Truyện:Cố Tình Kết Hôn - Chương 085

Cố Tình Kết Hôn
Trọn bộ 100 chương
Chương 085
Ngoại truyện: Một Cành Hoa
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)

Biên tập: Ross

Chương 85: Một Cành Hoa Mùa đông ở Ninh Thành đến thật nhanh, khí trời lạnh giá khiến người ta chẳng thể ra ngoài mà không đội mũ và quàng khăn. Chiếc mũ len dành cho bà đã được chuẩn bị từ sớm. Khi đội lên, bà lão nhỏ nhắn trông giống hệt những nhân vật trong phim hoạt hình, vừa đáng yêu vừa ấm áp. So với khoảng thời gian còn nằm viện, mấy tháng sống ở Ôn Viên khiến Hà Thục Hoa khỏe khoắn hơn hẳn. Bà tăng cân đôi chút, đôi má cũng tròn trịa lên. Sự thay đổi rõ rệt này không chỉ có người ngoài nhận ra mà ngay cả Chúc Tòng Duy, người luôn bên cạnh bà mỗi ngày—cũng cảm thấy rõ ràng. Thỉnh thoảng, buổi tối bà sẽ trò chuyện hoặc gọi video với những người bạn cũ và hàng xóm. Mỗi lần như vậy, đối phương đều bất ngờ: “Thục Hoa, bà tăng cân rồi đấy nhé!” “Bây giờ tôi sống tốt hơn mà. ” Bà cười hiền hậu. Với người ngoài, bà chỉ nói mình đang sống tại nhà cháu rể, tuyệt nhiên không nhắc đến cái tên Ôn Trình Lễ hay gia thế của cậu. Những ai ít liên lạc với con cháu, hoặc nhà không thường xuyên kết nối mạng, đều chẳng hề hay biết cháu rể của bà chính là một nhân vật lẫy lừng trên bảng xếp hạng giới tài phiệt, sở hữu khối tài sản kếch xù. Dinh thự có đầy đủ đầu bếp, chuyên gia dinh dưỡng, cả đội ngũ phục hồi chức năng chuyên nghiệp. Dẫu không thể chữa khỏi căn bệnh ung thư, nhưng với điều kiện sống như vậy, bà đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Quan trọng nhất là cháu gái duy nhất của bà đang ở bên, vợ chồng nó lại hòa thuận, hạnh phúc. Nhìn thấy vậy, bà cũng an lòng. Hôm nay nắng đẹp lạ thường. Lúc Chúc Tòng Duy tan làm, hoàng hôn nhuộm đỏ cả một khoảng trời. Trở về Ôn Viên, cô thấy bà nội đang đánh mạt chược cùng bà lão nhà họ Ôn. Hai cụ tuổi tác đã cao nhưng lại có chung sở thích này. La Thụy Chi dù lớn tuổi nhưng ra bài chậm, song bà có hẳn một “quân sư” bên cạnh, thành ra ván bài cũng chẳng đến nỗi một chiều. Hiếm hoi lắm Hà Thục Hoa mới thắng được kha khá, bà cười vui vẻ theo cháu gái về viện nhỏ: “Đi mua ít đồ ăn vặt cho con nhé. ” Chúc Tòng Duy không từ chối: “Xuân sang rồi, năm sau chúng ta ra ngoài chơi một chuyến nha bà. ” Trước kia, bà từng vì gia đình mà vất vả ngược xuôi. Về sau lại lâm bệnh, thành ra chưa từng rời khỏi Ninh Thành. Bà nội cười hiền: “Bộ xương già này còn đi nổi sao?” Chúc Tòng Duy lập tức đẩy trách nhiệm sang Ôn Trình Lễ: “Có cháu rể của bà mà, dù bà không bước chân ra ngoài cũng vẫn có thể đi chơi. ” Hà Thục Hoa bật cười: “Lại làm phiền Tiểu Ôn rồi. ” “Anh ấy sẵn lòng mà bà. ” Chúc Tòng Duy nháy mắt, “Không tin thì bà cứ hỏi, có khi anh ấy còn mong chúng ta làm phiền nhiều hơn ấy chứ. ” Những người có năng lực luôn cảm thấy vui khi công sức của mình được công nhận. Cuộc sống trước kia của Ôn Trình Lễ quá đỗi bình lặng. Sự tôn sùng của người ngoài chẳng đem lại cho anh bao nhiêu cảm xúc, nhưng khi vợ và người thân