Vay nóng Homecredit

Truyện:Cảm Mến Không Sợ Muộn - Chương 26

Cảm Mến Không Sợ Muộn
Trọn bộ 30 chương
Chương 26
0.00
(0 votes)


Chương (1-30)

Siêu sale Lazada


Ông ta cũng giống như mày, chính là cái loại tiểu nhân hèn hạ giả nhân giả nghĩa, tao có điểm nào kém hơn tạp chủng Tiếu An đó hả?! A?!"

Cả boong tàu tràn ngập tiếng gào thét của Tiếu Phan, lồng ngực hắn kịch liệt phập phòng, khuôn mặt gầy gò cũng trở nên vặn vẹo.

Nghiêm Thấm Huyên nghe hắn hét lên đầy tức giận, không tự chủ được rụt người lại sau lưng Trần Uyên Sam.

"Tiếu An quả thật có đủ tư cách hơn so với mày." Trần Uyên Sam vững vàng nắm tay của cô, không chút né tránh nhìn thẳng vào Tiếu Phan.

Tiếu Phan nghe anh nói thế, đột nhiên lộ ra nụ cườicực kỳ quỷ dị, "Hôm nay tao tới nơi này, chính là vì diendanlqdct muốn chứng kiến mày chết, ai cho phép mày động thủ trước, không để chính tay tao giết chết lão già đó."

"Mày có thể lựa chọn, nếu người chết không phải mày, thì sẽ là của vợ và con mày. Người của mày sẽ chạy tới nhanh thôi, tao chỉ cho mày năm giây."

Hắn cầm súng hướng về phía Trần Uyên Sam, thanh âm nặng nề vang lên, "Năm ——"

Ánh mắt Trần Uyên Sam biến đổi, lúc này lập tức xoay người lại, nhìn thấy Nghiêm Thấm Huyên đang run rẩy, giang tay ra ôm cô thật chặt vào trong ngực, lộ ra cả tấm lưng về phía Tiếu Phan.

"Bốn ——"

"Không cần...... Em xin anh...... Không cần......" Nước mắt của cô từng giọt từng giọt một rớt xuống, khuôn mặt tái nhợt ra sức lắc đầu với Trần Uyên Sam, vừa muốn đẩy anh ra, khóc đến nỗi giọng nói bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ, "Trần Uyên Sam...... Không cần......"

Cô biết Tiếu Phan đã hoàn toàn phát điên, không có biên pháp khuyên bảo được nữa, hắn biết hôm nay mình nhất định sẽ chết, cũng nhất định phải kéo theo một người chết cùng hắn.

"Ba ——"

"Không sao đâu, Thấm Huyên, đừng khóc." Trần Uyên Sam khẽ nới lỏng vòng tay, giơ tay lau đi nước mắt còn dính trên mặt cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, hình như không chút để tâm tới việc sắp phải đối mặt với cái chết, "Đừng khóc, không tốt cho con của chúng ta."

Nghiêm Thấm Huyên mơ hồ nhìn gương mặt anh, trong đầu trống rỗng, nỗi đau thấu xương.

Đây là người đàn ông cô yêu, là cô nghĩa vô phản cố*, quyết phải ở bên người này cả đời.

* NGHĨA VÔ PHẢN CỐ: Làm việc nghĩa không được chùn bước

"Hai ——"

Anh vững vàng khống chế bả vai cô không cho cô giãy dụa, gắt gao ép cô vào trong lồng ngực diendanlqdct mình, "Nếu như anh động thủ với hắn, hắn sẽ mượn cơ hội để làm tổn thương em. Bọn Diêm Giang sẽ ngay lập tức chạy tới, hôm nay hắn không thể trốn thoát."

" — ——"

"Tin tưởng anh."

Anh chỉ muốn em được bình an.

"Pằng——————"

Tác giả có lời muốn nói: o(︶︿︶)o.. Nếu như mà ta để cho Uyên Sam chết, các ngươi có giết chết ta hay không... A a a a a a.

Vi Diệp một đường chạy như điên đến đây, còn chưa chạy đến cổng chính của bệnh viên đã bị người chặn lại.

Các người đàn ông mặc áo đen khuôn mặt nghiêm túc nhìn hắn, "Anh là ai? Hiện tại bệnh viện bị phong tỏa rồi, không thể đi vào."

Vi diệp một thân mặc tây trang màu trắng, chạy đến đây trông đã xốc xếch không chịu nổi, nhưng vẫn vô cùng anh tuấn, đôi mắt hoa đào nguy hiểm nheo lại, một tay hung hăng nắm cổ của người áo đen nói, "Các ngươi là người của Trần Uyên Sam? Tránh ra cho tao, tao muốn vào xem Nghiêm Thấm Huyên."

