Truyện:Cố Tình Kết Hôn - Chương 032

Cố Tình Kết Hôn
Trọn bộ 100 chương
Chương 032
Váy ngủ
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)

Biên tập: Ross

Chương 32: Vòng eo nhỏ Nữ Bồ Tát… Chúc Tòng Duy chưa bao giờ nghĩ mình sẽ liên quan đến cụm từ này. Nhiều nhất, cô chỉ được gọi là “người tốt” khi gia quyến cảm kích. Cô vừa mới khen nguyên tắc của anh, giờ anh lại “trả bóng” về phía cô. Nhưng câu nói của Ôn Trình Lễ nghe không có chút vấn đề nào. Nghĩ lại chuyện vừa rồi cô chủ động chạm vào anh, nếu giờ mà từ chối thì cũng hơi tàn nhẫn. Dù sao, quan hệ hiện tại giữa hai người là “có qua có lại”, cô không phải người thích chiếm lợi thế của người khác. Anh là đàn ông, có cơ bụng để chạm vào. Còn cô… lại không có cơ bụng, chẳng lẽ để anh chạm vào chỗ khác? Chúc Tòng Duy vô thức sờ nhẹ bụng mình. Cảm giác không có gì đặc biệt, chỉ là mềm mềm, khá dễ chịu. “Em chưa từng làm bao giờ. ” Cô khẽ nói, ngầm ý rằng mình không biết làm. “Anh cũng chưa từng thấy ai làm. ” Anh điềm nhiên đáp, “Người ta thường làm thế nào?” Chúc Tùng Duy suy nghĩ một lúc: “Nhảy múa? Uốn eo?” Những cô gái cô từng thấy đa phần đều có tài nghệ, mặc váy lộ eo, nhảy múa vừa uyển chuyển vừa quyến rũ. Ôn Trình Lễ nhướn mày. Hai điều cô vừa nói, chắc chắn cô không thể làm. Ngón tay Chúc Tòng Duy, vốn đang bị anh nắm, khẽ cong lại, lướt qua da anh, “Em chỉ chạm vào cơ bụng của anh thôi. Anh cũng chỉ được phép chạm… một chút thôi. ” Ôn Trình Lễ thuận theo, “Một chút là bao nhiêu?” Chúc Tòng Duy chỉ thuận miệng nói, nhưng bị anh hỏi lại, đành lí nhí: “Bụng… cùng lắm là eo. ” Không được nhiều hơn. “Được. ” Ôn Trình Lễ khẽ động yết hầu. Anh không bao giờ làm gì vượt quá giới hạn cô cho phép. Những cái hôn không tính, bởi lúc đó cô không hề tỏ ra khó chịu. Chúc Tòng Duy nhỏ giọng đáp lại. Đang bị anh cầm tay chơi đùa, cô từ từ kéo tay anh đặt lên người mình. Miệng thì hứa chắc chắn, nhưng đến khi thực hiện lại thấy căng thẳng không thôi. Đúng lúc đó, cô nhận ra một vấn đề, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “…Em đang mặc váy ngủ. ” Một chiếc váy ngủ liền thân. Nếu vén lên, toàn bộ vải sẽ dồn lên eo. Ôn Trình Lễ nhận ra nhưng không nói gì, giao quyền quyết định lại cho cô. Bàn tay anh được cô thả ra, bên tai là âm thanh loạt xoạt của vải dưới lớp chăn. Anh nhắm mắt, trong đầu tưởng tượng ra từng động tác của cô lúc này. Cô đang vén váy lên. Khoảng cách ngày càng gần, sắp đến eo rồi. Ôn Trình Lễ cố gắng giữ hơi thở đều, nhưng trong lòng thì chẳng thể tỉnh táo nổi. Anh nhớ rất rõ cô chỉ mang đến Ôn viên hai chiếc váy ngủ, nên anh có thể hình dung hoa văn trên từng chiếc. “Được rồi. ” Chúc Tòng Duy thở phào một hơi, hai má nóng bừng. May mà không ai thấy được ai, cơ thể cũng không tiếp xúc trực tiếp, thế nên cô mới dám bạo gan một chút. “Ừm. ” Giọng anh trầm thấp. Bàn tay anh được cô dẫn đường, cực kỳ yên lặng, không hề có động thái vượt ranh giới, như muốn cho cô biết rằng cô không cần lo lắng anh sẽ làm trái lời. Dù