Lo lắng
← Ch.65 | Ch.67 → |
Bạch Tiểu Đường không nói nên lời, xấu hổ đến mức ngồi không nổi, dứt khoát đứng dậy: "Tớ đi về..."
Nguyên Lân lần này không cảm thấy đau nữa, một bước nhảy xuống giường ôm eo Bạch Tiểu Đường ôm người trở về: "Đi đâu? Dù sao tôi một mình ở đây, cậu ngủ ở đây đi!"
Phòng bệnh của Nguyên Lân chỉ có một chiếc giường bệnh lớn, ở một bệnh viện thành phố như vậy hành lang đều chất đầy giường bệnh tràn ngập cảm giác đặc quyền, vô cùng đặc biệt.
Mà bà nội bên kia tuy rằng bởi vì thời gian nằm viện tương đối trùng hợp vừa vặn kế thừa giường bệnh của bệnh nhân xuất viện trước đó, không đến mức phải nằm ở hành lang, nhưng trong một phòng bệnh có ba bốn giường bệnh, người nhà và bệnh nhân còn phải chen chúc cùng một chỗ, Bạch Tiểu Đường mấy ngày nay đều nằm sấp bên giường bệnh của bà nội ngủ, mỗi ngày rời giường đều cảm giác xương người phải lắp ráp lại một lần.
Mà nhìn Nguyên Lân bên này, bởi vì là phòng bệnh đơn, giường bệnh so với phòng bệnh nhiều người lớn hơn gấp đôi, thoạt nhìn là một cái giường đơn rất bình thường, cũng không cần chen chúc, hai người ngủ thật đúng là vừa vặn.
Nhưng Bạch Tiểu Đường không thể ở đây, bà nội bên kia cần chăm sóc rất nhiều thứ. Cô lắc đầu: "Tớ phải về phòng bệnh của bà nội, cậu nghỉ ngơi cho tốt."
Nguyên Lân nào nỡ cứ như vậy thả thỏ con vừa hôn xong, tay kia vừa nghe cô muốn đi, quấn eo cô càng chặt hơn: "Vậy nằm cùng tôi một lát đi."
Bạch Tiểu Đường vẫn lắc đầu: "Đợi lát nữa bà nội muốn đi vệ sinh tớ phải đi đỡ ống dẫn niệu, cậu đừng làm loạn được không."
"Vậy thì...." Nguyên Lân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trong lòng khó chịu: "Tối nay cậu ngủ ở đây, tôi đi chăm bà nội"
Cũng không biết mấy ngày cô không ngủ ngon trên giường, đều do chó già kia ép.
Bạch Tiểu Đường vừa nghe vậy vui vẻ: "Cậu đang nói linh tinh gì đấy, cậu cũng không biết những thứ kia phải làm như thế nào, giao bà nội cho cậu tớ mới không yên tâm"
Nguyên Lân hiện tại đã đau đầu, anh nghẹn một lúc, trong đầu nghĩ phải làm sao bây giờ, đã bị Bạch Tiểu Đường kéo tay đè anh trở lại giường.
"Cậu ngủ đi, đừng chạy loạn, đừng để người ta lo lắng nữa có được không."
Cô có lẽ lại bị Nguyên Lân làm cho bất lực, nhưng vẫn thuận miệng giảng đạo lý với anh, giọng điệu nhẹ nhàng như có thể lấy sợi dây thép cứng rắn rèn thành sợi chỉ mềm mại.
Nguyên Lân vốn không tin cái gì lấy mấy chiêu trò mềm mỏng này, kết quả vừa nghe cô nói như vậy, đã ngồi dậy lại nằm trở về.
"Chỉ có chút vết thương ngoài da này, hai ngày tôi sẽ không sao rồi... Cậu lo lắng cái gì"
Cái gì mà vết thương ngoài da chứ... Bạch Tiểu Đường nhìn trên tay và chân anh đều đã có mấy tấm nẹp cố định, chắc nhẹ nhất là cấp bậc bong gân lệch vị trí, dù thế nào cũng phải dưỡng một hai tháng
"Vậy tớ ngồi ở đây chờ cậu ngủ rồi đi, cậu đừng chạy loạn khắp nơi nữa."
Lời đã nói đến mức này, Nguyên Lân cũng không còn cách nào khác, cũng may một ngày này anh quả thật cũng là sức cùng lực kiệt, lúc nhìn Bạch Tiểu Đường trong lòng kiên định, vừa chợp mắt không mở nữa.
Bạch Tiểu Đường rón rén tắt đèn đẩy cửa ra ngoài, rồi lại ngoài ý muốn nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục giày da ngồi ngoài cửa. (E b o o k T r u y e n. N e t)
"Nguyên Lân cậu ấy đã ngủ..." Bạch Tiểu Đường nhìn Nguyên Lãng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Ngày mai ngài có thể đến gặp cậu ấy."
Bây giờ thời gian cũng rất muộn, đã sớm qua thời gian Bạch Tiểu Đường bình thường ngủ, nhưng Nguyên Lãng trông không buồn ngủ tí nào, ánh mắt trong suốt sáng ngời: "Được, đêm nay thật sự làm phiền em rồi"
Nói xong anh ta đứng dậy đi vào thang máy cùng Bạch Tiểu Đường.
Phòng bệnh của Nguyên Lân ở tầng hai mươi, cao hơn bà cụ tám tầng, trong quá trình chờ thang máy Bạch Tiểu Đường xuyên qua cửa gương thang máy nhìn Nguyên Lãng tỉ mỉ bên cạnh, trong lòng than thở sự chênh lệch quá lớn giữa hai anh em này, thì nhìn Nguyên Lãng cười mở: "Tôi và cậu ấy không giống nhau chút nào, đúng không?"
Có lẽ không chỉ một người nói như vậy. Bạch Tiểu Đường cúi đầu xuống, có hơi xấu hổ: "Bởi vì ngài trông rất ổn trọng..." Cùng Nguyên Lân khắp nơi đều dùng nắm đấm giải quyết sự việc đúng là hai thái cực
"Chắc là bởi vì tôi với cậu ấy cùng cha khác mẹ, từ nhỏ cũng không lớn lên cùng nhau đi." Thái độ của Nguyên Lãng ngược lại rất bình tĩnh: "Cậu ấy là con của bố tôi và mối tình đầu, mấy năm trước mối tình đầu của bố tôi vì tai nạn mà qua đời, bố tôi mới đón cậu ấy về."
Chuyện xưa của người giàu quả nhiên rất... Rất phức tạp
← Ch. 65 | Ch. 67 → |