Mấy người áo đen nghe được hắn gọi thẳng tên lão đại và phu nhân, nhíu nhíu mày, người áo đen bị hắn túm cổ áo đã tức giận, tay mới vừa giơ lên về phía hắn, chợt nghe một tiếng quát lạnh lùng, "Cho cậu ta vào đi."

Kha Khinh Đằng từ khúc quanh đi tới, Doãn Bích Giới vẻ mặt không chút kiên nhẫn đi theo phía sau hắn, các người áo đen thấy là hai người bọn họ, vội vàng có chút sợ hãi lui về sau một bước, "Cô Doãn, Kha thiếu."

Vi Diệp khoát tay với Doãn Bích Giới coi như là chào hỏi, lập tức chạy nhanh vào trong bệnh viện.

"Tình huống bây giờ như thế nào?" Doãn Bích Giới cùng Kha Khinh Đằng từ nước Mĩ chạy về, không tránh khỏi có chút mệt mỏi, người áo đen cầm đầu trầm ngâm một lúc, cung kính nói, "Trần thiếu vẫn còn ở trong phòng cấp cứu, phu nhân có chút nguy hiểm, có khả năng sẽ sinh non."

"Cái tên lang băm kia nếu dám làm hai vợ chồng bọn họ xảy ra chuyện gì, tôi sẽ phá hủy bệnh viện này, đổi thành cái khác!"

Doãn Bích Giới giận dữ nói khoát tay rồi đi vào trong tòa nhà, bước chân cũng có chút nặng nề, Kha Khinh Đằng sau lưng nhíu nhíu mày, vội vàng đuổi theo vòng tay qua ôm lấy cô, diendanlqdct Doãn Bích Giới vừa đi vừa gọi điện thoại cho Cổ Chi Trừng, bảo hắn ta đưa Nghiêm Khải và Cao Nhạn tới đây.

***

Trong hôn mê Nghiêm thấm Huyên chỉ cảm thấy giống như được sống lại một lần nữa, trên người từ trong ra ngoài giống như máy móc bị tháo dỡ ra một lượt vậy.

Trước mắt dừng lại ở hình ảnh đỏ chói mắt đó, thời khắc cuối cùng Trần Uyên Sam dần dần buông tay cô ra ngã xuống đất, trước ngực anh là một mảng đỏ, nhìn thấy mà ghê, cô hoảng loạn gào khóc ngồi xuống ôm lấy anh, bụng dưới đau đớn, ngay sau đó trước mắt dần dần mơ hồ rồi tối hẳn......

Trần Uyên Sam, anh cho rằng nếu rời khỏi anh, em có thể thoải mái sống tiếp sao?

Chẳng lẽ anh không biết, cho dù là thiên đường hay địa ngục, chỉ cần nơi đó có anh, em sẽ đều đi cùng.

....

"Thấm Huyên, Thấm Huyên......" Từng tiếng la hét khe khẽ vang ở bên tai, Nghiêm Thấm Huyên chỉ cảm thấy hình như đây là một giấc mộng dài, cô cố gắng dùng sức, đôi mắt khẽ hé mở.

Vi Diệp quỳ gối bên giường nắm tay cô thật chặt, đôi mắt đỏ ngầu, trên mặt đều là vẻ thống khổ, Cao Nhạn và Nghiêm Khải đứng bên cạnh, Cao Nhạn khóc đến độ âm thanh đã có chút khàn khàn, thấy cô tỉnh lại, lập tức lảo đảo nhào tới bên giường.

Doãn Bích Giới và Cổ Chi Trừng đứng ở sau lưng Vi Diệp đều không hẹn mà cùng lúc thở phào nhẹ nhõm, cho dù là người như Doãn Bích Giới, thì trên mặt cô lúc này cũng con lưu lại vệt nước mắt.

"Anh ấy đâu?......" Nghiêm Thấm Huyên đã thích ứng được với ánh sáng trước mắt, chậm chạp một hồi mới nhẹ nhàng mở miệng nói ba chữ, Vi Diệp nhìn sắc mặt tái nhợt của cô thì dừng trong chốc lát, khẽ gằn từng chữ, "Thật may là trên người anh ta có áo chống đạn, phát súng kia bởi vì ở cự ly gần, lực sát thương mạnh nên vẫn bị thương, viên đạn không lấy ra kịp thời, thời điểm được đưa đến bệnh viện mất máu quá nhiều......"