cho mọi điều mà anh muốn chạm đến đã ở ngay trước mắt. Anh vẫn kiềm chế cảm xúc, giọng điệu bình thản mà trầm ấm: “Nếu cảm thấy không thoải mái, hãy nói với anh. ” Chúc Tòng Duy không trả lời. Không giống lần trước khi anh chạm vào mặt cô – lúc ấy, sự chú ý của cô phần lớn đặt vào đôi môi, không để ý những chỗ khác. Giờ đây, mọi giác quan đều dồn hết vào nơi đang tiếp xúc. Sự chênh lệch nhiệt độ cơ thể giữa hai người quá rõ rệt. Chỉ cần một chút da thịt chạm nhau, cô đã cảm nhận được hơi nóng rực từ anh. Chúc Tòng Duy biết anh có vết chai trên tay, nhưng không ngờ những vết chai mỏng manh ấy lại có thể khiến cô cảm nhận rõ rệt thế này. Mỗi lần anh di chuyển, làn da cô lại như bị lướt qua bởi những đợt tê dại, đến mức gai ốc không ngừng nổi lên. Rất rõ ràng, anh nhất định có thể nhận ra. Chúc Tòng Duy bỗng thấy hối hận, rất muốn gạt tay anh ra. May mắn là đèn không bật. Toàn thân cô như muốn bốc cháy, cảm giác nóng đến phát ngột ngạt, nhưng lại không dám kéo chăn ra vì sợ người bên cạnh phát hiện. Lúc trước cô còn trách anh quá nhạy cảm, giờ đây chính cô cũng chẳng khá hơn. Ôn Trình Lễ chỉ nhẹ nhàng lướt qua vùng bụng nhỏ và vòng eo của cô. Dưới đầu ngón tay anh, làn da mềm mại như mây. Vòng eo cô rất nhỏ, anh dễ dàng chạm đến điểm tận cùng. Vải của chiếc váy ngủ phức tạp vì không được chủ nhân giữ cố định nên nhanh chóng lỏng ra, phủ lên cả tay và cánh tay anh. Cảm giác này khác hẳn sự che đậy của chăn lông. Tìm Chúc Tòng Duy đập nhanh không ngừng. Cho đến khi cả bàn tay anh áp xuống, mọi suy nghĩ trước đó của cô đều tan biến, bởi giờ đây có thứ còn khiến cô không chịu nổi hơn nữa. “Ôn Trình Lễ…” Cô khẽ gọi tên anh, giọng nói mềm mại như làn khói nhẹ len lỏi trong không gian tĩnh lặng của đêm khuya, “Sao lòng bàn tay anh lại nóng như vậy?” Động tác của Ôn Trình Lễ khựng lại. Những lời cô thốt ra như oán trách, nhưng trong tai anh, lại giống như sự mời gọi mê hoặc. Đôi mắt anh tối lại, không đáp lời, cảm nhận được vòng eo nhỏ nhắn đang có ý muốn tránh né theo bản năng. “Chúc Tòng Duy, ” anh gọi tên cô, giọng trầm thấp. “Em không được trốn. ” Anh nhắc nhở. Bàn tay anh khẽ đổi hướng, những ngón tay dài chậm rãi ấn nhẹ lên phần lưng dưới của cô, giống như đang bóp nhẹ. Chúc Tòng Duy bị anh ấn đến mức bật ra một tiếng “ưm, ” lưng khẽ cong lên. Ôn Trình Lễ chưa từng thấy cô để lộ cơ thể mình, nhưng chỉ với thời gian ngắn ngủi vừa rồi, anh đã có thể hình dung rõ dáng lưng của cô ra sao. Đầu ngón tay anh rơi đúng vào phần hõm dưới của sống lưng cô. Anh biết, chỉ cần hạ tay thêm một chút nữa, là có thể chạm đến phần đỉnh mềm mại đang hơi cong lên. Ôn Trình Lễ dừng tay lại, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa tròn ở phần eo cô. Thay vì nói là chạm, chi bằng nói anh đang xoa bóp. Chúc Tòng Duy nín thở, kéo chăn lên che nửa khuôn mặt, hơi thở bị giữ lại trong chăn. Vùng eo cô rất nhạy cảm, bị chạm vào sẽ ngứa, nhưng cô không muốn phát ra âm thanh nào trước mặt anh, chỉ biết mím chặt môi để