Cơ bụng
← Ch.030 | Ch.032 → |
Biên tập: Ross
Chương 31: Nguyên Tắc
Khi nghe câu hỏi của anh, Chúc Tòng Duy lập tức quên sạch mấy lời vừa muốn hỏi. Thì ra anh đã nhìn thấy nội dung đó.
Cô không nghĩ việc mình xem mấy video ấy có gì sai, nhưng để anh biết được thì đúng là hơi ngượng ngùng, chỉ là có chút bối rối.
May mắn thay, màn hình điện thoại đã tắt, ánh sáng dịu đi, bóng tối bao phủ, giấu đi vẻ mặt đang rối bời của cô.
“Ừm…” Chúc Tòng Duy chọn một câu trả lời thoái thác: “Nam Bồ Tát. ”
Một lời giải thích không chê vào đâu được.
Ôn Trình Lễ nhàn nhã lặp lại ba chữ ấy, giọng nói trầm ấm đầy mê hoặc lọt vào tai cô, khiến cô không nhịn được mà chạm nhẹ vào vành tai mình.
Anh hỏi với ý tứ khó đoán:
“Chỉ có nghĩa đen thôi sao?”
Chúc Tòng Duy thở ra một hơi dài, chậm rãi nằm xuống, đáp trả:
“Bất kể nghĩa nào, chẳng lẽ câu trả lời của em sai sao?”
Ôn Trình Lễ ậm ừ, giọng anh khẽ khàng:
“Không sai, nhưng có lẽ anh muốn hiểu thêm ý nghĩa khác của ‘Nam Bồ Tát’. ”
Anh lại cố ý nhấn mạnh hai chữ ấy.
Chúc Tòng Duy thấy anh có vẻ muốn hỏi đến cùng, bèn nhắm mắt lại, buông một câu bâng quơ:
“Chính là chồng trên mạng, người đàn ông sẵn sàng chia sẻ vẻ đẹp của cơ thể một cách miễn phí. ”
Cô vốn định dùng từ ‘thể xác’, nhưng nghĩ thế nghe quá lộ liễu.
Không quá khác với điều Ôn Trình Lễ đoán.
Nhưng khi nghe cô nói ra câu ấy bằng giọng nhẹ nhàng, quyến rũ, anh không kìm được mà bật ra một tiếng cười khẽ qua hơi thở:
“Chồng trên mạng? Chia sẻ miễn phí? Vẻ đẹp cơ thể?”
Anh cười nhẹ:
“Không lạ gì mà được gọi là Nam Bồ Tát. ”
Câu nói của anh khiến mặt Chúc Tòng Duy đỏ bừng, cô đưa tay chạm lên má mình:
“Đúng thế, ai muốn ngắm đều được thỏa mãn. Ôn tiên sinh, anh hơi lạc hậu rồi đấy. ”
“…”
Ôn Trình Lễ chưa từng nghĩ từ ‘lạc hậu’ lại có thể gắn với mình.
Giờ đây, từ ‘bọn họ’ xuất hiện, rõ ràng cho thấy số lượng những ‘Nam Bồ Tát’ mà cô từng xem cũng không ít.
Trong khoảng lặng của màn đêm, cả căn phòng trở nên yên tĩnh.
Khi Chúc Tòng Duy tưởng chuyện này đã kết thúc, giọng nói trầm thấp của người đàn ông bất ngờ vang lên:
“Thế nào mới được gọi là vẻ đẹp cơ thể?”
Câu hỏi ấy khiến cô bối rối.
Không gian xung quanh dường như nóng bừng, chẳng rõ do hơi ấm trong chăn hay do chính câu hỏi của anh.
“Là… đẹp mắt. ” Cô nói vu vơ.
“‘Đẹp mắt’ là từ quá chung chung, không đủ cụ thể. ” Giọng anh đầy bình tĩnh. “Có cơ bụng thì tính chứ?”
“Sao anh lại thấy được cơ chứ?” Chúc Tòng Duy cất tiếng đầy khó chịu.
“Vô tình nhìn thấy, xin lỗi. ” Ôn Trình Lễ không phủ nhận, bởi khi đã hỏi, anh chẳng định nói dối.
Chúc Tòng Duy quyết định ngày mai sẽ chỉnh lại điện thoại, không thể để lộ tin nhắn ra màn hình khóa nữa. Đó là lỗi của điện thoại!
Anh tiếp lời:
“Quay lại câu hỏi lúc nãy. ”
Cô ngập ngừng, rồi bất cần:
“Ừ, anh nói đúng, có cơ bụng là điều kiện cơ bản nhất. ”
Nhưng còn hơn thế nữa.
Như trong mấy video nổi tiếng mà cô và Phạm Trúc từng xem, ngoài việc kéo áo khoe cơ bụng, còn có người khoe ngực, hoặc làm những động tác đầy ám muội.
