Truyện:Cấm Tình - Chương 72

Cấm Tình
Trọn bộ 88 chương
Chương 72
0.00
(0 votes)


Chương (1-88)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tình yêu của hắn, ngay từ đầu đã trầm trọng làm tôi không thở nổi, sao có thể khiến tôi tiêu tan. Hắn không biết biểu đạt lại đem người khác bức đến vách đá, biến tôi thành tội nhân, muốn tôi thông cảm như thế nào đây? Hắn thực sự không muốn thương tổn tới tôi, nhưng lại khiến tôi mình đầy thương tích, cái gọi là tình yêu của chúng tôi lại hủy diệt mạng sống của những người khác, như vậy, chúng tôi còn có thể biện minh điều gì?

"Mẹ, con biết, con sẽ cân nhắc một chút!" Nhưng vì không muốn làm cho Đường mẫu thất vọng, tôi vẫn gật đầu.

"Mẹ. Con vào làm việc đây!" Tôi nhìn đồng hồ, đã đến lúc đưa bệnh nhân ra ngoài phơi nắng.

"Vậy con đi trước đi, mẹ sẽ ở đây với cậu một lát!" Đường mẫu thản nhiên cười, vỗ nhẹ tay tôi."Đừng gắng sức quá!"

"Vâng, mẹ!"

"Tiểu Ân, còn nhớ không? Đây là hoa bách hợp em thích nhất!" Giọng nói quen thuộc khiến tôi tò mò dừng bước, là truyền ra từ phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, nơi này đều là bệnh nhân tinh thần chịu kích thích quá mãnh liệt trở nên điên loạn, Đường Tỉ Lễ cũng là ở nơi này, chỉ là... giọng nói này?

Đây là bạn của Lí Thịnh Mân? Cửa mở một nửa, giúp tôi nhìn rõ bệnh nhân đang nằm trên giường, đó là một cô gái thanh lệ, ngũ quan thanh tú, phấn điêu ngọc mài, làm cho người ta yêu mến, chỉ là biểu tình trên mặt ngây dại, nằm ở đó, nếu không phải cô ấy mở to hai mắt, căn bản là không cảm giác được chút hơi thở của người còn sống.

Bằng trực giác, tôi cũng đoán được. Lí Thịnh Mân bỗng nhiên ngẩn người, bỗng nhiên bi thương đều là vì người con gái này. Giữ hai người họ...

Lúc này, Lí Thịnh Mân đưa lưng về phía tôi, nhẹ nhàng nắm bàn tay cô gái ấy, dịu dàng trò chuyện, tôi có thể tưởng tượng lúc này trong mắt anh hiện lên chân tình. Thấy người mình yêu biến thành như vậy, đau khổ nhất không phải bệnh nhân, mà là người tỉnh táo, bởi vì họ phải một mình đối mặt với sự thật tàn khốc.

"Tiểu Ân, muốn ăn hoa quả không?" Lí Thịnh Mân đứng lên, xoay người, đến một bên cầm lấy hoa quả, mà động tác của anh cũng làm tôi thấy rõ mặt... Mặt anh... Thấy rõ khuôn mặt của Lí Thịnh Mân, thân thể tôi nhanh chóng run lên, che miệng lại, đây là...

Trên mặt Lí Thịnh Mân tất cả đều là vết bầm tím, rõ ràng anh bị người khác đánh, vết thương đáng sợ hằn trên mặt. Tôi cắn chặt môi, không cần nghĩ cũng biết là ai, là ai!

Đường Diệc Diễm, đây là hắn giải thích rồi sau lưng cảnh cáo sao? Quả thực không thể nói lý!

Tôi tạm bỏ công việc, phẫn hận lao ra khỏi cửa bệnh viện.

"Tiểu Phi... Tiểu Phi!"

Muốn tôi nghĩ thế nào, muốn tôi làm thế nào, Đường Diệc Diễm, hắn không nên đối với tôi như vậy, muốn bức điên tôi phải không?

"Phu nhân!" Khi tôi chạy vào đại sảnh Đường Triển, tất cả mọi người đều cung kính hành lễ với tôi, tất cả đều là nhờ phúc của hắn. Hiện tại, thân phận cao quý tổng tài phu nhân khiến tôi ở trong này là "dưới một người, trên vạn người"!