nén lại. Không biết khi cô chạm vào cơ bụng anh trước đó, anh có cảm giác tương tự không? Nếu không, đáng lẽ cô nên chạm lâu hơn mới phải! Cô cảm giác được động tác xoa bóp của anh đã dừng lại. Mấy ngón tay dài hơi cong lên, đặt đúng vào hõm eo cô. Dường như anh vừa mới phát hiện ra điều này. Lòng bàn tay anh ấn xuống giường, làm cho da thịt hai người tiếp xúc càng sát hơn. Bên hõm eo còn lại cũng bị anh chạm tới. Anh nhẹ nhàng ấn xuống, phần da có vết chai mỏng nơi ngón tay anh khẽ lướt qua, tạo cảm giác như chạm vào má lúm đồng tiền nhỏ xinh. Bỗng dưng, anh cảm nhận được cô khẽ cựa mình dưới tay anh. Chúc Tòng Duy không nhịn được mà xoay người, giảm bớt áp lực từ tay anh, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Anh đừng chạm lung tung…” “Hình như vẫn trong phạm vi eo mà. ” Ôn Trình Lễ mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm trong không gian tối đen, như một vực thẳm không đáy. Chỉ có anh mới biết, cảm giác rạo rực trong cơ thể là điều không thể tránh khỏi. Chúc Tòng Duy nhận ra anh chưa hề làm gì quá mức. Nhưng cô lại cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu. Cô đã chạm vào anh lâu như vậy sao? Rõ ràng chỉ có vài giây, thậm chí không hề dừng lại. Bàn tay anh bị cô đ è xuống giường, không thể nhúc nhích, nhưng ngón tay anh vẫn đủ linh hoạt để khẽ cử động. Trong căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ cần một thay đổi nhỏ cũng có thể phá vỡ không khí hiện tại. Ôn Trình Lễ bị cô giữ chặt cánh tay. Móng tay cô hơi c ắm vào da anh, có lẽ không cố ý, chỉ là muốn đẩy tay anh ra. Anh khẽ hừ một tiếng, rút tay lại. Cảm giác áp lực mềm mại dưới tay biến mất, chỉ còn lại khoảng trống rỗng vô định. Ngón tay anh lơ đãng vuốt nhẹ, bên tai là âm thanh nhỏ nhẹ khi cô chỉnh lại chiếc váy ngủ. “Ngủ đi. ” Chúc Tòng Duy cố gắng kết thúc chủ đề “Bồ Tát” trong hôm nay. Chuyện vừa xảy ra đã vượt xa những gì cô từng tưởng tượng. Anh xoa bóp thật thoải mái, nhưng cảm giác này lại quá mức thân mật. Ôn Trình Lễ khẽ cười: “Có vẻ như khó ngủ rồi. ” Chúc Tòng Duy mím môi, không đáp. Dù không ngủ được cũng phải ngủ. Cô đâu có cách nào khiến anh lập tức chìm vào giấc ngủ. Ban đầu cô cũng nghĩ mình khó mà ngủ nổi. Ai ngờ, vì suy nghĩ quá nhiều, cuối cùng cũng chẳng biết mình thiếp đi lúc nào. Bình minh chưa ló dạng, Ôn Trình Lễ đã tỉnh. Anh mở mắt nhưng không nhúc nhích, bởi lúc này, đôi chân thon nhỏ của cô đang tựa vào đùi anh, mịn màng và trơn láng, không có bất kỳ lớp vải nào ngăn cách. Có lẽ giống như tối qua, chiếc váy đã cuộn lên. Nếu tối qua là cố ý, thì giờ đây chỉ là vô tình. Ôn Trình Lễ khẽ nghiêng đầu, phát hiện cô đang ở gần trong gang tấc. Khuôn mặt trắng mịn như sứ của cô yên tĩnh và dịu dàng, vài lọn tóc không biết từ khi nào đã vương lên tay anh. Quá gần đến mức, hơi thở của anh như rơi xuống má cô. Anh cúi xuống, chỉ khẽ hít một hơi trong làn hương thoang thoảng. Mùi hương nhàn nhạt đến mức ngọt ngào quá đỗi, khiến anh không cách nào cưỡng lại. Những