Bí mật không thể nói (2)
← Ch.101 | Ch.103 → |
Sao anh lại tới đây?" Vô Song cũng rất ngoài ý muốn, không phải là anh có chuyện vội phải đi sao.
Đông Bác Hải cười nhạt, đuôi mắt quét mắt bốn phía một chút, vừa đúng lúc nhìn thấy Chúc Kỳ bao bọc như xác ướp không hề chớp mắt mà theo dõi anh và nhìn Vô Song, điều này làm cho anh cảm thấy rất không thoải mái, nên thu lại nụ cười, mi tâm của anh nhăn lại, và bàn tay chuyển qua mặt của cô, giọng nói hơi lạnh: "Anh tới đón em và con trai về nhà." Vô Song sửng sốt một chút, bọn họ vừa mới ăn 诶, mà cô cũng chưa ăn no.
"Cha, mọi người vừa mới động đũa cũng còn chưa ăn cơm nữa." Cậu bé không thuận theo rồi, làm thế nào thì cũng phải cơm nước xong mới đi chứ.
"Tam thiếu gia, ngài ăn cơm chưa, chưa ăn thì ngồi xuống cùng nhau ăn đi!" Uông Dương ở bên cạnh, đứng dậy cười nói lấy lòng, lại bị mắt lạnh của Đông Bác Hải làm cho đứng yên, anh ta lúng túng ngồi xuống, các thầy cô ở chỗ này thấy thế cũng không khỏi hít một hơi thở lạnh thật sâu, không khí trong lúc nhất thời lạnh lẽo.
"Con trai, chưa ăn no thì chúng ta về nhà ăn." Anh đưa tay ôm con trai ở dưới cái ghế, dịu dàng cười nói.
Cậu bé bĩu môi với anh, hiển nhiên đối với cách làm này của anh không hài lòng, cậu nhìn về phía mẹ, chỉ thấy sắc mặt của mẹ cũng không được tốt.
"Bác Hải..."
Cô kéo tay của anh, ánh mắt nhấp nháy và có chứa cầu xin, "Ở lại ăn một bữa cơm đi!" "Anh đã ăn rồi." Anh cười nhạt, vẻ mặt không biến sắc lại hết sức uy nghiêm.
"Vậy anh để cho em và con trai ăn cơm xong đã, nếu không thì quá thất lễ rồi." Vô Song nhỏ giọng nói, nhưng Đông Bác Hải không những không thèm nể mặt mũi, mà còn hơi nâng cao âm lượng: "Cái này thì có cái gì mà ăn, về nhà anh chuẩn bị cho em." Lời này vừa nói ra, toàn bộ lại một trận lạnh quất tới......
Uông Dương nhẹ nhàng chạm đến một cánh tay của Chúc Kỳ, anh ấy không có coi là quan trọng, vẫn cúi đầu ăn cơm của mình, người anh rể này đúng là bá đạo đáng ghét một chút, nhưng nhìn ra được là anh thật lòng che chở cho chị, đối với chị là thật tâm, cho nên anh miễn cưỡng tha thứ vô lễ của anh ấy.
"Không cần, anh đi đi!" Bình thường anh bá đạo vô lễ còn chưa tính, hôm nay anh lại ở tiệc sinh nhật thầy giáo người ta, mà trong mắt không có người, Vô Song thật sự rất tức giận.
"Em kêu anh đi?" Trong nháy mắt, Đông Bác Hải liền thay đổi cả mặt, nguyên khuôn mặt tuấn tú đen giống như khối than, ánh mắt sắc bén giống như tên, khó có thể tin cô lại giúp người ngoài bảo anh đi......
(ai biểu anh quá đáng chi, sinh nhật em trai người ta mừ) Vô Song không có đáp ứng, mà xoay người cầm đũa lên, bới hai miếng cơm.
"Ai." Cậu bé thở dài một hơi, tán thưởng mẹ đồng thời cũng mặc niệm cho cha.
Anh nắm chặt thành nắm đấm, thể diện mất sạch làm trong lòng có thể tưởng tượng có bao nhiêu khó chịu, anh nghiến răng tức giận bước đi —— "Cha." "Để cho anh ta đi." Vô Song quay đầu nhìn con trai rồi thản nhiên nói: "Con trai ăn cơm!" "Dạ" Cậu nhóc gật đầu một cái, rồi ngồi trở lại ghế lần nữa.
Các thầy cô khác cũng len lén liếc Vô Song, không nhìn ra, bên ngoài cô ấy dịu dàng nhưng lại có kiên quyết như vậy, thần tượng a! "Chị cậu rất có cá tính." Uông Dương không nhịn được mà khen ngợi.