trân trọng điều đó, nó lại trở thành niềm thỏa mãn vô cùng. Hà Thục Hoa khẽ gật đầu: “Chuyện năm sau còn xa lắm. ” Chúc Tòng Duy nhoẻn miệng cười: “Mùa đông cũng có thể đi chỗ ấm áp mà. Bà đã từng ra biển chưa?” Hai bà cháu vừa đi vừa trò chuyện, trở về viện nhỏ tràn ngập hương mai ngào ngạt. Những ngày này, mai vàng đang độ nở rộ, hương thơm tràn khắp khu vườn. Chỉ cần thoảng qua đã có thể ngửi thấy, dù chưa nhìn thấy hoa. Giữa mùa đông tàn lụi, những bông mai vàng li ti vươn mình trên cành khẳng khiu, nổi bật trên nền tường trắng, tựa như một bức tranh cổ. Gần đây, chẳng biết từ đâu Thẩm Kinh Niên lại gửi đến hai con thiên nga đen. Chúng ngày ngày quẩn quanh bên hồ nước trong Ôn Viên. Chúc Tòng Duy mỗi ngày đều phải ghé qua nhìn một lát, vừa mới mẻ, vừa thú vị. Kể từ khi hoa mai nở, trên bàn làm việc của cô cũng thay thế bằng một cành mai. Những nhành hoa cắm trong bình trông đẹp đến lạ kỳ. Có điều, Ôn Trình Lễ từng nói, mai vàng có hoa kỳ ngắn. Chúc Tòng Duy không biết chúng sẽ tàn vào ngày nào, nhưng suốt hai tuần liền, cứ mỗi khi cánh hoa bắt đầu rơi rụng, lại có người mang cành mới đến. Cô bắt đầu nghi ngờ rằng lời của Phạm Trúc về việc Ôn Trình Lễ là nông dân trồng hoa có khi là thật. Bằng không, làm sao anh có thể nắm bắt thời gian chính xác đến vậy? Câu chuyện này thậm chí còn trở thành đề tài bàn tán trong nhà tang lễ suốt mấy ngày gần đây. Dĩ nhiên, kể từ khi biết được thân phận thật sự của Ôn Trình Lễ, Phạm Trúc không còn dám nhắc đến chuyện anh là “chàng trai văn nghệ trồng hoa” nữa. Thay vào đó, cô ấy đổi hướng, bắt đầu quan t@m đến những lĩnh vực đầu tư của anh. Nhưng sau khi nghe Ôn Trình Lễ kể về những dự án đầu tư của mình—toàn những thứ nghe xong mà chẳng hiểu nổi, Phạm Trúc cùng đồng nghiệp liền tràn trề thất vọng. Cảm giác như cơ hội đổi đời ngay trước mắt lại lặng lẽ vụt qua. Về chuyện tại sao Ôn Trình Lễ lại có thể nắm rõ thời điểm mai trên bàn làm việc của Chúc Tòng Duy bắt đầu tàn, thì đến tuần mới, đáp án cuối cùng cũng được hé lộ Thứ Hai, Hách Duyệt Nhiên diện bộ trang phục mới nhất vừa mua. Từ sau khi phỏng vấn được Ôn Trình Lễ, địa vị của cô trong công ty lên nhanh như diều gặp gió, bây giờ còn có trợ lý riêng và được gọi một tiếng “Chị Hách”. Có người ghen tị, buông lời mỉa mai: “Không phải nhờ Ôn tổng sao…” Hách Duyệt Nhiên cười nhạt, đáp trả không chút nể nang: “Đúng đấy, thì sao? Tôi phỏng vấn được, thế giới truyền thông là vậy, anh cũng có thể đi phỏng vấn bất kỳ nhân vật tầm cỡ nào mà. ” May mắn cũng là một phần của thực lực. Cô chỉnh lại cổ áo, hớn hở gọi trợ lý: “Tiểu Lộc, đi thôi. ” Tiểu Lộc vừa mới ra trường, gần đây mới đến làm việc cho Hách Duyệt Nhiên, nghe nói sắp đến Tập đoàn Ôn Thành thì căng thẳng ra mặt. Hách Duyệt Nhiên liếc mắt nhìn, bật cười: “Đừng lo, Ôn tổng rất dễ nói chuyện. Nếu lỡ miệng nói sai, cứ khen vợ anh ấy một câu. ” “…Còn có cách đó nữa ạ?” Tiểu Lộc tròn mắt ngạc nhiên. “Tôi đoán thế, chứ chưa thử. Nhưng em có thể thử xem sao, biết đâu lại có thêm tư liệu hậu trường cho