Truyện:Cố Tình Kết Hôn - Chương 036

Cố Tình Kết Hôn
Trọn bộ 100 chương
Chương 036
Lau súng cướp cò
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)

Biên tập: Ross

Chương 36: Bao dung

Chương 36: Bao dung Từng thay đổi nhỏ trên gương mặt Chúc Tòng Duy đều không qua nổi mắt Ôn Trình Lễ. Cô hơi lùi lại theo bản năng, nhưng anh lại cố tình làm như không thấy. Chúc Tòng Duy rất muốn nói “Không có”, rồi giả vờ lơ đi, nhưng như vậy lại quá rõ ràng. Cuối cùng, cô chỉ khẽ gật đầu một cái, rất nhẹ. Vừa dứt khoát xác nhận, người đàn ông vốn đang chống tay lên bàn liền đứng thẳng dậy. Anh thu lại áo khoác ngoài, động tác gọn gàng không khác gì cô lúc nãy. … Có cần nhanh vậy không chứ?! Chúc Tòng Duy ngớ ra, rõ ràng bị bất ngờ trước sự thẳng thắn của anh. Ôn Trình Lễ khoanh tay đứng nhìn, bờ ngực rắn chắc ẩn dưới lớp áo ngủ lụa. “Chỉ cần em nguôi giận là được. ” Anh bình thản hỏi: “Giờ sẽ không đi tìm chị dâu nữa chứ?” Dù Hạ Quân đã biết quan hệ của bọn họ, nhưng Ôn Trình Lễ cũng không muốn đời tư của mình bị bàn tán quá nhiều. Chúc Tòng Duy cảm thấy nhiệt độ trên mặt dần hạ xuống, cô ho nhẹ một tiếng: “Không phải, em tìm dì ấy vì chuyện khác. ” Ôn Trình Lễ nhướng mày, nhẹ giọng nhắc nhở: “Vậy ít nhất cũng nên thay đồ rồi hẵng đi. ” Cô còn muốn thay hơn anh nữa đấy! Nghe vậy, Chúc Tòng Duy chỉ biết thở dài: “Em không ra ngoài nữa, để dì Quân qua đây là được. ” Ánh mắt Ôn Trình Lễ lướt qua người cô, trầm ngâm giây lát. “Đồ có vấn đề à?” Nếu không, với tính cách của cô, làm gì có chuyện mặc thế này đến tìm anh. Chúc Tòng Duy im lặng vài giây rồi nhẹ giọng đáp: “Ừm…” Ôn Trình Lễ kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, hạ giọng hỏi: “Vấn đề ở đâu?” Đầu gối cô chạm nhẹ vào chân anh qua lớp vải áo ngủ. “Anh hỏi gì nhiều vậy?” Cô giải thích: “Em nhờ dì Quân giúp, dì ấy sẽ không nói ra đâu. ” Ôn Trình Lễ nhìn gò má ửng đỏ của cô, ánh mắt sáng lên, giọng nói mang theo chút ý cười: “Chiều nay ai cũng biết em mua áo ngủ, mà chị ấy lại là trưởng bối của em. Nếu nhờ chị ấy giúp, người khác sẽ suy nghĩ nhiều. ” “Trong mắt họ, có chuyện gì mà chồng em không thể giúp, lại phải nhờ đến người khác?” Anh chậm rãi nói: “Anh là chồng em mà. ” … Thì ra giả vờ ân ái cũng có nhiều quy tắc như vậy. Chúc Tòng Duy cuối cùng cũng hiểu sự phức tạp của gia đình quyền thế. Cô liếc anh mấy bận, do dự một chút rồi nhỏ giọng nói: “Dây buộc chặt quá, em gỡ không ra…” Ôn Trình Lễ sững người. Lại nghe cô nghi ngờ hỏi: “Anh định giúp kiểu gì?” Anh không trả lời ngay mà hỏi ngược lại: “Dây nào?” Anh nhớ mang máng bộ đồ này có khá nhiều dây buộc, nhỡ đâu cô buộc nhầm thì sao. Chúc Tòng Duy cắn môi: “Sau lưng. ” Ôn Trình Lễ bật cười, hứa chắc nịch: “Anh không nhìn. ” Trong