Chúc Kỳ mấp máy khóe môi, hai mắt nhìn Vô Song, chị mạnh mẽ hơn so với trước kia! "Tiểu Kỳ, sinh nhật vui vẻ!" Thầy toán đứng lên, dùng sức mà lắc lư sâm banh mấy cái, lúc mở ra thì bọt nước văng khắp nơi, trong lúc nhất thời một tiếng ầm vang lên, vốn là trong cảnh trầm mặc giờ lại náo nhiệt lên.
"Con cũng muốn một ly." Thấy thầy tự rót rượu cho mọi người, nên cậu nhóc cũng đưa cái ly lên, cười hì hì đòi một ly.
Vô Song liếc mắt nhìn con trai, vốn định ngăn cản con uống rượu bởi vì con còn quá nhỏ, nhưng thấy con vui vẻ như vậy, cô lại không đành lòng làm con mất hứng, hãy để cho con uống một ly đi! Bởi vì Vô Song là phụ nữ có thai, thầy toán liền không rót rượu cho cô, Uông Dương rót cho cô một ly sữa đậu, mọi người đứng dậy, và giơ ly rượu lên chúc mừng ông thầy bảnh bao —— "Tiểu Kỳ, chúc cậu càng lớn càng đẹp trai, mỹ nữ nhiều hơn, ha ha." "Thầy Tiểu Kỳ, chúc tâm tư của anh được thành, Vạn Sự Như Ý." "Thầy bảnh bao, chúc thầy lẳng lơ đại đại truyền, hì hì......"
"Ha ha ha......" Cậu nhóc thật đúng là bất minh tắc dĩ nhất minh kinh nhân (không lên tiếng thì thôi, mà lên tiếng thì kinh người), tích cực đẩy không khí tới cao triều! Mọi người nâng ly cùng uống, sau khi một ly rượu lớn uống xuống bụng, cậu nhóc cảm thấy mùi vị rượu sâm banh cũng không tệ lắm, lại tự rót cho mình một ly, ừng ực ừng ực uống vào bụng, đợi Vô Song ngồi xuống chú ý đến cậu, thì mặt của cậu ấy đã hun đỏ rồi.
"Mẹ, đầu con thật choáng váng nha." Cồn rượu tạo nên tác dụng, cậu nhóc cảm giác trước mắt một mảnh rối mắt, trời đất quay cuồng.
"Một ly đã say rồi hả?" Tửu lượng của con trai cũng không khỏi quá kém.
"Hô ~zZ" Cậu chóng mặt rồi gục xuống bàn, thở to ngủ.
"Ha ha." Uông Dương vuốt vuốt đầu của cậu, "Nhóc con, tửu lượng này cũng không tệ đâu." Về sau không cho thằng nhóc uống nữa.
Uông Dương ngẩng đầu về phía Vô Song, ánh mắt từ từ tỏa sáng có chứa một tia nóng rực, Vô Song theo bản năng tránh ánh mắt của anh ta, cúi đầu bới ra cơm lên.
Cơm tối ăn gần hai giờ, các thầy giáo từng người một uống đến choáng váng đầu óc cũng không phân rõ Đông Tây Nam Bắc, thầy toán chỉ sợ thiên hạ không loạn coi như là thảm nhất, say đến nổi họ gì cũng không biết.
Chúc Kỳ và Uông Dương chỉ dính một ly rượu, cho nên không có gì, thấy các thầy giáo cũng đã uống say, Uông Dương nói: "Tiểu Kỳ, cậu lái xe đưa bọn họ trở về, tôi đưa Vô Song và tiểu QQ." Chúc Kỳ gật đầu một cái và đi đến nhà để xe.
Vô Song đứng dậy, từ chối khéo: "Không cần làm phiền thầy Uông rồi, tôi và con trai mình thuê xe trở về là được rồi." "Đã trễ thế này, một mình cô l phụ nữ có thai lại còn mang theo một đứa bé say là không an toàn." Uông Dương cười cười, thuận tay bế cậu nhóc lên.
"Vậy cám ơn ngài." Vô Song cảm kích cười cười với anh ta, hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng.
Ngồi ở sau xe, cậu bé ôm eo của cô ngủ rất ngon, vừa mới bắt đầu thì bên trong xe im lặng một chút, hai người cũng không có nói chuyện, một lúc lâu, thì Uông Dương mới đánh vỡ im lặng, mở miệng dò hỏi: "Vô Song, cô và Đông Tam thiếu gia biết đã lâu rồi!" "Ách..."
Vô Song ngẩn ra, nhưng cũng không ngẩng đầu, "Cũng không phải là quá lâu." "Ừ?" Uông Dương nhíu mày, thông qua kiếng chiếu hậu nhìn cô một cái, chỉ thấy mặt của cô ửng đỏ không giống như là nói láo.
Chỉ là câu này không phải quá lâu là có ý gì......
Chẳng lẽ Chúc Sử không phải là con trai ruột của Đông Bác Hải? ! "Thầy Uông, tôi muốn hỏi một chút, thầy Tiểu Kỳ họ gì?" Cái vấn đề này ở trên bàn cơm cô đã muốn hỏi, nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp để mở miệng.
"......
Tiểu Kỳ họ Chu." "Họ Chu......"
Không phải họ Chúc, hiển nhiên là Vô Song có chút thất vọng.
"Thế nào, bộ dáng thầy Tiểu Kỳ rất giống như người cô quen biết sao?" Anh ta liếc mắt nhìn biểu tình mất mác của Vô Song nên nói giỡn.
"Không phải, là do thầy ấy chăm sóc con tôi thời gian dài như vậy, tôi thật xấu hổ ngay cả họ của thầy ấy cũng không biết, nên muốn hỏi một chút thôi." "À." Kế tiếp lại im lặng nữa, Vô Song ngáp một cái, cô có chút mệt mỏi muốn ngủ rồi.
"Mệt mỏi thì nằm ngủ đi, đến nơi tôi gọi cô." "Ừ, cám ơn thầy, thầy Uông." Cô thật sự mệt mỏi, nên vừa dựa vào con trai đã rất nhanh ngủ mất.
Sau khi thấy cô ngủ, Uông Dương tháo xuống khuôn mặt tươi cười ngụy trang, ánh mắt phản chiếu ở trong kiếng chiếu hậu từ từ lóe lên, tản ra thần thái không đoán được.
*****
Xe khu tới cửa biệt thự thì dừng lại, Uông Dương xuyên thấu qua kiếng chiếu hậu, liếc mắt nhìn Vô Song ngủ say ở chỗ ngồi phía sau, anh ta nhắm mắt lại, xảy ra một cảm xúc phiền não, nện cho tay lái một cái, anh ta lấy ra một gói thuốc lá ở trong ví, lấy một cây ra đốt, rồi hít mạnh một hơi, nặng nề mà phun ra vòng khói lớn.
Càng rút ra thì trong lòng càng phiền não, hút được một nửa thì anh ta hung hăng ném thuốc ra ngoài cửa sổ, quay đầu ánh mắt tàn ác của anh ta hung ác nhìn mẹ con Vô Song, ánh mắt sắc bén kia giống như là con báo nhỏ phát hiện con mồi bình thường! Anh ta từ từ nâng tay lên đến gần Vô Song, chẳng biết lúc nào thì trong tay anh ta thêm một thanh dao găm bén nhọn.
"Ưm ~" Cậu nhóc cọ xát ở trong ngực mẹ, Vô Song ngửi thấy được một mùi thuốc lá gay mũi, nên vuốt vuốt lỗ mũi, nhưng lại không mở mắt mà tiếp tục ngủ......
Khi dao găm đến gần hai mẹ con họ, thì tay của Uông Dương cũng đang mơ hồ run rẩy —— Anh ta thật sự không thể xuống tay rồi, bỏ ra cô ấy là chị ruột của bạn tốt không nói, anh ta còn phát hiện cô ấy thật sự là một cô gái tốt, cô ấy không sai, sai chính là cô theo sai người, yêu sai người rồi.
Nhưng cuối cùng là cô ấy vô tội......
Vào giờ phút này trong lòng của Uông Dương chưa từng có rối rắm như từ trước tới nay.
Cái dao sáng loáng liền nhăm ngay vào trái tim của Vô Song, anh ta chỉ cần một cái đưa tay, là có thể lấy mạng của cô.
Dao găm đang run rẩy, trong lòng anh ta đang đung đưa không chừng! "Tí tách tí tách tí tách ——" Đột nhiên từ sau lưng truyền đến một trận tiếng kêu của xe hơi, Uông Dương kinh sợ nên lập tức đem dao dấu ở sau lưng, Vô Song cũng bị trận tiếng kêu ồn ào này làm cho thức tỉnh, nhăn nhăn ánh mắt mông lung, cô định thần nhìn lại chỗ này, trước mặt chính là cửa nhà rồi, cô cảm kích nói một câu với Uông Dương: "Thầy Uông, cám ơn thầy đã đưa chúng tôi trở về." "Không...
Không cần khách khí." Uông Dương cười không tự nhiên, mi tâm nhíu chặt lại, thật giống như đang chịu đựng cái gì đó.
Vô Song đẩy cửa xe ra, đỡ con trai ngồi dậy, đang chuẩn bị đứng lên thì phát hiện chân đã tê rần, Uông Dương vẫn nhìn cô, khi thấy thế thì anh ta xuống xe ôm lấy cậu bé, Vô Song nện mấy cái vào chân đã ngồi tê, sau đó cũng đi theo xuống xe.