Nhưng tôi biết, ánh sáng lóng lánh như vậy, chỉ là bởi vì Đường Diệc Diễm, không có Đường Diệc Diễm, tôi không là cái gì cả. Giá trị của tôi thể hiện ở trong này chỉ có thể là vì Đường Diệc Diễm! Ấn nút thang máy, tôi thậm chí không để thư ký thông báo đã xông vào văn phòng của Đường Diệc Diễm.

"Đường Diệc Diễm!" Tôi giận dữ hét lên với hắn đang ngồi trên ghế da, thư ký sợ hãi tiến vào, khó xử nhìn Đường Diệc Diễm, hắn hướng về phía cô ấy phất phất tay, cô ấy lập tức cung kính lui ra ngoài.

"Có chuyện gì sao? Hôm nay lại hưng trí tới đón anh tan làm à?" Đường Diệc Diễm chậm rãi ngẩng đầu, hai tay nắm trước mặt, mỉm cười nhìn tôi. Thấy tôi phẫn nộ như thế, hắn còn có tâm tình nói giỡn?

"Tại sao anh tìm người đánh Lí Thịnh Mân?" Tôi đi thẳng vào vấn đề, cũng không có thời gian vòng vo với hắn, hắn quả thật là người chu toàn!

"Không phải hai người không thường xuyên gặp mặt sao? Hai người mỗi lần đều là tình cờ, không phải sao? Thế nào, mới bị đánh đã biết rồi à? Là hắn kể cho em phải không?" Đường Diệc Diễm mỉa mai nhướng mày, khóe miệng cong lên mang theo quỷ dị.

Đúng vậy, không hẹn trước, lại trùng hợp như vậy, hắn đã biết sự thật, tôi cũng không muốn giải thích.

"Đường Diệc Diễm, anh thật sự quá vô sỉ! Người ta trêu chọc anh ư? Anh quả thực chính là ác bá! Anh dựa vào cái gì mà làm như vậy?"

"Dựa vào cái gì? Là em lừa gạt anh trước!" Đường Diệc Diễm tức giận, bàn tay siết chặt đập mạnh lên bàn, sắc mặt nhanh chóng biến đổi, trừng mắt nhìn tôi."Anh vừa sai người dạy bảo hắn, em đã lập tức chạy đến đây khởi binh vấn tội, hãy nhớ rõ em là vợ của anh! Vì người ngoài mà muốn tranh cãi với anh sao?"

"Anh quả thực không thể nói lý, tại sao anh luôn tự cho là đúng như vậy, có phải sau này tôi gặp những người đàn ông khác, nói chuyện nhiều một chút, anh đều sẽ dạy bảo chút ít phải khôn?" Vô lại!

"Nếu như vậy có thể khiến em nhớ kỹ, có gì không thể chứ!"

"Đường Diệc Diễm!" Tôi tức giận đến nỗi cả người phát run, tại sao đến hôm nay tôi mới hiểu được, căn bản không nên đối với hắn có một chút mềm lòng, hắn từ đầu tới cuối đều là ma quỷ! Là ác ma!

"Được lắm, bây giờ tôi sẽ đi, xem anh có bản lĩnh gì!" Tôi không cam lòng yếu thế, bỏ đi, phẫn nộ nhìn hắn chằm chằm.

"Diệp Sương Phi, chỉ cần em dám làm, tôi dám thay em cắt sạch mấy cái đuôi!"

"Đường Diệc Diễm, anh vô sỉ!" Biết hắn tuyệt đối không nói đùa."Được, Đường Diệc Diễm, sau này tôi sẽ vĩnh viễn làm như câm điếc, như nguyện vọng của anh!"

"Không sao cả, em muốn như thế nào đều được!"

Đủ, tất cả đều đủ!

Người một nhà không nói gì ngồi cùng nhau, tự động ăn cơm, chỉ có thanh âm nha nha ngẫu nhiên của Tinh Vũ mới làm cho không khí tĩnh mịch có chút sức sống, tôi thường dừng lại đút cơm cho Tinh Vũ, thằng bé hiện tại đã có thể nuốt một ít thức ăn cứng, cũng bắt đầu nói nhiều hơn, miệng y y nha nha nói thứ ngôn ngữ không ai hiểu. Sau ngày tranh cãi đó, tôi làm theo những gì tôi đã nói, tôi không cùng Đường Diệc Diễm nói một câu, chúng tôi tựa như hai người xa lạ không quen biết, tuy rằng ở cùng tầng, cùng nhau ăn cơm, sống cùng nhau, ngủ trên cùng một chiếc giường, thân thể dây dưa, nhưng đã dựng một bức tường thật lớn giữa hai trái tim.