phóng sự. ” Tiểu Lộc: “???” Chị Hách, chị chắc chắn không phải đang đẩy em xuống hố chứ? “Ước gì được đến tận nhà phỏng vấn vợ chồng họ. ” “Em mơ đẹp quá đấy. ” Hách Duyệt Nhiên cười phì. “Chỉ cần phỏng vấn được Ôn tổng, đã phải thắp nhang tạ trời rồi. ” Những nhân vật ở tầng lớp như anh ta hiếm khi nhận lời phỏng vấn của những phóng viên không quá nổi tiếng. Buổi phỏng vấn này đã được sắp xếp từ trước. Hách Duyệt Nhiên dẫn theo ê-kíp đi thẳng đến tầng làm việc của Ôn Trình Lễ bằng thang máy chuyên dụng. Họ gõ cửa văn phòng. Sở dĩ không chọn phòng họp mà đến tận nơi làm việc, là để ghi lại những khoảnh khắc thường ngày của Ôn Trình Lễ, hoặc ít nhất là không gian anh làm việc. Thực ra, những hình ảnh này từng xuất hiện trên truyền thông, nhưng suốt một năm nay, Ôn Trình Lễ hiếm khi nhận phỏng vấn trong công ty. Tống Ngôn pha trà tiếp đón: “Ba phút nữa, Ôn tổng sẽ quay lại. ” Tiểu Lộc lén quan sát văn phòng, ánh mắt dừng lại ở chiếc bàn làm việc phía xa, trên đó cắm một cành hoàng lạp mai duy nhất. Nền văn phòng với tông màu lạnh kết hợp với nhành hoa vàng nhạt, tạo nên một bức tranh mang phong vị cổ điển, giản đơn mà thanh nhã. “Bảo sao thoang thoảng mùi hương. ” Cô ấy quay sang Hách Duyệt Nhiên thì thầm, “Nhưng sao chỉ cắm một cành, ít quá. ” Hách Duyệt Nhiên suy nghĩ rồi nói: “Ngài ấy đâu thiếu hoa, chắc chỉ để trang trí thôi. ” Vừa dứt lời, cửa văn phòng mở ra. Người đàn ông cao ráo, dáng vẻ trầm ổn bước vào, lướt qua hai người họ, ánh mắt lặng lẽ, giọng nói trầm thấp: “Hách ký giả thăng chức rồi à?” Hách Duyệt Nhiên không khỏi sửng sốt, vội mỉm cười: “Không ngờ Ôn tổng còn nhớ tôi, đúng vậy, mới thăng chức không lâu, cũng nhờ Ôn tổng lần trước đã ưu ái. ” Ôn Trình Lễ chỉ khẽ cười. Với anh, việc vô tình thay đổi quỹ đạo của một người khác không có gì đáng bận tâm. Nội dung phỏng vấn đã được trao đổi trước với Tống Ngôn, nên không lo sẽ phát sinh vấn đề ngoài dự kiến. Nhiếp ảnh gia điều chỉnh góc máy, không bỏ lỡ bất cứ khoảnh khắc nào. Lần trước Ôn Trình Lễ đã yêu cầu lấy lại bản quay thô, thế nên giờ đây anh và Hách Duyệt Nhiên xem như một tổ hợp cố định. Tiểu Lộc theo dõi cuộc đối thoại, chỉ cảm thấy phức tạp. Cô ấy còn quá trẻ, chưa từng có kinh nghiệm với những buổi phỏng vấn thế này. Nhưng không vì thế mà cô không cảm thấy ngưỡng mộ. Buổi phỏng vấn chính thức kết thúc. Hách Duyệt Nhiên tranh thủ hỏi thêm một câu: “Hôm nay Ôn tổng đến muộn, là vì bận đưa phu nhân đi làm?” Cô không mong nhận được câu trả lời thật sự. Cô cược vào sự thoải mái của Ôn Trình Lễ, và vào cái tên “Ôn phu nhân”. Quả nhiên. Người đàn ông khẽ ngước mắt, giọng điềm nhiên: “Không phải. ” Tiểu Lộc vừa thất vọng đặt tâm trạng xuống thì một giây sau đã nghe thấy giọng nói trầm ổn vang lên: “Cắt tỉa hoa tốn chút thời gian. ” Hách Duyệt Nhiên lập tức nhìn về phía góc bàn, nơi có đóa hoa e ấp giữa những cánh lá xanh, tò mò hỏi: “Là bông này ư? Tôi chưa từng thấy, cũng không biết tên. Ôn tổng có thể cho biết đây là hoa gì không?” “Sơn quán hà đỉnh. ” Tên nghe