"Thầy Uông, thật là rất cảm tạ thầy." Vô Song mở cửa chính ra, lần nữa lại cảm kích nói.
"Không sao." Anh ta ôm cậu bé vào phòng, Vô Song chỉ đường cho anh ta, anh ta để cậu bé lên giường rồi đắp kín mền giúp con trai, lúc đưa anh ta ra cửa, thì Vô Song mới phát hiện trên mu bàn tay của anh ta chảy rất nhiều máu, cô kêu lên: "Thầy Uông, tay của ngài bị thương." Không sai, mới vừa rồi lúc Uông Dương dấu dao, lại vì quá khẩn trương, nên mu bàn tay đã con dao cắt một đường.
"Một chút thương nhỏ không có gì đáng ngại." Anh ta vội vã đi, nhưng đã bị Vô Song ngăn lại, "Thầy Uông, tôi băng bó giúp thầy một chút thôi." "Quá phiền toái." Anh ta không còn mặt mũi nha, thương thế kia hoàn toàn là do anh ta gieo gió gặt bão.
"Thầy Uông quá khách khí rồi, là tôi áy náy mới phải, nếu không phải thầy đưa chúng tôi trở về, thì cũng sẽ không bị thương." Vô Song rất xin lỗi, mặc dù nói không biết vì sao mà mu bàn tay của anh ta bị thương, nhưng có thể xác định là đưa bọn họ về mới làm bị thương, bởi vì lúc trước tay của anh ta vẫn còn rất tốt.
Uông Dương ngồi ở trên ghế sa lon nhìn cô đang ở trong phòng khách lục tung tìm hòm thuốc cho mình, thì càng không đành lòng giết cô hơn.
"Tôi nhớ rõ là để chỗ này nha, tại sao không có chứ?" Tìm nửa ngày cũng không tìm được cái hòm thuốc, Vô Song có chút nóng nảy mà tự nhủ.
"Ở phòng ngủ." Đột nhiên, bên tai truyền tới giọng nói quen thuộc, dọa cho cô giật mình, nghiêng đầu nhìn thì chỉ thấy vẻ mặt người đàn ông đang cười đến mức vui sướng khi người gặp hoạ.
"Anh......"
"Anh là ngừơi đàn ông dễ giận như vậy sao?" Anh cầm ngón tay cô chỉ vào anh, Vô Song rút về rồi đứng dậy liếc mắt nhìn ghế sa lon sau lưng, a, sao không có ai vậy.
"Em đang tìm người đàn ông mới vừa ngồi ở chỗ đó sao? Anh ta đi rồi." Đông Bác Hải cũng đứng dậy, thấy vẻ mặt cô kinh ngạc nên mới lành lạnh nói.
"Đi? Đi lúc nào." Cô càng kinh ngạc trừng lớn mắt hạt châu hơn, đi thế nào mà im hơi lặng tiếng vậy, một chút cảnh giác cô cũng không có.
"Anh mới vừa tiến vào thì thấy anh ta đi ra ngoài." "Làm sao anh không giữ anh ta ở lại?" "Anh giữ anh ta lại làm gì?" Đông Bác Hải tức giận nên hỏi ngược lại.
"Tay anh ta bị thương anh không nhìn thấy sao?" "Chuyện đó liên quan gì tới anh?" Anh lại phiền não, cũng không phải là anh làm cho anh ta bị thương mà.
Ách ~ Tam Thiếu hiển nhiên là không biết, chính là anh làm ngừơi ta bị thương.
"Phải, là không liên quan tới anh, nhưng anh ta đưa em và con về nhà nên mới bị thương, thay anh ta băng bó một chút vết thương, cũng không quá đáng chứ." Vô Song nói xong lại cảm thấy hối hận, tại sao phải cùng cái tên đàn ông nhỏ mọn này giải thích chứ.
Cô xoay người muốn trở về phòng ngủ, Đông Bác Hải từ phía sau ôm lấy cô, tà mị mà cười nói: "Như vậy à!" Không phải như vậy, thì còn có thể như thế nào.
"Anh buông tay." Hôm nay vì chuyện kia nên Vô Song vẫn còn đang giận, anh thật sự là quá vô lễ, trong mắt không có ai cả, anh không phải tốt số sanh ở nhà "đế vương", giá trị con người cao hơn người thường chút, thì xem thường người khác chứ, "Vẫn còn đang giận anh à, anh cũng không có tức giận mà." Anh vùi đầu vào cổ của cô, giọng nói dịu dàng mê hoặc.
"Anh tức giận?" Vô Song buồn cười, "Tại sao anh tức giận? Là do anh quá đáng mà." "Được được được, là anh hơi quá đáng, anh xin lỗi." Anh chuyển thân thể của cô qua, lưu manh mà nhếch miệng, cúi đầu nhìn thẳng vào cô, con ngươi mỉm cười trêu chọc một điểm cũng không nghiêm túc.