thời gian kết hôn với cô, số lần anh phải hứa hẹn chắc còn nhiều hơn cả lúc độc thân. Chúc Tòng Duy chợt nhớ đến tình huống trớ trêu lúc nãy trong phòng thay đồ, nhỏ giọng nghi ngờ: “Anh không nhìn mà cũng gỡ được à?” Ôn Trình Lễ cười khẽ, không khẳng định cũng không phủ nhận: “Chắc là được. ” Anh nhướng mày, giọng điệu thản nhiên: “Dù sao cũng nên cho anh một cơ hội thử xem. ” Thực ra cách đơn giản nhất là cắt phăng đi. Chúc Tòng Duy bị anh thuyết phục, chủ yếu vì dây buộc ở sau lưng chứ không phải trước ngực, nên cô cũng không quá căng thẳng. “… Được rồi, quay lại đi. ” Thấy cô đồng ý, khóe môi Ôn Trình Lễ khẽ nhếch lên. Anh đưa tay giữ lấy lưng ghế của cô, hơi dùng lực kéo cô lại gần, rồi nhẹ nhàng xoay cô lại. Chúc Tòng Duy hoàn toàn không kịp đề phòng, không ngờ anh có thể lực mạnh đến vậy. Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh xoay về phía trước. Cô chậm rãi dịch người, quay lưng lại với anh. Ôn Trình Lễ cúi xuống, hơi thở lành lạnh phả lên gáy cô: “Có áo ngủ che rồi, đừng lo anh nhìn lén. ” Chúc Tòng Duy khẽ “ừm” một tiếng. Lúc này cô mới nhận ra mình đang ngồi đè lên tà áo ngoài, đành hơi nhấc người, kéo nó ra. Ôn Trình Lễ vén lớp lụa đen mềm mại lên, cánh tay dài đưa vào phần eo sau của cô, mang theo một cơn gió lạnh thoáng qua làn da. Từng lớp vải rủ xuống, đan xen giữa cánh tay anh và đường cong của cô, giống như dư vị còn sót lại của đêm qua. Đầu ngón tay thon dài của anh chạm nhẹ vào làn da cô, lướt qua dây buộc, rồi dừng lại, khẽ hỏi: “Dây nào?” Hôm nay không phải nhiệt độ nóng bỏng như hôm trước, mà là cảm giác mát lạnh. Có lẽ vì cô cứ quấn mình trong áo ngủ còn anh thì để tay ở bên ngoài. Giọng Chúc Tòng Duy nhỏ như muỗi kêu: “… Hình như có hai cái, một cái ở trên, một cái thấp hơn một chút. ” Cô đã giằng co nó trong phòng thay đồ, kết quả lại làm nút thắt chặt hơn, mà lại còn ở sau lưng, rất khó tự tháo ra. Ngón tay lướt nhẹ theo dải lụa buộc trên lưng cô, từng chút một lần theo đường cong mà men lên. Khi đầu ngón tay chạm đến làn da mịn màng, có một thoáng dừng lại, rồi lòng bàn tay áp xuống, cẩn thận cảm nhận vị trí nút thắt. Sợi dây vướng vào da thịt, hơi gồ lên, nhưng phần còn lại lại là sự mềm mại đến bất ngờ. Bàn tay khe khẽ nhấc lên, ngón trỏ khẽ cong, lướt nhẹ dọc theo vòng eo để tìm nút thắt đầu tiên. Chúc Tòng Duy khẽ siết bờ vai, cơ thể căng lên theo bản năng. Dẫu biết rõ chỉ là tháo dây buộc, nhưng động tác này, thoạt nhìn chẳng khác gì một cái vuốt v3. Thắt nút quả thực chặt hơn tưởng tượng. Mỗi lần thử kéo, đều phải cẩn thận tránh dùng lực quá mạnh, để không vô tình chạm vào sống lưng em. “Xong chưa vậy anh?” Cô hỏi khẽ. “Chờ một chút. ” Giọng anh vẫn chậm rãi, không vội không vàng. Cô không nhịn được, nhỏ giọng trách: “Không phải anh nói làm được sao?” Bàn tay vẫn không dừng lại, giọng anh trầm ấm, mang theo chút ý cười: “Anh nói là chắc là được. Dù sao… bây giờ anh cũng xem như một kẻ mù. ” “…” Đâu phải thực sự bị mù chứ! Hơi thở vương trên mái tóc, một giọng trầm thấp khẽ vang lên: “Xin bà xã bao dung hơn một chút với người khiếm thị này. ” Cô nghẹn lời. May mắn thay, ngay khi câu nói ấy kết thúc, nút thắt đầu tiên cũng được tháo ra. Có thể cảm nhận rõ sợi dây lỏng dần, không còn siết chặt như trước. Đầu ngón tay lần xuống dưới, động tác so với ban đầu đã thuần thục hơn rất nhiều. Rất nhanh sau đó, nút buộc thứ hai cũng được tháo ra, bàn tay nhẹ nhàng rút ra khỏi lớp lụa. Những lớp vải xếp chồng trên cánh tay anh lập tức rơi xuống, trở về vị trí ban đầu. Cô vội vàng ôm lấy trước ngực, lo lắng áo lót không có dây buộc sẽ lỏng ra mất, sau đó nhanh chóng bước về phía phòng thay đồ. Anh chỉ lặng lẽ dõi theo, không ngăn cản. Tùy ý xoay lại chiếc ghế về vị trí cũ, ánh mắt vô thức rơi xuống nơi Chúc Tòng Duy vừa ngồi. Nghĩ đến cảnh cô kéo vạt áo ngủ ra khỏi người, sau đó chỉ còn lớp lụa mỏng trên người ngồi xuống chiếc ghế này… Ánh nhìn khẽ trầm xuống. Sau khi thay xong đồ, Chúc Tòng Duy cũng tiện tay treo lại bộ áo ngủ bị xộc xệch lúc nãy. Bước ra ngoài, mới phát hiện không thấy anh đâu. Cũng không để tâm lắm, chỉ có chút thắc mắc—Ôn Trình Lễ thực sự định cứ thế mà ra ngoài mà không thay quần áo sao? Mọi chuyện vừa rồi đã xảy ra, cũng không thể quay ngược thời gian. Chúc Tòng Duy chỉ có thể tự nhủ phải quên đi, huống hồ, giữa hai người cũng không phải chưa từng có những tiếp xúc thân mật. Có nhìn thấy thêm chút nữa… cũng chẳng mất miếng thịt nào. Sau khi tâm trạng ổn định lại, cô liền xuống lầu, bước ra khỏi sân viện. Ôn Trình Lễ không ở trong phòng, nhưng căn biệt viện này không chỉ có một phòng ngủ. Dù các phòng khác chưa từng được sử dụng, nhưng mọi vật dụng cần thiết đều có sẵn. Sau khi tắm xong, anh trở lại phòng chính. Không thấy bóng dáng Chúc Tòng Duy đâu. Trên màn hình điện thoại, chị Chu gửi tin nhắn hỏi:【Mợ út vừa xuống ăn vài miếng bánh hoa mai, còn gọi thêm món vịt muối cho bữa tối. Cậu có muốn gọi thêm gì không? Bây giờ có thấy đói không?】 Nếu còn có thể gọi món, chứng tỏ tâm trạng cũng không tệ lắm. Anh nhắn lại:【Cô ấy có cười không?】 Chị Chu lúc này đang ở trong bếp, thấy tin nhắn thì lập tức trả lời:【Haha, lúc ăn có cười đấy ạ. 