Không ít cô gái thích cơ ngực lớn, nhưng Chúc Tòng Duy cảm thấy chỉ cần vừa đủ là đẹp. Phạm Trúc thì lại mê kiểu đàn ông lực lưỡng.
Còn cô? Cô không thích kiểu quá đô con, thô kệch. Cô thích một vẻ đẹp hài hòa, vừa vặn.
Không biết cơ ngực của Ôn Trình Lễ thế nào.
Ý nghĩ ấy len lỏi trong đầu, khiến cô chẳng thể ngăn mình mơ màng.
Nghe giọng cô bỗng trở nên vui vẻ, không giống vẻ miễn cưỡng ban nãy, Ôn Trình Lễ lập tức đoán được cô thực sự rất hứng thú với chuyện này.
“Anh giống người không có sao?” Anh nói.
Một câu hỏi, nhưng lại giống như khẳng định.
Khi nghe anh nói vậy, Chúc Tòng Duy không kìm được mà dưới lớp chăn, dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc vào cánh tay anh. Đầu ngón tay cảm nhận được sự săn chắc, đàn hồi.
“Anh có mấy múi vậy?” Cô hỏi, giọng mang chút tò mò.
“Em tò mò đến thế à?” Anh không trả lời ngay, chỉ khẽ cười.
“Nếu không tò mò, em làm sao lại đi xem ‘Nam Bồ Tát’ chứ. ” Lần này, cô chẳng ngại ngần, chỉ quan t@m đến câu trả lời mà thôi.
“Anh chưa từng đếm qua. ”
Ôn Trình Lễ cố ý làm cô phải thấp thỏm.
Cô thoáng sững lại, trong lòng dâng lên chút hụt hẫng. “Vậy à. ”
Nghe giọng cô, anh bật cười khẽ: “Nghe như em đang thất vọng thì phải. ”
Cô biết, anh luôn rất nhạy bén trong việc cảm nhận cảm xúc của người khác. “Thất vọng là lẽ tất nhiên. Em còn tưởng ‘Nam Bồ Tát’ đang ở ngay bên cạnh mình. ”
Ôn Trình Lễ im lặng một giây, như thể suy nghĩ gì đó.
Chúc Tòng Duy quyết định rằng sau này phải để ý kỹ hơn. Nếu là mùa hè, chắc chắn anh sẽ không ăn mặc kín đáo thế này. Nhưng tiếc là mùa hè còn rất xa, phải chờ đến tận năm sau.
“Cũng không phải là không thể. ” Giọng anh vang lên, trầm thấp và khàn khàn.
“Hả?” Cô không hiểu ý anh.
“Anh nói, cũng không phải là không thể. ” Ôn Trình Lễ nhắc lại, từng chữ như chạm vào lòng cô.
Chúc Tòng Duy khựng lại, không tin vào tai mình. Ý anh là gì? Tối nay, anh muốn làm ‘Nam Bồ Tát’ sao?
Trong bóng tối, cô chỉ nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của anh, nhưng lại không thốt lên được lời nào.
Ôn Trình Lễ vẫn bình tĩnh, giọng anh mang theo chút trêu chọc:
“Dám nhìn người khác, nhưng lại không dám đụng vào chồng mình sao?”
Cô cựa nhẹ mũi chân dưới chăn, lúng túng đáp trả: “Ai bảo em không dám. ”
Phản bác xong, cô chợt nhận ra lời anh hơi kỳ quặc, lập tức lên tiếng: “Mà em cũng đâu nói là muốn đụng vào. Anh đừng có mà vu oan cho em. ”
Cô chỉ muốn xem thôi mà!
Ôn Trình Lễ khẽ nghiêng mặt sang cô, giọng đầy ẩn ý:
“Không đụng tay, chẳng lẽ em muốn bật đèn để nhìn sao?”
Trong bóng tối, ánh mắt hai người gặp nhau, nhưng không ai nhìn rõ được nét mặt của đối phương, chỉ thấy được những đường nét mờ ảo.
Bật đèn để xem thì cũng được, nhưng cô nghĩ, với mối quan hệ này, bật đèn có lẽ sẽ khiến cả hai ngượng ngùng hơn. Thà rằng trong bóng tối, mọi thứ trở nên tự nhiên hơn.
Giọng cô nhỏ dần, như đang thì thầm:
“Vậy đụng tay đi. ”
So với bật đèn để chiêm ngưỡng, dường như đụng tay vẫn tốt hơn.
Chúc Tòng Duy cẩn thận suy nghĩ, sợ anh đột nhiên đổi ý. Bàn tay đã từng chạm vào cánh tay anh giờ từ từ lần xuống dưới, như đang tìm kiếm.