Cô nghe hắn nói đến đây, thân thể đã bắt đầu khẽ run, trong lòng cảm thấy đau đến cực hạn, cô nhắm mắt lại không dám nghe tiếp, trong mắt mơ hồ đã có nước mắt ẩn hiện.

"Mới được đưa từ phòng cấp cứu ra, đã thoát khỏi nguy hiểm rồi." Hồi lâu, Vi Diệp điềm đạm nói với cô, "Bây giờ đang ở phòng bệnh ngay bên cạnh phòng cậu."

Nghiêm Thấm Huyên nghe xong hắn những lời này, toàn thân như bị rút hết toàn bộ sức lực, cảm giác như người mình như đang lơ lửng giữa không trung, chỉ cần rớt xuống là hố sâu vô tận.

"Tôi muốn đi xem anh ấy." Khóe miệng cô giật giật, mới vừa định nhổm dậy, Cao Nhạn đứng một bên vội vàng đè cô lại, giọng nói có chút gấp loạn nói với cô, "Huyên Huyên, con vất vả lắm mới giữ lại được đứa bé, Tiểu Sam đã không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa, sẽ hồi phục rất nhanh thôi, trước tiên con cứ nghỉ ngơi thật tốt đã."

Cao Nhạn nói xong âm thanh liền trở nên nghẹn ngào, Nghiêm Thấm Huyên nhìn khuôn mặt hiện lên nếp nhăn của mẹ và ba đứng ở một bên bằng ánh mắt thâm trầm, nói giọng khàn khàn, "Ba, mẹ......"

Cô nói rất khẽ, Nghiêm Khải nghe được thì hốc mắt cũng đỏ lên, vội vàng ngồi xổm xuống bên cạnh Cao Nhạn nắm lấy tay của con gái.

Thân thể Nghiêm Thấm Huyên suy yếu, gần như là nhờ vào số mệnh mới giữ lại được đứa bé trong bụng, cả người bây giờ vô cùng yếu ớt, chưa nói mấy câu nói, mắt đã dần diendanlqdct dần nhắm lại rồi thiếp đi. Mấy người bên cạnh, đợi cô ngủ say Cổ Chi Trừng xuống dưới lầu mua đồ ăn mang lên, Cao Nhạn và Nghiêm Khải tiếp tục ở bên cạnh Nghiêm Thấm Huyên, Vi Diệp thì đi theo Doãn Bích Giới ra khỏi phòng bệnh.

Phòng bệnh bên cạnh được mười mấy người đàn ông áo đen nghiêm túc canh gác, bác sĩ dặn hiện tại bất cứ ai cũng không được vào thăm Trần Uyên Sam, phải để cho anh tĩnh dưỡng, vậy nên tất cả thuộc hạ của anh đều ở bên ngoài.

Kha Khinh Đằng đang nói chuyện với Diêm Giang, lúc này Doãn Bích Giới cũng quay đầu lại nói với Vi Diệp, "Trước tiên cậu về đi, lần này Vi thúc thật sự nổi trận lôi đình rồi, đang kết hôn chú rể lại chạy mất, cậu khiến cả Lương Thần lẫn Lương gia mất mặt? Hiện tại Lương gia đang nắm quyền, ảnh hưởng rất lớn, ai tới giúp cậu dọn dẹp tàn cuộc?"

Vi Diệp trầm mặc nghe cô nói, quay đầu lại nhìn về phía phòng bệnh của Nghiêm Thấm Huyên, có chút phiền não nới lỏng cà vạt, "Tôi biết rồi, tôi sẽ trở về ngay."

Doãn Bích Giới thở dài, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, không nói gì.

Vi Diệp cả đêm mất ngủ nên vẻ mặt có chút mệt mỏi, cau mày đi được vài bước thì quay đầu lại nói, "Nếu cô ấy có chuyện gì thì cậu hãy ngay lập tức báo cho tôi biết."

***

Liên tiếp hai ngày nay Nghiêm Thấm Huyên đều ở trong giấc mộng, chìm nổi trôi giạt, nửa đêm thỉnh thoảng giật mình tỉnh dậy, Cao Nhạn và Nghiêm Khải cùng với bọn Doãn Bích Giới vẫn một tấc cũng không rời, thay phiên trông chừng cô.

