Truyện:Cấm Tình - Chương 71

Cấm Tình
Trọn bộ 88 chương
Chương 71
0.00
(0 votes)


Chương (1-88)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Linh linh..."Lúc di động vang lên, không cần nghĩ cũng biết là ai.

"Duyệt Duyệt, hôm nay trở về nhà sớm một chút, anh đã hỏi bác sĩ rồi, ba có thể xuất viện, buổi tối anh sẽ đi đón ba mẹ! Em ở nhà chuẩn bị một chút nhé!"

"Được!" Có lẽ ba mẹ sớm rời đi cũng không phải là một ý tưởng tồi!

Kết thúc cuộc gọi, tôi nhìn Đường mẫu."Mẹ, con có việc phải đi trước!" Tôi đứng lên, nhìn Đường Tỉ Lễ đang "vui vẻ" ở một bên."Chuyện của cậu, con sẽ không nói, có thời gian rảnh, con sẽ liên lạc với mẹ sau!"

Đường mẫu gật đầu, trên mặt hiện lên một chút buồn bã, thở dài, bước đến, kiên nhẫn nói gì đó với Đường Tỉ Lễ, hắn ta giống như một đứa trẻ mân mê miệng, phủi phủi, lực mạnh đến nỗi suýt nữa làm Đường mẫu ngã sấp xuống.

"Mẹ!" Tôi cuống quít chạy tới, đỡ lấy thân mình lảo đảo của Đường mẫu. Đường mẫu lắc đầu, cười với tôi: "Không sao, cậu vẫn như vậy!"

"Mẹ, cho dù cậu như bây giờ... Nhưng cậu vẫn là một người đàn ông trưởng thành có sức khỏe, mẹ phải cẩn thận, nếu không, chúng ta tìm riêng một người chăm sóc cho cậu!"

"Không cần... Tiểu Phi, nhiều người nhiều miệng, nếu để Diệc Diễm biết..." Đường mẫu biến sắc, kích động xua tay! Thấy bà ấy kinh hoàng như thế, tôi đành thỏa hiệp: "Con biết rồi, về sau sẽ nói, con đi đây, mẹ!"

Đúng vậy, hiện tại chúng tôi đều phải trốn tránh một người, một người tôi yêu... chồng tôi!

Buổi tối, Đường Diệc Diễm bảo người giúp việc chuẩn bị bữa tối thật phong phú, ba mẹ rất vui vẻ, ba dường như đã quên hết việc bị gãy chân, cả buổi tối đều mang nét mặt tươi cười, nhưng mỗi khi nhìn hai tay không được tự nhiên lúc di chuyển xe lăn của ba, tôi nhịn không được nỗi chua xót trong lòng, nếu không có tôi, không có người con gái này, ba sẽ bị như vậy sao?

"Duyệt Duyệt... Ăn nhiều một chút!" Mẹ gắp thức ăn vào trong bát cho tôi, nhìn tôi, tôi lập tức cười: "Cảm ơn mẹ!"

"Ba, uống thử loại rượu vang đỏ này xem, rất được!" Đường Diệc Diễm thân thiết mời ba một ly vang đỏ, tôi nghĩ, cho dù nếu hắn không am hiểu giao tiếp, ít nhất, đối với ba mẹ tôi là thực sự tôn kính, hoặc là... Chỉ là bởi vì ba mẹ của tôi không chạm vào điều kiêng kị của hắn, nếu có một ngày, ba mẹ chạm vào chỗ cấm kị của Đường Diệc Diễm... Như vậy... nói không chừng hắn sẽ... Nghĩ đến đây, tôi lại càng cảm thấy để ba mẹ về Mĩ sớm một chút là điều sáng suốt.

"Diệc Diễm, ba mẹ tính ở vài ngày nữa sẽ trở về Mĩ!" Mẹ vừa gắp thức ăn cho Đường Diệc Diễm, vừa nói.

"Nhanh như vậy sao?"

"À, ba con định trở về tham gia trận đấu thư pháp, mấy ngày nữa là tới rồi!" Mẹ cười cười."Sau này hai đứa phải chung sống hòa thuận, đối xử với nhau thật tốt!"

