Vay nóng Tima

Truyện:Cục Cưng Phúc Hắc – Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết - Chương 101

Cục Cưng Phúc Hắc – Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết
Trọn bộ 167 chương
Chương 101
Bí mật không thể nói (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-167)

Siêu sale Shopee


Hôm nay, nhà của ông thầy bảnh bao cực kỳ náo nhiệt, phòng khách lớn chừng bàn tay đã bị các cô giáo trang hoàng thành ngôi nhà giáng sinh, khắp nơi treo đầy bong bóng màu hồng, giấy màu, các thầy giáo thì sắm vai nhân vật đầu bếp, ở trong phòng bếp đi ra đi vào bưng chén, cầm đũa, mang thức ăn lên, bận rộn cực kỳ cao hứng —— "Ôi chao, Chúc Kỳ, người hầu nhỏ của anh, bạn học Chúc Sử sao còn chưa tới?" Nói chuyện là cô giáo chủ nhiệm lớp của cậu nhóc, cô đang phòng bếp giúp rửa rau.

"Đúng vậy, ngày thường cậu và bạn học Chúc Sử làm cho người ta thấy giống như là đồng tính vậy, hôm nay sinh nhật cậu, ngày quan trọng như vậy tại sao không gọi cậu bé tới, ha ha." Chọc ghẹo anh chính là thầy giáo dạy toán đeo mắt kiếng Giả Tư Văn.

"Đi, anh mới đồng tính đó." Thầy bảnh bao lấy một cây hành tây cắm vào lỗ mũi anh ta, cúi đầu tiếp tục cắt hành nói: "Hôm nay tôi không thấy cậu ấy, cho nên không có nói với cậu ấy." "Hiện tại gọi điện thoại bảo cậu bé tới cũng không muộn a!" Trong lúc nói chuyện, thầy toán đã móc điện thoại ra, đưa cho anh, "Nè." "Không cần, đoán chừng vào lúc này thì cậu ấy đã ăn cơm tối xong rồi!" Liếc mắt điện thoại một cái, ông thầy bảnh bao cũng không có dừng lại động tác xắc thức ăn trong tay, trong giọng nói nhàn nhạt có mất mác không thể che giấu, gọi điện thoại cũng vô ích.

"Thầy bảnh bao ——" Đột nhiên, giọng nói non nớt trẻ con vang lên xen lẫn vui mừng, ông thầy bảnh bao quá mức kinh ngạc, chợt ngẩng đầu lên xoay người qua chỗ khác nhìn, tay cầm dao nâng lên chém xuống cắt vào ngón tay.

"Tiểu QQ." Anh vui mừng đến mức mắt cũng sáng lên, cười khúc khích nhìn cậu bé.

"Thầy, con cũng mang mẹ đến đó!" Cậu bé xoay người nhìn Vô Song ôm gấu lớn đi ở phía sau, sao còn chưa đi vào.

Cậu xoay người, nên cũng không có nhìn thấy sắc mặt của ông thầy bảnh bao khi cậu nói lời kia ra, sau đó thì trở nên khiếp sợ, rất sợ, cả con ngươi cũng khóa chặt, anh vẫn còn chưa có chuẩn bị......

"A...

thầy Tiểu Kỳ, tay của anh chảy máu." Phát hiện tay anh bị thương là chủ nhiệm lớp của Q Tử, cô ấy kinh hãi la lên một tiếng.

"Tiểu Kỳ, cậu như là nhìn thấy người yêu vậy, hưng phấn như vậy sao, ha ha." Thầy toán Giả Tư Văn nhìn tay của anh chảy máu mà trêu chọc.

Chúc Kỳ liếc anh ta một cái, nắm ngón tay bị thương, cúi đầu bước nhanh ra khỏi phòng bếp —— "Mẹ, thầy ấy chính là thầy bảnh bao." Anh đi sát qua bên cạnh của cậu nhóc thì không ngờ bị cậu nhóc kéo vạt áo lại, cậu bé cao hứng giới thiệu Vô Song đang ôm gấu lớn tiến vào.