】 Anh tùy ý gọi một phần vịt bát bảo. Chị Chu không nhịn được bật cười—đúng là vợ chồng, ngay cả gọi món cũng đều là vịt. Một bữa ăn ngon luôn có thể xoa dịu cảm xúc con người. Sau khi ăn bánh hoa mai, Chúc Tòng Duy lại ghé qua viện của chị Hạ Quân, nhấp thêm hai tách trà, rồi mới chầm chậm trở về. Gần đây Hạ Quân đang học trà nghệ. Đối với những người phụ nữ thuộc giới thượng lưu, việc tinh thông vài loại kỹ năng là điều không thể thiếu. Hơn nữa, học được thì cũng là vốn liếng của bản thân. Dù chưa thực sự thành thạo, nhưng với chất lượng lá trà sẵn có, hương vị dù sao cũng không đến mức tệ. Trở lại phòng, Chúc Tòng Duy thấy có người làm đang sắp xếp lại phòng thay đồ, còn Ôn Trình Lễ thì khoác áo tắm, ngồi bên cửa sổ trong phòng trà, chậm rãi pha trà. Mái tóc đen nhánh vẫn còn vương chút nước, tùy ý vuốt ngược ra sau, vô tình lại toát lên một phong thái đặc biệt phong lưu. “Giờ này còn tắm làm gì?” Chúc Tòng Duy vô thức cất lời. “Không thoải mái. ” Ôn Trình Lễ nhìn cô. Chúc Tòng Duy khẽ “ồ” một tiếng, nghĩ rằng có lẽ là vì thử mặc bộ đồ ngủ mới chưa giặt sạch, nên bị dị ứng, khiến chứng sạch sẽ của anh phát tác. Cô kéo ghế ngồi xuống, nhìn anh pha trà. So với dì Quân còn đang tập tành, động tác của anh rõ ràng tự nhiên và phóng khoáng hơn nhiều. Giống như một bức tranh thủy mặc, nhẹ nhàng mà sắc nét. Anh rót cho cô một chén. Chúc Tòng Duy nói: “Em vừa uống hai chén bên chỗ dì Quân rồi. ” Ôn Trình Lễ cụp mắt, không biết cô đã nói gì với chị ấy. Nghĩ đến cảnh hai người phụ nữ ngồi cùng nhau, có lẽ là đang bàn tán về anh. Ý nghĩ này không khỏi khiến anh buồn cười. Cô khó hiểu nhìn anh: “Anh cười gì thế?” Anh nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Cười chính mình. ” Bàn tay rảnh rỗi nâng ấm trà, rót lên con thú bằng sứ trên bàn. Hơi nước bốc lên, sắc men thay đổi, khiến cô chăm chú quan sát, ánh mắt lấp lánh tò mò. hấy vậy, Ôn Trình Lễ chừa lại phần đầu và sừng cho Chúc Tòng Duy, khẽ cười: “Em thử đi. ” Cô không học theo động tác nhanh nhẹn của anh, chỉ chậm rãi nhìn từng biến hóa trên men sứ, ánh mắt chuyên chú. Anh nâng chén trà lên, ánh nhìn đọng lại trên hàng mi cong, chiếc mũi nhỏ nhắn của cô. Lần trước còn miễn cưỡng, lần này lại hứng thú đến vậy. Ôn Trình Lễ đặt chén xuống, tiếng sứ chạm mặt bàn trong trẻo, giọng nói theo đó mà cất lên: “sáng mai chúng ta khởi hành. ” Chúc Tòng Duy ngước mắt: “Đi câu cá sao?” “Ừ. ” “Phải đi sớm vậy à?” Ôn Trình Lễ nhìn cô một cái: “Không phải ở Ninh Thành, đi xa một chút. Đến đó xong ăn trưa, buổi chiều sẽ ra khơi. ” Chúc Tòng Duy thoáng ngạc nhiên—tưởng chỉ là câu cá ở hồ gần đây, không ngờ lại là ra biển. “Đi biển có phiền phức không? Có dễ hơn câu cá ở hồ nước ngọt không anh?” Ôn Trình Lễ lắc đầu, điềm nhiên: “Không phiền lắm, khá thoải mái. Nhưng em không thể so sánh hai thứ với nhau. ” Cô tiếp lời: “Thế sao lần trước anh lại chẳng câu được gì?” Ôn Trình Lễ bật cười: “Có ai lại hỏi thẳng như em không đấy?” Chúc Tòng Duy chống cằm, khuỷu tay gác trên bàn: “Là anh bảo câu cá biển rất dễ mà, nhưng