"Vâng thưa mẹ!" Đường Diệc Diễm cười, cầm tay tôi. Trong lòng tôi lại dâng lên một trận tranh đấu, tại sao rõ ràng là có độ ấm, mà thứ cảm nhận được lại chỉ có rét lạnh!

Ba mẹ, hai người hãy rời xa nơi này, rời xa con, rời xa mầm tai họa này! Con không thể vì tình yêu của mình mà liên lụy đến người thân. Con gái bất hiếu, không thể ở bên hai người, chỉ có như vậy, hai người mới được an toàn!

Vài ngày sau, ba mẹ rời khỏi thành phố này, trở về Mĩ, tất cả dường như lại trở về như cũ, lại giống như không phải. Tôi và Đường Diệc Diễm tưởng như bình tĩnh sống chung, hắn thật sự yêu tôi, sủng tôi, còn tôi chỉ có chết lặng! Hiện tại, cũng chỉ có con, chỉ cần con có thể sống khỏe mạnh, còn chẳng mong cầu điều gì hơn. Tất cả đã sớm là hư ảo, tất cả đã sớm là bọt nước, mấy ngày nay, chúng tôi quá bình an vô sự, nhưng lại rõ ràng cảm giác được sự xa cách, sự xa cách dần dần này, lộ ra lực bất tòng tâm, cho dù muốn bù lại như thế nào, muốn cứu vãn ra sao, cũng đành bất lực. Trong khoảng thời gian này, tôi cũng đi trại an dưỡng thăm Đường Tỉ Lễ, không phải cố ý, chỉ là muốn đi thăm. Dù có thù hận hắn ta sâu như thế nào, nhưng trong lòng lại dâng lên sự thương hại, trông hắn ta quá tầm thường vô vi như vậy, còn không bằng cái xác không hồn...

oOo

"Tình nguyện viên?" Đường Diệc Diễm khẽ nhíu mày, ngừng đôi đũa trong tay, biểu tình kinh ngạc.

"Ừm, hiện tại em cũng không có việc gì làm, lần trước gặp một người bạn cũ, cô ấy đang công tác ở trại an dưỡng, em muốn thử đi làm công việc tình nguyện!" Tôi do dự mãi, vẫn đưa ra quyết định của tôi với hắn.

"Nhưng công việc tình nguyện rất vất vả, nếu em thấy buồn chán, có thể ra ngoài mua sắm, đi dạo phố!" Mua sắm, đi dạo phố, tôi và ký sinh trùng còn có gì khác biệt chứ?

"Em chỉ muốn đi tìm hiểu một chút, trước kia em cũng từng làm mà!" Thật sự không muốn nói như vậy, cho dù hắn không đồng ý, tôi cũng sẽ dùng hết mọi cách, chỉ là nói với hắn một tiếng có thể bớt được rất nhiều phiền toái không cần thiết. Mẹ nói, muốn sắp xếp cho Đường Tỉ Lễ đến nơi hẻo lánh một chút, tất cả chúng tôi đều hiểu được sự "thần thông quảng đại" của Đường Diệc Diễm! Cho nên sau này, tôi công tác ở chỗ đó có lẽ sẽ không có vấn đề gì!

"Vậy cũng được!" Thấy tôi kiên trì, Đường Diệc Diễm dường như cũng thỏa hiệp, do dự một lát rồi gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng nắm đũa gắp thức ăn vào bát của tôi. "Đừng làm quá sức... Ăn nhiều một chút, càng ngày càng gầy, anh sẽ đau lòng!"

Tôi gật đầu, gắp thức ăn trong bát đưa đến bên miệng. Hiếm khi cảm thấy hương vị cũng không tồi, sự việc đến ngày hôm nay, cuối cùng hắn cũng đồng ý với một yêu cầu của tôi sao?

"Mẹ... Mẹ..." Vú Trương ôm Tinh Vũ đi ra, con đã có thể gọi mẹ, dáng vẻ thơ ngây là niềm vui cho mỗi người, cũng là nguồn hạnh phúc của tôi.

"Vú Trương... Sau này tôi có việc bận, hãy cẩn thận chăm sóc tiểu thiếu gia giúp tôi!" Tôi đón lấy con từ trong lòng bác ấy, vú Trương quái dị nhìn tôi một cái, rồi lại hướng về phía Đường Diệc Diễm, thấy hắn gật đầu, mới lên tiếng.