Gấu ở trong tay quá lớn lại quá nặng, nên cô ôm có chút không vững, nhấc tới một chút mới miễn cưỡng ôm lấy, Vô Song cảm giác mình có chút 囧 quá mức lúng túng, giọng điệu của cô cũng có chút hơi run: "Chào thầy, tôi là mẹ Chúc Sử, tôi tên là Chúc Vô Song, sinh nhật vui vẻ, đây là quà sinh nhật con trai tôi tặng cho ngài." Chúc Kỳ không có dũng khí ngẩng đầu nhìn cô, nhưng giọng nói hơi run của cô lại làm cho vành mắt của anh hồng, anh không nói lời nào mà từ trong tay cô ôm lấy gấu lớn, lúc này Vô Song mới có thể thở dốc, và trong lòng ca thán: cuối cùng cũng đem phỏng tay này đưa ra ngoài rồi, hô ~ mệt quá.

Anh ôm lấy gấu lớn, rồi nhanh chóng xoay người trở về phòng, và khép cửa lại —— Ách......

Vô Song hoàn toàn 囧 ngây người! Cậu ấy nhận lấy gấu lớn mà không nói cái gì, là có ý gì? Rốt cuộc là hoan nghênh cô? Hay là không hoan nghênh cô đây?......

"Mẹ, có phải thầy trúng tà rồi hay không hả?" Cậu bé nháy mắt to mấy cái, cũng cảm thấy thật kỳ quái, sao hôm nay thầy bảnh bao lãnh đạm như vậy.

"......"

Cô cũng muốn hỏi.

"Bạn học Chúc Sử, vị này chính là mẹ con à, xin chào, tôi là thầy thể dục của bạn học Chúc Sử, tôi tên là Uông Dương." Thầy thể dục đi tới, ân cần giới thiệu mình, và vươn tay quan sát Vô Song cẩn thận một lúc, hôm nay cô ấy xõa mái tóc, mặc váy màu trắng, có xinh đẹp thanh tân thoát tục, giống như là hoa sen ra khỏi bùn, xinh đẹp mà không diêm dúa.

Bởi vì nguyên nhân mang thai, nên Đông Bác Hải bá đạo không cho phép cô mặc quần jean nữa, nói là sẽ ảnh hưởng phát triển của thai nhi.

Shit! Rõ ràng là một người đàn ông ích kỷ.

"Xin chào, tôi tên là Chúc Vô Song." Vô Song lễ phép bắt tay với anh ta.

Thầy thể dục đó có trái tim nhỏ a, chực nhảy phù phù, phù phù...

Khuôn mặt cũng gần như cười thúi, anh thật là không nghĩ đến a, bộ dạng của mẹ Chúc Sử lại xinh đẹp như vậy, khó trách tên nhóc Chúc Kỳ kia......

Đợi chút, Chúc Kỳ, Chúc Vô Song......

"Cô cũng họ Chúc?" Lúc này anh mới chợt hiểu ra, hai người bọn họ có một họ.

"Đúng vậy." Sao thế, cái họ Chúc này không làm người ta thích, nếu không sao anh ta kinh ngạc lớn như vậy.

"Ách......

Ha ha, cái họ này được, người trong tộc Chúc Anh Đài." Thầy thể dục cười khan ha ha hai tiếng, mới xoa dịu đựơc lúng túng giữa hai người.

Thấy Vô Song cười, anh ta lại cũng rất tùy ý mà cười giỡn tới: "Dáng dấp Chúc tiểu thư xinh đẹp như vậy, nói vậy bác gái nhất định cũng là đại mỹ nhân, lại chỉ sinh có mỗi một mình Chúc tiểu thư, thật đúng là đáng tiếc." "Tôi còn có một em trai." "A, em trai tên gọi là gì? Sao không cùng đi với các người?" "Em trai tôi tên Chúc Kỳ, cậu ấy...

cậu ấy đi đến thành phố khác, tôi cũng đang tìm cậu ấy." Nỗi đau trong lòng dâng lên, nụ cừơi của Vô Song liền dừng lại, khoảnh khắc nước mắt trào ra hốc mắt.