hình ảnh của đêm qua lởn vởn mãi trong đầu. Đây là lần đầu tiên hai người có sự tiếp xúc thân mật về mặt cơ thể, bắt đầu từ những cái chạm. Một điều nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng nó lại chân thực đến từng chi tiết. Dù đã qua một đêm, Ôn Trình Lễ vẫn nhớ rõ sự mềm mại ở vòng eo và bụng của cô. Cả cảm giác khi móng tay cô bấu vào cánh tay anh, muốn ngăn anh tiếp tục. Trong ánh sáng mờ nhạt lọt qua cửa sổ, anh ngồi dậy, cẩn thận kéo chăn đắp lại cho cô, tránh để hơi lạnh buổi sáng sớm làm cô tỉnh giấc. Anh quay người bước vào phòng tắm sau tấm bình phong. Khi bộ đồ ở nhà được cởi ra, tấm gương phản chiếu thân hình hoàn hảo, từng đường nét cơ bắp rõ ràng. Ôn Trình Lễ thoáng bỏ qua phản ứng s1nh lý bất chợt, ánh mắt dừng lại nơi cơ bụng, bâng khuâng không hiểu vì sao cô lại yêu thích đến thế. Giống như Chúc Tùng Duy chẳng nhận ra vòng eo của mình lại khiến người khác muốn chạm vào. “Độc dược của người này, lại là mật ngọt của người kia. ” Hôm nay Ôn Cảnh Hữu hiếm khi dậy sớm. Vì tuần sau cậu phải cùng đội bóng tham gia trận đấu giao hữu quốc tế, nên cần luyện tập một chút. Phòng tập của nhà họ Ôn trang bị đầy đủ, có cả khu vực dành riêng cho nam và nữ, với những thiết bị hiện đại được sắp xếp tỉ mỉ. Lúc này, Ôn Cảnh Hữu đang tập cùng anh trai Ôn Cảnh Thâm. So với cậu em bốc đồng, Ôn Cảnh Thâm tự giác hơn nhiều. Cậu ấy chưa bao giờ bỏ lỡ chạy bộ hay tập gym buổi sáng. “Ê, là chú nhỏ kìa!” Thấy Ôn Trình Lễ bước vào, mắt Ôn Cảnh Hựu sáng rực lên. “Chú nhỏ, hôm nay chú cũng dậy sớm thế sao?” Ôn Trình Lễ vốn không định trả lời cậu cháu hay nhảy từ đề tài này sang đề tài khác. Khi đi ngang qua, ánh mắt anh lướt qua hai người họ. Cả hai đều mặc áo bó sát dành cho tập luyện, tràn đầy sức sống tuổi trẻ. Anh tùy ý hỏi: “Cảnh Hữu, con có mấy múi bụng?” “Dạ?” Ôn Cảnh Hữu theo phản xạ cúi xuống nhìn bụng mình. Một công tử thích khoe khoang như cậu tất nhiên biết rõ số múi bụng của mình, dù chẳng hiểu sao chú nhỏ lại hỏi, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Sáu múi?” Giọng cậu hơi ngập ngừng. Ôn Trình Lễ buông một câu: “Tập thêm đi. ” Ôn Cảnh Hữu không ngốc, lập tức hiểu ra ý tứ của chú. Cậu hét lên: “Chú nhỏ, sáu múi cũng nhiều lắm rồi mà!” “Ít hơn chú. ” “Ít hơn chú thì cũng bình thường thôi mà. ” Ôn Cảnh Hữu phản bác rất hợp lý: “Để làm gì mà cần nhiều đến thế? Đây là do gen quyết định, như vậy đã đủ đẹp rồi. ” Suốt bao năm qua, đây là lần đầu cậu bị một bậc trưởng bối hỏi về số múi bụng, khiến cậu cảm thấy vừa buồn cười vừa khó hiểu. Ánh mắt Ôn Trình Lễ chuyển sang Ôn Cảnh Thâm. Ôn Cảnh Thâm tự giác đáp: “Sáu múi. ” Hai anh em sinh đôi, ngay cả chuyện này cũng giống hệt nhau. Khi rời khỏi phòng, Ôn Cảnh Hữu chạm vào vai anh trai: “Chú nhỏ xem gì kỳ lạ rồi. Sao tự nhiên lại quan tâm múi bụng của tụi mình chứ?” Ôn Cảnh Thâm đoán bừa: “Chắc không phải vậy. Có lẽ là thím út cảm thấy bụng chú nhỏ ít múi?” Ôn Cảnh Hữu tròn mắt kinh ngạc: “Đã hơn chúng ta rồi mà còn chê ít