Kha Khinh Đằng và Trần Uyên Sam là huynh đệ tốt của nhau, hắc đạo xảy ra chuyện gì đều ra tay giúp đỡ nhau, hợp với Đan Cảnh Xuyên và Ân Kỷ Hồng, mấy người liên thủ diendanlqdct lại giải quyết Tiếu Phan. Chỉ là thuộc hạ của Trần Uyên Sam hiện tại chỉ có thể rút lui ở Tokyo, Mỹ đang tra xét người của Tiếu Phan, nếu như Trần Uyên Sam không tỉnh lại, tiếp theo nên làm thế nào không ai có có thể biết trước được.

Ngày thứ ba thời điểm Nghiêm Thấm Huyên mới tỉnh dậy, Cao Nhạn vội vàng đút cô ăn cháo, cô nỗ lực chống thân thể lên để xuống giường.

Cao Nhạn biết không thể ngăn được, thở dài gọi bác sĩ tới kiểm tra thân thể cô một lượt sau đó mới đỡ cô đi đến phòng bệnh sát vách.

Trần Thế Phương mới từ trong phòng bệnh đi ra, thấy Nghiêm Thấm Huyên vội vàng đi tới ân cần hỏi thăm cô, "Thấm Huyên, thân thể khỏe hơn rồi sao? Con về nghỉ đi, nó không có việc gì cả."

Trần Thế Phương cùng với Phùng Khanh, Trần Hi San đến bệnh viện vào ngày hôm qua, trong lúc đến thăm Nghiêm Thấm Huyên thì cô còn đang ngủ, cũng không biết bọn họ đã tới.

"Ba, con muốn nhìn thấy anh ấy một chút." Nghiêm Thấm Huyên cắn môi, sắc mặt vẫn còn rất yếu ớt, trong mắt mơ hồ lộ ra vẻ khẩn cầu.

Trần Thế Phương chú ý đến thân thể đang mang thai của cô, dẫn cô vào phòng bệnh ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnh giường của Trần Uyên Sam, sau đó mới cẩn thận đi ra ngoài.

Căn phòng rất yên tĩnh, chất lỏng trong bình cứ từng giọt từng giọt một chảy xuống, Trần Uyên Sam nằm yên ở trên giường không nhúc nhích, cô nhẹ nhàng giơ tay ra chạm vào khuôn mặt dịu dàng anh tuấn đó, bàn tay có chút run rẩy.

Thật sự giống như đã rất lâu rồi không có gặp được anh, bằng không tại sao người này không giống như bình thường dịu dàng ôm cô, dùng ánh mắt tràn ngập nhu tình nhìn cô, nghiêm túc kiên nhẫn nghe cô nói chuyện?

Tiếng cười trầm ấm của anh hình như vẫn còn văng vẳng ở bên tai, cô nhớ rõ ràng mỗi động tác của anh, mỗi một câu nói, những thứ kia toàn bộ cũng tầng tầng lớp lớp hiện hữu trong tâm trí cô.

Cô cứ như vậy ngồi yên nhìn anh, nhìn được một lúc, nước mắt liền rơi xuống.

Là do cô không tốt, anh vì cô mà che mưa chắn gió, anh vì cô mà không để ý đến tính mạng của diendanlqdct mình, nhưng cô cái gì cũng không làm được, chỉ có thể nhìn anh yên lặng nằm ở trước mặt mình như vậy, lòng đau như cắt.

*****

Suốt cả buổi chiều Nghiêm Thấm Huyên luôn ở bên cạnh Trần Uyên Sam, mấy vị trưởng bối cũng đi vào nhiều lần, muốn cô trở về phòng bệnh nghỉ ngơi, thế nhưng cô nhất quyết không chịu rời đi.

Hoàng hôn, trên người cô được đắp một tấm chăn mỏng, nằm xuống ở bên giường, có vẻ như đã ngủ thiếp đi một hồi, không ngờ khi mở mắt lại nhìn thấy được đôi mắt quen thuộc đang nhìn mình.

Trần Uyên Sam đã tỉnh lại từ lâu, chỉ lẳng lặng nhìn cô như vậy, anh đưa tay ra ngoài chăn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, "Sao tay lại lạnh như vậy?"

Giọng nói quen thuộc vang lên ở bên tai, làm cho sống mũi cô cay cay, chậm mất mấy giây, cô lập tức cúi người ôm lấy bờ vai của anh.

Trong căn phòng ánh sáng mờ ảo, tóc của cô như bị nhiễm quầng sáng đó, người đàn ông anh tuấn nằm trên giường dịu dàng hôn lên tóc cô, cánh tay không phải truyền dịch khẽ diendaanlqđ xoa nhẹ lưng cô, trong mắt chỉ có dịu dàng, mà cô giờ phút này được dựa vào cơ thể của người mình yêu thương, nước mắt nhịn mấy ngày nay rốt cuộc cũng đã tràn mi, từng giọt từng giọt rớt xuống cổ anh.

