Chương 35
← Ch.034 | Ch.036 → |
Biên tập: Ross
Chương 35: Dỗ dành
Ôn Trình Lễ không vội vã bước vào, chỉ nhẹ nhàng dặn dò với giọng điềm tĩnh:
“Hôm nay tất cả đồ mang tới, để lại hết. ”
Đào Mạn thoáng ngạc nhiên.
Chị dù không giao tiếp nhiều với Chúc Tòng Duy, nhưng biết rõ tính cách của cô ấy: chỉ mua thứ mình thật sự yêu thích. Một động thái lớn như vậy chắc chắn là quyết định của cậu chủ.
“Vâng ạ. ” Chị gật đầu, rồi nhanh chóng dẫn các quản lý cửa hàng rời khỏi, tránh việc phải làm “bóng đèn”.
Một quản lý vội vàng nói:
“Ngài Ôn, hôm nay chúng tôi có mang theo vài bộ đồ đôi, lúc nãy chưa kịp giới thiệu…”
Trong lòng cô ta hối hận, nếu biết sẽ không có cơ hội giới thiệu, hẳn đã tranh phần sớm hơn.
Ôn Trình Lễ khẽ gật đầu:
“Cảm ơn. ”
Người quản lý cười, khéo léo nói thêm:
“Có gì đâu ạ, chúc Ôn tiên sinh và Ôn phu nhân trăm năm hòa hợp, cuộc sống ngọt ngào. ”
Những người khác: “Đúng là khéo miệng ghê!”
Ôn Trình Lễ khẽ nhếch môi, nụ cười nhẹ nhàng nhưng mang theo phong thái áp đảo.
Những quản lý còn lại dù chưa được giới thiệu cũng không cảm thấy uổng phí. Họ biết được câu trả lời “toàn bộ” từ anh chính là chuẩn mực của giới nhà giàu. Còn nhà thiết kế độc lập đi cùng thì càng mở mang tầm mắt.
Hôm nay là một ngày đơn giản nhưng kiếm được bộn tiền. Nhà họ Ôn không chỉ thanh toán nhanh gọn mà còn tặng họ quà.
Ôn Trình Lễ đẩy cửa vào.
Bên trong trống không, anh thoáng nghĩ: Có lẽ lần sau đưa cô ấy trực tiếp đến cửa hàng mua sắm sẽ thú vị hơn.
Từ ngày chuyển vào đây, Chúc Tòng Duy luôn thích khu vực phòng thử đồ trong phòng thay đồ của Ôn Trình Lễ.
Diện tích rất rộng, phân chia rõ ràng từng khu vực. Trước đây cô chỉ liếc qua thấy nhiều bộ đồ công sở, giờ thì khu vực trống đã được treo thêm không ít váy áo của cô.
Chúc Tòng Duy bắt đầu thử những bộ đồ bình thường trước. Không thể phủ nhận, chúng thoải mái hơn rất nhiều so với đồ cô hay mặc, vải mềm mịn như trượt qua da thịt.
Liên tiếp thử vài bộ, cởi ra mặc vào, cô bắt đầu thấy mệt. Cuối cùng, ánh mắt cô hướng về những bộ váy ngủ gợi cảm.
Đây là phong cách mà cô chưa từng thử qua.
Trong không gian chỉ có mình cô, Chúc Tòng Duy lấy một bộ ra, ngón tay trắng muốt khẽ vân vê những dây buộc màu đen mỏng manh.
Bộ đồ này… nhìn sao cũng thấy thiếu vải.
Ngay cả trên sàn diễn cô cũng chưa từng thấy kiểu nội y trong suốt như thế này. Chẳng trách thương hiệu mang đến, có lẽ vì không hiểu nội tình nên gửi cả món tình thú.
Cô đứng ngắm nghía một lúc rồi quyết định thử. Sau khi mặc lên, cô mới nhận ra đây là thiết kế liền thân, ren mỏng xuyên thấu cùng họa tiết thêu hoa hồng.
… Quả thật hơi khó mặc. Dây buộc chằng chịt khiến việc định hình đúng vị trí trở nên gian nan.
Dẫu vậy, dây buộc đã yên vị trên cổ cô, phần nội y bó sát, tôn lên đường cong hoàn mỹ. Cô nhìn mình trong gương, cảm giác tim đập loạn nhịp.
Ngay lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.
Chúc Tòng Duy giật nảy mình:
“Ai đó?”
Giọng nói trầm ấm, quen thuộc vọng vào:
“Ngoài anh ra, còn ai dám gõ cửa ở đây?”