Cô không biết chính xác vị trí cơ bụng của anh ở đâu, chỉ có thể dò dẫm.
Anh cao gần một mét chín, chắc chắn cơ bụng sẽ nằm thấp hơn nhiều so với eo của cô. Vì thế, cô bắt đầu từ thấp hơn.
Ôn Trình Lễ cảm nhận được ngón tay cô chạm nhẹ qua mu bàn tay mình, rồi lướt đến phần dưới eo.
Cô đang lần mò một cách cẩn thận.
Nhưng với anh, mỗi lần ngón tay cô vô tình lướt qua, lại giống như một sự cố ý đầy táo bạo. Nếu không hiểu rõ ý định thực sự của cô, có lẽ anh đã không thể giữ bình tĩnh.
Anh hơi nín thở, rồi chính xác nắm lấy cổ tay cô.
“Em làm thế này, giống như đang cố ý trêu chọc anh vậy. ”
Chúc Tòng Duy vốn quen thuộc với cấu tạo cơ thể người, chỉ cần một lần chạm vào đã gần như xác định được vị trí. Cô đã gần chạm đến rồi.
Nhưng câu nói thẳng thừng của anh khiến ngón tay cô khẽ rụt lại.
Lòng bàn tay anh nóng bỏng, như thiêu đốt cổ tay cô, hơi ấm lan ra khắp cơ thể.
“… Vậy cũng không thể trách em. ” Giọng cô nhỏ nhẹ, như thể đang thầm thì.
Chỉ có thể trách anh, trách anh quá nhạy cảm mà thôi.
Nghĩ đến việc anh chỉ để cô chạm nhẹ mà đã không chịu nổi, tai Chúc Tòng Duy đỏ bừng, may mắn là trong bóng tối, anh không nhìn thấy.
Ôn Trình Lễ không nói gì, chỉ dẫn tay cô đặt lên phần bụng dưới của mình.
Đầu ngón tay cô chạm vào khối cơ rắn chắc, cảm nhận được những rãnh sâu trên bề mặt. Cảm giác đầu tiên là cực kỳ cứng cáp, sức mạnh như truyền qua làn da, rõ ràng không thể nhầm lẫn.
Cô vẫn chưa đếm được có bao nhiêu múi, nhưng khi bàn tay áp sát xuống, cảm giác cơ bắp còn bật ngược lại, khiến cô hơi giật mình.
Đây là lần đầu tiên Chúc Tòng Duy thực sự chạm vào cơ bụng của một người đàn ông còn sống. Công việc của cô từng tiếp xúc với cơ thể nam giới, nhưng đó đều là những người đã khuất, cô cũng không bao giờ để suy nghĩ mình đi xa hơn khi làm việc.
Lúc này, cô chỉ nghĩ: khi chạm vào thực sự rất thú vị.
Ngón tay cô bắt đầu di chuyển dọc theo các rãnh cơ, cẩn thận lướt qua từng đường nét, trong lòng âm thầm đếm. Một múi, hai múi…
Hai múi trên cùng gần sát ngực có phần ngắn hơn. Sức nóng từ cơ thể anh lan tỏa qua lòng bàn tay cô, như muốn truyền vào người cô.
Mỗi lần anh hít thở, phần cơ bụng dưới tay cô cũng nhấp nhô, tuy nhẹ nhàng nhưng đủ để cô cảm nhận được.
Anh khép mắt lại, im lặng cảm nhận sự mềm mại và nhẹ nhàng từ lòng bàn tay cô. Ngón tay cô đang tỉ mỉ khắc họa từng đường nét của cơ bụng anh. Với anh, mỗi lần chạm như vậy giống như một sự trêu chọc vô tình mà cố ý.
Cuối cùng, cô đếm được sáu múi.
Thân hình anh khỏe mạnh đến mức còn lộ cả cơ chéo bụng ngoài. Bốn từ “vai rộng eo thon” dường như được sinh ra để miêu tả anh.
Thật sự rất quyến rũ.
Chúc Tòng Duy hiểu rõ, những đường nét này có sức hấp dẫn lớn đến mức nào.
Cô cứ nghĩ sẽ có tám múi, nhưng khi tay cô lần sâu hơn xuống, cảm giác được những rãnh cơ hai bên càng hằn sâu, như có thể kẹp lấy tay cô.
Bên dưới, có một khối cơ lớn kéo dài về phía dưới nữa…
Một tiếng thở mạnh, trầm thấp vang lên từ anh.
Âm thanh đó khiến cô bừng tỉnh. Cô nhận ra mình dường như đã đi quá xa, suýt nữa chạm vào nơi không nên chạm.
Cô vội vàng dừng tay, không dám tiếp tục, nhưng vẫn không ngăn được cảm giác nóng rực trên mặt. Đầu ngón tay còn lưu lại cảm giác từ da thịt anh, trong lòng âm thầm mãn nguyện.