"Để cho em phải lo lắng rồi." Anh chậm rãi vỗ lưng của cô, trong lời nói mang theo ý cười, "Ưmh...... Cái áo chống đạn này thật không ra gì, đợi lát nữa Ân Kỷ Hồng tới anh sẽ cho cậu ta một trận, hỏi cậu ta nơi nào đã làm ra cái này?"

Cô nghe lời anh nói, nước mắt vẫn còn đang chảy nhưng không nhịn được cười lên, "Anh đã sớm biết là Tiếu Phan sẽ lên tàu, là cố ý ra lệnh cho mọi người tránh ra, chờ đến lúc hắn động thủ thì sẽ xông lên bắt hắn đúng không?"

Trần Uyên Sam nghe cô nói vậy, chẳng nói đúng sai chỉ cười cười, "Bà xã anh càng ngày càng thông minh hơn người rồi."

"Anh vẫn không biết xấu hổ mà dám nói thế!" Nghiêm Thấm Huyên giận đến mắt cũng đỏ lên, đưa tay bóp nhẹ vai anh, "Dù có tự tin thế nào cũng không thể lấy tính mạng mình ra đùa giỡn như thế, anh có nghĩ tới em hay không?!"

Anh đưa tay ra vuốt tóc cô, tâm tình khá dễ chịu nhẹ giọng dỗ dành cô, "Bà xã đại nhân, anh mới tỉnh lại nên còn yếu ớt, đừng động thủ mà chỉ nói chuyện thôi được không?"

Cô biết anh tự đặt mình vào nguy hiểm, nhưng lại có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất, Tiếu Phan cho là sau khi giết người không còn đường lui nữa, nên không phản kháng để cho người của Trần Uyên Sam bắt lại.

Vợ chồng son còn chưa nói được mấy câu, cánh cửa liền bị người nào đó nhẹ nhàng mở ra, Diêm Giang nhẹ nhàng đi vào thế nhưng thấy Trần Uyên Sam đã tỉnh lại, mừng diendaanlqđ rỡ không nhịn được, vội vàng đi tới bên cạnh anh cung kính xin phép, "Trần thiếu, lão nhị của Tiếu gia vừa mới tới, có cho cậu ta vào không ạ?"

Trần Uyên Sam khẽ gật đầu với hắn, Nghiêm Thấm Huyên vội vàng rút gối đầu, cần thận đỡ anh dậy dựa người vào gối.

Sau khi Diêm Giang ra ngoài rất nhanh đã dẫn một người đi vào, người đàn ông kia toàn thân mặc quân trang màu xanh lam, khuôn mặt tuấn tú, khóe môi nhếch lên tia cười nhạt, cho dù là Nghiêm Thấm Huyên đã quen gặp mĩ nam cũng không nhịn được mà hai mắt sáng lên.

"Mới vừa tỉnh lại mà cậu đã đến rồi, thế nào? Coi như là tâm linh tương thông?" Trần Uyên Sam cười nhạt nhìn người đàn ông đứng ở mép giường.

Tiếu An nhíu mày, khoát tay với anh một cái rồi nói, "Quấy rầy anh nghỉ ngơi thật sự rất xin lỗi, tôi nhận được tin liền lập tức tới đây."

Lúc này Nghiêm Thấm Huyên đứng một bên quan sát kỹ dung mạo của Tiếu An, dung mạo của hắn và Tiếu Phan quả thực rất giống nhau, nhưng Tiếu Phan lại âm u và quỷ dị, vừa nhìn đã làm cho người ta rất không thoải mái, còn Tiếu An thì hoàn toàn ngược lại, gương mặt tuấn tú, mạnh mẽ khí khái.

Cô biết bọn họ có chuyện muốn nói, vội vàng ngoan ngoãn từ trên ghế đứng dậy muốn rời đi, Trần Uyên Sam kéo tay cô lại khẽ nói, "Anh sẽ gọi y tá đưa em trở lại phòng bệnh, em hãy ngoan ngoãn nghỉ ngơi, anh nói chuyện xong sẽ qua đó ngay."

Khóe miệng Tiếu An hàm chứa tia cười nhạt, gật đầu với Nghiêm Thấm Huyên một cái, nụ cười này quả thật có sức sát thương lớn, cô y tá đến đưa Nghiêm Thấm Huyên về phòng bệnh thiếu chút nữa là ngã lăn ra đất.