Ngôi nhà này vĩnh viễn trải rộng bầu không khí áp lực.

Từng khát khao cuộc sống tốt đẹp, mà giờ đã trở nên không có ý nghĩa.

Tôi ôm Đường Tinh Vũ đứng trên sân thượng, phong cảnh bên ngoài đẹp đẽ, gió nhẹ ấm áp. Bởi vì tiền tài, bởi vì Đường Diệc Diễm, hôm nay tôi có thể đứng ở chỗ này, toàn thân cao thấp đều là đồ cao cấp do hắn mua cho, ngay cả con trong lòng cũng vậy, vô tình, tôi đã thành con rối của hắn, trước đó, vất vả như vậy muốn cùng nhau ở một chỗ, mà hiện tại... Sau khi tất cả dần phơi bày, mọi thứ trở nên đau khổ quá, cuộc sống... còn có ý nghĩa gì?

Diệp Sương Phi, mày rốt cuộc là cái gì, mày rốt cuộc muốn thế nào? Đã bị lạc, rốt cuộc tìm không thấy! Tìm không thấy chính mình!

Dựa vào Đường Diệc Diễm, tôi mới có thể tồn tại, phải gắn liền với hắn, với sự lựa chọn này!

Hôm nay chính là sự trừng phạt ông trời dành cho chúng tôi!

Tinh Vũ, con mau lớn lên đi, mẹ chỉ muốn nhìn thấy con khỏe mạnh, vui vẻ trưởng thành!

Mẹ... Mẹ chỉ có con!

Tôi ôm chặt con, lặng lẽ khóc, khống chế không được sự run rẩy của thân thể, có thể thế nào, rốt cuộc muốn thế nào mới có thể giải thoát? Thật sự quá mệt mỏi, khiến cuộc sống biến thành bi ai, sao vẫn còn sống? Trước đây tôi cũng từng nghĩ đến cái chết, nhưng bởi vì ba mẹ, bởi vì không cam lòng, mà bây giờ, vướng bận càng nhiều, tôi biết giải thoát như thế nào đây? Tất cả những điều này có thể nói là do tôi gieo gió gặt bão không?

"Thiếu phu nhân!"Người giúp việc gọi, tôi quay đầu, che giấu sự bị thương trên mặt. "Vú Trương?"

"Thiếu phu nhân!" Vú Trương co quắp liếc tôi một cái."Phu nhân... Thật ra tôi..."

"Vú Trương, thấy bác tận tâm chiếu cố Tinh Vũ, tôi đã sớm xem bác như người một nhà, có gì cứ nói!" Nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi muốn nói lại thôi của bác ấy, bác ấy băn khoăn điều gì, muốn nói cho tôi biết chuyện gì sao?

Hiện tại còn có cái gì có thể làm tôi kinh ngạc chứ? Đường Diệc Diễm đã sớm khiến cho trái tim của tôi trở nên nguội lạnh!

"Thiếu gia... Thiếu gia... Thiếu phu nhân!" Vú Trương nhất thời kích động không thôi, nhanh chóng quỳ xuống trước mặt tôi, nước mắt rơi đầy mặt.

"Vú Trương!" Tôi hoảng hốt, vội vàng muốn đỡ bác ấy dậy, nhưng vì trong lòng có con, chỉ có thể lo lắng nhìn bác ấy."Bác cứ đứng lên rồi nói Vú Trương!"

"Phu nhân... chuyện này... thật ra... Tôi thật sự không còn cách nào, thiếu gia... thiếu gia... Mỗi ngày, mỗi ngày, thiếu gia đều bảo tôi nấu chè hạt sen cho thiếu phu nhân... Chè hạt sen... !" Vú Trương đứt quãng nói, không ngừng nức nở.

Chè hạt sen? Trái tim tôi trầm xuống, trực giác biết vú Trương muốn nói chuyện gì, tôi sững sờ ở đó, quên cả nhúc nhích.

"Phu nhân, thiếu gia bảo tôi mỗi ngày bỏ một ít thuốc bột trong chè hạt sen của phu nhân... Mấy hôm trước, tôi không nhịn được, cầm thuốc bột đi kiểm tra... Kết quả... Bác sĩ nói cho tôi biết, nếu trường kỳ dùng loại thuốc này sẽ làm tinh thần con người trở nên uể oải, thậm chí là... Là...."

