông, hai ba cái, Mẹ Chúc liền bị quật ngã trên mặt đất, Vô Song muốn tiến lên giúp một tay, lại bị mẹ Chúc gọi

"Con, con mau đi đi."

"Mẹ." Tình huống này, Vô Song sao có thể ích kỷ bỏ lại bà mà đi, cô không để ý nguy hiểm mà xông tới, cây gậy của cha ghẻ lại đánh vào trên người của cô lần nữa.

"A......" Cô ngã xuống bên cạnh, mẹ Chúc thấy thế mà vô cùng đau đớn, đôi mắt đầy nước mắt, ôm lấy chân người đàn ông, rồi hung hăng cắn một cái.

"A ——" Người đàn ông đau nỗi hô lên một tiếng như con sói, vung gậy đánh lên trên người mẹ Chúc

"Tiện nhân, tiện chủng với bà đều đi tìm chết đi!"

"Dừng tay, không được đánh mẹ tôi!" Nhìn cha ghẻ, một gậy, lại một gậy đánh lên người mẹ, lòng của Vô Song cũng rỉ máu theo, nước mắt đầy mặt, cô đi qua, lại bị mẹ Chúc gọi

"Vô Song, đi mau đi, đừng tới đây...... Con mau đi đi...... Đừng!" Phun ra một ngụm máu.

"Mẹ ——" Vô Song đau đớn kêu to.

"Mẹ, chị" Lúc này, Chúc Kỳ chơi ở bên ngoài trở về, cậu bé nhỏ hơn Vô Song một tuổi, hai người là cùng cha cùng mẹ, thấy thế, lập tức đỏ mắt, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm người đàn ông

"Ông dám đánh mẹ tôi, chị tôi, @#$%@, tôi liều mạng với ông!" Chúc Kỳ xông tới, đoạt lấy cây gậy từ trong tay người đàn ông, vật lộn cùng ông, hai người cùng lăn trên đất.

"Mẹ!" Vô Song bò đến bên cạnh mẹ Chúc, dìu đỡ bà ngồi dậy, mẹ Chúc yếu ớt nói với cô

"Vô Song, mẹ không sao, con đi mau đi, đi một chỗ không ai biết con mà sanh đứa nhỏ ra, hãy nuôi dưỡng cho tốt!"

"Mẹ, thật xin lỗi, là con làm hại mẹ chịu khổ rồi!" Nếu cô đồng ý với ý kiến lặng lẽ phá thai của cha ghẻ, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

"Đứa nhỏ ngốc, hai mẹ con sao lại nói hại với không hại chứ" mẹ Chúc cười cười, từ trong túi lấy ra vài đồng tiền lẻ, đưa cho cô

"Vô Song, mẹ chỉ có bao nhiêu đây tiền, con hãy cầm lấy!"

"Không, mẹ, con không cần!" Vô Song lắc đầu.

"Nghe lời, lúc này ra bên ngoài, cái gì mà không tốn tiền!" Mẹ Chúc khăng khăng, nhưng Vô Song vẫn không nhận, chỉ rơi lệ. Mẹ Chúc sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần động lòng người của con gái, cũng không nhịn được mà lệ nóng doanh tròng

"Về sau không có mẹ ở bên cạnh, con phải chăm sóc mình kỹ lưỡng, biết không!"

"Dạ!" Cô gật gật đầu.

"Con ngoan, đi nhanh đi." Mẹ Chúc ngắm nhìn cô thật lâu rồi nói.

"Mẹ!" Vô Song ôm mẹ, không nỡ đi, cô thật không nỡ rời khỏi mẹ.

"Mau, em trai con không ngăn được ông ấy!" Mẹ Chúc nhìn hai người vật lộn, thấy Chúc Kỳ không phải là đối thủ của người đàn ông, sợ hãi nói.

"Mẹ, mẹ và em trai hãy bảo trọng, nhất định phải chờ con trở lại!" Cô cho rằng chuyến đi này, chỉ cần ba năm hay năm năm, nhưng không ngờ, chuyến đi này chính là chín năm, trở lại đã là người và vật không còn!

"Ừ!" Mẹ Chúc vô cùng không muốn, gật đầu mạnh. Vô Song lau nước mắt, đứng dậy chạy về phòng lấy túi đeo lưng, liền bước ra cửa nơi đã ở năm năm.

"Đứng lại, con đĩ nhỏ kia!" Người đàn ông gầm thét muốn đuổi theo ra ngoài, thế nhưng, chân đã bị hai mẹ con họ Chúc ôm lấy, mẹ Chúc nhìn thân ảnh nhỏ càng lúc càng xa, mà lệ rơi thành sông.

*****

Trong sân bay buổi chiều, người rất thưa thớt, Thư Yên đưa hộ chiếu cho Vô Song, nghẹn ngào một lúc. Hộ chiếu là của chị họ Thư Yên, vốn là phải dùng để ra nước ngoài du học, nhưng cô ấy lại cùng đàn ông bỏ trốn khỏi thành phố, hộ chiếu vốn là vô dụng, nhưng diện mạo của Vô Song và cô ấy có bảy phần giống nhau, từ trên tấm hình là căn bản không phân biệt được hai người bọn họ ai là ai.

"Được rồi, Yên nhi, mình đây đi cũng không phải là không trở lại mà!" Vô Song gượng cười mà an ủi Thư Yên. Đôi mắt Thư Yên đã sớm khóc giống như là mắt thỏ, cô nghẹn ngào nói

"Vô Song, cậu nhất định phải tự chăm sóc mình cho tốt nha, dì thì cậu yên tâm, có thời gian mình sẽ đến gặp dì."