"A." Trong lòng thầy thể dục đã có khẳng định bảy tám phần, anh ta chuyển mắt qua hướng cậu bé, "Bạn học Chúc Sử, lo lắng cái gì, mang mẹ đi làm quen với các thầy cô khác đi!" "A." Cậu bé bị anh ta nhắc nhở mới nhớ tới, rồi nắm tay mẹ nói, "Mẹ, ở đây toàn là giáo viên của con, con giới thiệu cho mẹ biết." "Ừ, thầy Uông không quấy rầy thầy bận rộn." Sau khi chào thầy thể dục, cô được con trai dắt đi, mà thầy thể dục thu lại nụ cười, xoay người đi vào gian phòng của Chúc Kỳ.

Anh ta đẩy cửa một cái, cửa đã bị khóa lại, và anh ta dùng sức gõ một cái, "Mở cửa đi là tôi." Không ai lên tiếng, cũng không có người mở cửa, anh ta lại gõ xuống, uy hiếp: "Không cần dấu, tôi đã biết, nếu cậu không mở cửa thì tôi kêu cô ấy đi vào." "Rắc rắc" cửa mở ra, Chúc Kỳ một tay kéo anh ta vào phòng, rồi sau đó lại khép cửa lại! "Cậu ở đây khóc?" Thấy nước mắt trên mặt anh ấy vẫn còn chưa lau khô, Uông Dương hỏi.

"Tôi không có." Anh ấy lại lau nữa, lên tiếng phủ nhận.

"Chúc Sử là cháu của cậu!" Con mắt của Chúc kỳ lóe sáng và nhìn thẳng anh ta, có khiếp sợ còn có những nguyên nhân khác, anh ta (Uông Dương) nhẹ nhàng kéo cổ tay áo mà anh (Chúc Kỳ) nắm anh ta, kéo môi cười nhạt: "Mới vừa rồi tôi hỏi mẹ của Chúc Sử, cô ấy nói cho tôi biết cô ấy còn có một em trai, cũng gọi là Chúc Kỳ, hơn nữa đã mất liên lạc, kết hợp với cậu cưng chìu Chúc Sử, làm cho tôi không thể không phỏng đoán cậu chính là em trai của cô ấy, không sai chứ!" Chúc Kỳ nhắm mắt lại, rồi thật sâu thở ra, phiền não mà cào cào đuôi tóc.

"Tiểu Kỳ, tại sao cậu trốn chị cậu?" Uông Dương hỏi tới.

"Tôi không có mặt mũi gặp chị ấy." Anh đau lòng mà hít mũi một cái, đem nước mắt tràn mi bức cho trở về, lười biếng dựa lưng lên trên cửa, vung tay lên, "Cho tôi một điếu thuốc."

*****

Uông Dương liếc mắt nhìn anh ấy chán chường, thở dài một hơi, từ trong ví lấy ra một điếu thuốc đưa cho anh ấy, rồi lại đốt lửa cho anh ấy, sương khói lượn lờ trong lúc này con ngươi của Chúc Kỳ chợt lóe chợt lóe, sáng chói như sao.

"Chị cậu rất nhớ cậu." Uông Dương cũng đốt một điếu thuốc, cũng giống như anh ấy mà tựa lên trên tường, nghiêng đầu liếc nhìn anh ấy, chỉ thấy tay của anh ấy run rẩy.

Bọn họ biết nhau gần ba năm, nhưng sự hiểu biết của anh đối với anh ấy cũng như là một tờ giấy trắng, chưa từng nghe Chúc Kỳ nói qua chuyện quá khứ của mình, nếu không phải hôm nay biết anh ấy có một người chị, anh còn tưởng rằng anh ấy là cô nhi.