Đúng vậy, ở nơi đây, ai mà không bị người đàn ông này điều khiển, hắn khống chế tất cả, mỗi người, mỗi một việc! Hắn không cho phép, ai có thể, ai dám hành động thiếu suy nghĩ?

oOo

"Tiểu Phi, phiền cô dẫn ông Trương ở phòng 302 ra ngoài sân tắm nắng!" Cùng làm từ thiện ở trại an dưỡng này với tôi là Tiểu Triệu, một giáo sư ở trường đại học y, dùng thời gian cuối tuần đến trại an dưỡng này để khám và điều trị miễn phí cho những người già neo đơn. Còn tôi, cũng che giấu thân phận của mình, chỉ nói mình là một bà nội trợ nhàn rỗi không có việc gì làm, chứ không phải... tổng tài phu nhân của một tập đoàn khổng lồ. Với tôi mà nói, điều này không phải vinh quang, ngược lại là gánh nặng, danh hiệu này không lúc nào là không khiến tôi liên tưởng tới cảnh tay tôi nhiễm đầy máu tươi đứng ở vị trí hôm nay.

"Được!" Tôi ngẩng đầu, xoay người đáp, chỉnh lại quần áo trên người, lau mồ hôi trên trán, nhưng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, đã lâu không có cảm giác được gió nhẹ thổi bay những giọt mồ hôi. Tôi đỡ bác Trương vui vẻ ra khỏi cửa, ông lão tuy rằng thân thể tê liệt, nhưng tinh thần lại vô cùng khỏe mạnh, càng không ngừng nói chuyện phiếm với tôi, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái mà trước nay chưa từng có! Thậm chí, gần đây tôi thường có cảm giác như vậy, cảm giác bản thân dường như không còn muộn phiền, bối rối cũng bớt đi, mục tiêu của cuộc sống chính là như vậy sao? Có lẽ là thật, ít nhất, tôi thấy vui vẻ, ít nhất trong lòng có thể tạm thời quên bi thương, tôi và Đường Diệc Diễm đều cố ý không muốn đề cập tới chuyện này, nhưng giữa chúng tôi vẫn tồn tại những vấn đề! Ít nhất, giúp đỡ người khác, cảm giác tội ác trong lòng tôi có thể giảm bớt một chút. Có một chút được tha thứ.

Cuộc sống tiếp diễn như vậy!

Tiếp tục đi dạo với bác Trương, tâm tình cũng vô cùng vui vẻ, đời người khó nhất có lẽ chính là tìm được mục tiêu của mình!

Một ngày vất vả, trì hoãn thế nào cũng đến lúc tam tần, thu dọn xong tất cả, tôi thong thả đi ra trại an dưỡng. Nhìn xung quanh, xe buýt còn chưa đến, đành ở đây chờ một lát vậy! Bỗng có tiếng gọi quen thuộc, tôi quay đầu, quả nhiên là khuôn mặt tươi cười của Lí Thịnh Mân. Giữa chúng tôi có phải thật sự có loại duyên phận phải không?

"Thịnh Mân?" Tôi ngẩn người, ngay cả trong bệnh viện ở ngoại ô hẻo lánh này mà cũng có thể chạm mặt? Anh ấy ở đây?

Lí Thịnh Mân cười cười, đi tới."Trùng hợp như vậy cơ đấy? Anh tới đây thăm một người bạn, còn em... ?"

"À, em đến làm tình nguyện!"

Tôi xấu hổ cười, lần trước bởi vì sự xuất hiện của Đường Diệc Diễm mà chúng tôi gặp lại không vui vẻ gì, còn lần này...

"Có rảnh không? Cùng đi ăn tối nhé?" Lí Thịnh Mân chỉ về phía xa."Xe của anh đỗ ở bên kia."

Bữa tối? Hay là thôi đi, bằng không, không biết sẽ gặp phải phiền toái gì, tôi nhanh chóng lắc đầu."Không được rồi, nhà em... còn có việc. Hôm khác đi!"