"Nghiêm túc một chút đi." Đây là một vấn đề rất nghiêm túc, vẻ mặt Vô Song nghiêm nghị trừng mắt liếc anh một cái, anh không những không nghiêm túc, mà ngược lại còn hì hì nở nụ cười.
Cô tức giận đỏ mặt, cô nói với anh chuyện nghiêm chỉnh, anh thế nhưng cho rằng cô đang kể chuyện cười, cô đẩy ra anh, rồi xoay người sải bước đi về gian phòng, Đông Bác Hải chạy đuổi theo ở phía trước cô, dùng thân hình cao lớn chặn cửa lại, tay anh khoác lên trên tường bày ra bộ dáng rất khêu gợi, thu hồi khuôn mặt đùa cợt,, nghiêm trang nói: "Bà xã anh sai rồi, để tỏ lòng thành ý xin lỗi của anh, tối nay anh tuỳ em xử trí." "Thật tuỳ em xử trí?" Vô Song nhíu mày, dấu vết cười nhàn nhạt lộ ra mấy phần tà ác.
"Ừ." "Không cho đổi ý, xấu chính là tiểu Cẩu." Vô Song đi tới, níu lấy áo khoác Tây phục của anh, nói mập mờ.
"OK." Đông Bác Hải nghiêng cổ gật gật đầu.
Vô Song kéo cổ của anh xuống, nhón chân ghé vào lỗ tai anh nói: "Tối nay ngủ trên sofa cho em, không cho phép vào phòng của em." "Cái gì?" Anh không nghe rõ.
"Tối nay anh ngủ trên sofa, không cho phép vào phòng của em." Vô Song thật sự cho rằng anh không có nghe rõ, nên lặp lại một lần nữa.
Anh liếc nhìn cô, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tà mị cười một tiếng, "Tuân lệnh." Vô Song cho rằng anh thật sự làm theo, ai biết người này đột nhiên cúi người hôn lên môi của cô, siết chặt eo thon nhỏ của cô, một đường hôn lên tới giường, đè cô ở dưới thân thể rồi mới buông ra.
"Anh...
Anh xấu xa." Vô Song thở hổn hển trách.
Anh cười nhẹ, "Chỉ cần không phải là vương bát (rùa), thì không sao cả." Vương bát đáng thương có nhiều người ghét bỏ a.
Vô Song phát điên, a a a a a a tại sao lại có người đàn ông xấu xa như vậy!!!! "Không......"
Câu nói kế tiếp đã bị người đàn ông nuốt sống.
*****
Chúc Kỳ lái xe về đến nhà, thì thấy Uông Dương ngồi ở cửa nhà mình, đang ôm bình rượu uống rượu giải sầu, không khỏi tò mò hỏi: "Làm sao anh vẫn chưa về nhà, đừng nói với tôi là cố ý giữ cửa cho tôi nha." Uông Dương tự giễu cười khổ hai tiếng ' ha ha ', lại hớp một ngụm rượu, nghiêng tựa vào vách tường.
"Ngừơi anh em, gặp chuyện gì không vui rồi, nói ra cho tôi nghe đi." Chúc Kỳ ngồi xuống bên cạnh, sau đó một tay khoác lên trên bả vai của anh, nhìn có chút hả hê nói.
"Không có chuyện gì." Uông Dương lại uống một ngụm rượu.
"Không có chuyện gì, thì chính là rượu này có thù oán với anh rồi." Một chai rượu trắng đã bị anh ta uống hết một nửa xuống bụng rồi, còn nói không có chuyện gì, Chúc Kỳ đoạt lấy bình rượu từ trong tay anh ta để sang một bên, ngăn cản tay quào loạn của anh ta, Uông Dương không bắt được rượu, nên ngồi thẳng ngừơi từ trong túi móc ra một gói thuốc lá, còn chưa có rút ra, thì đã bị Chúc Kỳ đoạt đi.
"Uông Dương, nếu anh xem tôi là bạn thì nói cho tôi biết, đến cùng là anh xảy ra chuyện gì? Mới vừa rồi không phải rất tốt sao, chắc trên đường đưa chị của tôi trở về thì bị cái gì kích thích à." Chúc Kỳ đột nhiên cảnh giác, có phải chị có rắc rối hay không.
"A, cậu nằm mơ đi, cậu mới chịu kích thích đó!" Uông Dương đẩy anh ấy ra rồi đứng dậy, chân đứng không vững lại ngã xuống, Chúc Kỳ vịn cẩn thận anh ta lại nắm đúng tay anh ta bị thương, anh ta đau đến "Ss" một tiếng.