Anh ấy run rẩy hút xong thuốc, sau đó ném tàn thuốc xuống đất, cúi đầu hung hăng đạp lên nó, vẫn đạp, vẫn đạp......

"Đã tắt rồi." Uông Dương ở bên cạnh không nhìn nổi, đem anh ấy nhấn lên trên cửa, ánh mắt nhấp nháy mà nhìn thẳng mặt của anh ấy, chỉ thấy trên mặt anh ấy có hai vệt nước mắt mới xuất hiện, hiển nhiên anh ấy vừa mới khóc.

"Tiểu Kỳ, tại sao cậu không dám gặp cô ấy, cô ấy thật sự rất nhớ cậu, mới vừa rồi cô ấy nói với tôi về cậu mà mắt liền ứa ra nước mắt, chị cậu quan tâm cậu như vậy, tôi nghĩ mặc kệ cậu phạm vào lỗi gì, cô ấy đều tha thứ cho cậu." "Nhưng mà tôi sẽ không tha thứ cho chính mình ——" Chúc Kỳ a lớn một tiếng, hù dọa Uông Dương đến sững sờ sửng sốt, anh (CK) đẩy anh ta (UD) ra, ngồi sụp xuống đất, không chút cố kỵ mà ở trước mặt anh ta rơi lệ, "Anh không phải là tôi, sẽ không hiểu đựơc cảm thụ của tôi." Anh ta cho rằng anh thật sự tuyệt tình như vậy, tuyệt đối không nhớ chị gái sao, sai lầm rồi, anh rất nhớ rất nhớ Vô Song, nhưng mà anh không có mặt mũi gặp chị, bây giờ anh đã không còn là bảnh bao đơn thuần của chín năm trước nữa, anh là kẻ xấu xa bại hoại, tay đầy máu tươi, tội ác tày trời, nếu chị biết nhất định sẽ không tha thứ cho anh, nhất định sẽ không......

Cho nên, anh không có mặt mũi gặp chị! "Tiểu Kỳ." Uông Dương bị bộ dạng của anh ấy mà kinh hãi, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì để an ủi anh ấy, chỉ có thể ngồi xổm người xuống đưa tay khoác lên trên bả vai của anh ấy, yên lặng cùng với anh ấy.

"Cốc cốc cốc ——" Một trận tiếng gõ cửa truyền đến, sau đó chính là giọng nói non nớt mềm ngọt của cậu bé, "Thầy bảnh bao, thầy Uông các thầy ở bên trong làm gì, sao còn không ra ăn cơm." "Lập tức ra liền." Trả lời cậu bé là thầy thể dục, Chúc Kỳ vội vàng lau khô nước mắt, lo lắng không biết làm sao, làm sao bây giờ? Anh đi ra ngoài thì nhất định Vô Song sẽ nhận ra anh.

"Uông Dương tôi không muốn bị chị tôi nhận ra." Anh sợ hãi nhìn anh ta, hi vọng anh ta có thể nghĩ biện pháp giúp anh.

Yên lặng một chút, Uông Dương nặng nề mà mở miệng: "Cậu thật không muốn gặp mặt cô ấy?" "Ừ." Không phải là anh không muốn, mà là không có mặt mũi.

"Tôi có thể giúp cậu, nhưng......"

"Nhưng cái gì?" "Da thịt của cậu phải chịu đau một chút." "Không thành vấn đề." Chúc Kỳ rất sảng khoái mà đáp ứng, Uông Dương lại âm thầm thở dài một cái, đột nhiên thật tò mò giữa chị em bọn họ là có ngàn vạn sợi tơ như thế nào, rõ ràng là rất nhớ nhau, mà lại không chịu gặp.