"Là... Não bộ bị tổn thương... Mất trí nhớ!" Vú Trương nghẹn ngào nói xong, sớm đã khóc không thành tiếng."Tôi đã lớn tuổi, có thể nào tạo nghiệt như thế!"

Thuốc tinh thần? Mất trí nhớ?

Như thế nào... Như thế nào... Não bộ đã bị tổn thương?

... Đường Diệc Diễm, hắn muốn thế nào? Hắn thế dám... !

Thật là bất khả tư nghị, thật là điên cuồng! Đường Diệc Diễm, đây là cách của hắn, bây giờ ngay cả tư tưởng của tôi, hắn cũng muốn khống chế sao? Ha ha ha... Thật sự rất buồn cười... Buồn cười! Hắn thà rằng yêu một khối thân thể không có linh hồn ư?

"Vú Trương, mang chè hạt sen tới đi! Nếu không, sẽ bị thiếu gia phát hiện!" Lát sau, tôi bình tĩnh nói, làm bộ như sự việc không liên quan đến mình. Được rồi, muốn thế nào sẽ thế ấy! Tôi đã không thể thoát khỏi, sao không thuận theo!

"Nhưng phu nhân!"

"Đi đi!"

Tôi bưng chè hạt sen, gõ cửa thư phòng.

"Vào đi!" Giọng nói lạnh như băng.

Tôi mở cửa phòng. Thấy tôi, Đường Diệc Diễm rõ ràng là lắp bắp kinh hãi, thậm chí quên cả buông bút trong tay. Hắn nhìn tôi, ánh mắt đánh giá nhìn đến bát chè tôi bưng trên tay, quái dị lóe ra một chút.

Tôi buồn cười mím môi, thong thả đi đến trước mặt Đường Diệc Diễm, ngồi xuống ghế sôpha, nhìn hắn, yên lặng bưng bát chè hạt sen lên, ngửa đầu, tay khẽ nâng, đưa chè hạt sen đến bên miệng, một giọt cũng không chừa, từ đầu tới cuối tôi đều nhìn hắn, cười.

Đường Diệc Diễm, cảm ơn "đại lễ" của anh!

Thân mình Đường Diệc Diễm run lên một chút, ánh mắt nhìn tôi lóe ra. Thế nào, hắn cũng biết áy náy sao? Lúc sai người khác làm chuyện tàn nhẫn kia, sao hắn không có cảm giác? Chẳng trách, hắn chưa bao giờ nhìn tôi ăn chè hạt sen! Hóa ra, hắn cũng sợ, sợ tận mắt thấy tôi bị hắn từng bước một hủy hoại như thế nào.

Đặt chén lên bàn, tôi vẫn nhìn chằm chằm Đường Diệc Diễm, cũng không nói một câu, thấy khoé miệng của hắn hơi run rẩy: "Em có việc gì à?"

Tôi hừ lạnh, không trả lời, đứng lên, xoay người đi ra ngoài.

"Diệp Sương Phi!" Phía sau, giọng Đường Diệc Diễm run nhè nhẹ. Nhưng tôi không quay đầu, bước đi thật nhanh, Đường Diệc Diễm, tôi sẽ như anh mong muốn, từng bước từng bước hủy diệt chính mình!

Từ lần đó, Đường Diệc Diễm không còn sai vú Trương nấu chè cho tôi nữa, là lương tâm trỗi dậy, hay là lại thay đổi mưu kế, tôi cũng không muốn biết. Không sao cả, muốn như thế nào cũng được! Cuộc sống không có chờ đợi, làm sao còn hơi sức để ý cái gì là đau khổ?

Hôm nay, nhận được điện thoại của mẹ, tôi vội vã chạy tới trại an dưỡng của Đường Tỉ Lễ, nghe giọng của mẹ dường như rất gấp, dường như đã xảy ra chuyện gì. Lúc mang túi đi ngang qua thư phòng, nghe bên trong truyền ra thanh âm, tôi dừng chân lại, cửa thư phòng hé mở một chút, Đường Diệc Diễm hôm nay không đến công ty ư? Sao hắn lại tự tin như vậy, cửa cũng không khóa? Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa khép hờ ra, nhìn trên màn hình xuất hiện khuôn mặt tôi đã quá quen thuộc, Giang Minh!