"Cám ơn cậu Yên nhi!" Lời này của cô làm cho mắt Vô Song đỏ lên, cuộc đời này có thể có tri kỷ như vậy, cô may mắn làm sao. Hai người nắm chặt tay, nhìn nhau, lời muốn nói thì rất nhiều rất nhiều, nhưng nghẹn ngào ở cổ họng lại không biết nên nói cái gì...... Một lúc lâu, Vô Song phá vỡ trầm mặc trước

"Yên nhi, cậu trở về đi!"

"Không, Vô Song, mình muốn nhìn cậu đi!" Thư Yên không nghe theo.

"Yên nhi, nghe lời, cậu mà nhìn mình đi, mình sẽ khóc đến ruột gan đứt từng khúc, như vậy đối với cục cưng cũng không tốt đâu!" Thư Yên đưa tay sờ sờ bụng của cô ấy, nước mắt lại vỡ đê, gật đầu một cái

"Được, mình không tiễn cậu, Vô Song, cậu phải đối xử tử tế với con nuôi của mình, trong sinh hoạt nếu khó khăn, thì nhớ gọi điện thoại cho mình, ngàn vạn đừng khách khí với mình."

"Được." Vô Song ngoan ngoãn gật đầu.

"Có người khi dễ cậu, cậu cũng phải nói cho mình biết, xa thế nào mình cũng bay tới thay cậu dạy tên đó."

"Được."

"Nhớ, phải nhớ mình!"

"Đó là nhất định!"

"......" Thư Yên khóc đến không thành tiếng, cúi đầu xuống.

"Không có!" Vô Song hỏi. Thư Yên lắc đầu, cô sờ sờ đầu của cô ấy, nhẹ nhàng nói ra

"Yên nhi, cậu cũng phải chăm sóc mình thật tốt, đừng ham chơi nữa, hãy để tâm trên việc học, không có mình ở bên cạnh cậu, cậu phải ngoan, biết không!"

"Ừ!" Thư Yên không ngừng gật đầu. Giống như không có gì có thể nói nữa, thả tay xuống, Vô Song nghẹn ngào nói

"Yên nhi, bảo trọng!"

"Vô Song cậu nhất định phải nhớ mỗi ngày đều ăn cơm, ngàn vạn đừng tự làm khổ mình và đứa nhỏ, không có tiền nhất định phải nói cho mình biết!" Đây là chuyện Thư Yên không yên lòng nhất, liên tục dặn dò, bởi vì Vô Song rất mạnh mẽ, không cúi đầu, tình nguyện làm khổ chính mình, cũng không nguyện ý nhận bố thí của người khác, phí giải phẫu lần đó, đều là Thư Yên uy hiếp cô ấy mới nhận lấy. Vô Song gật đầu, Thư Yên ép mình nở ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, phất phất tay với cô ấy, xoay người chạy.

"Yên nhi!" Vô Song nắm chặt tay, để trong miệng, cố nén nước mắt vào giờ khắc này, hỏng mất...... Ra cửa khẩu, một đám đàn ông mặc âu phục màu đen, kết thành đoàn đi ra ngoài, trong đó có hai người đi ở phía trước mở đường cho người đàn ông ở chính giữa, còn lại mấy tên cận vệ đi ở phía sau để bảo vệ. Người đàn ông dẫn đầu mang một đôi kính râm màu đen, dáng người cao lớn có thể so với người mẫu, lại phát ra khí chất tôn quý như vua, làm không ít cô gái lâm vào thán phục, chụp hình.

"Bác Hải!" Mặc Phi Tước tới đón máy bay mang theo thuộc hạ ra nghênh đón, hai người dậm chân bắt tay. Vô Song nghiêng đầu nhìn, liền thấy là anh ta, tên đàn ông không bằng cầm thú. Tay nắm túi, hơi căng lên, cô đột nhiên muốn đi tới hỏi một chút: Mặc Noãn thế nào! Nghĩ đến đây, cô liền thay đổi hành động, khí thế hung hăng đi tới. Hai mắt cô nhìn thẳng vào Mặc Phi Tước, cũng không có nhìn đường, cho nên không có chú ý đến một bà cụ ở bên cạnh đi tới, cô bất hạnh làm người ngã.

"Ai yêu!" Bà cụ té xuống đất giận dữ kêu một tiếng. Nghe tiếng động, Đông Bác Hải lấy mắt kính xuống, dõi mắt nhìn sang. Vô Song sợ tới mức ngồi chồm hổm cúi đầu xuống ngay lập tức, nâng bà cụ dậy

"Bà cụ, bà không sao chứ!"

"Không có sao, không có sao!" Bà cụ hiền lành cười cười, Vô Song giống như đứa trẻ phạm sai lầm, vẫn không dám ngẩng đầu, dìu bà cụ lên. Đông Bác Hải nhíu lông mi, sinh ra một cơn kích động muốn nhìn mặt cô.

"Đi thôi!" Mặc Phi Tước lên tiếng thúc giục, anh lấy lại tinh thần, thu hồi tầm mắt, gật đầu một cái, hai người liền cùng nhau rời khỏi sân bay. Vô Song ngẩng đầu, thấy Mặc Phi Tước đã đi rồi, cô thở dài, xoay người hướng cửa khẩu đi vào, hai người cứ như vậy mà đi ngược lại. Nếu như, anh chịu dừng lại một giây, có lẽ kết cục cũng không phải là như vậy...... Nếu như, cô chịu chờ đợi một khắc, kết cục cũng sẽ không là như vậy...... Hai người bỏ mất dịp may, lại thay đổi kết cục tương lai của mọi người.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-167)