Nắm chặt quả đấm, Uông Dương đánh một quyền thật nặng lên nửa bên mặt trái của Chúc Kỳ, hai dòng máu mũi cũng phún ra, anh ấy ngã sấp trên mặt đất, chảy máu như điên, "Mẹ kiếp, anh đánh mặt." "Không đánh mặt chẳng lẽ đánh đòn?" Thấy máu mũi của anh ấy tuôn ra, Uông Dương đứng lên nói: "Cậu chờ đó, tôi đi lấy túi băng gạc cho cậu." "Mẹ nó!" Nhổ một búng máu, Chúc Kỳ chống tay, lưng chống đỡ lên tường chậm rãi bò dậy, vừa lau máu mũi vừa nói lảm nhảm ở trong lòng: cái tên này nhất định là đố kỵ dáng dấp của anh đẹp trai hơn anh ta, nên mới lợi dụng việc công để báo tư thù, nếu không sao ra tay ác như vậy, đánh cho hàm răng của anh cũng lung lay một cái.

"Con trai, sao các thầy giáo còn không ra?" Cậu bé mới vừa ngồi lên bàn, thì Vô Song hỏi tới.

Cậu bé uống một ngụm thức uống xuống bụng, mới chậm rãi nói: "Bọn họ nói lập tức ra liền." "Bạn học Chúc Sử, con đói bụng thì ăn trước đi." Chủ nhiệm lớp cười ha hả nói, kể từ sau khi phát hiện cậu nhóc là một thiếu niên xinh đẹp, thì cô thích cậu bé vô cùng, tên nhóc này đẹp trai làm cho lớp bọn họ và cô có không ít mặt mũi.

"Cô giáo, con không đói bụng." Nghe con trai nói như vậy, Vô Song rất vui mừng mà sờ sờ đầu của con.

Chủ nhiệm lớp lại cùng với Vô Song nói chuyện mấy câu, sau đó truyền đến giọng của Uông Dương, "Người sinh nhật tới đây." Trong tiếng nói chế nhạo rõ ràng thấy có chút hả hê.

Mọi người quay đầu nở nụ cười đầy mặt nhìn, chỉ thấy cả đầu của thầy bảnh bao bao bọc giống như là một Xác Ướp, chỉ lộ ra hai con mắt linh lợi, ánh mắt sáng trông suốt cùng với hai lỗ mũi, và miệng, trong đó một lỗ mũi còn nhét đồ —— "Thầy Tiểu Kỳ, thầy làm sao vậy?" Tiếng của chủ nhiệm lớp.

"Đây là tạo hình mới của cậu à, rất khốc, ha ha ha......"

Thầy toán.

"Thầy bảnh bao, mọi người đều là người hết mà, đừng xấu hổ khi gặp người." Giọng của cậu nhóc.

Chúc Kỳ liếc Uông Dương một cái, chỉ thấy anh ta nén cười như con ba ba mặt đỏ, rõ ràng là anh ta cố ý! Xác thực, vốn là không cần bao bọc nghiêm trọng như thế, nhưng anh ta vì bảo đảm đạt được mục đích, nên quấn thêm mấy vòng, ách ~ được rồi là mấy chục vòng, kết quả hiệu quả chính là như vậy! "Tôi giải thích với mọi ngừơi một chút, đây không phải là tạo hình mới của thầy Tiểu Kỳ, là mới vừa rồi tôi so quả đấm với thầy Tiểu Kỳ, không cẩn thận làm cho thầy ấy bị ngộ thương." Anh ta lấy tư thái của ngừơi lãnh đạo đọc diễn văn giải thích với mọi người, nhìn bộ dạng có chút hả hê kia, Chúc Kỳ thật muốn ở sau lưng đạp anh ta một cước, hoặc là đánh một gậy cho anh ta ngất xỉu rồi lôi ra cho chó ăn cũng được, thật đáng đánh đòn mà.

"Thầy Tiểu Kỳ, hôm nay là sinh nhật của thầy, thầy là lớn nhất, vị trí này chúng tôi cố ý giữ cho thầy." Thầy toán chỉ sợ thiên hạ không loạn mà đứng dậy, xem Chúc Kỳ như người mù mà nâng lên vị trí phía trên, sau đó cúi đầu bật cười khì khì.