"Vậy à? Được rồi!" Lí Thịnh Mân cũng miễn cưỡng cười, mọi người đều hiểu được, lần sau... không biết là đến bao giờ? Nhưng nếu bị Đường Diệc Diễm hiểu lầm, chỉ sợ tôi sẽ không thể đến nơi này nữa, cho nên tôi không dám mạo hiểm.

"Anh đưa em vào thành phố, giao thông công cộng ở nơi này rất thất thường!" Lí Thịnh Mân tốt bụng đề nghị."Dù sao cũng là tiện đường mà!"

"Vậy... cũng được!" Tôi nghĩ như vậy cũng không quá nghiêm trọng. Vì thế cũng vui vẻ gật đầu, đi bên cạnh Lí Thịnh Mân. Chúng tôi khoái trá cười nói, mấy năm không gặp, tính cách của Lí Thịnh Mân so với trước kia thay đổi không ít, tuy rằng ngẫu nhiên cũng có lúc thất thần, có thể phát hiện một chút bất thường trong mắt anh, nhưng... nhưng ai mà chẳng có những câu chuyện của riêng mình?

Chúng tôi một đường nói cười đi đến bãi đỗ xe phía sau trại an dưỡng, sau lưng đột nhiên vang lên một âm thanh bén nhọn, dự cảm bất an làm tôi lạnh cả người.

Quay đầu, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe thể thao quen thuộc ở phía sau chúng tôi chậm rãi chạy đến, kính phản chiếu khiến tôi nhìn không rõ khuôn mặt người trong xe, nhưng biểu tình của Đường Diệc Diễm căn bản là không cần tôi đoán. Còn tôi... thật đúng là trăm từ khó biện giải, ai bảo chúng tôi mỗi lần đều bị "tóm"?

Xấu hổ xoay người chào Lí Thịnh Mân, tôi tự giác ngồi vào trong xe Đường Diệc Diễm. Hôm nay, sao đại thiếu gia lại bỗng nhiên hưng trí tới đây đón tôi? Còn trùng hợp để hắn thấy tôi và Lí Thịnh Mân. Điều này có phải trùng hợp hay không, mỗi lần đều như vậy, giống như Lí Thịnh Mân xuất hiện là để Đường Diệc Diễm hiểu lầm? Ông trời thật biết đùa dai!...

"Xem ra, hình như anh lại quấy rầy hai người!" Vừa lên xe, Đường Diệc Diễm theo thói quen bắt đầu châm chọc khiêu khích, nhưng người hiểu hắn đều biết, đây là điềm báo cho sự tức giận của Đường tổng. Vẫn là tuyệt đối đừng mở miệng, họa là từ miệng mà ra.

Tôi ngoan ngoãn cài dây an toàn, mặc cho Đường Diệc Diễm tiếp tục nhấn chân ga, mặc cho những hợp âm bắt đầu tăng dần. Ngoài gắt gao nắm chặt tay, tôi không biết còn có thể làm được gì. Hiện tại, chúng tôi càng tránh va chạm, lại càng không ngừng ma sát!..

"Em luôn miệng nói muốn đi làm, chính là bởi vì hắn hả?" Đường Diệc Diễm siết chặt tay lái, mỉa mai nhướng mày.

"Không cần biết anh có tin hay không, chúng tôi thật sự là vừa mới gặp nhau!" Nếu tôi không giải thích, tôi hoàn toàn có lý do tin tưởng sức tưởng tượng "phong phú" của Đường Diệc Diễm có thể đem mọi chuyện vặn vẹo đến bất khả tư nghị, cho nên tôi vẫn nhịn không được mà mở miệng. Nhưng tôi đã quê, Đường Diệc Diễm thờ phụng chính là "giải thích tương đương với che dấu".

Nghe tôi nói, Đường Diệc Diễm cố tình gây sự, làm trầm trọng thêm, hắn dừng xe lại, mặc kệ những chiếc xe đang lướt qua."Vừa mới gặp? Vừa mới gặp có cần cuời cười nói nói, bộ dáng thân thiết như thế không? Đến nơi này mà cũng gặp được cơ à?"

Hắn không chịu tin tưởng, tôi cũng khó giải thích, dù sao mặc kệ như thế nào, hắn đều có lý do của hắn, nhưng... tại sao hắn luôn chuyên chế, luôn bá đạo như vậy? Tại sao không thể cho tôi một chút tự do? Chẳng lẽ hắn không biết, tất cả mọi chuyện hắn làm với tôi, đều bức tôi phải quên đi tình yêu đối với hắn, bức tôi hận hắn!