sao? Thật không ngờ, thím nhỏ còn trẻ mà mắt thẩm mỹ cao thế…” Ôn Trình Lễ quay về phòng ngủ, người trên giường vẫn chưa tỉnh, chỉ trở mình, quay lưng ra ngoài, gương mặt không lộ rõ. Anh không lại gần, mà rẽ vào phòng kho. Khu vườn trong biệt thự nhà họ Ôn có người chăm sóc đặc biệt. Sáng sớm, người làm vườn đã có mặt. Ánh mắt Ôn Trình Lễ lướt qua từng loại hoa, cuối cùng chọn một loại. Người làm vườn không hỏi mục đích, chỉ hỏi số lượng: “Ngài cần mấy bông?” Ôn Trình Lễ đáp nhẹ: “Bảy hoặc tám bông. ” Người giúp việc quan sát sơ qua chiếc bình anh mang về, đoán rằng số hoa này vừa đủ. Thật ra, một chiếc bình hình vuông sẽ phù hợp hơn, nhưng nếu cậu tứ đã quyết thì chắc chắn có lý do của anh. Khi Chúc Tòng Duy tỉnh dậy, trời đã sáng rõ. Cô vẫn chưa biết rằng mình đã vô tình trở thành đề tài bàn tán. Hôm nay là ngày nhà họ Ôn gặp gỡ bà nội của cô, nên dĩ nhiên cô không thể dậy muộn. Nhưng tối qua mãi nửa đêm cô mới ngủ. Trong phòng ngủ không còn ai khác. Cô thở phào nhẹ nhõm, chỉnh lại chiếc váy ngủ ngay ngắn rồi bước xuống giường. Ngay lập tức, cô nhận ra chiếc bình Ngọc Hồ Xuân nhỏ vốn đặt trên bàn trà đã biến mất, thay vào đó là một chiếc bình trắng có dáng tựa như chiếc eo thon. Bên trong cắm vài cành hoa tulip màu hồng phấn, kèm lá xanh, vẫn còn tươi mới, thấm đẫm sương sớm. Ánh nắng rực rỡ rọi qua khung cửa sổ, bị những ô kính cắt thành từng mảng, chiếu xuống sàn nhà. Từ sau khi những bông hoa bạch đỗ quyên được mang đi mấy hôm trước, căn phòng ngủ không còn có thêm hoa mới. Không ngờ hôm nay lại được thay bằng những cành hoa đẹp đẽ như thế này. Đây là do Ôn Trình Lễ chuẩn bị từ sáng sớm? Thật không ngờ anh có thể làm mà cô không hề hay biết. Chúc Tòng Duy đứng thưởng thức một lúc, rồi quyết định đi tắm. Đêm qua nóng đến mức cô cảm giác như phát sốt, sáng nay phải tắm lại để cảm thấy dễ chịu hơn. Bước vào phòng tắm, cô nhìn thấy trong giỏ quần áo bẩn có một bộ đồ nam mặc ở nhà. Rõ ràng đã được sử dụng trước đó, hơi nước trong không khí đã tan, nhưng sàn nhà vẫn còn chưa khô hẳn. Hiển nhiên, Ôn Trình Lễ đã tắm ở đây không lâu trước đó. Chúc Tòng Duy nghĩ rằng anh có lẽ cũng giống như mình. Cô khẽ bóp nhẹ vào eo. Trước đây cô chưa từng chú ý đến phần hõm nơi eo mình, mãi đến tối qua khi bị anh ấn vào, cô mới phát hiện ra sự tồn tại của nó. Khuôn mặt cô bất giác nóng bừng, bàn tay vô thức đưa lên xoa má. Sau khi tắm xong, mang theo hơi nước ấm áp, Chúc Tòng Duy quay lại phòng ngủ, mở điện thoại ra xem. Có tin nhắn mới gửi đến. Ôn Trình Lễ: [Em dậy chưa?] Anh sao biết được? Hay là đã quay lại phòng? Chúc Tòng Duy nhanh chóng nhắn lại: [Ừm. ] Lúc này, Ôn Trình Lễ đang ở khu chính của biệt thự. Mẹ anh cùng bà nội đang thảo luận về món quà gặp mặt hôm nay dành cho bà của Chúc Tòng Duy. Vừa lắng nghe họ bàn bạc, anh vừa nhắn cho cô: [Sau khi hai gia đình gặp nhau xong, em có cần đi mua thêm vài chiếc váy ngủ không?] Tác giả nhắn nhủ: Tứ thiếu phát hiện váy ngủ đúng là món đồ tuyệt vời =3=

Chương (1-100)