Chúc Kỳ dùng sức lườm anh ta một cái rồi sau khi anh ta xoay người, mà dùng sức hung hăng đạp anh ta một cước, anh ta đau đến muốn la nhưng cắn tay nhịn xuống.

"Ha ha." Uông Dương thấy thế thì cười to một tiếng, ngồi xuống ở bên cạnh Chúc Kỳ, thầy toán lần này không cười được, khập khễnh trở về vị trí của mình.

"Thầy bảnh bao, đây là đùi gà thầy thích ăn." Cậu nhóc lấy một cái đùi gà để vào trong chén của anh, hơn nữa cười hì hì với anh.

Đôi mắt đẫm ánh sao của Chúc Kỳ nhìn cậu nhóc, cảm động mà nói câu: "Cám ơn." "Đông ——" Tay cầm đũa của Vô Song run lên, không cẩn thận đưa tay đụng thìa bên cạnh rơi xuống đất, cô lại không để ý, mà ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chúc Kỳ, giọng nói này vì sao giống em trai cô vậy.

Chúc Kỳ không dám nhìn thẳng vào mắt cô, anh cúi thấp đầu xuống, và dùng chiếc đũa gắp lên đùi gà mà cậu nhóc gắp cho anh, bắt đầu chậm rãi ăn.

"Mẹ." Cậu bé thấy mẹ nhìn chằm chằm vào thầy bảnh bao, thì đụng tay của cô một cái, ý bảo cô, thất lễ, thất lễ.

"Vô Song tiểu thư, thìa của cô rớt, tôi đi đổi cho cô cái khác." Uông Dương lên tiếng, gọi suy nghĩ của cô về, cô chuyển ánh mắt qua nhìn về phía anh ta bối rối nói: "Không cần, tự tôi làm là được rồi." Ngồi xổm người xuống, cô nhặt thìa rơi trên mặt đất lên, đứng dậy đi vào phòng bếp.

Uông Dương nhỏ giọng nói ở bên tai Chúc Kỳ: "Đoán chừng là cô ấy nghe ra giọng của cậu rồi, đừng nói nữa, hãy giao cho tôi." Dừng lại động tác ăn đùi gà, Chúc Kỳ cảm kích nhìn anh ta một cái, và gật đầu!

*****

Mở vòi nước ra, nước cứ như vậy mà rửa sạch thìa, hai mắt của Vô Song vô hồn mà nhìn về phía trước, đang suy nghĩ có lẽ cô quá nhớ em trai và mẹ, nên mới có thể nghe lầm thanh tuyến của em trai thành của thầy giáo, nếu Chúc Kỳ thực sự ở bên cạnh cô, sao có thể không nhận cô, cô lắc đầu một cái, rồi hít sâu một hơi, lấy tâm tình kích động xong tới ở trong lòng ép nó xuống, đóng vòi nước lại rồi trở về bàn cơm.

Mặc dù cô biết rõ thầy bảnh bao không thể là Chúc Kỳ em trai của cô, nhưng con người đều có bệnh đa nghi, vì xác định trăm phần trăm, Vô Song quyết định muốn nghe thanh âm của anh ta một lần nữa, cô cầm ly rượu lên, và chủ động kính một ly bia, "Thầy Tiểu Kỳ, ly rượu này là tôi cám ơn thầy mấy ngày nay đã chăm sóc cho con tôi." Cô cũng không biết họ của anh ta, nhưng nghe các thầy cô khác gọi anh ta là Tiểu Kỳ, vậy cô cũng sẽ theo họ gọi như thế đi! Chúc Kỳ lập tức cầm một ly rượu lên, ánh mắt né tránh nhìn cô, nhẹ nhàng đụng ly với cô một cái, rồi bối rối uống rượu xuống bụng.

"Ai ai ai ai......