Cô vội vàng áp tay lên ngực, lớp da trắng ngần dưới lớp ren càng thêm ẩn hiện:
“Em chưa xong, anh làm gì thế?”
Bên ngoài, Ôn Trình Lễ tựa người vào khung cửa, giọng điềm nhiên mà như mang ý cười:
“Lúc nãy họ có nói, trong số đồ mang đến có đồ ngủ đôi. ”
Cô quay đầu nhìn giá đồ. Quả nhiên, có vài bộ đồ nam nữ phối hợp.
Những bộ đồ nam thiết kế đơn giản, kín đáo với áo dài tay, quần dài. Trong khi đó, bộ đồ nữ cầu kỳ, lộng lẫy hơn nhiều.
Đặc biệt nhất là bộ nam với cúc đầu tiên nằm ngang thắt lưng, cổ áo chữ V sâu hun hút.
Còn bộ đồ táo bạo nhất không có áo trong, chỉ có áo choàng dài phủ bên ngoài.
Chúc Tòng Duy bỗng nghĩ tới cảnh Ôn Trình Lễ mặc kiểu này. Cô chưa từng nhìn thấy anh c ởi trần, chạm thì có chạm, nhưng nhìn lại là chuyện khác.
Cô hắng giọng, cố tỏ vẻ bình thường:
“Anh cũng muốn thử à?”
“Chỉ khi nào em cho phép anh vào. ” Giọng anh đáp lại, vừa chừng mực lại có chút như dụ dỗ.
Câu trả lời không thể bắt bẻ.
Chúc Tòng Duy còn đang mặc bộ đồ ngủ gợi cảm nhất, vội tìm lại bộ đồ cũ của mình, vừa tháo dây buộc trên người vừa đáp:
“Chờ em ra, anh mới được vào. ”
Tiếng “Ừm” từ ngoài vọng vào.
Người ta thường nói, càng vội càng rối. Chúc Tòng Duy loay hoay tháo dây, nhưng càng gỡ, dây buộc ở sau lưng càng thắt chặt lại.
Chúc Tòng Duy đứng trước gương, thở dài một hơi. Cô khoác thêm chiếc áo choàng ngủ bên ngoài, thắt lại dây ở eo, ngón tay vô thức nắm chặt cổ áo che đi phần ngực.
Khi cánh cửa mở ra, Ôn Trình Lễ, đang dựa lưng vào đó nghịch điện thoại, lập tức mất thăng bằng. Vì cách âm tốt, anh hoàn toàn không nghe được những tiếng động bên trong.
Thân hình cao lớn của anh đổ về phía sau theo quán tính, khiến Chúc Tòng Duy hoảng hốt, vội giơ hai tay đỡ lưng anh:
“Sao anh lại dựa vào cửa chứ…”
Nhưng sức nặng của anh hoàn toàn không phải thứ cô có thể giữ lại.
Cả hai ngã xuống sàn. May mắn thay, lớp thảm dày đã giảm thiểu va chạm, nhưng tư thế ngã khiến họ rơi vào tình cảnh khó xử.
Ôn Trình Lễ chống một tay xuống sàn để không đè hẳn lên người cô, giọng anh bình thản:
“Không nghĩ em sẽ mở cửa. ”
Anh hơi nhổm dậy, vừa định chỉnh lại tư thế thì nhận ra lưng mình chạm phải một thứ gì đó mềm mại.
Chúc Tòng Duy nhăn mặt, tay xoa xoa mũi:
“Là do anh chọn vị trí không đúng!”
Cô định trách thêm, nhưng ánh mắt Ôn Trình Lễ đã lướt qua, rồi nhanh chóng quay đi. Lòng bàn tay anh hơi rát vì va chạm với khung cửa, nhưng nhiệt độ tăng lên không chỉ vì điều đó.
Từ góc nhìn của anh, hình ảnh trước mắt như một bức tranh sống động.
Chiếc áo choàng buông lỏng, để lộ lớp ren mỏng xuyên thấu. Những dây buộc mảnh mai như nhấn mạnh vào đường cong nơi bầu ng ực, tạo nên một sự đối lập mãnh liệt giữa sắc trắng ngà của làn da và màu đen huyền bí của nội y.
Cánh bướm thêu trên ngực cô khẽ lay động theo nhịp thở dồn dập, như muốn bay ra khỏi lồ ng giam mong manh ấy.
Ôn Trình Lễ nhắm mắt, hít sâu, kiềm chế bản thân.