"Tay của anh bị thương" Nháy mắt Chúc Kỳ thấy mu bàn tay của anh ta đang chảy máu, nên quan tâm: "Làm sao vậy?" "Vấp ngã, bị tảng đá cắt." "Này không giống như là bị thương, giống như là vết dao." Rõ ràng là Chúc Kỳ không tin anh ta nói dối.
"Ha ha, không phải cậu hoài nghi tôi cắt cổ tay tự sát chứ!" Anh không lộ nét mặt mà cười giỡn có lệ với anh ấy.
Nhưng Chúc Kỳ lại đào bới vấn để, yêu cầu anh ta nói thật: "Làm sao bị như vậy?" "Thật sự là ngã xuống bị đá cắt, không tin tôi dẫn cậu đi xem chỗ tôi bị ngã, nấc ~" Anh ta ợ một hơi rượu, là mùi rượu Huân Thiên.
"Trước tiên anh dựa vào tường một lát, tôi đi lấy thuốc cho anh." Biết anh ta sẽ không nói lời thật, Chúc Kỳ cũng không hỏi tới nữa, đỡ anh ta tựa vào vách tường, rồi anh đứng dậy đi vào gian phòng.
"Thật xin lỗi......"
Uông Dương đưa mắt nhìn anh ấy vào phòng rồi, mới dám dùng ánh mắt thanh tỉnh nhìn anh ấy, hơn nữa còn nói câu xin lỗi với anh ấy.
Khi Chúc Kỳ cầm hòm thuốc trở lại thì, anh ta đã dựa vào tường ngủ rồi, tiếng ngáy hơi nhỏ tràn ra.
Anh nâng tay của anh ta, dùng cồn rửa sạch vết thương cho anh ta.
"Ss..."
Trong cái xót của cồn, anh ta mở mắt.
Thấy bộ dạng anh ta nháy mắt đặc biệt tức cười, Chúc Kỳ nhịn cười không được mà cười, "Xin lỗi, làm cho anh đau mà tỉnh rồi." "Nhóc con, cậu xức a- xít sun-phu-rit lên vết thương của tôi!" Đau chết anh mà.
Chúc Kỳ chỉ là cười nhẹ mấy cái, cũng không để ý tới anh ta, sau khi khử trùng anh lại cho thuốc trị thương lên trên vết thương của anh ta, và cuối cùng là băng bó, kỹ thuật của anh rất thuần thục, cũng sắp vượt qua kinh nghiệm của bác sĩ ngoại khoa lâu năm rồi.
"Tiểu Kỳ, đến tột cùng cậu và chị cậu có đụng chạm cái gì à?" Uông Dương vẫn là nhịn không được tò mò nên nhiều chuyện.
"Không có đụng chạm." Đầu anh cũng không nâng lên mà trả lời.
"Vậy tại sao cậu không chịu gặp chị ấy?" "Muốn biết?" Băng bó kỹ tay giúp anh ta xong, thì anh ngẩng đầu đưa mắt nhìn anh ta nói.
"Nói nhảm." Không muốn biết, vậy anh bà tám làm chi.
"A ~!" Anh cười nhạo một tiếng, rồi quay đầu thu dọn hòm thuốc, đứng lên xách theo cái hòm thuốc rồi nói: "Bí mật không thể nói." "Tên nhóc chết tiệt, về sau cậu cũng đừng mơ tưởng dựa dẫm vào tôi mà biết bí mật." Uông Dương giận đến mức cởi giày da xuống, ném tới bóng lưng của anh ấy, Chúc Kỳ đem cái mông ngoắc một cái ở phía bên cạnh rồi trốn.
"Tên nhóc xấu xa." Uông Dương cũng không chịu phục, lại một chiếc khác bay qua, lần này anh cúi đầu thấp, giày bay lên trên tường.
Chúc Kỳ quay đầu lại, đồng tình mà nhìn thấy Uông Dương thẹn quá thành giận, cười lạnh nói: "Làm ơn đi đại ca, nếu những thứ anh nói với tôi gọi là bí mật, thì cũng là anh tự nguyện nói đúng hay không." Anh cũng không muốn nghe đâu, lần đó nếu không phải là anh ta nhất định ép bụôc anh nghe...
anh mới nghe! "Đi chết đi, thằng nhóc xấu xa." Một chút thể diện cũng không để cho anh ta, lần này Uông Dương giận đến mức cởi tất thối xuống, ném tới anh, và Chúc Kỳ đã nhanh nhẹn tránh thoát, còn anh ta thì dựa vào tường uể oải tuột xuống, anh ta là tửu bất túy nhân nhân tự túy (rượu không say mà do ngừơi tự say), không ai hiểu rõ giờ phút này trong lòng anh có bao nhiêu đau khổ rối rắm, có bao nhiêu mệt mỏi, hiện tại cái gì anh cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn ngủ một giấc bình thản.