"Phải rồi, tôi thừa nhận, giống như anh đã nói, chúng tôi chính là ở đây yêu đương vụng trộm, tôi đến nơi này làm là để tạo điều kiện gặp anh ấy, tất cả suy đoán trong đầu anh đều đúng, chúng tôi đúng như anh tưởng tượng!" Tôi cũng không cam chịu, không nhượng bộ rống lên với Đường Diệc Diễm. Mỗi ngày phải chịu áp lực, đau khổ, tội lỗi vì phải tiếp tục sống, tôi đã chịu đủ, nếu có thể, cứ như vậy giết tôi đi!

"Em...." Đường Diệc Diễm giơ tay lên, trên mặt là một trận khó xử, nhưng nhìn thấy tôi không chút sợ hãi bày ra bộ dáng mặc hắn đánh chửi, trong mắt hắn hiện lên một tia khác thường. Hắn buông tay, cứng ngắc xoay người, khởi động xe, bắt đầu lẳng lặng lái xe, so với với dáng vẻ vừa rồi hoàn toàn cách biệt một trời một vực, điều này... là sao?

"Xin lỗi!" Một lúc lâu sau, tôi nghe được hai tiếng đó, còn hoài nghi tai của mình có vấn đề hay không. Đường Diệc Diễm... Hắn vừa giải thích với tôi? Từ lúc bắt đầu đến giờ, số lần hắn chủ động giải thích với tôi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, chứ đừng nói gì đến chuyện sau khi thấy tôi thân thiết với người đàn ông khác, hắn còn có thể ở nén giận, chủ động "giải thích"?

Nhưng ngoài giật mình, tôi cũng không có cảm giác gì khác. Nếu là trước đây... Nhưng hiện tại mọi thứ đã khác biệt, ở bên cạnh Đường Diệc Diễm, tôi so với cái xác không hồn không có gì khác nhau, áy náy làm tôi không có cách nào mở lòng với hắn, tôi càng hạnh phúc, sẽ càng khiến bản thân áy náy. Sao tôi có thể dùng máu tươi của người khác để tạo dựng hạnh phúc của mình?

Đối với sự giải thích của Đường Diệc Diễm, tôi cũng không mở miệng, không tỏ vẻ gì, chỉ yên lặng phóng tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lòng vẫn cảm thấy quái dị!

Về nhà, tôi cũng không có gì làm, lập tức đến phòng con chơi, đã một ngày chưa thấy con. Sau đó chỉ là ăn cơm, nhàn rỗi một lát, xem TV, lên mạng. Chơi vui vẻ với con một hồi, nếu Đường Diệc Diễm có hưng trí, sẽ sớm cùng hắn ở trên giường, nếu không, hắn sẽ ở thư phòng làm việc đến đêm khuya, khi đó, tôi đã ngủ say, cho dù không ngủ, cũng sẽ giả bộ ngủ.

Trước kia, không có lúc nào là không muốn Đường Diệc Diễm ở bên cạnh tôi, nhưng bây giờ, không lúc nào là không nghĩ cách tránh ở một chỗ với hắn. Chỉ cần ở chung sẽ làm tôi cảm thấy áp lực, khẩn trương, không được tự nhiên, hoặc là lại nhớ tới chuyện cũ không vui. Cuộc sống chết lặng như vậy, nhưng không cách nào thoát khỏi, còn tình yêu sao? Vẫn còn đó, nhưng lại khiến nội tâm áy náy và bản tính sợ hãi đối với Đường Diệc Diễm! Không sai, là sợ hãi, hắn không từ thủ đoạn đạt được mục đích, tính cách muốn trả thù đến tận cùng thật sự làm tôi sợ hãi! Càng đáng sợ hơn là, hiện tại, mỗi một việc hắn làm, hoặc nhiều hoặc ít, đều là bởi vì tôi, người tôi yêu nhất lại ném tôi xuống vực thẳm vô vọng, làm tôi không thể thoát khỏi!