Trên màn hình hiện rõ khuôn mặt của Giang Minh, còn Đường Diệc Diễm đang quay lưng về phía tôi, ngồi trên sô pha cầm điều khiển, tiếng nói rõ ràng của Giang Minh từ trong TV truyền đến.

Lúc trước nói cái gì tôi không biết, nhưng cuối cùng tôi vẫn tinh tường nghe được thanh âm như nguyền rủa của Giang Minh.

"Đường Diệc Diễm, một ngày nào đó, ta sẽ bắt ngươi phải trả giá tất cả, ta sẽ báo thù cho Qua Nhan, các người hãy chờ đó, các người vĩnh viễn sẽ không hạnh phúc!"

Không đợi hắn nói xong những lời còn lại, Đường Diệc Diễm đã phẫn nộ đứng dậy, nhanh chóng cầm điểu khiển ném về phía bức tường.

Vĩnh viễn sẽ không hạnh phúc! Đúng vậy, chúng tôi đã sớm không có hạnh phúc. Còn cần phải lo lắng về lời nguyên rủa của hắn hay sao? Giang Minh, hắn muốn làm gì, phải báo thù như thế nào, tôi đã không quan tâm. Ngay từ đầu, trận tranh đấu này đã không thể chấm dứt. Có lẽ họ sẽ lại lục đục giống như trước, nhưng không tính toán đã làm tổn thương biết bao nhiêu người, bởi vì trong trận chiến của họ, tất cả mọi người đều phải hy sinh, trừ tôi, mạng sống này, ai muốn, tôi đều sẵn sàng cho!

Tôi buồn cười lắc đầu, nhẹ nhàng khép cửa lại, một chút cũng không thèm để ý bên trong long trời lỡ đất. Tôi nhìn đồng hồ, nguy rồi, muộn mất, mẹ nhất định đang sốt ruột chờ!

Tôi vội vàng xuống lầu, gọi một chiếc xe taxi. Đúng vậy, cũng không để ý thì sợ gì báo thù, cho dù Giang Minh hết hy vọng, còn có nhiều Giang Minh khác muốn lật đổ Đường Diệc Diễm, hắn một ngày còn đứng ở vị trí hôm nay, chiến tranh một ngày sẽ không chấm dứt! Đúng rồi, còn cả Phác Mĩ Thiện, vị hôn thê trước kia của Đường Diệc Diễm, tôi nghĩ cô ta cũng sẽ không từ bỏ ý đồ! Hiện tại vẫn không thấy động tĩnh, chỉ sợ cũng là chờ cơ hội để đánh trả, giống như Đường Diệc Diễm trăm phương ngàn kế đoạt lấy tập đoàn của ông mình trong ba năm, giống như Giang Minh dùng bề ngoài như bất cần đời để che giấu dã tâm của mình.

Cho nên, Giang Minh, báo thù cũng tốt, tranh đấu cũng thế, tôi không để ý!

Cho dù hắn có thể đoạt lại tất cả thì thế nào, điều đó cũng không quan trọng nữa, tranh đấu này thực sự đã không còn là chuyện liên quan đến tôi!

Đi tới trại an dưỡng, tôi lập tức nghe thấy sự ồn ào bên trong, một đám người đang khẩn trương, còn y tá, bác sĩ cũng ở trong đó, xảy ra chuyện gì ròi? Tôi cuống quít tìm Đường mẫu, lo lắng gọi điện thoại.

"Tiểu Phi!" Phía sau vang lên tiếng gọi của Đường mẫu

"Mẹ!" Tôi xoay người, lập tức nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Đường mẫu, tập tễnh bước về phía tôi.

"Mẹ... sao vậy?"

"Cậu... Cậu... Vừa rồi... Vừa rồi cậu..." Đường mẫu thở hổn hển, nói còn chưa hết, nước mắt đã rơi xuống.

"Cậu không biết làm sao, bỗng nhiên phát điên. Mẹ rất sợ, lại không biết....

"Con biết rồi, mẹ đừng lo lắng, chúng ta đi tìm trước đã!" Tôi trấn an Đường mẫu, bà dẫn tôi đến phòng bệnh, từ xa chợt nghe thấy tiếng kêu gào, còn cả bác sĩ và y tá bối rối ra ra vào vào.