Hóa ra cảm giác chạm vào thật sự rất tuyệt, chẳng trách mọi người đều yêu thích. Giờ thì đến cô cũng bị cuốn hút rồi.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, cơ thể người đàn ông này lại giấu nhiều ưu điểm đến vậy. Ngoài đôi môi ngọt ngào dễ hôn, thì cơ bụng của anh đúng là một bất ngờ lớn.
“Đếm xong chưa?”
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên rất gần, như ngay trên đỉnh đầu cô.
Chúc Tòng Duy lúc này mới nhận ra mình đã vô thức tiến sát lại gần anh hơn, lại rụt mình vào trong chăn.
“Có bảy múi đó. ” Cô nhẹ nhàng nói, giọng nũng nịu: “Ôn tiên sinh hôm nay đúng là Bồ Tát sống, không hề keo kiệt chút nào. ”
“…”
Ôn Trình Lễ không mong đợi một lời khen như vậy. Anh nắm lấy tay cô, bắt đầu nghịch ngợm những ngón tay mềm mại của cô.
Anh hỏi, giọng bình thản nhưng đầy ẩn ý: “Thế cái này tính là tốt hay không tốt?”
Đây cũng là thứ đàn ông thích đem ra so sánh sao?
Chúc Tòng Duy chỉ nghĩ ngợi hai giây, sau đó trả lời: “Tất nhiên là tốt rồi. Trên mạng có người toàn cố gồng, hít một hơi để làm giả cơ bụng thôi. ”
Anh khẽ nhướng mày: “Xem nhiều quá nên phân biệt được rồi?”
Cô cảm thấy câu hỏi này chia làm hai vế. “Không liên quan đến việc xem nhiều hay ít, mà là do mắt nhìn thôi. ”
“Nhưng em vẫn chưa nhìn thấy của anh. ”
“Em vừa sờ rồi, so với nhìn còn rõ ràng hơn. ”
“Cũng đúng. ”
Anh bóp nhẹ lòng bàn tay cô, cảm nhận lớp da mềm mại. Cô nghi ngờ rằng anh chỉ thấy thú vị mà thôi.
Bàn tay cô ngứa ngáy, muốn rụt lại, nhưng nghĩ mình đã “ra tay” trước, để anh nghịch lại một chút cũng chẳng sao.
Chẳng bao lâu, anh sẽ cảm thấy chán.
Nhưng bất ngờ, anh lại hỏi:
“Nếu trên mạng có ‘Nam Bồ Tát’, vậy chắc cũng có ‘Nữ Bồ Tát’ đúng không?”
Tất nhiên là có, và Chúc Tòng Duy cũng thường xem. ‘Nữ Bồ Tát’ còn đẹp hơn nhiều so với ‘Nam Bồ Tát’. Gương mặt đẹp, dáng người hoàn hảo, trái lại, chất lượng ‘Nam Bồ Tát’ lại rất thất thường.
“Có chứ. ” Cô ngập ngừng, sau đó hỏi: “Anh muốn xem sao?”
Mặc dù hỏi vậy, nhưng thực ra Chúc Tòng Duy không thích đàn ông ngắm nhìn thân thể của phụ nữ khác. Nếu anh trả lời đồng ý, trong lòng cô chắc chắn sẽ giảm nhiều điểm thiện cảm.
Ôn Trình Lễ không hề có ý định chiêm ngưỡng cơ thể của người khác. Anh là người có đạo đức cao, đặc biệt là trong thời kỳ hôn nhân, điều đó càng không thể xảy ra.
Trong quan điểm của anh, việc xem video ‘đầy sống động’ của những người phụ nữ khác chẳng khác gì một dạng ngoại tình tư tưởng, điều mà anh xem là ranh giới không thể vượt qua.
“Không muốn. Điều đó đi ngược lại nguyên tắc của anh. ”
Nguyên tắc của anh?
Chúc Tòng Duy hài lòng với câu trả lời này. Cô vốn là người tiêu chuẩn kép, dù giữa họ chỉ là hôn nhân hợp đồng, việc anh giữ được những nguyên tắc như vậy vẫn khiến cô cảm thấy thoải mái.
Cô không ngần ngại dành lời khen ngợi: “Ôn tiên sinh thật sự rất có nguyên tắc, điều đó thật đáng quý. ”
Ôn Trình Lễ mỉm cười, giọng điệu trầm ấm pha chút hờ hững:
“Nếu Ôn phu nhân đồng ý làm nữ Bồ Tát của anh, điều đó sẽ không trái nguyên tắc. ”
Tác giả có lời muốn nói:
Người đàn ông của nguyên tắc – Ôn Tứ.
← Ch. 030 | Ch. 032 → |