Chúc kỳ cất xong cái hòm thuốc, rồi đỡ anh ta vào phòng, cho nằm ở trên giường, sau đó bưng nước nóng tới rửa chân cho anh ta, giống như là mẹ phục vụ cho anh ta, nước ấm áp rửa sạch chân, Uông Dương mở mắt, ngước nhìn trần nhà và lẩm bẩm lên tiếng: "Tiểu Kỳ nếu là tôi làm chuyện có lỗi với cậu, cậu sẽ tha thứ cho tôi chứ?" "Nếu chỉ là có lỗi với tôi, tôi sẽ." Anh không chút nghĩ ngợi trả lời.
Uông Dương liếc nhìn anh ấy cười nhạt, "Nếu có lỗi với chị cậu thì sao?" Tay rửa chân cho anh ta dừng lại, anh ngẩng đầu, tròng mắt đen nhấp nháy nhìn anh ta, chém kim cắt thiết mà nói: "Sẽ không." "Ha ha, cậu quan tâm chị cậu như thế, tại sao lại không chịu gặp cô ấy, Tiểu Kỳ, rốt cuộc cậu cất giấu bí mật gì mà không để cho tôi biết chứ." Anh ta cười chế giễu một tiếng, rồi nhắm mắt lại ngủ.
Chúc Kỳ thu hồi tầm mắt, tiếp tục rửa sạch chân cho anh ta, dùng khăn lau khô, rồi sau đó thả lên trên giường đắp chăn lên cho anh ta, anh trực tiếp quan sát mặt say rượu của anh ta, lẩm bẩm nói nhỏ: "Uông Dương, điều bí mật này tôi hi vọng vĩnh viễn anh cũng không cần biết." Anh cúi người xuống, bưng chậu rửa chân đi ra ngoài, sau đó tắt đèn, rồi đóng cửa lại —— "Tiểu Kỳ, thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi." Trong bóng tối, anh ta mở ánh mắt thật to, con mắt không có tiêu cự mà nhìn chằm chằm trần nhà, lặng yên không tiếng động mà khóc thút thít.
Bọn họ đều có bí mật không thể nói......
◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆ Hôm sau, Vô Song eo mỏi lưng đau từ trên giường bò dậy, cầm lấy áo ngủ bên giường mặc vào, sau đó đi xuống giường, che cái eo thon nhỏ rồi mở cửa, chỉ thấy con trai cũng vừa từ trong phòng ra ngoài, một tay cậu nhấn lên cổ, đầu mi nhỏ nhíu chặt, cô không nhịn được buồn cười nói: "Con trai, tư vị uống rượu có dễ chịu không?" "Không dễ chịu, mẹ, cổ con mỏi quá nha." Quả nhiên rượu không phải là đồ tốt, cậu nhóc khó chịu mà khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, cái bộ dáng kia, ta thấy càng thương a ~ "Lại đây bảo bối, mẹ xoa bóp cho con." Ngoắc ngoắc tay, cậu bé đi tới phía cô, Vô Song xoa bóp cho con.
"Ha ha ha, nhột quá, mẹ ơi, nhột quá." Mới nắm lại, cậu đã chịu không được nhột, nên nở nụ cười.
"Đựơc rồi mẹ, đã hết đau." Ngửi thấy được mùi thơm bánh mì nướng, cậu bé kinh ngạc nói: "Mẹ, sớm như vậy mẹ đã dậy làm bữa ăn sáng?" "Không phải là của mẹ, mẹ cũng vừa mới rời giường." "Đó là......
Cha." Lúc hai mẹ con nói chuyện, thì Đông Bác Hải mặc tạp dề xuất hiện ở bên cạnh bọn họ, cậu nghiêng đầu một chút thì đã thấy anh rồi.
"Con trai sớm." Anh liếc mắt nhìn con trai, cậu nhóc cười hì hì với anh, đã nói cha không dễ giận như vậy chứ sao.
"Bà xã sớm." Anh vừa nhìn về phía Vô Song, vừa cợt nhã.
Vô Song nhớ tới tối hôm qua anh lại xấu xa cùng với thú tính, cô cảm thấy không thể cho anh tiện nghi như vậy, nếu không như vậy có vẻ cô thật sự không có cá tính, về sau nhất định sẽ bị anh ăn sạch, thế là cô làm ra vẻ cho anh biết cô còn tức giận.
Nghĩ đến đây, cô liền giả vờ không nhìn thấy anh, đi lướt qua vai anh đến phòng tắm, thấy thế, cậu nhóc đi tới đưa mắt nhìn mẹ đi vào phòng tắm, cậu liền hỏi: "Cha, mẹ còn đang giận cha đấy." "Chúng ta......"