Chúc Tòng Duy hoàn toàn không nhận ra ánh mắt đó, chỉ đến khi cảm thấy lạnh nơi ngực mới cúi xuống nhìn. Cô lập tức nhận ra cổ áo đã buông lỏng từ lúc nào.
Anh thấy rồi!
Mặt cô đỏ bừng, đầu óc như rơi vào lò nướng. Cô vội vã kéo áo lại nhưng một bên vạt áo bị chân anh đè lên.
“Anh đè lên áo của em rồi!”
Ôn Trình Lễ nghe thấy sự giận dỗi trong giọng cô, liền hơi dịch người, để cô rút áo ra.
Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt.
Cả hai đứng lên, Chúc Tòng Duy giả vờ bình tĩnh, nhưng hơi nóng trên mặt vẫn chưa kịp tan. Cô quay người bước thẳng ra ngoài, nhưng Ôn Trình Lễ nhanh chóng giữ lấy cổ tay cô.
“Em định đi đâu?”
“Không liên quan đến anh!” Cô giật tay, ánh mắt lóe lên sự bướng bỉnh.
Ôn Trình Lễ thở dài, nhíu mày:
“Nếu em ra ngoài, mọi người sẽ nghĩ chúng ta cãi nhau. Với lại, em mặc như thế này không thể để người khác nhìn thấy. ”
Chúc Tòng Duy bối rối, vừa giận vừa thẹn:
“Em chỉ định tìm dì Quân!”
“Tìm chị ấy làm gì?”
Cô mím môi, không đáp. Ánh mắt bướng bỉnh của cô khiến anh cảm thấy như đang đối diện với một chú mèo con giận dỗi.
Ôn Trình Lễ hiểu lầm, nghĩ cô còn giận vì sự cố ban nãy, muốn tìm ai đó để giãi bày. Giọng anh nhẹ nhàng dỗ dành:
“Anh đã nhìn thấy, nhưng không phải cố ý. Nếu em không vui, anh cũng để em nhìn lại, được không?”
Chúc Tòng Duy ngẩn ra, rồi mặt đỏ như gấc chín:
“Không phải chuyện đó!”
Ôn Trình Lễ nhếch môi, giọng trầm thấp đầy ẩn ý:
“Vậy em muốn sao? Hay là muốn anh tự móc mắt mình?”
“…”
Cô nghẹn lời. Càng nghĩ càng thấy uất ức, nhưng biết rõ chẳng thể thay đổi được việc anh đã nhìn thấy.
Ôn Trình Lễ nhìn cô vòng tay ôm ngực, những đường cong mềm mại hoàn toàn bị giấu sau lớp áo rộng, nhưng hình ảnh cánh bướm kia vẫn hiện rõ trong tâm trí anh.
Giọng anh thấp dần, mang theo chút trêu đùa:
“Nghĩ xong chưa? Cơ hội không chờ đợi lâu. ”
Chúc Tòng Duy chỉ vào chiếc áo trên giá thứ ba:
“Vậy anh mặc cái đó!”
Ánh mắt anh lướt theo hướng chỉ, dừng lại ở bộ áo choàng không có áo trong. Sau vài giây im lặng, anh khẽ nhếch môi:
“Được. ”
Chúc Tòng Duy vốn nghĩ, lựa chọn một bộ đồ như thế để trêu chọc anh là đủ khiến anh lúng túng. Nhưng sự thật chứng minh, Ôn Trình Lễ không phải loại người dễ bị ảnh hưởng.
Dù vậy, hành động này cũng không hoàn toàn vô ích. Ít nhất, anh đã nghiêm túc phối hợp để khiến cô nguôi giận.
Ôn Trình Lễ hiểu rõ, Chúc Tòng Duy không phải người cố tình gây khó dễ. Chỉ cần bày tỏ thành ý hoặc đưa ra một sự “bồi thường” hợp lý, cô đều có thể tiếp nhận.
Cách cô dễ dàng được dỗ dành như thế làm anh cảm thấy thoải mái. Đời anh chưa bao giờ dễ chịu với những vấn đề rối ren, mà cô thì lại quá đơn giản. Điều đó khiến mọi xung đột giữa họ giống như một trò chơi giải đố nhỏ nhặt.
Anh đã luôn sống theo nguyên tắc không bao giờ thỏa hiệp bằng những gì vượt quá giới hạn của mình. Nhưng dường như, trong cuộc sống với Chúc Tòng Duy, anh sẵn sàng phá lệ.
Anh lấy xuống bộ đồ mà cô chỉ định, ánh mắt thoáng tia bất lực. Khi thấy cô vẫn đứng tại chỗ, anh nhướng mày:
“Em muốn đứng đây nhìn anh thay đồ à?”