Cửa bị đóng lại, Trần Uyên Sam thu tay lại nhìn về phía Tiếu An, "Hiện tại Tiếu Phan như thế nào rồi? Đã bị cậu lột da rút gân rồi hả."

Tiếu An ngồi xuống ghế, thản nhiên nói: "Đó là việc của những người đó, bọn họ có muốn quăng hắn vào nhà tù, hay đâm chém người hắn cũng không quan hệ gì tới tôi, tôi chỉ phụ trách việc giao người cho bọn họ."

"Không phải là tôi khen cậu, Tiếu An, cậu tỏ ra vẻ chuyện không liên quan tới mình, nhưng nếu như không phải cậu ngầm động tay động chân, tôi cũng không thể bắt được hắn nhanh như vậy." Trần Uyên Sam con ngươi nhàn nhạt, giọng điệu bình thản, "Nói cho tới cùng cậu vẫn rất hận hắn."

Tiếu An không có phủ nhận, cười nhẹ, "Vậy coi như đó là quà tân hôn tôi tặng cho anh."

Trần Uyên Sam cũng cười, cầm cái ly trên bàn lên uống hai ngụm, đột nhiên nhẹ nhàng ho khan hai tiếng. Tiếu An đưa tay nhận lấy cái ly, nhỏ giọng hỏi anh, "Hiện tại bên nước Mĩ thắt chặt như vậy, lật cả đáy lên trời, người của anh thật may cũng đã rút lui rồi, thế nhưng lần này hình như là muốn tra đến tận gốc, tôi không thể ngăn cản được lâu, rất nhanh sẽ có thể tra được Tokyo, anh định giải quyết như thế nào?"

Trần Uyên Sam không nhanh không chậm vỗ tay một cái, giọng nói nghe rất bình thản, "Vậy hãy để cho bọn họ tra ra đi."

Tiếu An nhất thời không kịp phản ứng lại, khẽ nhíu mày nghi hoặc nhìn anh.

"Tra hay không tra là chuyện của bọn họ, buôn bán làm ăn là chuyện của tôi. Cậu có hiểu không?" Anh điều chỉnh lại tư thế ngồi, đối mặt với Tiếu An nói: "Mấy năm nay tôi chưa từng nằm trên giường bệnh, hiện tại dùng vết sẹo này để đổi lấy bình yên cả đời, cậu nói xem có đáng không?"

"Anh dẫn bọn họ tới Tokyo?" Ánh chớp khẽ lóe qua trong mắt của Tiếu An như đã hiểu được gì đó, trong mắt có chút tán thưởng nhìn anh, "Anh lưu lại đường lui thật sớm."

Trần Uyên Sam cười cười với hắn, "Hiện tại không còn phổ biến việc muốn đánh là đáng muốn giết là giết, cho dù ngày ngày vừa cầm súng vừa buôn bán rất là mệt mỏi, diendaanlqđ nhưng chờ lúc bọn họ có thể điều tra ra, đoán chừng bên tôi cũng có thể ứng phó thành thạo rồi."

"Lúc bọn họ tới, động tay động chân một chút để cho bọn họ thấy rõ ràng, về sau sẽ không gây phiền toái cho tôi nữa, giải quyết từ bây giờ để tránh lưu lại hậu quả về sau."

"Anh cam lòng sao? Bao nhiêu kho vũ khí, các tổ chức khủng bố nhìn thấy chảy nước dãi cầu xin còn chưa được nữa là." Tiếu An có chút hả hê nhìn anh.

"Chờ danh tiếng đã qua, tôi sẽ đưa tất cả đến chỗ Kha Khinh Đằng, vợ chồng bọn họ ứng phó được, tôi không có ý định quay trở lại nữa." Trần Uyên Sam nhìn Tiếu An, hồi lâu chậm rãi nói, "Từ nay về sau tôi muốn thoải mái hưởng thụ cuộc sống trên cương vị của một người chồng, người ba."

Tiếu An nhớ tới người có sắc mặt hồng nhuận vừa mới đi ra kia, có vẻ khéo léo dịu dàng động lòng người của phụ nữ có thai, cũng ôn hòa cười cười, "Vận khí thật tốt."

***

Sau khi Tiếu An rời đi Ân Kỷ Hồng cũng tiến vào phòng bệnh, bác sĩ đang đổi thuốc thay băng cho Trần Uyên Sam, vẻ mặt anh vẫn như cũ định xuống giường đi tìm Nghiêm Thấm Huyên, thấy Ân Kỷ Hồng tiến vào, chân mày lập tức nhíu lại.