thật đẹp. Hách Duyệt Nhiên không rành về hoa, chỉ nhớ đã từng chơi một tựa game, trong đó có thể hái một loài hoa tên tương tự. Nhưng cô chưa từng tận mắt thấy nó ngoài đời. Cô không kìm được tò mò: “Nghe nói bàn làm việc của Ôn tổng luôn có một cành hoa tươi, trước đây là lạp mai, giờ là loài hoa này. Vì sao không cắm nhiều hơn? Ví dụ như bông sơn quán hà đỉnh hôm nay, nếu thêm vài cành chắc sẽ đẹp hơn. ” Cô không sợ thể hiện sự thiếu hiểu biết của mình, cũng không ngại hỏi thẳng. Ôn Trình Lễ khẽ nâng tay, đầu ngón tay lướt nhẹ qua những cánh hoa mềm mại. “Vì nó không đơn thuần chỉ để trang trí. ” Giọng anh trầm lắng: “Chỉ cần thấy hoa sắp tàn, tôi biết đã đến lúc mang hoa mới về cho cô ấy. ” Trên đường rời khỏi tập đoàn Ôn Thành, câu nói ấy cứ vang mãi trong đầu Hách Duyệt Nhiên. Những gì người ta tưởng là phong vị, hóa ra chỉ vì một người. “Ôn tổng không yêu cầu cắt bỏ câu đó nhỉ?” Tiểu Lộc vẫn còn phấn khích. “Vậy là chúng ta có thể để nguyên đúng không chị?” “Đương nhiên rồi. ” Không từ chối tức là ngầm đồng ý—nhất là với người kín kẽ như Ôn Trình Lễ. Tiểu Lộc vui vẻ reo lên: “Ôn tổng lãng mạn quá! Không biết có phải trên bàn của Ôn phu nhân cũng có một cành hoa giống hệt không nhỉ? Nếu chúng ta có thể phỏng vấn cô ấy thì tốt biết mấy! Chắc giờ trên bàn cô ấy cũng là một đóa Sơn Quán Hà Đỉnh đúng không?” Cô nhân tiện tra thử về loài hoa này. Kết quả là trên mạng toàn những bài viết về loại lan có giá trên trời—hàng chục triệu tệ một cây, khiến cô sững sờ. Nghe nói tập đoàn Ôn Thành có cả khu vườn chuyên biệt để nuôi trồng hoa quý trên khắp thế giới, nhưng dùng một loài hoa đắt đỏ như vậy chỉ để c ắm vào bình trang trí trên bàn làm việc, có phải quá xa xỉ không? Nhưng mà… Hình như Ôn phu nhân xuất thân bình thường, có lẽ cô ấy cũng không biết giá trị của những bông hoa này đâu. Hách Duyệt Nhiên hoàn hồn, bật cười: “Cái này ấy à, đừng có mơ giữa ban ngày. ” Tiểu Lộc tiếc nuối: “Nếu có thể quay được cảnh bàn làm việc của Ôn phu nhân, chỉ cần vài giây kèm lời của Ôn tổng, chắc chắn sẽ gây bão. ” Hách Duyệt Nhiên cười khẽ: “Lần này thì không thể rồi. Nhưng lần sau…” Lần sau có thể làm phóng sự về ngành tang lễ, tiện thể phỏng vấn một chuyên viên trang điểm tử thi. Nếu thực hiện chuyên đề về người trẻ theo đuổi nghề này, chắc chắn đơn vị sẽ không từ chối. Tiểu Lộc chớp mắt trêu: “Chị Hách, chị lúc nãy còn nói Ôn tổng chỉ đơn thuần trang trí mùa đông. Nhà văn còn không lãng mạn bằng chị đấy! Người ta rõ ràng là trang trí bàn làm việc của vợ mà. ” Rồi cô cười hì hì: “Giờ thì em tin rồi, có khi chỉ cần khen phu nhân vài câu, Ôn tổng sẽ nói thêm không chừng. ” Hách Duyệt Nhiên dở khóc dở cười: “Ai mà biết vợ chồng nhà này lại tình cảm thế chứ. Mau về thôi, tranh thủ dựng video. ” Tiểu Lộc hăng hái gật đầu: “Nhất định phải cắt câu nói đó của Ôn tổng đặt ngay đầu video. Đảm bảo dân mạng sẽ đổ xô vào xem. ” “Biết đâu phu nhân Ôn xem xong vui vẻ, lần tới chúng ta đến phỏng vấn, cô ấy sẽ tiết lộ thêm vài bí mật nhỏ thì sao?”

Chương (1-100)