Câu hỏi khiến Chúc Tòng Duy giật mình. Cô không nói gì, vội vàng bước ra khỏi phòng, không quên đóng cửa cái “rầm”.
Chúc Tòng Duy trở lại phòng ngoài, ngồi xuống bàn, uống liền hai cốc trà, cố gắng làm dịu sự hỗn loạn trong lòng.
Những sự việc xảy ra hôm nay, từ đầu đến cuối, đều thật lố bịch.
“Sao mình lại đồng ý thử đồ ở nhà chứ?”
Cô lẩm bẩm tự trách. Nếu ở cửa hàng, hẳn là chẳng có chuyện xấu hổ này.
Cô cúi đầu, khẽ kéo vạt áo choàng, nhìn xuống lần nữa.
Quả thật, vừa rồi là một sự “điểm mặt rõ ràng”. Nếu Ôn Trình Lễ bỗng chốc mù thật, thì sao nhỉ?
Ý nghĩ kỳ quặc này khiến Chúc Tòng Duy buột cười. Nhưng ngay sau đó, cô nhận ra mình đang nghĩ linh tinh vì một cuốn tiểu thuyết về nam chính mù mà mình đọc hôm qua.
Còn chưa kịp trách bản thân vì ý tưởng ngớ ngẩn ấy, cánh cửa phòng thay đồ đã mở.
Khi Ôn Trình Lễ bước ra, Chúc Tòng Duy bất giác ngẩng đầu lên nhìn, rồi đứng sững như trời trồng.
Ánh sáng từ phía sau anh rực rỡ, chiếu sáng từng đường nét cơ thể hoàn mỹ. Anh chỉ mặc một chiếc quần dài thoải mái, họa tiết tinh xảo, bên ngoài là chiếc áo choàng rộng rãi.
Điều đáng nói là áo choàng không hề được buộc chặt. Nó để lộ một phần ngực, bụng, những khối cơ gọn gàng ẩn hiện mỗi khi anh bước đi.
Cô chưa từng thấy anh trong trạng thái nào “lười biếng” như thế. Mỗi lần gặp, anh luôn chỉnh tề trong những bộ vest hoàn hảo, thần thái lạnh nhạt nhưng đầy phong độ.
Nhưng hiện tại, người đàn ông này lại mang vẻ phóng khoáng đến mê hoặc.
Đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy những múi bụng mà mình từng vô tình chạm qua. Chúng thậm chí còn đẹp hơn cô tưởng.
Ôn Trình Lễ dường như chẳng mảy may bận t@m đến ánh nhìn của cô, thong thả rót cho mình một cốc trà.
Anh ngẩng đầu lên, thấy cô vẫn chăm chú nhìn, đôi mắt to tròn lấp lánh sự sửng sốt.
Ngón tay anh khẽ lướt trên thành cốc, nhấn mạnh vài giây trước khi nâng nó lên uống.
Hành động vô thức nuốt nước trà nóng khiến yết hầu anh chuyển động rõ ràng.
Phản ứng của Chúc Tòng Duy không qua mắt được anh. Cô vẫn chưa rời mắt khỏi anh, giống như bị cuốn hút không cách nào thoát ra.
Anh bất giác nảy sinh ý nghĩ muốn giữ ánh nhìn ấy mãi mãi trên người mình.
Anh đặt cốc trà xuống, xoay người đối diện cô, cúi người chống tay lên bàn.
Khoảng cách giữa họ rút ngắn trong tích tắc, giọng anh trầm thấp như tiếng dỗ ngọt:
“Anh nghĩ mình không mặc nhầm đồ. ”
Tư thế của anh khiến cô choáng ngợp. Vạt áo càng buông lỏng, khiến những cơ bắp trên ngực và bụng hiện lên gần như rõ ràng.
Khoảng cách gần gũi đến mức, chỉ cần anh cúi thêm chút nữa, môi họ sẽ chạm nhau.
Mùi hương của anh hòa quyện với không khí trong phòng, pha lẫn giữa sự quyến rũ và gợi cảm khiến cô cảm thấy nghẹt thở.
Cô khẽ ngả người về sau, cố gắng thoát khỏi vòng vây vô hình mà hơi thở của anh tạo ra.
“Giờ thì em hết giận chưa?” Anh hỏi, giọng điệu pha chút ý cười.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Tòng Duy: Cũng không tệ, có thể giận thêm chút nữa~ =3=
← Ch. 034 | Ch. 036 → |