Đường Diệc Diễm dịch chuyển khỏi người tôi, tôi lặng lẽ thở dài, theo thói quen muốn cuộn mình lại. Hiện tại, tôi không cần uống thuốc, từ sau khi tôi sinh Tinh Vũ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Đường Diệc Diễm cũng nghĩ tới việc thắt ống dẫn tinh, nhưng giờ đã không còn cần thiết nữa, ít nhiều cũng nhờ "công lao" của Đường Diệc Diễm, chúng tôi không cần làm gì, tránh để sinh mệnh vô tội lại sinh ra trong một gia đình vỡ nát, nếu còn có thể gọi là gia đình! Nhưng việc như vậy rồi, Đường Diệc Diễm vẫn không từ bỏ, hắn thường mua thuốc quý, bảo người giúp việc nấu cho tôi ăn, cũng là vì cảm giác tội lỗi, dù sao là hắn tự tay đẩy tôi xuống lầu!

Có lẽ quá mệt mỏi, Đường Diệc Diễm xoay người, đưa lưng về phía tôi, không biết từ khi nào, hắn không còn ôm tôi ngủ như lúc trước, hiện tại, chúng tôi dường như trở về những ngày đầu tiên ở chung, ngoài thân thể tiếp xúc, chính là không ngừng hiểu lầm, không ngừng xa cách, không ngừng nghi kị!

Cuộc sống trở nên tê liệt, trở nên không thú vị, không ai ngờ rằng chúng tôi sẽ như thế này, tới ngày hôm nay, lúc kết hôn, ai ngờ sẽ biến thành như vậy. Nhưng ngay từ đầu hiểu rõ tính cách của Đường Diệc Diễm, Đường Diệc Diễm giao chìa khóa xe cho Qua Nhan, Đường Diệc Diễm sai khiến những người đàn ông khác đối phó với cô giáo... Đủ loại chuyện xảy ra, chúng tôi đều nên nghĩ đến, nghĩ đến ngày hôm nay!

Tôi nhắm mắt lại, tiềm thức khiến thân mình nhích lại gần một chút, càng cuộn người lại. Ngày mai, Đường Diệc Diễm còn có thể cho tôi đi trại an dưỡng sao? Đúng rồi, còn cả Đường Tỉ Lễ, mấy ngày nữa hắn sẽ chuyển viện, nếu hôm nay Đường Diệc Diễm gọi người đi điều tra... tất cả mọi vấn đề sẽ theo nhau mà đến, tôi phải đối phó thế nào đây? Thật phiền toái!

Không tồn tại cảm giác gì, chỉ cảm thấy một trận rét lạnh, chăn bông dày cũng không giúp ích gì, rét lạnh từ trong thân thể phát ra, cũng không thể tránh khỏi, bởi vì trái tim vĩnh viễn ở trong hồ băng! Nhân sinh bất đắc không thể làm gì khác!

Một đôi tay từ phía sau ôm lấy tôi, bàn tay cực nóng."Bà xã... Lạnh à?" Giọng Đường Diệc Diễm khàn khàn vang lên bên tai tôi, không đợi tôi trả lời, Đường Diệc Diễm đã ôm cả người tôi vào trong ngực.

Có đôi khi, tôi thật sự mong có thể cảm nhận được một chút ấm áp như lúc trước, hiện tại.... loại cảm giác uất ức ngọt ngào này, nhưng... một khi tôi quay đầu nhìn vào sự thay đổi, thì phải đối mặt với nó. Trong lòng quặn đau làm tôi không thể hưởng thụ điều ngọt ngào này. Vì thế, tôi không quay đầu, cũng không nói chuyện, ngoan ngoãn mặc hắn ôm.

Hạnh phúc có được không chỉ là sự nỗ lực của hai người, bởi vì trong hạnh phúc vẫn có những khoảng trống, một khi mất đi sẽ không bao giờ trở về nữa, cũng tìm không thấy! Đường Diệc Diễm, chúng ta rốt cuộc làm sao vậy, sao có thể như vậy? Đau đớn quá! Mệt mỏi quá!