Đến gần, bốn năm người đang ba chân bốn cẳng cột Đường Tỉ Lễ vào trên giường, Đường Tỉ Lễ bị trói, liều mạng giãy dụa, khán cự, hai mắt đỏ bừng, gào thét, tru lên!

"Dừng tay, dừng tay, các người dừng tay, buông cô ấy ra!" Đường Tỉ Lễ tê tâm liệt phế kêu thét, ánh mắt kích động. Đôi mắt sưng đỏ ràn rụa nước mắt, máu chảy đầy tay hắn cũng không buông tha, vẫn gầm rú."Buông cô ấy ra, buông cô ấy ra... Không... Không!"

Tôi đương nhiên biết hắn nhìn thấy gì, cơn ác mộng cả đời của hắn.

Bác sĩ ấn cánh tay của hắn, muốn tiêm cho hắn một mũi thuốc an thần, nhưng lại lần lượt bị hắn phản kháng đá văng ra. Hắn càng không ngừng kêu gào, bộ dáng thê lương làm cho người xem không khỏi đau lòng chua xót.

Biết rõ hắn không đáng được thông cảm, nhưng hiện tại, tôi vẫn không thể không rơi nước mắt, đúng vậy, tra tấn lớn nhất trong đời người không ngừng lặp lại, cơn ác mộng khủng khiếp nhất của mình.

"Tiểu Phi, Tiểu Phi!" Đường mẫu nhìn bộ dáng cuả em trai mình, khóc không thành tiếng, thân mình vô lực dựa vào tôi. Tôi ôm chặt thân thể của bà, an ủi bà, chính tôi cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng của Đường Tỉ Lễ, đành nhắm mắt lại.

Toàn bộ kéo dài hơn nửa giờ, bác sĩ mới thuận lợi tiêm thuốc an thần cho Đường Tỉ Lễ. Nhìn hắn lặng lẽ nằm trên giường, ánh mắt trở nên ngây dại.

Thật ra có đôi khi, nhớ rõ sự thật cũng không phải là một chuyện tốt. Ít nhất đối với Đường Tỉ Lễ, đối với tôi cũng vậy!

"Tiểu Phi, mẹ thật sự bắt đầu do dự, có lẽ thật sự không cần chữa trị hoàn toàn cho cậu, nhưng..." Đường mẫu ngồi bên cạnh tôi thì thào nói."Hiện tại phải làm sao bây giờ, bác sĩ nói, ban đầu mất trí nhớ, nhưng bây giờ lại bắt đầu làm cho cậu ấy có khuynh hướng bạo lực, điều này chúng ta cũng không ngờ đến, hôm nay qua đi, không biết ngày sau sẽ thế nào...

"Mẹ!" Tôi cũng không biết phải an ủi bà như thế nào, thực sự, đây là một vấn đề nan giải. Phục hồi như cũ có lẽ đối với Đường Tỉ Lễ thực sự quá đau đớn. Trong khi đó, tuy rằng điên dại làm cho những người bên cạnh hắn khó chịu, nhưng hắn sẽ không đau khổ!

"Mẹ, cứ thuận theo tự nhiên thôi!" Hiện tại, hãy để cho ông trời quyết định đi!

Đường mẫu khẽ gật đầu, lau nước mắt nơi khóe mắt."Tiểu Phi, cảm ơn con!"

"Mẹ, chúng ta là người một nhà, cần gì phải khách sáo như vậy? Mẹ mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi, con sẽ tạm thời chăm sóc cậu!" Tôi nhìn Đường Tỉ Lễ, đưa Đường mẫu đến nghỉ ngơi ở một phòng bệnh chăm sóc đặc biệt khác.

"Nhưng... về muộn, Diệc Diễm có thể hay không..."

"Không sao, mẹ trước nghỉ ngơi một chút đi!" Tôi đỡ bà lên giường, đắp chăn cho bà.

Dường như là quá mệt mỏi, một lát sau, Đường mẫu nặng nề ngủ, tôi thở dài, lặng lẽ ngồi một bên, lấy di động gọi điện về nhà, nói với vú Trương, tôi cùng bạn học ăn cơm chiều, cũng không đợi sự đồng ý của Đường Diệc Diễm đã cúp máy, không muốn băn khoăn nhiều như vậy, hắn sẽ cáu giận, sẽ miên man suy nghĩ, đằng nào buổi tối cũng gặp, đến lúc đó nói sau cũng được!