Đông Bác Hải mở miệng đang muốn nói tối hôm qua bọn họ đã tốt lắm rồi, cậu nhóc lại liến thoắng không ngừng nói: "Cũng khó trách mẹ không tha thứ cho cha, ngày hôm qua cha thật là quá đáng, một chút cũng không cho các thầy giáo mặt mũi, mẹ không tha thứ cho cha, cục cưng cũng không tha thứ cho cha." Nhăn nhăn mũi, cậu bé cũng xoay người đi đến phòng tắm.
"A!" Đông Bác Hải lãnh xích, nhíu nhíu mày, hai mẹ con bọn họ lại thương lượng tốt muốn trừng phạt anh.
"Mẹ, mẹ thật sự không tha thứ cho cha." Nặn kem đánh răng xong, cậu nhóc ngửa đầu nhìn mẹ súc miệng mà nói, thật muốn chiến tranh lạnh với cha, cậu vẫn là không đành lòng, dù sao ngày hôm qua uy nghiêm của cha cũng đã bị mẹ cho quét sạch rồi, coi như là huề nhau đi.
"Ừ." "Ách...
Mẹ à, con nghĩ cha cũng biết được sai lầm của mình rồi, mẹ xem sớm như vậy mà cha đã thức dậy làm bữa ăn sáng cho chúng ta, dựa vào phần đó mà tha thứ cho cha đi!" Vô Song súc súc miệng, rồi dùng khăn lông lau khô bọt ở góc miệng, hơi người xuống nhìn cậu nhóc, và nháy mắt to mấy cái: "Con trai, hình như lúc nãy mẹ nghe con nói, mẹ không tha thứ cho cha, con cũng sẽ không tha thứ đúng không." "Đúng vậy a." Cậu bé rất thành thật mà gật đầu, thật sự là cậu có nói như vậy.
"Vậy làm gì con lại nói chuyện giúp anh ta?" Gió chiều nào theo chiều đó, người xấu người tốt đều là nó.
"......"
Cậu nhóc trầm mặc một chút, chu cái miệng nhỏ nói: "Bởi vì con đã tha thứ cho cha nha, nhưng mà mẹ còn chưa tha thứ cho cha, mẹ không tha thứ cho cha thì con không thể tha thứ cho cha, cho nên con muốn khuyên mẹ cũng tha thứ cho cha, như vậy con mới có thể tha thứ cho cha." Mấy tha thứ lượn quanh làm cho cô hồ đồ, phân tích nửa ngày mới hiểu lời của con, đôi tay khoác lên trên bả vai của cậu nhóc, cô nhẹ giọng hỏi: "Con trai, mẹ có phải rất không có cá tính hay không?" "Tại sao nói như vậy?" Nghe xong lời này, cậu bé đã cảm thấy mẹ nhất định là bị người đả kích, nếu không sao vô duyên vô cớ mẹ lại hỏi cái vấn đề không đâu này.
"Con nói cho mẹ biết, có phải hay không?" "Ách...
Muốn nghe nói thật hay nói dối." "Nói nhảm." Cậu bé xấu hổ, mẹ hung hãn như vậy còn nói mình không có cá tính, hít sâu một hơi, cậu nghiêm trang nói: "Mẹ, mẹ rất có cá tính." "Thật? Không phải là con dụ dỗ mẹ làm cho mẹ vui vẻ chứ!" Không tự tin lắm nha.
"Con nói thật." "Mẹ không tin." "Ai." Cậu bé thở dài lắc đầu một cái, đầu năm nay người tốt khó làm a, phụ nữ quả nhiên cũng thích lừa gạt và lời nói dối, cậu vốn vẫn cho rằng mẹ ngoại lệ, nhưng mà hôm nay xem ra, mẹ cũng không tránh được tầm thường a.
"Mẹ, mẹ lại không tin con, thì cần gì phải làm điều thừa mà hỏi con, chọc ghẹo con a, thật đau lòng." Cậu nhóc nhíu lại khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận kia thật đúng là đau lòng mà.
Bàn chãi đánh răng nhét vào trong cái miệng nhỏ nhắn, cậu quyết định không để ý tới mẹ, mở chốt chạy bằng điện ừ, bàn chãi đánh răng vang lên tút tút tút đô.
"Con trai, không phải mẹ chọc ghẹo con, là mẹ thật sự cảm thấy mình không có cá tính, mới bị cha con ăn đến chết như vậy." Vô Song nỉ non.
"Ha ha ha......"
Đông Bác Hải tựa ở viền cửa thám thính mẹ con họ nói chuyện, nghe Vô Song nói như vậy, thì cười nghiêng ngửa. v
← Ch. 101 | Ch. 103 → |