May là hôm sau, Đường Diệc Diễm vẫn để cho tôi đến trại an dưỡng. Lúc đầu tôi tưởng hắn sẽ giận chó đánh mèo, nhưng không. Chỉ là từ lần đó về sau, tôi cũng trở nên thật cẩn thận, ngoài chăm sóc người già bị bệnh, tôi quyết định không nói chuyện với bác sĩ nam trong bệnh viện, ngay cả những thanh niên trẻ tuổi, không nói những chuyện không liên quan đến công việc, bởi vì tôi không biết lúc nào, Đường Diệc Diễm sẽ đến đón tôi, tránh được một lần hiểu lầm, lần sau phải làm thế nào?

"Cậu hình như tốt hơn một chút, gần đây... thỉnh thoảng cậu ấy thậm chí còn có thể tỉnh táo gọi mẹ một tiếng chị!" Đường mẫu cười khanh khách ngồi bên cạnh tôi, trên mặt tất cả đều là thỏa mãn, liếc nhìn Đường Tỉ Lễ ở đằng xa."Tiểu Phi, ngày mai mẹ sẽ âư cậu tới bệnh viện khác, có lẽ sẽ tiến thêm một bước trị liệu, mẹ hy vọng cậu sẽ tốt hơn!"

Tốt hơn? Để hắn nhớ lại người mình yêu ở trước mặt chính mình bị những người đàn ông khác... Nhớ rõ cháu mình bày ra tất cả điều này? Nhớ rõ trước kia mình độc ác cỡ nào, nhớ rõ đây là báo ứng của mình?

Có lẽ, hiện tại, đối với Đường Tỉ Lễ như thế này mới là tốt nhất, rời xa thù hận, rời xa dục vọng, có gì không tốt?

"Mẹ, có đôi khi, nhớ rõ mọi chuyện cũng không hẳn là chuyện tốt!" Nhớ rõ tất cả, nhớ rõ tội ác của hắn?

"Có lẽ vậy!" Đường mẫu thở dài, bà ấy có thể nào không rõ tôi nói cái gì?

"Nhưng, con người luôn thay đổi, nếu trước đó cậu... cậu như vậy, ai lại không thương tâm? Hiện giờ cậu đã bị chúng bạn xa lánh, trừ mẹ là chị, cậu ấy cái gì cũng không có! Cậu đã vì tội ác trước kia của mình mà trả giá tất cả!"

Thật ra, đối với Đường Tỉ Lễ mà nói, trừng phạt như vậy căn bản không đủ để bù lại tội nghiệt do hắn gây ra. Nhưng đến bước đường ngày hôm nay, ai nhẫn tâm mà trách cứ hắn đây? Đường Tỉ Lễ đã phát điên, chỉ còn là một người đáng thương mà thôi!

"Mẹ, mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe, gần đây mẹ gầy đi nhiều, mẹ cũng nên thường xuyên đến thăm chúng con. Tinh Vũ rất nhớ bà!"

"Tiểu Phi!" Đường mẫu rơi nước mắt, nắm chặt tay tôi, nghẹn ngào. Đúng vậy, trong cuộc sống, mọi chuyện chính là biến hóa vô thường, trước đây không lâu, bà ấy còn mắng tôi là hồ ly tinh, câu dẫn con trai bà ấy, hiện tại, tôi lại thành con dâu của bà.

"Tiểu Phi, thật vất vả cho con!"

Vất vả? Là nói ở bên cạnh Đường Diệc Diễm, hay là nói công tác ở nơi này, hay là cái gì khác? Tóm lại, trái tim thực sự rất mỏi mệt!

"Diệc Diễm... Chỉ là không biết cách biểu đạt, nó chỉ là quá yêu con, hoặc có một số việc, nó làm quá mức cực đoan, nhưng nó tuyệt đối sẽ không làm con bị thương!" Dù sao cũng là con mình, nhìn thấy tôi không vui, bà ấy vẫn muốn thay con nói lời hay, nhưng bà ấy làm sao biết, Đường Tỉ Lễ không phải chuyện tàn nhẫn duy nhất Đường Diệc Diễm đã làm, còn có rất nhiều, rất nhiều chuyện khiến tôi tuyệt vọng, khiến tôi thương tâm. Khuôn mặt những người vô tội này mỗi đêm đều xuất hiện trong giấc mơ của tôi, loại dày vò nội tâm này, loại áy náy này, chỉ hai ba câu nói làm sao có thể chấm dứt?

Crypto.com Exchange

Chương (1-88)