Ân Kỷ Hồng là một thương nhân giỏi, nhưng bản lĩnh đánh nhau hoàn toàn không thể so sánh với anh, vì vậy kể từ lúc bước vào phòng bệnh luôn duy trì cự ly cách xa mấy mét với anh, gương mặt tuấn tú có vẻ gấp gáp trông thật buồn cười.

"Không dám tới đây sao?" Trần Uyên Sam thản nhiên sửa sang lại quần áo, tựa vào bên giường nhìn Ân Kỷ Hồng.

"Uyên Sam...... Cái áo kia thực ra rất chắc chắn, thậm chí đạn bắn vào sẽ bật ngược ra ngoài...... Tôi bỏ ra bao nhiêu tiền mới đoạt được từ đám thổ phỉ Nam Á kia! Cậu không thể như vậy được!"

Thấy hắn nước mắt nước mũi diễn như thật, Trần Uyên Sam bật cười một tiếng, lạnh nhạt nói, "Chẳng lẽ tôi còn phải cảm ơn cậu, đạn bắn vào sẽ bật ngược ra ngoài, bật ngược ra vào trong người tôi? Ừ, thật sự là phải cảm ơn cậu."

Trần Uyên Sam nói chuyện bất ôn bất hỏa, làm cho Ân Kỷ Hồng nghe mà dựng tóc gáy, hắn vội vã từ trong túi móc ra một vật, vô cùng lo lắng ném vào trong tay Trần Uyên Sam, co cẳng chạy, "Buổi sáng Phong Trác Luân mới vừa sai người đưa tới, tôi về nhà trước ————con gái bảo bối đang ở nhà chờ tôi ăn cơm ————"

Trần Uyên Sam nhìn vật trong tay, trong mắt dịu dàng đi mấy phần, cũng không đoái hoài tới người vừa bỏ chạy, mở cửa ra đi sang phòng bệnh sát vách.

.... .

Phòng bệnh của Nghiêm Thấm Huyên gần như tương đương với hai phòng khách, ban công rộng rãi, bắt được ánh nắng, Doãn Bích Giới ngoài miệng mặc dù ghét bỏ chê cô vừa mập vừa lười, nhưng vẫn l giúp cô chuẩn bị ghế nằm cùng một diendaanlqđ chồng sách dưỡng thai, âm nhạc, còn tất cả những đồ vật sóng âm cũng được đặt cách xa cô.

Trần Uyên Sam vừa mới bước vào phòng đã thấy được cảnh tượng như vậy, tóc mai vén lại ở sau tai, đang nằm trên ghế dựa ở ban công, một tay nhẹ nhàng cầm một quyển sách, một tay đặt ở trên bụng của mình nhẹ nhàng vuốt ve.

Thời điểm anh tới cô cũng đã phát hiện ra, vội vàng từ trên ghế dậy kéo anh tới đây rồi ngồi xuống, Trần Uyên Sam ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt cô ở trên đùi cẩn thận ôm vào lòng.

"Đây là sách gì vậy?" Anh khẽ hôn lên gương mặt cô, dịu dàng nói.

"Dạ, Bích Giới đưa đến, em xem một chút." Cô phất phất tay, "Dưỡng thai đối với người mẹ mà nói là rất quan trọng, giống như việc ngày ngày được nhìn trai đẹp, nên bảo bối cũng sẽ rất xinh đẹp và đáng yêu."

Anh nhìn trong mắt cô lấp lánh ánh sáng, thản nhiên nói, "Em muốn nhìn ai? Vi Diệp hay là Tiếu An?"

Nghiêm Thấm Huyên có chút kinh ngạc nhìn anh, một lát sau làm bộ bất đắc dĩ lắc đầu, "Càng ngày càng hẹp hòi, em thậm chí còn không quen Tiếu An."

"Không biết mà em còn nhìn cậu ta chằm chằm." Trần Uyên Sam ngậm lấy vành tai của cô, thở dài, "Vi Diệp thì càng không nên nói ra, lại nhiều lần đụng vào người phụ nữ của anh, lần trước nên xuống tay nặng hơn chút nữa mới đúng."

"Anh đánh nhau với cậu ta?" Cô nhìn anh, "Xảy ra khi nào vậy?"

Anh đầu vùi vào trong cổ của cô, thoải mái thở ra một hơi, mơ hồ không rõ nói, "Vào cái ngày em bị Kim Tuấn bắt đi đó, cậu ta từ bữa tiệc đính hôn chạy đến cho anh một quyền."