, Tiểu Kỳ sao cậu cũng không nói cái gì vậy?" Lại Thầy toán chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Vô Song lúng túng giật mình, tay nắm chặt cái ly cứng ngắc dừng lại ở trong không khí, có chút không xuống đài được.

Uông Dương lập tức tìm cho cô bậc thang xuống, lấy phương thức nhạo báng đáp lại thầy toán đang quấy rối: "Lão Lương, không thấy Tiểu Kỳ là xấu hổ đến mức nói không ra lời sao." "Đúng, ha ha ha ha......"

Hiểu ý, thầy toán cười lên ha hả, các thầy cô giáo khác ở chỗ này cũng đều cho là đùa giỡn, nên cười nhẹ mấy cái.

Chúc Kỳ lại cúi đầu làm người ngoài cuộc, buồn bực cào vài miệng cơm.

Không có thử thanh âm của Chúc Kỳ, Vô Song có chút thất vọng không nói ra được, nhưng rượu đã kính đi rồi, nên không thể không uống, lúc cô lấy ly rượu về đang muốn uống cho xong thì, Q Tử lên tiếng, "Mẹ, phụ nữ có thai là không thể uống rượu." "Ách, con trai mẹ chỉ uống một chút rượu thôi, không quan trọng!" Cô thử thoả thuận với con trai.

Nhưng cậu nhóc không thèm nể mặt, "Không được, cha đã nói rồi, phải nghiêm khắc cấm chỉ mẹ uống rượu, hút thuốc, hít thuốc phiện." Lời này vừa ra khỏi miệng, ánh mắt mọi người đồng loạt phóng tới, một nhóm người thật nhiều chuyện —— Vô Song 囧 đỏ mặt, cảm giác có lửa đang đốt cháy mặt của mình vậy, thật muốn đem cái miệng của thằng nhỏ này vá lên, nó nói những thứ lung tùng này, vĩnh viễn cũng không chút dính dáng với cô có được hay không, nhưng mà cô là một công dân tốt tuân thủ kỷ luật, nhiều lắm chỉ là dính chút ít rượu, chắc không phạm pháp chứ! "Con trai, nói thật hay!" Đột nhiên ở cửa truyền đến một giọng nói tràn đầy từ tính, tầm mắt mọi người lại dời đi lần nữa, chỉ thấy một anh chàng phóng khoáng ngọc thụ lâm phong, sải bước chân đi tới, mọi người xuỵt xuỵt......

"Tam thiếu gia!" Gương mặt của mấy thầy cô trong nháy mắt cứng ngắc, lại gượng cười nhìn thẳng anh, ở trong lòng nói thầm: ôn thần này sao lại tới đây.

Ở trong mắt phụ nữ tự nhận xinh đẹp, anh ta là thần tài.

Nhưng ở trong mắt người bình thường cùng với ngừơi đàn ông nhan sắc bình thường, anh ta chính là ôn thần, nếu không chú ý mà đắc tội với anh ta, vậy nấm mốc sẽ bắt đầu lớn! Chúc Kỳ chỉ là nhàn nhạt liếc anh ấy một cái, rồi đem tầm mắt chuyển về phía Vô Song, hiện tại ánh mắt của cô cùng với ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người Đông Bác Hải, anh có thể không cố kỵ gì mà nhìn cô, chính anh nhìn thấy cũng có chút mê mẫn, chỉ cảm thấy nhìn chị thế nào cũng đều không đủ......

"Cha." Cậu bé hưng phấn gọi anh một tiếng.

Anh cười nhẹ với con trai, sau đó đi tới bên cạnh Vô Song, anh đoạt lấy ly rượu từ trong tay cô, nhẹ nhàng ngửa đầu, và toàn bộ rượu đều chảy vào bụng của anh, để ly rượu xuống, anh đưa tay vuốt đầu Vô Song, cưng chiều cười một tiếng, "Con trai có kiến thức hơn so với người phụ nữ có thai như em."


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-167)