Cúp máy, tôi cảm giác được một đạo ánh mắt cực nóng, vội ngẩng đầu, Đường Tỉ Lễ đang nhìn tôi, ánh mắt kia... nhìn thẳng vào ánh mắt ấy khiến cho tôi cảm thấy rùng mình. Là run rẩy, ánh mắt hắn không giống vừa rồi, mà là chuyên chú nhìn tôi, sáng ngời, thậm chí, tôi có cảm giác hắn đã trở lại là Đường Tỉ Lễ của trước đây, loại cảm giác này... Tôi nhíu mi nhìn Đường Tỉ Lễ, hô hấp trở nên dồn dập, hắn... hắn.

"Diệp Sương Phi!" Quả nhiên, Đường Tỉ Lễ phun ra vài từ, thân thể của tôi run lên, e sợ nhìn hắn.

"Diệp Sương Phi, Diệp Sương Phi!" Hắn không ngừng lặp lại tên tôi, giống như ma chú. Tôi đứng lên, hoảng sợ nhìn hắn, hắn vẫn tiếp tục nói: "Diệp Sương Phi... Diệp Sương Phi..." Tiếng nói dần dần trở nên nhanh hơn, càng không ngừng vờn quanh tai, làm tôi choáng váng!

Đừng gọi, không cần gọi! Tôi bịt tai lại. Ánh mắt Đường Tỉ Lễ lại bắt đầu trở nên điên loạn, những từ trong miệng hắn ban đầu là rõ ràng, giờ đã bắt đầu trở nên mơ hồ, từ hò hét biến thành thì thào. Cuối cùng, sự âm hàn trên mặt hắn rút đi, biến thành biểu tình hề hề đáng thương, nước mắt đảo quanh, giống đứa trẻ bị bắt nạt, vô hại nhìn tôi "Buông ra... Đau quá!" Hắn mở miệng, giật giật khuỷu tay bị trói."Đau quá, đau quá!"

Tôi thật sự hoang mang, hắn rốt cuộc là hồi phục, hay là nghiêm trọng hơn? Tôi phòng bị nhìn hắn, biểu tình của Đường Tỉ Lễ làm cho người ta thương hại, hắn không ngừng muốn cởi dây trói ở khuỷu tay, tiếng kêu khe khẽ mà đau đớn. Tôi nghĩ có lẽ hắn thật sự rất khó chịu. Trước kia, hắn không giống đứa nhỏ, làm sao có thể đánh lừa?

Tôi ngờ vực nhìn hắn thật lâu, xác định là hắn không giả ngây giả dại, mới cởi bỏ dây thừng trói chân tay của hắn.

"Đi ra ngoài, đi ra ngoài!" Đường Tỉ Lễ vừa được tự do tay chân, bèn chỉ ra bên ngoài bệnh viện, muốn đi ra ngoài một chút.

Đi ra ngoài? Nhưng vừa rồi hắn còn... nhớ rõ bác sĩ vừa mới cảnh báo, nói tính cách bây giờ của hắn có phần nguy hiểm, vẫn là không nên mạo hiểm thì tốt hơn.

"Hiện tại không thể đi đâu, bằng không y tá sẽ trói ông lại!"

"Tôi không muốn!" Đường Tỉ Lễ lập tức sợ tới mức vung tay lên, ngoan ngoãn lui vào giường."Không đi ra, không đi ra!"

"Vậy mới đúng!" Nhìn bộ dáng giống trẻ con của hắn, tôi lắc đầu, dùng khăn tay xoa xoa khuỷu tay sưng đỏ của hắn. Thật là thiên biến vạn hóa, chúng tôi từng có thù hận sâu như biển, hiện tại lại ở chung? Không cần quá cố chấp!

Đường Tỉ Lễ ở trên giường nhàn nhã náo loạn một hồi, không biết có phải tác dụng của thuốc an thần hay không, hắn bắt đầu ngáp liên tục, toàn bộ thân mình cao lớn cuộn lại ở trên giường."Nước, uống nước!" Hắn chỉ vào bình nước bên cạnh tôi, tôi xoay người rót nước cho hắn. Thật sự giống như một đứa nhỏ!

Tôi cười, xoay người lại, không biết khi nào thì Đường Tỉ Lễ ở trên giường đã đi tới bên cạnh tôi, mà ánh mắt của hắn...

Crypto.com Exchange

Chương (1-88)