Cô kinh ngạc tiêu hóa lời nói của anh, chợt cười khẽ, đưa tay ôm cổ của anh, "Cậu ta đánh vào nơi nào? Có cần em xoa bóp hay không?"

Trần Uyên Sam cong môi nói, "Đánh vào bên mặt trái, em hôn vài cái liền hết đau."

Cô bật cười vì cái tính trẻ con của anh, hơi nghiêng về phía trước hôn một cái lên gương mặt anh.

Anh một thân mặc quần áo bệnh nhân, hai hạt nút áo trước ngực cũng không có cài nút, tấm băng quấn vài vòng quanh người anh mơ hồ lộ ra, quần áo rộng lùng thùng gắn vào cơ thể tráng kiện của anh mang theo hương vị đàn ông.

Thấy cô nhìn mình chằm chằm, Trần Uyên Sam khẽ cười cúi đầu lên môi cô, anh chưa cạo râu, có chút nhếch nhác, đâm vào người cô làm cô cảm thấy nhồn nhột, không bao lâu liền bật cười muốn tránh, anh nhất quyết không tha đuổi theo, đặt môi mình lên cánh môi hồng của cô nồng nhiệt hôn.

"Em là của anh." Anh nắm tay cô thật chặt, đưa ngón tay vân vê bờ môi cô, nghiêm túc nhìn cô nói, "Ai cũng đừng nghĩ đến việc dòm ngó."

Cô cười, mắt nhìn anh, "Ngay cả đứa nhỏ trong bụng cũng là của anh, anh nghĩ còn có ai dám dòm ngó?"

Âm cuối vừa dứt, Trần Uyên Sam cảm thấy trong lòng là một hồi tê dại, khóe mắt anh giật giật, chợt khẽ đứng dậy, cẩn thận đặt cô xuống ngồi lên ghế dựa.

Bạc dương tây hạ, cả thành phố S như bị khoác lên một cái áo khoác màu vàng, khẽ khoác lên mỗi người, lầu dưới bệnh viện người đến người đi, đến để thăm người thân của mình.

Trần Uyên Sam nhìn cô một hồi, chợt quỳ một chân trên đất.

"Ba anh vẫn cảm thấy anh sẽ không kết hôn em biết không?" Anh nhìn ánh mắt của cô, chậm rãi nói, "Cái cách trước kia anh dùng để giải quyết công việc em chưa từng được thấy, thật ra thì cũng không kém Tiếu Phan là bao, chỉ là anh so với diendaanlqđ hắn còn có chút đạo lí hơn. Bởi vì từ nhỏ đã có người nói cho anh biết, vĩnh viễn đừng làm chuyện gì khiến cho mình phải hối hận, cho nên anh nghiêm túc suy xét mọi chuyện, cũng chưa từng có đối với bất cứ chuyện gì để tình cảm quá lớn, bởi vì anh cảm thấy không bỏ ra tình cảm, thì cũng sẽ không hối hận và thất vọng."

Một tay Nghiêm Thấm Huyên bị anh nắm lấy, giật mình nhìn người đàn ông đnag quỳ gối trước mặt mình, trong lòng tim đập thình thịch, không nói gì.

"Lúc ấy ở Tokyo anh cứu em, anh biết anh đã xong rồi. Kha Khinh Đằng có cảnh báo anh, không nên vì chuyện của anh mà làm liên lụy tới em. Quả nhiên, cho dù anh đã bảo vệ em đến cả giọt nước cũng không chui lọt, nhưng vẫn để cho em chịu nhiều cực khổ như vậy."

"Nhưng anh không hối hận." Anh khẽ cười, "Anh lại cảm thấy việc đúng nhất mà anh từng làm, chính là đến thị trấn G tìm em."

"Cho dù em phải chịu tổn thương, anh so với em còn đau hơn gấp trăm lần, nhưng anh không hối diendaanlqđ hận để cho em cùng anh trải qua những chuyện này. Bởi vì đây là toàn bộ quá khứ của anh, mà từ nay về sau, hãy chào tạm biệt những quá khứ nặng nề đó."

"Anh vốn tưởng rằng khi còn sống theo đuổi em, đổi lại cho anh mỗi ngày về đến nhà đều có thể nhìn thấy em, để cho mỗi ngày em đều được hạnh phúc bình yên ở lại bên anh."

"Nghiêm Thấm Huyên, em gả cho anh có được không?"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-30)