cháu trai anh lại nói anh chẳng câu được gì cả. ” Cô cười nhẹ, tiếp tục an ủi: “Biển thì lớn như thế, không câu được cũng là chuyện bình thường. Ôn tiên sinh, anh không cần bận tâm đâu. ” Ôn Trình Lễ chỉ biết thở dài bất lực: “Chuyện này phụ thuộc vào may mắn thôi. ” Chúc Tòng Duy tặc lưỡi, vẻ không mấy tin tưởng: “Anh còn không câu được, thì chắc chắn em cũng không câu nổi. ” Cô nghiêng đầu hỏi thêm: “Chỉ có hai chúng ta đi thôi ạ?” “Không, còn có hai người bạn nữa. ” Nếu chỉ là câu cá ở hồ nước ngọt, anh chỉ cần đi cùng cô là đủ, nhưng câu cá biển mà chỉ có hai người thì sẽ buồn chán, thêm bạn đi cùng sẽ vui hơn. Chúc Tòng Duy chưa từng gặp bạn của anh, hơi lo lắng: “Họ có dẫn bạn gái đi cùng không?” Ôn Trình Lễ trả lời, giọng đều đều: “Một người đã chia tay bạn gái, giờ độc thân. Người còn lại còn đang theo đuổi, nên sẽ dẫn cô ấy đi giải khuây. ” Cô bất ngờ, không nghĩ những người thân thiết với anh đều độc thân, và hóa ra anh là người đầu tiên kết hôn, dù là kết hôn giả. “Họ biết chuyện chúng ta là kết hôn hợp đồng không?” “Không biết. ” Anh nhìn cô, bình thản nói thêm: “Lúc đó, chúng ta còn phải giả làm vợ chồng mới cưới. ” —- Trước đó, Chúc Tòng Duy đã đặt mua một bộ dụng cụ câu cá, hàng vừa mới giao tới nhưng cô vẫn chưa nói với Ôn Trình Lễ. Không biết nó có dùng được khi câu cá trên biển hay không. Vì tất cả váy ngủ mới trong phòng thay đồ đều bị người làm mang đi giặt, tối nay cô vẫn mặc chiếc váy ngủ quen thuộc của mình. Cũng nhờ vậy mà cô thấy thoải mái hơn nhiều. Vẫn là quần áo quen thuộc dễ chịu hơn, dù sao chuyện xảy ra chiều nay cũng đã đủ hoang đường rồi. — Tối nay, khi Chúc Tòng Duy leo lên giường, Ôn Trình Lễ đang tựa lưng vào đầu giường đọc sách. Rất hiếm khi anh đeo kính gọng vàng. Không giống như cặp kính không gọng trước đây, nhưng vẫn toát lên nét cấm dục thanh nhã. Cô nhìn anh hai lần, nói: “Anh nhường chút đi. ” Ôn Trình Lễ gấp sách lại, ngẩng lên nhìn cô: “Cần gì nhường, phiền phức lắm. Em cứ bước qua là được. ” Chúc Tòng Duy: “?” Vậy nghĩa là… dù cô có giẫm lên anh cũng không sao sao? Dù sao cũng có chăn đệm ngăn cách, người bị giẫm cũng không phải cô. Chúc Tòng Duy thẳng thừng nhấc chân bước qua. Nhưng mọi chuyện không suôn sẻ như cô tưởng. Đầu gối cô vô tình chạm vào đùi anh, cô nghe thấy anh khẽ hừ một tiếng, nhưng không giống như vì đau. Chúc Tòng Duy nhanh chóng chui tọt vào chăn, chỉ để lộ khuôn mặt, giục anh tắt đèn. Ôn Trình Lễ nhìn biểu cảm “chuyện này chẳng liên quan đến tôi” của cô, không nhịn được bật cười. Anh vươn tay tắt đèn, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối. Không biết đã trôi qua bao lâu, Chúc Tòng Duy bỗng nhớ ra một chuyện, liền lên tiếng: “Bạn anh sẽ không nhận ra quan hệ của chúng ta chứ? Nhưng dù có phát hiện, chắc họ cũng sẽ không nói ra đâu nhỉ?” “Sẽ không nói ra. ” “Vậy chắc cũng không có vấn đề gì. ” Ôn Trình Lễ nắm lấy bàn tay cô đang đặt ngoài chăn, nhẹ nhàng mân mê từng ngón tay. Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô: “Sẽ có vấn đề đấy. Nếu không, anh sẽ rất mất mặt. ” Chúc Tòng Duy: “…” Được rồi, lý do này cũng khá hợp lý. Cô còn đang mải suy nghĩ vẩn vơ thì giọng nói trầm thấp, từ tính của anh bất ngờ vang lên: “Hình như mấy hôm nay, chúng ta chưa luyện tập thì phải. ” “Dạ?” Chúc Tòng Duy ngây người, phải mất một lúc mới nhận ra anh đang nói về điều gì. Luyện tập… đương nhiên là hôn rồi. Hai ngày nay cô thả lỏng, gần như quên mất chuyện đó. Ôn Trình Lễ bỗng dưng nhắc đến, lại còn trong không gian riêng tư này. Tim Chúc Tòng Duy khẽ hẫng một nhịp, theo bản năng cảm thấy nơi này không thích hợp. Nhưng rồi cô lại thoáng nghĩ—liệu anh có thực sự chỉ muốn nói đến hôn thôi không? Cô không khỏi lo lắng. Nếu không kiểm soát được mà đi quá giới hạn… Trên giường và ở những nơi khác hoàn toàn khác nhau. Huống hồ, ban ngày Ôn Trình Lễ đã tự mình khẳng định—anh là một người đàn ông bình thường, một câu nói đơn giản nhưng lại hàm chứa hàm ý sâu xa. Lỡ như chính cô cũng không kìm lòng được thì sao… “… Bây giờ không thích hợp lắm, đúng không?” Cô do dự lên tiếng. “Hợp” Chúc Tòng Duy không ngờ anh lại đồng ý nhanh đến vậy. Trước đây, mỗi lần đều phải giằng co vài lượt, cô còn tưởng lần này cũng vậy. Có lẽ vì cô chủ động từ chối, nên cô cảm nhận được anh khẽ siết tay mình. Chúc Tòng Duy gần đây đã quen với cử chỉ ấy, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Tại sao anh cứ thích nghịch tay em mãi thế? Cũng đâu có gì thú vị chứ” Hay là vì tay anh trống không, không có gì để phân tán sự chú ý? Cô còn chưa kịp nghe câu trả lời, đã nhận được một lời hồi đáp không cần dùng đến ngôn ngữ. Người đàn ông bên gối ngừng nghịch tay cô, nhưng thay vào đó… lại hôn. Trước đây, tất cả những gì Chúc Tòng Duy biết về “hôn tay” đều là kiểu hôn tay theo nghi thức phương Tây—chỉ đơn thuần đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay. Nhưng Ôn Trình Lễ không phải như vậy. Anh bắt đầu từ đầu ngón tay. Sự mềm mại và thân mật lan tỏa tức thì, như dòng điện chạy dọc theo từng mạch máu, từng dây thần kinh, thấm tận tim cô. Môi anh mềm mại, lại mang theo hơi ấm nhàn nhạt, chậm rãi phả vào kẽ tay và lòng bàn tay cô. Chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của cô vẫn chưa tháo xuống, khi lướt qua môi anh, lạnh lẽo và mâu thuẫn với nhiệt độ từ đôi môi ấy. Kiềm chế, nhưng cũng tràn ngập d*c vọng. Anh không chỉ thích nghịch, mà còn muốn hôn. Tác giả có lời muốn nói: Chương này có lì xì nhé~

Chương (1-100)